Lông nhung khắp người Cố Yêm xù lên, tại thời điểm đối diện với nguy hiểm, gần như là phản ứng bản năng, y còn chưa kịp nhìn ra phía sau liền nhanh chóng muốn trốn vào bụi cỏ.

Phó Hàn Lĩnh vừa mới xử lý xong con Ban Lan Hổ kỳ Nguyên Anh kia, sau khi thu hồi kiếm bỗng nhiên ánh mắt dừng lại một chút, nhìn về phía Ban Lan Hổ xa xa.

Yêu thú khắp núi rừng này đều có hơi thở đặc trưng của mình, nhưng mà chỉ có trên người Cố Yêm là không có. Phó Hàn Lĩnh trước đó cũng không phát hiện con yêu thú kia, ông ta là sau khi xử lý Ban Lan Hổ mới ý thức được là ‘nó’ đang ở đây đi săn.

Cùng một địa điểm với lần trước.

Thứ ‘nó’ muốn đi săn chính là...?

Ấn đường Phó Hàn Lĩnh nhíu lại, trên gương mặt lạnh lùng hơi hơi giật giật, ngay sau đó, liền nghe thấy "xoạt" một tiếng, một vệt sáng trắng hiện lên từ trên thân cây trước mặt, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy cái bóng.

Trường kiếm của Phó Hàn Lĩnh ngân lên ong ong liền muốn tự mình ra khỏi vỏ. Lúc này xuất kiếm chắc chắn là có thể ngăn con yêu thú kia lại, nhưng mà không thể tránh khỏi việc, nếu ông ta rút kiếm, e là cái đuôi của con yêu thú kia sẽ không thể giữ lại được.

Phó Hàn Lĩnh yêu thích chính là lông nhung trên thân thể trắng bông bông kia, lúc này dĩ nhiên không muốn tổn thương cái đuôi kia. Trước khi kiếm Trảm Uyên ra khỏi vỏ, Phó Hàn Lĩnh liền đè lại chuôi kiếm, không quan tâm đến kiếm ý kêu gào. Miễn cưỡng nhìn con yêu thú kia sau khi phát giác người lạ liền nhanh chóng chạy trốn.

Trước đó bởi vì chỉ để lại một sợi lông nhung, cho nên Phó Hàn Lĩnh vẫn không thể đoán ra bộ dáng con yêu thú kia. Có điều, từ bóng trắng vút qua mới vừa rồi kia mà xem, lại khiến trong lòng ông ta mơ hồ có chút suy đoán -- Dáng vẻ này trái lại giống như một con cáo trắng.

Trên người ‘nó’ lây dính mùi máu tươi của Ban Lan Hổ, lại chỉ trong nháy mắt liền tan đi sạch sẽ.

Đợi sau khi con cáo trắng không còn thấy bóng dáng, ông ta liền lấy khăn ra lau lau vết máu trên tay, nhìn về phía trước.

Nếu ánh mắt đầu tiên của ông ta trước đó không có nhìn lầm, lúc con cáo trắng bỏ chạy hẳn là đã bị Diễm Thực Hoa ở bên cạnh kéo lại trong tích tắc, bên trên hẳn sẽ lưu một ít thứ gì đó. Trong lúc ngón tay được chà lau sạch sẽ, Phó Hàn Lĩnh cũng đã chậm rãi đi tới.

Khắp thân cáo của Cố Yêm lúc này đều xù lên lông nhung, y ngàn vạn lần cũng không ngờ tới lại ở chỗ này gặp phải sư tôn, vô thức mà quay đầu bỏ chạy. Cũng may
trước đó y đã từng sớm thử nghiệm, y là một Yêu Tộc chính thống huyết mạch đặc thù, trên người không có hơi thở của bất kỳ người hoặc là yêu nào, ẩn nấp ở trong rừng rậm yêu thú đông đảo là thuận tiện nhất.

Hồ ly vốn là loài khứu giác bén nhạy, sau khi Cố Yêm ngửi thấy hơi thở của Phó Hàn Lĩnh, phản ứng so với đầu óc còn nhanh hơn một chút, hiện giờ một đường chạy như điên, cũng đã sắp chạy ra khỏi khu rừng rồi.

Y từ trước đến sau đều không thả lỏng cảnh giác, mãi đến khi xung quanh không còn hơi thở khiến người khác run rẩy kia nữa, Cố Yêm mới dừng lại.

Bóng đêm đã bao phủ toàn khu rừng, nơi này nhìn qua là an toàn rồi. Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, run run lỗ tai, quay đầu sang muốn nhìn xem bản thân đang ở đâu. Kết
quả, vừa xoay đầu lại phát hiện ở trên đuôi của mình đã mất đi một chút lông cáo.

Cái đuôi trắng bông xù còn đang lắc lư, vừa nhìn liền biết xúc cảm rất tốt, nhúm lông ở trên chóp đuôi bị thiếu đi kia, nếu không nhìn kỹ, cơ bản là không nhận ra, nhưng mà Cố Yêm gần đây chính là quan sát cái đuôi của mình mỗi ngày, sao có thể không phát hiện.

Y xoay người sang, học theo hồ ly nhìn thấy trong vườn bách thú ở kiếp trước, cuộn mình lại, nhếch cái đuôi lên, muốn nhìn xem lông cáo bên trên mất đi bao nhiêu.

Dưới ánh trăng, con cáo trắng kia có nhiều thêm một chút biểu tình nhân tính hóa, trong ánh mắt xinh đẹp giống như có ánh nước.

Cố Yêm quả thật là đau lòng muốn chết, nhúm lông tơ kia hẳn là lúc y chạy trốn mới vừa rồi không cẩn thận vướng lại trên người thực vật hoặc yêu thú gì đó cho nên
mới không còn.

Một mảnh kia sờ vào, đau thì cũng không đau, nhưng mà đau lòng. Không có con hồ ly nào lại không đau lòng cho bộ lông của mình, mặc dù Cố Yêm chỉ là một con hồ ly
tay ngang cũng vậy.

Tuy rằng y ngoài miệng ghét bỏ huyết mạch Yêu Tộc này, nhưng mà đối với mỗi một tấc trên thân thể mình lại là giữ gìn rất tốt, thậm chí vào lúc đêm tối còn từng len lén sờ sờ.

Đây vẫn là lần đầu tiên y bị mất lông, vừa mất thì liền mất cả một nhúm.

Cố Yêm đau lòng nhìn chóp đuôi tuy rằng không ảnh hưởng đến mỹ cảm, nhưng chung quy vẫn thiếu đi một nhúm lông kia một cái, cắn chặt răng đứng dậy, quyết
định không nhìn thêm nữa.

Trong lòng đã ra quyết định lần sau nhân lúc không ai chú ý, nhất định phải mua một chút tiên dược mọc lông thử xem.

Dấu vết trên đuôi khiến suy nghĩ của Cố Yêm càng thêm tỉnh táo, y hiểu rõ bản thân hiện giờ quả thật không nên ngây ngốc ở nơi này nữa. Tuy rằng không biết Phó Hàn Lĩnh đã nói rõ là bế quan, tối hôm nay vì sao lại đến cấm địa, vừa chạy vừa nghĩ, suy nghĩ cả một đường, sau khi
không thể nghĩ ra, y cũng chỉ có thể xem lần này là trùng hợp.

Kế hoạch đêm nay đi vào chỗ sâu trong cấm địa là không thể thực hiện được rồi.

Cái đuôi màu trắng của Cố Yêm nhẹ nhàng phe phẩy, có chút lo lắng Phó Hàn Lĩnh nhận thấy không đúng, cho dù là cảm giác kêu gọi trong lòng kia càng ngày càng mãnh liệt, y vẫn là quyết đoán bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Sau khi lại kiểm tra trên người mình một lần không có thêm cái gì không đúng, mới lưu luyến không rời mà quay đầu nhìn về phía cấm địa một cái.

Lần sau chắc chắn phải chờ đến khi Phó Hàn Lĩnh rời khỏi Thái Thanh Tông rồi lại đến, sự trùng hợp lần này tuyệt đối không thể lại xảy ra.

...

Ngay sau khi tiểu hồ ly chạy đi, Phó Hàn Lĩnh quả nhiên từ trên Diễn Thực Hoa tìm được rồi một nhúm lông nhung màu trắng.

So với một sợi lần trước, một nhúm lông tơ này càng thêm bắt mắt, xinh đẹp hơn một chút. Phó Hàn Lĩnh lần này không chút do dự, trực tiếp dùng khăn tay che đi Diễm Thực Hoa xấu xí, từ bên trên lấy ra lông trắng của tiểu bạch hồ.

Trong rừng cây lúc này nổi lên một chút gió, lúc nhúm lông tơ kia bị thổi bay, trực tiếp rơi trên cổ tay Phó Hàn Lĩnh, quét qua một chút ngứa ngáy.

Ông ta đã rất lâu chưa cảm nhận được loại cảm giác này. Lông nhung nhỏ mảnh, mềm nhẹ, khẽ khàng lướt qua cổ tay ông ta. Chỗ mà không thể để bất kỳ ai chạm vào nhất của kiếm tu chính là ở đó, Phó Hàn Lĩnh thu tay, cầm mảnh lông tơ kia nhẹ nhàng vân vê.

Xúc cảm trên tay so với trong tưởng tượng của ông ta còn tốt hơn, lại khiến trong lòng ông ta cũng dâng lên một tia ngứa ngáy.

Trước mắt Phó Hàn Lĩnh, cái đuôi màu trắng chạy trốn kia vào lúc này thoáng hiện rồi biến mất. Ông ta vô thức nghĩ đến nếu như đặt tay lên trên cái đuôi kia, vùi vào thật sâu, hẳn sẽ càng thêm thoải mái.

Có điều tiểu hồ ly kia trái lại có tính cảnh giác rất cao, lạnh giá trong mắt Phó Hàn Lĩnh chậm rãi tan đi, đuôi chân mày giãn ra, khiến hung thú trong khu rừng này đều
nhẹ nhàng thở phào.

Lần sau chắc chắn sẽ bắt được.

Ông ta nghĩ như vậy, chậm rãi rũ mắt, thu lại lông tơ cầm trong tay, cảm thấy có lẽ có thể mang về làm ấm tay.

Cố Yêm chạy một đường ra khỏi cấm địa, sau khi khôi phục hình người mới quay đầu nhìn quần áo bản thân một cái. Áo gấm bên trên thêu Hoa Phượng Hoàng, bởi vì chạy trốn, tránh né ở trong rừng mà trở nên xộc xệch không thôi. Người biết chuyện sẽ cho rằng y mới vừa chạy trối chết, người không biết thì thiếu chút nữa hiểu lầm y đã ngủ lại ở hoa lâu một đêm.

Chu Vấn ở bên ngoài động phủ nhìn thấy Cố Yêm liền bị bộ dáng này dọa sợ.

"Ngươi đây là đã đi làm cái gì?" Hắn nửa đêm trở về, vốn là nghĩ ngày mai đem điểm tâm mua về cho Cố Yêm, nhưng mà nghĩ đến Cố Yêm hình như thích ăn nóng, liền ma xui quỷ khiến mà nửa đêm vội tới đưa cơm cho vị tổ tông này, ai ngờ mở cửa liền thấy y cả người xộc xệch.

Áo choàng Hoa Phượng Hoàng mà y yêu thích nhất kia nhăn đến nhàu nhĩ, có lẽ là vì vừa rồi đang ngủ trên giường thì tỉnh dậy, Cố Yêm ngay cả dây cột tóc cũng
không buộc, một đầu tóc dài đen như lông quạ xõa tung bên trên gấm đỏ, lại có một loại tuấn mỹ khác lạ, khiến người khác nhất thời không dời được mắt.

Chu Vấn mở to hai mắt, mãi cho đến khi hộp đồ ăn trên tay bị người đoạt đi mới phản ứng lại được.

Sau khi lại lần nữa nhìn người anh em tốt đến thất thần, hắn mới phản ứng lại. Nói tới, hắn trước giờ sao không phát hiện Cố Yêm ưa nhìn như vậy?

"Cảm ơn vì điểm tâm."

Bên tai vang lên một giọng nói, Chu Vấn phục hồi lại tinh thần liền thấy Cố Yêm đã tiện tay cầm một khối lên ăn.

"Nói đi, ngươi đây là làm sao?" Hắn liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái.

Cố Yêm ngây ra một chút, giống như không có việc gì, nói: "Tới Luyện Võ Đường một chuyến."

"Ngươi ngày mai muốn đi cùng ta không?"

Người ở Luyện Võ Đường đều là một lũ điên đánh nhau, Chu Vấn vừa nghĩ đến liền đau răng, lúc này cũng không dám hỏi nhiều nữa, nhìn thấy điểm tâm đã đưa đến liền vội vàng gấp gáp bỏ chạy, giống như phía sau có cái gì đuổi theo hắn.

Cố Yêm chỉ kịp nghe thấy một tiếng: "Ha ha ha, không cần, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút, cái này, ta nhớ ra ta còn có việc."

Mãi cho đến khi người đi rồi y mới thả lỏng.

Động phủ một lần nữa được kết giới bao phủ, Cố Yêm nhìn hộp điểm tâm bên cạnh một cái, nghĩ đến ngày mai lại phải đi gặp Phó Hàn Lĩnh, không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày.

Y tối hôm qua chạy vội, đối phương hẳn là cái gì cũng chưa nhìn thấy đi?

Nghĩ như vậy, Cố Yêm không khỏi nhìn cái đuôi một cái.

Tuy rằng càng nghĩ cái gì thì càng sợ cái đó, nhưng mà đến ngày hôm sau, Cố Yêm vẫn là điều chỉnh tốt tâm tình, làm như không có việc gì, như trước mà đi thỉnh an Phó Hàn Lĩnh.

Người nọ hôm nay rất sớm đã ở trong Minh Quang Điện, thời điểm Cố Yêm đi vào liền thấy có chút kỳ quái, ông ta không giống trước kia tay cầm quyển sách, nhưng mà trái lại cũng không gây trở ngại y hành lễ.

"Sư tôn." Y nhỏ giọng gọi một tiếng.

Mọi thứ trong điện đều không có thay đổi, nghĩ đến Phó Hàn Lĩnh quả thật là cái gì cũng chưa thấy.

Sau khi nghe thấy giọng nói thản nhiên kia, khóe môi Cố Yêm thả lỏng một chút, chân mày hiện lên một chút tươi cười.

Sau khi y đến gần mới phát hiện Phó Hàn Lĩnh hôm nay không chỉ không cầm quyển sách, trong tay áo dường như còn đặt một cái gì đó? Có điều, từ góc độ của y, tạm
thời vẫn không nhìn thấy những thứ đó.

Áo đen họa tiết mây bay thoáng hiện rồi biến mất, Phó Hàn Lĩnh lúc này ngẩng đầu lên, biểu tình trên gương mặt đường nét rõ ràng trước sau như một, chỉ là thản nhiên hỏi y bài vở.

"Mấy ngày nay, cuốn bí tịch đưa cho ngươi kia, luyện thế nào rồi?"

Ông ta nhớ rõ mấy ngày trước đã cho Cố Yêm một quyển bí tịch phá giải ảo thuật, có lẽ là vì đêm qua lại đụng phải con yêu thú lông xù kia, hôm nay tâm tình Phó Hàn Lĩnh rất tốt, hiếm có mà nổi lên suy nghĩ hướng dẫn tiểu đồ đệ.

Mặc dù tâm tình rất tốt này của ông ta cũng chỉ biểu hiện ở chỗ hàn băng trong đáy mắt như hồ sâu đã hòa tan một chút, lại vẫn khiến Cố Yêm nhìn ra một chút.

"Hồi bẩm sư tôn, đã xem xong rồi."

Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, tươi cười trả lời, nhưng mà, y mới vừa ngẩng đầu lên, ngay sau đó, từ góc độ thay đổi liền nhìn thấy thứ ở trong tay Phó Hàn Lĩnh -- đó là một nhúm lông màu trắng.

Chờ đã, đó không phải là lông đuôi của y sao?

Tôn giả trên ghế tóc bạc thả lỏng, hơi hơi híp mắt, trong tay còn không chút để ý mà thưởng thức nhúm lông.

Cố Yêm bởi vì đặc thù của huyết mạch mà người khác không cảm nhận được hơi thở của y, nhưng mà bản thân y lại có thể, bởi vậy y vô cùng chắc chắn đó chính là phần lông bị mất ngày hôm qua của y.

Y nhìn một đoàn màu tuyết, tươi cười trên khóe môi có chút cứng đờ không thể nhận thấy, rất nhanh lại thu liễm lại.

Sau khi trong lòng Cố Yêm trầm xuống, cẩn thận ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Phó Hàn Lĩnh chỉ là rũ mắt thưởng thức đoàn tuyết trắng kia, biểu tình không có gì
không đúng, trong đầu y bỗng nhiên dâng lên một suy đoán, Phó Hàn Lĩnh tuy rằng lấy được lông đuôi của y, nhưng lại hoàn toàn không biết đây là của y. Hoặc là nói,
ông ta không thấy được yêu thú ở cấm địa sau núi đêm qua, chỉ là trùng hợp nhặt đi lông nhung của mình.

Chỉ là... Tuy rằng đã đoán ra tiền căn hậu quả, nhưng mà Cố Yêm lại có chút do dự. Phó Hàn Lĩnh ông ta... nhặt lông của y làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play