Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 107


1 năm

trướctiếp

Tin tức Yêu Vương kế vị đột ngột truyền ra, nhưng sắc phong chuẩn bị cũng rất chu toàn.

Mấy ngày này mấy người Hề Nha vẫn luôn cật lực lo liệu việc này, sau khi mọi việc đều đã làm thỏa đáng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Khí vận của Yêu Tộc chúng ta cứ như vậy mà trở lại rồi? Sao ta luôn cảm thấy có chút không chân thật." Sau khi Bắc Kính nhéo chính mình một cái lại ngây ngô cười rộ lên.

Khí vận của Yêu Tộc chính là Yêu Vương, cách nói này hoàn toàn không sai.

Bạch Côn sau khi gật gật đầu, liếc mắt nhìn hắn nói: "Đừng chỉ đứng đó mà cười ngốc, lần đại điển kế nhiệm này sẽ tới rất nhiều người, ngư long hỗn tạp, nhất định
phải chú ý nhiều một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Yêu Tộc tuy rằng không tham gia vào tranh đấu giữa Tu Chân Giới và Ma Đạo, nhưng vào loại thời khắc mấu chốt này không thể không cẩn thận một chút, phòng ngừa có người đến quấy rối.

Bạch Côn nghĩ nhiều hơn một chút, sau khi dặn dò, Liên Thường cũng nhíu mày nói.

"Quả là như vậy, ta lại phái thêm một vài Yêu Tộc trông chừng."

Mấy người bàn bạc xong chuyện đại điển ngày hôm sau, đều tự đi làm việc của mình. Mà Hề Nha lại phụ trách đưa chương trình cụ thể cho Cố Yêm.

Yêu Vương mấy ngày này vẫn luôn ở trong điện, hắn cũng không tới hỏi trước. Nào ngờ lúc hắn đi tới Đại Điện lại phát hiện bên trong trống không, Yêu Vương lại
không ở bên trong.

Bước chân Hề Nha dừng lại, cho rằng Cố Yêm là tạm thời ra ngoài, liền ở bên ngoài chờ. Ai biết liên tục đợi một canh giờ cũng không thấy Yêu Vương trở về, Hề Nha lúc này mới ý thức được có chút không đúng.

Hắn lập tức đứng dậy, bỗng nhiên nhận thấy một luồng Linh Lực xa lạ xuất hiện ở chỗ Lâm Uyển, không khỏi híp híp mắt.

Mà lúc này, ngay tại lúc Hề Nha phát hiện có người đến đây, Cố Yêm cũng đã cảm nhận thấy. Y tắm rửa xong, mới vừa mặc quần áo vào, bước ra từ trong hồ, liền nhạy
bén cảm nhận được hơi thở quanh người thay đổi. Bước chân y dừng lại, hai tròng mắt sắc bén quay đầu lại: "Ai?"

Nhánh cây bên ngoài vang lên xào xạt, Cố Yêm híp mắt, lẳng lặng chờ đợi, hoàn toàn không chút sốt ruột.

Quả nhiên, qua một lúc, tiếng gió dừng lại, một thanh niên phong nhã tuấn mỹ áo đen đi ra từ bên trong.

-- Chính là Yến Trì.

"Ta cũng không biết là ngươi đang tắm." Anh ta im lặng một lúc, nói.

Lúc Yến Trì đến vốn là nóng nảy, lúc này nhìn thấy Cố Yêm ở trong hồ, thoáng ngẩn ra một chút, không tự giác mà tránh qua một bên, ngay cả giọng nói cứng nhắc cũng có chút kỳ quái.

Cố Yêm vừa rồi ở trong suối nước nóng đã mặc quần áo vào, trái lại không lo lắng, y chỉ là không ngờ tới người vừa rồi ở trong rừng cây là Yến Trì.

Y còn tưởng là người của Lục Lược Vũ.

Người kia mấy ngày này vẫn như âm hồn không tan, khuyên mình cùng hắn tới Ma Tộc. Dù bị từ chối nhiều lần, cũng không thay đổi mà thực hiện châm ngòi ly gián.

Sau khi Cố Yêm nhận ra hơi thở lạ cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nào biết quay đầu lại, không ngờ tới lại nhìn thấy một người khác.

Y nhìn thanh niên trước mặt, nhíu mày.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Dựa theo biểu hiện của Yến Trì ngày hôm đó biết được sự thật không phải mình chỉ gửi cho một mình y mà nói, Yến Trì không phải là nên cảm thấy vô cùng tức giận mà rời đi sao? Sao hôm nay lại trở lại rồi?

Cố Yêm trong lòng thầm nói, trên mặt lại hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài cái gì.

Yến Trì nhìn y một cái, nghĩ đến lời đồn trước đó mình nghe thấy ở quầy bán hàng rong, giọng điệu không được tự nhiên: "Ta nghe nói ngươi sắp phong Phi?"

Khi hỏi những lời này, ngay cả bản thân anh ta cũng không ý thức được mà tay cầm kiếm siết chặt, trong lòng không tự nhận ra mà trở nên căng thẳng.

Yến Trì dĩ nhiên hy vọng chuyện này là giả.

Anh ta lần này đến chính là vì hỏi cho rõ ràng, nhưng mà Cố Yêm lại không trả lời.

Cố Yêm kỳ quái mà nhìn Yến Trì, có chút không rõ nguyên nhân anh ta khí thế hùng hổ hỏi tới việc này, chỉ là nhếch môi nói: "Biểu cảm này của ngươi là chuyện gì? Không có liên quan tới ngươi đi."

"Ta cũng không phải phong Ngu Bạch Trần mà ngươi thích."

Cố Yêm vốn chỉ là nói giỡn, nào ngờ sau khi anh ta nghe thấy những lời này, sắc mặt Yến Trì lại bỗng nhiên trầm xuống.

"Ta không thích Ngu Bạch Trần."

"Ngươi không thích Ngu Bạch Trần, vậy trước đó theo tranh với ta làm gì?" Y giọng điệu kinh ngạc.

Sắc mặt Yến Trì lại càng kém: "Ta khi nào thì tranh với ngươi?"

Cố Yêm lập tức nêu ra mấy ví dụ, Yến Trì chậm rãi nhắm mắt lại, qua một lúc lại mở mắt ra, nói: "Ta không thích Ngu Bạch Trần."

Anh ta lại giải thích một lần, trong lòng lại không nguyện ý Cố Yêm liên hệ mình với Ngu Bạch Trần lại với nhau.

Yến Trì nhận ra trạng thái bản thân hiện tại không đúng. Anh ta từ sau khi nghe thấy Cố Yêm phong Phi liền tâm thần không yên, lúc này lại bất chấp chuyện trước đó, một lòng chỉ muốn ngăn cản đối phương.

"Hủy bỏ phong Phi." Sắc mặt Yến Trì nặng nề, lại không nói gì thêm.

Bản thân Cố Yêm mặc dù cảm thấy Yến Trì hôm nay kỳ quái, nhưng nể tình đối phương từng giúp mình, tạm thời không đánh anh ta ra ngoài, nhíu mày giải thích: "Sao lại hủy bỏ? Ta đã cùng người ta hợp Đạo, dù sao cũng phải cho nhà người ta một chút danh phận."

Nếu thật sự hủy bỏ, vậy không phải đã thành tra nam rồi sao?

Hơn nữa Cố Yêm có dự cảm, nếu y thật sự làm như vậy, lão cún già Phó Hàn Lĩnh kia chắc chắn lại có cớ đến muốn làm y. Y hôm nay thật vất vả mới được nghỉ ngơi, tuyệt đối không muốn nửa đêm lại bị kéo trở về trên giường.

Sau khi từ chối Yến Trì, Cố Yêm cũng không quan tâm sắc mặt người nọ, đứng lên liền rời đi.

Yến Trì thấy khuyên bảo không được, tâm thần bất ổn trong một tích tắc, vươn tay giữ chặt Cố Yêm, rũ mắt hỏi: "Người ngươi muốn phong Phi có phải Phó Hàn Lĩnh hay không?"

Anh ta trước đó so với hai người Ngu Bạch Trần và Minh Đăng nhận ra rõ hơn rất nhiều. Hiện giờ Cố Yêm kế thừa ngôi vị Yêu Vương, phong Phi, trong đầu anh ta chỉ có một đối tượng là Phó Hàn Lĩnh.

Cố Yêm đột nhiên bị giữ chặt, quay đầu lại nhìn anh ta một cái.

"Buông tay."

Nhưng mà Yến Trì lại nghiêm mặt không buông, chỉ là bình tĩnh nhìn y.

Cố Yêm mím môi, nói: "Là ông ta." Sau khi y nói ra câu này liền dùng một chút Linh Lực, Yến Trì bị gạt ra, sau khi tự nhận ra thất thố liền thu tay về.

Anh ta cúi đầu nhìn ngón tay của mình, sắc mặt có chút khó coi.

Cố Yêm không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, sau khi nói xong, kỳ quái mà liếc mắt nhìn người này một cái.

Vừa rồi vô duyên vô cớ kéo mình lại, lại vô duyên vô cớ buông ra.

"Ngươi không sao chứ?" Y hỏi.

Yến Trì lắc lắc đầu, anh ta vừa rồi lại có chút không thể khống chế.

Tâm ma mà thôi, sau khi Yến Trì nhíu mày áp chế, trong lòng cũng không khỏi nghĩ đến: Vì sao anh ta vừa gặp Cố Yêm liền không thể khống chế?

Trong lòng hiện lên câu hỏi này, Yến Trì muốn mạnh mẽ kiềm chế bản thân không nghĩ sâu hơn. Chỉ là khi nghĩ đến Cố Yêm sắp phong Phó Hàn Lĩnh làm Phi cũng không khỏi mất khống chế.

Chỉ có thể sa sầm trầm mặt xuống.

Cố Yêm thấy Yến Trì khó hiểu mà tìm đến mình, lại khó hiểu mà không nói lời nào, hoàn toàn không có hứng thú. Lúc này, Hề Nha ở bên ngoài không tìm được y đã đến đây. Cố Yêm liền thu ánh mắt về.

Hề Nha là nhận thấy bên trong Lâm Uyển có Linh Khí tràn ra mới nhận ra Yêu Vương ở trong này. Nào ngờ sau khi đi tới lại nhìn thấy một người không nghĩ tới.

Thủ Tịch Lăng Tiêu Tông, Yến Trì, anh ta sao lại ở đây?

Linh Khí xa lạ vừa rồi là của anh ta?

Trên mặt hắn kinh ngạc, ánh mắt hơi sâu, liếc mắt nhìn đối phương một cái, mà Yến Trì lúc này cũng đã khôi phục lại tinh thần, thấy có người tới đây, trong lòng dừng một chút, liền cũng không nhiều lời.

Hành động vừa rồi của anh ta khó hiểu mà tới, phải mau chóng áp chế, chuyện tâm ma khiến sắc mặt Yến Trì trở nên khó coi. Mà lúc này, bỗng nhiên một đạo kiếm khí đánh úp tới, chỗ mới rồi anh ta nắm lấy cổ tay Cố Yêm bị kiếm khí đả thương, máu chảy ròng ròng.

Cố Yêm đang cùng Hề Nha nói chuyện chương trình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy cổ tay bị người nắm lấy.

"Lăng Tiêu Tông dường như không có dạy các ngươi người nào nên chạm, người nào không nên chạm."

Người đàn ông tóc trắng, áo đen giống như không có việc gì hiện ra, đồng tử Yến Trì thoáng co lại, nắm kiếm, ngẩng đầu:

"Phó Hàn Lĩnh."

Anh ta lúc này lại không gọi tôn hào của Phó Hàn Lĩnh, mà là gọi thẳng tục danh. Cố Yêm có chút kinh ngạc nhưng lão cún già lại quay đầu nhìn y một cái.

"Hắn sinh tâm ma."

Một câu liền chỉ ra khác thường của Yến Trì. Yến Trì siết tay lại, rũ mắt xuống, không có phủ nhận.

"Hắn sao lại sinh tâm ma?" Biểu cảm của Cố Yêm thoáng chốc thay đổi.

Cái người Yến Trì này vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân, giữ gìn lễ nghĩa, lại chưa từng trải qua đại kiếp nạn sinh tử gì, sao lại sẽ sinh tâm ma? Y nhận ra chuyện vừa rồi có chút không đúng, nhìn về phía Yến Trì.

Người nọ khép hờ mắt, lại nghe Phó Hàn Lĩnh nói: "Ngươi không muốn biết vì sao tâm ma của ngươi là A Yêm sao?"

Những lời này vừa nói ra, ngay cả Hề Nha cũng ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Yến Trì cứng nhắc, trực giác nhận thấy Phó Hàn Lĩnh sắp nói ra lời gì đó không tốt, nhưng mà bản thân anh ta cũng muốn biết vì sao tâm ma của mình lại là Cố Yêm.

Vì sao... mình phải tới ngăn cản Cố Yêm phong Phi.

Anh ta ngẩng đầu lên, lại nhận ra thân hình bỗng nhiên bị cố định lại. Trên đầu có một cảm giác đau đớn đánh úp tới, giống như có một bàn tay đang bao phủ trên không.

Phó Hàn Lĩnh thu tay về, ánh mắt hờ hững.

"Bởi vì ngươi thích A Yêm."

Ông ta nói ra lời này bình tĩnh, Cố Yêm lại từ bên trong nghe ra vài phần sát khí. Y vốn là nên kinh sợ việc Yến Trì vậy mà lại thích mình.

Nhưng mà lúc này liên tưởng đến vừa rồi bị Yến Trì kéo tay lại, Cố Yêm quay đầu đi, vậy mà trong tích tắc lại chột dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp