"Cô cô cô cái gì mà cô." Lâm Thanh Chỉ đưa tay kéo anh lên, thuận thế giúp đỡ ôm anh vào trong lòng ngực tức giận vỗ lưng anh hai cái: "Sợ còn một mình đi đường đêm, không sợ bị dọa chết hay sao?"
Tật xấu sợ ma này cũng là Lâm Thanh Chỉ ở kiếp trước giả ma trêu chọc anh mới vô tình biết được, ai có thể nghĩ đến một nhân vật phản diện ma tu lại có thể sợ ma, lúc ấy Lâm Thanh Chỉ thật sự vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, nhưng nhìn anh núp ở trong góc lại có chút đau lòng.
Lục Lập bị dọa nhất thời còn có chút không thể hoàn hồn.
Sau khi bình tĩnh lại nhìn thấy mình bị cô ôm vào lòng giống như một con cún, trong nháy mắt liền lần nữa hoảng hốt, mãnh liệt muốn đẩy cô ra, nhưng tay giống như có ký ức sợ chuyện đẩy ngã cô giống như ở bệnh viện lại xảy ra.
Lục Lập đổi thế kéo cô ra: "Mau buông ra, đồ xấu xí. ”
Anh thật sự tức giận rồi, hôm nay cũng không biết đã bị cô chiếm tiện nghi bao nhiêu lần, đứa con gái này đúng là hái hoa tặc a!
Anh vừa nói cái gì?! Lâm Thanh Chỉ nổi giận, cũng không cần Lục Lập tự mình đẩy, đã buông tay ra nhéo lấy lỗ tai anh: "Anh nhìn lại xem, tôi xấu? Anh bị mù à? Tôi còn chưa chê anh xấu xí là may rồi đấy!"
Cô vừa nói cái gì?! Lục Lập nghe những lời cô vừa nói xong cũng lập tức nổi giận: "Tôi xấu sao? Cô mới là đồ xấu xí!"
“Rõ ràng anh mới chính là người xấu xí!”
"Cô là đang ghen tị với tôi!"
"Anh từ trước đến nay vẫn luôn xấu xí!"
"Tôi không xấu, cô mới xấu! ! !"
"Lục! Tiểu! Lập!" Lâm Thanh Chỉ cuối cùng cũng thật sự đã tức giận, duỗi chân một cước liền đạp anh ngã xuống.
Lục Lập giống như bị đạp thành thói quen, nằm sấp trên mặt đất ho khan một tiếng, nhưng vẫn kiên trì ngửa cổ nói tiếp: "Cô không chỉ bề ngoài xấu xí, đến cả tâm cũng xấu, thế mà còn dám mơ ước tôi sao? Tôi nói cho cô biết tiểu gia đây sẽ không bao giờ đồng ý!"
"Tôi mơ ước anh sao? Lúc trước là ai quấn lấy tôi không buông?" Hiện tại Lâm Thanh Chỉ đúng là đã bị tên thối này chọc muốn tức chết rồi.
Lục Lập ngửa cổ: "Tôi khi nào mơ ước..."
"Ai ở đấy?" Xa xa đột nhiên có ánh đèn pin chiếu tới, trực tiếp rọi thẳng vào hai người.
Lục Lập vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, cười nói với bên kia: "Không có việc gì đâu chú, chỉ là cháu chuẩn bị trở về cô ấy đến tiễn cháu một đoạn."
"À, được rồi, chú ý an toàn." Nói xong trong lòng còn âm thầm suy nghĩ, một đứa con trai đã trưởng thành còn muốn cô gái nhà người ta tiễn một đoạn đúng là kỳ quái, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nhưng lại cảm thấy đứa con trai này đúng là có chút không đáng tin cậy.
Lâm Thanh Chỉ cười lạnh: "Tiễn anh? Đưa anh lên Tây Thiên, anh có muốn hay không."
Lục Lập đứng thẳng người chỉnh lại cổ áo, nghĩ đến vừa rồi mình thế mà lại cãi nhau với một đứa con gái, thật sự quá mất phong độ, liền không để ý tới cô nữa nhanh chóng xoay người rời đi, cả ngày hôm nay đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người cô rồi.
Lâm Thanh Chỉ nhìn người đối diện quyết đoán xoay người, ngực cảm thấy một trận đau nhói.
Không thể không nói, khi hai người từng yêu nhau gặp lại nhau nhưng người kia lại không nhớ được một chút gì về bạn, mà chỉ có bạn nhớ rõ họ, loại cảm giác thất vọng này đúng là làm cho người ta cả người chua xót, như là cắn phải một miếng mơ xanh chưa chín, chua chát đến cả người tê dại.
Gió lạnh thổi qua, Lục Lập vừa định bước đi thì đã bị lạnh đến mức run rẩy một cái.
Trời vừa mới sụp tối, nhiệt độ ở thôn Tiểu Sơn cũng ngay lập tức giảm xuống một chút, gió chỉ cần thổi nhẹ qua là đã làm cho cả người lạnh lẽo.
Lục Lập không hiểu vì sao mình lại không kiềm nổi mà dừng lại bước chân, đưa tay cởi áo khoác ngoài, xoay người đi tới trước mặt Lâm Thanh Chỉ: "Trời có chút lạnh, cô khoác lên đi..."
Vừa nói xong động tác của anh liền ngay lập tức cứng đờ, anh mở to hai mắt nhìn áo khoác ngoài ở trên tay vỗ mạnh vào đầu mình một cái, anh là đang bị trúng tà sao?
Sau đó rất nhanh Lục Lập đã thu tay về, vội vàng cuộn áo lại, muốn xoay người rời đi xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà còn chưa kịp xoay người, áo khoác trong tay đã bị Lâm Thanh Chỉ đoạt lấy.
Chỉ thấy cô hít hít mũi, mắt đỏ hoe: "Tôi lạnh."
Lục Lập vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng, giọng nói cũng vì thế mà có chút nghẹn ngào: "Vậy… Vậy cô mặc đi."
Cuối cùng, theo yêu cầu của cô, Lục Lập cũng không biết vì anh lại lần nữa đầu óc mơ hồ đồng ý ở lại.
Cho đến khi anh theo Lâm Thanh Chỉ trở lại chòi nhỏ lớp bằng cỏ tranh, mới bắt đầu thanh tỉnh.
Lâm Thanh Chỉ vẫn luôn đi thẳng về phía trước, vào thẳng đến cửa phòng mình thì mới nhận ra người phía sau không có đi theo mình nữa, cô quay đầu lại nhìn về phía anh đang đứng, vẻ mặt nghi hoặc, dừng lại làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT