Hiện trường sắc phong vô cùng náo nhiệt, ở dưới uy áp của kiếm ý vừa rồi, đã không còn ai dám động tới gốc gác của hai người.
Cố Yêm thấy thế liền quay đầu liếc mắt nhìn Hề Nha một cái, lập tức vũ nhạc liền lại lần nữa tấu lên.
Suốt cả một ngày, bên trong Yêu Thành đều vô cùng náo nhiệt, cả thành đều đang chúc mừng Yêu Vương đăng cơ, đại hôn, ngay cả một ít tiểu yêu quái cũng đều dừng việc trong tay, ở ngoài thành chúc mừng.
Cố Yêm sau khi chào hỏi với mấy người Chu Vấn, lại uống thêm vài chén rượu, bên dưới áo đỏ, sắc mặt thoáng có chút hồng.
Bản thân y không biết, nhưng Phó Hàn Lĩnh lại thấy ở tại trong mắt, nhịn không được vươn tay đỡ giúp Cố Yêm mấy chén rượu. Mọi người vốn là trêu chọc Yêu Vương, kết quả vừa thấy Vương Hậu ghen tị, liền lập tức hiểu ý mà không kính rượu nữa, trái lại đi tìm huynh đệ tốt nhất của Yêu Vương là Chu Vấn uống rượu.
"Nói, tiểu tử ngươi giấu thật sâu a, vậy mà lại che giấu thân phận Yêu Vương lâu như vậy cũng không để lộ ra."
Ở trong mắt bọn họ, là huynh đệ tốt của Cố Yêm, lại còn là đệ tử Thái Thanh Tông, Chu Vấn hẳn là đã sớm biết chuyện Cố Yêm là Yêu Vương, kết quả còn vẫn luôn che giấu không nói.
Mấy ánh mắt đều nhìn về phía Chu Vấn.
Chu Vấn biết còn trễ hơn so với bọn họ:...
Trải qua cả đêm kinh sợ, hắn yếu ớt giải thích: "Ta nói ta thật sự không biết, ngươi có tin không?"
"Ha ha ha ha" xung quanh lập tức vang lên một trận cười vang, giống như hắn không biết là việc kỳ quái cỡ nào.
Trong đó một người còn vỗ vỗ bả vai hắn: "Có phải ngươi còn muốn nói việc Kiếm Tôn và Cố Yêm đến với nhau, ngươi cũng không biết?"
Mợ nó, hắn thật sự là không biết a!
Nhưng mà tất cả mọi người đều không tin lời hắn nói, chỉ có Vân Đức Chân Quân, vào lúc Chu Vấn bị người khác vây quanh tra hỏi giật giật khóe miệng, thở dài mà cầm chén trà, ngồi cách tiểu bối này xa một chút, miễn cho bị liên lụy.
Cố Yêm nhìn thấy mọi người náo nhiệt, dần dần cảm giác say cũng dâng lên, cả người biếng nhác đến ngay cả xương cốt đều có chút mềm ra, Phó Hàn Lĩnh vân vê tai cáo trắng muốt không tự giác mà lộ ra của y.
"Bên ngoài có Hề Nha cùng Vân Đức bọn họ trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về đi."
Tuy rằng bọn tiểu bối chơi đùa có điên một chút, nhưng mọi người đều là tu sĩ, cũng có chút đúng mực.
Cố Yêm nhìn một cái, cũng duỗi thắt lưng biếng nhác một cái.
"Trở về cũng được."
"Có điều ông phải bảo đảm đêm nay không quấy rối tôi."
Lão cún Phó Hàn Lĩnh này từ sau khi ăn được bánh rồi, mỗi ngày đều 'quấn' lấy mình, Cố Yêm cảm thấy một con hồ ly tinh như mình cũng sắp bị ông ta ép khô rồi.
Tuy rằng sắc mặt y ửng hồng, nhưng mà thần sắc lại cảnh giác, tai hồ ly bông nhung nhung khe khẽ giật giật, quay đầu lại nhìn ông ta.
Phó Hàn Lĩnh cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, nhịn không được lại vân vê.
"Ngươi biến thành tiểu hồ ly, ta ôm ngươi trở về."
Biến thành hồ ly tương đương với không thể hợp hoan, dù sao Phó Hàn Lĩnh cũng không phải cầm thú. Cố Yêm nghĩ nghĩ, liền cho rằng đây là đồng ý rồi, ngay sau đó "vù" một cái biến thành một con Tiểu Cửu Vĩ Hồ trắng tuyết, nhảy vào trong lòng Phó Hàn Lĩnh.
Cổ tay áo Phó Hàn Lĩnh còn có lông trắng của mình lưu lại, thời điểm khi Cố Yêm nhảy lên, bông nhung nhung mà cọ lên trên một chút, không thể không cảm thán,
không hổ là lông nhung của mình, rất là thoải mái.
Tiểu hồ ly biểu cảm như người khiến cho trong mắt Phó Hàn Lĩnh xuất hiện một vệt ý cười, sau khi ở trên cái cằm mềm mại của y niết vài cái, mới thu tay về lại, nhẹ nhàng vuốt đầu.
"Mệt thì ngủ một lúc trước đi."
Cố Yêm biếng nhác mà quét quét đuôi, sau khi nghe thấy cũng không xem là gì
Mọi người bị rượu trái cây của Yêu Tộc làm cho say sưa cũng cũng không chú ý tới nhân vật chính trên yến hội rời đi khi nào, ngoại trừ mấy người Yến Trì.
Tiểu hồ ly được Phó Hàn Lĩnh ôm lấy rời đi, cái đuôi bông nhung nhung khoát lên trên cánh tay hắn, dáng vẻ mười phần tin tưởng. Bọn họ thu lại ánh mắt của mình,
mãi cho đến khi hai người rời đi mới ngẩng đầu lên.
Phó Hàn Lĩnh không có để tâm chú ý trong điện một giây, bởi vì đã không cần nữa...
Cho dù như thế nào, A Yêm cũng đã là của mình, những người đó bất quá là những kẻ thua cuộc nhát gan mà thôi. Ông ta nhẹ nhàng cầm lấy cái đuôi vung vẩy của tiểu hồ ly, ánh mắt một lần nữa trở nên dịu dàng hơn.
Tiệc rượu của Yêu Tộc sẽ làm ba ngày, bên ngoài đều có người chiêu đãi, bọn họ cũng không cần đi ra. Phó Hàn Lĩnh sau khi ôm Cố Yêm trở về, Yêu Thị trước đó đã chuẩn bị sẵn bồn tắm, liền đặt ở bên ngoài bình phong.
Ông ta trước tiên giúp Tiểu Hồ Ly bởi vì men say mà ngủ có chút không thoải mái tắm rửa một phen, nhẹ nhàng tẩy rửa lông tơ của y, mới gọi người hầu lại đun một thùng nước đem lên.
Cố Yêm được tắm rửa cực kỳ thoải mái, vào lúc Phó Hàn Lĩnh tẩy rửa vẫn luôn duy trì trạng thái tùy ý để mặc ông ta hành động mà ngủ, thậm chí sau khi tắm xong cũng lười vẩy nước.
Phó Hàn Lĩnh tùy ý gọi một tiếng, sau khi thấy tiểu hồ ly quả thật đã ngủ rất say, liền lắc lắc đầu, lòng bàn tay dâng lên một luồng Linh Lực giúp y hong khô lông hồ ly.
Khi ở bên trong tẩm điện quen thuộc, mùi hương lành lạnh trên người Phó Hàn Lĩnh lan tràn ở đầu mũi, khiến Cố Yêm vô cùng thoải mái.
"Xoay người một cái."
Lông nhung trên lưng đã hong khô, sau khi Phó Hàn Lĩnh vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lông cáo sau khi tắm sạch lại xinh đẹp, xoã tung, bảo Cố Yêm xoay người.
Cố Yêm lúc này mới tỉnh táo lại một chút, khi nhìn thấy một con hồ ly là mình quen thuộc nằm trên đùi Phó Hàn Lĩnh, khe khẽ mở mắt.
"Đây là muốn làm cái gì?"
Y còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy ông ta xoay người đem cái bụng trắng tuyết lộ ra.
Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng một chút, đôi mắt sâu hơn trong một tích tắc, ở trong ánh mắt nghi ngờ của Cố Yêm, nói: "Ngươi say rượu, ngủ không thoải mái, ta giúp ngươi tắm rửa."
Cố Yêm quay đầu, vừa thấy lông cáo trắng bông bông, xõa tung của mình một cái, lúc này mới yên tâm trở lại.
"Trên bụng vẫn chưa hong khô." Phó Hàn Lĩnh còn nghiêm túc nhìn y.
Cố Yêm lúc lắc cái đuôi, do dự một chút, vẫn là xoay người mở rộng thân thể để mặc cho ông ta hong khô bụng.
"Cẩn thận một chút, đừng đốt cháy lông cáo của tôi."
Linh Lực của Phó Hàn Lĩnh là thuộc tính lửa, Cố Yêm vẫn là có chút lo sợ. Lỡ như ông ta ở trên bụng mình không cẩn thận đốt trụi một mảng thì làm sao bây giờ?
Sau khi Tiểu Hồ Ly dặn dò, Linh Khí từ bàn tay đặt ở trên bụng lập tức liền thay đổi một chút, Linh Khí tính nhiệt vốn cực nóng như là được bọc lấy một lớp vải lụa êm dịu ở bên ngoài, trở nên dịu dàng, khi chạm đến trên bụng Cố Yêm lại khiến một mảnh lông xù kia thoải mái đến cực điểm.
"Như vậy thế nào?"
Nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Hồ Ly, đáy lòng Phó Hàn Lĩnh liền có chút tính toán.
Cố Yêm gật gật đầu, sau khi thấy sẽ không làm cháy lông nhung của mình liền để mặc ông ta hành động.
Lục Lược Vũ vừa hạ xuống bên trong tẩm điện của Yêu Tộc liền nhìn thấy cảnh tượng Phó Hàn Lĩnh hong khô lông cho Tiểu Cửu Vĩ, đuôi mắt giật giật.
"Ngày đại hỉ, đêm động phòng, các ngươi không làm gì, lại ở đây hong khô lông?"
Lục Lược Vũ sau khi tiến vào không ngờ tới lại là cảnh tượng như vậy, bước chân cũng dừng lại.
Ở đây ngoại trừ Phó Hàn Lĩnh, ai cũng không đánh lại hắn. Hơn nữa hắn che giấu hơi thở lẻn vào, bên ngoài nhưng lại không có ai phát hiện Ma Tôn đã đến Yêu Thành.
Chính là cho dù hắn đến đây rồi, tình huống ở đây cũng không giống với suy nghĩ của hắn.
Hai người này không những không có điên loan đảo phượng, trái lại hài hòa mà ở đằng kia hong khô lông, dáng vẻ của một đôi vợ chồng già.
Lúc Lục Lược Vũ lên tiếng, không ai để ý đến hắn, trên gương mặt yêu dị hiếm khi mà có được một chút kỳ quái, đang suy nghĩ có nên tới cắt ngang một người một cáo này hay không, liền thấy Cố Yêm lúc này mới giống như là nhìn thấy hắn đến, quay đầu sang, liếc mắt: "Ma Tôn đã đến đây thì tự mình kéo ghế ngồi đi."
Lục Lược Vũ:...
Không ngờ Tiểu Cửu Vĩ này biết sau khi hợp Đạo, hắn liền không thể làm gì y.
Trên mặt hắn ngụy trang ra ấm áp đè nén, khác biệt với mấy người thất tình ở bên ngoài, trái lại còn thật sự kéo ghế tới. Hắn thật sự muốn xem Phó Hàn Lĩnh muốn chải lông đến chừng nào.
Cố Yêm cười mỉa một tiếng, liền cũng để mặc cho Ma Tôn nhìn, trái lại thật sự là để Phó Hàn Lĩnh sau khi hong khô lại bắt đầu chải lông.
Động tác hai người tự nhiên ấm áp, cái đầu bông nhung nhung của Cố Yêm tiến đến bên tai Phó Hàn Lĩnh, lặng lẽ hỏi: "Ngươi nói có khi nào hắn bị tức chết hay không a?"
Lục Lược Vũ lần trước ở trước mặt mọi người châm ngòi ly gián không thành, hiện giờ bọn họ đại hôn lại tới, hẳn là muốn làm gì đó, kết quả hai người không động phòng, lại chậm rãi phát cẩu lương, một chút cũng không như ý Lục Lược Vũ.
Cố Yêm cảm thấy Lục Lược Vũ trên mặt nhìn thì mang theo tươi cười, trong lòng nói không chừng tức giận không thôi đâu.
Đôi mắt xinh đẹp như quả nho của y chuyển tới chuyển lui, lông tơ mềm mại trên mặt cọ đến bên cổ Phó Hàn Lĩnh, khiến Kiếm Tu mặc áo cưới nhịn không được mà vân vê mặt y.
"Không cần để ý tới hắn."
"Nếu ngươi muốn ngủ thì ta sẽ đuổi hắn ra ngoài."
Ma Tôn có thể xem là lợi hại, nhưng so với Phó Hàn Lĩnh vẫn là kém hơn một chút.
Hai người cúi đầu thầm thì, Lục Lược Vũ mơ hồ nghe thấy tên của mình, nhếch khóe môi lên, nâng chén trà uống một ngụm, kết quả vừa cúi đầu lại nhận thấy trong chén trà lơ lửng vài sợi lông cáo.
Vừa nhìn liền biết là Cố Yêm vừa rồi chải lông rơi ra, động tác nâng đến bên miệng thoáng dừng một chút, Lục Lược Vũ giống như không có việc gì mà buông chén trà xuống.
Lúc này Phó Hàn Lĩnh lại chải một cái, mắt thường có thể thấy được trong không khí đều bay đầy lông cáo.
Lục Lược Vũ há miệng ra liền cả miệng là lông:...
Mắt thấy còn có mảng lớn, mảng lớn lông cáo bị chải ra, nhịn nửa ngày, rốt cục nhịn không được, hỏi: "Kiếm Tôn có phải là cố ý hay không?"