Mặt trời vừa xuống núi, bầu trời nơi thôn núi nhỏ cũng dần xám xịt theo, lúc này nhị phòng nhà họ Lâm chính là một mảnh rối ren.
Lâm Thanh Chỉ một chân đem con dâu thứ hai nhà họ Lâm đang ôm chân mình đá văng ra xa.
Bác hai Lâm bị đá ai u một tiếng, vội vàng hét sang một bên: “Lâm Cương Thiết, nó đá tôi mà ông còn mặc kệ không quản!”
“Thanh… Thanh Chỉ, cháu nguôi giận… bình tĩnh một chút, bỏ dao xuống... chúng ta có chuyện gì từ từ nói, cẩn thận…” Lâm Cương Thiết cố gắng trấn an cô.
Nhưng mà còn chưa đợi ông nói xong, dao phay làm bếp trong tay Lâm Thanh Chỉ đã bay thẳng về phía ông. Lâm Cương Thiết mắt trợn to, trơ mắt nhìn con dao đang hướng phía mình bay tới.
Dao phay cắt qua không khí mang theo gió, bay về phía Lâm Cương Thiết.
Trong một cái chớp mắt, thời gian như là bị nhấn nút quay chậm, sau đó được tăng tốc.
"Phanh” một tiếng, dao phay cọ qua bên tai Lâm Cương Thiết cắm sâu vào bên trong ván cửa phía sau ông, tay cầm của con dao ở trên cửa phát ra âm thanh như nghẹt thở.
Lâm Cương Thiết hai mắt mở to choáng váng, ngây ngốc tại chỗ, cuối cùng vẫn là nhờ tiếng hét chói tai của bác hai Trần Mỹ Mỹ đem người kéo về hiện thực: “A, giết người! Lâm Thanh Chỉ giết người...”
“Câm miệng.”
Lâm Thanh Chỉ nhìn về phía trên bàn ăn, cơm canh đều đã bị ăn không còn một chút dư thừa nào, liền nghĩ đến chính mình vừa xuyên tới đã té xỉu ở đồng ruộng, liền quay đầu lại nhìn về phía Trần Mỹ Mỹ: “Tôi đói bụng, bà đi nấu cơm đi.”
Lâm Thanh Chỉ vừa cùng hệ thống 3208 hoàn thành xong hiệp nghị, hiện tại cô đã sống lại.
Cô đã liên kết bản thân với tổng cục xuyên thư trong hàng trăm năm, để đổi lại sự tái sinh cho cuộc sống này, nhưng vẫn như cũ là một nhân vật phản diện.
Cô nguyên bản là tôn nữ tu luyện chính phái Hợp Hoan Tông, sau khi lớn lên khỏe mạnh liền tính toán tìm một nam nhân có dung mạo cùng nhau tu luyện song tu, sau đó mỗi ngày ăn no mặc ấm.
Kết quả, cô lại coi trọng đúng ngay nam chủ.
Vai phản diện với nam chủ, tựa như chuột với mèo.
Cô còn hỏi nam chủ: “Muốn cùng ngủ với ta hay không?”
Nhưng nào ngờ câu nói đó, chính là dấu chấm hết cho cuộc sống bình yên của cô, cô bị nam nữ chủ và phụ đuổi giết từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc sinh mạng.
Bất luận cô có nhận lỗi và nhượng bộ như thế nào đi chăng nữa, mọi người cũng đều nói cô là đang ngụy trang, là bạch liên hoa, đối với cô muốn đánh muốn giết.
Cho nên cô đã thay đổi, cô trở thành vật cản trên con đường giành lấy kho báu của nam nữ chủ, làm viên đá gập ghềnh tạo ra chướng ngại trên con đường tình cảm của họ.
Sau đó cô gặp phải một tên lưu manh, một người so với cô còn xấu xa hơn.
Nhưng tên lưu manh đó lại luôn khen ngợi vẻ đẹp của cô, khen cô 360 độ không có góc chết. Luôn hoàn thành bất cứ điều gì mà cô muốn làm, và luôn bên cạnh cô dù là tìm đường chết.
Khả năng của vai ác chính là làm vai ác, đích đến cuối cùng vĩnh viễn chính là cái chết và dường như đó là con đường duy nhất có thể đi.
Cuối cùng, tên lưu manh đó lại không nói một lời nào vì cứu cô đã chết.
Cô đem thế giới kia xáo trộn đến rối loạn, thậm chí suýt chút nữa đã đem nam nữ chủ giết chết, chính lúc này hệ thống xuyên thư đã xuất hiện.
Hai bên ký kết hiệp nghị, cô trở thành ký chủ người làm đầu nối liên lạc giữa hệ thống và từng máy chủ, cuối cùng vượt qua bao gian nan cô cũng đã hoàn thành hiệp nghị.
Kết quả bởi vì cô hao tổn hết tu vi cùng linh hồn của mình, nên đã phải chìm đắm trong im lặng và bóng tối mấy trăm năm.
Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện bản thân thế mà lại nằm ở trên bùn đất, cả người vô lực, trên đỉnh đầu là một thúng cao lương.
Thân phận của cô hiện tại giống như là tiểu nô lệ của đại phòng cùng nhị phòng nhà họ Lâm, chính là loại người luôn phải làm việc mà không có cơm ăn.
Sau khi xem qua ký ức của nguyên thân để tìm ra nguyên nhân của sự suy yếu, cô đã chống thân thể yếu đuối này tới nhị phòng nhà họ Lâm nên liền có cảnh tượng hiện tại.
Lâm Thanh Chỉ duỗi tay cầm lấy cái ghế, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía đám người nhị phòng nhà họ Lâm: “Cơm của tôi đâu?”
Ghế trong tay liền vận sức, như là chỉ cần chờ giây tiếp theo liền có thể bùng nổ.
Lâm Cương Thiết nháy mắt bị dọa giật mình, một cổ chất lỏng dâng trào hướng thẳng đến bàng quang quay đầu quát lớn nói: “Trần Mỹ Mỹ, còn không mau đi làm thêm một phần cơm!”
Bác hai Lâm nghe thấy tên của mình có chút không tình nguyện từ trên mặt đất bò dậy, bất mãn lẩm bẩm nói: “Trong nhà không có còn nhiều lương thực!”
Lâm Thanh Chỉ đứng lên, xách cổ áo Lâm Nhị Ngưu lên ném qua: “Đem nó đi nấu.”
Lương thực không là vấn đề. Thịt người ư? Lúc đói, nóng nảy cô cũng có thể ăn.
“Không không… Con không muốn!” Lâm Nhị Ngưu té ngã lộn nhào ôm chặt đùi Trần Mỹ Mỹ kêu la, khóc lóc: “Ô ô ô, nương, đừng nấu con, con ăn không ngon… Ô ô”
Lâm Thanh Chỉ hiện tại như kẻ điên, Trần Mỹ Mỹ có chút hoảng hốt.
Bà vội vàng một phen ôm lấy con mình khóe miệng cứng đờ nở một nụ cười: “Sao cháu lại nói thế, lương thực tuy rằng không còn nhiều, nhưng mà bữa cơm này của cháu vẫn có đủ.”