Cố Yêm hiện giờ thần trí không tỉnh táo lắm. Suy nghĩ của y tạm dừng trong thoáng chốc, không rõ lắm làm sao mà lại ở nơi này nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh, còn tưởng rằng đây chỉ là ảo giác của kỳ động dục, sau khi trừng mắt nhìn, vốn là muốn nói gì đó, nhưng mà lúc này hơi nóng trên người lại kéo tới có chút hung mãnh.
Hoa văn bạc ẩn hiện trên xương hồ điệp, Cố Yêm chỉ có thể rên rỉ thành tiếng, dựa vào trận pháp trên đài cao chống đỡ chính mình.
Đây là trận pháp y đặc biệt lập ra trước đó để phòng ngừa bản thân ở kỳ động dục chạy loạn, dù là bốn vị Yêu Chủ cũng không có cách nào phá bỏ, chỉ có đợi sau khi y qua kỳ động dục mới có thể tự động giải trừ.
Giờ phút này Cố Yêm bị nhốt bên trong, cắn chặt môi, mắt thấy giọt máu kia sẽ lan ra, Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên cúi người xuống.
Giữa hai người cách một trận pháp, giống như một bức tường vô hình. Lúc Phó Hàn Lĩnh tới gần, trên đài cao không gió tự lắc lư, trên lưng bàn tay của ông bị trận pháp cắt ra một vết máu.
Lúc mái tóc trắng bị chém đứt một đoạn, Kiếm Tu áo bào đen rũ mắt hỏi: "A Yêm, có muốn không?"
Trạng thái của Cố Yêm hiện tại, Phó Hàn Lĩnh không thể rõ ràng hơn.
Kỳ động dục, Cố Yêm đã tới kỳ động dục của Yêu Tộc, cái này cùng chứng khao khát làn da trước đó hoàn toàn khác nhau, khao khát làn da có thể thông qua đụng chạm để giảm bớt, nhưng mà kỳ động dục lại không đơn giản như vậy.
Thậm chí... Nếu không có ai sơ giải sẽ phải nổ tan xác mà chết.
Sau khi ông ta tiến vào liền ngửi được hương thơm mát lạnh trên người Cố Yêm, giờ phút này thấy y áo đỏ nửa cởi, giọng nói không khỏi trầm hơn một chút.
Cố Yêm còn nghĩ rằng hiện tại là mộng, là Phó Hàn Lĩnh ở trong đầu y kia. Nơi này đã bị hạ trận pháp, lão cún già kia sẽ vào không được, trong đầu y bởi vì tự trấn an mà thả lỏng một chút.
Sau khi nghe thấy giọng nói thì nghĩ, mộng xuân thì mộng xuân đi, dù sao đã ở kỳ động dục, cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, dù sao cũng không phải người
thật, sẽ không tính là thật sự phá Đạo.
Trong lòng Cố Yêm nghĩ như vậy, không để ý tới vết thương bị trận pháp cắt ra trên lưng bàn tay người trước mặt, cắn răng, ngẩng đầu lên, ở trong mộng muốn làm gì thì làm.
"Lại đây ôm ta."
Tiểu Hồ Ly bởi vì lột xác mà giọng nói có chút khàn khàn, tóc đen xõa tung, một hơi kéo Kiếm Tu tóc trắng xuống.
Áo bào đen cùng áo đỏ đan xen vào với nhau, phía sau thắt lưng Cố Yêm bị ôm chặt. Giây phút nghe được câu trả lời, ánh mắt Phó Hàn Lĩnh thâm trầm tựa như mãnh thú nuốt người, ông ta nhếch khóe môi lên, bình tĩnh nhìn y, uy áp trên người tản ra chống đỡ trận pháp do Cố Yêm thiết lập, thong thả tiêu sái đi vào trong đài cao.
Trận pháp Cố Yêm lập ra ở trên đài cao rất lợi hại, nơi này lại là địa bàn của Yêu Tộc, Yêu Lực sung túc, lúc Phó Hàn Lĩnh đến gần trái lại cảm nhận được một chút đau đớn rút xương.
Lúc lưỡi gió cắt lòng bàn tay, tay cầm kiếm loang lổ vết máu, sắc mặt Phó Hàn Lĩnh vẫn không đổi như trước, chỉ là ánh mắt dời sang bên cạnh nhìn Trầm Quang một cái. Trầm Quang rét run, lúc này lập tức thức thời mà cùng Trảm Uyên rời khỏi Đại Điện, ở bên ngoài canh giữ.
Nơi này hoàn toàn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Yêm từ trong áo đỏ vươn đuôi ra, quấn ở trên người ông ta, sợi tóc hai người đan xen vào với nhau, Phó Hàn Lĩnh nhìn hồ ly đã biến lớn trước mắt, đồng thời cắt lòng bàn tay hai người.
Máu hòa vào cùng với nhau.
Nếu Cố Yêm tỉnh táo, chắc chắn có thể nhận ra không đúng, nhưng mà hiện giờ y vẫn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng của y, chỉ có thể tùy ý để hoa văn bạc sinh trưởng ở trên người.
Lòng bàn tay khép vào với nhau, máu lấp đầy hoa văn bạc, có chút đau đớn rất nhỏ, Phó Hàn Lĩnh trấn an, hôn hôn Cố Yêm.
Ông ta thừa nhận tất cả đau đớn vì phá Đạo, đáy mắt hàn băng nhiễm lên màu máu, lại không lui về sau một bước.
Mà là cường thế và kiên định, cầm lấy tay Cố Yêm đâm vào trái tim mình, tại tích tắc thân thể Cố Yêm căng chặt, để cho vuốt cáo lấy trái tim ra.
Ngay tại lúc móng vuốt sắc bén đâm vào trái tim, sắc trời bên ngoài đột nhiên biến đổi, Yêu Tộc tuần tra nhất thời dừng lại, chỉ nghe một tiếng nổ vang, sau đó sắc trời trở tối, trăng vốn tròn bị mây đen che khuất, bên trong Yêu Thành một mảnh tối om.
"Đây là làm sao vậy?"
Yêu Tộc dừng lại nhìn thiên tượng, có chút kỳ quái.
"Cái này nhìn thế nào lại có chút giống như độ kiếp."
Chỉ là lại có vài phần không giống, Hề Nha đứng ở trong điện, sau khi sắc trời tối đi, ngẩng đầu lên, vốn là tùy ý ra bên ngoài nhìn một cái, lại bỗng nhiên nhíu mày lại.
Mây đen che trăng, khí vận cả Yêu Thành bị phong tỏa.
Hắn đứng dậy đẩy cửa sổ ra, liền nhìn thấy một tia chớp lướt qua, phương hướng vừa lúc là tẩm điện nơi ngài Thiên Hồ bế quan.
Bên trong Yêu Thành tối đen, ánh sáng duy nhất chính là ở đó. Khi tiếng sấm đánh xuống, Hề Nha không khỏi liên hệ mấy người khác.
Cố Yêm không biết bản thân đã lấy trái tim Phó Hàn Lĩnh ra, máu giữa hai người hòa vào với nhau, hơi thở quấn quýt, Đạo nghĩa vi diệu hiện ra trên người cũng chậm rãi hợp lại cùng nhau.
Trong điện đột nhiên sáng bừng lên trong một tích tắc.
Lúc thiên lôi hạ xuống, vốn phải bổ về phía Cố Yêm phá Đạo, nhưng mà hai người lúc này Đạo nghĩa hòa vào nhau, trên tay Cố Yêm lại có trái tim của Phó Hàn Lĩnh, Thiên Đạo liền cho rằng Cố Yêm là bị ép buộc.
Đạo sấm sét này liền dừng ở trên người Phó Hàn Lĩnh cưỡng chế hợp Đạo.
Vết thương khắc cốt chiếu ở trên lưng, sắc mặt Kiếm Tu tóc trắng không đổi, chỉ là nắm lấy tay Cố Yêm, thong thả đẩy trái tim của mình vào ngực đối phương.
Yêu Lực cuồn cuộn không ngừng từ xung quanh ồ ạt tràn vào, Cố Yêm ở trong một mảnh nóng rực mơ hồ cảm thấy chỗ trái tim khác thường.
Không chỉ như vậy, còn có khác biệt trên người.
Tóc trắng của Phó Hàn Lĩnh lướt qua hầu kết của y, Cố Yêm mở mắt ra, giật mình ý thức được không đúng.
Xúc cảm hoàn toàn không phải như vậy.
Nếu thật là mộng, bản thân sẽ không cảm nhận rõ ràng như vậy.
Ngay lúc này, một tia chớp xẹt qua, thiên lôi hung hăng bổ lên trên người Phó Hàn Lĩnh. Theo thiên lôi hạ xuống, Cố Yêm rõ ràng cảm nhận được trói buộc của Đạo với mình càng ngày càng thả lỏng.
Đây là... Phó Hàn Lĩnh đang thay y thừa nhận phá Đạo chi kiếp!
"A Yêm."
"Ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?" Lúc y bừng tỉnh, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhỏ.
Trên lưng người lạnh băng như thiên thần kia là miệng vết thương thấu xương, lúc này lại phủ người xuống, hôn hôn ánh mắt mở lớn của y, cười khẽ nói: "Chúng ta sắp hợp Đạo rồi."
Sau khi đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, trong điện đột nhiên sáng lên.
"Ông điên rồi!"
Cố Yêm từ khi tỉnh táo đến lúc phản ứng lại, tốc độ cực nhanh, nhưng mà há há miệng, lại không kịp phản đối, ngay trong nháy mắt, đuôi cáo liền dựng lên cao cao, sau đó vô lực hạ xuống, quất lên mặt gương ở bốn phía.
Mây đen bên ngoài vẫn chưa tan đi, Trầm Quang cùng Trảm Uyên nơm nớp lo sợ mà trông chừng ở ngoài cửa. Mà trong điện, Cố Yêm sau khi đập gương không có kết
quả, chỉ có thể oán hận mà vồ lấy Phó Hàn Lĩnh.
Đuôi cáo của y đảo qua vết thương trên lưng đối phương, trong gương chiếu ra động tác xấu hổ của hai người.
Dù Cố Yêm là Cửu Vĩ Thiên Hồ cực kỳ cởi mở cũng chịu không nổi, đuôi mắt y phiếm hồng, trong lúc vô ý nhìn một cái, sau đó liền quyết đoán nhắm hai mắt lại, không muốn lại nhìn thấy nữa.
Phó Hàn Lĩnh nhìn ra Cố Yêm thẹn thùng, trái lại không có cưỡng ép y nữa, chỉ là vươn tay nhẹ nhàng vỗ về tai cáo trắng nhung nhung của A Yêm, rũ mắt khe khẽ hôn môi, lơ đãng nói:
"A Yêm, tim ở trong ngực ngươi."
"Đây là lễ vật trước đó ta đã nói sẽ cho ngươi."
Thân thể Cố Yêm cứng đờ, sau khi rũ mắt, cảm nhận được Linh Lực cùng trái tim không thuộc về bản thân chậm rãi dung hợp ở trên người mình, thầm mắng một câu.
"Đồ điên nhà ông!"
Trái tim của Phó Hàn Lĩnh trực tiếp khiến Cố Yêm không có thiên kiếp mà vượt qua Nguyên Anh hậu kỳ, trở thành tu sĩ Hóa Thần. Thân thể và Đạo nghĩa hai người cùng dung hợp, ngay cả trái tim cũng hòa vào với nhau.
Cố Yêm lần đầu tiên sinh ra cảm giác rợn cả tóc gáy.
Giống như bản thân bị Phó Hàn Lĩnh... nuốt vào trong bụng.
Hết thảy trên người y đều có quan hệ với Phó Hàn Lĩnh, trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Yêm rõ ràng nhận thức được điểm này.
Nhưng chưa đợi y nghĩ nhiều, liền lại bị một loại động tình khác trên người chi phối, đem suy nghĩ đáng sợ vừa rồi ném ra sau đầu.
Trên trán Phó Hàn Lĩnh rơi xuống mồ hôi mỏng, nhìn thấy Tiểu Hồ Ly áo đỏ dưới thân thất thần, trong mắt không khỏi sâu hơn trong một tích tắc, kiến y phục hồi lại tinh thần, đem lực chú ý tập trung ở trên người mình.
"A Yêm, nghe nói kỳ động dục của Yêu Tộc phải liên tục suốt ba ngày." Ông ta mở miệng nhắc nhở.
"Lão biến thái!"
Muốn làm thì làm, nói nhiều lời dư thừa như vậy làm gì!
Việc đã đến nước này, Cố Yêm cái gì cũng không nghĩ nhiều, liền đỏ hồng tai cáo, nhắm mắt lại, Phó Hàn Lĩnh thấy vậy cười khẽ một tiếng.
Người bên ngoài không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy thiên lôi một đạo lại một đạo đánh xuống, sau khi đánh hết tám mươi mốt đạo mới dừng lại.
Uy thế thiên lôi kia hung mãnh không chút lưu tình, dù là rơi trên người Đại Năng Hóa Thần cũng có thể lấy nửa cái mạng đi.
Minh Đăng khe khẽ nhíu mày. Không ai độ kiếp lại có thiên lôi như vậy, dù là lúc này Cố Yêm đột phá Hóa Thần kỳ, thiên lôi cũng sẽ không như vậy.
Trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an, nhưng mà lúc này gửi phù truyền âm cho Cố Yêm lại không có ai đáp lại.
Một bên khác, Lục Lược Vũ dừng bước ở bên ngoài Yêu Thành, nhìn thiên lôi trên trời, khe khẽ híp híp mắt.
"Tám mươi mốt đạo sét Thiên Phạt."
"Đây là có người phá Đạo, hợp Đạo?"
Sau khi hắn nhìn phương hướng thiên lôi hạ xuống một chút liền nghĩ tới Cố Yêm.
-- Y đã cùng người khác hợp Đạo.
Bàn tay trong tay áo hắn siết chặt, sắc mặt hiếm khi mà trở nên khó coi.