*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng ngay lúc con rắn đen bị kéo ra khỏi cơ thể, Thanh Hà đạo trưởng cũng mất ý thức ngã xuống, lông tóc dữ tợn cũng ngay lập tức rụt vào trong.

Tôi có chút ngượng ngùng vội lấy hương ra đốt, Mặc Dật cũng chỉ nhìn tôi làm, không nói gì.

Biết y muốn tôi tự xử lý, tôi chỉ phải tự mình đốt hương, vái ba cái về phía chân trời, sau đó cắm nửa cây hương vào trong miệng rắn.

Mặc Dật lập tức quăng con rắn xuống đất, hương đã kính trời, con rắn vừa ngửi được mùi hương, liền không ngừng vặn vẹo, muốn nhổ hương ra, nhưng làm cách nào cũng không được, chỉ trong chốc lát từ trong miệng rắn chảy ra nước dịch đen thui, cả người liền teo lại chỉ còn mảnh da bọc xương.

Tề Sở cùng đạo sĩ trung niên đứng một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Mặc Dật lại duỗi bàn tay bắt rắn của y ra trước mặt tôi.

Chẳng hiểu sao lúc đó đầu óc tôi lanh lẹ lạ thường, vừa thấy y đưa tay ra liền giống như nha hoàn hầu hạ, vội vã chạy lại rửa tay cho y.

"Em cũng tẩy rửa đi, cả người toàn mùi rắn hôi" Mặc Dật rửa tay, nhân lúc tôi đang đốt hương để khử mùi, liền hướng tôi nói: "Trong thân rắn kia chứa máu cổ*, có khả năng khống chế tinh thần và máu thịt, đồ ngốc nhà em nhớ khử lưu huỳnh xong rồi hẵng đốt".

Y là ân nhân cứu mạng, nói cái gì chính là cái đó, tôi cung kính cúi đầu khom lưng, lại chỉ nhận lấy một tiếng hừ lạnh.

Bên kia Tề Sở không ngừng nháy mắt với tôi, chỉ chỉ Thanh Hà đạo trưởng đang bất tỉnh dưới đất, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Dù sao cũng là một cái mạng người, hơn nữa Thanh Hà đạo trưởng hình như biết chút gì đó, tôi da mặt dày đứng bên cạnh Mặc Dật, duỗi tay cùng y xài chung một khối hương xông mùi, lén nhìn y vài lần, vẫn là không biết mở miệng như thế nào.

Rốt cuộc thì mối quan hệ của chúng tôi chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch của Lục Tư Tề, nếu như không phải sau đó tôi mang thai, trừ bỏ một đêm đầu mặn nồng với nhau, những lần giao hoan còn lại, y đối với tôi không mặn không nhạt, đúng là khiến tôi khó mở miệng cầu xin y cứu người.

Ngẫm lại trước kia hình như tôi chưa từng ngắm kĩ Mặc Dật, trước đây mỗi lần gặp, y liền đè tôi lên giường, một người một quỷ hết sức tận hưởng, tôi vẫn luôn biết dáng người y rất tốt, bây giờ nhìn kĩ mới thấy, vai rộng mông hẹp, eo lưng chặt chẽ, cơ thể săn chắc hiện ra bên dưới lớp áo màu đen, trông như một con báo vô cùng quyến rũ, khiến tôi nhìn tới mức ngơ ngẩn, ánh mắt không tự chủ lướt lên nhìn cái mặt nạ lạnh lẽo trên mặt.

Không biết bên dưới miếng mặt nạ hung tợn kia là dung mạo thế nào, nghe nói mười vị Minh quân* ở dưới địa phủ lớn lên đều trông như quỷ, mảnh mặt nạ kia cũng chưa bao giờ thấy y gỡ ra, tôi cũng từng thử tháo xuống nhưng không được, chẳng lẽ thật sự như lời đồn?

Vừa nghĩ tới đó, tôi hơi hoảng nhìn xuống bụng nhỏ, nếu như cái thai này ra đời mặt mũi cũng hung tợn giống y, vậy thì...

"Ở trên giường vẫn chưa ngắm đủ sao?" Giọng Mặc Dật hơi khàn, sát lại gần tai tôi: "Hay là tối nay bổn quân cởi hết cho em nhìn?"

Mặt tôi lập tức đỏ lên, vội đảo mắt nhìn Thanh Hà đạo trưởng, suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

Lại nghe tiếng y thấp giọng nói: "Máu nuôi dưỡng tóc, nhưng lông tóc lại hướng về phía phổi, lông tóc toàn thân ông ta đều mọc ngược, là bởi vì con rắn kia nấp ở trong phổi, trên người tên đạo sĩ kia không phải có nước tiểu đồng tử sao? Cho ông ta uống, nôn hết máu cổ kia ra là được."

Đây là đang chủ động dạy tôi cứu người hả?

Tôi kinh ngạc nhìn Mặc Dật, chỉ thấy y trở lật lòng bàn tay, tựa như đang đánh giá xem tay mình sạch chưa: "Bảo vệ máu mủ của bổn quân cho tốt".

Dứt lời, thân hình liền như khói, tan biến không để lại dấu vết.

Tề Sở nhìn tôi một cái, đẩy đẩy vị đạo sĩ trung niên bên cạnh: "Mau đi kiếm thêm nước tiểu đồng tử!"

Bởi vì da thịt của Thanh Hà đạo trưởng trông cứ nhão nhão, chẳng ai dám đụng tới ông, đành để ông ấy nằm trên mặt đất. Tề Sở không biết kiếm đâu ra một cái phễu nhét vào miệng ông ấy, sau đó lấy một bình nước tiểu đồng tử từ trong túi ra rót vào.

Tôi sợ lại xảy ra chuyện, liền lấy tro hương rải vòng quanh Thanh Hà đạo trưởng.

Tề Sở rót hết mấy bình nước tiểu, Thanh Hà đạo trưởng vẫn không có chút phản ứng nào, nghi ngờ nhìn tôi: "Có lẽ biện pháp của vị kia nhà cô sai chăng?!"

Vừa dứt lời anh ta cũng tự rùng mình một cái, tôi thì lại tin tưởng Mặc Dật, nếu như y đã nói vậy, thì tất nhiên biện pháp này là đúng: "Có thể là chưa đủ, đổ thêm nữa đi!"

Chờ tới lúc đạo sĩ trung niên mang về một đống nước tiểu đồng tử, lại đổ thêm vào miệng Thanh Hà, bụng ông từ từ phồng lên, rót đến khi không thể để rót vào nữa, cả gian nhà đều ám mùi khai của nước tiểu, lúc này tóc dưới da ông liền bắt đầu chuyển động, nhìn vào chỉ thấy tê cả da đầu.

Không lâu sau, Thanh Hà đột nhiên bật dậy, trong miệng không ngừng ói ra nước.

Rõ ràng đổ vào là nước tiểu đồng tử, vậy mà ông lại nôn ra toàn máu loãng, bên trong còn có sâu nhỏ lúc nha lúc nhúc, nhưng mà bởi vì đụng vào hương tro xung quanh, cùng với nước tiểu đồng tử, nên cũng từ từ tan rã.

Chờ Thanh Hà nôn xong, Tề Sở và đạo sĩ kia lại tiếp tục rót nước tiểu, tôi cũng tiếp tục rải tro hương.

Cứ như vậy tận ba lần, cho đến khi ông nhổ ra toàn nước tiểu đồng tử không có tơ máu cổ nữa thì chúng tôi mới dừng lại.

Lông tóc mọc ngược trong cơ thể ông cũng từ từ đảo ra ngoài, chỉ là nhìn giống như mới cắt vậy, mọc ra từng chút một.

Thanh Hà bị vắt hết sức lực, cả người toàn mùi nước tiểu, những lông tóc chậm rãi mọc ra lại, cơ thể cũng khôi phục thành mảnh khảnh, không còn béo mập nữa.

Đạo sĩ trung niên nâng Thanh Hà đạo trưởng đi nghỉ ngơi, quay lại muốn dọn dẹp phòng này, tôi cũng có vài chuyện lát nữa muốn hỏi Thanh Hà, liền cùng Tề Sở đi sang phòng khác tắm rửa sạch sẽ.

Chờ tới khi tôi xong hết, Tề Sở cũng nấu xong bữa cơm, chay mặn có đủ, vừa ăn vừa hỏi tôi chuyện của Mặc Dật.

Trong đầu tôi lại đang miên man suy nghĩ tới lời của Trương thiên sư, kêu Xem Hương môn tới giải quyết chuyện này, vậy nên không trả lời vấn đề của y, mà trực tiếp hỏi: "Anh làm cách nào biết được tên với tuổi của tôi, lại vì sao chắc chắn tôi có thể cứu Thanh Hà đạo trưởng?"

Lục Linh hạ cổ, Tề Sở lại tới tìm tôi giải, chuyện này cũng quá trùng hợp!

CHÚ THÍCH:

*Đạo sĩ: người tu theo Đạo giáo.

*Đạo trưởng: danh xưng theo Đạo giáo.

*Cổ: sâu độc, trùng độc.

*Minh quân: Vua ở cõi âm, tức Diêm Vương. Theo truyền thuyết, dưới Địa phủ có mười vị Diêm Vương cai quản mười điện khác nhau, phán xét công đức và tội lỗi của con người sau khi chết.

- ---tym----

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play