Bàn chân bước tới trước của Cố Yêm thoáng dừng một chút.
Ngu Bạch Trần chưa từng gặp Cố Yêm ở trạng thái hồ ly hoàn toàn, vốn đang có chút do dự, giờ phút này vừa thấy động tác của y, liền hoàn toàn nhận ra.
Tiểu hồ ly đi tới trước có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên liền thấy không chỉ có Ngu Bạch Trần, ngay cả Minh Đăng cũng ở một bên vây xem bản thân dùng nguyên hình chạy trốn.
Sau khi hai người nhìn thấy Tiểu Bạch Hồ dưới đất thoáng giật mình, chân mày nhíu chặt thả lỏng, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng.
Đành chịu, thật sự là vì nguyên hình của Cố Yêm quá xinh đẹp.
So với hồ ly bình thường càng trắng tuyết hơn một chút, lông tơ mềm mại nhìn vào rất bông xù, ánh mắt thoáng nâng lên còn mang theo một chút sẫm màu, có vẻ sâu thẳm xinh đẹp.
Giờ phút này, sau khi tiểu hồ ly nhìn thấy bọn họ, cái đuôi hơi hơi mềm xuống, Ngu Bạch Trần nhịn không được sờ sờ đầu y.
Mí mắt Cố Yêm híp lại, không ngờ xa cách hơn một năm, lần đầu tiên gặp mặt, Ngu Bạch Trần lại là làm động tác này với y.
Nhưng mà còn chưa chờ y nhảy dựng, ngay sau đó Minh Đăng luôn luôn nghiêm trang, trong trẻo, lạnh lùng cũng nghiêm túc nhìn y, vươn tay đến sờ sờ y.
Liên tiếp bị hai bằng hữu đã từng quen biết xoa đầu, Cố Yêm nhịn không được có chút cạn lời, hai người này sao giống như là chưa từng gặp hồ ly vậy.
Lúc Minh Đăng vươn tay về phía tai cáo mẫn cảm của y, Cố Yêm hơi hơi nghiêng đầu đi, sắc mặt nghiêm túc: "Tai không thể sờ."
Tiểu hồ ly nhảy ra sau một bước, quay đầu đi.
Minh Đăng thoáng giật mình, lập tức phản ứng lại tai cáo này có lẽ là điểm mẫn cảm của hồ ly, sau khi hơi hơi rũ mắt, liền thu tay về.
Mà bản thân Cố Yêm giờ phút này lại nhíu mày lại.
Động tác này của y gần như là theo bản năng, không muốn để cho Minh Đăng sờ tai cáo của mình, ở trong ấn tượng của y, vị trí này chỉ có Phó Hàn Lĩnh từng sờ qua.
Trong lòng Cố Yêm ngẩn ra một chút, cái đuôi không hay không biết mà dựng thẳng lên.
Chờ đã, vì sao khi Phó Hàn Lĩnh sờ, y không có ngăn cản, mà đối với Minh Đăng, bản thân lại cảnh giác như vậy?
Rõ ràng người càng nên cảnh giác hơn, hẳn chính là lão cún già kia mới đúng, nhưng mà Cố Yêm phát hiện, bản thân đối với đụng chạm của Phó Hàn Lĩnh hoàn toàn chưa từng có phòng bị.
Nhận thức này khiến sắc mặt y nghiêm túc hơn một chút, trên gương mặt đầy những lông mao nhung nhung nho nhỏ, cảm xúc nghiêm nghị.
Ngu Bạch Trần và Minh Đăng không biết suy nghĩ của Cố Yêm, chỉ nghĩ đụng chạm vừa rồi khiến Cố Yêm không thoải mái, mặc dù có chút luyến tiếc xúc cảm bông
nhung nhung kia, nhưng vẫn là thu tay về.
Ngu Bạch Trần liếc mắt nhìn Minh Đăng một cái, nói: "A Yêm, mấy vị Yêu Chủ của Yêu Tộc ở bên trong chờ ngươi."
"Bọn ta mấy ngày nay đều ở Yêu Tộc."
Cậu ta đầu tiên là giải thích nguyên nhân mình ở Yêu Tộc một câu, lại để cho Cố Yêm đi vào.
Cố Yêm có chút kinh ngạc Ngu Bạch Trần không nhắc lại chuyện bày tỏ gì đó. Hiện tại trong lòng y đã bị Phó Hàn Lĩnh quấy rối đến loạn cào cào, thật sự không rảnh
nghĩ tới gì khác.
Chỉ là sau khi gật gật đầu liền giống như không có việc gì mà thu hồi móng vuốt, đi vào bên trong đại điện.
Sau khi Ngu Bạch Trần thu tay về, liếc mắt nhìn về Tiểu Bạch Hồ phía xa, nắm một cái, lại quay đầu nhìn về phía Minh Đăng.
"Đúng rồi, Minh Đăng thiền sư, ta có một việc vẫn luôn muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi biết A Yêm là Cửu Vĩ Hồ."
Vừa rồi bộ dáng khi Cố Yêm xuất hiện, trên người vẫn chưa hoàn toàn bày ra Cửu Vĩ, chính là trước đó Minh Đăng đã một lời nói lộ ra.
Ngu Bạch Trần mấy ngày nay vẫn luôn tò mò với chuyện này, chẳng qua, bởi vì gặp được Cố Yêm quan trọng hơn, nên chưa từng hỏi nhiều. Vừa rồi trong lòng ổn định lại, đến lúc sau mới nhớ tới chi tiết này, không khỏi híp mắt lại thăm dò Minh Đăng.
Minh Đăng mím mím môi nhìn về phía Ngu Bạch Trần.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt đối phương hơi lóe bỗng nhiên hiểu được tâm tư của cậu ta.
-- Ngu Bạch Trần thích Cố Yêm.
Hắn hiện tại đã sớm phát hiện cảm giác thích của bản thân với Ngu Bạch Trần lúc trước chỉ là ảo giác. Hắn chính là vì lúc trước, khi cứu Ngu Bạch Trần, vô tình mở
khẩu thiện, nên mới cho rằng bản thân đã động phàm tâm, sau khi từ chiến trường Nam Cương trở về vẫn luôn chú ý Ngu Bạch Trần.
Đây chỉ là chấp niệm của hắn cho tới hiện giờ mà thôi.
Hắn đối bản thân Ngu Bạch Trần không có gì ngoại trừ tình hữu nghị giữa bằng hữu, bằng không sẽ không thể không hiểu được đối phương, thậm chí không biết yêu ghét của đối phương.
Nghĩ đến hắn năm đó đuổi theo Cố Yêm hỏi Ngu Bạch Trần vì sao thích y, chân mày Minh Đăng thoáng nghiêm lại một chút. Lúc này, khi lại nâng mắt lên, chỉ là nói: "Cố Yêm tự mình nói cho ta biết."
Loại thời điểm này đã không cần che giấu nữa, Minh Đăng liền cũng nói ra. Lúc đó khi ở Hoài Âm Thành, là Cố Yêm đưa khẩu quyết thủy kính cho hắn, để cho hắn nhìn thấy trạng thái Cửu Vĩ.
Minh Đăng vốn là thần sắc lạnh nhạt. Nào ngờ sau khi nói xong, Ngu Bạch Trần lại bỗng nhiên mở to hai mắt, giống như có chút không thể tin.
"Thiền sư có phải là đã nhớ lầm hay không, sao lại là Cố Yêm nói cho ngươi?" Ngu Bạch Trần từng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, thậm chí là từng nghĩ qua, có thể là
Ma Tôn Lục Lược Vũ không tuân thủ lời hứa mà tiết lộ ra ngoài, chỉ là không ngờ lại là Cố Yêm.
Sau khi cậu ta nói ra nghi vấn, lại nhịn không được nhíu mày lại, cảm thấy không có khả năng. Người A Yêm tin tưởng không nhiều lắm, loại chuyện ước gì ít người biết này, như thế nào sẽ nói với Minh Đăng thiền sư.
Huống chi đêm hôm đó Cố Yêm đã nói với mình.
Minh Đăng vốn không có nghĩ nhiều, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Ngu Bạch Trần, lại bỗng nhiên nhíu mày lại.
"Đây là ý gì?"
Hắn nhíu mày nói: "Ta tuyệt đối không có khả năng nhớ lầm."
Minh Đăng nhớ rõ rành rành là Cố Yêm đêm đó gửi thủy kính cho mình. Trước khi Bạch Côn làm rõ thân phận, đây từng là bí mật giữa hai người bọn họ.
Minh Đăng kỳ quái Ngu Bạch Trần vì sao hỏi như vậy.
Ngu Bạch Trần không biết nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Hơn một năm trước ở Hoài Âm Thành, ngươi có nhận được một cái thủy kính hay không?"
"Đêm hôm đó Cố Yêm muốn nhiếp hồn Thành Chủ Hoài Âm, lo lắng việc ngoài ý muốn, bởi vậy gửi thủy kính cho ta, bảo ta trông chừng tình huống ở Hoài Âm Thành,
vào thời khắc nguy cơ nhắc nhở y."
Không cần Ngu Bạch Trần nhắc nhở, Minh Đăng liền đem lời còn lại nói hết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy dáng vẻ đối phương cũng biết việc này, chỉ có thể có suy đoán không tốt nhất.
"Cố Yêm cũng đã gửi cho ngươi?"
Khi một câu này đồng thời hỏi ra, hai người liền đã có đáp án.
Ngu Bạch Trần đột nhiên siết chặt tay, Minh Đăng cũng là sắc mặt trầm xuống.
Mà lúc này, sau khi Cố Yêm tiến vào đại điện, không đợi y biến ảo về hình người, Yêu Tộc trong điện sau khi nhìn thấy y liền kích động, rầm rập quỳ thành một mảnh.
"Tham kiến Yêu Vương."
Cố Yêm một ngụm khí dừng lại, không ngờ tới vừa tiến tới đã bị dọa sợ.
Tuy rằng Cửu Vĩ Thiên Hồ địa vị tôn sùng, nhưng mà khi nào thì y thành Yêu Vương rồi?
Y biến thành người hình, muốn bảo những người khác trước đứng lên, kết quả Hề Nha lại như cũ kiên trì muốn hành lễ.
"Đây là cấp bậc lễ nghĩa của Yêu Tộc khi gặp Thiên Hồ, lễ không thể bỏ."
Bởi vì trước khi đến có chút chuẩn bị, Cố Yêm đành phải nhận hành lễ này, sau khi một mảnh rầm rập hành lễ làm xong mới mở miệng: "Được rồi, hiện giờ có thể đứng dậy rồi?"
Hề Nha lúc này mới đứng dậy: "Quân thượng, xin mời ngồi."
Cố Yêm mơ mơ hồ hồ được dìu đi đến địa vị cao cao phía trên, ngay lúc muốn nhíu mày, chỗ ngực lại truyền đến một giọng nói thản nhiên.
"Không nên vội vàng từ chối, A Yêm, ngươi nhận được."
Giọng nói này Cố Yêm không thể quen thuộc hơn, ngoại trừ Phó Hàn Lĩnh thì sẽ không còn ai khác.
Mi mắt của y vô thức mà giật giật, lúc này mấy người Hề Nha đã đi lên, Cố Yêm nghĩ đến lời Phó Hàn Lĩnh nói vừa rồi, không khỏi mím môi hỏi: "Vì sao bái ta?"
Mấy vị Yêu Chủ nhìn nhau một cái, cuối cùng là Liên Thường tươi cười tiến lên giải thích: "Yêu Tộc có quy định, không phải Cửu Vĩ Hồ không thể làm vua, ngài vốn
chính là Yêu Vương."
"Những Yêu Chủ bọn ta đây tồn tại chính là vì phụ trợ ngài, chẳng qua ngài nhiều năm như vậy chưa từng hiện thế, cho nên bọn ta mới không tìm được ngài mà thôi."
Sau khi Cố Yêm hiểu được, gật gật đầu: "Cho nên ta cùng với Yêu Tộc, trên thực tế là quan hệ Quân Vương và Thần Chủ?"
"Quân thượng có thể nói như vậy." Hề Nha nói.
Hắn dừng một chút, dùng gương mặt anh tuấn, lạnh lẽo, âm u, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, nếu như Quân Thượng đồng ý, bọn ta cũng có thể đưa vào hậu cung, phụng dưỡng ngài."