Tiểu Thụ Linh thật ra cũng không muốn tác hợp chủ nhân với Nhân Tộc đáng giận kia. Chỉ là kết hợp với biểu hiện của chủ nhân mà nó nhìn thấy mấy ngày nay mà nói, nó cảm thấy phỏng đoán ra nó có khả năng rất lớn là không có sai.
Chủ nhân cũng thích Nhân Tu kia.
Nếu như không thích, trước tiên chưa nói chuyện mở Linh Phủ ra, chỉ là nói chủ nhân vẫn luôn tôn trọng kịp thời hưởng lạc, sao có có thể vì Phó Hàn Lĩnh mà làm cái gì cũng không khơi dậy nổi hứng thú?
Thường xuyên nghĩ đến đối phương chứ?
Chính là ngay cả bây giờ... Chủ nhân cảm thấy điểm tâm bình thường cũng trở nên quá ngọt! Tiểu Thụ Linh nhận ra, nếu không mở miệng, chủ nhân có thể sẽ suy nghĩ càng loạn.
Cố Yêm bị suy đoán trong miệng Tiểu Thụ Linh nói chính mình cũng thích Phó Hàn Lĩnh dọa sợ, tay cầm điểm tâm dùng sức một cái, điểm tâm liền nát.
Y ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thụ Linh vẻ mặt lo lắng nhìn mình, nhíu mày răn dạy.
"Ai nói với ngươi, sao có thể có khả năng!"
Ánh mắt Tiểu Thụ Linh thẳng tắp nhìn y, Cố Yêm đành phải ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đừng nhìn ta, ta lại cẩn thận suy nghĩ một chút." Y nói xong đã đem Tiểu Thụ Linh cất vào trong Túi Càn Khôn.
Bên ngoài, nước ấm đã đun xong rồi.
Sau khi Cố Yêm mở cửa ra bảo đối phương đi vào, vốn muốn nói chuyện điểm tâm quá ngọt, nhưng mà nghĩ tới lời Tiểu Thụ Linh nói, giọng nói trong miệng liền nuốt xuống.
Cũng có thể là y nghĩ quá nhiều rồi, khẩu vị khó hiểu mà thay đổi, Cố Yêm không có ý định so đo ở trên mặt này, liền bảo người nâng thùng gỗ đi vào, đặt ở bên cạnh.
Tiểu nhị sau khi đặt thùng gỗ xuống, vốn là muốn trực tiếp rời đi, nhưng nhớ lại vị khách này ra tay hào phóng, trước khi đi còn nói: "Thành Nam Vệ bọn tôi nổi tiếng nhất chính là Xuân Nguyệt Lâu."
"Nếu ngài có thời gian có thể tới nhìn xem, ngay tại cách vách, nghe nói còn có Giao Nhân* đó."
*Giao Nhân: Người cá.
Lúc tiểu nhị nói đến Giao Nhân đặc biệt kiêu ngạo, cho rằng Cố Yêm sẽ cảm thấy hứng thú.
Dù sao Giao Nhân ngàn năm khó gặp, người bình thường cơ bản là không thấy được.
Nếu là trước đây, Cố Yêm còn có chút hứng thú đi xem, chỉ là y hiện giờ trong đầu đều là chuyện Linh Giao, lười đi xem, liền sau khi gật đầu có lệ thì đóng cửa lại.
Để lại tiểu nhị một mình nhìn cửa phòng đóng chặt, có chút kinh ngạc.
Lập tức gã lại an ủi mình, vị tiên trưởng này bộ dạng đẹp như vậy, có thể là không cần lại đi xem Giao Nhân. Lúc Cố Yêm muốn ngắm người đẹp, tự mình soi gương một chút là được rồi.
Cố Yêm nhìn thấu suy nghĩ của tiểu nhị, sau khi đóng cửa lại, nhíu mày, lại nhìn vào trong gương một cái. Y từ sau khi Linh Giao, khí chất trên người đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Nếu không phải y cố ý che giấu bớt, chỉ sợ Yêu Khí vừa lộ ra, toàn thành đều phải điên cuồng, sự tình cong cong quẹo quẹo lại ngoặt về lại chỗ này.
Cố Yêm không ý thức lại nhắc tới Linh Giao, nhíu mày, thu ánh mắt về.
Cố Yêm tạm ở lại trong thành Nam Vệ, mà Phó Hàn Lĩnh sau khi cảm nhận được phương hướng Cố Yêm rời đi lại thả lỏng chân mày một chút. Hôn khế có thể cảm nhận được A Yêm mấy ngày này rất ngoan.
Không có đi nơi không thể đi gì đó, trái lại là ăn rất nhiều.
Tâm tình ông ta rất tốt, ngay cả sắc lạnh trên mặt cũng phai nhạt đi một chút, Vân Đức Chân Quân nhìn mà có chút khiếp sợ.
Sư huynh còn có thể cười như vậy sao? Không phải cười lạnh linh tinh gì đó, mà là sắc mặt thật sự trở nên mềm mại, trong lòng ông ngẩn ra một chút, không nhịn được nhìn về phía tôn giả Kiếm Tu kia.
"Sư huynh, Cố sư điệt không có cùng huynh trở về?"
Vân Đức Chân Quân không phải người khác, ông biết chuyện Yêu Chủ của Yêu Tộc và mấy người Yến Trì bọn họ tới Thập Vạn Đại Sơn, lúc này thấy Cố sư điệt không có trở về, lại nhìn thấy sư huynh tâm tình rất tốt, không khỏi có chút kỳ quái.
Phó Hàn Lĩnh rũ mắt nắm kiếm, sắc mặt tươi cười thu lại một chút.
"A Yêm không có trở về."
Ông ta lại khôi phục dáng vẻ ngày thường, lúc nâng mắt nhìn về phía Vân Đức, Vân Đức liền không dám nói thêm gì nữa. Phó Hàn Lĩnh bỗng nhiên lại nói: "Y rất nhanh sẽ trở về."
Vân Đức giật mình ngẩn ra một chút, liền thấy Kiếm Tôn đã không muốn nói nhiều nữa. Có điều mãi cho đến khi sư huynh rời đi, Vân Đức mới cân nhắc ra tình thế bắt buộc trong đó.
Sư huynh có thể khẳng định Cố sư điệt nhất định sẽ trở về, ông đối những cái này dốt đặc cán mai, chỉ có thể tạm thời âm thầm tò mò.
Chu Vấn vốn tưởng rằng lần này Kiếm Tôn trở về, Cố Yêm cũng sẽ cùng trở lại, liền tới động phủ một chuyến. Kết quả sau khi đi đến, động phủ vẫn như trước, trống trải, bày ra kết giới, bên trong một người cũng không có.
Sau khi hắn trở về mới biết lần này chỉ là Kiếm Tôn trở về, Cố Yêm vẫn chưa, nói là một mình ra ngoài trải nghiệm một chút. Chu Vấn sau khi biết Cố Yêm không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại nghĩ đến người này đi ra ngoài trải nghiệm, sống phóng túng, vậy mà lại không gọi mình. Hắn gửi cho Cố Yêm một đạo phù truyền âm, oán hận mấy câu.
Vốn tưởng rằng Cố Yêm sẽ không đáp lại, nào ngờ lúc nửa đêm, Cố Yêm lại trả lời phù truyền âm của hắn.
"Lần sau lại hẹn ngươi đi cùng."
Y tùy ý trả lời câu hỏi trước đó của Chu Vấn, Chu Vấn bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường.
"Ngươi thật là Cố Yêm?"
Cố Yêm vốn vì hành vi nhớ ba ba của hắn mà cảm động:...
"Không, ta không phải Cố Yêm, ta là cha ngươi."
Tốt rồi.
Chu Vấn vừa nghe giọng điệu quen thuộc này, cuối cùng vui vẻ, phấn chấn mà thừa nhận người đối diện chính là Cố Yêm.
Người này mất tích thời gian một năm, cuối cùng cũng nhớ tới gửi tin tức cho mình. Tuy nói trong Tu Chân Giới, một năm cũng không lâu, nhưng mà trong lòng Chu Vấn vẫn ủ ê như trước.
"Ngươi vẫn còn nhớ ta là huynh đệ của ngươi a, ngươi hiện tại ở đâu?"
Cố Yêm nằm ở trong khách điếm, quay lưng về Tiểu Thụ Linh, cầm phù truyền âm.
"Ngươi tạm thời không cần biết ta ở đâu, ta hỏi ngươi một việc."
"Việc gì?" Chu Vấn vô thức trở nên cảnh giác.
Cố Yêm tự hỏi một chút. Trong lúc tự hỏi, không để ý bản thân đã bỏ xuống một tảng đá lớn nào đó.
"Nếu, ta là nói nếu, nếu ngươi cùng một người quen biết thời gian rất dài, ở trong tình huống nào thì ngươi mới mở Linh Phủ ra với đối phương?" Y nói rất trịnh trọng.
Chu Vấn không nghĩ ngợi, nói: "Cái này cần gì phải hỏi, đó chắc chắn là người mình thích a."
"Cái này cũng không phải đồ vật gì khác, Linh Phủ đều là tự mình mở ra, còn có thể như thế nào?"
"Không có khả năng khác?" Cố Yêm nhịn không được, hỏi.
Chu Vấn gật đầu, chắc chắn nói: "Ta lấy danh nghĩa sư tôn của ta thề, tuyệt đối không có."
"Nếu có khả năng khác, ta sẽ chặt cái đầu của mình xuống."
"Ta cần đầu của ngươi làm gì?"
Sau khi y nói xong, Chu Vấn lại đột nhiên phản ứng lại.
"Chờ đã, ngươi hỏi vấn đề này làm gì?"
"Có người mở Linh Phủ ra với ngươi?"
Chu Vấn lập tức trở nên nhạy cảm. Cố Yêm ho khan một tiếng, Chu Vấn mở lớn hai mắt, bỗng nhiên giọng nói không thể khống chế: "Ngươi đã mở Linh Phủ ra với người khác?"
"Là tiểu tiện nhân của tông môn nào? Ngươi nói đi?"
Chu Vấn quả thật không thể tin, Cố Yêm là ai chứ. Hai người lêu lổng nhiều năm như vậy, hắn dĩ nhiên biết y ngoài nóng trong lạnh, điển hình của người không có khả năng động tâm.
Hiện tại vậy mà mở Linh Phủ ra với người khác!
Chu Vấn quả thật hận không thể bùng nổ, biểu tình của hắn vặn vẹo.
Cố Yêm nghĩ đến Chu Vấn vừa rồi trong miệng phun ra mấy chữ "tiểu tiện nhân", thương hại mà nhìn hắn.
Nếu hắn biết tiểu tiện nhân trong miệng của mình chính là Phó Hàn Lĩnh, sợ là sẽ bị dọa điên.
Có điều y hiện giờ cũng không nói lộ gì ra, chỉ là nói: "Lúc ta tu luyện, xảy ra một chút việc ngoài ý muốn."
"Được rồi, không nói nhiều nữa, về sau lại liên hệ."
Nhìn thấy Tiểu Thụ Linh đã sắp tỉnh, Cố Yêm ngắt phù truyền âm. Giả vờ như không có chuyện gì nằm ngủ, không chút nào khiến người khác nhìn ra lo lắng trong đáy lòng y.
Y ngắt rất dứt khoát, Chu Vấn ở đầu bên kia cầm phù truyền âm, biểu cảm thay đổi liên tục.
Cố Yêm đây là làm sao vậy?
Sao lời nói ra lại nguy hiểm như vậy?
Hắn nghi hoặc trong lòng, nhìn thấy phù truyền âm đã cháy hết khe khẽ nhíu nhíu mày. Hắn sao lại cảm thấy chuyện tối nay có chút không đúng lắm.
Cố Yêm sẽ không vô duyên vô cớ hỏi tới vấn đề này, y thật sự đã mở Linh Phủ ra với người khác?
Là ai chứ? Chu Vấn động não suy nghĩ, tò mò không thôi.
Mà Cố Yêm lại ở trong bóng tối nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ tới lời Chu Vấn nói.
"Cái này cần gì phải hỏi, đó chắc chắn là người mình thích a."
Cố Yêm vì đạo phù truyền âm này mà đen mặt, qua một lúc, trong lòng oán hận nghĩ: Lẽ nào y thật sự thích Phó Hàn Lĩnh?