Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe

Chương 100


1 năm

trướctiếp

Bước chân Minh Đăng dừng lại, sau khi nhìn thấy Kiếm Tôn một thân tóc trắng áo đen phía trước, híp híp mắt. Mà Ngu Bạch Trần không biết việc trong điện, lúc này nhìn thấy Kiếm Tôn bỗng nhiên xuất hiện ở Yêu Tộc cũng có chút kỳ quái.

Có điều cậu ta vừa nhíu mày nhìn lại nhận ra đây cũng không phải người thân, mà là một bộ hóa thân bên ngoài.

"Kiếm Tôn." Tuy rằng trong lòng rối rắm, nhưng Minh Đăng vẫn hành lễ một cái.

Phó Hàn Lĩnh vuốt ve Trảm Uyên, thản nhiên nhìn hắn một cái: "Minh Đăng thiền sư."

"Ngu Thánh Tử."

Hai người đối với Phó Hàn Lĩnh mà nói đều là tiểu bối, Ngu Bạch Trần sau khi hành lễ, ngẩng đầu lên, vừa khách sáo hỏi Kiếm Tôn vì sao tới nơi này, liền nghe Kiếm Tôn áo đen trước mặt như cười như không, nhìn về phía Minh Đăng, nói: "Thật sự không phải trùng hợp, chính là bản tôn vẫn luôn ở bên cạnh A Yêm."

Giọng điệu Phó Hàn Lĩnh lạnh như băng, chỉ là một câu này lại khiến Minh Đăng đột nhiên nhớ tới dấu hôn trên cổ Cố Yêm, đồng tử thoáng co lại.

Kiếm Tôn vẫn luôn bên cạnh A Yêm, dấu hôn trên cổ A Yêm, ông ta không có khả năng không biết. Nói cách khác, ông ta không có khả năng để người khác ở trong tình huống không được ông ta cho phép đến gần Cố Yêm.

Cho nên kết quả chỉ có một khả năng.

-- Dấu hôn kia là Phó Hàn Lĩnh để lại.

Có lẽ là vì biết Cố Yêm sẽ gặp hắn nên cố ý để lại.

Minh Đăng thoáng chốc đã nghĩ thông, trong lòng hắn vốn cưỡng chế đè ép, hiện giờ biết được chân tướng, sau khi siết chặt tràng hạt, lại ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:
"Kiếm Tôn làm việc như vậy... không sợ khiến người khác cười chê sao?"

"Làm việc như thế nào?" Phó Hàn Lĩnh sắc mắt không chút biến đổi.

Minh Đăng hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là nói ra câu kia: "Sư đồ trái luân thường, cưỡng ép đệ tử."

Gương mặt thanh lãnh của hắn có chút trầm xuống, lúc nói ra những lời này, ngay cả bản thân cũng không ngờ đến. Có điều Minh Đăng chỉ là giật mình ngẩn ra một lúc, sau đó liền nhìn thẳng về phía Phó Hàn Lĩnh, muốn xem xem ông ta sẽ nói như thế nào.

Ngu Bạch Trần nhìn thấy sắc mặt Minh Đăng không đúng, trái tim nhảy lên một cái, mơ hồ có chút suy đoán, hiện giờ sau khi nghe lời hắn nói, sắc mặt đại biến.

Sư đồ trái luân thường.

Cậu ta nhìn về phía vị Kiếm Tôn ở Tu Chân Giới người người e ngại kia, bỗng nhiên phản ứng lại.

Sư chính là chỉ Phó Hàn Lĩnh.

Còn đồ thì sao?

Cậu ta mở lớn hai mắt... Câu này của Minh Đăng chính là nói Kiếm Tôn và A Yêm.

Bọn họ chính là... loại quan hệ này?

Ngu Bạch Trần trước đây chưa từng nghĩ tới, ngay cả Cố Yêm lúc trước từ chối mình, cậu ta cũng chưa từng nghĩ tới trên người vị Kiếm Tôn này. Giữa thầy trò sao có thể có loại cảm tình này?

Trong Tu Chân Giới này quả thật cũng chưa từng nghe, hơn nữa, không phải A Yêm tu Vô Tình Đạo sao?

Lúc này Ngu Bạch Trần kinh ngạc thốt lên.

Sau khi nghe tới Vô Tình Đạo, Minh Đăng lại ngẩn ra, giữa hai chân mày nhíu lại.

Phó Hàn Lĩnh thấy hai người kinh ngạc, chỉ là thản nhiên nói: "Bản tôn hoàn toàn không cưỡng ép A Yêm."

"Có điều, sư đồ trái luân thường thì đã làm sao."

"Nếu Minh Đăng thiền sư để ý việc này, vậy lễ hợp tịch của bản tôn và A Yêm không cần lại mời thiền sư rồi."

Kiếm ý của Trảm Uyên theo một câu này của Phó Hàn Lĩnh mà đè xuống, giữa hai chân mày Minh Đăng sáng lên trong tích tắc, kháng cự.

Sắc mặt Ngu Bạch Trần cũng hơi trắng đi một chút.

Kiếm Tôn lạnh băng như thiên thần đi ra từ trong sát ý, khóe môi nhếch lên: "Lần này chỉ là một lời cảnh cáo."

"Nếu đã từng từ chối hai vị, sau hôm nay, mong rằng hai vị có thể cách đạo lữ của bản tôn xa một ít, đến lúc đó, có lẽ hai vị còn có thể đến Thái Thanh Tông uống chén rượu mừng."

Phó Hàn Lĩnh thành danh đã lâu, dù là Minh Đăng hay Ngu Bạch Trần, đều chưa từng cùng ông ta trực diện chống đối. Người này ở trong ấn tượng của bọn họ chính là thần đàn trên cao, vô dục vô cầu.

Chính là hôm nay ông ta chẳng những bước xuống dưới, hơn nữa đi xuống thần đàn, trực tiếp lấy bảo vật.

Khóe môi Minh Đăng tràn ra vết máu, sau khi Phó Hàn Lĩnh thu tay về, không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ là xoay người rời đi.

..........

Cố Yêm vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra bên ngoài suối nước nóng.

Sau khi y nhảy vào suối nước nóng liền thả chín cái đuôi ra tẩy rửa, lại nghiêm nghiêm túc túc muốn tẩy sạch lông cáo trên cổ.

Y nhớ ngày hôm qua Phó Hàn Lĩnh chính là hôn chỗ này, Cố Yêm dùng móng vuốt vốc lên một vốc nước, nhìn cái bóng trong suối nước nóng, lúc này phía sau lại có thêm một bóng người.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tiểu hồ ly liếc mắt xem thường, xoay người qua chỗ khác, không để ý đến.

Phó Hàn Lĩnh nhìn thấy động tác của y liền biết y đang làm cái gì, cúi thắt lưng xuống, ôm cổ tiểu hồ ly.

"Ta giúp ngươi."

Cố Yêm đã xuống nước trước, lông xù trên người đều là bọt nước, lúc bị Phó Hàn Lĩnh giữ lại, vô thức giống như tất cả động vật nhà họ khuyển mà rung rung bộ lông.

Bọt nước theo lông cáo xoã tung bắn ra, vẩy lên khắp người Phó Hàn Lĩnh. Sắc mặt Phó Hàn Lĩnh không chút thay đổi.

Không để ý tới trên áo bào đen tinh xảo, quý giá của mình lây dính lông cáo màu trắng, sau khi dính nước, ông ta chỉ là nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu hồ ly.

Cố Yêm thấy ông ta không tránh nước, hài lòng hơn một chút, quay đầu lại nhìn thấy Phó Hàn Lĩnh cả người chật vật, liền để móng vuốt ướt nhảy lên khuỷu tay ông ta.

"Ngày hôm qua hôn chỗ nào, rửa cho tôi."

Lúc biến thành cục bông trắng, lông nhung trên người rất nhiều, nhìn không rõ lắm, nếu bản thân Phó Hàn Lĩnh đã muốn ra sức, Cố Yêm liền dứt khoát để cho ông ta giúp mình tắm sạch, dù sao cũng là họa do ông ta gây ra.

Một cục bông mềm trên người khiến mắt Phó Hàn Lĩnh sâu hơn một chút.

Thấy Cố Yêm từ cảnh giác mới đầu, cho đến hiện giờ tuy rằng ghét bỏ nhưng lại không tự nhận ra mà gần gũi với mình, trong lòng ông ta thoáng hiện tươi cười.

Sau khi để Cố Yêm ngồi vững, vươn tay ra nhẹ nhàng tẩy rửa lông tơ mềm mại trên cổ y.

Xúc cảm của Cố Yêm thật sự rất tốt, Phó Hàn Lĩnh rửa rửa, bỗng nhiên nói: "A Yêm là hồ ly lớn, sao hiện giờ vẫn có lông tơ?"

Cố Yêm dùng đuôi đánh ông ta một cái, không kiên nhẫn, nhíu mày: "Cái gì lông tơ, không có khả năng!"

Y nhớ rõ lông tơ của mình đều là ở trên bụng, Phó Hàn Lĩnh rõ ràng là rửa ở cổ, sao có thể có lông tơ.

Miệng y nói không tin, Phó Hàn Lĩnh lại vươn tay gỡ xuống một sợi cho y xem.

Lông cáo kia nho nhỏ, mềm mềm, dính trên đầu ngón tay, cùng ngón tay thon dài của Phó Hàn Lĩnh tạo thành đối lập rõ ràng.

Cố Yêm mở lớn hai mắt, không ngờ tới trên cổ vậy mà lại mọc lông tơ, y vươn tới... muốn xem một chút nhưng lại không nhìn tới chỗ sau cổ Phó Hàn Lĩnh nhổ lông vừa
rồi, chỉ có thể tức giận vỗ một vuốt lên tay Phó Hàn Lĩnh.

"Mọc bao nhiêu?"

Phó Hàn Lĩnh không để ý đến tay bị Tiểu Hồ Ly đánh tới, sau khi bảo y yên tĩnh, vươn tay khéo léo phẩy phẩy.

"Không ít."

Lông tơ bên dưới lớp lông rậm xoã tung có vẻ mềm mại lại xinh đẹp. Đầu ngón tay Phó Hàn Lĩnh dừng một chút, không nhịn được cười, đặt cằm bên trong lông tơ của Tiểu Hồ Ly.

"Đừng lo, rất đẹp."

Lo cái quỷ! Y mới không sợ xấu đâu, Yêu Tộc lông rậm giống bọn họ là không có xấu có được không? Cố Yêm không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Phó Hàn Lĩnh vô tư tựa lên lông nhung của mình.

Y xoay người sang chỗ khác, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện mình mọc lông tơ. Cố Yêm trước đó đối với chủng tộc của mình tuy có chút hiểu biết, nhưng vẫn có một ít chi tiết không biết. Mấy ngày này, sau khi đến Yêu Tộc, nghe mấy vị Yêu Chủ Hề Nha phổ cập kiến thức mới hiểu rõ về việc trưởng thành của Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ sau khi thức tỉnh, ở hậu kỳ tu luyện lại lột xác lần nữa, mà điềm báo lột xác chính là sinh trưởng lần nữa.

Cố Yêm nghĩ đến trên người lại mọc lông tơ, khe khẽ nhíu nhíu mày.

Y không phải là lột xác chứ?

Tưởng tượng đến cảnh tượng lúc lột xác, thân thể Cố Yêm cứng đờ, lại làm như không có việc gì mà trầm tĩnh lại, thầm nghĩ buổi tối trở về lại gọi bốn vị Yêu Chủ đến nghiên cứu thật kỹ một chút, tạm thời không thể để cho lão cún già biết.

Tâm tư Tiểu Hồ Ly rất bí mật, nhưng bởi vì y hiện tại đang ở trong lòng Phó Hàn Lĩnh, sau khi y nghe nói mọc lông tơ, thân thể cứng lại trong tích tắc, Phó Hàn Lĩnh dĩ nhiên cũng đã nhận ra.

Nhìn thấy Cố Yêm làm như không có việc gì bỏ qua chuyện mọc lông tơ này, Phó Hàn Lĩnh khe khẽ híp híp mắt, trong lòng đã có chút tính toán, có điều trên mặt không biểu hiện ra ngoài chút nào.

Buổi tối lúc Cố Yêm trở về không có quay về tẩm điện, cố ý đi một chuyến tới cung điện của các Yêu Chủ, vừa lúc bốn vị Yêu Chủ đều có mặt.

"Điện Hạ." Hề Nha đang nói gì đó, sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch Hồ chạy vào thì hoảng sợ, lập tức liền cúi người hành lễ, lại bị Cố Yêm ngăn lại.

"Không cần, ta thuận đường tới đây là tìm các ngươi có việc."

Tiểu Bạch hồ xoay người nhảy lên ghế, ở trong ánh mắt mấy vị Yêu Chủ, quay đầu sang.

"Các ngươi đến xem, sau cổ ta có phải đã mọc lông tơ hay không?"

Vừa nghe đến mọc lông tơ, sắc mặt Hề Nha nghiêm túc hơn một chút, liền tiến lên.

Bạch Côn cũng đã tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều vào lúc Cửu Vĩ Bạch Hồ trước mặt cúi đầu, thấy rõ phần cổ mới mọc lông nhung.

"Có phải lột xác hay không." Cố Yêm quay đầu lại, sắc mặt căng thẳng, hỏi.

Sau khi Bạch Côn chạm vào lông nhung trắng kia một cái, liền cung kính thu tay về, mặt mang ý cười, nói: "Chúc mừng Quân Thượng, ngài lập tức sẽ thật sự trở thành Thiên Hồ."

"Chỉ cần sau khi trải qua kỳ động dục cuối cùng, Quân Thượng sẽ đạt được toàn bộ sức mạnh của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp