Ngay tại một giây Chu Vấn ngây ngốc sửng sốt sau đó, người kia liền quay đầu sang cười hì hì, nói: "Kinh ngạc không, bất ngờ không?"

Hắn lại nhìn phù truyền âm trong tay mình, ánh mắt khóa chặt trên hai tay nắm lấy nhau của hai người, chỉ cảm thấy trong đầu như là bị cái gì nện thật mạnh một cái,
"Uỳnh" một tiếng, cái gì cũng nghe không được, trước mắt chỉ còn lại biểu cảm dọa người của Cố Yêm.

Không chỉ là hắn, đệ tử Thái Thanh Tông nhận ra người cùng Kiếm Tôn dắt tay đi ra chính là Tiểu Đồ Đệ của ông ta, biểu cảm đều có chút kỳ quái.

"Cái này, không phải hôm nay Yêu Vương đăng cơ sao?"

"Nghe nói Kiếm Tôn và Yêu Vương đã đến với nhau, ông ta sao lại thân mật với Tiểu Đồ Đệ như vậy?"

Mười ngón đan xen không phải là hành động người bình thường có thể làm, huống chi cổ tay áo hai người một trái một phải còn cùng có một vòng lông trắng.

Ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn về phía này. Sắc mặt Phó Hàn Lĩnh tự nhiên, cưng chiều mà nhìn A Yêm giơ tay mình lên.

"Hôm nay đại điển đăng cơ và sắc phong Vương Hậu sẽ làm cùng nhau."

Đại điển đăng cơ, sắc phong Vương Hậu...

Mỗi một chữ Cố Yêm nói ra, bọn họ đều có thể nghe hiểu, nhưng mà liên kết lại cùng một chỗ thì lại hồ đồ rồi. Trưởng lão mấy môn phái khác đến dự tiệc nhìn về phía Vân Đức Chân Quân của Thái Thanh Tông, hy vọng ông có thể giải thích một chút.

Vân Đức Chân Quân đặt chén trà xuống, tinh thần lơ đãng, nói: "A, trên thiệp mời Yêu Tộc gửi không có nói rõ sao?"

"Yêu Vương tân nhiệm chính là Cố sư điệt a."

Cái này, mợ nó, trên thiệp mời làm gì có nói!

Hơn nữa Cố Yêm không phải Nhân Tộc sao? Sao lại thành Yêu Vương rồi?

Trong lòng mọi người giống như có một ngàn con kiến đang bò, tò mò không thôi, nhưng mà lúc này Lễ Nhạc đã tấu lên, mấy Yêu Chủ phụ trách chiêu đãi đã đi tới.

"Lần đại yến này, đa tạ các vị đến góp vui."

Hề Nha tươi cười nâng rượu lên, mấy người đành phải tạm thời đè xuống nghi vấn trong lòng, chỉ có Đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông một khắc khi nhìn thấy Cố Yêm liền cảm thấy thở dài.

Ông không ngốc. Lúc này thân phận Yêu Vương của Cố Yêm đã phơi bày, dĩ nhiên đã nghĩ tới lời đã hỏi Yến Trì trước đó. Khi đó Yến Trì rõ ràng đã biết Cố Yêm là Yêu,
nhưng lại còn ở trước mặt mình che dấu cho Cố Yêm.

Đại trưởng lão nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, quả nhiên ở Yêu Tộc thấy được Yến Trì.

Khác với ánh mắt tò mò của những người khác, ánh mắt Yến Trì lúc này u ám, rơi ở trên người Cố Yêm, ngay cả bản thân cũng không ý thức được ánh mắt thất lễ kia.

Tối hôm qua sau khi bị Phó Hàn Lĩnh chỉ ra tâm tư trở về liền đã dẫn phát tâm ma, nhưng chính vì như vậy, anh ta mới biết tâm ý của mình.

Cũng đúng.

Nếu không phải vì thích Cố Yêm, anh ta sao lại vì y mà làm những việc này, rõ ràng trước đây anh ta tuyệt đối sẽ không làm bạn cùng Yêu. Nhưng mà ở nháy mắt biết được thân phận của Cố Yêm, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là giúp y che giấu, bảo vệ y, chứ không phải tố giác.

Yến Trì vốn không nên hiểu ra trễ như vậy, chính là kiêu hãnh trong lòng anh ta quấy phá, vẫn luôn thuyết phục bản thân là vì Cố Yêm tin tưởng anh ta mới như vậy.

Nghĩ tới đây, anh ta lại có chút tự giễu.

Anh ta thấy rõ quá trễ, hồ ly kia đã không thuộc về anh ta nữa rồi, buồn cười cho anh ta lại vào một đêm trước hôn lễ của Cố Yêm mới biết được bản thân thích y.

Thanh niên sắc mặt trầm lạnh, ngồi tại chỗ uống rượu, dùng sức lực rất lớn mới khắc chế được bản thân không đứng dậy. Mà Ngu Bạch Trần và Minh Đăng ngồi cùng bàn với anh ta cũng không tốt hơn chỗ nào.

Ánh mắt Ngu Bạch Trần phức tạp nhìn hai người trên điện, nhưng lại nhận ra hai người rất xứng đôi.

Đều là nhan sắc xinh đẹp nhất đẳng trên đời này, Cố Yêm minh diễm, tùy ý, mà Phó Hàn Lĩnh lại không yếu thế trước vẻ đường hoàng kia, trái lại lẳng lặng trông chừng.

Một động một tĩnh, một tươi đẹp một âm trầm, như là hai bức tranh khác nhau dung hợp cùng một chỗ, lại chỉ khiến người khác cảm thấy hài hòa.

Thần thái Cố Yêm lúc này cũng không giống với khi ở cùng với cậu ta. Ngu Bạch Trần quen biết Cố Yêm nhiều năm như vậy, dĩ nhiên có thể nhìn ra y là vui vẻ thật sự hay là giả vờ vui vẻ.

Có lẽ, mới đầu cùng Phó Hàn Lĩnh là gặp dịp thì chơi, nhưng mà về sau... liền cũng dùng tới thật lòng.

Cố Yêm giống như nhận thấy có người đang nhìn mình, khi quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Bạch Trần, khe khẽ giật mình.

Ngu Bạch Trần giấu đi chua sót, nâng mắt khẽ cười cười.

Phó Hàn Lĩnh liếc mắt nhìn bên này một cái, híp híp mắt, biết rõ còn cố giả vờ: "Đang nhìn cái gì?"

Cố Yêm nghĩ tới bình dấm chua này, đành phải thu ánh mắt về.

"Không có gì, vừa rồi thấy Ngu Bạch Trần."

Không chỉ là Ngu Bạch Trần, còn có Minh Đăng. Cố Yêm cho rằng ngày hôm đó sau khi nói tới hợp Đạo, hai người này đã trở về rồi, không ngờ tới lại vẫn ở đây.

Cũng không biết ai lại sắp xếp như vậy, xếp mấy người Minh Đăng, Yến Trì đều ngồi ở cùng một bàn, mà người ở một bàn này đều từng thổ lộ với Cố Yêm.

Chân mày Phó Hàn Lĩnh hơi dừng lại, chẳng qua khi nhìn đến lông cáo trên cổ tay áo lại là nhếch khóe môi lên cùng ngồi xuống đối diện.

-- Đó là lông tơ trên người Cố Yêm.

Tăng nhân áo trắng nhìn cổ tay áo hai người một cái, biết được suy nghĩ của Phó Hàn Lĩnh lúc này, đây là đang khoe khoang quyền sở hữu.

Ông ta đang với tỏ rõ mọi người -- Cố Yêm là của ông ta.

Mà Cố Yêm... Minh Đăng nhìn về phía đối phương, Cố Yêm cũng không e dè quan hệ cùng Phó Hàn Lĩnh.

Y sắc phong Vương Hậu, cùng Phó Hàn Lĩnh dắt tay mà ra, cũng đã chứng minh là muốn công khai với Tu Chân Giới.

Sau khi chuông lớn lại vang lên ba tiếng, bốn vị Yêu Chủ cúi đầu xuống.

Trên Đại Điện nghiêm trang trong một tích tắc, lúc Cố Yêm tiếp nhận Vạn Yêu Lệnh, từ trên người Yêu Tộc ở đây, không hẹn mà cùng chảy ra một vệt Yêu Linh, hội tụ ở trên không.

Không bao lâu, bách điểu cùng hạ xuống, chân trời lại xuất hiện một vệt cầu vồng.

Sau khi cảnh tượng mây tía hiện điềm lành biến mất, Cố Yêm mới nói: "Yêu Vương kế vị đã thành, vẫn xin chư vị đạo hữu làm chứng."

Khi mấy người Thái Thanh Tông mơ mơ hồ hồ vừa tỉnh lại từ trong chuyện Cố Yêm chính là Yêu Vương của Yêu Tộc này, Cố Yêm nhếch khóe môi lên lại nâng tay lên.

"Tiếp theo chính là lễ sắc phong."

Lễ sắc phong, sắc phong ai?

Mọi người lại rơi vào một vòng mơ hồ mới.

Lúc này Chu Vấn bị dọa cho khiếp sợ, lại phục hồi lại tinh thần, cứng nhắc mà quay đầu sang, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Kiếm Tôn.

Mọi người theo ánh mắt của Chu Vấn nhìn lại, liền nhìn thấy đệ tử trước đây của Thái Thanh Tông, Cố Yêm, đã trở thành Yêu Vương, cùng sư tôn trước đây của y nắm
tay nhau, còn có lễ phục không có khác và lông trắng của hai người.

Bắc Kính nhìn lông Cửu Vĩ Hồ trên cổ tay áo Yêu Vương và Vương Hậu một cái, tươi cười giải thích.

"Đây là tín vật đính ước."

Trảm Uyên và Trầm Quang cũng lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh hai người.

Bọn họ đã nói ngoại trừ Cố Yêm là Yêu Vương còn có chỗ nào không đúng, mợ nó, vừa mới bắt đầu, tin tức thân phận của Cố Yêm quá mức khiếp sợ, bọn họ đều đã quên lúc hai người nắm tay đi vào!

"Cái này... Tại hạ có chút không hiểu lắm." Một cái trưởng lão Tu Chân Giới đứng ra.

"Yêu Vương đây là muốn cùng sư tôn của y kết làm đạo lữ?"

Ông liếc mắt nhìn hai người một cái, chỉ cảm thấy mình vẫn không hiểu lắm.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tỉnh táo lại, hiểu được không đúng chỗ nào.

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve tay Cố Yêm, khi Cố Yêm muốn nói gì đó, vân vê xương ngón tay của y.

"Nếu A Yêm đã cho ta danh phận, vậy tiếp theo cứ để cho ta."

Ông ta đã nói phải bảo vệ Tiểu Hồ Ly của mình, sao có thể sẽ để cho y bị người chỉ trỏ. Đây cũng là nguyên nhân ông ta gả cho Yêu Tộc, mà không phải Cố Yêm tới
Thái Thanh Tông.

Phó Hàn Lĩnh ở trên Đại Điện một mảnh sôi trào, lúc thuận tay gọi Trảm Uyên, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía trưởng lão đưa ra nghi vấn.

"Bản tôn ái mộ Yêu Vương đã lâu, hôm nay cùng Yêu Vương hợp Đạo cùng làm đạo lữ, từ đây đồng tâm đồng hồn, như thế nào, Chu trưởng lão có ý kiến?"

Trưởng lão nói chuyện họ Chu, không ngờ tới Kiếm Tôn vậy mà lại thản nhiên thừa nhận như vậy, bị nghẹn một hơi, không thở được. Còn không chờ nói cái gì, liền thấy Trảm Uyên tới trước mặt.

Trảm Uyên từng tàn sát hơn vạn tu sĩ, có Ma Tu, dĩ nhiên cũng có Đạo Tu, sát khí bên trên gần như vừa đối mặt liền khiến cho trong lòng Chu trưởng lão phát lạnh.

Phó Hàn Lĩnh mặc cát phục màu đỏ đứng ở trong điện, đối với một nửa của mình, Cố Yêm là đạo lữ dịu dàng, mà đối với những người khác lại là Tu La vô tình.

Khi ông ta như cười như không mà nhìn chung quanh trong điện, tu vi thuộc về Độ Kiếp Kỳ trên người cuối cùng không chút áp chế.

Linh Lực nặng nề đè ép, không có phá hư hỉ đường mảy may, trái lại thật thật sự sự đè ở trên người mọi người ở đây, khiến bọn họ từ kinh nghi mới đầu, chậm rãi cúi người.

Yến Trì siết chặt kiếm, sắc mặt phức tạp mà nhìn một màn này.

Nếu là anh ta... Cho dù cũng sẽ liều chết bảo vệ Cố Yêm, nhưng lại không được tự nhiên như vậy.

Đây là chênh lệch trên cảnh giới tu vi và thực lực.

Phó Hàn Lĩnh là thiên hạ đệ nhất nhân, quả thật tốt hơn bọn họ rất nhiều. Sắc mặt anh ta trầm trầm, chỉ là khi ngẩng đầu lên, trong lòng vẫn không cam như trước.

Nếu anh ta sinh ra sớm hơn một trăm năm...

Nếu anh ta sinh ra sớm hơn một trăm năm, có phải cũng có thể che chở Cố Yêm như vậy?

Minh Đăng lúc này nhìn về phía Cố Yêm, liền thấy y vào lúc đối phương vuốt ve xương ngón tay của mình, ghét bỏ mà nhìn một cái, sau đó lại nhíu nhíu mày, ánh mắt hướng theo Phó Hàn Lĩnh.

Loại động tác thân mật theo bản năng này tuyệt đối không có khả năng là nhất thời tạo thành.

Trong lòng hắn mất mát, thật lâu sau, nhếch môi, thu ánh mắt về.

Ở dưới uy áp của Độ Kiếp kỳ, trên trán mọi người nhỏ mồ hôi lạnh, đều không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.

Qua một lúc sau, không biết là ai dẫn đầu trước, cuối cùng đứng lên hướng hai người chúc mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play