*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi hiểu chuyện tôi đã không nhớ được cha mẹ mình là ai, chỉ nghe bà ngoại nói rằng hai người ấy đi làm ăn xa không may gặp nạn, đều đã qua đời, tiền bồi thường được trả về, bà ngoại cũng không làm lớn chuyện, chỉ dùng số tiền đó nuôi tôi khôn lớn.

Ở chỗ tôi, cha mẹ gửi con cho bà ngoại chăm sóc để đi làm ăn kiếm tiền cũng rất nhiều, tôi cũng chưa bao giờ thắc mắc hỏi nhiều, không thể ngờ được ngày hôm nay lại có một đạo sĩ* mà tôi chưa bao giờ gặp, nói với tôi rằng mẹ tôi vẫn còn sống.

Tề Sở thấy Thanh Hà đạo trưởng* đứng lên, lập tức kéo tôi ra phía sau, rút ra sợi chỉ đỏ quăng tới.

Thanh Hà đạo trưởng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, máu thịt dưới lớp da run bần bật như thạch trái cây, nhìn vào quả khiến người khác lạnh gáy, chỉ sợ ông cười quá mạnh, da nứt ra, máu bên trong liền bắn tung toé.

Ngay lúc sợi chỉ đỏ của Tề Sở sắp chạm đến, Thanh Hà đạo trưởng đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, hai chân thẳng tắp, hai gối không cong, thoắt cái đã né được sợi chỉ, nhìn tôi cười cười: "Vân Thanh, Vân Thanh, cô không thoát được đâu!".

Vừa dứt lời liền duỗi tay bổ nhào về phía tôi, tôi sợ hãi cuống quít tránh đi, vừa mới xoay người lại, liền thấy Thanh Hà đạo trưởng há to miệng, từ bên trong cổ họng, một con rắn đen phóng ra, cuốn lấy cổ tôi, nhe răng nanh dữ tợn cắn xuống.

Tôi đã từng nghĩ tới bản thân sẽ chết do bị Lục Tư Tề hãm hại, hoặc là bị thai quỷ hút cạn máu thịt mà chết, chứ không ngờ tới sẽ bị một con rắn ghê tởm bắn ra từ trong miệng cắn chết, đầu óc bị quấn lấy tê dại, chỉ có hai tay liều chết nắm đầu rắn thật chặt.

Nhưng con rắn này trơn tuồn tuột, như con cá chạch vậy, lúc này tôi mới phát hiện, con rắn này một mảnh vảy cũng không có, dù tôi cố hết sức giữ chặt nó thế nào cũng không được, rắn lại uốn éo từ trong tay tôi thoát ra, nhe răng mãnh liệt cắn xuống.

Tề Sở cuống quít muốn chạy qua, ai ngờ anh ấy mới vừa động đậy, toàn bộ lông tóc vốn mọc ngược vào trong cơ thể Thanh Hà đạo trưởng lại phóng ra ngoài, trông như hàng ngàn con rắn nhào tới hướng Tề Sở.

Tình huống xảy ra đột ngột không ai kịp đề phòng, vị đạo sĩ trung niên đứng bên cạnh lập tức bị vô số tóc kéo lấy, chớp mắt liền biến thành một cái kén tóc, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Không ngờ chỉ trong giây lát, Thanh Hà đạo trưởng liền biến thành một người lông tóc dựng đứng, đảo loạn trong không khí, không ai có thể tới gần.

Tôi dùng hai tay cố sức giữ chặt con rắn, sợ bị nó cắn, con rắn này toàn thân đen nhánh nhưng nước dãi lại tanh nồng mùi máu, đầu của nó là hình tam giác nhọn, nhìn thoáng qua cũng biết là một con rắn cực độc, càng huống chi đây là rắn do Lục Linh dùng tóc nuôi nó.

Thân rắn vô cùng mạnh mẽ, bị tôi nắm chặt nãy giờ, nó giãy một cái, đảo hướng muốn cắn xuống bả vai tôi, tôi trượt tay không kịp ngăn cản.

Mắt thấy không thể tránh né được, tôi sợ tới mức nhắm chặt mắt chuẩn bị kêu to, đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng hừ lạnh, sau đó có một bàn tay vòng qua eo tôi kéo tôi lùi về sau.

Con rắn độc đó không cắn trúng tôi, tôi không bị thương, Mặc Dật xuất hiện thật đúng lúc, chẳng lẽ anh ấy vẫn luôn đi theo tôi?

"Thu!" Mặc Dật dường như rất ghét bỏ con rắn kia, chỉ phóng ra hai sợi chỉ chế trụ đầu nó, con rắn to mà tôi không thể nào khống chế được giờ phút này như bị điểm huyệt, muốn cử động cũng không thể, theo tiếng gầm to của Mặc Dật, thân rắn liền từ trong miệng Thanh Hà bị lôi ra ngoài.

Đuôi rắn kia còn nối với vài sợi tóc mảnh, bị kéo ra ngoài còn lôi theo một khối thịt to bằng cả một bàn tay, khối thịt kia tanh nồng lại còn lúc nhúc giun trùng, dường như cực kì sợ ánh sáng, chớp mắt liền vỡ thành một bãi máu loãng.

"Đốt hương" Mặc Dật tóm lấy con rắn đã mềm nhũn như sợi mì, xoay người nhìn tôi nói: "Chút chuyện nhỏ thế này cũng phiền tới bổn quân ra tay.

- ----tym-----

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play