*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không ngờ rằng sợi mi sau khi tách ra khỏi cơ thể vật chủ mà vẫn sống được, nên không có phòng bị từ trước và bị nó đâm vào, sau đó là truyền tới một trận tê nhức như kim châm, theo bản năng tôi chỉ muốn kéo ra, ở một bên, Tề Sở nhanh móc ra bật lửa xén vào lông mi xung quanh tay của tôi.

Ngọn lửa thiêu vào ngón tay của tôi thật nóng rát và đau nhức nhưng sợi mi kia lại không hề cuộn lại chút nào, ngược lại nó còn đâm sâu vào tay hơn, có thể nhìn thấy những sợi mi li ti đang động đậy tản ra dưới lớp da thịt.

"Tại sao lại thế này?" Đạo sĩ trung niên có vẻ lo lắng và nóng nảy, ông duỗi tay ra: "Chúng ta cũng đã chạm qua nhiều lần, nhưng chung quy thì đều là lông tóc, gặp lửa liền cháy mất!"

Các ngón tay của tôi đều bị bật lửa đốt sắp chín nhưng Tề Sở vẫn không chịu từ bỏ, đạo sĩ trung niên rõ ràng cũng nắm vào mi nhưng lại giật không ra được.

Ông đạo sĩ nằm ở trên giường thở hổn hển phì phò, chỉ cần nghĩ tới việc mình sẽ biến thành bộ dáng của ông ta bây giờ thì tôi liền cảm thấy ớn lạnh cả người.

Khi tôi còn chưa kịp làm gì thì một luồng khí lạnh từ trên vai đã lan ra khắp cơ thể của tôi, theo đó là sợi mi trên tay cũng bị kéo ra.

Tôi lạnh toát cả người, thai quỷ trong bụng nhỏ liền động đậy liên tục, mắt thấy sợi mi sau khi bị kéo ra sắp bay tới dính vào da thịt của đạo sĩ trung niên, tôi cùng Tề Sở cuống quít muốn giúp đỡ lại chợt nhìn thấy một bóng đen. Trong nháy mắt, Mặc Dật đã ôm lấy tôi, ngọn lửa màu xanh lục từ ngón tay của y bắn ra thiêu đốt sợi mi kia thành đám khói đen.

Nhìn thấy Mặc Dật đột nhiên xuất hiện, cả phòng liền im lặng, còn Tề Sở thì kinh ngạc nhìn chằm chằm Mặc Dật, vị đạo sĩ trung niên kia thì đang nắm ngón tay của bản thân mà cảm thấy may mắn, dường như ông ta không thể nhìn thấy được Mặc Dật.

Tôi xoa xoa bả vai, cái mặt nạ quỷ trên vai chính là chỗ Mặc Dật cắn để lại nên chỉ cần có chút động tĩnh nào là y liền biết.

Chỉ là không ngờ rằng y sẽ ra tay hỗ trợ, tôi quay đầu lại nhìn y, đập vào mắt vẫn là mặt nạ màu xanh hung tợn quỷ dị kia, ngoại trừ đôi mắt đen như hắc diệu thạch thì không nhìn ra gì cả.

"Sinh trưởng ngược?" Trong giọng nói của Mặc Dật mang theo vài phần thú vị, quay đầu nhìn Tề Sở: "Tuổi cậu còn trẻ mà đã mở ra thiên nhãn, chẳng trách có thể giải được Phiên Hồn Hương."

"Phủ Quân quá khen!" Ánh mắt Tề Sở lấp lánh, sửa sắc mặt từ vô lễ thành cung kính rồi cúi đầu theo lễ nghi đạo giáo để chào Mặc Dật: "Phủ Quân nếu ngài biết đây là sinh trưởng ngược, vậy không biết có thể giúp tôi giải trừ nó không."

Dưới đáy lòng tôi sinh ra một tia hy vọng, mong sớm giải trừ việc này để tôi còn về nghe bà ngoại kể lại mọi chuyện, cũng giúp bản thân mình an tâm một chút.

Suy nghĩ vừa loé qua thì Mặc Dật liền bình tĩnh đáp: "Không thể."

Đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười, vì nghĩ nếu không phải do sợi mi đó muốn chui vào cơ thể của tôi rồi làm hại tới cái thai quỷ thì có lẽ y sẽ không xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, sau khi y nói xong liền trực tiếp biến mất, Tề Sở lại tự nhiên cúi đầu chào hướng Bắc, tôi liền kéo anh ta sang hỏi: "Anh vừa gọi anh ta là Phủ Quân? Vậy anh có biết anh ta là ai không?"

Tề Sở ngạc nhiên nhìn lại tôi lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ: "Cô mang thai con của ngài ấy mà không biết ngài ấy là ai?"

Tôi liền đỏ mặt nhưng cũng chẳng buồn giải thích chuyện máu chó giữa tôi với Lục Tư Tề và Mặc Dật, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm Tề Sở mà không nói gì.

Tuy nhiên vận số của tôi gần đây rất là tệ, Tề Sở vỗ hai tay lên vai của tôi, nói: "Cô biết tên ngài ấy, nhưng vì ngài ấy không nói với cô nên tôi càng không dám nói. Nếu mà tôi lỡ nhắc tới thì đừng nói tới đôi mắt này mà ngay cả cái mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn."

- -----tym-----

Editor: Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play