Y mặc áo đỏ, làn da cực trắng, dấu ấn màu hồng này càng thêm hút mắt.

Cố Yêm nheo mắt, lập tức xoay người sang chỗ khác, muốn tìm tên đầu sỏ tính sổ, kết quả xoay người sang chỗ khác mới phát hiện ông ta không biết khi nào thì đã đi rồi.

Hôn khế trước ngực còn đang nóng lên, Cố Yêm hít một hơi thật sâu, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tốt lắm, trời vừa sáng sớm liền trốn đi, dấu hôn này chắc chắn là cố ý.

Lão cún già biết rõ hôm nay y phải gặp Minh Đăng, còn cố ý để lại cái này, dụng tâm quả thật không cần nói cũng biết. Cố Yêm quay đầu nhìn một cái, sau khi nhìn thấy trên xương vai cũng có một dấu, thậm chí tức đến nở nụ cười.

Yêu Tộc chờ ở bên ngoài rất nhanh liền phát hiện hơi thở khi y thức dậy, thấy Quân Thượng hồi lâu không có hành động, không khỏi có chút kỳ quái, sau khi đợi một lúc mới do dự mà gõ gõ cửa.

"Quân Thượng, người không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì." Cố Yêm bị tiếng gõ cửa cắt ngang mạch chửi mắng, hừ lạnh một tiếng, đáy lòng hùng hổ ghi lại cho lão cún một khoản, nhìn người hầu ngoài cửa,
khép khép quần áo, nói:

"Gọi mang một thùng nước vào, ta muốn tắm rửa."

Tuy hành động mới sáng sớm thức dậy đã tắm rửa của y có chút kỳ quái, nhưng bởi vì uy nghiêm của Yêu Vương cùng tin tưởng mù quáng của Yêu Tộc với Cửu Vĩ Thiên Hồ, mấy Yêu Thị cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tất cung tất kính lui xuống, đi chuẩn bị nước ấm.

Ừm, Yêu Vương điện hạ muốn tắm rửa. Bên trong nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được, dù sao hắn chính là người đầu tiên trong Yêu Tộc được điện hạ sai sử!

Sơn Kê Tinh kích động lui xuống, Cố Yêm không để ý đến giọng điệu hưng phấn của Yêu Thị kia, mãi đến chốc lát sau bồn tắm được khiêng vào.

Y vừa quay đầu sang nhìn, thiếu chút nữa bị dọa sợ. Bên trong bồn tắm vốn là nước trong nổi đầy hoa hồng màu đỏ, vừa khiêng vào liền thơm đến mức khiến người ta hắt hơi một cái.

Cố Yêm nhìn về phía Sơn Kê Yêu, chợt nghe hắn nịnh nọt nói: "Điện hạ, bên trong bồn tắm này còn bỏ thêm tinh dầu của trên trăm loại hoa, ngâm vào tuyệt đối bay bổng như tiên."

Bay bổng như tiên thì y không biết, nhưng y biết bản thân sau khi đi vào, chắc chắn sẽ thành một lọ tinh dầu biết đi.

Vốn là dự định tẩy đi một chút dấu đỏ kia, nhưng mà hiện giờ Cố Yêm vừa nhìn thấy cái thùng kia, khóe miệng liền rút gân. Vậy mà Yêu Tộc khiêng cái thùng có trăm mùi hương kia vẫn là vẻ mặt chờ mong khen thưởng mà nhìn y.

Cố Yêm mệt tâm mà nhắm mắt lại, sau khi nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, vẫn là khoát tay áo, mệt mỏi, nói: "Thôi, ngươi đi xuống đi, giúp ta lấy một cái áo đỏ cổ cao một chút đến."

Bồn tắm không thể vào, y đành phải đổi một yêu cầu khác.

Áo cổ cao hẳn là dễ tìm đi? Thật sự không được thì bản thân dùng áo che một chút.

Sắp phải đi ra rồi, Cố Yêm cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể thử như vậy.

Yêu Thị chỉ chốc lát sau liền mang một cái áo bào đỏ cổ cao lên, sau khi Cố Yêm rửa mặt xong, khoác lên, còn chưa kịp nhìn một chút thì Minh Đăng đã tới rồi.

"Quân Thượng, Minh Đăng thiền sư của Giác Sơn Tự cầu kiến." Tiểu Yêu Thị cúi đầu bẩm báo.

Cố Yêm đáp lời một tiếng, bảo hắn đi vào.

Minh Đăng vừa vào cửa liền thấy trang phục Cố Yêm hôm nay khác với ngày thường.

Bản thân Cố Yêm không nhận ra, nhưng người khác lại thấy rõ, quần áo y mặc ngày thường đều thích ngẫu hứng, tự nhiên một chút, ít khi ăn mặc nghiêm túc.

Minh Đăng nhớ rõ lần duy nhất bản thân thấy y ăn mặc nghiêm túc vậy mà lại là ở trong Hoài Âm Thành năm trước... Thấy y mặc áo cưới.

Thanh niên áo đỏ trong điện khẽ ho một cái, chớp mắt, Minh Đăng ngẩng đầu lên, cũng không rối rắm chuyện quần áo nữa.

"Minh Đăng thiền sư tìm ta là có chuyện gì?" Sau khi Cố Yêm từ ghế trên đi xuống dưới, thấy sắc mặt hắn thần sắc khó hiểu mà nhìn chằm chằm mình, không khỏi có chút kỳ quái.

Minh Đăng dừng một chút, dời ánh mắt khỏi quần áo, lúc Cố Yêm dừng lại mới thong thả mở miệng:

"Có một việc bần tăng vẫn luôn hiểu lầm, tuy rằng hôm qua đã biết được sự thật, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Yêu Vương nói."

Tăng nhân áo trắng thanh lãnh lẳng lặng nhìn y, Cố Yêm nhíu mày, liền nghe Minh Đăng nhấn từng tiếng hỏi: "Ngày đó ở Hoài Âm Thành, lúc Yêu Vương hóa hồ, có phải không chỉ gửi thủy kính cho một mình ta hay không?"

Hơn một năm này Minh Đăng vẫn luôn cho rằng Cố Yêm chỉ gửi thủy kính cho hắn, còn muốn giúp y bảo vệ bí mật. Hắn từ trước đến nay cứng nhắc, không gợn sóng, bởi vì một lần thủy kính này mà thay đổi.

Thậm chí... Chỉ cần vừa nghĩ đến Cố Yêm tin tưởng hắn, liền không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn.

Loại cảm giác này trước đây hắn chưa từng có, Minh Đăng chậm chạp không hiểu hồi lâu, mãi đến không lâu trước đây mới biết được có lẽ là bản thân đã thích Cố Yêm.

Chỉ có như vậy mới có thể vì y tin tưởng mình mà vui mừng động dung, vì y rời đi mà không cam lòng, tìm kiếm khắp nơi. Loại thích này cũng giống như Ngu Bạch Trần đối với Cố Yêm.

Bởi vì thủy kính, hắn vẫn luôn cho rằng cho dù Cố Yêm không phải thích hắn, nhưng cũng đối với hắn có chút khác biệt, vào lúc bản thân còn chưa tự nhận ra thì lòng đã mang hy vọng, nhưng mà hiện giờ hắn lại biết chuyện bản thân tự cho là như vậy, có thể chỉ là hiểu lầm.

Minh Đăng nắm chặt tràng hạt nhìn Cố Yêm, Cố Yêm khe khẽ giật mình, không ngờ tới Minh Đăng hỏi chính là cái này, sau khi phản ứng lại, lúc này mới nhớ tới những người này dường như đã hiểu lầm.

Hiểu lầm này đối với Cố Yêm mà nói không nhẹ không nặng, nhưng không ngờ tới Minh Đăng lại để ý như vậy, bây giờ vẫn nhớ rõ. Y dừng một chút nói: "Ta ngày hôm đó vì ngoài ý muốn mà gửi nhầm."

"Minh Đăng thiền sư vì sao hỏi cái này."

Quả nhiên, Minh Đăng sớm đã biết, trong lòng chỉ là ngẩn ra một chút. Ở nơi Cố Yêm không nhìn thấy, tay cầm tràng hạt của hắn nhỏ đến không thể nhận ra mà thả lỏng trong một tích tắc, lại ngẩng đầu lên, nói:

"Cố Yêm, nếu ta nói là vì ta thích ngươi thì sao?"

Tuy rằng tất cả đều là tự mình đa tình, nhưng mà Minh Đăng lại cũng nhờ việc này mà thấy rõ lòng mình. Bởi vậy khi nói ra một câu này, Minh Đăng cũng không do dự.

Trên Đại Điện bởi vì một câu này mà yên tĩnh tới xấu hổ.

Y vạn lần không ngờ Minh Đăng sẽ nói ra như vậy.

Minh Đăng thích y?

Y lại một chút cũng không nhìn ra, nếu nói Ngu Bạch Trần trước đó thích là có dự liệu, Minh Đăng cũng cho Cố Yêm một bất ngờ đáng sợ.

"Người ngươi thích không phải Ngu Bạch Trần sao?"

"Đang yên đang lành, kéo ta vào làm gì." Y vô thức phản bác.

Tăng nhân áo trắng kia chỉ là lẳng lặng nhìn y, lúc y nhíu mày, mở miệng: "Ta đối với Ngu Thánh Tử từ đầu đến cuối đều không phải là tình yêu."

"Năm đó ngươi từng hỏi ta vì sao mở khẩu thiện, là bởi vì khi trước ở Nam Cương, trên chiến trường cứu người, dưới tình thế cấp bách mới mở miệng. Từ đó về sau ta liền hiểu lầm là mình thích Ngu Bạch Trần."

Chỉ là về sau lại cùng Cố Yêm đủ loại ở chung, thanh niên tai cáo ở Hoài Âm Thành đêm hôm đó mới khiến Minh Đăng biết động tâm.

Sau khi hắn nói xong, chờ Cố Yêm phản ứng. Giữa hai chân mày Cố Yêm giật giật, trực tiếp từ chối.

"Giữa chúng ta không có khả năng."

Sau lời bày tỏ đột ngột của Minh Đăng nói ra, trong đầu Cố Yêm ngoại trừ kinh sợ, không vó một chút gì khác, liền vô thức lên tiếng cự tuyệt.

"Ngươi có thể cho ta thời gian trước." Minh Đăng cũng không bất ngờ việc Cố Yêm cự tuyệt, lúc này chỉ là mím môi nói.

Mê hoặc được tăng nhân đối với hồ ly tinh khác mà nói là một việc vinh dự, nhưng Cố Yêm lại chỉ cảm thấy phiền toái. Ở dưới ánh mắt Minh Đăng, y lúc này trái lại
không tiếp tục lấy việc mình tu Vô Tình Đạo để cự tuyệt, mà là nói: "Minh Đăng thiền sư có lẽ chỉ là vì thân phận hồ ly của ta mà sinh ra mê hoặc nhất thời."

"Qua mấy ngày này sẽ hiểu được ta đối với ngươi mà nói, cùng Ngu Thánh Tử hoàn toàn không có khác biệt."

Y nói xong liền xoay người rời đi, lại bị một bàn tay giữ chặt. Lời Cố Yêm nói khiến giữa hai chân mày Minh Đăng trầm xuống, lúc này thấy người lại muốn chạy, liền
không tự chủ được mà giữ chặt: "Ta lần này nhìn rất rõ ràng..."

Nhưng mà không đợi hắn nói hết lời, liền nhìn thấy áo Cố Yêm bởi vì động tác vừa rồi của hắn mà trượt xuống một chút, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng.

Lời Minh Đăng nói còn chưa dứt, ánh mắt lại cố định ở một chỗ.

-- Một cái dấu đỏ lớn cỡ đầu ngón tay rõ ràng ở phía trên cổ.

Minh Đăng cho dù là người xuất gia cũng sẽ không thể không biết đây là cái gì. Ánh mắt hắn dừng một chút, màu mắt thoáng chốc lạnh xuống: "Là ai?"

Cố Yêm bất ngờ không kịp đề phòng mà áo bị kéo xuống, biểu cảm thay đổi trong một chớp mắt, y phất tay Minh Đăng ra, bản thân bọc lại quần áo. Quay đầu lại, nói: "Không nhọc thiền sư quan tâm."

"Ta một lúc nữa còn có việc, thiền sư xin tự tiện."

Cố Yêm nói xong liền đi, trên Đại Điện chỉ còn lại một mình Minh Đăng. Hắn rũ mắt, nghĩ đến dấu hôn trên cổ Cố Yêm vừa rồi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một cái tên.

-- Phó Hàn Lĩnh.

Không biết vì sao, trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu Minh Đăng liền nghĩ đến ông ta, giống như một loại sắc bén của trực giác.

Cố Yêm vẫn chưa biết Minh Đăng đã đoán được, sau khi y rời đi, vừa cúi đầu, dùng thần thức nhìn thấy dấu đỏ khiến mình gặp rắc rối liền thấy phiền. Sau khi ném bày tỏ của Minh Đăng ra sau đầu, liền dự định đến suối nước nóng ở phía sau, tẩy đi dấu ấn.

Cố Yêm hóa thành hồ ly, xoay người biến mất không thấy, hôn khế ở trước ngực, ở nơi Cố Yêm không phát hiện lại hơi hơi sáng lên.

Phó Hàn Lĩnh sau khi Cố Yêm tiến vào suối nước nóng thì xuất hiện, sắc mặt dịu dàng nhạt đi, nhìn Minh Đăng cùng Ngu Bạch Trần từ bên ngoài Đại Điện đi tới, nghĩ tới hai người này muốn đào góc tường của mình, chân mày lạnh hơn một chút.

Đặc biệt chờ ở nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play