Động tĩnh thiên lôi vừa rồi cũng không nhỏ, gần như mọi người ở cả Yêu Thành đều đã chú ý tới chỗ của Cố Yêm không đúng. Minh Đăng siết chặt tay nhìn về phía Yêu Chủ Bạch Côn ngăn trở hắn ở phía trước.

Hiện giờ khác với trước đó, Bạch Côn đắn đo trong một tích tắc, liền cùng mấy người Hề Nha liếc mắt nhìn nhau một cái.

Thời gian đặt ra đã tới, nếu Yêu Vương vẫn không đi ra, bọn họ sẽ xông vào nghĩ cách cứu viện. Trong lòng mấy người đều đã có quyết định, lúc nhìn về hướng tẩm điện phía trước liền chăm chú hơn một chút.

Mà lúc này, Cố Yêm cứng nhắc xoay người, còn chưa kịp đuổi Ma Tôn đột nhiên mà tới đi, liền nghe thấy bên ngoài có bốn giọng nói bỗng nhiên đồng loạt lên tiếng:
"Quân Thượng kết thúc bế quan, hẳn là cần bọn ta bên cạnh hầu hạ?"

Bởi vì không biết Cố Yêm có thể nghe thấy hay không, giọng nói bốn vị Yêu Chủ cố ý phóng lớn hơn một chút, khiến cho trong lúc nhất thời lại vang vọng trên bầu trời Yêu Tộc.

Ba người trong điện dĩ nhiên cũng nghe thấy, Cố Yêm nhìn nhìn dấu vết trên người mình, bị hai chữ bế quan làm cho xấu hổ đỏ mặt. Chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, làm
như không có việc gì, nói: "Ta nơi này không có chuyện gì, vừa mới kết thúc bế quan, đả tọa một lúc củng cố tu vi, các vị Yêu Chủ không cần lo lắng."

Y hiện tại chỉ có thể trấn an mấy Yêu Chủ trước rồi lại nói sau, bằng không mấy Yêu Chủ cho rằng y đã xảy ra chuyện, chờ một lúc sẽ rầm rập tiến vào một đống người,
Cố Yêm hẳn là phải xấu hổ chết.

Y trừng mắt nói dối, khiến Lục Lược Vũ ở đối diện khẽ cười một tiếng, giọng điệu kỳ quái: "Tiểu Cửu Vĩ chính là bế quan như vậy sao?"

"Liên quan gì tới ngươi." Cố Yêm buộc lại áo bào, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là trở mặt vô tình.

Trước đó khi ở ngoài thành Nam Vệ, Cố Yêm là vì không có nắm chắc đánh thắng được Lục Lược Vũ cho nên mới nhường nhịn khách sáo. Nhưng mà hiện giờ bản
thân không chỉ đã Hóa Thần, hơn nữa lão cún già Phó Hàn Lĩnh này còn ở bên cạnh, Cố Yêm cũng không cần khách sáo nữa, oán hận Lục Lược Vũ rất tự nhiên.

Giống như không nghĩ tới y sẽ là phản ứng này, Lục Lược Vũ thoáng giật mình. Trái lại là Kiếm Tôn tóc trắng ở phía sau Cố Yêm nhếch khóe môi lên. Sau khi Cố Yêm đứng dậy, ông ta cũng đứng lên giúp Cố Yêm buộc tóc, có chút đồng ý mà gật gật đầu.

"Bế quan như thế nào là tình thú của phu thê hai người bọn ta, như thế nào, Ma Tôn lại có hứng thú vây xem?"

Lục Lược Vũ từ trước đến nay thủ đoạn mềm dẻo giết người, có khi nào từng bị nhằm vào như vậy, còn là bị Tiểu Cửu Vĩ bản thân coi trọng và Phó Hàn Lĩnh, hai người trước sau châm chọc. Trên mặt hắn trầm trầm, cuối cùng lại hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài cái gì, chỉ là như có chút ám chỉ: "Phó Kiếm Tôn thật sự cho rằng Tu Chân Giới ai ai cũng có thể chấp nhận chuyện sư đồ làm trái luân thường sao?"

"Huống chi, tuy là hợp Đạo, nhưng dường như Cố Yêm còn chưa chấp nhận ông đi?"

Nếu không như vậy, vừa rồi lúc bốn vị Yêu Chủ ở bên ngoài thăm dò, Cố Yêm cũng sẽ không chống chế, mà sẽ thuận thế công khai.

Lục Lược Vũ tuy là rồng, lại có âm độc của rắn, lập tức đánh trúng điểm yếu.

Bầu không khí trong điện thoáng đổi, Cố Yêm mắt lạnh nhìn hắn châm ngòi ly gián, đang muốn nói gì đó lại bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một đạo bóng tối bao phủ xuống. Phó Hàn Lĩnh cúi đầu xuống.

"Hắn đang châm ngòi ly gián." Cố Yêm không thể không nhắc nhở.

Dáng người Phó Hàn Lĩnh cao hơn y một chút, khi vừa cúi đầu nhốt y lại như vậy, luôn khiến Cố Yêm có chút bất an. Y khó hiểu mà nhớ tới cảnh tượng y ở trên đài cao, mỗi lần không chịu nổi, chạy trốn rồi lại bị tha trở về trước đó.

Rèm mi đen của Cố Yêm khe khẽ run run, thầm mắng bản thân một câu, sợ cái gì, ngủ cũng đã ngủ rồi, hiện giờ sợ cũng vô ích. Liền thấy người kia cúi đầu, khẽ vỗ về cánh môi của y.

Trong lúc Cố Yêm thất thần lại ấn lên dấu vết chiến đấu kia mà mân mê, cả người Cố Yêm bị bao phủ trong lòng, nghe lão cún già được lợi còn khoe mẽ.

"Ta biết."

"Nhưng mà A Yêm vẫn chưa cho ta danh phận."

Hiện tại là thời điểm nói cái này sao?

Lão cún già này tuyệt đối là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Cố Yêm giật giật khóe miệng, không thèm để ý tới ông ta.

Mà lúc này, mấy vị Yêu Chủ nghe thấy tiếng Cố Yêm truyền ra, mới vừa thở ra một hơi, liền lại cảm nhận được hơi thở của Ma Tôn

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến có phải Yêu Vương bị Ma Tôn uy hiếp hay không? Bọn họ không ngờ tới Cố Yêm cũng đã đột phá tới Hóa Thần kỳ, trong lòng lo lắng cho an nguy của đối phương.

Sau khi bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, lại nói: "Bên cạnh Quân Thượng sao còn có người khác?"

Cố Yêm tránh không gặp khiến Minh Đăng ý thức được có chút không đúng, hắn và Ngu Bạch Trần khác với những Yêu Chủ nghe lệnh Cố Yêm này. Giờ phút này, khi Trảm Uyên và Trầm Quang cùng Yêu Tộc giằng co, đẩy cửa mà vào.

Phó Hàn Lĩnh mới vừa rồi cố ý chuyển hướng đề tài khiến Cố Yêm không chú ý tới động tĩnh bên ngoài, mãi đến khi tiếng đẩy cửa truyền đến, y mới phản ứng lại.

"A Yêm, nếu ngươi đã không cho ta danh phận, vậy ta sẽ tự mình lấy."

Phó Hàn Lĩnh đợi sau khi Minh Đăng và Ngu Bạch Trần đẩy cửa ra, cười khẽ, nói.

Cố Yêm lúc này mới ý thức được người này muốn làm cái gì.

Y nhất thời không kịp né tránh, nháy mắt khi cửa bị đẩy ra, liền bị Phó Hàn Lĩnh ở trước mặt mọi người hôn xuống.

Cửa Đại Điện mở rộng, không chỉ hai người Minh Đăng nhìn thấy một màn này, ngay cả bốn vị Yêu Chủ cách đó không xa vẫn nhìn chăm chú vào nơi này cũng đều thấy toàn bộ.

Chỗ bị cắn trên môi trước đó lại bị xâm phạm, giữa hai chân mày Cố Yêm nhảy lên một cái, cắn xuống thật mạnh.

Rất nhanh, trên môi Phó Hàn Lĩnh liền chảy máu, nhưng ông ta không những không buông ra, trái lại trong mắt càng sâu hơn một chút. Hai người nhìn vào liền giống như uyên ương tựa cổ vào nhau.

Bước chân Minh Đăng dừng lại, sắc mặt khó coi.

Ngu Bạch Trần không thể tin mà mở to hai mắt.

Một tiếng kêu này khiến Cố Yêm cuối cùng phục hồi lại tinh thần, đẩy Phó Hàn Lĩnh ra, lão cún già đã đạt được mục đích, dĩ nhiên rất biết nghe lời mà thu tay lại. Cố Yêm đưa lưng về phía Ngu Bạch Trần, hít một hơi thật sâu, không cần nghĩ cũng biết những người bên ngoài đó đều đã thấy.

Sau khi y nhe răng với Phó Hàn Lĩnh, mới hít một hơi thật sâu, xoay người sang chỗ khác.

"Các ngươi sao lại đến đây rồi?"

Ánh mắt Ngu Bạch Trần khẽ ngẩn ra, lúc Cố Yêm xoay người, không chỉ nhìn thấy sắc môi ửng đỏ của y, còn thấy dấu ấn đỏ trên cổ Cố Yêm.

Đó là dấu vết chỉ có sau khi trải qua tình sự mới có.

Cố Yêm và Phó Hàn Lĩnh đã song tu.

Trong lòng chậm rãi trầm xuống, Ngu Bạch Trần nói không nên lời, cảnh tượng trước mắt so với Cố Yêm từ chối mình còn khiến cậu ta tuyệt vọng hơn.

Minh Đăng cũng đã nhìn thấy những dấu vết này, giờ phút này nắm chặt tràng hạt, trầm giọng nói: "Là ông ta ép buộc ngươi?"

Hai người bọn họ là sư đồ, tu vi Phó Hàn Lĩnh lại cao hơn Cố Yêm, nếu là ép buộc... Cố Yêm không thể phản kháng cũng là bình thường. Minh Đăng không biết bản thân là tâm tình gì khi nói ra như vậy.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên lời Phó Hàn Lĩnh nói ở ngoài điện trước đó.

Ông ta và Cố Yêm là tình cảm từ hai phía.

Tự tin, bình tĩnh trên mặt người nọ khiến trong lòng hắn hiếm khi mà có chút dự cảm không tốt.

Hắn nhìn về phía Cổ Yêm, muốn nhận được một đáp án.

Lục Lược Vũ híp mắt nhìn chăm chú một màn này, không biết Cố Yêm sẽ cho ra câu trả lời như thế nào.

Lúc này mấy vị Yêu Chủ Hề Nha đã hầu ở ngoài điện, Phó Hàn Lĩnh vẫn kéo tay y như trước. Sau khi Cố Yêm cảm nhận được hương thơm mát lạnh quen thuộc bên cạnh, nháy mắt một cái, biết người này hôm nay không có được danh phận sẽ không bỏ qua.

Đành vậy, việc đã đến nước này, đã nhận trái tim của Phó Hàn Lĩnh, y muốn đổi ý cũng không có cách nào.

Cố Yêm rũ mắt, hít một hơi thật sâu, khi lại ngẩng đầu lên, cũng chủ động nắm ngược lại tay Phó Hàn Lĩnh. Hai người mười ngón đan xen, chân mày Phó Hàn Lĩnh thả lỏng một chút, những người khác lại là sắc mặt khẽ biến.

Đặc biệt là Minh Đăng.

Hắn không để ý đến lòng bàn tay nhỏ máu, chỉ là nhìn về phía Cố Yêm, nói: "Ngươi cùng ông ta ở cùng một chỗ sẽ chịu người người dị nghị."

Cố Yêm thở dài.

"Minh Đăng đại sư, nhưng mà bọn tôi đã hợp Đạo rồi."

Hai chữ hợp Đạo này nặng nề đè xuống, Minh Đăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Cố Yêm không nhìn hắn nữa, quay đầu sang nhìn về phía tất cả Yêu Tộc bên ngoài, giật giật khóe miệng, nói: "Như các ngươi nhìn thấy."

"Lời bổn vương nên nói cũng đã nói hết."

Lời Cố Yêm nói thể hiện trọn vẹn muốn ra thế nào thì ra, nhưng mà mấy người Hề Nha bên ngoài lại đã hiểu sai ý.

Sắc mặt bọn họ nghiêm lại trong tích tắc, trong lòng mặc dù bất mãn với Phó Hàn Lĩnh, nhưng khi nghe đến hợp Đạo, cuối cùng xác định tâm tư, như là đã tiếp nhận sự thật không thể nghịch chuyển, nhìn nhau một cái, nặng nề dò hỏi: "Vậy bọn tôi hiện giờ có phải nên tham kiến Vương phi hay không?"

Cố Yêm:...?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play