Chúng Yêu ở trên Đại Điện một mảnh im lặng, bởi vậy những lời này nói ra liền đặc biệt rõ ràng. Cố Yêm may mắn bản thân không có uống nước, bằng không chắc chắn phải phun ra.

Y nhíu nhíu mày, phục hồi lại tinh thần, còn chưa kịp từ chối thỉnh cầu gia nhập hậu cung của mấy người Hề Nha, hôn khế trước ngực liền không ngừng nóng lên, giống như là muốn bỏng chết Cố Yêm.

Khó thể tưởng tượng Phó Hàn Lĩnh nhìn như thiên thần hàn băng sẽ có nhiệt độ như vậy. Cố Yêm giật giật khóe môi, biết người nọ đang ghen, không khỏi có chút buồn cười.

Người nói y nhận được là ông ta, hiện tại người ghen cũng là ông ta, người này thật sự là thú vị.

Y dừng lại trong một tích tắc, nhỏ giọng trao đổi với hôn khế, mượn cơ hội trêu chọc lão cún già, nhưng mà y không nói gì lại bị cho rằng đồng ý.

Thuộc Thần tốt nên vì Quân Thượng suy xét mọi việc, lo cái lo của người, vì thế Hề Nha liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, khi Cố Yêm ngẩng đầu lên, thăm dò nói: "Nếu Quân Thượng có ý tứ này, như vậy người xem đêm nay là gọi người nào thị tẩm?"

Hắn vốn là muốn làm Mao Toại tự đề cử mình, nhưng mà mấy người Bạch Côn đều ở đây, Hề Nha đành phải tạm thời thu liễm tâm tư, một chút tiếc nuối để cho Yêu
Vương tự mình chọn.

Điểu Tộc từ trước đến nay lông vũ xinh đẹp, hắn thân là Thiên Ưng, nguyên hình uy vũ, còn có thể xây tổ, nghĩ hẳn so với những Yêu Tộc khác cũng có ưu thế hơn.

Bởi vì một câu của Hề Nha, bầu không khí trên đại điện thoáng chốc cũng thay đổi.

Cố Yêm quay đầu đi liền thấy tất cả mọi người không muốn duy trì hình người cho lắm, khi y nhìn qua, vô ý cố tình mà phô bày ra nguyên thân xinh đẹp của mình, liền
ngay cả Hề Nha và Bạch Côn nhìn như trầm ổn cũng lộ ra lông ưng và thân côn.

Trong Thánh Điện vốn nghiêm túc lại trăm hoa đua nở, chúng Yêu ganh đua sắc đẹp, Cố Yêm nhìn một cái cũng cảm thấy cay mắt. Y thu ánh mắt về, lần này không đợi hôn khế trong lòng nóng lên liền từ chối.

"Không cần."

"Bổn Vương không cần người thị tẩm."

Mấy Yêu Tộc trăm hoa đua nở khiến Cố Yêm xem như có thêm kiến thức rồi. Đặc biệt là khi nhìn đến cái đầu hổ lớn lông xù của Bắc Kính lộ ra sắc mặt tủi thân, Cố Yêm lại càng chịu không nổi.

Tuy rằng bản thân y là Yêu, nhưng y tuyệt đối không thể chấp nhận đối tượng tương lai cũng là một trong những Yêu Tộc này, cũng may y là hồ ly đực.

Bằng không còn không phải sẽ làm ra Hồ Hổ Thú linh tinh gì đó.

Sắc mặt lui tránh trên mặt Cố Yêm vừa xuất hiện, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, Hoa yêu Liên Thường cười thăm dò: "Quân thượng không cần ngại ngùng, ngài thân là Vương Thượng, tuyển phi cũng là bình thường."

"Chỉ là hôm nay vội vàng, chưa kịp làm cho ngài một tiệc tuyển phi, người nhìn trúng Yêu Tộc nào cứ việc mở miệng, tất cả mọi người rất chờ mong được Quân Thượng lựa chọn."

Cố Yêm vốn không biết làm thế nào cự tuyệt, mà vẻ mặt Yêu Tộc bên dưới vừa nghe lời Yêu Chủ Liên Thường nói, nhất thời lại khơi dậy tinh thần, thì ra Quân Thượng không phải không thích bọn họ, chỉ là thẹn thùng mà thôi a, mấy Yêu Tộc vừa độ tuổi lại tỉnh lại, đứng lên bày ra
nguyên thân xinh đẹp của mình.

Cố Yêm quả thật nói không nên lời.

Y hít một hơi thật sâu, đột nhiên nghe thấy từ trong hôn khế truyền đến một giọng nói như cười như không: "Như thế nào, A Yêm nhìn rất cao hứng?"

Phó Hàn Lĩnh cách hôn khế nhìn thấy một màn này, gần như cũng bị chọc tức đến bật cười, những Yêu Tộc kia vậy mà lại có loại vọng tưởng này, ông ta vẫn là lần đầu tiên bị vả mặt.

Trên mặt Phó Hàn Lĩnh như núi băng, trong lòng lại lạnh lùng, ngoài miệng liền cũng không có lưu tình. Nhìn thấy mấy Yêu Tộc trên đại điện đều tự phô bày ra chính mình, không chút nào lưu tình mà bình luận.

"Con hắc điểu phía trước kia, mập mạp, cường tráng, nướng thịt trái lại không tệ, những cái khác thì thôi đi."

Y nhìn Yêu Chủ Hề Nha âm u, tuấn mỹ một cái, giữa hai chân mày nhảy dựng.

"Người ta đó là Mặc Ưng, không phải Hắc Điểu."

Phó Hàn Lĩnh không thèm để ý giải thích của Cố Yêm, nhìn về phía bên kia.

"Cá mè hoa* nấu canh vừa hợp, ta gần đây mới xem cách chế biến hải sản, lần sau có thể cho ngươi thử xem." (Bạch Côn)

Dứt lời, Phó Hàn Lĩnh lại bình luận một người khác.

"Bạch trùng chỉ biết cười ngớ ngẩn, vừa nhìn liền thấy là một tên ngốc, cũng không biết trên đầu có não hổ có thể ăn hay không."

Lời trào phúng này, y nghe mà cũng đau lòng thay Bắc Kính.

Mắt thấy Phó Hàn Lĩnh giọng điệu thản nhiên, nhẹ nhàng, còn muốn dời sang mục tiêu khác, Cố Yêm vội vàng ngăn ông ta lại.

"Im miệng."

"Quân Thượng?" Hề Nha bên dưới cho rằng y là đang nói chuyện với bọn họ, không khỏi ngẩng đầu lên. Cố Yêm chỉ hận không thể khiến cho Phó Hàn Lĩnh không ở nơi này, bằng không y nhất định phải cào ông ta một vuốt.

Y ở dưới đáy lòng cảnh cáo Phó Hàn Lĩnh, ngoài miệng nghiêm khắc nói: "Không phải nói các ngươi."

"Ý của ta là các ngươi duy trì hình người là tốt rồi, không cần như vậy. Chuyện tuyển phi không cần nói nữa, ta tạm thời không có tâm tư này."

Thấy Yêu Vương xinh đẹp, áo đỏ tuấn mỹ trên tòa quả thật không liếc mắt nhìn mấy Yêu Tộc ở đây thêm một cái, mọi người đành phải tiếc nuối thu hồi ánh mắt, che
giấu đi nguyên thân.

Người nên thu cánh thì thu cánh, ngươi nên thu đuôi thì thu đuôi. Bên trong Đại Điện cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Cố Yêm khẽ đến không thể nhận ra mà thở phào một hơi, trong lòng khó hiểu thầm than cái phúc tam cung lục viện* cũng không phải dễ hưởng như vậy.

*Gốc là Tề nhân chi phúc.

Chuyện tuyển phi trên Đại Điện một đoạn qua đi, Cố Yêm sau khi tiếp quản Yêu Tộc liền về tới tẩm cung của mình. Nào ngờ còn chưa đi vào, ngay ở ngoài cửa gặp được Minh Đăng và Ngu Bạch Trần.

Sắc mặt hai người đều có chút không đúng, giống như là đang đặc biệt chờ y. Sau khi Cố Yêm đi tới, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Cố Yêm không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không hay.

Ánh mắt này như thế nào cùng vừa rồi không giống lắm, nếu nói vừa rồi hai người nhìn tiểu hồ ly là đáng yêu, dịu dàng, hiện tại còn có một loại phức tạp.

Bước chân Cố Yêm dừng lại một chút, không rõ ngắn ngủn một canh giờ, bên ngoài đã xảy ra cái gì. Y vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền nghe Minh Đăng mở miệng: "A Yêm, ta ngày mai muốn một mình nói chuyện với ngươi, ngươi có thời gian không?"

Minh Đăng nói chuyện luôn luôn trực tiếp, hắn nắm tràng hạt, ngẩng đầu lên nhìn Cố Yêm, trong mắt thần sắc khó hiểu.

Cố Yêm gật gật đầu, mắt nhìn Yêu Tộc bốn phía tất cung tất kính với mình, mở miệng nói: "Ngày mai có thời gian."

Minh Đăng nghe thấy lời này lại không có trầm tĩnh lại, chỉ là sau khi Cố Yêm đồng ý thì nhìn y một cái thật sâu, không biết suy nghĩ cái gì.

Cố Yêm:... Đây là làm sao vậy?

Y nhìn về phía Ngu Bạch Trần bên cạnh, liền thấy sắc mặt cậu ta càng thêm phức tạp, không khỏi có chút nghi hoặc. Cũng may y từ trước đến nay không phải người
quá để ý, tuy rằng cảm thấy hai người này sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng cũng không có để ở trong lòng, buổi tối sau khi nhắm mắt liền quên, khiến cho y nhíu mày,
trái lại là một việc khác.

Cố Yêm sau khi được Yêu Thị hầu hạ tắm rửa xong trở lại trên giường, mới vừa thay đổi quần áo, đã bị một bàn tay từ phía sau ôm lấy.

Phía sau truyền đến hơi thở Tuyết Tùng quen thuộc, Cố Yêm khe khẽ liếc liếc mắt một cái, liền thấy mái tóc trắng đan vào cùng tóc đen của mình, trong lòng ngẩn ra một chút.

-- Phó Hàn Lĩnh đến đây rồi.

"A Yêm có nhớ ta không?" Lão cún già nói chuyện lại vô cùng trực tiếp.

Cố Yêm nghĩ đến hơi thở quen thuộc với mình, không có bố trí phòng vệ, khe khẽ nhíu nhíu mày, thầm mắng tính cảnh giác của bản thân, lập tức lại bị hơi thở bức người phía sau ép buộc quay người qua.

"Ban ngày Kiếm Tôn mới ở trong điện chỉ đạo, nói cái gì mà có nhớ hay không?" Cố Yêm vẫn chưa có quên chuyện Phó Hàn Lĩnh ở bên ngoài mắng mấy người Hề Nha.

Y xem như đã thấy rõ, người này tuy rằng nói là cho hắn không gian, nhưng mà có hôn khế ở đó, lại vẫn không có rời khỏi bên cạnh mình.

Phó Hàn Lĩnh giả vờ tốt lắm, mấy ngày này ngoại trừ âm thầm hỗ trợ vẫn không có hiện thân. Nếu không phải hôm nay bị việc thị tẩm này ép một phen, chỉ sợ vẫn còn
không xuất hiện.

Bên trong tẩm điện lúc này chỉ thắp một ngọn nến, mấy Yêu Thị khác đều ở ngoài cửa, chỉ có Cố Yêm và Phó Hàn Lĩnh ở cùng một chỗ.

Ánh nến âm u lắc lư, chiếu lên trên mi mắt nhướng lên của y, ngang tàng động lòng người. Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh sâu hơn một chút, đối mặt với khiêu khích của Cố Yêm cũng không tức giận, trái lại nói: "Nhưng mà ta nhớ ngươi."

Cố Yêm bị một quả bóng sút thẳng làm cho giật mình ngây ra một chút, không ngờ tới lão cún già nghiêm trang sẽ nói ra lời như vậy, sau khi phản ứng lại, vành tai đỏ lên một cái, trên mặt lại nheo mắt lại, cười nhạo: "Ông có nhớ hay không thì có liên quan tới tôi."

"Tôi chính là tu Vô Tình Đạo, ông có muốn cũng không thể ăn được tôi."

Y nói đến là vô tình, Phó Hàn Lĩnh lại cười hỏi: "A Yêm thật sự đối với ta tuyệt đối không có động lòng?"

Cố Yêm bị hỏi mà nghẹn lại, Phó Hàn Lĩnh cũng không thúc ép y, sau khi nhắc nhở y một câu lúc sau lại dời đề tài đi.

"Quá mấy ngày nữa ta sẽ có một món quà dành cho ngươi."

Sự chú ý của thanh niên áo đỏ bên cạnh vốn còn ở trên chuyện động tâm, lúc này sau khi nghe thấy lời ông ta nói, cũng không khỏi lại nhíu mày.

"Món quà gì?"

Dáng vẻ trịnh trọng của Phó Hàn Lĩnh khiến cho Cố Yêm trái lại có chút tò mò. Nhưng mà người này giống như là am hiểu sâu sắc về trêu đùa đặc tính của hồ ly, mỗi lần chỉ thả ra một chút về sau lại không nói nữa.

Cố Yêm:... Được rồi, muốn câu y chứ gì.

Y đợi nửa ngày cũng không đợi cái gì, giật giật khóe miệng, sau đó liền dứt khoát quay người lại, không để ý tới tên biến thái này nữa. Phó Hàn Lĩnh càng muốn làm cho y tò mò, y lại càng không tò mò.

Nắm được tâm tính này, Cố Yêm cười lạnh, đem phía sau lưng giao cho lão cún già.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của lão cún già thất thế, nào ngờ sáng ngày hôm sau thức dậy, y vừa cúi đầu, lại thấy trên cần cổ tuyết trắng dưới lớp áo đỏ của mình, không biết từ khi nào đã bị để lại một dấu đỏ nhạt màu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play