Đêm đã đến, Phụng La mệt mỏi vì đống tấu chương, vươn vai đứng dậy tính về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi thì một khúc nhạc du dương từ đâu bay đến.... Phụng La ngơ ngẩn, vô thức được tiếng đàn đưa lối đến Trúc Đình viện!
Bên trong, một bóng dáng xinh đẹp, thướt tha uyển chuyển bên dưới ánh trăng mờ ảo đang gãy đàn. Tuy chỉ nhìn được bóng lưng cũng đủ làm mê mẩn tâm trí bất cứ ai...
Vạn Tuyết Cơ cứ như hằng nga trên cung trăng đang lạc lối đến dương gian để tìm vui, vẻ đẹp của nàng dù chỉ là bóng lưng cũng đủ làm Phụng La... tim chợt khẽ rung nhẹ!
Đã bao lâu rồi, tim nàng lại rung động vì một nữ nhân??? Nàng đứng nghe đến mê mẩn, khúc nhạc vô tình đưa nàng trở về thời điểm năm năm trước, khi nàng chỉ vừa tròn mười lăm tuổi!
-Phụng La tỷ tỷ, đến đây bắt muội đi...
-Đừng chạy Nguyệt nhi, muội sẽ ngã mất!!!
Phụng La vừa dứt lời thì bóng hồng nhỏ trước mặt nàng đã vấp ngã. Nàng nhanh tay chạy đến đỡ lấy nàng ta.... Cả hai cùng nhau té xuống nhưng Phụng La vẫn gắt gao ôm chặt lấy Tú Nguyệt
-Nguyệt nhi, muội có sao không?có đau ở đâu không?
-hihi... có Phụng La tỷ tỷ bảo vệ, muội làm sao có chuyện gì được!
Phụng La sủng nịnh cốc đầu Tú Nguyệt, cười hiền hòa
-Dẻo miệng!
-Tỷ tỷ, sau này có phải tỷ vẫn sẽ bảo vệ muội chứ?
-Ta hứa, sau này có ra sao ta vẫn bảo vệ muội!
-Vậy ngoắc tay thề đi!!!
-Được!
Ánh mắt của nàng to tròn như ánh mặt trời chói sáng đầy tinh nghịch, đôi môi hoa đào cười rộ tựa nắng mai... Bóng dáng ấy khi gãy đàn cũng hệt như người trước mắt, uyển chuyển và thướt tha! Bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy đã năm năm không gặp nay lại vô tình hiện lên trong đầu Phụng La qua thân ảnh người trước mắt....
Đang ngẩn ngơ bỗng một tiếng hát dịu dàng vang lên, lôi kéo linh hồn nàng về với thực tại.
🎵🎵🎵🎵🎵
-Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta...
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ,
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan..... Mà người vẫn như xưa, nữ nhân đa tình.
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
Nhân tình đã sớm thay đổi hình dạng
Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại......(trích họa bì)
🎶🎶🎶
Tiếng hát ngân nga man mác buồn như đánh vào tâm can của người nghe! Người con gái trước mắt này mới hai hôm trước, đứng trước nàng không hề hoảng sợ!!! Người con gái này đối đáp cùng nàng rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ bóng dáng của nàng ấy, giọng hát của nàng ấy lại mang một chút bi ai đến nỗi khiến cho người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà dỗ dành! Nàng ta đang có tâm sự sao? Tại sao chỉ mới mười sáu tuổi lại có thể đàn lên một khúc nhạc buồn tha thiết, có thể hát lên một cách rất hiểu tình như vậy! Nàng ta đã biết yêu sao? Vì ai mà nàng ta u buồn như thế?..... nhưng tất cả há có liên quan đến nàng??? Sao nàng phải suy nghĩ nhiều về nàng ta đến vậy!
Khẽ quay lưng thầm tự hỏi...
-Vạn Tuyết Cơ rốt cuộc nàng là người thế nào? Nàng tiếp cận ta vì mục đích gì?
Bao nhiêu là câu hỏi vang lên trong đầu của Phụng La, nên tin tưởng nàng ta là thật lòng hâm mộ nàng, hay nàng ta chỉ vì một mục đích sâu xa nào đó?? Mà nàng vạn lần đâu biết rằng... chính vì yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên mà Tuyết Cơ lại có thể từ bỏ mọi thứ để được ở bên nàng!
....Nàng ấy sẵn sàng từ bỏ tình yêu thương của gia đình, nơi mà nàng ấy lớn lên, kể cả hôn nhân cả một đời cũng chỉ vì lỡ si mê một ánh mắt của nàng....
..................
Vạn Tuyết Cơ thấy trời đã tối muộn, không khí cũng trở lạnh hơn, nàng mới thu dọn đàn đứng dậy bước vào phòng.
Rót cho mình một ly trà, nàng ngồi bên song cửa sổ ngắm trăng rồi thở dài...
Nàng ta sẽ bị tâm ý của nàng lay động chứ? Sẽ bị nàng câu dẫn chứ??? Nhưng nếu nàng ta chỉ là một nữ nhân bình thường cảm mến nam nhân thì nàng sẽ ra sao? Đâu phải ai cũng như nàng, có sở thích ngông cuồng đến vậy!!! Mặc kệ nàng ấy thế nào, nàng thương thì nàng tỏ bày, còn nàng ta không chấp nhận là chuyện của sau này... trước mắt hãy cứ làm theo trái tim mình!!!
...............
Đêm đó Phụng La nằm mộng, nàng mộng thấy bóng dáng người con gái dưới trăng ấy, cứ dập dìu trong cơn mê... Nàng đôi lúc choàng bừng tỉnh, lắc lắc đầu để xua đi hình ảnh yêu nghiệt đó! Nhưng rồi vào mộng lại tiếp diễn....
Nàng bậc dậy khỏi giường kêu người mang một ly trà nóng đến để cố gắng tỉnh táo lại tâm thần! Nhan sắc mị hoặc của Vạn Tuyết Cơ đúng là họa thủy, nàng đường đường là một nữ nhân mà cũng không cách nào xóa bỏ hình bóng nàng ấy trong lòng, là vì ta mê luyến hay vì ta bị ám ảnh đây?... lần thứ hai trong cuộc đời, nàng bị một hình bóng nữ nhân quấn lấy, tự thấy thật khôi hài!