Hai người liếc nhau một cái, giờ khắc này không hiểu tại sao lại vô cùng ăn ý, nhìn bộ dạng thở hổn hển của cụ bà chắc chắn sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Trước tiên cứ trấn an người rồi nói sau, đến lúc đó cụ bà vừa chết tất cả còn không phải do các bà định đoạt sao, Lâm Thanh Chỉ dù ngang ngược bao nhiêu đi nữa các bà cũng có cách để trói cô đem gả đi!
Trong lòng đã tính toán xong, Trần Mỹ Mỹ nhanh chân bước tới đưa tay muốn vuốt ve lưng bà Lâm để bà bớt giận, kết quả tay còn chưa đụng tới một con vịt chết còn đang nhỏ máu đã trực tiếp xông đến.
Bà ngay lập tức liền hoảng sợ, vội vàng rụt tay về trợn mắt nhìn Lục Lập một cái, Lục Lập hết nhìn trời lại nhìn đất, vẻ mặt như nói không liên quan gì đến anh.
Trần Mỹ Mỹ hung hăng lườm Lục Lập một cái, tay cũng không vươn ra nữa mà đứng đối diện cười nói với bà nội Lâm.
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ba anh em bọn họ quan hệ vốn vẫn luôn rất tốt, sao mẹ lại có thể nhẫn tâm đến mức Cương Ngọc vừa đi liền tự mình làm chủ đem quan hệ bọn họ chặt đứt như thế? Cương Ngọc khẳng định là không muốn như vậy đâu, đúng không, Thanh Chỉ?”
Nói xong còn muốn kéo Lâm Thanh Chỉ đến bên cạnh phụ họa, cứ như bà đã quên mất bộ dạng lưu manh vừa rồi của cô.
Cô ồ lên một tiếng: "Tôi nghĩ rằng, cha tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ức hiếp mẹ và con cái của mình như các người đâu?" Nói xong còn giương dao trong tay hù dọa.
Trần Mỹ Mỹ bị cô châm chọc có chút xấu hổ, khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc: "Thanh Chỉ thật biết nói đùa.”
Lâm Thanh Chỉ thu hồi đao, mặt không chút thay đổi: "Tôi không đùa."
Trong nháy mắt, không khí trong nhà bỗng dưng tràn ngập sự lúng túng.
Lưu Đinh Đinh trừng mắt nhìn Trần Mỹ Mỹ ngu xuẩn một cái, sau đó chính mình bước lên sân khấu thanh âm mang theo áy náy.
"Mẹ, lúc trước đúng là chúng con sai thật rồi, là chúng con không chiếu cố tốt Thanh Chỉ, mẹ cũng biết rõ tình huống nhà chúng con cũng không được tốt mấy mà. Sau này chúng con sẽ chú ý hơn, nhà chúng con chỉ cần có một miếng cơm ăn, thì sẽ không bao giờ để Thanh Chỉ thiếu một miếng! ”
Chiêu này xem ra sử dụng rất tốt, thôn trưởng cùng đại đội trưởng ngồi phía trên vừa nghe xong trong mắt đã hiện lên một chút hài lòng, vợ nhà thằng cả xem ra cũng không tệ.
Nhưng mà, bà nội Lâm nhìn đứa con dâu trước mặt một cái xong trong lòng liền càng thêm kiên định tâm tư của mình hơn, thầm nghĩ không biết trong bụng hai người con dâu này đang tính toán việc xấu gì đây, sao lại có thể xuống nước sớm như vậy?
Đừng tưởng rằng bà già rồi liền dễ bị lừa gạt, bà quay đầu nhìn về phía thôn trưởng, kiên định nói:
"Tôi làm chủ, tam phòng cùng đại phòng và nhị phòng sẽ hoàn toàn cắt đứt với nhau, về sau hai nhà này cùng Thanh Chỉ sẽ không còn quan hệ gì nữa!
Còn có lương thực vừa rồi Thanh Chỉ nhắc tới cứ dựa theo lời con bé nói mà đưa đến, sau khi hai nhà đã đưa đầy đủ tôi cũng không cần bọn họ chăm sóc dưỡng lão gì cả.
Tôi đi theo Thanh Chỉ, con bé có thể nuôi liền dưỡng, không thể nuôi thì chờ tôi chết chỉ cần cho tôi một cái chiếu cỏ rồi ném lên núi là được, cứ xem như đó chính là số mệnh của tôi.”
Nói xong cũng không đợi mọi người trong nhà kịp phản ứng, đã nhanh chóng từ trong túi áo lấy ra một phong thư, vỗ lên bàn:
"Đây là di thư của thằng ba, trên đó có ghi rõ chuyện của Thanh Chỉ do tôi cùng con gái của nó thương lượng làm chủ, Thanh Chỉ ngươi có ý kiến gì không? ”
"Tất cả cháu đều nghe theo bà nội." Lâm Thanh Chỉ không có ý kiến gì cả, dù sao bà nội của cô khẳng định sẽ không bao giờ hại cô.
Di thư của Lâm Cương Ngọc, cộng thêm thân phận của bà nội Lâm và sự đồng ý của Lâm Thanh Chỉ, trưởng thôn trưởng sau mọi chuyện cũng đã hiểu rõ sự tình cho nên rất nhanh đã gật đầu đồng ý. Cuối cùng Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ cũng không thể nói xấu thêm lời nào nữa, càng không ngăn cản sự việc này xảy ra.
Thôn trưởng chấp bút, mấy vị quản sự đóng dấu, sau cùng chỉ cần đương sự trong chuyện này đã ấn xuống tay thì phần thỏa thuận này xem như đã hoàn thành không thể lật ngược được nữa.
Lưu Đinh Đinh và Trần Mỹ Mỹ hiện tại có muốn giữ chặt Lâm Cương Thạch cùng Lâm Cương Thiết không cho bọn họ ấn dấu tay cũng không được, ngược lại còn bị mắng một câu: "Đồ đàn bà thối, bà đang làm gì đấy!”
Trong lòng bọn họ bà nội Lâm thủy chung vẫn là mẹ mình, hiện tại bà chỉ là đang tức giận đến nóng đầu chờ qua hai ngày liền sẽ tiêu tan, lúc đấy có khi bà còn sẽ đau lòng chạy đến cầu hòa cũng không chừng.
Hơn nữa Lâm Thanh Chỉ bản thân mình còn không thể nuôi sống nổi thì còn có thể nuôi sống bà sao? Đúng là một trò cười!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT