Vân Đức cho rằng Phó Hàn Lĩnh sẽ không trả lời, qua một lúc sau, lại nghe thấy ông ta thản nhiên nói: "Đêm qua hơi quá đáng một chút, không cẩn thận chọc giận sư tẩu ngươi, làm nhiều gà cho y một chút."

Một câu vô cùng bình thản, lại khiến Vân Đức câm nín.

Đã biết sư tẩu tương đương Cố sư điệt, chọc Cố sư điệt tức giận?

Phải ăn gà bồi thường?

Vân Đức thành công hiểu lầm rồi.

Bàn tay cầm phù truyền âm khe khẽ run rẩy, không ngờ tới sư huynh cầm thú như vậy. Vậy mà sớm như vậy đã ra tay với Cố sư điệt.

Phó Hàn Lĩnh không chút nào biết được ông ta đã mang đến xung kích cho tam quan của Vân Đức, sau khi nhận được sách dạy nấu ăn liền ngắt phù truyền âm.

Vân Đức phục hồi lại tinh thần, sắc mặt lại có chút sầu lo, nghĩ đến sư huynh đã ra tay với Cố sư điệt, mà vị Thánh Tử của Minh Nguyệt Cốc kia cũng thích Cố sư điệt, lúc này không khỏi thở dài.

..........

Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, mấy người đều tự thử rất nhiều biện pháp, nhưng đều không thể đột phá kết giới. Kết giới này chỉ có thể mở ra từ bên trong.

"Có điều, còn một cách có thể đi vào bên trong." Bạch Côn lúc này nghĩ nghĩ, nói.

"Cách gì?" Bắc Kính gấp gáp hỏi.

Minh Đăng cũng dời ánh mắt về phía hắn.

Bởi vì không vào được Thập Vạn Đại Sơn, bảy người ở đây tạm thời vẫn ở cùng trong một trận doanh. Bạch Côn cũng không có ý lo lắng những người ngoài này tiết lộ bí mật của Thập Vạn Đại Sơn, mở miệng nói:

"Dùng sức của vạn yêu."

Thập Vạn Đại Sơn là hang ổ của bọn họ, tuy Phó Hàn Lĩnh dùng kết giới cưỡng chế chiếm lĩnh, nhưng nếu bọn họ có thể dùng sức của vạn yêu, liền có thể lần nửa mở ra.

Chỉ là lần này cần tất cả Yêu Tộc đều đến đây. Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, biết mấy người Ngu Bạch Trần tuyệt đối sẽ không đồng ý rời đi, đành phải nói ra trước mặt mọi người.

Nghe ra Yêu Tộc còn có biện pháp, tay cầm kiếm của Yến Trì siết chặt một chút, chân mày khẽ giãn ra: "Nếu Yêu Chủ có việc cần xin cứ lên tiếng."

Hề Nha cùng Bạch Côn trao đổi ánh mắt, liền nói: "Vậy thì phiền ba vị hộ pháp rồi."

Bắc Kính và Liên Thường đi đón toàn bộ Yêu Tộc, mấy người bọn họ trông chừng kết giới.

Yến Trì và Minh Đăng một Bắc, một Nam, một người dựa vào thân cây, một người nhắm mắt, tay lần tràng hạt, đều không nói gì. Mãi đến buổi tối, sau khi Hề Nha và
Bạch Côn rời đi, Yến Trì bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi biết Cố Yêm là Yêu Tộc?"

Ngu Bạch Trần ở hơi xa một chút, Yến Trì là nói với Minh Đăng.

Bọn họ ở Thái Thanh Tông giao phong thăm dò lâu như vậy, sau khi Minh Đăng theo đến Thập Vạn Đại Sơn, nhìn thấy thái độ của đối phương đối với Yêu Tộc, Yến Trì gần như đã xác định.

Động tác lần tràng hạt của Minh Đăng dừng lại, ngẩng đầu lên: "Ngươi cũng biết?"

Ánh mắt hai người đối diện, sắc mặt Yến Trì căng chặt.

"Ngươi là từ đâu biết được?"

Anh ta muốn biết Minh Đăng là vì lời Bạch Côn nói mà đoán được, hay là từ con đường khác biết được.

Minh Đăng trở nên im lặng.

Hắn dĩ nhiên là do Cố Yêm tự mình nói cho hắn biết, nhưng mà lời này hắn cũng không muốn nói với Yến Trì, vì thế cũng chỉ là hỏi: "Ngươi lại từ đâu biết được?"

Hai người đang nói, vốn là đều cách đáp án một lằn ranh, Ngu Bạch Trần đã đi tới, Minh Đăng nhìn chỗ rừng cây một cái, nhíu mày, ngậm miệng lại.

Yến Trì lại nghĩ tới gì đó, nhìn ra sau lưng.

Nếu anh ta nhớ không lầm, Ngu Bạch Trần trước đó đã trực tiếp đến Yêu Tộc, xem ra cũng đã biết được. Cho nên, hai người này đến cùng là làm sao biết được?

Ngu Bạch Trần vốn là muốn nhân cơ hội hỏi Minh Đăng một chút, làm thế nào biết được chuyện Cố Yêm là Cửu Vĩ Hồ, đi tới, lại phát hiện Yến Trì đã ở dưới tàng cây, đành phải tạm thời dừng lại, nuốt xuống lời trong miệng.

"Bốn vị Yêu Chủ lập tức sẽ tới rồi."

Yến Trì gật gật đầu, ba người dừng đề tài, đều không nói gì thêm. Chỉ là sau khi bình tĩnh lại, liền khôi phục bầu không khí yên tĩnh trước đó.

Ngu Bạch Trần quay đầu nhìn kết giới một cái, nghĩ đến Cố Yêm, trong lòng thoáng ngẩn ra một chút.

.........

Bên ngoài, tất cả Yêu Tộc rất nhanh sẽ tới, Cố Yêm lúc này lại không rảnh bận tâm.

Sau khi đột phá một lần vào hai tháng trước, y tu luyện, tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy bản thân lại đã đến ải quan trọng, lúc này ánh trăng sáng rõ.

Tiểu Thụ Linh thoáng nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên, liền thấy ánh trăng không biết từ khi nào đều chiếu ở trên người chủ nhân.

Nó mới đầu chưa kịp phản ứng lại, đợi lúc chủ nhân bắt đầu hấp thu ánh trăng mới ngây ra một chút.

Chờ đã, chủ nhân đây là... lại đột phá rồi?

Dù là kỳ tài ngút trời, Linh Thụ cũng chưa từng thấy ai nhanh như vậy.

Nó bị dọa nhảy dựng, cho rằng bản thân nhìn lầm rồi. Nhưng mà sau khi nhìn nửa ngày, nhìn thấy hơi thở hiện lên quanh người Cố Yêm, vẫn là đang đột phá. Linh Thụ đứng ở dưới chân núi nhìn nửa ngày, lo lắng lần đột phá này có kỳ quái, do dự một chút, vẫn là chạy về phía nhà gỗ.

Phó Hàn Lĩnh mở mắt ra từ trong tu luyện, sau khi nghe thấy tiểu đồ đệ đang đột phá, chân mày thoáng nghiêm lại một chút, không khỏi nhìn về phía chân trời.

Ánh trăng nghiêng cùng với lần trước ông ta nhìn thấy giống nhau như đúc. Có điều hôn khế trong lòng lại biểu hiện Cố Yêm không có nguy hiểm, bên trong thân thể y
mọi sự bình thường, đây chỉ là đột phá bình thường.

Ở trong ánh nhìn của Thụ Linh, Phó Hàn Lĩnh đứng dậy đi đến chỗ Cố Yêm bế quan.

Tu sĩ bế quan hở chút là mấy năm, Cố Yêm lại vào lúc có được cảm giác, không kịp chuẩn bị, liền tùy ý ở trong núi tìm một cái sơn động đi vào, nhắm mắt lại, bắt đầu hoàn toàn cảm ngộ* Linh Khí.

*Cảm ngộ: cảm nhận → ngộ ra.

Y bố trí ở bên ngoài sơn động một cái trận pháp miễn quấy rầy, lúc này cũng không biết Phó Hàn Lĩnh đã đến.

Tiểu Thụ Linh ở bên ngoài sốt ruột không thôi, Phó Hàn Lĩnh cẩn thận vươn tay cảm nhận một chút hơi thở của Cố Yêm sau khi lại xác định không có vấn đề, sắc mặt mới thả lỏng một chút.

"A Yêm không có việc gì."

Thấy ông ta mở miệng, Linh Thụ liền yên tâm. Có điều nó còn không kịp thở ra một hơi, Phó Hàn Lĩnh lại nói: "Ta muốn hộ pháp cho A Yêm, trong lúc bế quan không được có người quấy rầy, Yêu Tộc bên ngoài giao lại cho ngươi."

Phó Hàn Lĩnh giọng điệu thản nhiên. Nếu là bình thường, Tiểu Thụ Linh tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại chủ nhân đang đột phá, không biết phải mất bao lâu, tuyệt đối không thể bị bên ngoài quấy rầy.

Nếu mấy Yêu Tộc xông tới vào lúc này, quấy nhiễu chủ nhân, chỉ sợ kết quả không tốt. Tiểu Thụ Linh vì chủ nhân, đành phải đồng ý.

Nó nhìn chủ nhân nhắm mắt tu luyện rồi mà vẫn đẹp không thôi, trong lòng tràn đầy tủi thân đi giữ núi.

Mà Phó Hàn Lĩnh sau khi phẩy đi trận pháp, đi vào, lại lần nữa bố trí một trận pháp mới, canh giữ ở cửa động, sau đó mới ngồi ở phía sau Cố Yêm.

Cố Yêm lần này đột phá nhìn như đột phá bình thường, thật ra cũng không tốt lắm. Thân thể y giống như là vĩnh viễn cũng ăn không no, điên cuồng hấp thu Linh Khí
xung quanh.

Ở một khắc cuối cùng, ánh trăng kia chìm vào trong Đan Điền, sôi trào, Cố Yêm một bên rất đói, một bên lại biết bản thân không có thể ăn thêm nữa.

Lúc này một hơi thở lạnh lẽo quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện, Linh Thức của y trong lúc đang hấp thu thoáng ngẩn ra một chút, dựa vào cảm giác quen thuộc, chậm rãi quấn lên hơi thở bỗng nhiên xuất hiện kia.

Lời tác giả: Linh giao*, chín bỏ làm mười cũng chính là Song Tu.

*Linh giao: Linh là linh hồn, giao là giao thoa, giao hòa, giao...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play