Sơn Quỷ tuy lấy danh là Quỷ, nhưng thực ra có thể xem là thần, có hai thần thú là Xích Báo* và Văn Li* bảo hộ, nhưng không hiểu sao lại được chôn cất ở đây? Chẳng lẽ thi thể thật sự của Sơn Quỷ lại nằm ở trong bình ngọc?
*Xích Báo: báo đỏ
*Văn li: gấu trúc
Tôi nghĩ ngợi, rồi đặt bình ngọc vào rương gỗ, lấy ra một nén hương thắp trước rương gỗ, chắp tay vái lạy, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói bay lơ lửng, nhưng lại thấy làn khói lại hiện lên màu xanh đậm, sau đó từ từ hướng về phía tôi.
"Vân Thanh." Đột nhiên một giọng nói rất tao nhã và duyên dáng truyền đến.
Tôi quay lại theo bản năng, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài dệt từ dây leo từ bên ngoài đường hầm đi về phía tôi, dịu dàng nói với tôi: "Cuối cùng thì cô cũng đến rồi."
Cô ta đi ngược lại ánh sáng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, mà Đại Bạch bên cạnh, cùng với Viên Hùng và Tưởng Chân Trân bọn họ, dường như đều không tồn tại, mọi thứ trước mặt tôi đều chuyển sang màu đỏ như máu, còn có thứ gì đó đang làm cho tôi dễ chịu một chút, và toàn bộ cơ thể của tôi dường như bắt đầu sưng lên.
Trái tim vốn dĩ đang sợ hãi cũng dần dần bình tĩnh lại, tôi muốn đi về phía cô ta, nhưng rồi lại cảm giác hình như có gì đó không ổn, tôi đang do dự, thì lại có thứ gì đó từ dưới đất dâng lên, quấn lấy tôi từng chút một.
Có một cơn đau nhói ở bụng đột ngột truyền đến, thai quỷ bên trong đang cố gắng giãy giụa, như thể muốn chui ra khỏi bụng của tôi.
Tôi đột nhiên tỉnh lại, vươn tay liền kéo ra câu hồn liên, lại phát hiện người phụ nữ đó không biết lúc nào đã đến bên cạnh tôi, trên tay cầm câu hồn liên, vẻ mặt nhu hòa nhìn tôi: "Loại chuyện tầm thường này, tôi chỉ cần một ngày là giải quyết xong, chẳng qua là do cảm nhận được hơi thở của cô, vì vậy tôi đặc biệt đợi cô đến, thay thế tôi."
Lúc đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cũng giống tôi y như đúc, chỉ khác là cô ta mặc một chiếc áo dài được dệt từ dây leo, và đôi chân trần của cô ta giống như một tiên nữ trong rừng.
Dường như biết thai quỷ đang giãy giụa trong bụng của tôi, cô ta bèn vươn tay vuốt ve bụng của tôi, an ủi nói: "Đừng sợ ta sẽ đối xử tốt với con, dù sao thì con cũng coi như là con của ta."
Với sự chạm vào của cô ta, quỷ thai dường như lắng xuống ngay lập tức.
Những thứ chui lên từ dưới đất đó, tất cả đều là những rễ cây trắng, lớn có nhỏ có, quấn lấy tôi chặt chẽ như một tấm lưới.
Toàn thân tôi đều đau đớn, những cái rễ đó như đang hút máu thịt của tôi, nhưng lại như đang rót vào tôi một thứ gì đó, mà người đối diện kia, dường như càng ngày càng giống tôi.
"Cô là ai?" Tôi muốn đưa tay ra, nhưng lại phát hiện ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng không có sức.
Cô ta lại chỉ cười với tôi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi một cách nhẹ nhàng, rồi khẽ thở dài: "Cô không nhớ sao? Hang cổ mở ra, tôi có thể cảm nhận được, nhưng tại sao cô lại còn không nhớ?"
Ý thức của tôi dần dần trở nên hôn mê, quần áo trên người dường như cũng dần dần được thắt lại, dường như tôi có thể nhìn thấy cả ngọn núi từ đám rễ trắng quấn quanh người này.
Rễ của tất cả các cây trên núi là một thể, giống như một tấm lưới lớn hợp lại tất cả đất và đá trên cả ngọn núi.
"Vân Thanh, cô và tôi vốn là một thể mà." Giọng nói nhẹ nhàng đó dường như ở ngay bên tai tôi.
Tôi muốn nghe, nhưng rồi lại không thể nghe được.
Ngay khi cô ta dang tay ôm tôi, đột nhiên trên vai có một cơn lạnh đột ngột truyền đến, và tôi dường như tỉnh ngay lập tức, trở tay nắm lấy câu hồn liên trong tay cô ta, rồi đột nhiên đập nó về phía cô ta.
Câu hồn liên rút gân đoạn cốt, nhưng lần này đi qua, trừ bỏ gãy nhiều rễ cây trắng ở ngoài ra, thì cô ta vẫn không hề bị gì.
"Y đối với cô thật sự khác biệt." Cô ta vươn tay cởi bỏ quần áo trên vai tôi, nhìn thấy cái mặt quỷ dữ tợn phía trên, khẽ cười nói: "Tình yêu không thể dao động, cô cho rằng y có thể tin sao?"
Tôi biết cô ta đang nói về Mặc Dật, trong lòng đang sắp tức giận, thì lại cảm thấy bả vai đau nhói, trên ngón tay của cô ta có vô số rễ cây trắng trào ra, xuyên vào da thịt tôi.
Trong cơn đau buốt, dường như có thứ gì đó bị rút ra.
Ngay khi tôi còn tưởng rằng mình không thể trốn thoát, tôi lại cảm giác được một âm thanh nhẹ từ câu hồn liên trong tay vang lên, tiếp theo trước mắt là một mảnh đen kịt, rồi rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Dường như dù có cách xa nhau hàng nghìn năm, thì sự sự nhu tình vô hạn vẫn còn đó, và lại dường như có kèm theo một tiếng thở dài nhẹ, cùng với nỗi tuyệt vọng vô hạn.
Tôi muốn nhìn thứ gì đó, nhưng lại không thể nhìn thấy gì, Mặc Dật bóp nhẹ phía sau gáy của tôi, tôi liền hôn mê bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT