Phó Hàn Lĩnh nói lời này vô cùng tự nhiên, tại thời điểm Cố Yêm còn chưa phản ứng lại, cười rộ lên. Ông ta vốn là dáng vẻ thâm trầm như vực băng, lúc này mỉm cười, tóc trắng tản ra, trái lại khiến Cố Yêm nhìn có chút lóa mắt trong một tích tắc, bị nụ cười không chút giả tạo này mê hoặc.

Đợi tới thời điểm y phản ứng lại được, lại muốn dừng tay thì đã không kịp nữa rồi.

Vương Hậu mà y vừa mới hứa hẹn, lúc này lại giam cầm lấy y.

"A Yêm, ta hầu hạ có thoải mái không?"

Bản thân hồ ly chính là tính cách đa tình, dù Cố Yêm là Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng khó thay đổi bản tính, hồ ly mới vừa khai trai, bình thường đều khó thể khắc chế chính mình. Cố Yêm trước đó nhiều năm tu Vô Tình Đạo, vẫn luôn tu thân, lúc này một khi động tình, liền có chút ăn quen bén mùi.

Sau khi đôi mắt ửng hồng, dùng đuôi cáo quất cho Phó Hàn Lĩnh một cái, mới ngẩng đầu lên. Bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve ở trên đuôi cáo, Cố Yêm trơ mắt nhìn lão cún già thuận thế bắt lấy cái đuôi mềm mại, xoã tung của mình.

Xúc cảm bông xù phất qua vệt đỏ do đuôi cáo quất ra vừa rồi. Lạnh lùng trên mặt lão cún già tan đi, tự nhiên nói: "Xem ra phản ứng của A Yêm đã nói cho ta biết có thoải mái hay không rồi."

Nếu không thoải mái, cáo trắng biếng nhác cũng sẽ không vươn đuôi cáo ra đánh ông ta.

Cái đuôi mẫn cảm của Cố Yêm bị người khác bắt lấy trong tay, lúc này không muốn thỏa hiệp cũng không được. Chỉ có thể như ý lão cún già, nói: "Thoải mái, bổn vương thoải mái vô cùng."

Thanh niên áo đỏ xinh đẹp nửa chống thân thể, một nửa quần áo theo khuỷu tay chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng tuyết.

Tóc đen che đi xương hồ điệp như ẩn như hiện, y quay đầu lại, như cười như không mà mạnh miệng, hoàn toàn không để ý tới bộ dạng yếu thế của bản thân.

Phó Hàn Lĩnh im lặng một lúc, ngón tay vuốt ve đuôi cáo bông xù, căng chặt.

Lần đầu tiên cảm thấy lòng phòng bị của Tiểu Đồ Đệ đối với mình quả thực quá cạn, không biết bản thân khi đối mặt với y luôn khó thể khắc chế.

Từ lâu ông ta ở Tu Chân Giới đã nổi danh tùy ý lạnh lùng, không có tình người, về sau bị thiên đạo tính kế, phân hồn trở thành người bị thiên phạt ở Hoài Âm Thành, tính tình không phải càng thêm thu vào bên trong, mà là cưỡng chế đè ép.

Nhiều năm như vậy, người ngoài luôn cảm thấy Kiếm Tôn Phó Hàn Lĩnh cao cao tại thượng, vô dục vô cầu, lại không biết dục vọng trong lòng ông ta ngày càng mở rộng, gần như muốn cắn nuốt ông ta.

Mà tất cả khát cầu, đều chỉ về phía một người.

-- Cố Yêm.

Tiểu Hồ Ly của mình ở trong đêm hợp Đạo đã mắng ông ta là kẻ điên, lại không biết rằng cái người làm cho y cảm thấy sợ hãi, hiện tại ở trước mặt y này đã ở trong lòng ông ta khắc chế nhiều lần, chọn lựa ra hình tượng bình thản nhất.

Điên cuồng thật sự còn che dấu ở bên dưới kia.

Phó Hàn Lĩnh bỏ ra sức lực rất lớn mới đúc thành cái cũi, dùng máu thịt của mình nhốt A Yêm tại nơi này, cùng mình chung một chỗ. Đáng tiếc Tiểu Hồ Ly bị Dã Thú nhìn trúng lại còn không biết.

Ông ta nhìn về phía Cố Yêm, trong mắt có chút sâu.

Cố Yêm quay đầu sang, vốn là trêu chọc Phó Hàn Lĩnh, sau khi nhìn đến phản ứng của ông ta, liền đắc ý mà muốn kéo áo lên, thu đuôi cáo về, lại bỗng nhiên cảm giác sau lưng chợt lạnh, trong lòng hiện ra một ít dự cảm không tốt.

Bàn tay kéo áo đỏ lên bị người khác đè lại, tuy là mười ngón đan xen, sức lực lại mạnh đến không thể bỏ qua.

Đốt ngón tay Cố Yêm bị người khác vuốt ve, sau khi tay nắm lấy áo bào đỏ chậm rãi kéo xuống, nghe thấy Phó Hàn Lĩnh rũ mắt nói: "Nghe như A Yêm còn có chút chưa thỏa mãn, Vương Hậu sẽ làm cho Vương Thượng càng thoải mái hơn."

Ông ta cố ý nhấn mạnh chữ "Càng", giọng nói trầm thấp.

Giữa hai chân mày Cố Yêm lại nhảy lên một cái, cảm thấy lão cún già có chút là lạ, đang nghĩ tới người nọ không phải là đang có chủ ý xấu gì chứ. Nhưng mà lúc này muốn đổi ý đã không còn kịp nữa.

Sự thật chứng minh, dự cảm của hồ ly quả thật không có sai sót. Suốt cả đêm y bị lăn qua lộn lại được hầu hạ, ngay cả muốn ngủ ngon một giấc cũng không được.

Trên lưng bàn tay lộ ra bên ngoài của Cố Yêm đều là dấu tích, ngày hôm sau tỉnh dậy, ngay cả bản thân cũng hoảng sợ.

Có điều, tuy những dấu tích này thoạt nhìn dọa người, nhưng lại không đau. Phó Hàn Lĩnh vào lúc Cố Yêm tỉnh dậy, vuốt ve dấu đỏ trên đốt ngón tay của y, bỗng nhiên nói: "Trên người A Yêm thật dễ để lại dấu ấn."

Cố Yêm nheo mắt, không nhịn được, phản bác:

"Liên quan gì tới ông?"

Phó Hàn Lĩnh cũng không tức giận, chỉ là sau khi ánh mắt đảo qua trên người thanh niên áo đỏ trước mặt, trong lòng nghĩ: Những dấu vết ở lại trên người A Yêm này rất đẹp.

Cố Yêm tối hôm qua bị ức hiếp cả một đêm, hiện tại ánh mắt vừa nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh liền lông tóc dựng đứng, không khỏi hỏi: "Ông lại có chủ ý xấu xa gì?"

Y giọng điệu nghi ngờ, Phó Hàn Lĩnh lại tràn đầy vô tội, nâng mắt nói: "A Yêm suy nghĩ nhiều rồi."

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Cố Yêm nhìn ông ta thật lâu mới miễn cưỡng tin tưởng lời ông ta nói, không chú ý tới suy nghĩ sâu xa dưới đáy mắt Phó Hàn Lĩnh.

Yêu Tộc sau khi lại xuất hiện vốn đã bị chú ý, hiện giờ Yêu Vương kế vị lại mời khắp sáu tiên môn lớn. Dù Yến Trì chưa quay về Lăng Tiêu Tông cũng đã biết.

Anh ta đi ở trên đường đã nghe được tu sĩ bàn luận qua lại về Yêu Vương mới kế nhiệm, chân mày không khỏi cau lại.

"Ây, ngươi nghe nói rồi chứ? Cửu Vĩ Thiên Hồ của Yêu Tộc hiện thế rồi."

"Sau đó không lâu sẽ tổ chức đại điển kế nhiệm."

Bốn chữ Cửu Vĩ Thiên Hồ hoàn toàn không xa lạ, Yến Trì dừng lại, sắc mặt càng trầm.

Anh ta nắm chặt kiếm, trong lòng có chút loạn. Anh ta nghe trưởng lão Lăng Tiêu Tông nói y không có quay về Thái Thanh Tông, hẳn là đã quay về Yêu Tộc rồi.

Ngày hôm đó, sau khi biết bản thân hiểu lầm, tự cho người Cố Yêm duy nhất tin tưởng là một mình anh ta, Yến Trì liền không trở về Lăng Tiêu Tông, trái lại là ở lại Nam Vệ thành, mấy ngày nay vẫn luôn bế quan tu luyện.

Anh ta ngày hôm ấy tâm tình đại động, lại dẫn tới tâm ma, mà tâm ma kia chính là bộ dáng của Cố Yêm.

Bởi vậy, tuy rằng mấy ngày này anh ta không nhìn thấy đối phương, nhưng mà gương mặt Cố Yêm lại vẫn ở trước mắt. Mỗi khi Yến Trì muốn đột phá, tâm ma kia đều sẽ xuất hiện.

Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn không muốn thừa nhận Cố Yêm vậy mà lại trở thành tâm ma của mình, nhưng lại không ngờ rằng vừa ra tới liền nghe thấy một tin tức như vậy.

Hơn nữa... Sắc phong Vương Phi?

Yến Trì không tự giác mà đứng ở một quầy bán hàng rong, sắc mặt khó coi, sau khi nghe thấy hai người phía sau thảo luận xong mới mở mắt ra.

Anh ta vô thức mà cầm chiếc lược trong tay ấn gãy, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng người bán hàng rong mới hồi phục lại tinh thần.

"Tiên trưởng?"

"Tiên trưởng, ngài không có việc gì chứ?" Người bán hàng rong nhìn thấy vị tiên trưởng trẻ tuổi, nho nhã, tuấn mỹ này ghé vào trong quầy liền không khỏi có chút kỳ
quái, vươn tay huơ huơ, thấy đối phương phục hồi lại tinh thần, lúc này mới khẽ thả lỏng chân mày.

Yến Trì biết bản thân trong nháy mắt đã để cho tâm ma chiếm cứ tâm thần, khẽ nhíu mày, sau khi lấy lại tinh thần, nhìn thấy lược gãy trong tay, khẽ mím mím môi.

Dưới ánh mắt kinh hồn táng đảm của người bán hàng rong, để lại một khối linh thạch.

"Đa tạ tiên trưởng." Người bán hàng rong nhìn thấy linh thạch, thoáng chốc mặt mày hớn hở.

Yến Trì không lại để ý tới người bán hàng rong, chỉ là sau khi nghe người phía sau nói chuyện Yêu Tộc, trong lòng ngẩn ra một chút, xoay người rời đi.

Phù truyền âm bên thắt lưng Yến Trì sáng lên mấy lần, đều là Lăng Tiêu Tông truyền đến. Đại trưởng lão mấy ngày nay không liên hệ được Yến Trì, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.

Bên trong Lăng Tiêu Tông, trên Đại Điện, mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau một cái, một vị trưởng lão trong đó mở miệng nói: "Có lẽ là đang tu luyện, không có nhìn thấy."

Đại trưởng lão nhíu nhíu mày, một lần là đang tu luyện không nhìn thấy, nhưng về sau không có khả năng mỗi lần đều vậy. Yến Trì lần này sau khi ra ngoài chậm chạp không trở về Tông, trong lòng Đại trưởng lão vẫn luôn có một dự cảm không tốt, nhưng lại không nói ra.

Mấy vị trưởng lão trên tòa thấy ông không nói lời nào, không khỏi nói: "Đứa trẻ Yến Trì này từ nhỏ đã tự kỷ luật, khắc chế, một mình ở bên ngoài hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, không nhận phù truyền âm có thể là không tiện."

Ông thấy bầu không khí trong điện chùng xuống, không khỏi trấn an mấy câu.

"Hiện tại người trẻ tuổi cũng nên có không gian của mình."

Mặc dù mấy người đều nói như vậy, nhưng dự cảm không tốt trong lòng Đại trưởng lão lại không biến mất, hiện giờ không liên hệ được Yến Trì, ông có bất an cũng
không có cách nào, đành phải thở dài, tạm thời không làm lớn chuyện, nói tới một việc khác.

"Yêu Vương của Yêu Tộc kế vị, hạ lễ đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Ông ta nâng mắt nhìn người ngồi bên dưới.

Người nọ lên tiếng trả lời: "Trưởng lão yên tâm, mọi việc đã muốn sắp xếp xong rồi."

Yêu Tộc chỉ thả ra chuyện Yêu Vương Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng không nói gì thêm, những người khác cũng không biết Cố Yêm chính là Yêu vương, ngoại trừ những người biết được nội tình.

Đại trưởng lão lúc này không xem Yêu Vương là người đối đầu, sau khi gật gật đầu liền phất tay bảo những người khác đi xuống, chuẩn bị sau khi bế quan mấy ngày
sẽ tham gia hạ yến.

Nhờ phúc mấy người Hề Nha sắp xếp, việc lớn duy nhất của cả Tu Chân Giới hiện tại chính là Yêu Vương đã hiện thế. Cố Yêm buổi sáng tỉnh dậy, tên ngốc Chu Vấn kia
liền gửi tới mấy đại phù truyền âm cho y nói chuyện này.

Sau khi nói xong còn thần thần bí bí nói: "Cố Yêm, là huynh đệ ta mới nói với ngươi, ngươi có biết tối hôm qua ta nghe lén được một bí mật lớn thế nào không!"

"Nếu không phải chính miệng Chưởng Giáo nói ra, ta cũng nghi ngờ có phải mình nằm mơ hay không."

Cố Yêm thoát khỏi "hầu hạ" của Phó Hàn Lĩnh, một mình ngâm ở trong suối nước nóng thư giãn gân cốt, nghe nói lời này, nhíu mày: "Bí mật gì thần bí như vậy?"

Mấy ngày này, hai người vẫn thông qua phù truyền âm liên hệ, Chu Vấn tuy rằng tiếc nuối tin tức rung động như vậy không thể chính miệng ở trước mặt nói cho Cố Yêm, khiến Cố Yêm khiếp sợ ngay tại chỗ. Nhưng điều kiện có hạn, phù truyền âm cũng miễn cưỡng có thể nhắn dùm tâm tình không thể giãi bày của hắn.

"Ngươi có biết ta đã nghe được Chưởng Giáo nói gì không?"

"Phó Kiếm Tôn, sư tôn của ngươi, vậy mà lại muốn làm Vương Phi của Yêu Vương!"

"Tối hôm qua lúc ta nghe thấy, thiếu chút nữa bị hù chết!"

Cố Yêm vốn biếng nhác tựa vào bên cạnh hồ, thuận tay cầm lấy một chén rượu. Bất chợt nghe thấy giọng điệu khoa trương của Chu Vấn, không nhịn được ho khan một tiếng.

Nhưng Chu Vấn ở đầu bên kia phù truyền âm lại cho rằng Cố Yêm cũng là bị dọa sợ giống hắn, nghiêm túc thề thốt: "Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối không có nói dối một câu."

"Cố Yêm, ngươi sắp có sư nương rồi!"

Một câu cuối cùng hắn nói vô cùng kích động. Cố Yêm trước đó đã quên nói cho Chu Vấn chuyện mình là Yêu Vương, nghe đầu bên kia lải nhải nói xong chuyện sư nương, giật giật khóe miệng, biểu cảm kỳ quái.

Do dự một chút, lời trong miệng cuối cùng vẫn là không có nói ra.

Quên đi, đứa nhỏ này còn chưa biết sự thật, cứ để cho hắn vui vẻ thêm một lúc đi.

Cố Yêm gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trên đại điển sắc phong ngày hôm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play