Một canh giờ trôi qua trong im ắng....Hàng ngàn con mắt đang lưu động theo từng đường vẽ uyển chuyển của Vạn Tuyết Cơ... Đôi tay thon dài trắng ngần của nàng họa trên giấy tựa như đang múa một điệu khúc thật mỹ lệ.... Ngòi bút cứ thế nhẹ nhàng lướt, khiến mọi người đều trầm trồ dõi theo!

Một ánh mắt trên cao cứ dõi theo nàng từ nãy đến giờ nhưng không phải dõi theo đôi tay nàng mà là ... khuôn mặt khi nghiêm túc của nàng bất chợt làm Phụng La nhớ đến một người làm nàng cứ si ngốc nhìn! Sao biểu hiện khi họa của nàng lại giống người kia đến lạ... Mãi ngắm nhìn đến nỗi bức tranh đã hoàn thành, Phụng La vẫn không hay! Cho đến khi Cao công công nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng nhắc nhở, nàng hoàn hồn lại thì đã thấy Vạn Tuyết Cơ đang quỳ trước mặt cùng với bức đồ họa! Vẻ mặt nàng ta mỉm cười nhìn thẳng vào nàng một cách tràn đầy tự tin!

-Người đâu! Mang lên!

-Tuân lệnh!

Chẳng mấy chốc bức tranh đã được đem đến trước mắt!

Mọi người đều nín thở dõi theo sắc mặt của hoàng thượng! Vì chưa ai có thể nhìn rõ được những gì mà Tuyết Cơ đã họa!

-hahahaha....

Tiếng cười thanh thúy vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến mọi người bỗng dưng giật mình!

-Hảo, hảo thật thông minh! Vạn Tuyết Cơ... ngươi đúng là xứng danh tài nữ! Bút tích mảnh mai nhưng rất có lực... Hảo! Xem ra ta không nhìn nhầm ngươi.... Cao công công, ngươi giơ bức tranh lên cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đi!

-Tuân lệnh!

Bức tranh được đưa lên tất cả đều vỡ òa khi hiểu được sự thông minh của Tuyết Cơ, mà hoàng thượng nói đến là gì!!

Trong tranh là thời khắc hoàng thượng đang từ từ bước lên ngai vàng! Nên chỉ thấy được bóng lưng phía sau, còn các quan đại thần hai bên đều quỳ rạp, mặt đưa xuống dưới nên không thấy rõ được khuôn mặt ai... lấy gì mà họa biểu cảm, nếu chỉ có cảnh và bóng lưng thì không thể mượn cớ nàng vẽ sai mà trách tội được!! Quả thật rất thông minh, mọi người đều vỡ lẽ tán dương nàng khiến Vạn tể tướng cũng thoáng nở mày nở mặt! Nụ cười lại hiện diện trên khuôn mặt tức giận và căng thẳng của ông từ nãy đến giờ!

-Hoàng thượng người chỉ yêu cầu thần nữ họa lại thời khắc người đăng cơ thôi... mà theo Tuyết Cơ thấy, thời khắc người bước lên ngai vàng mới là thời khắc đẹp và quan trọng nhất! Không biết bức họa đồ này đã làm vừa lòng người chưa?

-Hảo, ta rất vừa lòng! Vạn tể tướng, ngươi cũng thấy tài nghệ cùng sự khéo léo thông minh của Vạn tiểu thư rồi đó! Vậy tại sao ngươi lại không tin tưởng hài nhi mình sẽ làm được?? Có vẻ như ngươi đang làm mai một tài năng của nàng rồi khi cứ ích kỉ giữ nàng cho riêng mình như vậy!

-Thần biết tội, mong bệ hạ tha thứ!

-Được rồi! Hôm nay Vạn tiểu thư làm ta rất hài lòng sắc phong "tứ phẩm họa sư " đi theo bồi bên ta! Hai ngày sau vào cung nhậm chức!

-Thần nữ đa tạ bệ hạ, bệ hạ vạn tuế... vạn vạn tuế!

Vạn Tuyết Cơ thập phần vui mừng. Trở thành họa sư của nàng chẳng phải lúc nào cũng được gặp nàng, được ở cạnh nàng sao?? Nghĩ đến đã thấy hạnh phúc rồi! Nhưng chuyện quan trọng trước mắt phải dỗ dành hai bậc phụ mẫu nhà nàng, xem ra phải tốn không ít nước mắt nữa đây!
.................

VẠN PHỦ

-Cha, cha còn giận nữ nhi sao??cha....

-Quỳ xuống!

-Lão gia.....

-Phu nhân không cần nói đỡ cho hài nhi không biết phải trái này, quỳ xuống!

Vạn Tuyết Cơ chưa bao giờ thấy cha giận giữ như vậy trong đời, nên mới mau chóng quỳ xuống chịu phạt!

-Lão Hào, mau lấy gia pháp đến...

-Cha...

-Lão gia...

-Ngươi có biết hôm nay đã phạm lỗi gì không?

-Cha nhi nữ chỉ không muốn làm một nữ nhân vô dụng, nhi nữ cũng muốn làm nở mặt tổ tông chứng minh thiên hạ biết... cho dù là phận nữ nhi nhưng cũng sẽ không thua kém ai, cớ gì cha lại giận giữ như vậy???

-Còn dám nói, hôm nay nếu họa được thì không sao, nếu không họa được mà còn chọc bệ hạ tức giận... hậu quả ra sao ngươi có biết không?? Ngươi ngông cuồng đem cả tính mạng gia tộc ra đùa giỡn đã không nói, mà ngươi đã đến tuổi cập kê lại còn không chịu yên phận ở yên một chỗ chờ ngày thành gia lập thất còn đòi nhập cung, ngươi có biết vào cung rồi ngay cả yêu đương cũng không được phép không? Nói gì đến gã đi??? Nữ nhân... ai cũng muốn tự do tự tại, còn ngươi lại muốn chịu cảnh 'chim lồng, cá chậu' hay sao?

-Cha... chỉ là không được phép chứ đâu có luật sau này cấm không được gã đi! Ta cũng chỉ muốn một chức quan để thiên hạ không nghĩ... ta là một đóa hoa để trưng thôi mà!

-Ngươi chứng minh như vậy làm gì chứ? Mang danh con gái ta đã vang danh thiên hạ rồi, cần gì phải chứng minh... Phận nữ nhân một đời hầu phu quân cho tốt là đã được vinh danh rồi!

-Cũng vì suy nghĩ nữ nhân không làm được gì như cha mà làm mai một tài năng của ta đó, cha không nghe thấy bệ hạ cũng nói vậy sao? Nếu cha suy nghĩ cổ hủ vậy tại sao trước đây lại giúp bệ hạ đăng cơ? Người không phải cũng là nữ nhân sao???

-Câm miệng!!! Ngươi không được đem hoàng thượng ra so sánh với mình, ngài là thân long phụng, số phận sinh ra đã khác người cộng thêm đó là di nguyện của tiên đế ngài mới lên ngôi. Ngươi tưởng làm hoàng thượng là sung sướng sao? Có bao nhiêu thứ phải lo nghĩ! Chưa kể đến chơi với vua như đùa với hổ vậy! Tính cách hoàng đế bề ngoài thì hòa nhã, luôn luôn cười nhưng sâu bên trong tâm cơ ngài không một ai hiểu được! Ngài ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng sử phạt thẳng tay! Ngươi bên cạnh không gây họa không sao, nhưng chỉ một trục trặc nhỏ thôi cả gia tộc đều bị tru vi....

-Cha, nói tới lui người vẫn là không tin tưởng hài nhi! Người chỉ ích kỉ lo nghĩ cho bản thân thôi! Người lo hài nhi làm mất mặt người thôi không phải sao?

Bốp.... Một bạt tai giáng xuống má của Vạn Tuyết Cơ, khiến nàng sửng sốt!

-Nghịch tử, có nữ nhi nào đi nói chuyện với phụ thân mình như vậy?

-Ta cũng không ngờ chỉ một chuyện nhỏ như vậy cha lại đánh ta, từ nhỏ đến lớn cha chưa đánh ta bao giờ!

-Cũng chính vì vậy mà ngươi mới ngỗ nghịch tự làm theo ý mình!

-Được vậy cha đánh chết ta luôn đi khi đó ta mới không thể vào cung được, vì hoàng thượng đã ban bố lệnh cha có đánh chết ta cũng vậy!

-Ngươi.....

-Lão gia, hài nhi nói đúng chuyện không đáng mà, nhi nữ chỉ làm họa sư chứ có phải chức quan gì khác đâu mà sao chàng lại nặng tay đánh lên khuôn mặt của hài nhi như vậy?

-Loạn rồi, ngay cả phu nhân cũng chống ta!?

-Ta không chống chàng nhưng hài nhi nói đúng... bây giờ lệnh cũng ban bố chẳng lẽ chàng muốn kháng chỉ???

....-Hừ ....

-Phong nhi, Vân nhi đưa tiểu thư xuống tắm rửa thay y phục, nhớ thoa thuốc cho tiểu thư để hai ngày nữa còn đi nhận chức.... Tuyết nhi con cũng xin lỗi cha một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi đi!

-Con không sai!!? Không phải xin lỗi...

Nói xong nàng bỏ chạy ra khỏi từ đường! Trên mặt còn thấm đẫm hai dòng nước mắt bi thương...

-Ngươi.....

Vạn nhất tức đến nỗi không nói thành lời! Một đêm sóng gió của Vạn gia cứ thế trôi qua!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play