Y bất ngờ không kịp phòng bị mà bị Lục Lược Vũ bóc trần gốc rễ, sắc mặt cũng thay đổi.
Trong lòng ngàn vạn lần không ngờ trên thế giới còn có người càng đáng ghét hơn so với lão cún già.
Lục Lược Vũ thấy Cố Yêm tuy rằng tức giận nhưng không có phản bác, không khỏi nhíu mày, sắc mặt trái lại có chút nghiêm túc. Nếu Cố Yêm thật sự tu Vô Tình Đạo, trái lại có chút khó nói.
Cố Yêm lười nhìn Lục Lược Vũ, lúc này nhìn Yến Trì dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy đối phương đã thay đổi sắc mặt.
"Cái gì Vô Tình Đạo, sao ta lại không biết?"
Yến Trì chưa từng nghĩ tới Cố Yêm tu chính là Vô Tình Đạo, lúc này đột nhiên nghe nói, trong lòng đột nhiên cứng đờ, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết rõ mình là biểu cảm gì, chỉ có thể nắm chặt kiếm, ngẩng đầu lên, muốn nghe Cố Yêm phủ nhận.
Nhưng mà đáng tiếc chính là Cố Yêm lại thừa nhận lời Lục Lược Vũ nói. Thanh niên áo đỏ tuấn mỹ đứng ở trên bậc thang, sau khi hàng mi dài khép lại giây lát, lại nâng
mắt lên, cười khẽ.
"Ta quả thật chính là tu Vô Tình Đạo."
"Có điều ta nghĩ chuyện này không cần thiết phải công bố rộng rãi." Cố Yêm không rõ Yến Trì vì sao đối với chuyện này lại kích động mạnh như vậy, nhưng mà sau khi nói xong liền nhíu mày lại.
Yến Trì trong lòng khẽ nghẹn, qua hồi lâu, đốt ngón tay bị siết trở nên trắng bệch mới buông ra, làm rõ suy nghĩ.
"Đã là như vậy, ngươi cần gì phải cố ý đưa thủy kính cho ta?"
Anh ta ấn ấn giữa hai chân mày, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cố Yêm, lúc lại mở miệng, giọng nói có chút khàn đặc.
"Thủy kính gì?" Cố Yêm ngẩn ra một chút.
Trong lòng Yến Trì ngày càng nặng nề: "Khi ngươi ở Hoài Âm Thành bại lộ thân phận, chỉ gửi thủy kính cho một mình ta, bảo ta vào lúc ngươi nhiếp hồn nhắc nhở
ngươi, lẽ nào không phải mượn việc này nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi sao?"
Yến Trì cho rằng y chỉ tin tưởng một mình mình, ít nhiều là đối với mình có chút... Cho dù anh ta không muốn thừa nhận, nhưng mà suy nghĩ hiện lên trong lòng lúc này chính là như vậy.
Trong tiềm thức anh ta chính là nghĩ như vậy. Cố Yêm đối xử khác biệt với mình, anh ta cũng... đối với đối phương có tâm tư phức tạp.
Nhưng mà hiện giờ, Cố Yêm lại nói với mình, y tu chính là Vô Tình Đạo, Yến Trì không thể tiếp nhận chuyện này.
Cố Yêm sau khi nghe được lời Yến Trì nói mới phản ứng lại, bản thân lúc trước đã quên không có giải thích chuyện y gửi thủy kính nhóm, khiến Yến Trì đến giờ vẫn còn hiểu lầm.
Y hiếm khi mà có chút chột dạ, ho khẽ một tiếng, nói: "Cái kia, bại lộ thân phận chỉ là việc ngoài ý muốn."
Còn không chờ Cố Yêm sắp xếp xong từ ngữ, giải thích chuyện này một lần, Lục Lược Vũ ở bên cạnh lại hỏi: "Thủy kính?"
"Lẽ nào lúc trước khi làm nhiệm vụ Tán Kim ở Hoài Âm Thành, ngươi không phải chỉ gửi cho một mình Ngu Bạch Trần sao? Hắn làm sao mà biết được?"
Lục Lược Vũ lần này trái lại là thật sự kinh ngạc.
Nào biết những lời này vừa nói ra lại giống như châm lửa, Yến Trì bỗng nhiên liền quay đầu sang: "Ngu Bạch Trần?"
Anh ta lúc này cuối cùng cũng từ trong lời Lục Lược Vũ nói phản ứng lại.
"Ngươi còn gửi cho Ngu Bạch Trần?"
"Thủy kính kia không phải cho một mình ta?"
Yến Trì mấy ngày không ngủ, đáy mắt hiện tại đã hiện ra một chút tơ máu. Lúc này nắm kiếm nhìn Cố Yêm, tuy là người gây sự, nhưng trong lòng vừa căng thẳng, vừa có vài phần yếu ớt.
Cố Yêm mở to mắt, liếc mắt nhìn Lục Lược Vũ một cái, thấy Yến Trì không biết đã ở trong đó hiểu lầm gì đó, liền mở miệng: "Đúng, Ngu Bạch Trần cũng biết thân phận thật sự của ta, không chỉ có hắn, còn có Minh Đăng."
Lúc Cố Yêm nói đến những người biết được, vô thức giấu đi tên Phó Hàn Lĩnh, ngay cả bản thân cũng không rõ vì sao, chỉ là nói: "Lục Lược Vũ lúc đó là ở cùng một
chỗ với Ngu Bạch Trần, nên biết được."
"Bại lộ thân phận thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn, ta che đi còn không kịp, sao có thể nghĩ tới các ngươi có biết hay không. Khi đó chính là vì đối phó Thành Chủ Hoài Âm cần phải có người nhắc nhở, không có cách nào, chuyện phía sau, ta trước đó hoàn toàn thật sự không ngờ tới."
Không chỉ là một mình anh ta biết, tất cả mọi người đều biết.
Chẳng trách trước đó phản ứng của Ngu Bạch Trần và Minh Đăng cũng giống với mình, chi tiết trước đó không nghĩ ra, vào lúc này lại được xâu chuỗi lại. Yến Trì nhắm mắt lại, lần đầu tiên hiểu được bản thân tự mình đa tình, vậy mà lại không nghĩ đến Cố Yêm thật sự không có ý khác với mình.
Đáy mắt Yến Trì che phủ tơ máu mệt mỏi, lúc này trong lòng lại là phức tạp nhất trong đời.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Yêm, liền thấy Cố Yêm dời mắt sang, nói với Ma Tôn: "Nếu Ma Tôn đã biết ta tu chính là Vô Tình Đạo, cần gì phải uổng phí tâm tư ở trên
người ta."
Chưa nói y có phá Đạo hay không, chính là Lục Lược Vũ muốn cùng người tu Vô Tình Đạo ở cùng nhau, cái giá phải trả liền hơn xa người thường có thể nghĩ. Hôm nay nếu đã nói tới, Cố Yêm liền dứt khoát nói hết mọi chuyện.
Trong lòng Lục Lược Vũ ngây ra một lúc, dường như là đang cân nhắc, trên mặt lại không chút đổi sắc.
"Tiểu Cửu Vĩ là muốn bảo bản tôn từ bỏ?"
Hắn cười rộ lên, ôn hòa, tuấn mỹ, một chút nguy hiểm cũng không có, Cố Yêm cũng không dám nhìn đối phương.
Không nắm bắt được đối phương có thật sự dự định từ bỏ hay không, Cố Yêm đành phải nói: "Ta chỉ là đưa ra một đề nghị, nếu Ma Tôn cố chấp như vậy, ta cũng không có cách nào."
Lục Lược Vũ tự hỏi trong một tích tắc, khẽ cười nói: "Đã là như vậy, bản tôn cũng không nóng lòng quay về Ma Vực nữa, cứ ở lại Tu Chân Giới suy nghĩ mấy ngày."
Được rồi, vẫn là không tha cho y.
Quên đi, Cố Yêm đã sớm biết, cũng không thất vọng, sau khi cùng Lục Lược Vũ liếc nhau, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch khóe môi lên.
"Ta biết có mấy quán ăn địa phương không tệ."
Một câu cuối cùng Yến Trì không nghe thấy, chỉ là thấy Cố Yêm không biết đã nói gì đó với Lục Lược Vũ, liền xoay người xuống lầu, lúc đi ngang qua anh ta không có liếc mắt nhìn anh ta thêm một cái.
Yến Trì muốn vươn tay giữ y lại, nhưng mà nghĩ đến chuyện mình hiểu lầm Cố Yêm có ý với mình, động tác lại dừng lại, chỉ có thể nhìn y rời đi.
..........
Ở một bên khác, tuy rằng Cố Yêm không truyền được tin tức ra, nhưng lúc cùng Lục Lược Vũ xuống lầu, cùng Yến Trì giằng co, lại đã thả Linh Thụ chạy trốn.
Tiểu Thụ Linh mới đầu không muốn rời đi, nhưng sau khi Cố Yêm âm thầm truyền âm mấy câu, liền đành không cam lòng mà nhảy ra khỏi tay áo, chạy tới Yêu Tộc mật báo.
Bốn vị Yêu Chủ đem Yêu Thành ở Nam Cương chỉnh đốn đổi mới hoàn toàn, chờ ngài Thiên Hồ đến. Nhưng mà một ngày qua đi lại không có một chút tin tức.
Bắc Kính đứng dậy, có chút sốt ruột: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Hề Nha cũng nhíu mày lại, chẳng qua nghĩ đến ngài Thiên Hồ có thể là ở trên đường chậm trễ, liền nói: "Chờ một chút đi."
Lúc này, bên trong đại đường, không riêng gì bốn vị Yêu Chủ, ngay cả Minh Đăng và Ngu Bạch Trần đều có mặt. Hai người sau khi ở Thập Vạn Đại Sơn không đợi được
Cố Yêm, liền cùng mấy vị Yêu Chủ cùng nhau trở về Yêu Thành.
Yêu Tộc vốn có tính bài ngoại, nhưng mà có Phó Hàn Lĩnh hung hăng bức người trước mắt, mấy vị Yêu Chủ trái lại nhìn hai người Ngu Bạch Trần cùng trận doanh tốt
hơn rất nhiều, lúc này mới để cho bọn họ ở lại, nghĩ có thể làm cho Yêu Chủ rời xa Phó Hàn Lĩnh chút nào hay chút đó.
Bọn họ lại đợi nửa ngày, khi Hề Nha cuối cùng muốn thăm dò, hỏi một chút, Linh Thụ lại đã chạy trở về.
"Nhanh đi cứu chủ nhân, người đang ở cùng một chỗ với Ma Tôn." Tiểu Thụ Linh vừa chạy tới liền thở phì phò, vội vàng tìm viện binh.
Chuyện ngài Thiên Hồ có nguy hiểm này vừa nói ra, mấy vị Yêu Chủ không hẹn mà cùng đứng lên, ngay cả Ngu Bạch Trần và Minh Đăng cũng nhíu mày lại.
..........
Mà lúc này, Cố Yêm đang nhìn Lục Lược Vũ tư thế tao nhã, ngồi ở trong quán nhỏ ăn bánh trôi.
Ma Tôn trước giờ chừng từng nếm qua loại đồ ăn này, sau khi ra khỏi quán trà, liền muốn nếm thử một chút khói lửa Tu Chân Giới. Cố Yêm liền cùng hắn ăn, Lục Lược Vũ nhìn y một cái, buông thìa, nói: "Nói đến cũng kỳ quái, ta đi theo bên cạnh ngươi hai ngày rồi, lại trước sau không thấy Phó Hàn Lĩnh."
"Sư tôn kia của ngươi, tâm tư đối với ngươi cũng không bình thường, sao lại yên tâm để ngươi một mình ra ngoài."
Động tác của Cố Yêm dừng lại một chút, không ngờ tới ngay cả Lục Lược Vũ cũng nhìn ra Phó Hàn Lĩnh đối với y có tâm tư không bình thường, sắc mặt y trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, cũng không dự định đáp lời.
Lúc này, hôn khế trong lồng ngực lại như là đang chứng minh cảm giác tồn tại mà sáng lên.
Phó Hàn Lĩnh trước sau đều ở đó, chỉ cần Cố Yêm cảm ứng hôn khế, ông ta liền có thể đi ra, đuổi Lục Lược Vũ đi. Nhưng mà Cố Yêm lại trước sau không có, y đã nói
không muốn gặp Phó Hàn Lĩnh để bình tĩnh suy nghĩ, chính là không muốn gặp đối phương.
Mà Phó Hàn Lĩnh vừa mới bày tỏ xong, đúng là thời điểm cho Cố Yêm thời gian, tại lúc A Yêm chưa có nguy hiểm, ông ta cũng không tiện đi ra. Chỉ có thể dùng hôn
khế đến khe khẽ nhắc nhở y.
Cố Yêm bị hỏi đến Phó Hàn Lĩnh, hôn khế lại đột nhiên nóng lên trong một tích tắc. Tay cầm thìa của y siết lại siết, sau khi hít một hơi thật sâu, không để ý đến hôn khế,
chỉ là nhíu mày nói: "Phó Hàn Lĩnh là Phó Hàn Lĩnh, ta là ta, đừng đem bọn ta kéo vào với nhau."
Phó Hàn Lĩnh thông qua hôn khế nghe thấy lời Cố Yêm nói chuẩn xác không sót một chữ, ánh mắt sâu hơn một chút, dưới ánh mắt hoảng sợ của đệ tử bên dưới, lại lấy lại tinh thần, quay đầu đi, giọng điệu thản nhiên:
"Cửu Tuyền Lộ tìm được rồi chứ?"
Hợp Đạo hiến tim còn thiếu một vị Cửu Tuyền Lộ, sau khi ông ta trở về vẫn luôn chuẩn bị, hiện tại chỉ thiếu một chút. Rất nhanh là ông ta có thể đợi được Cố Yêm kết thúc tự hỏi, ôm Tiểu Hồ Ly bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo trở về...