Vừa về đến nhà, bà nội Lâm đã ngay lập tức sang nhà thím Tề hàng xóm đổi về một chút gạo và dầu ăn rồi tự mình xuống bếp làm một bữa cơm đơn giản cảm ơn Lục Lập. Để tỏ lòng biết ơn, ăn cơm xong bà còn không quên từ trong túi móc một cái phong bao lì xì đưa qua.
Lục Lập nhìn bao lì xì trong tay mình sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại liền vội vàng trả trở về trên tay bà nội Lâm.
Bà Lâm vỗ tay anh, giả vờ tức giận: "Cầm lấy, đây là cháu xứng đáng được nhận! Dù sao thì kéo xe từ huyện thành về đến thôn Tiểu Sơn cũng không phải là dễ dàng.”
"Bà nội, vậy làm sao được, cháu đây..."
Anh còn chưa dứt lời đã bị Lâm Thanh Chỉ cắt ngang: "Cầm lấy đi, không phải nói con dâu ngày đầu tiên tới cửa đều phải cho tiền lì xì sao? Anh còn ngại ngùng cái gì? ”
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày nhìn anh, phong tục ở thế giới này không phải là như vậy sao? Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô đã từng nghe qua một cuộc trò chuyện của những người lớn trong thôn về chuyện này.
Lòng Lục Lập nghe xong lộp bộp một tiếng, trong lúc nhất thời xuất hiện một đống câu hỏi.
Đây không phải là phong bì dành để cảm ơn anh sao? Tại sao lại thành... Bao lì xì vào cửa rồi????
Thổ phi a! ! !
Nhưng mà ngay trong lúc anh còn đang ngây người, trong nháy mắt đã bị tiếng hét của Lâm Thanh Chỉ kéo về hiện tại: "Bà nội! Sao bà lại đánh cháu.”
Vừa rồi không biết vì lý do gì mà cô lại lần nữa bị bà nội đánh một cái, đau đến không phục mà la lên!
Bà Lâm hận sắt không rèn thành thép trừng mắt nhìn cô một cái: "Cháu xem, cháu vừa nói nhảm nhí cái gì đó, cậu thanh niên này đã không ngại phiền giúp chúng ta cả một ngày, vậy mà con còn không biết xấu hổ đùa giỡn người ta! ”
"Cháu không có nói đùa..." Cô còn chưa nói xong, đã bị Lục Lập đưa tay kéo ra phía sau lưng mình chặn lại.
"Bà nội, bà đừng tức giận, cái miệng của cô ấy chính là như vậy luôn không biết cách nói chuyện. Cháu là bạn học của cô ấy, lần này vừa vặn gặp lại liền tới giúp một chút, đây là việc con nên làm sao có thể thu tiền của bà được chứ! Bà tự mình giữ lại mà dùng, cháu..."
Bạn cùng lớp??
Bà Lâm nhìn cô có chút giật mình: "Cháu vẫn còn đi học à?" Bà nheo mắt nhìn về phía anh, cố gắng nhìn kỹ xem mình có nhìn lầm hay không.
Tuy rằng Lục Lập lớn lên tuấn tú, nhưng bà nhìn thế nào cũng thấy giống như người đã hai mươi ba hai mươi bốn, độ tuổi đã có thể làm cha có mấy đứa con!
Lục Lập: "..." Nhìn anh rất già sao?
Lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ tuổi tác, Lục Lập trong lòng nghẹn ngào cố gắng tiếp tục nói dối: "Cháu... Đã từng học ở trường đó, vẫn có thể xem như là nửa bạn học...”
"Ồ" Bà Lâm nghe đến đây lập tức đã hiểu: "Cho dù là vậy tiền này cháu cũng phải cầm! Bạn học là bạn học, vất vả là vất vả, không giống nhau! Bà đây cũng không có đồ gì tốt để cho cháu, cháu chỉ cần không ghét bỏ là được.”
"Không cần, thật sự cháu không cần đâu." Mắt thấy không thể đưa bao lì xì trở về tay bà được, Lục Lập liền vội vàng chuyển đề tài: "Cái này, bà ơi bà nhìn xem, trời hôm nay cũng đã tối rồi cháu phải trở về đây, bà nội cũng mau vào nghỉ ngơi sớm đi ạ. ”
Nói xong liền muốn xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng mà, anh chỉ mới vừa bước ra khỏi một chân đã không thể đi tiếp nữa.
Chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt chính là Lâm Thanh Chỉ đang nắm chặt góc áo của anh, sắc mặt âm trầm: "Anh định chạy đi đâu? ”
Vừa mới gặp, đã muốn chạy, thật muốn đánh gãy chân!
Liếc nhìn anh một cái, giọng cô bỗng nghiêm túc nói một câu: "Đứng đây chờ tôi.” Sau đó quay đầu nhìn về phía bà nội Lâm, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Bà nội, cháu đỡ bà về nghỉ ngơi trước, còn anh ấy giao cho cháu là được rồi. ”
Đàn ông không vâng lời, hơn phân nửa đã thành thói quen, cứ đánh một trận là xong.
Bà nội Lâm được Lâm Thanh Chỉ đỡ trở về, còn không quên dặn dò: "Lúc đưa khách ra ngoài, cháu đừng quên cảm ơn người ta đấy, người ta đã tốt bụng từ xa chạy tới giúp bà cháu ta, con..." Giọng nói cứ theo khoảng cách mà chậm rãi nhỏ dần.
Lục Lập đứng ở tại chỗ một lúc lâu nhìn Lâm Thanh Chỉ đỡ bà nội Lâm vào phòng, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy bất an, theo bản năng đột nhiên giậm chân bỏ chạy trông vô cùng giống con thỏ sắp bị diều hâu bắt được.
Lúc này không chạy còn đợi khi nào, anh cũng không phải kẻ ngốc!
Thế mà, khi anh đã chạy được một đoạn đường vừa muốn dừng lại để hít thở một hơi, thì bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bóng người vô cùng quỷ dị, lạnh lùng nhìn anh: "Sao lại không chạy nữa?" ”
Lục Lập ngay lập tức liền giật mình ngã trên mặt đất.
Việc Lâm Thanh Chỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, thật sự đã dọa anh sợ đến mất hồn.
Phải mất một lúc lâu sau, anh mới ý thức được mà run rẩy vươn tay: "Cô, cô..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT