Hai ngày sau, từ sáng sớm Vạn Tuyết Cơ đã sửa soạn tươm tất để vào cung. Nàng nhìn quanh phủ một lượt, nơi nàng lớn lên nay lại phải rời xa cũng có chút buồn... Đến tiễn nàng cũng chỉ có mẫu thân còn phụ thân lại không thấy đâu, nàng đoán chắc hẳn người vẫn còn giận nàng! Sau đêm to tiếng nàng ôm ấm ức về phòng cũng nghỉ ngợi rất nhiều! Nếu đứng ở lập trường của cha mà nói là vì ông lo lắng cho nàng cùng gia đình nên mới như vậy thôi! Nghĩ lại cũng thấy mình hơi tùy ý nhưng bản tánh nàng trời sinh rất bướng bỉnh dù biết mình sai cũng không chịu xin lỗi! Thôi thì cứ để thời gian cũng sẽ xóa nhòa được cơn tức giận trong cha thôi!

-Hài nhi, ngươi đi đường bình an, nhớ giữ gìn sức khỏe. Tối ngủ phải đắp chăn vào! Còn nữa....

-Mẫu thân... hoàng cung và phủ chúng ta cách nhau đâu có xa, lâu lâu ta sẽ xin phép hoàng thượng về thăm người mà, đừng khóc nữa... mẫu thân ở nhà cũng phải giữ gìn sức khỏe. Vân nhi, Phong nhi cả hai nhớ lo cho mẫu thân đàng hoàng..!!

-Vâng tiểu thư, hic... muội cũng nhớ tiểu thư lắm!

-Ngốc, ta về sẽ có quà cho cả hai được không???

-Vâng!

-Tới giờ rồi, mẫu thân ta đi đây người đừng buồn! Vài ngày nữa không phải ca ca trên chiến trường cũng về bồi bên người sao??

-Được... ta biết, mà chỉ là không nỡ để ngươi đi!

-Mẫu thân an ủi cha giúp hài nhi, hài nhi bất hiếu!

-Ngươi đừng lo cha ngươi ngoài cứng trong mềm, vài ngày nữa là sẽ quên thôi! Đi mau đi kẻo trễ!

-Vâng, mẫu thân...

Bánh xe kẻo kẹt khuất xa dần. Vạn tể tướng đứng từ xa nhìn theo mà thở dài... Chỉ mong hài nhi sau khi nhập cung rồi sẽ biết học cách trưởng thành hơn!

................

Cánh cổng cung cấm mở rộng chào đón nàng. Nàng quay đầu lại nhìn cánh cổng đang từ từ khép... thầm thở dài, không biết hành trình câu dẫn một nữ nhân sau này của nàng sẽ thế nào? Nàng chỉ biết nàng không quan trọng lễ tiết hay câu nệ cả hai đều là phận nữ nhi, nàng chỉ biết thích một người thì chỉ cần được ở bên cạnh người đó là đủ!

........

-Vạn họa sư, mời theo lối này ....

Một công công cỡ tuổi nàng cung kính dẫn nàng đến chỗ ở của mình! Đó là một điện phủ, tuy hơi nhỏ nhưng bài trí cũng rất bắt mắt.... phong cảnh nên thơ hữu tình, hai bên con đường sỏi được trồng rất nhiều hướng dương trông rất đẹp! Đi sâu vào một chút lại có cả một hồ nước rất nên thơ, xung quanh đều được bao bọc bởi rất nhiều cây trúc xanh ngát, khiến người chiêm ngưỡng cũng thấy mát lòng! Quả là phí tâm tư của người bài trí!!! Nàng thầm mỉm cười, có phải bệ hạ cất công chuẩn bị cho nàng không?? Trong khi đó, ở Linh Long điện...



-Hoàng thượng, Vạn tiểu thư đã vào cung, nô tài đã cho người đi bài trí chỗ ở cho Vạn tiểu thư rồi!

-Vậy sao? Hôm nay là ngày nàng ta nhập cung?? Ta cũng nhất thời quên mất! Ngươi làm tốt lắm nếu không đã làm mất mặt Vạn tể tướng rồi!

-Vâng! Thần đã cho quét dọn một chút lại Trúc đình viện để nàng ấy ở đó!

-Trúc đình viện? Không phải là nơi lưu trú mỗi khi vào cung của tên thần bí Vương Tử Nhan kia sao? Ngươi giành chỗ hắn như vậy không sợ hắn tính sổ ngươi hả...??

-Hoàng thượng, thần nhất thời quên mất vì gấp quá nên mới vậy? Vậy bây giờ phải làm sao?

-Được rồi! Tạm thời cho nàng ấy ở tạm đó đi! Tên kia lâu lâu cũng mới về mà! Đến lúc đó ta tự có sắp xếp!

-Vâng, vậy bệ hạ muốn khi nào cho nàng ấy diện kiến??

-Trước hết cứ cho nàng ta nghỉ ngơi đi! Ta còn chưa biết mục đích nàng ấy đòi vào cung là gì...  Hy vọng không như ta nghĩ là lão tể tướng cài nàng ta vào để theo dõi ta! Ngày mai ta sẽ triệu!

-Vâng!

...............

TRÚC ĐÌNH VIỆN

-Làm phiền công công, ta khi nào mới được gặp bệ hạ?

-Vạn tiểu thư, người cứ ở đây đợi đến khi nào có lệnh triệu của hoàng thượng!

-Được, đa tạ!

-Nếu cần gì cứ tìm nô tài, nô tài tên Lưu Nhị! Lát nữa sẽ có cung nữ mang đồ dùng cá nhân cùng y phục tới cho người! Ngự trù cũng đang chuẩn bị bữa sáng... một lát sau sẽ được dọn lên, nô tài cáo lui trước!

-Được, cám ơn ngươi!

............

Vạn Tuyết Cơ cứ ngây ngốc chờ suốt một buổi sáng cho đến tối, vẫn chưa thấy được triệu kiến! Không lẽ ngày đó nàng vẫn chưa gây được ấn tượng mạnh mẽ sao? Bình thường với sắc đẹp và sự thông minh của nàng đừng nói là nam nhân ngay cả nữ nhân cũng đổ gục dưới chân nàng! Mà con người này lại sắc lạnh như vậy??? Đúng là người mà nàng đã nhắm thật không tầm thường... nghĩ vậy nàng lại ngây ngốc cười, nếu đã rảnh rỗi vậy cứ dạo chơi quanh đây để tìm hiểu đường đi nước bước cũng có lợi cho nàng sau này! Nói là làm nàng đứng lên bước ra ngoài!

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, do mấy ngày trước là trung thu nên đến giờ vẫn còn tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng mờ ảo lung linh, thật khiến người ta động lòng muốn đánh 1 khúc nhạc.... nghĩ vậy, nàng cho người đi tìm Lưu Nhị để kiếm cho nàng một cây đàn!

Nữa canh giờ sau, đàn đã được mang đến đình trúc... vì mang danh con gái cưng của tể tướng lại là nữ nhi đầu tiên được hoàng thượng trọng dụng cho nên ở đây, ai cũng cung kính đối với nàng! Nàng muốn đàn liền có đàn không dám chậm trễ...

-Họa sư, người có cần dùng chút điểm tâm không? Để Xuân nhi cho người đi làm mang tới!

Xuân nhi là hầu nữ trong cung của nàng, nàng ta cũng trạc tuổi nàng, nhưng dáng vẻ lanh lẹ ưa nhìn... Thoạt nhìn rất thông minh, đây cũng là người đầu tiên ở cung cấm này cho nàng một cảm giác có thể tin tưởng được!

-Không cần đâu, ngươi lui về nghỉ ngơi đi! Ta ở đây một chút rồi cũng sẽ vào phòng..!

-Vâng!!! Người nhớ về phòng sớm, trời thu sương xuống rất lạnh!

-Được!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play