Uy thế của Phó Hàn Lĩnh rất mạnh. Tuy chỉ là một câu thản nhiên, lại khiến xung quanh khó hiểu mà lạnh đi. Cho dù là người chậm hiểu như Minh Đăng cũng ý thức được không đúng.

Phó Hàn Lĩnh nhìn như cảnh cáo bọn họ.

Dù Cố Yêm là đệ tử quan môn của Kiếm Tôn, lời này cũng quá vượt thân phận rồi.

Minh Đăng cau mày, ngẩng đầu nhìn một cái, trong lòng mơ hồ lại cảm thấy thế này có chút giống như... Ghen? Đáy lòng hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, sau khi bị dọa sợ, siết chặt tràng hạt.

Ngu Bạch Trần lúc này đã biết bản thân ái mộ Cố Yêm, dĩ nhiên so với mấy người khác cảm giác được nhiều hơn. Cậu ta gần như đã khẳng định vị Phó Kiếm Tôn trước mắt này có cùng tâm tư giống mình.

Tâm thần cậu ta khẽ run lên, bị phát hiện này dọa sợ nói không nên lời. Phục hồi lại tinh thần, thấy Kiếm Tôn áo bào đen kia dường như nhận thấy gì đó, híp híp mắt nhìn lại đây, sắc mặt trầm hơn một chút.

Phó Hàn Lĩnh có tâm tư với A Yêm.

Chuyện này A Yêm có biết hay không?

Cậu ta nghĩ như vậy, cũng cứ như vậy mà hỏi ra.

"Kiếm Tôn có dám để cho A Yêm biết tâm tư của ngài hay không?" Ngu Bạch Trần vốn là người bình thản nhất, nhưng mà lúc này, ở dưới uy thế lại nhíu mày lại.

Cậu ta không tin A Yêm sẽ lựa chọn Phó Hàn Lĩnh. Y đã từng nói, y tu chính là Vô Tình Đạo, trong lòng cậu ta mơ hồ kiên trì.

Phó Hàn Lĩnh bị Ngu Bạch Trần khiêu khích lại không nổi giận, lúc này chỉ nâng mày cười lạnh: "Vì sao không dám?"

Ông ta không chỉ dám, hơn nữa còn đã sớm nói với Cố Yêm.

Tiểu Hồ Ly của ông ta phải tiếp nhận mọi thứ của ông ta, ông ta cũng sẽ tiếp nhận mọi thứ của Tiểu Hồ Ly. Hiện tại chẳng qua là vấn đề thời gian, giữa hai người đã sớm không thể có người khác chen vào, cho dù Cố Yêm có thừa nhận hay không, Linh Giao chính là chứng minh tốt nhất.

Thân thể và lời nói sẽ gạt người, nhưng mà tim thì không.

Ngay tại lúc mấy người giằng co, Cố Yêm lặng yên dùng Linh Khí dò xét ngoài núi một lần, sau khi nhìn thấy không chỉ có mấy Yêu Tộc, ngay cả mấy người Ngu Bạch Trần cũng đã đến đây, mí mắt giật giật, vậy mà đều tìm tới đây rồi.

Hồ ly cặn bã nhảy xuống khỏi cây, thu hồi Linh Lực, do dự trong một chớp mắt. Y là muốn bình tĩnh lại một chút, một lần nữa xem xét kỹ cảm giác của mình với Phó Hàn Lĩnh, còn có, nhận rõ bản thân vì cái gì lại mở Linh Phủ, chứ không phải lúc này đi ra muốn trở về ôn chuyện.

Tuy rằng Cố Yêm đối với chuyện mấy người Yến Trì đến tìm mình rất cảm ơn, nhưng y thật sự không muốn trở về.

Sau khi nhìn bên ngoài một cái, ánh mắt Cố Yêm lại đặt ở trên người Phó Hàn Lĩnh. Y nhắm mắt lại, dứt khoát quyết định tạm thời rời khỏi Phó Hàn Lĩnh vài ngày, bình tĩnh lại một chút.

Nói không chừng chính là vì mấy ngày này hai người mỗi ngày ở cùng một chỗ, y ăn đến đầu óc mơ hồ rồi đâu, Cố Yêm trấn an bản thân như vậy.

Nhìn thấy không ai chú ý tới mình, sau khi đột phá, lặng yên ẩn đi thân hình, rời đi.

Chuyện hơi thở Cố Yêm biến mất là Hề Nha sau khi đột nhiên ngẩng đầu lên phát hiện, tương tự phát hiện không thấy còn có Linh Thụ.

"Ngài Thiên Hồ không thấy đâu nữa!" Hắn nhíu nhíu mày, nhìn về phía Phó Hàn Lĩnh.

Rõ ràng là đối phương đã sớm biết rồi. Phó Hàn Lĩnh sau khi nhận thấy hơi thở Tiểu Hồ Ly rời đi, chân mày khe khẽ giật giật, lại không thể hiện ra cái gì.

Chỉ là nghĩ, cho đối phương thêm một đoạn thời gian.

Sau khi cùng A Yêm Linh Giao xong, Phó Hàn Lĩnh liền dự đoán được đối phương sẽ không ngoan ngoãn như vậy. Tiểu Hồ Ly hiện giờ đối với ông ta cảm tình phức tạp, vẫn chưa dám thừa nhận. Đột nhiên biết được hai người Linh Giao, nhất định sẽ xù lông.

Lúc này nếu ép quá chặt, trái lại không tốt, không bằng để y tùy theo tâm ý.

Phó Hàn Lĩnh hiểu rõ đạo lý mềm nắn, rắn buông, lúc này chỉ siết chặt kiếm, sau khi cảm nhận được hôn khế nóng lên trong một tích tắc, lại chậm rãi thả lỏng tay.

Ông ta không để ý tới ánh mắt của Hề Nha, thậm chí còn khe khẽ nhếch khóe môi lên. "Sắc trời đã muộn, các vị xin cứ tự nhiên."

Một đạo kiếm quang biến mất, Thập Vạn Đại Sơn hoàn toàn trống trải. Hề Nha nhíu mày lại nhìn về phía trong núi.

Phó Hàn Lĩnh rời đi rất dứt khoát, lẽ nào cảm ứng vừa rồi của hắn không sai, ngài Thiên Hồ quả thật đã rời khỏi?

Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng nếu đã đến đây rồi, Hề Nha cũng không tình nguyện từ bỏ dù là một chút cơ hội.

Lỡ đâu thì sao.

Lỡ đâu còn ở đây thì ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ. Nhưng mà đợi sau khi bọn họ tìm kiếm khắp núi, lại một người cũng không tìm được.

Trong núi trống huơ trống hoác, Hề Nha đành phải nhíu mày gọi người trở về.

Sắc mặt mấy người Yến Trì cũng có chút khó coi, đặc biệt là sau khi trải qua lời Phó Hàn Lĩnh nói mới vừa rồi. Chẳng qua cũng may trước khi Cố Yêm một mình rời đi,
xem bộ dạng là không đi cùng Phó Hàn Lĩnh.

Bởi vì đoán được tâm tư của Phó Hàn Lĩnh với Cố Yêm, hiện giờ nhìn thấy hai người bọn họ không chung đường, Yến Trì cũng không biết bản thân vì sao lại cảm thấy thả lỏng một chút, anh ta chỉ là siết chặt kiếm, nhíu mày, cũng không có ai nhận ra.

Sau khi Cố Yêm rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tùy ý tìm một khách điếm ở mấy ngày. Mấy ngày này y ở trong núi, sau khi đi ra, vì đè ép tâm tư khó hiểu trong lòng, dọc đường đều sống phóng túng.

Ngoại trừ không vào hoa lâu, thứ nên chơi gần như đều đã chơi. Tiểu Thụ Linh ở trong túi, đi theo y, cũng bị bên ngoài mê hoặc đến hoa mắt.

Cố Yêm đang ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, thấy Tiểu Thụ Linh nhìn chằm chằm quầy bán kẹo hồ lô cách đó không xa, không khỏi thu lại suy nghĩ, cười nói: "Muốn ăn kẹo hồ lô?"

Tiểu Thụ Linh ngượng ngùng gật gật đầu: "Có thể chứ chủ nhân?"

Mặc dù nó ở Yêu Tộc địa vị cao, nhưng cũng rất ít khi đi ra Tu Chân Giới, trước khi bị Lục Lược Vũ trộm về Ma Vực, đã mấy ngàn năm chưa từng đi ra ngoài, cũng không biết nhân gian từ khi nào thì có thêm một món ngon gọi là kẹo hồ lô.

So với việc chủ nhân bởi vì chủng tộc trời sinh thích ăn gà, Tiểu Thụ Linh càng thích ăn trái cây hơn.

Sơn Tra trước mắt này thoạt nhìn cũng rất ngon.

Nếu Cố Yêm đã nhận tiểu đệ, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi nó, chỉ là một cái kẹo hồ lô mà thôi.

Y đi qua mua một xâu, sau khi đưa cho Thụ Linh trong túi, lại vỗ vỗ đầu nó.

"Yên tâm mà ăn, muốn ăn cái gì cứ nói với chủ nhân ta."

Tiểu Thụ Linh cắn một ngụm, hạnh phúc gật gật đầu, có điều nó ăn ăn, lại nghĩ tới Phó Hàn Lĩnh. Mấy ngày này hai người đi ra ngoài, chủ nhân lại một lời cũng chưa từng nhắc tới Kiếm Tu Nhân Tộc kia.

Tiểu Thụ Linh trái lại nhìn ra một chút không đúng.

Nếu như chủ nhân giống như trước đây hùng hùng hổ hổ mắng người nọ thì cũng coi như bình thường. Chỉ là hiện tại một chữ cũng không nhắc tới, lại càng thêm có loại ý tứ giấu đầu hở đuôi.

Nó chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, vẫn là không nói ra, chỉ là trong lòng già dặn mà thở dài.

Cố Yêm ở trên đường dạo quanh một ngày, túi giấy trong tay mua một đống, vốn là tràn đầy hứng thú, nhưng mà dạo một chút, lại cảm thấy không còn thú vị.

Sau khi ở trong sòng bạc tùy ý ném mấy lượt xúc xắc, Cố Yêm hoảng sợ phát hiện khát vọng thắng thua của mình vậy mà không có mạnh như vậy.

Sau khi đặt cược, thắng thua với y lại không mấy quan trọng. Y nhíu nhíu mày, ý thức được tâm tính bản thân không đúng.

Đây chính là một trong những hoạt động trước đây y yêu thích nhất!

Sắc mặt Cố Yêm khó coi, lại đút Thụ Linh một viên kẹo hồ lô, vuốt ve trong túi, không biết suy nghĩ cái gì.

"Tiên trưởng, ngài thắng rồi." Mãi đến khi bên cạnh có người nhắc nhở, Cố Yêm mới phục hồi lại tinh thần.

"Tiên trưởng... ?" Âm thanh trong sòng bạc vẫn đang tiếp tục.

"Đa tạ." Cố Yêm nâng mắt lên, nhận lấy Linh Thạch thắng được, lại không có tâm tình tiếp tục đặt cược

Sau khi đè ép tâm tình giữa hai chân mày, liền xoay người đi ra bên ngoài, lúc này sắc trời đã tối, người đi lại trên đường không nhiều lắm.

Cố Yêm ôm túi giấy về tới khách điếm, trước khi lên lầu, thuận tiện gọi tiểu nhị làm mấy món điểm tâm, lại đun một bồn nước ấm đưa lên.

Tiểu nhị nhận lấy Linh Thạch lập tức chạy đi dặn dò, Cố Yêm sau khi trở lại phòng, buông túi giấy cầm trong tay xuống, chỉ là chân mày nhíu chặt, nghĩ đến đau đầu.

Điểm tâm và rượu rất nhanh được đưa lên.

Cố Yêm cầm lấy một khối điểm tâm, bị vị ngọt kích thích, nhíu nhíu mày.

Tiểu Thụ Linh thấy vậy cũng cầm lấy một khối nếm thử. Hương vị bình thường a, sao chủ nhân lại phản ứng lớn như vậy? Làm tiểu đệ tri kỷ nhất của chủ nhân, Tiểu Thụ
Linh rất hợp thời hỏi: "Chủ nhân, ngài suy nghĩ gì vậy?"

"Mấy ngày này thấy người đã thất thần mấy lần rồi."

Nghĩ cái gì chứ?

Đương nhiên là nghĩ về Phó Hàn Lĩnh.

Cố Yêm mỗi lần vừa thất thần là nghĩ đến cảnh tượng lúc mình đang tu luyện, cùng ông ta Linh Giao. Y trước sau trăm ngàn suy nghĩ không thể giải thích, bản thân sao lại mở Linh Phủ ra.

Chính là chuyện ngày ấy hồi tưởng một lần lại một lần, trước sau bình thường, chỉ là ngay cả cái gọi là ngoại lực có thể để y trốn tránh trách nhiệm cũng không có.

"Ngươi nói điều này sao có thể?"

Cố Yêm hỏi ra nghi hoặc của mình.

"Ngươi nói có phải lúc đó lão cún già đã khống chế ta hay không?"

Tiểu Thụ Linh câm nín một lúc.

Nó lúc đó ở ngay tại bên ngoài nhìn, đương nhiên nhìn ra chủ nhân mở Linh Phủ ra là tự nguyện, hơn nữa có ai Linh Giao là có thể bị khống chế a, đây chính là trao đổi càng sâu hơn ở trên linh hồn.

Sau khi Tiểu Thụ Linh mím môi, thấy chủ nhân nhìn về phía mình, hy vọng nhận được một cái đáp án, do dự một chút, thử thăm dò mở miệng.

"Chủ nhân, người có nghĩ tới, có khả năng là người tự mình mở Linh Phủ ra hay không."

"Có một chút khả năng... Người thích Phó Hàn Lĩnh?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play