Nụ cười của Cố Yêm lập tức cứng lại ở trên mặt.

Chờ đã, đây hẳn sẽ không phải là thật sự đang chờ y chứ?

Y cẩn cẩn thận thận đi vào trong đại điện, có chút không nắm bắt được tâm tư của Phó Hàn Lĩnh. Thấy ông ta chỉ nói câu đầu tiên liền không nói gì nữa, chỉ đành mím môi, giống như quan tâm, nói: "Sư tôn sao đã trễ thế này vẫn chưa nghỉ ngơi?"

Phó Hàn Lĩnh đã cất sách đi.

Ánh mắt lúc này ở dưới bóng tối trong điện có chút không rõ, ông ta thản nhiên nói: "Mấy ngày này yêu tộc náo động, sau khi vi sư xuất quan, thấy ngươi lâu như vậy vẫn chưa trở về, có chút lo lắng."

Ông ta nói xong lời quan tâm, trên mặt lại là thần sắc lạnh nhạt.

"A Yêm về trễ như vậy là đã đi đâu?"

Trong lòng Cố Yêm ngây ra một lúc, nghĩ đến việc lần đầu tiên gặp mặt ông ta kiểm tra nguyên dương của mình, biết với tính tình thanh tu của Phó Hàn Lĩnh, lúc này dĩ nhiên không thể nói sự thật, vì thế chỉ nói: "Đệ tử thân thể không thoải mái, cho nên đi xuống dưới núi dạo một chút."

Buổi sáng y nói với Vân Đức Chân Quân cũng là thân thể không thoải mái, những lời này trái lại là phù hợp.

Phó Hàn Lĩnh nhìn y ánh mắt đầu tiên liền đã biết rõ.

Dưới ánh sáng của minh châu, sắc mặt Phó Hàn Lĩnh lạnh nhạt đánh giá tiểu đồ đệ này của mình.

Cố Yêm đã thay đổi quần áo.

Áo gấm trên người y là mặc từ khi ra khỏi Minh Nguyệt Cốc, lần này ra ngoài gặp ai, không cần nói cũng biết. Chân mày y nhíu lại một chút, sắc mặt lãnh tuấn ở trong trời đêm có chút khó hiểu.

Lúc trong lòng Cố Yêm nhảy lên một cái, Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên nở nụ cười: "Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc có thể chữa bệnh sao?"

Những lời này của ông ta nói ra nhẹ bẫng, hơn nữa hiếm thấy mà mang theo ý cười, giống như chỉ là thuận miệng hỏi ra mà thôi, lại khiến Cố Yêm toàn thân cứng đờ.

Sư tôn của y làm thế nào mà ngay cả việc này cũng biết. Hơn nữa, càng khiến Cố Yêm kinh ngạc chính là, Phó Hàn Lĩnh thậm chí ngay cả y đã rời đi bao lâu cũng biết.

Ngay tại lúc Cố Yêm nhíu nhíu mày, hiếm khi có lúc không biết nên trả lời như thế nào, trước mắt liền bị một cái bóng bao phủ: "Vi sư trái lại hiểu biết một chút y thuật, sao A Yêm không để vi sư nhìn xem chứ."

Thân thể Cố Yêm không bị giữ chặt giống như lần trước, y vẫn có thể tự chủ hoạt động. Thấy thế, y nhẹ nhàng thở ra, liền nhìn Phó Hàn Lĩnh đứng ở trước mặt mình.

"Sư tôn nói đùa rồi, chút bệnh vặt này, làm sao dám quấy rầy sư tôn."

Cố Yêm chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ tự nhiên, tươi cười ngẩng đầu lên, bộ dáng ngại ngùng, trên thực tế, lời nói lại lui từng bước.

Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên là biết tâm tư của y.

Ông ta nhìn đầu ngón tay Cố Yêm hơi hơi khựng lại một chút, tâm tình giờ phút này không thể nói là tốt, nhưng mà so với cảm xúc không chút dao động trước đó, trái lại
nhiều thêm một chút ý tứ khác.

Thanh niên kia đang cong cong đôi mắt nhìn ông ta, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chuyên chú phản chiếu một mình ông, nhìn dáng vẻ là vô cùng nghiêm túc, nhưng mà bên trong có chủ ý quỷ quái gì lại chỉ có y biết.

Phó Hàn Lĩnh đợi cả một đêm, vốn là sắc mặt lạnh như băng. Ông ta biết Cố Yêm chính là tu Đạo Vô Tình, không có khả năng có tình cảm gì với Ngu Bạch Trần, nhưng mà việc này cũng không ngăn được ông ta không vui.

Dù sao tối hôm nay ông ta đã không vào cấm địa đi tìm yêu thú kia, trái lại là ở nơi này chờ cả một đêm, nhưng mà tiểu đồ đệ này của ông ta lại ở bên ngoài phong lưu
vui vẻ cả một đêm, nếu không phải hiện giờ có lệnh giữ núi, chỉ sợ y có thể sẽ cả đêm cũng không về.

Cố Yêm thấy ông ta không nói lời nào, cắn chặt răng, trong lòng xoay chuyển, lại ngẩng đầu, do dự nói: "Thật ra đệ tử lần này xuống núi không chỉ là xem bệnh, đệ tử chỉ là nghĩ đến sư tôn vừa xuất quan, bế quan vô dục vô cầu khó tránh khỏi buồn tẻ, vì thế khi nhìn thấy tiệm điểm tâm trong thành, nhớ đến bản thân khi còn bé, mỗi
lần đột phá đều có khích lệ, liền tự chủ trương, cố ý đi xếp hàng mua một chuyến."

Sau khi y nói xong, trong điện liền trở nên yên lặng. Vào lúc Cố Yêm cũng nhịn không được mà bội phục bản lĩnh bịa chuyện của mình, người kia cuối cùng mở miệng.

"Điểm tâm?" Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng lại.

Cố Yêm giả vờ ủ rũ: "Chẳng qua, trên đường trở về, thời gian hơi dài, chỉ sợ là không còn nóng nữa." Y nói xong lại lấy ra từ trong túi càn khôn một hộp điểm tâm đóng gói tinh xảo, ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Lĩnh.

"Hay là sư tôn nếm thử một chút?"

Bất ngờ chính là, Phó Hàn Lĩnh nghe thấy lời này, nhìn y một cái thật sâu, lại không làm khó y nữa.

Vào lúc Cố Yêm nâng tay đến có chút mỏi, ông ta nhận lấy điểm tâm. Điểm tâm vẫn còn nóng, hẳn là dùng phương pháp đặc thù gì đó để bảo tồn.

"A Yêm có tâm rồi."

Nhận lấy liền đại biểu cho không truy cứu nữa, Cố Yêm mím mím môi, không ngờ tới bữa ăn khuya mà mình mua về sẽ phát huy công dụng vào thời điểm này.

"Vậy đệ tử xin cáo lui?" Y nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi Phó Hàn Lĩnh phất tay, ý bảo y rời đi mới thu hồi ánh mắt.

Trong điện chỉ còn một mình ông ta, trong điện được dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày. Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía hộp điểm tâm kia, do dự một chút, nghĩ tới lời
nói vừa rồi của Cố Yêm.

"Khi còn bé, mỗi lần đột phá sẽ có khích lệ."

Ông ta đã rất lâu, rất lâu chưa từng có loại cảm xúc này rồi.

Giống như từ khi tu vi mỗi ngày một cao, ông ta liền đứng ở trong mây, ngăn cách chính mình với những thứ khác.

Trên gương mặt lạnh lùng của ông ta có chút khó hiểu, sau khi rũ mắt, bỗng nhiên vươn tay ra lấy một khối điểm tâm.

Cố Yêm sau khi trở lại động phủ mới yên tâm một chút, không ngờ tới sư tôn tiện nghi này quản lý nghiêm ngặt như vậy, về sau dựa theo tình hình này, y muốn xuống
núi sẽ khó khăn rồi.

Cố Yêm khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên có chút hiểu được bộ dáng của Chu Vấn mỗi lần bị Tĩnh Ngôn trưởng lão phát hiện ra ngoài lêu lổng. Khi đó Phó Hàn Lĩnh còn
đang bế quan, không ai quản y, y còn từng cười nhạo Chu Vấn. Hiện tại không ngờ lại đến phiên mình rồi.

Lại nói, hộp điểm tâm y thuận miệng giao ra kia, ông ta hẳn là sẽ không ăn đi?

Quên đi, lần sau lại đi mua, cũng chỉ là một hộp điểm tâm mà thôi.

Cố Yêm nghĩ tới đây cũng không nghĩ nhiều thêm nữa. Mãi cho đến ngày hôm sau, Cố Yêm phát hiện hộp điểm tâm trống không rồi...

Phó Hàn Lĩnh vậy mà lại ăn điểm tâm? Cố Yêm cảm thấy có chút kinh ngạc. Lúc y thỉnh an xong chuẩn bị rời đi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn người có dáng vẻ thanh niên lạnh lùng, tóc trắng, áo đen trên ghế kia một cái.

Sau khi nhận thấy ông ta ngẩng đầu lên, lại vội vàng cúi đầu, chỉ là đáy lòng đối với việc Phó Hàn Lĩnh sẽ ăn điểm tâm mình tặng mà vô cùng vi diệu.

Dù sao ở trong nguyên tác chính là nói vị sư tôn này của mình lại là một người thật sự vô dục vô cầu, không ngờ tới vậy mà lại cũng sẽ ăn mấy thứ này?

Có điều những việc này dù sao cũng không liên quan tới Cố Yêm, sau khi y thỉnh an liền chuẩn bị lui xuống, trước khi đi lại bị một giọng nói gọi lại.

Cố Yêm ngẩng đầu lên, liền nghe Phó Hàn Lĩnh nói: "Hôm nay sáu tiên môn lớn tề tựu, ngươi đi cùng ta đi."

Sáu tiên môn lớn tề tựu?

Cố Yêm kinh ngạc trong lòng, nghĩ đến việc mấy người Minh Đăng mấy ngày nay đi vào Trung Châu, lúc này mới hiểu rõ.

Y ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phó Hàn Lĩnh một cái, biết lúc này từ chối dĩ nhiên là không tốt, huống chi y cũng muốn tìm hiểu về chuyện tình Yêu Tộc, cũng không biết
những người này tụ tập cùng một chỗ có thể sẽ nói tới hay không, vì thế liền lên tiếng đồng ý.

Sau khi y mở miệng, Phó Hàn Lĩnh liền đứng dậy.

Trong Thái Thanh Đường cách đó không xa đã có không ít người ngồi, Cố Yêm và Phó Hàn Lĩnh cùng nhau đi vào liền thấy không chỉ có bọn họ, Tam trưởng lão Tĩnh
Ngôn Chân Quân mang theo Chu Vấn, Phật tử của Giác Sơn Tự - Minh Đăng, còn có Chưởng giáo Lăng Tiêu Tông cùng Yến Trì đều có mặt. Mấy người thấy bọn họ
tiến vào, đều dời ánh mắt sang.

Yến Trì đứng ở bên cạnh Chưởng giáo, sau khi nhìn thấy Cố Yêm thì nắm chặt kiếm, nhíu nhíu mày. Minh Đăng trước sau đều cúi đầu, không nhìn Cố Yêm một cái, giống như là hai người hoàn toàn không quen biết.

Cố Yêm cũng vui vẻ im lặng, sau khi thấy Chu Vấn muốn chào hỏi bị Tĩnh Ngôn Chân Quân kéo lại, liền đi theo Phó Hàn Lĩnh tới mạn trên bên trái.

Ánh mắt Yến Trì nhìn nhìn Cố Yêm, lại nhìn nhìn Phó Hàn Lĩnh.

Bọn họ đã sớm biết tin Phó Hàn Lĩnh xuất quan, có điều không ngờ tới hôm nay ông ta sẽ đến. Hơn nữa... Yến Trì cũng không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh sẽ mang theo Cố Yêm tới đây.

Những người biết Cố Yêm là đệ tử Tê Hà Phong đều hiểu rõ người này là ai. Mọi người ở đây đều là những người có máu mặt trong sáu tiên môn lớn, sau khi nhìn thấy Kiếm Tôn xuất quan, tuy đã sớm biết tin tức, nhưng vẫn tâng bốc một phen.

Cố Yêm vốn cho rằng sư tôn này của y sẽ lạnh lùng, thản nhiên, kết quả không ngờ tới Phó Hàn Lĩnh lại nhất nhất đáp lễ.

Chưởng giáo ở phía trên đã mở miệng, Cố Yêm cẩn thận lắng nghe, vẫn như trước không thể nghe thấy tin tức có ích gì, không khỏi có chút thất vọng.

Hiểu biết của những người này đối với Yêu Tộc cũng rất ít, thậm chí có lẽ là không bằng Phó Hàn Lĩnh, dù sao người kia là người duy nhất từng gặp qua Yêu Tộc.

Cố Yêm nhíu nhíu mày, thu lại biểu tình trên mặt vào trong lòng, kết quả vừa ngẩng đầu liền đối diện với Minh Đăng vừa mở mắt ra, hai người đều ngây ra một lúc.

Minh Đăng hôm nay mặc thiền y màu trắng, sắc mặt trong trẻo, lạnh lùng. Giờ phút này thoáng chút do dự, vẫn là hướng về phía Cố Yêm khe khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Cố Yêm trái lại nhíu nhíu mày, y đã làm xong chuẩn bị sau lần trêu tức lúc trước, Phật tử sẽ kéo y vào danh sách đen, lúc nãy giả vờ như không quen biết cũng là đã
sớm đoán trước, chỉ là không ngờ tới Minh Đăng lúc này sẽ chào hỏi.

Y nhíu mày lại, lại nghe Phó Hàn Lĩnh nãy giờ không nói gì bỗng nhiên mở miệng.

"A Yêm quen biết Minh Đăng thiền sư?" Giọng nói của ông ta thản nhiên, giống như chỉ là nghi hoặc.

Cố Yêm ngẩn ra một chút, nghĩ đến sư tôn của mình còn đang ở đây, lập tức lại thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, nói: "Có duyên gặp mặt một lần mà thôi."

Cố Yêm không chán ghét Minh Đăng giống như chán ghét Yến Trì, nhưng Minh Đăng với y mà nói, quả thật cũng chỉ là người bình thường từng có duyên gặp mặt vài
lần mà thôi. Bởi vì nhớ tới việc sư tôn ở đây, sau khi y thu lại ánh mắt thì không chú ý tới Minh Đăng nữa. Minh Đăng cũng giống như chỉ là vì vừa rồi bất ngờ chạm mắt nên mới chào hỏi, ngoài ra cũng không nói gì.

Mãi cho đến khi Cố Yêm chuẩn bị rời đi lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Lúc hai chữ "Cố Yêm" vang lên, y còn tưởng rằng là Chu Vấn gọi mình, kết quả quay đầu lại, phát hiện vậy mà lại là Minh Đăng, không khỏi có chút kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play