Nói được làm được, Khưu Dật bị cô làm cho hú vía vào lần gặp sau đó
"San San. Thứ này ở đâu ra?"
Không mất nhiều thời gian, anh nhận ra ngay trên tay cô đang cầm chính là ngọc tỷ. Hoa văn được chạm khắc tinh xảo thể hiện quyền uy. Ngự bên trên là một con rồng, chân nó đang trấn giữ một hòn ngọc lớn.
"Em nói rồi, chúng ta nhất định sẽ có cách!" - San San hớn hở.
"Đây không phải là cách. Đây là mưu phản!"
"Anh chỉ cần đem cái này đến đe dọa hắn, bắt hắn phải thả em ra, và chúng ta sẽ được ở bên nhau!"
"San San, em nghĩ Vương Lâm Quân là ai chứ? Hắn là Thái tử đó, chỉ cần hắn biết ai giữ ngọc tỉ của hắn, cả gia đình người đó sẽ bị đi tù! Không ai có thể đe dọa được hắn đâu".
"Nhưng không có ngọc tỉ, hắn không thể lên ngôi được".
Khưu Dật tròn mắt.
"Ai nói với em như vậy chứ? Ngọc tỉ chỉ làm cho những điều lệnh trên giấy của hắn có giá trị pháp lý thôi. Mất nó hắn sẽ lo giấy tờ của hoàng gia có thể bị giả mạo, chứ không ảnh hưởng gì đến ngai vàng của hắn cả".
San San á khẩu. Cô đã bị lừa.
"Vậy anh đưa cho em, em sẽ đưa lại cho hắn!"
"Không được, như vậy quá nguy hiểm. Nhỡ hắn đã phát hiện ngọc tỷ bị mất và bắt được em, mọi chuyện sẽ vỡ lở. Anh sẽ giữ giúp em!"
Ngọc tỉ nhanh chóng được cất bên trong ba lô của Khưu Dật. Lúc này thì San San cảm thấy thật sự lo lắng. Từ đâu mà cô lại đi làm ba cái chuyện trái pháp luật như vậy?
Hôm trước sau khi về nhà, cô đã bắt gặp Lâm Quân và một cô gái khác. Cô ta rất đẹp, hình như cô đã từng thấy cô ta trên một cuốn tạp chí nào đó rồi. Bộ đồ bó sát ôm lấy thân hình mảnh mai của cô ta tôn lên những đường cong thanh lịch, đôi chân dài miên man. Ở cô ta là sự lai tạo giữa vẻ đẹp phương Tây và phương Đông chưa từng có. Cũng nhờ bộ đồ kia mà San San biết cô ta đến đây với mục đích chẳng mấy trong sáng. San San cảm thấy có chút không thoải mái, dẫu chẳng hiểu vì sao.
Đến ngay cả Vương Lâm Quân, con người bình thường luôn bá đạo, ngang ngược cũng có chút căng thẳng khi thấy bị cô bắt gặp.
"San San, đây là..." - Lâm Quân vội vã muốn làm rõ.
Thì bị cô ta chặn họng.
"Tôi là Thục Khuê, bạn gái cũ của Lâm Quân, chúng tôi đã từng đính hôn với nhau! Cô là Diệp San San, tôi biết rồi!"
Cách ăn nói vô cùng khinh người. Sự xuất hiện đột ngột của Thục Khuê khiến cô thật sự không biết phải làm sao. Đang đứng như trời trồng, đột nhiên có một anh vệ sĩ chạy vào dường như có chuyện gì cấp báo, chỉ nghe hắn ậm ừ một chút rồi bộ mặt lạnh tanh.
"Thục Khuê, tôi bận rồi. Nếu không có chuyện gì nữa, cô có thể về rồi đó!"
Lời đuổi không khách sáo thế kia lại làm cô vui lòng. Thế nhưng, Lâm Quân đi rồi. Thục Khuê vẫn ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play