Nửa đường nhảy ra một Ma Tôn, Cố Yêm chỉ đành bị ép thay đổi lộ tuyến. Y hiện tại tuy rằng đã tới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng dù sao vẫn chưa Hóa Thần, cùng Lục Lược Vũ mạnh mẽ đối kháng, không chiếm được chỗ tốt, huống chi hồ ly cũng sẽ không làm chuyện có hại như vậy.

Cố Yêm lúc này khẽ cười, nói: "Ở chỗ này gặp được Ma Tôn, quả thật rất trùng hợp."

Lục Lược Vũ như cười như không mà nhìn y một cái: "Linh Thụ đã cùng ngươi nhận chủ?" Linh Thụ này vốn là hắn cướp về, không ngờ tới lại để Tiểu Hồ Ly này chiếm lấy chỗ tốt.

Cố Yêm ấn Tiểu Thụ Linh vào trong tay áo, giả vờ như không nghe hiểu lời Lục Lược Vũ nói, bỗng nhiên mở miệng nói: "Gặp lại tức là có duyên."

"Ma Tôn ăn cơm chưa?"

Lục Lược Vũ bị hỏi mà ngẩn ra một chút, có chút không kịp phản ứng lại, lập tức híp híp mắt, nghĩ Tiểu Hồ Ly này đến cùng là muốn làm gì.

Tâm tư này chỉ trong một suy nghĩ, lúc hắn mở miệng liền nói: "Hôm nay vội vàng trở về, trái lại thật sự vẫn chưa dùng bữa, như thế nào, Tiểu Cửu Vĩ muốn mời bản tôn ăn cơm?"

Hai người đều là tính tình mặt không đổi sắc. Cho dù Cố Yêm ở trong lòng đem Ma Tôn mắng một ngàn lần, lúc này vì trấn an hắn, vẫn là nói: "Ta biết cách không xa phía trước có một tửu lâu không tệ, nếu Ma Tôn chưa dùng bữa, không bằng cùng đi đi."

Cố Yêm hiện tại cố kỵ nhất là cùng Lục Lược Vũ đơn độc ở chung, ở chỗ đông người vẫn luôn tốt hơn so với bị bắt ở vùng hoang vu dã ngoại.

Có lẽ là thấy dáng vẻ nhướng mày của y quá thú vị, Lục Lược Vũ cũng không nóng lòng bắt người ngay lúc này, sau khi Cố Yêm nói xong, nở nụ cười, vui vẻ đồng ý.

Hai người, một người áo đỏ tuấn mỹ, sắc sảo, một người áo vàng ấm áp, yêu dị, thu hút không ít người xung quanh đều nhìn lại đây. Cố Yêm xoay người dẫn Lục Lược Vũ tới tửu lâu đông người, lại âm thầm muốn gửi phù truyền âm cho Yêu Tộc bên kia.

Nhưng mà không đợi y ra tay, cổ tay liền bị Linh Lực cách không đè lại.

Ánh mắt Lục Lược Vũ ôn hòa: "Không phải muốn mời ta ăn cơm sao?"

"Như thế nào không gọi món?"

Cố Yêm vì suy nghĩ an toàn, sau khi tiến vào không có tới phòng riêng, trái lại ngồi ở trong đại sảnh lầu hai. Sau khi Lục Lược Vũ nói xong, y nhìn xung quanh một cái, giống như không có việc gì mà thu tay về.

Tiểu nhị lúc này đã đi đến: "Hai vị tiên trưởng muốn gọi món gì?" Từ Linh Lực trên người hai người, tiểu nhị liền xác định đây là hai người tu chân, thái độ không khỏi càng thêm cung kính.

Lục Lược Vũ nhìn về phía Cố Yêm: "Ta rất ít ở nơi này dùng cơm, ngươi gọi đi." Cố Yêm vì thế liền gọi một chút... mấy món thuỷ sản gì đó.

Bởi vì Lục Lược Vũ là rồng, Cố Yêm còn cố ý gọi một vài món gần giống với rồng, nói xong còn sắc mặt tự nhiên hỏi: "Rắn nước, ngươi ăn chứ?"

Sắc mặt tươi cười của Lục Lược Vũ không đổi: "Ngươi tùy ý."

Vì thế tiểu nhị liền thấy vị tiên trưởng mặc áo đỏ xinh đẹp đến cực điểm kia gọi một hơi rất nhiều món rắn, tươi cười trên mặt gã càng ngày càng cứng đờ, không ngờ tới
khẩu vị của mấy tiên trưởng hiện giờ lại đã kỳ quái như vậy.

Mãi đến khi Cố Yêm gọi xong, lại còn chưa thỏa mãn mà hỏi gã có giao long hay không, tiểu nhị quả thật khóc lên.

Giao long huyết thống cao quý, cách rồng chỉ còn một bước cuối cùng. Chỉ là tiểu Giao bình thường cũng là thân phận tôn quý, bọn họ từ chỗ nào lấy ra một con Giao long chứ.

Tiểu nhị lắp ba lắp bắp giải thích bọn họ không có, sau khi Cố Yêm trả lại thực đơn, cuối cùng không còn nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy khao khát, cẩn cẩn thận thận khi đối mặt với Cố Yêm lúc đầu, lấy được tên món ăn liền chạy đi nhanh như chớp.

Cố Yêm còn muốn gọi hai ấm trà:...

Lời y muốn nói kẹt ở trong cổ họng, lúc này Lục Lược Vũ ngồi ở đối diện lại cười khẽ một tiếng.

"Một năm không gặp, Tiểu Cửu Vĩ hình như càng đáng yêu hơn một chút."

Cố Yêm nhìn thấy tiểu nhị rời đi, nheo mắt, quay đầu sang, ngoài cười nhưng trong không cười, lại nói: "Ma Tôn cũng vậy."

Lục Lược Vũ cũng không thấy tức giận, trái lại tâm tình và hơi thở đều rất vững vàng, giống như thật sự là đến ăn một bữa cơm mà thôi, Cố Yêm cũng liền thật sự cùng hắn ăn bữa cơm này.

Nhưng mà gương mặt vốn gió thoảng mây bay của y lại sau lúc một bàn rắn nước kỳ kỳ quái quái mà mình gọi trước đó được dọn lên, thoáng dừng lại.

Lục Lược Vũ lúc này đã cầm đũa lên, thấy y không động tay, không khỏi có chút kỳ quái.

"Sao lại không ăn?"

Cố Yêm:... Ăn, ăn.

Món y gọi, dù thế nào cũng phải ăn, trên mặt Cố Yêm mang theo tươi cười giả tạo, gắp một miếng thịt rắn bỏ vào trong bát.

Lục Lược Vũ cũng là động tác tương tự.

Tiểu nhị vốn đối với hai vị đại năng có sở thích đặc biệt với rắn nước vô cùng tò mò, nhưng lại cũng không dám nhìn nhiều, chỉ có thể ở phía sau, đối diện với một nồi canh rắn còn lại phát sầu.

Ánh mặt trời trong phòng trên lầu hai rất tốt, một lúc lâu sau, thịt rắn trong chén của hai người vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh nằm đó, trái lại là trà trong ấm lại uống không ít.

Cố Yêm nhìn thịt rắn không được động đến một miếng trong chén Lục Lược Vũ một cái, trong lòng thoải mái hơn một chút.

"Thế nào, hương vị thế nào?"

Lục Lược Vũ uống ngụm trà: "Không tệ."

Hai người không để ý đến thịt rắn trên bàn, ngồi ở đây cả một buổi chiều, mắt thấy trời lại sắp tối, Cố Yêm vẫn chưa tìm được cơ hội truyền tin tức ra ngoài.

Y nhíu nhíu mày, sau khi uống hết nước trà trong ấm, không còn lý do tiếp tục ở lại chỗ này, đành phải gọi tiểu nhị lại đây tính tiền.

Tiểu nhị vốn cho rằng lúc mình lại đây sẽ nhìn thấy một bàn rắn thừa canh cặn, kết quả sau khi tới đây, không ngờ tới nhìn thấy thịt rắn vẫn như trước bày ra ở đó, tràn đầy một bàn, không ai động vào, không khỏi có chút há hốc mồm.

Chờ đã, hai vị này không phải là trong nhà có tiền, kêu một ít thịt linh xà để chơi?

Tiểu nhị trong lòng hơi đổi, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra kinh ngạc, thu Linh Thạch rồi mới cười, nói: "Hai vị tiên trưởng ăn ngon, hoan nghênh lần sau tới ủng hộ."

Lục Lược Vũ nhìn thấy Cố Yêm bởi vì lời tiểu nhị nói mà sắc mặt lại khó coi hơn một phần, không khỏi nở nụ cười, cầm Linh Thạch trong tay, ném cho gã một khối, xem như phần thưởng.

Người này chính là cố ý cùng hắn đối nghịch.

Ngay lúc hai người chuẩn bị xuống lầu, bên dưới lại bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

"Cố Yêm?"

Bước chân của Cố Yêm dừng lại, ngẩng đầu lên, đồng tử hơi co lại, liền nhìn thấy Yến Trì vậy mà đã ở dưới lầu.

Yến Trì vừa mới đến tửu lâu này. Hắn ở Thập Vạn Đại Sơn không đợi được Cố Yêm, vốn là không cam lòng, nhưng mà mệnh lệnh của Đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông truyền đến, cưỡng chế lệnh anh ta phải trở về Tông, anh ta không muốn bỏ dở nửa chừng, liền tranh luận mấy câu, lại gánh thêm xử phạt, đành phải tạm thời trở về Lăng Tiêu Tông trước.

Không ngờ tới vào lúc Lăng Tiêu Tông chạng vạng vào ở trọ lại gặp Cố Yêm!

Ngay cả bản thân Yến Trì cũng không rõ sao lại thế này, ở bên trong đám người, liếc mắt một cái liền đã nhận ra Cố Yêm.

Khi anh ta nhìn đến vệt áo đỏ kia, đầu tiên là trong lòng vui vẻ, ngay sau đó lại nhìn thấy người bên cạnh, tay nắm kiếm không khỏi siết chặt một chút.

Ma Tôn Lục Lược Vũ, hắn như thế nào lại ở chỗ này?

Biết Cố Yêm tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với đối phương, Yến Trì rất nhanh liền đoán được Cố Yêm là đã bị bức ép, chỉ do dự trong một tích tắc, sau khi trả lời tin tức cho Đại trưởng lão, Yến Trì liền cắt đứt liên hệ trên người, nhìn về phía trên lầu.

Sau khi Yến Trì lên tiếng, mí mắt Cố Yêm lại nhảy lên một cái. Nhưng người đã trói được ở Thập Vạn Đại Sơn, mới ra ngoài chưa đến ba ngày, vậy mà lại đụng phải.

Đầu tiên là Lục Lược Vũ, giờ lại là Yến Trì, Cố Yêm cũng phải nghi ngờ có phải bản thân gặp phải vận đen gì đó rồi hay không, bằng không sao lại xui xẻo như vậy.

"Yến Trì." Mắt thấy không chào hỏi không được, Cố Yêm đành phải lại mở miệng nói một câu.

Lục Lược Vũ khe khẽ híp híp mắt: "Hôm nay chỉ sợ là A Yêm không có thời gian ôn chuyện."

"Cơm cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi, chỉ e là cần phải trở về rồi."

Hắn nói lời này rất tự nhiên.

Không đợi Cố Yêm nói chuyện, Yến Trì dưới lầu lại đột nhiên nhíu mày lại.

"Lời này của Ma Tôn là ý gì?"

"Cố Yêm là đệ tử của Thái Thanh Tông, vì sao phải đi theo ngươi?"

Anh ta tu đích kiếm đạo cương mãnh, lúc nói ra lời này, kiếm khí gần như nháy mắt kích phát mà ra, bên trong tửu lâu trở nên yên tĩnh, mấy người vốn im lặng ăn cơm
thấy tình thế không đúng, vội vàng lặng yên rời đi.

Bầu không khí hết sức căng thẳng. Cố Yêm nhìn như thả lỏng, thật ra vuốt sắc đã giấu sẵn, sau khi thấy tình thế không đúng, liền chuẩn bị ra tay. Có thể nào đi nữa cũng không thể thật sự để bị bắt trở về tính sổ.

Lục Lược Vũ nghe thấy lời Yến Trì nói, hơi hơi nâng mắt lên: "Vì sao phải cùng bản tôn trở về?"

"Bản tôn trước đó không phải đã nói rồi sao, Tiểu Cửu Vĩ là của bản tôn."

Lục Lược Vũ nghĩ đến thân phận Cố Yêm lúc này đã bại lộ, nói chuyện cũng liền không kiêng kỵ gì nữa.

"Yêu Tộc bọn ta lựa chọn bầu bạn luôn là xem huyết mạch, Tiểu Cửu Vĩ là huyết mạch Thiên Hồ, bản tôn là đương kim Bạch Long tu vi cao nhất, ngay cả mấy vị Yêu Chủ hiện giờ, trên huyết mạch cũng không thể mạnh hơn bản tôn."

"Ta cùng với A Yêm kết hợp, không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?"

Hắn nói rất đương nhiên.

Cố Yêm thiếu chút nữa không biết nói gì.

Cái gì gọi là thiên kinh địa nghĩa, đây đã là niên đại gì rồi, tư tưởng người này sao lại cổ hủ như vậy, còn chú ý môn đăng hộ đối.

Đường đường là một Ma Tôn, sao đầu óc lại không tốt lắm chứ? Ánh mắt Cố Yêm quái dị nhìn Lục Lược Vũ, sau khi ho khẽ một tiếng liền cắt ngang hắn.

"Ta không có khả năng cùng ngươi kết làm đạo lữ."

Yến Trì bên dưới sắc mặt thoáng thả lỏng một chút.

Ngay sau đó liền nghe Lục Lược Vũ có chút hứng thú hỏi: "Vì cái gì, bởi vì ngươi tu Vô Tình Đạo?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play