*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi anh ta nói tới chuyện này trên mặt đã tái đi nhiều, còn mắt nhìn thật sâu vào tôi: "Cô có thể không cần xem hương lần này, cứ cho là tôi tìm nhầm chỗ."

Đây là sợ tôi ép hỏi cho nên anh ta liền dứt khoát không cần tôi làm gì nữa.

Vị đạo sĩ trung niên ở bên cạnh có chút áy náy, nhưng Tề Sở có vẻ như rất cố chấp, tôi lại liếc nhìn vị đạo sĩ già đang nằm thở hổn hển ở trên giường, giơ tay hướng Tề Sở vẫy vẫy: "Việc nên làm vẫn là phải làm!"

Đạo sĩ già luôn gọi tôi là "Vân Hương", nhưng theo tôi được biết, mẹ tôi không mang họ Vân, tôi cũng không để ý tới tên bà ngoại, chẳng lẽ đây là tên của ngoại sao?

Bởi gì tình huống bây giờ của vị đạo sĩ già này có chút đặc biệt nên tôi liền đặt trước giường bệnh của ông ta một bàn hương, sau khi dọn xong đồ vật, tôi mới mượn tay của ông ta để thắp hương lên, sau đó mới biết ông này tên là Thanh Hà, một cái tên nghe thật thanh nhã.

Hương vừa đốt lên xong, đám người Tề Sở đã lui hết ra ngoài, tôi ngồi xếp bằng trước bàn hương, nhìn chằm chằm hình dạng cuộn tròn của khói.

Sinh trưởng đảo ngược, chỉ ngẫm thôi đã thấy xót thương, nhưng căn bệnh quỷ dị này thật sự đã xuất hiện trên người của một đạo sĩ.

Sau khi hương cháy được một lúc, những sợi khói này đã tản ra, giống như vô số sợi tóc bay lơ lửng trên không nhưng lại không bay lên trên không tiếp, thay vào đó, nó quấn quanh người của ông Thanh Hà, màu sắc của hương càng ngày càng giống như sợi tóc đen.

Trong cuốn sách bà đưa cho tôi cũng chưa thấy qua có hình khói như vậy, khi tơ hương quấn quanh thì sợi tóc trên người của đạo sĩ già càng xoắn lại. Ông ta không ngừng ho khụ khụ vì sặc khói, trong lòng tôi cảm thấy không ổn rồi nên vội vàng chuẩn bị dập tắt hương nhưng vừa hướng về phía trước hai bước liền cảm thấy phía trước có mây khói mờ mịt, theo đó là tiếng khóc trầm thấp của người phụ nữ.

Thai quỷ trong bụng nhẹ nhàng trở mình, hai mắt tôi liền có thể nhìn xuyên qua mây khói và thấy một người con gái đang quỳ trên mặt đất không ngừng làm hành động duỗi tay giật tóc, tóc tai bị xé rách, cả da đầu đều là máu nhưng cô ta vẫn như cũ, dùng sức giật tóc của bản thân.

Ngay khi những sợi tóc đó bị giật xuống liền bị ném vào trong một cái bình gốm, rõ ràng tôi chỉ cách bàn hương có mấy bước chân nhưng tôi đi về phía trước cả chục bước cũng không chạm vào được bát hương, càng không thể nhìn thấy rõ mặt của cô gái cùng với bình gốm đó.

Thai quỷ rất là hưng phấn, tôi lại không hiểu tại sao mình lại rất muốn biết trong cái bình gốm đó có thứ gì, chân thì cứ đi về phía trước, trong tiếng khóc mơ hồ của người phụ nữ đó tôi còn nghe thấy tên "Vân Hương."

Nhưng dù tôi có đi bao nhiêu bước thì vẫn cách người phụ nữ đó rất xa, làm thế nào tôi cũng không thấy được cái bình gốm kia, trong lòng liền bức bách khiến toàn thân nóng bừng. Bên tai chợt vang lên tiếng thở dài, kèm theo là một cơn ớn lạnh trên vai, thật lạ, lúc này tôi chỉ bước về trước một bước nhưng đã đứng được cạnh người phụ nữ kia.

Tôi biết là Mặc Dật lại giúp mình, nhưng mắt tôi thì vẫn nhìn chăm chăm vào cái bình gốm, lúc này người phụ nữ đó cũng vừa giật một mớ tóc dính theo da đầu ném vào trong bình, chẳng qua là tóc vừa vào bình thì bên trong lập tức có một cái đầu rắn đen nhánh vươn ra, con rắn cuộn tròn nuốt chửng những sợi tóc.

Đầu con rắn kia đen như mực, vừa nhọn vừa mỏng, nếu không phải do nó có vảy rắn thì tôi còn tưởng đó là một cái mỏ chim.

Người phụ nữ đó không cảm nhận ra sự hiện diện của tôi, cô ta vẫn như cũ thấp giọng khóc thảm thiết, ngược lại con rắn đó đã từ từ đứng thẳng dậy ở trong bình và nhìn chằm chằm vào tôi.

Cảm giác bị con rắn nhìn chằm chằm không được tốt lắm, tôi quay đầu muốn tránh đi, nhưng dù tôi vặn vẹo như thế nào thì cặp mắt rắn kia vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi muốn rút lui nhưng con rắn đen đã đột nhiên lao đến trước mặt tôi, cái lưỡi đỏ tía rít lên suýt nữa là đạp vào mặt tôi.

"Vân Thanh, Vân Thanh..." Một giọng nói trầm thấp khàn khàn gọi tôi dậy.

Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi đột ngột duỗi tay ra bóp lấy con rắn đen, sau đó là cảm giác nóng rát đau nhức trên tay, mà thật tế thì tôi đã bóp vào hương, thế là lòng bàn tay bị tro hương làm phồng rộp.

Còn người phụ nữ đang khóc thúc thít và con rắn đen đã không thấy đâu nữa, những tơ khói từ hương cũng không còn quấn quanh người vị đạo sĩ già, ông ta đang nhìn tôi với đôi mắt vẩn đục, và yếu ớt nói: "Cô không phải là Vân Hương, lại là người mang thai quỷ, mọi thứ sắp tới, mau đi tìm Mạnh bà bà, trừ bà ấy ra đừng tin ai cả."

Ông ta còn muốn nói gì đó thêm nhưng những sợi tóc trong cơ thể lại bắt đầu kích động khiến ông nói không nên lời.

Tôi không biết áp chế việc này nên vội hét lên kêu Tề Sở, sau khi anh ta chạy vào liền cầm một lọ nước thuốc đổ vào miệng của đạo sĩ già.

Đạo sĩ già rõ ràng là không muốn uống, nhưng lại bị đám người Tề Sở đè lại, nước thuốc từ hai bên khoé miệng chảy ra, ông ta động đậy hai chân nhưng vẫn bị đổ vào không ít nước thuốc, thuốc vào rồi thì ông ta lập tức mê man mà ngủ thiếp đi.

Tôi không rõ thân phận của đạo sĩ Thanh Hà này cho nên chỉ đứng xem, Tề Sở làm xong hết rồi mới hỏi tôi: "Cô nhìn thấy cái gì?"

Tôi không rõ người phụ nữ khóc thảm thiết mình nhìn thấy kia là ai, đang định nói thì thấy miệng của đạo sĩ Thanh Hà độc nhiên mở ra, một con rắn đen từ trong miệng của ông ta bò ra, con rắn đó quay đầu nhìn tôi phát ra tiếng cười khanh khách, âm thanh đó rất quen thuộc với tôi, đó là tiếng cười của bà ngoại.

Lòng tôi chợt tức giận, tôi lao lên túm lấy đầu con rắn đen định lôi ra, nhưng Tề Sở lại ngăn lại và nói: "Đây là cổ sư gieo bảo mệnh cổ, cô đừng lộn xộn!"

"Bỏ rắn vào trong cơ thể là để cứu mạng?" Cảm thấy tay mình có độ nhờn, tôi mới từ từ buông tay ra, ghê tởm nhìn Tề Sở và nói ra việc người phụ nữ đã đem tóc cho rắn ăn.

Tề Sở híp mắt lại, một lúc sau mới nói với tôi: "Cô xác định mình đã nhìn thấy một con rắn đen, một con giống y như đúc con này?"

Tôi gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một khả năng liền hỏi Tề Sở: "Cổ sư kia từ đâu tới? Trông như thế nào?"

Căn bệnh quái dị như thế này, thì dựa vào đâu nói tôi xem hương là có thể giải được chứ?

Tề Sở cũng chưa từng gặp qua người này, tôi trực tiếp móc điện thoại ra đưa cho vị đạo sĩ trung niên, ông vừa nhìn sơ qua liền gật đầu nói: "Chính là bà ấy, sư phụ mới ốm một tháng đã có người giới thiệu bà ấy, người ta nói bà là người có cổ thuật mạnh nhất ở Tương Tây."

Tôi nhìn vào bức ảnh chụp của Lục Linh, vừa cảm thấy buồn nôn khi nghĩ tới con rắn đen ăn tóc ở trong cơ thể của đạo sĩ Thanh Hà.

Và nơi bà ta dẫn tôi đến đó chắc chắc không có chuyện tốt.

Nghĩ tới tiếng cười của bà ngoại phát ra từ con rắn đen, làm lòng tôi càng thêm bất an, tôi chỉ muốn trở về nhìn bà ngoại ngay.

Lúc này, ông Thanh Hà từ trên giường lộn mình như một cái như con cá chép đứng lên, "Vân Thanh, mẹ cô Vân Hương vẫn còn sống, mau đi cứu bà ấy!"

- ----tym-----

Editor: Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play