Cố Yêm sau khi xác định bản thân thật sự mọc lông tơ liền lập tức quyết đoán tuyên bố tin tức bế quan. Hành động của y có chút đột ngột, ngoài bốn vị Yêu Chủ và Linh Thụ biết được sự thật, mấy người khác hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cả Phó Hàn Lĩnh cũng nhíu mày.

Ông ta không phải Yêu Tộc, cho dù có lòng điều tra, nhưng mà mấy vị Yêu Chủ cũng đề phòng ông ta, bởi vậy đối với tình huống cụ thể của Cửu Vĩ Thiên Hồ hoàn toàn không biết. Có điều Phó Hàn Lĩnh mấy ngày trước lại đã từ biểu hiện của Cố Yêm nhìn ra một chút.

-- A Yêm lần này bế quan hẳn là có liên quan với lông tơ trên người.

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve kiếm, liếc mắt nhìn tẩm điện đóng chặt một cái, chỉ là không biết đến cùng là cái gì khiến A Yêm không tiếc mà bế quan không gặp người khác.

Kiếm Tu tóc trắng khe khẽ híp mắt, nếu khắp Yêu Tộc không tìm hiểu được tin tức, chẳng bằng vào xem.

Cố Yêm từ sau khi biết phải trải qua kỳ động dục, lột xác, liền vẫn trốn ở trong tẩm điện của mình đếm lông. Y cho lắp thủy kính ở bốn phía cung điện, thuận tiện cho mình bất cứ lúc nào quay đầu đều có thể quan sát.

Chẳng qua ngắn ngủi hai ngày, lông tơ trên cổ Tiểu Hồ Ly liền lại dài hơn một chút, Cố Yêm phe phẩy cái đuôi, quay đầu lại nhìn một cái, lại khẽ xùy một tiếng.

Hiện giờ còn tốt, qua mấy ngày thì sẽ không may mắn như vậy nữa.

Y nghe Hề Nha nói, kỳ động dục cuối cùng của Yêu Tộc không phải nhỏ, thậm chí so với động dục bình thường trước đó còn mãnh liệt gấp mười lần.

Cố Yêm đã sớm kiến thức được động tình của Yêu Tộc, lúc này lại kinh hồn táng đảm, cho dù đã làm tốt chuẩn bị vẹn toàn vẫn có chút lo lắng, chỉ có thể thường thường quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, đi qua đi lại để hóa giải lo lắng.

Tin tức Cố Yêm bế quan không chỉ Phó Hàn Lĩnh chú ý tới, ngay cả Ngu Bạch Trần và Minh Đăng cũng đã để ý.

Minh Đăng nhíu nhíu mày: "Ta nghe Linh Thụ nói Cố Yêm không lâu trước đây mới đột phá, hiện tại tu vi tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn lại tăng lên, lần này bế quan lại là vì cái gì?"

Hắn quay đầu lại, muốn đi tìm Phó Hàn Lĩnh, có điều lại không nhìn thấy ông ta ở Yêu Tộc.

Cố Yêm bế quan, Phó Hàn Lĩnh cũng không ở.

Quả nhiên là trùng hợp?

Minh Đăng khẽ nhíu mày, Ngu Bạch Trần lại cười khổ lắc đầu: "Minh Đăng thiền sư hẳn là cũng biết rõ, A Yêm sẽ không nói cho chúng ta biết."

Vốn sau khi làm rõ thân phận tình địch, hai người hẳn là nên đối địch một chút, nhưng mà hiện giờ Cố Yêm đồng thời từ chối bọn họ, trước mắt lại có vị Phó Kiếm Tôn kia
chống đỡ, bọn họ liền tạm thời chưa nói cái gì, chỉ là trong lòng thế nào, lại cũng chỉ có tự mình biết được.

Minh Đăng sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt ngẩn ra một chút, tay nắm tràng hạt của hắn hơi hơi siết chặt, nhìn về phía tẩm điện đóng chặt, nhíu mày không nói gì.

Hai người đứng ở bên ngoài mãi cho đến khi tối đen, Cố Yêm vẫn như trước không có đi ra. Mà lúc này mấy người Bạch Côn lại thấy Minh Đăng ở ngoài điện.

Biết được Vương Thượng hiện tại đang ở kỳ lột xác, Bắc Kính không cho phép người khác quấy rầy, sau khi thấy rõ liền muốn đi ra ngoài.

"Ta bảo bọn họ cách xa một chút, cách ở ngoài điện gần như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Kỳ động dục của Yêu Tộc rất lợi hại, ngay cả Bắc Kính cũng không dám bảo đảm. Hắn đang muốn đi ra ngoài, lúc này Bạch Côn lại ngăn hắn lại: "Ngươi tạm thời chờ một chút, ta đi nói."

Nghe thấy lời gã nói, Bắc Kính lúc này mới dừng bước, ôm cánh tay dừng lại.

Bạch Côn nhìn về phía Liên Thường cho một ánh mắt, sau khi bảo cô ta trông chặt Bắc Kính đừng gây chuyện, liền đi ra ngoài.

"Bạch Côn Yêu Chủ." Ngu Bạch Trần ngẩng đầu lên, thấy gã lại đây, không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía bên trong cánh cửa.

Bạch Côn mặt mang tươi cười, nhìn về phía hai người, nói: "Đêm đã khuya rồi, càng khuya sương càng nhiều, hai vị vẫn là đi về trước đi. Yêu Vương điện hạ hoàn toàn không có gì đáng lo, chỉ là cần bế quan tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Nếu hai vị lo lắng, ngày mai có thể lại đây."

Gã cố ý nhấn mạnh hai chữ "tĩnh dưỡng", giọng điệu, thái độ lại hòa hoãn.

Cho dù là Minh Nguyệt Cốc hay là bản thân Ngu Bạch Trần, cũng không thể cùng Cố Yêm là Yêu Vương của Yêu Tộc sinh ra xung đột, Ngu Bạch Trần đành phải gật gật đầu.

"Bọn tôi đã biết, Yêu Chủ yên tâm."

Minh Đăng sau khi thấy Cố Yêm không có ý đi ra, liền nhắm mắt lại.

Ánh trăng chiếu lên mặt tăng nhân thần sắc nghiêm túc, thoáng có chút lạnh.

Qua một lúc sau, khi hai người nói chuyện xong, Minh Đăng mới vào lúc Bạch Côn thu tay về hỏi: "Bạch Côn Yêu Chủ hôm nay có từng nhìn thấy Phó Kiếm Tôn?"

Hắn hỏi câu này đột ngột, Ngu Bạch Trần không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Bạch Côn có chút nghi hoặc: "Chính là Phó Kiếm Tôn của Thái Thanh Tông?"

Minh Đăng gật gật đầu, nhìn thấy biểu cảm của Bạch Côn thoáng ngẩn ra một chút, mơ hồ cảm thấy người này dường như cũng không biết.

Quả nhiên, sau khi Bạch Côn nghe đến tên Phó Hàn Lĩnh, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Ý của Minh Đăng thiền sư là Phó Kiếm Tôn mấy ngày này vẫn luôn ở Yêu Tộc?"

Gã dĩ nhiên biết Minh Đăng sẽ không lấy chuyện này ra nói đùa, nhưng mà mấy ngày này gã cùng mấy người Hề Nha lại không hề nhận ra, nếu không phải vừa rồi Minh Đăng hỏi, cũng không biết vị Kiếm Tôn đại danh đỉnh đỉnh kia ở Yêu Tộc.

Theo sắc mặt Bạch Côn trở nên nghiêm túc, Minh Đăng đã biết được đáp án, lúc này nghĩ đến tung tích Phó Hàn Lĩnh, khe khẽ nhíu nhíu mày, chẳng qua cuối cùng cũng không nói gì. Chính là sau khi nhắc nhở Yêu Tộc, cuối cùng lại nhìn tẩm điện đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa một cái, xoay người rời đi.

Ngu Bạch Trần cũng đã nghĩ tới chuyện Phó Hàn Lĩnh không có mặt, nghĩ đến hôm qua bản thân mới biết ông ta đối với đệ tử có ý làm trái luân thường, trong lòng cậu ta không biết vì sao lại có chút bất an.

"Ngu Thánh Tử làm sao vậy?"

Thấy Ngu Bạch Trần đứng tại chỗ mất hồn, Bạch Côn không khỏi mở miệng.

Ngu Bạch Trần sau khi lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu.

"Không có gì."

"Chỉ là làm phiền Yêu Chủ sau khi A Yêm xuất quan thì báo cho bọn tôi một tiếng."

Bên ngoài, Ngu Bạch Trần và Minh Đăng rời đi, mà Cố Yêm bên trong lại còn ở đó.

Y nửa đêm đếm lông tơ mà ngủ mất, còn chưa ngủ được bao lâu, sau một nén nhang liền bị nóng tỉnh.

Giống như là có một ngọn lửa vô danh nóng lên từ trong bụng. Cố Yêm mở mắt ra, trên trán nóng rực cũng đã nhỏ nước. Y vươn móng vuốt lông xù muốn xoa bụng, nhưng sau khi xoa nhẹ hai cái lại cảm thấy động tác như vậy chỉ có hình người làm ra là đẹp nhất.

Vì thế Cố Yêm sau khi nhìn gương ở bốn phía một cái, liền dứt khoát biến về hình người.

Mỹ nhân áo đỏ đột nhiên xuất hiện ở trên Đại Điện. Sau khi Cố Yêm dùng Linh Khí sơ tán trên bụng một lúc, nhận thấy vô dụng, đành phải quyết đoán nhắm mắt lại ngồi xuống, muốn dựa vào Thanh Tâm Quyết chống đỡ một thời gian.

Bây giờ vẫn chưa tới thời điểm khó chịu nhất, Cố Yêm kiên trì chống đỡ!

Y tự thổi cho mình, nhắm mắt lại, niệm Thanh Tâm Quyết một lần lại một lần, về sau khó hiểu mà nghĩ tới Phó Hàn Lĩnh, trong một mảnh khẩu quyết, bóng dáng người kia đột nhiên xông tới.

Trong đầu Cố Yêm dừng lại trong tích tắc, ngàn vạn lần không ngờ tới bản thân vào thời khắc quan trọng này lại nghĩ tới Phó Hàn Lĩnh.

Sau khi thầm mắng bản thân mấy câu, liền hít một hơi thật sâu, tiếp tục niệm Thanh Tâm Chú, vừa niệm còn vừa mắng lão cún già kia quấy rầy bản thân tu hành.

Cố Yêm lạnh mặt, chín cái đuôi phía sau lúc này bị dọa bởi uy nghiêm của chủ nhân mà trở nên yên tĩnh, chỉ có Trầm Quang ở bên cạnh ầm vang, nhìn thấy chín cái đuôi mềm mại xõa tung của chủ nhân, muốn vùi mình vào, rồi lại không dám.

Dưới tác dụng của kỳ động dục, mi mắt Cố Yêm đã ẩm ướt.

Đôi môi tái nhợt của y nhếch lên, ở dưới áo bào màu đỏ, tôn lên mi mắt tuấn mỹ bức người, lộ ra một chút hoa mỹ trên da lông, giống như thay lông, rút đi ngây ngô xen lẫn giữa thiếu niên và thanh niên trước đó biến thành thân Yêu Vương thật sự.

Cố Yêm không biết phía trên tai cáo màu trắng thoáng hiện lên một ít hoa văn bạc xinh đẹp, ngay cả bộ phận mẫn cảm của y cũng có.

Từ trên người y, hoa văn bạc thong thả sinh trưởng, từ chóp đuôi mãi đến mắt cá chân.

Lúc Phó Hàn Lĩnh tiến vào liền thấy được một màn này.

Mỹ nhân áo đỏ quần áo nửa mở, từ từ nhắm lại hai mắt, hoa văn bạc kia lại như là trói lấy, ở trong đuôi cáo phất lên có vẻ yếu ớt lại yêu dị.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, Cố Yêm bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt cũng đã trở thành màu bạc trong suốt. Trên người y thuần khiết trắng bạch đến tận cùng, chỉ có trên môi thắm lên một giọt máu.

Phó Hàn Lĩnh đối diện cùng Cố Yêm, mâu sắc từng chút, từng chút một sâu hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play