Khi Cố Yêm một hơi cắn xuống, Tiểu Thụ Linh còn đang tựa ở bên ngoài nhìn lén, nhìn thấy một màn như vậy, vô thức che kín hai mắt. Nhưng mà chờ nó hi hí muốn mở ra một kẽ hở rình coi, lại phát hiện hình như mình đã bỏ lỡ gì đó. Trước mắt một mảng tối đen, bên trong nhà gỗ không biết từ khi nào đã có thêm tầng kết giới chắn nó ở bên ngoài.
Không cần nghĩ cũng biết là Kiếm Tu đáng giận kia làm.
Mà lúc này, Kiếm Tu đáng giận bị cọ hầu kết, đôi mắt càng ngày càng sâu, hí mắt nhìn về phía thanh niên tai cáo tràn đầy đắc ý nằm trên người mình, đáy mắt như là có gợn sóng tràn ra.
"A Yêm." Giọng nói của Phó Hàn Lĩnh cũng khàn đi rất nhiều, ông ta vươn tay bắt lấy cái đuôi hồ ly nhếch lên của Cố Yêm.
Cố Yêm sau khi bị bắt lấy cái đuôi, thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc dục che dấu bên dưới ánh mắt lạnh như băng của Phó Hàn Lĩnh, lúc này mới ý thức được hình như y... chơi ra lửa rồi.
Y cũng không phải là một con hồ ly chưa thấy sự đời, dù là giữa những người cùng giới, cắn hầu kết cũng tương đương với tán tỉnh rồi.
Y vừa rồi không chỉ cắn, còn vì muốn báo thù mà đã để lại dấu.
Cố Yêm trong lòng xoay nhanh, giống như một con hồ ly cặn bã không muốn chịu trách nhiệm, xoay người liền muốn bỏ đi, lại đã quên cái đuôi của mình còn ở trong tay lão cún già.
Phó Hàn Lĩnh chống người ngồi dậy, nắm lấy đuôi cáo trắng tuyết xõa tung, khe khẽ kéo kéo. Ngay sau đó, mắt Cố Yêm liền đỏ lên, trừng mắt nhìn lại.
"Buông tay." Cố Yêm nghiến răng nghiến lợi.
Trình độ nhạy cảm của đuôi cáo không thua gì hầu kết, lúc này y giống như bị người đụng vào chỗ mẫn cảm, tai cáo trắng nhung nhung cũng cuộn lại rồi.
Ánh mắt Phó Hàn Lĩnh vẫn luôn nhìn y. Khi nhìn ra Cố Yêm hốt hoảng, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Còn không chờ Cố Yêm nhẹ nhàng thở ra, chín cái đuôi bông xù phía sau không ai dạy mà tự biết, quấn lên Phó Hàn Lĩnh.
Phó Hàn Lĩnh như ý nguyện lại bắt lấy một cái nhảy múa vui vẻ nhất trong đó, ánh mắt tối sầm: "Qua đây."
"Ta ôm một chút."
Chỉ là ôm, không làm gì sao? Cố Yêm có chút nghi ngờ.
Nhưng đuôi cáo ở trước mắt y đã theo địch rồi, y chỉ có thể nhíu mày do dự. Nhìn bộ dạng Phó Hàn Lĩnh, dục tình bị y gợi lên lúc nãy đã nhạt đi.
Dù sao cũng là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, sao có thể không có khả năng tự khắc chế.
Cố Yêm cảm nhận chỗ đuôi cáo thoải mái mà rũ lông, có xu thế chậm rãi thả lỏng ra, miễn cưỡng nhìn Phó Hàn Lĩnh.
"Tôi biến thành hồ ly cho ông ôm?"
Giống như là hai người ôm nhau lúc y tái phát chứng khao khát làn da trước đó.
Phó Hàn Lĩnh không nói gì. Cố Yêm liền xem như là ông ta đồng ý, cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong rồi. Y đi qua, vừa chuẩn bị biến thành nguyên hình, một giây sau hai tay liền bị người kiềm chế.
Y còn chưa kịp biến thành hồ ly, liền cảm giác một nụ hôn rơi trên môi mình, trước mắt một trận tối đen.
"A Yêm, dạy ngươi một việc, lần sau đừng tùy tiện cắn hầu kết người khác."
"Đặc biệt là trong tình huống như ngươi hiện giờ, còn đánh không lại đối phương."
Lão cún già đánh lén!
Y vừa định phản kháng, ngay sau đó, Phó Hàn Lĩnh vân vê đuôi cáo, thân thể Cố Yêm lập tức mềm xuống, giống như là mèo bị nắm lấy đuôi.
Chỉ có thể oán hận nhìn lão cún già để lại dấu ấn ở trên người y, Cố Yêm trước đó cắn hầu kết đối phương, hiện tại liền bị cắn chỗ càng mẫn cảm hơn.
Đuôi mắt y thoáng chút ửng hồng, giờ phút này, ngay cả sức lực mắng chửi người cũng không có nữa rồi. Thầm nghĩ, mợ nó, vậy mà lại lật thuyền trong mương.
Tiểu Thụ Linh ở ngoài cửa bị kết giới ngăn cản sốt ruột không thôi, không biết bên trong đến cùng đã xảy ra cái gì? Lẽ nào chuyện nó vẫn luôn lo lắng đã xảy ra, chủ nhân phải lâm hạnh Kiếm Tu đáng giận bên trong kia?
Lẽ nào nó về sau phải gọi Kiếm Tu đáng giận là phụ thân?
Không!
Nó tuyệt đối sẽ không chấp nhận!
Tiểu Thụ Linh ở ngoài cửa sốt ruột đi qua đi lại, mà Cố Yêm bị Phó Hàn Lĩnh đè lại, chỉ hận bản thân nhất thời vạ miệng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Yêm đen mặt, nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà gỗ, thề phải tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, treo Phó Hàn Lĩnh lên đánh.
Cố Yêm trước đó tuy rằng chuyên tâm tu luyện, nhưng lại không bị kích thích lợi hại như vậy. Sau chuyện đêm qua, lần đầu tiên nhận thức được tầm quan trọng của tu luyện.
Không tu luyện, mợ nó, cả đời cũng không làm Công được.
Tối hôm qua bị Phó Hàn Lĩnh đè lại, điểm mẫn cảm trên người bị khống chế, Cố Yêm thiếu chút nữa cho rằng ông ta muốn làm đến cuối cùng, thân thể đều cứng lại.
Nhưng mà cuối cùng Phó Hàn Lĩnh lại dừng lại, Cố Yêm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bằng không hôm nay thức dậy y sẽ không chỉ là đen mặt, mà là sẽ liều mạng cùng Phó Hàn Lĩnh.
Cố Yêm không có nhận ra, bản thân thật ra hoàn toàn không có chán ghét lão cún già đụng chạm, y chỉ là khó có thể chấp nhận vấn đề trên dưới.
Y ở trong lòng đem lão cún già lật qua lật lại mắng một ngàn lần, mãi đến khi ngồi ở trên cây tu luyện vẫn chưa nguôi giận.
Buổi sáng Phó Hàn Lĩnh tỉnh dậy, nhìn thấy vị trí trống không bên giường liền biết Tiểu Hồ Ly lòng tự trọng rất mạnh đã chạy rồi. Ông ta nhìn lông cáo rơi ở bên giường, trong mắt thoáng hiện lên mỉm cười.
Xem ra A Yêm tức giận không nhẹ, đêm nay phải dỗ dành cho tốt rồi.
Phó Hàn Lĩnh nghĩ, lại gửi phù truyền âm cho Vân Đức Chân Quân, bảo ông tiếp tục sưu tầm một trăm cách ăn "gà".
Vân Đức Chân Quân lừa người đến tìm Cố Yêm đến Thập Vạn Đại Sơn, đang lo sợ trong lòng, bất chợt nghe thấy phù truyền âm đến, bị dọa nhảy dựng một cái, may mắn cúi đầu liền thấy là sư huynh, mới nhẹ nhàng thở ra.
Đệ tử bên cạnh liền nhìn thấy Chưởng Giáo trước đó còn chau mày, lại cực nhỏ mà thả lỏng thân thể, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy Chưởng Giáo mấy ngày này thật sự là kỳ quái.
Vân Đức không biết suy nghĩ của mấy đệ tử, sau khi nhìn phù truyền âm của sư huynh, phất phất tay, ý bảo họ ra ngoài trước, sau đó mới nhận phù truyền âm.
Vân Đức vốn tưởng rằng Kiếm Tôn sẽ nói chuyện Thập Vạn Đại Sơn giải quyết như thế nào. Nào ngờ vừa nhấn mở, sau đó lại nghe thấy một trăm cách làm gà?
Biểu cảm của ông trống rỗng trong tích tắc, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, lại nhấn mở, vậy mà vẫn như cũ.
Sư huynh kể từ sau lần trước hỏi mình mấy công thức làm gà, hiện tại vậy mà lại thu thập tới một trăm cách làm, đây là một ngày đổi một vị sao?
Ông ngẩn ngơ trong tích tắc, không nhớ là sư huynh trước đây thích ăn gà như vậy a?
Có điều, bởi vì tính tình Phó Hàn Lĩnh, Vân Đức tuy rằng nghi hoặc, cũng không dám hỏi ngay lúc này. Sau khi ông ngắt phù truyền âm, lập tức khẽ ho một tiếng, gọi đệ tử tới, bảo bọn họ nhanh chóng xuống núi thu thập một trăm cách làm gà.
Mấy đệ tử vốn cảm thấy Chưởng Giáo gần đây kỳ lạ, biểu cảm càng thêm kỳ quái.
Vân Đức Chân Quân sau khi nói xong, không thấy có ai hành động, không khỏi nhíu nhíu mày: "Còn có chuyện gì?"
Đệ tử thân truyền của ông do dự một chút, lớn gan bước ra trước.
"Chưởng Giáo, có phải người đã tẩu hỏa nhập ma hay không?"
Bằng không sao lại kỳ quái như vậy.
Vân Đức vô duyên vô cớ đội một cái nồi thay sư huynh:...
Thôi đi.
Ông kỳ quái thì kỳ quái đi, cũng không thể nói là Kiếm Tôn muốn.
Ông phủi phủi bụi, thản nhiên nói: "Ngươi là muốn qua đây thử bụi của bản tôn một chút sao?"
Các đệ tử lập tức không dám nhiều lời.
Mãi cho đến buổi chiều, bí tịch đã sưu tập xong, Vân Đức Chân Quân mới truyền âm cho sư huynh. Cuối cùng, ông nghĩ đến phản ứng của mấy đệ tử, vẫn là cẩn thận hỏi một câu: "Sư huynh, người cần nhiều công thức làm gà như vậy làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT