IOI932001 phần thưởng cực kỳ xứng đáng cho con dân đã tìm ra ý đồ của au trong chap vừa rồi nè. Lời bài hát If I See Her của mấy gái chúng ta đã bị au chôm chỉa một cách công khai luôn nhưng đã bị con dân tố cáo rồi =). Còn chap này thì Sâu béo nhà ta đã chỉ một cách làm mấy bạn gái hết giận nè

=======================

Jiyeon thấy Hyomin như vậy thì mỉm cười nói tiếp "Em thấy như thế có gì bất tiện cho em không? Dù gì thì anh cũng bị em tống vào tù, nên trước khi đi anh muốn lấy đem theo một thứ gì đó thuộc về em. Để những lúc buồn chán ở trong tù, anh vẫn có thể nở nụ cười hạnh phúc. Vậy...em tặng anh "màng trinh" của em, được không?"

Chưa kịp để Hyomin lên tiếng chửi mình tiếp, Jiyeon đã vô hiệu hóa môi cô bằng môi của mình bằng một nụ hôn vô cùng ngọt ngào. Cô bất ngờ nên cố dùng sức đẩy nó ra nhưng chỉ cần Jiyeon vuốt nhẹ lên mái tóc Hyomin một cái là 2 tay cô lập tức buông xuống. Và có lẽ chính Hyomin cũng không thể ngờ rằng cơ thể cô đang dần đáp ứng lại nụ hôn của Jiyeon và hòa quyện với nó.

Hyomin từ từ nhắm mắt lại để tận hưởng như một thói quen. Và cũng chính thói quen xấu khi hôn của Hyomin đã khiến đôi tay cô bất giác đưa vòng ra sau cổ Jiyeon, dự định kéo đầu nó xuống sâu hơn thì bỗng Jiyeon ngồi bật dậy. Nó mỉm cười ôn nhu và đưa tay ngắt mũi cô một cái

-Anh đang trong giai đoạn phải cai "thịt" em. Nên gấu trúc hãy thứ lỗi cho khùng long không thể ăn được, mặc dù gấu trúc đã tình nguyện nằm trên đĩa thức ăn của khùng long nha!

Jiyeon nói xong thì cũng hơi đỡ Hyomin ngồi dậy, cho cô ngồi trên giường và cũng chạy đi thật nhanh đến tủ thuốc y tế của nhà cô. Khi Hyomin chỉ còn một mình trong căn phòng thì khuôn mặt cô dần trở nên biến sắc và trắng bệch đi "Hyomin! Người điên là mày không phải là Jiyeon đó, biết chưa. Mày đã quên em ấy đã làm gì với mày rồi sao? Mày nên nhớ! Yêu lại bạn trai cũ mặc dù biết anh ta đã từng lừa gạt thì lúc đó cuộc đời của mày đúng là 1 tấn bi kịch. Đúng vậy, hãy nhìn vào những vết thương trên người mày mà khắc sâu vào trong đầu mày hình ảnh của đêm hôm đó"

-Thuốc đây! Thuốc đến rồi đây! – Jiyeon vui vẻ bước vào với một đống thuốc trên tay và bước đến chỗ Hyomin. Cô hất mạnh tay mình một cái làm nó ngã ra sàn, dụng cụ dùng trong băng bó cũng theo đó mà văng xuống, ngay khi Jiyeon chỉ vừa mới chạm nhẹ vào vai Hyomin. Nó mỉm cười, thu gom đồ lại rồi đứng lên như thể mình chưa bị cô đối xử tệ. Jiyeon bình tĩnh đặt chúng xuống giường, ngồi xổm xuống đưa tay vuốt mái tóc của Hyomin thì một lần nữa bị cô hất ra.

-Em đừng giận anh nữa mà~ - Jiyeon bỗng nhõng nhẽo với Hyomin nhưng cô lại không cười như lúc trước nữa. Hyomin chầm chậm quay đầu nhìn Jiyeon, cười sắc lạnh trả lời nó "Tôi không giận, mà là hận. Chừng nào cô chưa biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi thì nỗi hận của tôi đối với cô sẽ không bao giờ bị suy giảm dù là một chút"

-Được rồi! Anh biết rồi. Dù em có hận anh đến thế nào thì cũng hãy để anh chăm sóc vết thương cho em đi. Chúng lại rướm máu ra nữa rồi kìa – Jiyeon cười cười trả lời xong cũng ngồi xuống sau lưng Hyomin. Cô đứng dậy ngay thì bị nó ấn cho ngồi lại. Hành động đó cứ diễn ra liên tục thì Jiyeon đành phải lên tiếng cảnh cáo Hyomin "Em đừng quậy. Không thôi, anh lấy dây thừng trói em lại đó"

Và Hyomin đã ngoan ngoãn ngồi im. Jiyeon chầm chậm cho thuốc vào bông gòn và thấm lên vết thương của Hyomin, dịu dàng nói "Có đau thì em cứ la lên nha để anh biết nhẹ tay lại nha". Jiyeon vừa dứt lời, Hyomin liền cười khì một cái "Haizzzzz!!! Câu này nghe sao tục tĩu quá! Cô yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ hét lên vì đau nữa đâu. Vì tôi biết, dù tôi có la hét, van xin như thế nào thì tôi vẫn bị đánh ngày càng mạnh bạo hơn"

Jiyeon dừng tay lại, đau đớn khi nghe những lời đó từ Hyomin. Nhưng sau đó, nó cũng thở ra một tiếng, vui vẻ tiếp tục công việc của mình "Em có còn bị thương ở đâu không?" – Jiyeon sau khi chậm thuốc lên lưng, cổ và cổ tay của Hyomin thì cũng lên tiếng hỏi cô. Hyomin liền trả lời lạnh lùng "Tim"

Nhưng câu nói của Hyomin, Jiyeon lại không mấy bận tâm vì giờ đây nó đang cúi người xuống và chầm chậm hôn lên từng vết hằn đỏ trên lưng Hyomin. Cô hóa đá ngay lập tức vì dường như Jiyeon đã đoán trước được là Hyomin sẽ có ý định đứng lên và tát vào mặt mình nên nó đã dùng vòng tay của mình, ôm chặt cô lại.

-Anh xin lỗi em, Hyomin. Anh biết em đang rất đau, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng xin em hãy nhìn về phía anh đi. Anh bị thương còn nặng hơn em gấp trăm ngàn lần. Mấy vết thương ngoài da này căn bản không bao giờ khiến anh đau đớn được. Mà chính trái tim đã vụn vỡ của anh, khi anh nghe được em nói muốn chia tay với anh đã bóp nghẹt anh trong cơn đau tưởng chừng như nghìn mũi dao đang đâm vào tim anh cùng một lúc.

Jiyeon thủ thỉ sau lưng Hyomin làm cô bất giác cũng đưa mắt nhìn xuống cánh tay Jiyeon đang dùng để ôm mình. Nó đầy những vết băng bó. Jiyeon bỗng xoay người Hyomin lại, tình cảm hỏi cô "Em có thể cho anh một cơ hội để anh quay về làm bạn trai của em, được không?". Hyomin im lặng không trả lời. Và rồi cô cũng thấy nó đưa môi mình tiến nhẹ nhàng về phía cô khi 2 tay vẫn còn đang ôm chặt lấy eo cô

Hyomin lập tức đưa mặt mình sang một bên làm Jiyeon cũng dừng lại. Cô bình tĩnh nói với nó "Xin lỗi! Nhưng tôi không phải là động vật nhai lại. Miếng thịt một khi đã thối rồi thì chỉ có thể thu hút ruồi, bọ chứ không bao giờ được những động vật cấp cao luôn khao khát tìm được đồ ăn ngon hơn để mắt đến"

Liền sau đó thì Hyomin cũng đẩy Jiyeon ra, lấy cái áo ngủ khoác hờ vào, đến bên chiếc cửa phòng thì cũng nói "Cô Park Jiyeon! Mời! Thứ lỗi tôi không tiễn" – Jiyeon vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi nghe được những lời Hyomin chửi nên vẫn còn ngồi một đống ở trên giường. Cô thấy thế thì giả bộ lấy điện thoại mình ra và gọi đi "911 phải không? Tôi muốn báo án. Có người... - Hyomin chưa kịp nói hết thì đã bị Jiyeon giật lấy cái điện thoại, ấn tắt nguồn ngay

-Được rồi! Anh đi – Jiyeon buồn bã lê tấm thân mình ra khỏi phòng của Hyomin. Cô liền đi sau nó ra đến tận cổng và chính điều này đã khiến nó nở nụ cười tươi và châm chọc cô "Không phải em nói sẽ không tiễn anh sao?".

-Tôi ra khóa cửa lại kỹ hơn phòng chó hoang chạy vào nhà – Hyomin đáp lại xong thì cô đẩy Jiyeon ra cảnh cửa sắt một cái và khóa lại ngay. Nhưng khi cô chỉ vừa mới quay lưng đi thì nó lại đập cửa liên tục tiếp. Bực bội, Hyomin cầm lấy nhánh cây trong khoảng sân trước cửa nhà và chọi trúng lên đầu Jiyeon. Nó chỉ cười cười rồi lại đập cửa nhà cô tiếp. Hyomin thở ra một tiếng và cũng đi lại chỗ Jiyeon

-Chuyện gì? – Cô lạnh lùng hỏi.

-Xe anh bị bể bánh rồi. Em có thể cho anh xin tá túc ở nhà em một đêm được không? Sáng mai, anh đi liền. Nếu không tin em có thể ra xem – Hyomin nheo mắt nhìn Jiyeon đầy khó chịu nhưng nó không có vẻ gì là thay đổi sắc mặt cả. Vẫn cười tươi trước cô mặc mọi lời mắng chửi. Hyomin đứng trầm ngâm một lúc lâu thì cũng quyết định mở cửa ra "Niệm tình cô chăm sóc em họ tôi những lúc tôi vắng mặt nên tôi cho cô ngủ nhờ một đêm. Sáng sớm mai, cút đi sớm giùm tôi"

Jiyeon được Hyomin mở cửa cho thì vui vẻ chạy vào ngay hệt như những chú cún được chủ cho vào nhà sau mỗi khi phạm lỗi. Nó vô tư chạy lên lầu thì bỗng nghe thấy tiếng cô hỏi đầy khó chịu "Đi đâu đó". "Thì lên phòng em ngủ. Anh ngủ trên giường em quen rồi. Lạ chỗ anh ngủ không được" – Jiyeon hồn nhiên trả lời. Hyomin bỗng nhoẻn miệng cười, đứng tựa vào ghế sofa trong phòng khách

-Này, biết một con chó sẽ được ngủ ở đâu trong nhà không? Thông thường sẽ là chuồng chó với cái cổ bị xích lại. Nhưng nếu nó là chó đắt tiền thì sẽ được chủ thả tự do cho nằm lên sofa. Còn khi nó đã trở thành chó cưng thì mới có đặc quyền nằm lên giường của chủ nhân mình.

-Nào, Young Mimi~~~ Em lên phòng ngủ chung với chị nha~ - Hyomin tình cảm ôm lấy con cún đang vẫy vẫy đuôi dưới chân cô, lạnh lùng đi lướt qua Jiyeon. Không biết có phải do Jiyeon đang quá yêu Hyomin hay không mà nó lại tức giận hầm hầm nhìn vào con chó đang được Hyomin ôm chặt trong lòng. Và, nó vừa thấy Young Mimi thè lưỡi ra như muốn trêu ngươi mình theo như huấn luyện của Hyomin.

Jiyeon sau đó cũng hậm hực nằm xuống sofa, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được nên quyết định nhắn tin với Soyeon "Chị! Chiêu "mặt dày vô sỉ" của chị hình như không có hiệu quả lên người chị Hyomin" – Jiyeon nhắn xong thì nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ tin nhắn hồi đáp của Soyeon. Vừa có tín hiệu, nó mở ra đọc ngay

-Chị nói với em rồi. Làm con gái hết giận chỉ tóm gọn trong "MẶT DÀY", "MẶT DÀY HƠN"; "MẶT DÀY HƠN NỮA" – Soyeon cố tình đánh in hoa những chữ cần Jiyeon chú ý. Nó vui vẻ nhắn lại "Ok! Em biết rồi" rồi bỗng nở nụ cười gian.

Nó nhẹ nhàng mò lên phòng cô, vừa tính mở cửa bước vào thì Hyomin đã khóa lại như lường trước được sẽ có chuyện xảy ra nếu cho Jiyeon ngủ lại. "Aishhhh! Aishhhhh! Mở ra coi" – Jiyeon mất kiên nhẫn cứ cố vặn tay nắm cửa liên tục rồi liền mỉm cười khi vừa nhớ ra điều gì đó "Cũng may mình lo xa. Hihi, chìa khóa dự phòng của Boram đưa cho đây rồi"

Jiyeon tự cười biến thái, lấy một cái chìa khóa từ túi quần của mình ra và tra vào. Vừa được vào phòng của cô, nó đã cẩn thận đóng cửa lại cho không phát ra âm thanh. Nó bước từng bước đến bên giường cô nhưng Hyomin vẫn không hề hay biết. "Xin lỗi em nha. Nhưng đây phải là chỗ của anh" – Jiyeon nói với Young Mimi đang nằm trong lòng của Hyomin, rồi cũng lẳng lặng kéo nó ra và cho nó nằm xuống đất.

Không chần chừ, nó nằm xuống bên cạnh cô, quăng cái gối cô đang nằm đi và đặt tay mình lên đó. Hyomin vẫn ngủ say trong khi bàn tay Jiyeon đang được nó để lên mặt cô và vuốt ve mọi thứ. Và nụ cười ôn nhu luôn đang thường trực trên môi nó lúc này

-Hyomin, Anh yêu em!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play