Đại Điện kia được Trảm Uyên và Trầm Quang trông chừng, bất cứ ai cũng không thể vào được, ngay cả Thần Thức cũng không có cách nào dò xét tình huống bên trong.
Theo mây đen rút đi, thiên tượng khôi phục bình thường, mặt trời cũng dần dần lộ ra, nhưng mà người trong điện lại không phát giác. Cố Yêm bị cuốn lấy trong hơi nóng xa lạ, để mặc Phó Hàn Lĩnh từng chút từng chút một ăn mình.
Toàn thân trên dưới gần như không có một chỗ nào không bị in lại dấu vết, y lần đầu tiên cảm thấy Phó Hàn Lĩnh có thể là cẩu, lùa hồ ly thuần thục như vậy.
Suốt ba ngày, Cố Yêm chưa từng xuống khỏi đài cao một lần. Linh Lực trong cơ thể sinh trưởng rất tốt, lại vẫn như trước không đẩy Phó Hàn Lĩnh, chỉ có thể bị động thừa nhận.
Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy bộ dạng Tiểu Hồ Ly muốn mắng mà không mắng được, không khỏi nhíu mày.
"Đổi tư thế, lại thêm một lần."
Còn thêm?!
Y hiện tại đã thế này rồi, lại thêm một lần e là không được nữa, người này thật sự là cầm thú có được không?
Nhưng mà tất cả phản đối đều không có hiệu quả, Cố Yêm biến thành hồ ly chạy trốn không thành, bị ôm từ phía sau, chỉ có thể lại một lần nữa bị kéo vào trong vực sâu.
Sau khi y cuối cùng thật sự mệt đến cực hạn mà ngất đi, cũng không chú ý tới dịu dàng, quyến luyến trong mắt người phía sau.
Phó Hàn Lĩnh cúi đầu hôn hôn chóp mũi y, thấy Cố Yêm lần này là thật sự không chịu nổi, lúc này mới dừng lại. Sau khi giúp y rửa sạch thân thể, ôm Tiểu Hồ Ly vào trong lòng, nhắm mắt lại.
"Lần này tạm thời tha cho ngươi." Ông ta tiến đến dưới tai cáo của Cố Yêm, nói.
Tai cáo trắng bông mẫn cảm lại vì thổi gió mà khe khẽ run lên, ngay cả lông măng cũng cuộn lại, thanh niên áo đỏ thân thể thon dài cuộn mình ở trong lòng ông ta.
Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh lại sâu hơn, cuối cùng lại cẩn thận ôm lấy Cố Yêm, khắc chế bản thân, cái gì cũng không làm.
Ông ta nhiều ngày không ngủ cũng không sao, lúc này cũng không có chút buồn ngủ, chỉ là cúi đầu nhìn Cố Yêm. Đem cái người mà mình ăn vô số lần, từng chút, từng chút một miêu tả ra, lập tức khẽ cười.
Trong lòng Phó Hàn Lĩnh giống như tan chảy ra, tuy rằng trên mặt không thay đổi, nhưng nhịn không được lại chạm chạm vào Cố Yêm. Mãi cho đến khi Cố Yêm trong lúc ngủ mơ nhíu mày lại, lúc này mới thu tay về.
Hai người vẫn luôn ở bên trong tẩm điện, bên ngoài cũng đã rối loạn. Vốn mấy vị Yêu Chủ Hề Nha tính toán lần này kỳ động dục của Yêu Vương hẳn là trong vòng ba ngày, ba ngày vừa đến, ngài Thiên Hồ sẽ đi ra gặp mình.
Nhưng hiện tại đã qua bốn ngày, khi trời lại sáng lên lần nữa, thì sẽ là ngày thứ năm rồi, ngài Thiên Hồ lại không có một chút động tĩnh.
Phù truyền âm đưa vào như đá chìm đáy biển, Hề Nha và Bắc Kính nhìn nhau một cái. Ngay khi Bắc Kính không kiềm chế được lo lắng, muốn tiến lên, Bạch Côn bỗng nhiên giữ chặt gã: "Chờ một chút đi, nếu hôm nay lại không xuất quan, chúng ta sẽ cưỡng chế phá cửa đón Yêu Vương ra."
Hiện tại bọn họ không biết chính xác Cố Yêm đến cùng là đang vượt qua kỳ động dục hay là gặp phải việc gì ngoài ý muốn, nếu tùy tiện mở cửa, trái lại không tốt với y.
Liên Thường lo lắng nhìn cửa lớn đóng chặt cách đó không xa, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
"Chờ thêm một ngày cuối cùng." Ngày thứ năm là thời hạn cuối cùng bọn họ định ra, vừa qua năm ngày, cho dù như thế nào cũng phải đi vào.
Ánh mắt bốn phía lúc này đều tập trung ở bên trong tẩm điện của Cố Yêm, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Cố Yêm ngủ ở bên trong, hoàn toàn không biết mấy Yêu Chủ bên ngoài nóng lòng dường nào.
Phó Hàn Lĩnh trái lại biết một chút, có điều việc này hoàn toàn không liên quan tới ông ta. Tiểu Hồ Ly đã mệt mỏi mấy ngày, ông ta cảm thấy y ngủ ở trong lòng mình bao lâu cũng không có việc gì.
Không biết qua bao lâu, Phó Hàn Lĩnh khe khẽ rũ mắt, vừa muốn đắp áo lên cho Cố Yêm, bỗng nhiên nhận thấy một loạt tiếng gió.
-- Có người xông vào.
Ánh mắt ông ta khe khẽ giật giật, tuy nói kết giới Cố Yêm lập ra qua mấy ngày này đã chậm rãi suy yếu, chẳng qua dù sao Trảm Uyên và Trầm Quang còn ở bên ngoài. Lúc người này tiến vào lại có thể không đánh động hai thanh thần kiếm. Khi Phó Hàn Lĩnh nhìn về phía ngoài cửa, trong đầu đã hiện ra tên một người.
Ma Tôn Lục Lược Vũ.
Hắn cũng đã đến đây.
Lục Lược Vũ sau khi đoán được Cố Yêm hợp Đạo liền thu lại ấm áp trên mặt, lúc này sắc mặt thản nhiên, trái lại biểu hiện ra uy thế Long Quân.
Sau khi đi vào tẩm điện, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người trên đài cao.
Tóc trắng cùng tóc đen đan xen quấn quít lấy nhau, ngay cả áo đỏ và áo bào đen cũng cùng một chỗ. Cho dù không ngửi thấy hơi thở thơm ngọt trên đại điện, nhưng mà nhìn thấy tư thế hai người hiện giờ, Lục Lược Vũ cũng có thể biết được suy đoán của mình không sai.
"Động tác của Kiếm Tôn trái lại rất nhanh." Giọng điệu của hắn không nghe ra cảm xúc.
Phó Hàn Lĩnh nhìn hắn một cái, sau khi giúp Cố Yêm điều chỉnh tốt tư thế ngủ mới thản nhiên nói: "Tay chân nhanh một chút luôn tốt hơn so với chậm hơn một chút."
"Nếu không, sao hôm nay Ma Tôn lại đến?" Lời ông ta nói như cười như không, chỉ ra ý đồ đến đây của Lục Lược Vũ.
Người này cũng là dự định đến cướp Cố Yêm, có điều đã bị ông ta đi trước một bước.
Đôi mắt màu vàng của Lục Lược Vũ chợt lóe, bị Phó Hàn Lĩnh nói trúng tâm tư cũng không phản bác, chỉ là lúc chuyển ánh mắt về phía mỹ nhân áo đỏ ngủ say, ánh mắt sâu hơn một chút.
"Ta đối với Tiểu Cửu Vĩ quả thật có ý."
"Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng Bạch Long duy nhất trong thiên địa vốn là tuyệt phối, chỉ là không ngờ lại bị Phó Kiếm Tôn giành trước một bước, lại còn đã hợp Đạo."
So với chuyện Cố Yêm đã ngủ cùng Phó Hàn Lĩnh, Lục Lược Vũ càng để ý hơn chính là hai người đã hợp Đạo. Việc này gần như là không có khả năng làm được, hắn siết chặt tay ánh mắt dò xét mà nhìn về phía hai người.
Phó Hàn Lĩnh không trả lời hắn trong lời nói, chỉ là sau khi chạm vào Cố Yêm mới nâng mắt, nói: "Hiện tại, nếu Ma Tôn đã biết, thì thu lại mấy lời vô ý kia đi, bản tôn sẽ xem như chưa từng nghe thấy."
Ở tình huống hiện tại, Lục Lược Vũ lại muốn làm gì cũng đã không thể.
Không chỉ là hắn, còn có những người khác, cho dù là ai cũng không thể đả động Cố Yêm đã hợp Đạo.
Hợp Đạo không thể so với kết thành đạo lữ, chưa nói đến cởi bỏ khế ước đạo lữ, hợp Đạo là đem linh hồn và thân thể quyện chặt lại với nhau, ngay cả tử vong cũng không thể tách hai người ra, là thật sự sống chết có nhau.
Đối với tu sĩ mà nói, giao tính mạng của mình vào trong tay người khác là không có khả năng.
Dù là người tin tưởng hơn nữa cũng sẽ không tình nguyện, nhưng Cố Yêm lại khác, Phó Hàn Lĩnh cam tâm tình nguyện giao sinh mệnh của mình cho Cố Yêm.
Ánh mắt Lục Lược Vũ thoáng dừng lại, dù là không cam tâm, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống.
"Kiếm Tôn nói đùa rồi."
Trong lúc hai người dùng lời nói hơn thua, Cố Yêm đã ngủ năm ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.
Y nhắm mắt lại, bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu, không để ý tới hai người giằng co, sau khi tỉnh táo lại, ấn giữa hai chân mày, ngồi dậy.
Phó Hàn Lĩnh vốn là cùng Lục Lược Vũ giằng co, lúc này, sau khi thấy Cố Yêm ngồi dậy, thuận thế liền giúp y xoa ấn giữa hai chân mày. Đầu ngón tay mang theo cảm giác mát lạnh phất qua, Cố Yêm ngẩn ra một chút, lập tức nâng mắt lên, ký ức triền miên đã quên mấy ngày này tràn vào trong đầu.
"Đa tạ."
Một câu đa tạ kẹt ở trong miệng, khóe mắt Cố Yêm khẽ giật.
"A Yêm không cần khách sáo với ta." Phó Hàn Lĩnh trái lại không có một chút mất tự nhiên, trái lại cúi đầu hôn hôn tóc y, vén lên một lọn tóc đen của y.
"Có điều A Yêm tỉnh lại vừa lúc, hôm nay còn có khách đến."
Khách?
Lão cún già này, sớm như vậy mời khách làm gì? Cố Yêm sau khi lấy lại trí nhớ, không được tự nhiên mà xoay người sang chỗ khác, muốn xem xem đến cùng là ai.
-- Kết quả vừa nhìn liền thấy Ma Tôn Lục Lược Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Lục Lược Vũ đè nén, phức tạp.
Tốt rồi, không phải khách của lão cún già, là khách của y.
Giữa hai chân mày Cố Yêm nhảy lên một cái, lúc này bên trong lộ ra hơi thở xa lạ, Trảm Uyên và Trầm Quang trông chừng ngoài cửa cuối cùng đã nhận ra không đúng, điên cuồng va đập ngoài cửa.
Sau khi Ngu Bạch Trần nghe thấy tiếng va đập, ở bên ngoài nhìn thấy kiếm của Phó Hàn Lĩnh, giờ phút này đồng tử hơi co lại.
Mấy người khác cũng đã chú ý tới bên này không đúng. Mấy người Hề Nha vốn dự định tạm thời đè lại sự tình, không ngờ tới trên Đại Điện lại sáng lên.
"Đây là đã có người xông vào?" Ánh mắt Hề Nha khẽ biến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT