Ấn thì ấn! Dù sao thì hiện tại tam phòng một chỗ tốt cũng không có, chặt đứt liền chặt đứt! Không chỉ có thể vứt bỏ trói buộc với Lâm Thanh Chỉ còn không cần ở thôn giả vờ có nghĩa tình chăm sóc cô.
Lâm Cương Thiết đắc ý ấn dấu tay của mình, còn lưu lại một câu tàn nhẫn: "Mẹ đừng hối hận là được. ”
Lâm Cương Thạch so với Lâm Cương Thép vẫn có chút đầu óc hơn, ông liếc nhìn một vòng tất cả mọi người trong nhà, thở dài một hơi.
"Mẹ, con biết người thiên vị thằng ba, Thanh Chỉ vừa sinh ra mẹ đã ngay lập tức sang hỗ trợ tình cảm tương đối sâu đậm, nhưng con cũng không thể hồ đồ a. Bây giờ mẹ cũng đã lớn tuổi, nếu sau này mẹ... Thanh Chỉ còn có thể dựa dẫm vào ai?”
Chính mình thể hiện ra bộ dáng vô cùng quan tâm cho chi thứ ba, cuối cùng còn giả tạo hỏi thêm một câu: "Mẹ, mẹ thật sự không muốn suy nghĩ lại sao? ”
Bà nội Lâm hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại mới nói lời này, cả một buổi vừa rồi sao không thấy anh nói như thế? Bản thỏa thuận cũng chỉ còn mỗi dấu tay của anh nữa thôi là hoàn thành, giả vờ giả vịt e lệ làm gì nữa muốn làm cho tôi xấu hổ sao?!" Bà Lâm thẳng thừng vả mặt chọc thủng thân phận người tốt giả của Lâm Cương Thạch.
Nói xong, tầm mắt xoay một vòng như tìm kiếm gì đó, Lục Lập thấy thế liền vội vàng đưa ra một quả trứng gà.
Bà nội Lâm hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã...
"Lộp bộp" một tiếng, quả trứng gà đã đập thẳng vào mặt Lâm Cương Thạch, kèm theo tiếng mắng chửi tức giận của bà nội Lâm:
"Bà đây thiên vị sao? Bà đây thiên vị thế nào chính anh thật sự không biết sao?!
Năm đó không phải vì bà đây giúp anh trông con trai bị té gãy chân không thể làm việc, anh cùng thằng hai đều không muốn tiêu tiền chữa trị cho người mẹ này đây! Nên mới ném bà đây cho thằng ba hay sao?!
Bà đây đến ở chỗ thằng ba còn không quên gửi về cho các anh mấy thứ đồ tốt đấy, sao lúc đó lại không thấy anh gửi lại cho thằng bà một chút đồ nào cả?!
Thứ súc sinh bạch nhãn lang, bà đây nói cho anh biết, anh có lấy cái chết đền tội cũng không có đủ mặt mũi mà gặp được thằng ba đâu, hiện tại còn cùng nhau tra tấn con gái của nó như vậy! Các anh tự mình ở đó mà chờ quả báo đi, con mẹ nó giả bộ cái rắm, câm mồm nhanh chóng ấn dấu tay cho bà đây nhanh lên!"
Bà nội Lâm vừa nói xong, ánh mắt đám người thôn trưởng nhìn về phía Lâm Cương Thạch đều ngay lập tức đã thay đổi, không nghĩ tới bình thường ở ngoài nhìn thằng cả nhà họ Lâm thành thật đến thế mà ở nhà lại là người như vậy, thật sự là không thể nhìn mặt người mà đánh giá nhân phẩm, ai trong lòng cũng đều có đáy.
Lâm Cương Thạch cũng không nghĩ tới, bà nội Lâm một chút mặt mũi cũng không cần đem chuyện cũ trước kia lật ra, ông nhất thời mặt đỏ tai hồng, nhưng đỏ mặt cũng không phải bởi vì cảm thấy bản thân mình sai rồi, mà là bởi vì ngại mất mặt.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ phẫn nộ đối với bà nội Lâm, nghẹn tức ngay lập tức ấn tay lên.
Nhìn hai người đều đã ấn dấu tay xong, Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ trong lòng đều cùng lúc lộp bộp một cái nhưng bất quá rất nhanh đã ổn định lại, cho dù ký rồi thì cũng có sao đâu? Họ vẫn có cách!
Cầm hiệp ước đã được ấn dấu tay xong, Lâm Thanh Chỉ nhanh chóng đỡ bà Lâm đi về nhà, Lục Lập cũng thuận thế ôm gà vịt đi theo phía sau.
Trên đường trở về, bà nội Lâm nhẹ nhàng nói với Lâm Thanh Chỉ: "Lần sau không được xúc động như vậy nữa biết không! Người trong thôn sẽ lan truyền qua miệng nhau, lúc đó thanh danh của cháu sẽ bị ảnh hưởng không dễ tìm được đối tượng, không thể gả được ra bên ngoài thì sao!”
Lâm Thanh Chỉ vốn vừa định nói cháu đã có người yêu, trong mắt cô Lục Lập chính là đối tượng của mình.
Thì không ngờ Lục Lập liếc mắt một cái đã nhận ra cô muốn nói cái gì, thừa dịp cô còn chưa kịp mở miệng đã vội vàng chen ngang: "Bà nội nói rất đúng, nên như vậy, lần sau cô nhớ chú ý!” Nói xong còn làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ trừng mắt nhìn anh một cái, đồ yêu quái nịnh nọt!
Lúc này bà Lâm mới chú ý tới Lục Lập, ý thức được đây là đứa nhỏ đã giúp đỡ kéo mình trở về, liền có chút vui vẻ nói: "Ai nha, lần này may là nhờ có cháu hỗ trợ, cám ơn cháu rất nhiều, hôm nay cháu phải ở lại ăn một bữa cơm rồi mới đi đấy nhé! ”
Nói xong còn kéo lấy anh đi nhanh về nhà, Lục Lập không hiểu vì sao lại vô thức nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái, sau đó lưng thẳng tắp giống như đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT