Loại chuyện ở trước mặt Vương Hậu chính quy xuất hiện người thầm mến Yêu Vương này khiến bầu không khí thoáng trở nên có chút xấu hổ.

Ánh mắt mấy người Hề Nha không tự giác mà hướng về phía Yến Trì, nghĩ thầm, chẳng trách thời điểm trước đó không tìm thấy Yêu Vương, người này vẫn luôn hướng tới Yêu Tộc.

Yến Trì cho dù bình tĩnh thua xa bọn họ, lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Ta thích Cố Yêm?" Giữa hai chân mày anh ta ép lại, trên mặt khó coi đến cực điểm, trong lòng lại giống như vì một câu này mà khe khẽ máy động. Ngay cả bản thân
anh ta cũng có chút không phân rõ máy động lúc này là vì sao.

Yến Trì vô thức nhìn về phía Cố Yêm, lại chỉ nhìn thấy một vệt màu đỏ.

Cả người Cố Yêm đều bị Phó Hàn Lĩnh bao bọc lại, tựa như là không muốn để cho người ngoài nhìn thấy, chỉ lộ ra một đoạn vạt áo.

Tay hai người đan xen vào nhau, không có một ai nhìn về phía anh ta.

Yến Trì nhắm mắt lại, trái tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, trong lúc bất chợt, cổ họng dâng lên một luồng tanh ngọt. Nhưng anh ta hiện tại chưa làm rõ tâm tư, không muốn yếu thế ở trước mặt Phó Hàn Lĩnh, liền cưỡng chế đè ép xuống, chỉ là dùng Linh Lực ngăn chặn cuồn cuộn trong cổ họng, lúc phù truyền âm vang lên, siết chặt tay.

Hề Nha thấy vậy liếc mắt nhìn Yêu Vương một cái liền tiến lên nói: "Yêu Vương kế vị, người tới là khách."

"Nếu Yến Thủ Tịch đã tới đây rồi, vậy tạm thời đi theo tôi."

Cho dù thế nào, tạm thời sắp xếp cho người ta trước rồi nói sau, cũng không thể để tình nhân cũ của Yêu Vương này cứ đứng ở đây. Dù sao nơi này còn có hai người Minh Đăng và Ngu Bạch Trần ở, mấy người này trước đây là người quen cũ, không bằng cứ sắp xếp ở cùng một chỗ đi.

Hề Nha mặt không chút thay đổi nghĩ, mà Yến Trì bởi vì thương thế tâm ma, tuy có rất nhiều nghi vấn, lúc này cũng không thể không tạm thời đè xuống.

Chỉ là khi đi tới trước, nhìn thấy Cố Yêm bị Phó Hàn Lĩnh che chắn, trong lòng lại nghẹn lại.

Lại không muốn nhìn thấy mình như vậy?

Sắc mặt anh ta khó coi, lại mạnh mẽ thu ánh mắt về.

Mãi cho đến khi ánh mắt phức tạp kia rời đi, Cố Yêm mới được thả ra từ trong lòng Phó Hàn Lĩnh. Bị người dùng thân thể che chắn, lại cọ lên áo bào đối phương, hiện giờ trên người Cố Yêm toàn thân cũng đều là một cỗ hương thơm mát lạnh.

Y sờ sờ mũi, sau đó trừng mắt liếc mắt nhìn Phó Hàn Lĩnh một cái.

"Ông vừa rồi che tôi lại làm gì?"

Kiếm Tu dung mạo lạnh lùng nhìn y một cái.

"Như thế nào, A Yêm còn muốn cùng hắn nối lại tình xưa?"

Những lời này vừa nói ra, Cố Yêm không khỏi nheo mắt, lời này sao nghe ra một chút mùi vị dấm chua?

Với thân phận của Phó Hàn Lĩnh... Không đến mức đó đi?

Ở trong mắt Cố Yêm, Phó Hàn Lĩnh là Kiếm Tôn thiên hạ đệ nhất, ngay cả Thiên Đạo cũng có thể tính kế, lòng dạ, tu vi cực cao, có cái gì mà chưa từng thấy, làm sao mà sẽ ghen?

Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh chẳng những ghen, còn ghen rất quang minh chính đại.

"A Yêm không nói gì, lẽ nào là thừa nhận?"

Y không thể không nhắc nhở đối phương một sự thật: "Tôi trước đây chính là tu Vô Tình Đạo."

"Hơn nữa hôn ước giữa tôi và Yến Trì cũng là ông tự mình nhìn thấy kết thúc."

Cố Yêm vốn là muốn nói với ông ta, y và Yến Trì quen biết lâu như vậy, nếu muốn đến với nhau thì đã sớm ở cùng một chỗ rồi. Nhưng Vô Tình Đạo của y trước giờ
chưa từng dao động, có thể nói rõ bản thân và Yến Trì cơ bản không có khả năng.

Nhưng mà những lời này lại nhắc nhở Phó Hàn Lĩnh, ông ta liếc mắt nhìn Cố Yêm một cái, sau đó rũ mắt: "A, quên mất, các ngươi trước đây còn có hôn ước."

Người này không phải là có bệnh chứ?

Có phải có bệnh không?

Chuyện bao lâu trước kia rồi cũng có thể kéo ra nói.

Cố Yêm giải thích không thông, sau khi liếc mắt xem thường một cái liền biến thành một con hồ ly chuẩn bị rời đi, kết quả lại bị người theo ở sau lưng bắt được sau gáy, bế lên.

Cố Yêm bất ngờ không kịp đề phòng mà bị tóm lấy, không khỏi quay đầu lại: "Ông không phải không nghe giải thích sao? Chúng ta tạm thời tách ra để bình tĩnh lại."

Tai cáo của y khe khẽ giật giật, vung móng vuốt muốn nhảy đi, lại bị Phó Hàn Lĩnh nắm lấy đệm thịt hoa mai.

Ngón tay thon dài của Phó Hàn Lĩnh đầu tiên là ở trên đệm thịt hoa mai nắn nắn, sau khi ngăn Cố Yêm rời đi mới nói: "Sau khi tách ra, ta chỉ sợ càng thêm không bình tĩnh được."

Băng lạnh trong mắt ông ta lui đi một chút, lúc này nhìn Tiểu Hồ Ly trong lòng, thở dài.

"A Yêm, ta thích ngươi."

"Tôi biết." Móng vuốt bông xù còn đang bị người nắm, Cố Yêm không biết ông ta vì cái gì lại nói ra lời này, không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Phó Hàn Lĩnh thấy y tránh đi, khe khẽ nhếch khóe môi lên, ngoài mặt lại nói: "Nhưng mà ta lại không biết tâm tư của A Yêm."

"Chúng ta tuy rằng đã hợp Đạo, nhưng việc này với ngươi chỉ là vì một hồi ngoài ý muốn mấy ngày trước."

"Nếu không phải ngươi vừa lúc tới kỳ động dục, khó thể làm chủ hành động bản thân, chỉ sợ cũng sẽ không cùng ta hợp Đạo."

Cố Yêm ngày hôm đó thần trí không rõ ràng, Phó Hàn Lĩnh lại tỉnh táo, nhưng ông ta lại kiên định nắm tay Cố Yêm đâm vào trái tim, đem một chút kẽ hở trong tim Cố Yêm kia mạnh mẽ vạch ra.

Nói ông ta đê tiện cũng tốt, giậu đổ bìm leo cũng được.

Ông ta ngày hôm đó để Cố Yêm quay về Yêu Tộc, mặc dù cho y thời gian suy nghĩ, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ tới sẽ từ bỏ. Chính là cho dù Cố Yêm cho ra
đáp án như thế nào, cuối cùng đều sẽ đi đến một màn này.

Chỉ là những lời này, ông ta cũng sẽ không nói ra.

Phó Hàn Lĩnh chỉ là dựa theo trái tim bởi vì Cố Yêm mà nhảy lên kia của mình mà có chút yếu thế.

"A Yêm, ta rất không có cảm giác an toàn." Động tác của ông ta bình tĩnh, một câu cuối cùng rất nhẹ, nhưng lại không khiến người khác nghe lầm.

Động tác của Cố Yêm tạm dừng một chút, ngẩng đầu lên. Trong lòng bỗng nhiên có chút không thoải mái.

Lão cún già mà y quen biết, có khi nào lại từng không tự tin như vậy? Từ lần đầu tiên Cố Yêm gặp Phó Hàn Lĩnh, hai người "thầy hiền, trò hiếu" đấu trí so dũng, y vẫn chưa từng thấy đối phương như vậy.

Ngay cả ở trong Hoài Âm Thành, người này bị Thiên Đạo tính kế cũng là bộ dáng không để vào mắt.

Gài bẫy hãm hại nhau qua lại nhiều như vậy rồi, Cố Yêm vẫn là đã quen với dáng vẻ xấu xa của Phó Hàn Lĩnh.

Y hừ lạnh một tiếng, nói: "Ông cho là ai cũng có thể làm cho ta phá Đạo sao?"

Không cần nói những cái khác, chính là y và Yến Trì, Ngu Bạch Trần quen biết nhiều năm như vậy rồi, Vô Tình Đạo lại một chút cũng chưa từng thay đổi, có thể nói rõ vấn đề, chính là lại gặp Phó Hàn Lĩnh...

Ngay từ đầu người này đã mạnh mẽ tiến vào cuộc sống của y, Cố Yêm mới đầu đối với ông ta là kính sợ, về sau biết được ông ta có sở thích với lông nhung, lại nghĩ biện
pháp trốn ông ta. Kết quả không ngờ tới nhân quả hai người đan vào càng lúc càng lớn, y càng muốn kiên định Đạo tâm, người này liền xâm nhập càng lợi hại.

Tiểu hồ ly xoay người sang chỗ khác, thấy trốn không thoát liền dứt khoát biếng nhác mà một lần nữa tìm một vị trí thoải mái nằm sấp xuống, chín cái đuôi cáo phía sau
khi có khi không mà vung vẩy, làm cho Kiếm Tôn người người kính sợ trước mặt khắp người là lông cáo.

Qua một lúc mới không được tự nhiên nói: "Ta mới đầu ở trong Thập Vạn Đại Sơn, không có ông tới vẫn rất nhàm chán."

Y cùng Linh Thụ ở trong Thập Vạn Đại Sơn lý cũng không phải tự tại như vậy, chẳng qua y chưa từng nói với ai mà thôi. Cố Yêm không muốn thừa nhận bản thân đã
quen với cảm giác có lão cún già bên cạnh, cho nên về sau mới dung túng lão cún già.

Sau khi nói xong, nghĩ hôm nay an ủi hẳn là cũng đủ liễu, lão cún này chính là muốn nghe lời dịu dàng của mình, liền ngậm miệng lại.

Y chính là Yêu Vương có nguyên tắc, dỗ dành Vương Hậu gì đó, mấy ngàn năm dỗ một lần là được rồi, huống chi đều là họ nhà cún, làm mình làm mẩy làm gì.

Biết Phó Hàn Lĩnh muốn nghe cái gì, Cố Yêm sau khi nói xong, lần này thuận lợi nhảy xuống, giống như không có việc gì, nói: "Ta phải đi xử lý công vụ."

"Buổi tối nhớ thử hôn phục."

Y nói xong, nháy mắt liền chạy.

Nhìn thấy tiểu hồ ly vọt vào đường nhỏ trong rừng cây, biến mất, chân mày Phó Hàn Lĩnh dần dần trầm tĩnh lại, thật lâu sau lại nở nụ cười, cười một tiếng.

Chẳng qua khác với tự nhiên lúc ở trước mặt Cố Yêm mới vừa rồi, lúc này trên mặt ông ta tái đi một chút, lúc hai người hợp Đạo cùng chung sinh mệnh, ông ta không
lâu trước đó mới chia ra tu vi giúp Cố Yêm chịu thiên lôi, hiện tại thân thể vẫn chưa khôi phục.

Có điều việc này vẫn là không cần nói với Tiểu Hồ Ly.

Đốt ngón tay ông ta thoáng dừng một chút, nhớ tới dáng vẻ Tiểu Hồ Ly vừa rồi không được tự nhiên mà dùng mông quay về phía mình đáp lại, tâm tình lại trở nên tốt
hơn. Chính là ngay cả mọi người ở Yêu Tộc cũng nhận ra vị "Vương Hậu" này tâm tình rất tốt.

Lúc đó khi Yêu Vương công bố, sắc mặt Vương Hậu không phải rất kém sao, sao hiện tại lại tốt rồi?

Lẽ nào là được dỗ dành xong rồi?

Mấy vị Yêu Chủ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc. Nhưng vừa nghĩ đến Yêu Vương là cửu vĩ hồ, loại chuyện tranh giành tình nhân này với y mà nói, hẳn chỉ là chuyện nhỏ, nên cũng yên lòng.

Thiệp mời đã gửi đi rất nhiều phần. Ngày hôm sau, phần đông tu sĩ có uy danh ở Tu Chân Giới có đều chuẩn bị động thân đi đến Yêu Thành ở Nam Cương, dù sao việc
Tân Vương kế nhiệm Yêu Tộc chính là việc tốt Tu Chân Giới vạn năm khó gặp.

Hôm nay, Chu Vấn và Vân Đức Chân Quân sau khi thu xếp thỏa đáng liền tới đây.

Lần này trong số người xuất hành vốn là không tới phiên Chu Vấn, trưởng lão xếp ở bên trên hắn có cả một nhóm lớn, mỗi người đều trải nghiệm già dặn hơn hắn, so với hắn càng có tư cách tham gia đại điển kế nhiệm hơn. Nhưng mà Vân Đức Chân Quân nhìn thấy hắn lại nghĩ đến hắn là bạn tốt của Cố Yêm, liền do dự một chút, cũng bảo Chu Vấn cùng đi.

Hai người đáp mây mà đến, còn chưa tiến vào Yêu Thành, ở trên đường đã gặp rất nhiều người. Chẳng qua Chu Vấn lại không thấy mấy người Lăng Tiêu Tông và Giác Sơn Tự, không khỏi có chút kỳ quái.

"Chưởng Giáo, bọn họ lần này không có người đến sao?"

Vân Đức Chân Quân lắc lắc đầu, biểu cảm nháy mắt trở nên kỳ quái: "Người của bọn họ đã ở bên trong rồi."

Chu Vấn mới đầu vẫn chưa biết ý tứ những lời này, mãi cho đến sau khi đi vào Yêu Tộc, nhìn thấy Minh Đăng và Ngu Bạch Trần mới hiểu được lời Chưởng Giáo nói.

Có điều... Thiệp mời này không phải vừa mới phát ra sao? Dựa theo hành trình của bọn họ đã là nhanh nhất, mấy người này là tới vào lúc nào?

Hắn gãi gãi đầu, trong lòng có chút nghi hoặc.

Lúc này liền thấy Yêu Chủ Bạch Côn trước đó từng gặp ở Ma Vực đã đi tới.

Hai người Bạch Côn và Liên Thường phụ trách chiêu đãi những khách mời từ nơi khác đến, sau khi từ xa xa nhìn thấy tín hiệu của Thái Thanh Tông, tươi cười đứng lên.

"Vân Đức Chân Quân."

"Bạch Côn Yêu Chủ."

Hai người tươi cười trò chuyện vài câu, lại ở trước mặt Chu Vấn nói mấy câu hắn nghe không hiểu.

"Rương quà đã chuẩn bị xong, hẳn là ngày mai có thể đưa tới."

Sau khi Vân Đức Chân Quân nói xong, Bạch Côn liền nói: "Vậy thì tốt rồi, dù sao lễ không thể bỏ qua." Gã dừng một chút lại nói: "Hai vị đều là người trong nhà, bên trong, mời."

Chu Vấn mơ mơ hồ hồ được mời vào bên trong, còn chưa ý thức được địa vị của bọn họ cùng địa vị của những môn phái khác trong Tu Chân Giới không giống nhau lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play