Cố Yêm quay đầu lại, nhìn tăng nhân áo trắng trước mặt, có chút kỳ quái. Ngoại trừ lọ thuốc lần trước ở dưới chân núi kia, y và Minh Đăng lại chưa từng tiếp xúc, theo lý mà nói, Minh Đăng sẽ không tìm đến y, nhưng Minh Đăng lại vào lúc sau khi mọi người rời đi thì đi về phía mình.
Cố Yêm sau khi không nghĩ ra liền không nghĩ nhiều nữa, trái lại nhíu nhíu mày, dừng lại tại chỗ xem Minh Đăng chuẩn bị nói gì.
Trên mặt Minh Đăng sáng sủa, nghiêm túc, không thấy rõ thần sắc, sau khi gọi Cố Yêm lại, hắn rũ mắt, không nói gì. Cố Yêm thấy thế khẽ chậc lưỡi một tiếng: "Thiền sư gọi ta đứng lại, sẽ không phải là đùa giỡn ta chứ?"
"Ta còn có việc, nếu thiền sư lại không mở miệng, vậy ta liền đi đây."
Giọng điệu y thản nhiên, bàn tay nắm lấy tràng hạt của Minh Đăng siết chặt, trái lại ngẩng đầu lên.
"Ngươi lần trước nói không thú vị là ý gì?"
Cố Yêm vốn cho rằng hắn muốn nói gì, không ngờ tới lại là nhớ kỹ lời y nói lần trước, còn hỏi y có ý tứ gì, hiếm khi mà có chút ngạc nhiên. Sau nghi tâm tình kinh ngạc qua đi, y nhìn Minh Đăng một cái, sau khi nhìn thấy bộ dáng trong trẻo, lạnh lùng, vô dục, mặt không chút biểu cảm của đối phương, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Không thú vị chính là không thú vị."
"Nếu Minh Đăng thiền sư muốn biết, không bằng đến hoa lâu dưới chân núi xem một chuyến thì sẽ biết." Y tràn đầy ý cười, giống như trong lúc bất chợt bị những lời này khơi dậy hứng thú, trái lại hiếm có mà chỉ điểm một câu.
Cố Yêm không ngờ tới Minh Đăng vẫn luôn tuân thủ thanh quy giới luật, cho dù có một gương mặt tuấn tú, nhưng thái độ làm người nghiêm nghị, thận trọng lại sẽ để ý lời mình nói.
Có điều y vừa nghĩ đến Ngu Bạch Trần, trái lại cũng hiểu được.
Minh Đăng cùng Ngu Bạch Trần quen biết khá sớm, rõ ràng chiếm hết thời cơ, nhưng hai mươi mấy năm qua đi, hai người lại vẫn chỉ là tri kỷ như cũ, ngay cả một Vật hy sinh Công như y cũng không bằng.
Minh Đăng tuy là mở khẩu thiện với Ngu Bạch Trần, nhưng vẫn như cũ không qua được một ải này, giữa hai người lúc ở chung không phải tham thiền thì là luận đạo, cũng thật sự không thú vị.
Chính là ngay cả bản thân Minh Đăng cũng cảm thấy như vậy, huống chi là người khác.
"Phương pháp đã nói cùng thiền sư, thiền sư cứ tự mình chậm rãi suy nghĩ đi."
Trong lời Cố Yêm nói hàm chứa ý cười, thấy Minh Đăng rũ mắt suy tư liền nhẹ nhàng nhướng mày, ai ngờ đang muốn rời đi, lại bị một bàn tay nắm lấy cổ tay.
Đôi tay bởi vì nhiều năm gõ mõ mà mang theo lớp chai mỏng, có chút lạnh, lại không chút do dự mà nắm lấy cổ tay y.
Cố Yêm dừng lại, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Minh Đăng: “Nếu không đi hoa lâu thì sao?"
Minh Đăng tuyệt đối không sẽ tới loại địa phương kia, đây là điểm giới hạn của hắn.
Đôi mắt trầm lắng, yên tĩnh kia nhìn mình, đầu ngón tay Cố Yêm dừng lại một chút, lúc lại ngẩng đầu, tươi cười bên môi đã nhạt đi.
Y vừa mới chuẩn bị nói gì đó, lại bỗng nhiên bị một giọng nói cắt ngang. Cố Yêm ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Vấn không biết từ khi nào đã chạy tới.
"Hây, Cố Yêm, ngươi ở đây làm gì vậy?"
Bởi vì có người đến, Minh Đăng đành phải thu tay lại.
"Vậy ta đi trước, Minh Đăng thiền sư." Cố Yêm thản nhiên nói.
Y không nhìn Minh Đăng nữa, lúc Chu Vấn chạy tới cùng mình câu vai bá cổ liền cùng đối phương rời đi.
Minh Đăng đứng ở tại chỗ, rũ mi che đi thần sắc nơi đáy mắt. Hai chữ hoa lâu lướt qua trong đầu hắn, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Cố Yêm, hơi hơi nhíu nhíu mày.
Vừa rời khỏi, Chu Vấn liền bị Cố Yêm quăng đi bàn tay khoát trên vai, hắn ô tay kêu ngao ngao mấy tiếng.
"Đau chết rồi, nhẹ một chút."
Cố Yêm vừa thấy bộ dáng làm ra vẻ này của hắn liền nhướng mày: "Ta vừa rồi cũng không có dùng linh lực, làm gì mà đau như vậy."
Chu Vấn đương nhiên là giả vờ, sau khi hắn cười hắc hắc liền bỏ tay xuống, có điều lại nói: "Huynh đệ khoác lên vai ngươi mấy cái thì đã làm sao?"
"Ngươi cũng không có chứng thích sạch sẽ giống Yến Trì."
Hắn vốn là tùy ý trêu chọc, nào biết Cố Yêm lại thật sự nhìn hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi làm sao biết ta không có?"
Không phải đâu người anh em, ngươi thế này nhìn chỗ nào cũng không ra bộ dáng có chứng thích sạch sẽ.
Có điều Chu Vấn cũng chỉ xem câu nói kia của Cố Yêm chỉ là đang nói đùa với hắn. Hai người đấu võ miệng vài câu, hắn lại nghĩ tới Phật tử áo trắng mới vừa rồi.
"Đúng rồi, người vừa rồi đứng bên cạnh ngươi chính là Minh Đăng?" Bởi vì đi ra trễ một chút, Chu Vấn không thấy rõ một màn trò chuyện giữa Minh Đăng cùng Cố Yêm, chỉ cho rằng Minh Đăng vừa lúc đứng ở đó.
Hắn sờ sờ cằm: "Có điều hắn đứng bên cạnh ngươi làm gì?"
"Dù sao cũng không phải chuyện tốt, lần sau vẫn là cách xa một chút đi, Phật tử kia cùng chúng ta không có điểm nào giống nhau, không phải người chung một đường."
Điểm này Cố Yêm trái lại đồng ý, nghĩ đến lời Minh Đăng hỏi mình, hiếm có mà không phản bác hắn.
Bên ngoài, người nên đi đều đã đi rồi, chẳng qua, trong điện, sư tôn của Chu Vấn - Tĩnh Ngôn chân nhân, Chưởng giáo, còn có mấy người Phó Hàn Lĩnh đều ở lại, nghĩ đến, hẳn là có việc gì muốn nói.
Sau khi Cố Yêm cùng Chu Vấn đi tới Thanh Hoa Phong, mắt thấy sắc trời hiện tại còn sớm, Chu Vấn liền đề nghị đi tới hoa lâu trong Xuân Phong Thành xem một chút.
Mấy ngày này Thái Thanh Tông có lệnh thủ sơn, bọn hắn cũng đã mấy ngày chưa đi ra ngoài, Chu Vấn vốn cho rằng sau khi đề xuất, Cố Yêm sẽ kiềm chế không được, ai biết Cố Yêm lúc này lại nói: "Muốn đi thì ngươi đi đi, ta mấy ngày này sẽ không xuống núi."
Cố Yêm vẫn chưa quên việc y mới vừa bị Phó Hàn Lĩnh bắt được.
Chu Vấn không đoán trước được Cố Yêm sẽ từ chối, khoa trương mà hét lớn một tiếng: "Không phải chứ, mấy ngày nay ngươi sao lại tu thân dưỡng tính rồi?"
"Hẳn không phải là Phật tử kia vừa rồi cho ngươi một cuốn kinh Phật chứ?" Hắn gãi gãi đầu, cảm thấy Cố Yêm sẽ từ chối quả thật là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Cố Yêm không vui vẻ gì nhìn hắn một cái.
"Kinh Phật cái gì, muốn đi thì ngươi tự mà đi đi, sư tôn của ta xuất quan rồi, mấy ngày này ông ta ở trên núi, ta ngay cả xuống núi cũng khó khăn."
Y nói đến đây, Chu Vấn mới nhớ tới Kiếm Tôn đã xuất quan rồi.
Vừa nghĩ đến bản thân bị Tĩnh Ngôn Chân Nhân quản chế mà sợ hãi, Chu Vấn lập tức rùng mình một cái, đồng tình mà nhìn về phía Cố Yêm. Sư tôn của hắn tính tình ôn hòa, mỗi lần bắt được hắn xuống núi cũng đã khó lường, huống chi là Kiếm Tôn.
Phó Hàn Lĩnh ngoại trừ là người đứng đầu Tu Chân Giới, tiếng dữ cũng vang xa ở bên ngoài. Chu Vấn lúc nhỏ không nghe lời, sư tôn của hắn không ít lần dùng Kiếm Tôn để dọa hắn. Hắn lúc này lắc lắc đầu, cũng không dám khuyên nhiều nữa, đành phải đồng tình vỗ vỗ vai.
"Người anh em, ngươi cố gắng kiên trì, nói không chừng Kiếm Tôn qua mấy ngày lại muốn bế quan?"
Cố Yêm liếc mắt nhìn hắn một cái, Chu Vấn lập tức thức thời mà rút tay lại, giống như không có việc gì, cười nói: "Ngươi không đi ra ngoài được cũng không cần lo, ta nhớ rõ ngươi thích ăn điểm tâm bên cạnh Xuân Phong Lâu, lúc trở về ta sẽ thuận tiện đem cho ngươi."
Cố Yêm nghe đến lời này sắc mặt mới tốt hơn một chút, y nhớ tới điểm tâm của mình lần trước bị Phó Hàn Lĩnh ăn mất, trong lòng cũng có chút tò mò có phải gần đây tay nghề của A Thúy cô nương tốt hơn rồi hay không.
Bên tai, Chu Vấn hiếm khi được lên mặt còn đang đắc ý bản thân có thể đi ra ngoài, Cố Yêm cả đoạn đường im lặng không nói. Sau đó, khi tiễn hắn đến sơn môn liền quyết đoán đá một cước.
Mãi đến khi thấy người biến mất sau kết giới, lúc này mới gật gật đầu với đệ tử thủ sơn.
Chu Vấn nói nhiều có thể so với anh vũ (vẹt), nếu không phải vì một hộp điểm tâm kia, Cố Yêm đã sớm bảo hắn câm miệng.
Y nhíu nhíu mày, nghĩ đến chịu đựng suốt dọc đường này, bỗng nhiên cảm thấy một cước vừa rồi kia cũng còn quá nhẹ. Nhưng hiện giờ người đã đi mất, lại cũng không thể bắt lại, Cố Yêm lúc này mới từ bỏ dự định bổ thêm một cước, khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
Lời y nói với Chu Vấn trước đó không sai, hôm nay y quả thật không thể xuống núi, không chỉ riêng vì việc lần trước bị Phó Hàn Lĩnh bắt được, còn có một sự kiện khác.
Cố Yêm mấy ngày này tuy rằng không biểu hiện ra ngoài cái gì, nhưng cũng không đại biểu rằng y đã quên chuyện cấm địa phía sau núi. Lần đó, lúc y rời khỏi cấm địa phía sau núi, dường như có cái gì đang thu hút y, gọi y tới gần, cho tới hiện giờ, Cố Yêm cũng vẫn như trước có loại cảm giác kia.
Chẳng qua, hôm đó sau khi y rời đi, bởi vì chứng khao khát làn da tái phát mà xuống núi, không có thời gian lại đi điều tra.
Có điều... Đêm nay trái lại là thời cơ tốt.
Sau khi Cố Yêm trở về đến động phủ, nhìn một cái về phía Thanh Hoa Phong. Trước đó trước khi y rời đi đã loáng thoáng nghe nói Phó Hàn Lĩnh tối nay lại muốn bế quan. Đợi cho buổi tối ông ta bế quan rồi, như vậy sau đó chính là thời điểm an toàn nhất, cũng càng có thể tiện cho y rời khỏi nơi này đến sau núi điều tra.
Dù sao y tò mò thứ thu hút y rất lâu rồi.
Có điều, dùng hình người mà đi quá gây chú ý, hơn nữa sau khi bị phát hiện sẽ dễ dàng bại lộ, cũng may Cố Yêm mấy ngày nay đã học được biến đổi hình người. Vì thế sau khi thấy sắc trời tối xuống, y nhắm mắt cảm nhận một phen, biến thành nguyên hình.
Phó Hàn Lĩnh tối hôm nay cuối cùng lại bước vào trong cấm địa. Vì con yêu thú không biết tên kia, ông ta vốn không có dự định sẽ bế quan tối nay, nhưng lại vẫn đi đến nơi này.
Khu rừng sau núi yên tĩnh, trong đêm khuya chỉ nghe thấy tiếng gió xao động.
Phó Hàn Lĩnh ngẩng đầu lên. Dựa theo phỏng đoán của ông ta, con yêu thú không biết tên kia hẳn là tu vi không cao, vẫn chưa sinh ra trí khôn, dù sao, nếu là tu vi cao mà nói, ông ta hoàn toàn có thể cảm nhận được. Ông ta tìm một lúc, hoàn toàn không tìm được tung tích con yêu thú kia, không khỏi nhíu mày lại.
Yêu thú trong cấm địa không ít, thảo loại chưa có trí khôn này càng thêm không dễ tìm.
Một mảnh xung quanh bởi vì uy áp Phó Hàn Lĩnh phóng ra vừa rồi, yêu thú ẩn nấp bốn phía đều chạy sạch sẽ. Ông ta nhìn đám yêu thú chạy trốn kia, liếc mắt một cái, mím mím môi, đành phải tạm thời từ bỏ tính toán ban đầu, ngồi xuống ở địa phương phía trước tu luyện một lúc. Dự định đợi cho sau khi yêu thú kia một lần nữa thả lỏng cảnh giác rồi lại tiếp tục, dù sao ban đêm là thời gian những yêu thú này thích hoạt động nhất.
Thời gian không hay không biết mà chậm rãi qua đi, trời đêm càng ngày càng sâu.
Không biết là lúc nào, Phó Hàn Lĩnh đứng dậy, sau khi thu hồi thanh kiếm trong tay, cố ý ẩn dấu hơi thở của mình, chậm rãi lần theo địa phương lần trước bản thân phát hiện lông tơ mà đi tới.
Cố Yêm tìm nửa ngày mới tìm được địa phương lần trước bản thân cảm nhận được lời kêu gọi. Y dọc đường cẩn cẩn thận thận, sợ những đệ tử thủ sơn kia phát hiện động tĩnh bên trong không đúng, đợi đến lúc đi vào chỗ sâu trong rừng rậm mới nhẹ nhàng thở ra.
Tới nơi này rồi thì không cần sợ bị bắt được nữa.
Cố Yêm thả lỏng hơi thở, tai cáo màu trắng dựng lên, sau khi nhận thấy không có hơi thở nguy hiểm, vẫy vẫy cánh hoa không biết tên vừa rồi dính trên người.
Cánh hoa kia rơi trên mặt đất, bị móng vuốt hình hoa mai nho nhỏ giẫm lên. Cố Yêm vừa chuẩn bị đi tiếp, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Chờ đã, nơi này hình như... quá im lặng rồi?
Cái lỗ tai bông xù của y giật giật, đuôi cáo vốn xoã tung rũ xuống, thong thả lắc lư.
Cố Yêm lúc này đã chắc chắn có yêu thú khác ở nơi này.
Dưới ánh trăng, hồ ly trắng ngụy trang thành bộ dáng thả lỏng, dự định làm như không phát hiện gì, đợi cho sau khi con mồi hiện thân thì đột nhiên ra tay.
Kết quả, không ngờ tới, ngay sau đó, theo mùi máu tươi truyền đến, yêu thú vốn chuẩn bị đánh lén y sau khi kêu thảm thiết một tiếng liền không còn động tĩnh. Không đợi Cố Yêm xoay người, liền bỗng nhiên ngửi thấy một hơi thở quen thuộc khiến y run rẩy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT