Cố Yêm ở thành Nam Vệ kéo dài Lục Lược Vũ mấy ngày.
Tiểu Thụ Linh báo với y đã đưa tin tức tới Yêu Tộc, mấy vị Yêu Chủ rất nhanh liền có thể tới, lúc này y chỉ cần kiên trì giữ không đi Ma Vực là được.
Nghĩ vậy, ánh mắt y thoáng dừng một chút, thở ra một hơi.
Lục Lược Vũ không biết y đang kéo dài thời gian, sau khi Cố Yêm đem thành Nam Vệ gần như đều chơi hết một lần, hắn bỗng nhiên quay đầu sang, chậm rãi nói: "Ta nghĩ xong rồi."
Nghĩ cái gì?
Cố Yêm thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt Lục Lược Vũ mới ý thức được hắn nói chính là chuyện cùng mình kết làm đạo lữ.
Giữa hai chân mày khe khẽ nhảy lên, nhìn thấy Long Quân áo vàng lúc này như cười như không, trong lòng Cố Yêm bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên, khi dự cảm này của y dâng lên, Lục Lược Vũ nói: "Ta cảm thấy A Yêm không chỉ là thân phận tương xứng với ta, tính cách cũng có chút hợp nhau."
"Tuy rằng ngươi tu là Vô Tình Đạo, nhưng việc này cũng không phải là không thể cứu vãn, ngươi nói sao A Yêm?"
Trong mắt hắn chợt lóe ánh vàng liền biến mất, rõ ràng là bộ dáng công tử thế gia nhẹ nhàng, tình cảm, nhưng động tác trong tay lại tuyệt đối không hàm hồ, nói trở mặt liền trở mặt.
Lúc Cố Yêm xoay người, trong mắt mang theo ý cười liền muốn bắt lấy y.
May mắn Cố Yêm đã sớm có chuẩn bị, trong lòng thời khắc đề phòng Lục Lược Vũ, nghĩ thà rằng giết lầm cũng tuyệt đối không bỏ sót, lúc Lục Lược Vũ ra tay, nhanh chóng hóa tay thành trảo, ngăn cản một đòn này của hắn.
Yêu Lực của Cố Yêm trong khoảng thời gian ngắn tăng lên, ngay cả Lục Lược Vũ cũng không ngờ đến, sau khi một kích không thành công, hắn lui về phía sau một bước, tươi cười tán thưởng: "Tiểu Cửu Vĩ dường như đã lợi hại hơn một chút?"
Cố Yêm:...
Tuy rằng ngoài miệng y rất muốn nói ta còn có thứ lợi hại hơn, ngươi có muốn nhìn một cái hay không, nhưng sau khi thu móng vuốt về lại chỉ là nhếch khóe môi lên:
"Chút tài mọn mà thôi."
Ngay sau đó, không đợi Lục Lược Vũ kịp phản ứng lại, xoay người bỏ chạy.
Lục Lược Vũ sau khi thu tay về chỉ nhìn thấy một con hồ ly tuyết trắng đột nhiên vụt qua sau lưng.
Cố Yêm chuyên môn dùng nguyên hình để chạy trốn, Cửu Vĩ Thiên Hồ được trời ưu ái, cho dù là tu vi có chút kém hơn so với người khác, nhưng mà trên mặt chạy trốn
vẫn có ưu thế.
Sau khi Cố Yêm vụt qua liền chạy về hướng trong núi.
Lục Lược Vũ khe khe híp híp mắt, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Có điều, khi hắn đang chuẩn bị tiến lên, lại bỗng nhiên bị một đạo kiếm khí chặn lại trong tích tắc.
Kiếm quang khổng lồ từ phía sau Cố Yêm phóng ra, khiến Lục Lược Vũ không thể không dừng lại.
"Phó Hàn Lĩnh?" Lời này hắn nói ra rất chắc chắn.
Phó Hàn Lĩnh cách hôn khế điều khiển kiếm khí ngăn cản Lục Lược Vũ, ông ta vẫn chưa hiện thân, nhưng mà hai người vừa rồi giao thủ trong một tích tắc liền đã thấy rõ lẫn nhau.
Kiếm Tu tóc trắng ngồi ngay ngắn ở trên thần đàn, ánh mắt thâm trầm, sau khi Lục Lược Vũ bỏ lỡ thời cơ tốt để Cố Yêm chạy trốn, khe khẽ nhếch khóe môi lên: "Y không phải người ngươi có thể động vào."
Lục Lược Vũ thấy vậy hóa thành Bạch Long bay lên không, thản nhiên phản bác: "Chân thân Kiếm Tôn không ở nơi này, ngăn được bản tôn nhất thời, không ngăn được bản tôn một đời."
Sau khi hắn nói xong, lúc kiếm ý tan đi liền muốn đuổi theo, Phó Hàn Lĩnh cách không lại bình tĩnh mở miệng: "Bốn vị Yêu Chủ của Yêu Tộc sẽ thay bản tôn ngăn đón ngươi."
Lục Lược Vũ nhìn lại, bốn luồng sáng vàng hạ xuống, bốn người Hề Nha đã đến.
Hề Nha không biết vừa rồi Phó Hàn Lĩnh đã ở đây, sau khi kiếm khí lưu lại tan đi, trước mắt chỉ còn lại một mình Bạch Long Thánh Quân.
Hề Nha không tìm được Cố Yêm, không khỏi lạnh giọng hỏi: "Ngài Thiên Hồ đâu?"
Lục Lược Vũ không để ý tới mấy người Hề Nha, nhíu mày tra xét hơi thở của Cố Yêm trước, nhưng mà lúc này cũng đã tìm không thấy nữa. Sắc mặt hắn trầm xuống,
cười lạnh một tiếng, nhìn về phía mấy người vây quanh mình.
..........
Cố Yêm sau khi hóa thành hồ ly thì nhanh chóng chạy vào trong rừng, vốn cho rằng Lục Lược Vũ rất nhanh sẽ đuổi theo, nhưng mà mãi đến khi y chạy tới bên ngoài thành Nam Vệ, cũng trước sau không nhìn thấy tung tích của Lục Lược Vũ.
Đây là có chuyện gì?
Cố Yêm nghe chung quanh một mảnh im lặng, dừng lại cảnh giác, tìm hiểu trước sau, sau khi xác định không có người đuổi theo, không khỏi có chút nghi hoặc.
Lục Lược Vũ không tới bắt y, tuyệt đối không thể có khả năng là đối phương có lòng tốt, nếu không vừa rồi sẽ không nhân lúc y chưa chuẩn bị đột nhiên ra một kích.
Hiện tại loại tình huống này chỉ có thể là hắn đã bị cái gì đó ngăn cản.
Cố Yêm thoáng ngẩn ra một chút, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía hôn khế trong lòng, dùng vuốt lông gảy hôn khế ra, quả nhiên cảm nhận được hơi nóng bên trên.
Tên của Phó Hàn Lĩnh ở trong hôn khế càng thêm đậm hơn, Cố Yêm nhíu nhíu mày, là Phó Hàn Lĩnh giúp y ngăn cản Lục Lược vũ?
Nhưng khi y nhìn về phía bên cạnh, bóng dáng đối phương lại không có đi ra, vừa rồi bỗng nhiên ra tay giống như chỉ đơn thuần là bảo vệ y.
Tiểu Hồ Ly trong lòng khó hiểu mà có chút phức tạp, giống như một ngụm khí vừa dâng lên liền nghẹn lại, giờ phút này chỉ có thể nhìn hôn khế, sau khi chỗ tên của Phó
Hàn Lĩnh tối đi, dùng đệm thịt hoa mai ác liệt mà giẫm lên mấy cái, sau đó mới một lần nữa giắt hôn khế trở về.
Y cho rằng Phó Hàn Lĩnh không có mặt, hành động của mình không có ai thấy. Lại không biết bên trong hôn khế, cách xa ngàn dặm, Phó Hàn Lĩnh lại vẫn thật sự nhìn thấy hành động của y.
Trảm Uyên sau khi cảm nhận được Trầm Quang trong tay Cố Yêm, hưng phấn ầm vang. Phó Hàn Lĩnh ngẩng đầu nhìn một cái, mặc dù biết nó không phải mơ ước A
Yêm, cũng vẫn là đem Trảm Uyên cố định lại.
"Ồn ào."
Trảm Uyên đã lâu chưa thấy Trầm Quang quá mức hưng phấn, sau khi phục hồi tinh thần lại đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng, không kiên nhẫn của Kiếm Tôn, chỉ đành yên tĩnh lại, không dám nhúc nhích.
Mà lúc này, hôn khế lại sáng lên rồi, Phó Hàn Lĩnh dời ánh mắt qua.
Thông qua góc nhìn của hôn khế, Phó Hàn Lĩnh đầu tiên là thấy chín cái đuôi cáo trắng tuyết xoã tung, ánh mắt khẽ sâu hơn trong tích tắc.
Tiếp theo liền thấy một Tiểu Hồ Ly xinh đẹp hiện ra trong tầm nhìn của hôn khế, Cố Yêm tức giận dùng đuôi cáo quét xung quanh. Trong mắt Phó Hàn Lĩnh mới vừa
hiện ra tươi cười, ngay sau đó, một cái móng vuốt liền cách không dán lên mặt.
Cố Yêm giống như xem hôn khế là ông ta, hung hăng mà giẫm mấy cái.
Trảm Uyên trộm nhìn một cái, biểu cảm kỳ quái, không khỏi nhìn về phía Kiếm Tôn.
Thế mà Kiếm Tôn vừa mới răn dạy nó ồn ào, sau khi bị vuốt cáo cách không dán lên mặt, lại vẫn là sắc mặt tự nhiên.
Thậm chí còn nhìn chăm chú đệm thịt hoa mai mềm mại, xinh đẹp kia. Lúc nhìn thấy lông nhung trắng tuyết, còn nghiêm túc đánh giá một câu "Đáng yêu".
Trảm Uyên:...!!!
Móng vuốt bên trong đệm thịt hoa mai của Cố Yêm cũng sắp vươn ra rồi, nhưng mà Phó Hàn Lĩnh lại chỉ cảm thấy đáng yêu.
Thậm chí bộ dáng Tiểu Hồ Ly tức giận, xả giận còn chọc vào trái tim ông ta, khiến trái tim lạnh giá, cứng rắn của ông ta chậm rãi căng lên thành một đoàn.
Ông ta nhìn chăm chú Tiểu Hồ Ly trong hôn khế, hơi lạnh trên người tan đi, cuối cùng lại thật sự bật cười.
Cho dù là Cố Yêm đẩy hôn khế đi rồi, ông ta cũng là sắc mặt vui sướng.
A Yêm bởi vì mình bảo vệ y mà tức giận, có lẽ còn có chút tâm tư khác, ngay cả bản thân y cũng không biết. Nhưng mà Phó Hàn Lĩnh có thể cảm nhận được những cảm xúc này đều là vì ông ta.
Ông ta đối với Cố Yêm mà nói, chung quy là không giống với người khác.
Bọn họ từ đầu liền đã biết rõ tính tình lẫn nhau, có danh nghĩa thầy trò lại thăm dò lẫn nhau nhiều lần, một lần so với một lần càng đến gần đối phương hơn, càng hiểu biết đối phương hơn.
Cố Yêm biết bí mật ông ta che dấu ở Hoài Âm Thành, ông ta từ lúc vừa bắt đầu liền trêu đùa Tiểu Hồ Ly.
Phó Hàn Lĩnh có thể nhìn ra, tuy rằng Tiểu Hồ Ly ngoài miệng không sợ trời không sợ đất, nhưng trên thực tế lại chưa từng cùng người khác có tiến xúc thân mật gì đó.
Từ lần đó ở Ma Vực, vì trả thù ông ta mà chủ động trêu chọc, Cố Yêm liền đã bắt đầu vượt quá giới hạn, chỉ là bản thân y không có phát hiện mà thôi.
Đối với người khác, y tuyệt đối không thể có khả năng sẽ làm ra hành động như vậy.
Hiện tại sợi dây giữa hai người đã sớm dây dưa cùng với nhau, cho dù sau này thiên mệnh như thế nào, Phó Hàn Lĩnh đều phải làm cho sợi dây này càng quấn càng chặt,
cho đến khi có thể nuốt vào trong bụng, không tách ra được nữa.
Cố Yêm còn chưa biết bản thân đã bị sợi dây đó cuốn lấy, sau khi y trốn thoát liền nhận được tin tức của Tiểu Thụ Linh, xoay người đi Yêu Thành ở Nam Cương.
Chuyện đã đồng ý trước đó còn chưa làm xong đâu, chuyện của lão cún già Phó Hàn Lĩnh này tạm thời đặt sang một bên.
Cố Yêm quay đầu, cưỡng chế ném Phó Hàn Lĩnh đi, tới Yêu Thành.
Bốn vị yêu chủ đang muốn cùng Lục Lược Vũ đánh nhau liền nhận được phù truyền âm, động tác dừng lại, nhìn nhau một cái.
Ngài Thiên hồ đã đến Yêu Thành rồi, người truyền âm chính là một trưởng lão lớn tuổi nhất trong tộc, không có khả năng nói dối. Nghĩ đến trước đó Lục Lược Vũ nói ngài Thiên Hồ đã rời đi rồi, lúc này sau khi được chứng thật, Bạch Côn thu tay về.
"Đi thôi."
Gã nhìn về phía Liên Thường.
Liên Thường cũng đã thu lại pháp khí bản thể, mấy người nhìn về phía Ma Tôn, liền thấy hắn sửa sang lại cổ tay áo, thần sắc dịu dàng, thản nhiên, lạnh lùng trào phúng.
"Như thế nào, biết bản tôn không có nói dối rồi?"
"Cửu Vĩ Thiên Hồ là Quân Chủ của Yêu Tộc, nếu Ma Tôn không muốn trở thành kẻ địch của Yêu Tộc, vậy xin có chừng mực." Hề Nha trầm giọng lên tiếng, vào lúc Lục Lược Vũ híp híp mắt, thu tay về.
..........
Mà lúc này Cố Yêm mới vừa chạy vào Yêu Thành, còn chưa thở ra được một hơi, trước mắt liền che phủ một tầng bóng tối.
Ngu Bạch Trần và Minh Đăng biết Cố Yêm tới đây, liền ở ngoài điện chờ, sau khi nhìn thấy một con hồ ly trắng xinh đẹp, trong mắt hiện lên một tia ngập ngừng.
Ngu Bạch Trần ngẩn ra một chút, cúi người xuống: "Ngươi là A Yêm?"