Ai, con mợ nó, lại có thể rụng lông đến như vậy?

Đây là cố ý đi?

Vốn lời này của Lục Lược Vũ là nhằm vào Phó Hàn Lĩnh, nhưng mà Cố Yêm vừa nghe liền không vui. Nhíu mày quay đầu sang, nói: "Ngươi đây là ý gì?"

Lục Lược Vũ từ trước đến nay sở trường về châm ngòi ly gián:...

Lục Lược Vũ lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị cẩu lương thêm lông cáo, đuôi mắt hắn giật giật, ngậm miệng lại, quyết định không nói lời nào.

Cố Yêm lúc này mới quay đầu sang bảo Phó Hàn Lĩnh tiếp tục chải lông.

Lục Lược Vũ đến động phủ quấy rối không thành, trái lại là bị ép xem bảo dưỡng lông cửu vĩ hồ cả một buổi chiều, sắc mặt cũng thay đổi. Chẳng qua vừa nghĩ tới phá bĩnh hai người, lại vẫn là ngồi lại không đi.

Cố Yêm vừa ngủ một giấc, lại tắm rửa, còn chải lông, lúc này cuối cùng tinh thần trở nên phấn chấn. Sau khi đứng lên vẩy vẩy lông, nhảy xuống khỏi đùi Phó Hàn Lĩnh.

Quay đầu lại nhìn Ma Tôn còn đang ngồi trên ghế, vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi như thế nào còn ở nơi này?"

Lục Lược Vũ:... Uổng công hắn phá rối nửa ngày, hai người đều không nhận ra.

Hắn híp híp mắt, vừa vươn tay phẩy đi lông cáo trên quần áo, liền thấy Cố Yêm nhảy vào trong nội điện, quay đầu sang lại nói với Phó Hàn Lĩnh một câu.

"Giao cho ngươi rồi."

Trở thành Vương Hậu của yêu vương, Kiếm Tôn nhìn hiền thê lương mẫu lúc này mới đứng dậy.

"Để cho Ma Tôn xem kịch thời gian dài như vậy, cũng nên thu chút thù lao." Ông ta đứng dậy, dịu dàng, tùy ý khi đối mặt với Cố Yêm liền không còn, ánh mắt lạnh như băng. Ngay sau đó, Trảm Uyên liền nằm ở trong tay.

Lục Lược Vũ nhận thấy được hơi thở Độ Kiếp kỳ, đồng tử hơi co lại, lúc này cũng không dám lơ là.

Sau thời gian uống hết một chén trà nhỏ...

Phó Hàn Lĩnh thu kiếm, Lục Lược Vũ ôm miệng vết thương, nôn ra một ngụm máu, sau khi lau đi vết máu bên môi, mới nói:
"Có thể che giấu được Thiên Đạo mà Độ Kiếp, ta không bằng ngươi."

Lục Lược Vũ vẫn luôn cảm thấy cho dù là từ tu vi hay là phương diện khác, hắn cùng với Cố Yêm đều là ông trời tác hợp.

Lúc đối mặt với Phó Hàn Lĩnh cũng chưa từng thừa nhận bản thân không bằng đối phương, hiện giờ bị một kiếm đánh lui, cuối cùng lại không thể không thừa nhận.

Bản thân đến cùng vẫn là không bằng Phó Hàn Lĩnh.

Trên người hắn chợt lóe kim quang liền biến mất, lúc này sau khi bại lui thì lắc lắc đầu, vừa muốn nói gì đó, lúc này lại bỗng nhiên nhận được một đạo phù truyền âm.

"Tôn Thượng, ngài mau trở lại, đệ tử của sáu tiên môn lớn đã tấn công Ma Vực."

Phù truyền âm tới đột ngột, Ma Tộc kia hiển nhiên sốt ruột không thôi.

Lục Lược Vũ híp híp mắt, ngẩng đầu lên.

-- Hắn bị tính kế rồi.

Phó Hàn Lĩnh thần sắc thản nhiên: "Nếu Ma Tôn lại không trở về, ổ liền không còn."

Ông ta dừng một chút, lại giương mắt nói: "Có lẽ Ma Tộc nhà lớn nghiệp lớn, cũng không để ý một cái Ma Vực."

Lục Lược Vũ hít một hơi thật sâu, trên mặt không còn bình tĩnh, sau khi ở trong lòng mắng một câu thô tục, xoay người liền biến mất ở ngoài cửa cung điện.

Cố Yêm lúc này mới biến thành hình người, đi ra từ bên trong.

"Ông đã sớm biết rằng hắn sẽ tới náo động phòng?"

Phó Hàn Lĩnh nhìn Cố Yêm để chân trần, không khỏi nhíu nhíu mày, ngoài miệng lại nói: "Đêm tân hôn, dùng làm quà mừng, cũng phải để cho mấy người từng mơ ước ngươi này một bài học."

Phó Hàn Lĩnh cũng không phải một người rộng lượng, ông ta đối với việc của người khác còn tốt, nhưng với Tiểu Hồ Ly của mình, vĩnh viễn cũng không rộng lượng
được. Lục Lược Vũ trước đó nếu dám châm ngòi ly gián, liền phải làm tốt chuẩn bị bị rớt một tầng da.

"Chậc chậc, đã nói ông là lão cún già mà."

"Quả nhiên đủ nham hiểm." Cố Yêm vừa nghĩ đến Lục Lược Vũ đêm nay đến gây sự, kết quả lại trúng kế điệu hổ ly sơn, ngồi ở trên ghế ăn cả miệng lông, trở về mới nhìn thấy Ma Vực bị tấn công liền cảm thấy buồn cười.

Khóe môi vốn cong kiềm chế lại một chút, nhưng cuối cùng lại không nhịn được nằm tựa lên vai Phó Hàn Lĩnh nở nụ cười.

"Ông nói xem mặt rồng của hắn có thể nào tức giận đến đen rồi hay không a." Cố Yêm nhớ rõ Lục Lược Vũ chính là Bạch Long.

Mặt rồng của Bạch Long tức giận đến đen lại là bộ dáng gì?

Y ở trong đầu suy nghĩ một chút, lại bị người vỗ mông.

"Cá chạch trắng đen là bộ dáng gì, hắn đại khái chính là bộ dáng đó."

Tôn giả tóc trắng lạnh lùng nói, sau khi châm chọc tình địch, giọng điệu lại không vui.

"Không được nghĩ đến hắn nữa."

Cố Yêm bị ôm ngang lên, lúc này che mông, nhịn không được liếc mắt trừng lão cún già một cái.

"Không nghĩ thì không nghĩ, ông đánh tôi làm gì."

"Ông không biết mông hồ ly không được sờ à?"

Cố Yêm nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh, Phó Hàn Lĩnh khe khẽ rũ mắt.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, ông ta như cười, như không: "Ta chỉ từng nghe mông lão hổ không thể sờ."

Chân trần bị nắm ở trong lòng bàn tay có chút hơi lạnh, Cố Yêm ngẩn ra một chút.

"Chỉ tiếc Kiếm Tôn không phải lão hổ, bằng không ta cũng rất muốn vỗ lên mông lão hổ một chút."

"Ngươi muốn thấy ta làm lão hổ?"

Những lời này của Cố Yêm vốn là phản kích, nào ngờ sau khi y nói xong, Phó Hàn Lĩnh trái lại còn rũ mắt tự hỏi một chút, hỏi y.

Cố Yêm:?

Tướng mạo Phó Hàn Lĩnh có vẻ đẹp lạnh lùng, cô độc, tóc trắng, áo bào đỏ tựa như hàn mai trên đồng tuyết, lại khiến người khác không rời mắt được. Y bị lung lay trong chớp mắt. Khi đối phương cười, không tự giác liền gật gật đầu, ngay sau đó mới nhanh chóng phục hồi lại tinh thần mà cảnh giác.

"Ông vừa muốn làm cái gì?"

Phó Hàn Lĩnh thần sắc tự nhiên: "Không làm gì."

Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà mãi cho đến buổi tối, y mới biết được là đã thở ra quá sớm.

Sau khi mơ mơ màng màng ngủ lại bị gọi tỉnh dậy, Cố Yêm vừa mở mắt liền nhìn thấy một con hổ trắng uy vũ, xinh đẹp nằm ở trên giường. Phó Hàn Lĩnh tinh thông biến hóa thuật, mặc dù vốn là nhân tộc nhưng mà biến ảo thành động vật khác cũng có thể làm được.

Cố Yêm sau khi bị hổ trắng gọi tỉnh, sau đó vẫn luôn xoa xoa mắt mình, xác định một lần, sau đó mới hỏi: "Sao lại biến thành như vậy rồi?"

Phó Hàn Lĩnh giọng nói bình tĩnh: "Không phải ngươi muốn lão hổ sao?"

Cố Yêm: Tôi muốn lão hổ khi nào?

A, đúng rồi, lúc chiều tối đã nói một câu muốn vỗ mông lão hổ, cho nên Phó Hàn Lĩnh liền biến thành lão hổ rồi?

Cố Yêm ngồi dậy, nhìn mắt lão hổ trước mắt còn mang theo hơi thở Phó Hàn Lĩnh, sau khi vươn tay thử xúc cảm một chút, hỏi: "Ông thật sự muốn tôi vỗ mông?"

Xúc cảm của lão hổ thật ra cũng không tốt lắm, tuy rằng cũng là bộ dạng lông xù, nhưng da lông có chút nhám tay. Cố Yêm thu tay lại, cho dù hứng thú biến mất hơn phân nửa, nhưng mà vừa nghĩ đến lão hổ trước mắt mình này là Phó Hàn Lĩnh, liền lại có ý tưởng.

Bạch hổ rũ mắt, bảo y nhắm mắt lại, như là đã đồng ý.

Cố Yêm hứng thú tràn trề, chỉ cảm thấy giờ phút này quả thật khó có được. Lúc này đuôi cọp vươn đến quấn lấy tay y, ngay tại lúc Cố Yêm cho rằng cái đuôi muốn dẫn đường mình đánh mông lão hổ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.

"A Yêm, ngươi sao lại đáng yêu như vậy"

Cố Yêm:... Hắn không nhịn được, vừa mở mắt, liền thấy đuôi cọp chặt chẽ trói hai tay y lại, làm như lo lắng không đủ chặt còn thắt một cái gút.

Ngay sau đó, lão hổ luôn ước ao trước mắt lóe sáng, tan đi, biến thành nhân loại. Phó Hàn Lĩnh vuốt ve cổ tay bị trói lại của Cố Yêm, mắt mang ý cười: "Bị bắt lại rồi."

Cố Yêm chớp mắt một cái, ý thức được tư thế này không ổn, vội vàng nói: "Ông đã đồng ý với tôi hôm nay không làm loại việc này."

Cố Yêm vẫn ôm ảo tưởng với một chút liêm sỉ cuối cùng của lão cún già, nào ngờ đối phương lại nói: "Ta có đồng ý sao?"

Cố Yêm nhớ lại một chút tình cảnh lúc đó, Phó Hàn Lĩnh hình như quả thật không có chính miệng đồng ý, chỉ là thái độ của ông ta lúc đó thái độ lại làm cho y hiểu lầm.

Nhìn dáng vẻ Tiểu Hồ Ly dưới thân bị trói lại hai tay, tức giận đỏ mặt, trong lòng Phó Hàn Lĩnh giống như là bị lông nhung trên đuôi hồ ly của y chọc một cái, chỉ cảm thấy vừa nóng lại vừa mềm.

Nhịn không được cúi đầu hôn ở trên mặt y một cái.

"A Yêm, hôm nay là tân hôn."

Động tác dựng thẳng đuôi đánh người của Cố Yêm dừng lại một chút, nhìn thấy vui mừng thẳng thắn trong mắt Phó Hàn Lĩnh, đuôi cáo quấn quấn đặt ở trên vai ông ta,
lập tức nghiêng đầu đi, không được tự nhiên nói: "Vậy thì tha cho ông càn rỡ một lần đi."

Trong mắt Phó Hàn Lĩnh hiện lên tươi cười, sau đó quả thật là càn rỡ một phen.

Thời gian một đêm, nến đỏ không biết đã thắp mấy lần, ánh nến bên trong tẩm điện vẫn sáng, khiến cho người thoáng nhìn không khỏi chép miệng không thôi.

Cố Yêm vào lúc cuối cùng có thể ngủ, nghe thấy người phía sau nói: "A Yêm, ta rất vui mừng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play