------------------------------

Khu 48...

- Thầy Ma Kết! Chị Thiên Bình! A, cả anh Song Tử và chị Bảo Bình nữa?

Lục Ý Uyên kinh ngạc khi nhìn thấy bốn gương mặt quen thuộc ở trong vòng thử thách cuối cùng. Nhưng cô chỉ chạy về phía của một người, là Ma Kết, nét mặt vô cùng hứng khởi:

- Em không ngờ lại gặp được mọi người đấy ạ! Đây là vòng cuối nữa chứ! Đúng là thầy và các anh chị đều rất mạnh a! Em biết thầy sẽ sống sót đến sau cùng mà! Người thầy hoàn hảo vĩ đại của chúng em, làm sao có chuyện bị loại được hihi! Em chắc chắn vòng này thầy cũng sẽ vượt qua thôi.

Bảo Bình: "..."

Song Tử: "..."

Thiên Bình: "..."

- Đúng là con fan cuồng.

Lâm Tử Hàn khinh bỉ lên tiếng, khi thấy vẻ mặt hớn hở mất hết tôn nghiêm của Lục Ý Uyên. Với tình huống này, Ma Kết chỉ biết cười trừ. Còn Lục Ý Uyên lại nổi đổng lên, cũng không chịu thua:

- Nói gì đấy hả? Cậu thì sao? Chưa gì đã biến thành cái đuôi bám ngay bên cạnh crus---

- Này, cậu muốn chết hả?

- Ngon nhào vô kiếm ăn!

- ...

Sao bốn người lớp 12S lại có cảm giác như mình đã già đi rất nhiều, khi ngồi yên nhìn cảnh chó đánh mèo của hai đứa nhóc năm hai trước mặt vậy nhỉ?

Hai đứa nó vừa xuất hiện, liến thoắng một hồi rồi lại chửi nhau. Biến những đàn anh đàn chị, thầy giáo thành những kẻ ngồi yên xem kịch hay rồi.

- A, anh Song Tử!

Bỗng, một giọng nữ thánh thót vang lên. Nghe tiếng gọi này, trừ Ma Kết ra thì ai cũng biết người con gái này. Nhưng trái với biểu cảm vui mừng của cô ấy, ánh mắt Song Tử có chút chán bỏ. 

- Em chào thầy ạ. Em chào chị Bảo Bình, chị Thiên Bình.

Lương Trúc Thảo khẽ cúi chào Ma Kết, rồi quay sang nói lời chào với bạn cùng lớp của Song Tử. Ánh mắt cô khi lướt ngang qua Thiên Bình, có chút hài lòng. Vì chị ấy hoàn toàn tách xa Song Tử của cô ra. Nghĩ đến, Lương Trúc Thảo liền vui vẻ chạy đến chỗ Song Tử, thắm thiết lên tiếng:

- Song Tử, chúng ta thật có duyên, đúng không anh? Lúc nãy em chưa kịp hỏi số tiếp theo của anh, anh đã đi mất rồi. Hóa ra chúng ta lại được gặp nhau thêm một lần nữa.

- Phải. Chúng ta đúng là có số mệnh mà. 

Song Tử mỉm cười cưng chiều, khiến những kẻ còn lại không khỏi nổi da gà. Không thể tin được, gương mặt này đã từng xuất hiện sự chán ghét đối phương.

Bảo Bình đang ngồi cùng Song Tử, không chịu nổi, liền tránh xa cặp đôi sến rện ấy ra. Hòa nhập cùng Thiên Bình, Lâm Tử Hàn và Lục Ý Uyên. 

Rốt cuộc, trong căn phòng này, chỉ có một mình Ma Kết là bị tách biệt một mình.

- Chúng ta đang ngồi chung với nhau, nhưng không có nghĩa chúng ta là đồng minh.

Bảo Bình ngồi cùng hai đàn em năm dưới, tuyệt tình nhắc nhở:

- Trong thử thách này, chị không ngại để loại bỏ hai đứa đâu.

- Chị không cần nhắc, vì em cũng có ý định như vậy đấy.

Lâm Tử Hàn cũng không hề nể tình mà đáp lại. Nhưng đối với người ngồi bên cạnh mình, cậu lại có thái độ nhún nhường, cười giảo hoạt:

- Nhưng sweetheart thì khác. Vì chị đã giúp em ở vòng một, nên ở vòng này, em sẽ đem vị trí sống sót của khu về cho chị nha?

- Tùy cậu. 

Thiên Bình có vẻ không xem nặng lời nói của Lâm Tử Hàn, tùy tiện đáp. Cuộc đối thoại của hai người khiến Bảo Bình có chút tò mò, lên tiếng:

- Hai người từng chung khu sao?

- Vâng. Ở vòng một, trò chơi tách kẹo. Sweetheart không chỉ cứu em mà còn khiến em dành được hạng nhất nữa đấy.

- Ôi shit! Cậu ăn cái gì mà may mắn vậy? Chung khu với cru---

- Con fan cuồng kia, tôi bịt mồm cậu lại bây giờ?

- Bla... bla...

"..."

Trái với nhóm bốn người đang hăng say nói về những vòng trước mình đã trả qua điều gì, gặp những ai. Thì người con trai phía cuối lớp, luôn đưa ánh nhì về phía bọn họ. Tâm trạng không hề vui vẻ, mặc dù đang ngồi cạnh bạn gái của mình.

Còn người nào đấy lẻ loi một mình, đã trở thành người vô hình từ lâu.

"Khu 48 đã đủ người!"

Người chơi càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, giọng nói trong chiếc loa cũng vang lên. Nhưng dường như có gì đó sai sai, khi cả lớp học đều kín người, một số lượng đông hơn cả vòng đầu. Không phải đã bị loại bớt rồi sao?

"Khu thử thách này là khu thử thách được gộp từ hai khu vực, nên cố số lượng đông hơn bất kỳ khu nào. Tổng cộng có bốn mươi tám người. Các thí sinh chú ý, bây giờ các bạn nghe tên mình, rồi bước lên bục giảng để giám sát viên dán bảng tên lên người. Sau đấy các bạn hãy bốc thăm và ghi danh vào tờ giấy trên bàn. Chúng ta sẽ chuẩn bị cho thử thách này!"

Ngay khi tiếng nói qua loa vừa dứt, cả căn phòng đều trở nên ồn ào. Dán bảng tên lên người để làm gì? Còn có bốc thăm, rốt cuộc thử thách khu này là gì?

Sau khi dán tên, bốc thăm và ghi danh, âm thanh kia lại vang lên:

"Tất cả đã hoàn tất việc chuẩn bị rồi chứ? Vậy thì, những ai bốc trúng số lẻ hãy đứng sang bên tay trái của giám sát viên, những người số chẵn đứng bên tay phải. Nào, các bạn mau di chuyển đi!"

- A?

Sau khi tách số lẻ và chẵn ra, đám người chị chị em em kia có chút bất ngờ. Loại kết quả này, thật khó tin.

Khi mà nữ và nam đều tách biệt.

Bảo Bình, Thiên Bình, Lục Ý Uyên và cả Lương Trúc Thảo đều là số lẻ.

Ma Kết, Song Tử và Lâm Tử Hàn đều là số chẵn.

Một kết quả vô cùng hy hữu.

"Thử thách của khu 48 là xé bảng tên!"

Giọng nói trong loa phát ra, khiến toàn bộ người chơi đều bàng hoàng ngỡ ngàng. Là một trò chơi hết sức quen thuộc của chương trình giải trí Hàn Quốc.

"Luật chơi rất đơn giản. Khi thời gian kết thúc, những ai còn bảng tên trên người sẽ là những người chiến thắng. Trong hai tiếng thử thách, chúng ta sẽ trao cơ hội tấn công cho lần lượt mỗi bên. Tức là, khi số lẻ được quyền tấn công, thì các thí sinh số chẵn phải đi trốn và phòng thủ, không được phép tấn công lại số lẻ. Và ngược lại, khi bên chẵn tấn công thì bên lẻ sẽ phải phòng thủ. Mỗi phiên như vậy kéo dài mười phút! Khu vực diễn ra thử thách sẽ là toàn bộ khu vực khối mười một. Bao gồm tòa nhà C, B và sân F! Để bắt đầu thử thách, chúng tôi sẽ để các bạn số lẻ trốn trước, các bạn số chẵn ở lại phòng học này. Khi nào có hiệu lệnh mới được phép rời khỏi đây! Luật quan trọng nhất của trò chơi này, là không được phép xé bảng tên của người cùng phe. Các bạn, chỉ xé được bảng tên của phe còn lại. Nhớ lưu ý nhé, vì nếu vi phạm, các bạn sẽ bị loại. Giờ đây, chúng tôi sẽ để các bạn số lẻ di chuyển và đi trốn trước. Các bạn có mười phút. Sau mười phút, phe số chẵn sẽ đi săn. Chuẩn bị, bắt đầu!"

- Aisss, cái trò chơi rắc rối này!

Bảo Bình thầm chửi, trong khi đang chạy ra bên ngoài. Cô đã từng xem chương trình Running man của Hàn Quốc, nên cũng hiểu được phần nào luật chơi. Vì vậy, cô cảm thấy thử thách lần này rất phiền. Cô ghét những trò khó kiểm soát thế này.

- Chúng ta không thể xé bảng tên của nhau được. Hai chị, có thể cho em đi cùng được không?

Lục Ý Uyên bám theo hai người đàn chị của mình, vẻ mặt cún con nhìn hai người họ, ánh mắt vô cùng trông đợi và hồi hộp. 

- Được chứ. Vậy thì chúng ta sẽ lập nhóm liên minh với nhau. 

Vốn dĩ Bảo Bình rất quý Lục Ý Uyên, nên cô đã dễ dàng mềm lòng. Thiên Bình cũng không phản đối mà gật nhẹ đầu.

- Yay! Em yêu hai chị nhất luôn!

Lục Ý Uyên mừng rỡ nhào đến ôm chầm hai người đàn chị, thích thú reo hò. 

- A... Ba người...

Lương Trúc Thảo thấy vậy, cũng ngỏ lời muốn được đi cùng, lên tiếng:

- Có thể cho em gia nhập cùng được không ạ? Em... cũng muốn sống sót.

Nếu Lương Trúc Thảo không lên tiếng, ba người kia hẳn đã quên luôn sự hiện diện của cô. Dù sao thì Lương Trúc Thảo cũng là bạn gái của Song Tử, đã từng dùng bữa vài lần cùng, nên Bảo Bình cũng không lỡ từ chối, nói:

- Nếu em muốn, thì chị cũng không phiền. 

Được sự đồng thuận của Bảo Bình, Lương Trúc Thảo liền hướng ánh nhìn về phía Thiên Bình. Động thái này lại không giống như nài nỉ, mà giống như đang kiểm tra Thiên Bình thì đúng hơn. Bởi vì, Lương Trúc Thảo xin gia nhập cùng, không chỉ đơn thuần là muốn sống sót, mà còn muốn giám sát Thiên Bình. Cô, vẫn chưa tin Thiên Bình hoàn toàn.

- Đừng gây cản trở, thì được.

Thiên Bình hờ hững lên tiếng, khiến Bảo Bình và Lục Ý Uyên vô thức gật đầu tán đồng. 

Bảo Bình thu nhận Lương Trúc Thảo, chẳng qua là vì nể mặt bạn học ba năm của mình là Song Tử. 

Còn Lục Ý Uyên, cô vốn dĩ biết Lương Trúc Thảo. Lục Ý Uyên nổi tiếng là hoa khôi năm hai, thì Lương Trúc Thảo cũng được nhiều người biết đến, chỉ kém hơn Lục Ý Uyên một chút. Tính cách của Lương Trúc Thảo, Lục Ý Uyên cũng biết vài phần. Cậu ấy có vẻ hơi chân yếu tay mềm, nên hy vọng lần này, cậu ấy sẽ không gây trở ngại đến đàn chị của mình.

- Vậy, chúng ta phải trốn thôi. Không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Lục Ý Uyên lên tiếng. Bảo Bình cũng tiếp nhận, hỏi:

- Cấu trúc tòa nhà khu C và D, năm nay có thay đổi cái gì không?

- Khu C thì không ạ. Nhưng khu D thì có vài phòng ở tầng trên cùng không hoạt động, vì số lượng học sinh bị giảm so với năm ngoái. Còn lại thì mọi thứ vẫn như cũ ạ.

- Chúng ta nên trốn ở đâu đây?

Vì khu cả Lục Ý Uyên và Lương Trúc Thảo học là khu D. Năm ngoái, Thiên Bình cũng từng học khu D nên cả bọn quyết định sẽ sang khu D để trốn. Trong lúc di chuyển, bọn họ đều động não để tìm kiếm nơi trốn ổn thỏa nhất.

- Đến nơi cao nhất đi.

Thiên Bình chợt lên tiếng, sau đấy tiên phong đi thẳng lên phía trên, nói:

- Là sân thượng.

- A, đúng vậy. Ý tưởng không tồi!

Bảo Bình nhanh chóng nhận ra hàm ý của Thiên Bình, tán dương:

- Vì bọn số chẵn chắc chắn sẽ lục soát những nơi bọn họ đi qua, vậy sẽ mất khá nhiều thời gian cho đến khi bọn họ lên đến nơi cao nhất.

- Và đến lúc đấy, phiên tấn công sẽ đổi sang cho chúng ta? Chúng ta không sợ bị phát hiện và có thể rút ngắn thời gian nguy hiểm của chúng ta lại. 

Lục Ý Uyên cũng nhanh nhạy bắt được suy nghĩ của các đàn chị, không khỏi khâm phục. Cuối cùng, nhóm bốn người bọn họ liền đi thẳng lên sân thượng, hoàn toàn tách biệt với những người đang trốn vào các lớp học.

- ...

Khác hoàn toàn với liên minh của những cô gái. Trong căn phòng tập trung phe số chẵn, tình hình của các chàng trai không được thân thiện cho lắm.

Nhìn lại, ba người con trai này đều có cùng một điểm chung. Chính là ngoài mặt khác xa trong lòng và rất giỏi diễn kịch. Lúc này, người bọn họ để ý không có ở đây, nên bọn họ cũng không cần phải giả bộ hòa thuận. 

Đặc biệt là Song Tử và Lâm Tử Hàn. Nếu không có ai khác, thì bọn họ hiển nhiên tỏ thái độ thù địch ra mặt. Mà lý do của bọn họ, đều giống nhau.

Bên cạnh đấy, Song Tử vốn dĩ chẳng thèm để tâm đến Ma Kết. Mà Lâm Tử Hàn cũng không quan trọng về Ma Kết, vì dù sao hai người họ cũng không phải cùng lớp, không phải đồng minh.

Nên, Ma Kết vẫn như trước, như một người vô hình.

Khác với sự liên minh của nhóm con gái. Nhóm ba chàng trai có vẻ đều có chung một ý định. Chính là mạnh ai nấy sống.

"Mười phút đã hết. Số chẵn được phép tấn công, thử thách chính thức bắt đầu!"

Khắp mọi nơi của khu vực khối mười một đều vang lên âm thanh thông báo. Khiến những kẻ đi trốn đều hoang mang. Còn những kẻ tấn công thì vô cùng oanh liệt bước ra, không bỏ sót bất cứ một ngóc ngách nào trên đường đi.

- ...

Quả nhiên, ba người Song Tử, Ma Kết và Lâm Tử Hàn đều hành động độc lập, chia ra mỗi người một ngả. 

Lâm Tử Hàn trực tiếp rời khỏi khu C và bước đến khu D - tòa nhà có lớp 11S1. Đơn giản vì đấy là tòa nhà mà cậu quen thuộc đường lối. Đây cũng là khu vực mà Thiên Bình từng học năm ngoái, khả năng cao chị ấy cũng sẽ chạy qua khu D. Hơn nữa, Lục Ý Uyên chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giống cậu. Dù phiền phức nhưng cậu ta cũng là bạn cùng lớp. 

Song Tử lại đi lên thẳng cầu thang của khu C. Nơi mà anh từng học lớp 11S2 năm ngoái. 

Ma Kết lại đứng tại chỗ cân nhắc. Cuối cùng, lại quyết định đi sang khu D. Anh không chắc chắn mục tiêu của anh bây giờ đang ở khu nào, nhưng anh có thể quan sát động thái của Song Tử mà chọn khu còn lại. Song Tử vào khu C, vậy nếu Thiên Bình và Bảo Bình ở khu C, thì họ sẽ gặp Song Tử. Ngược lại, nếu hai người ấy không ở khu C mà ở khu D, thì anh sẽ gặp họ. 

Dù là trường hợp nào, hai cô gái của lớp anh cũng sẽ nâng cao khả năng sống sót. 

- Anh... Thầy chờ em ở sau cùng nhé, Song Tử? 

- ...

Câu quan tâm thật lòng này của Ma Kết, nghe ra lại chẳng có chút đáng tin nào. Mà, Song Tử một chút cũng chẳng để vào tai, trực tiếp rời đi. 

Ma Kết khẽ cười nhạt. Những người anh không để tâm thì luôn đến gần anh, nhưng người mà anh thực sự quan tâm, lại luôn lạnh nhạt với anh. Thật giống một lời nguyền. 

Khu vực của khối mười một rộng hơn khối mười hai. Nó bao gồm hai dãy nhà và một khoảng sân rộng. Hai mươi bốn con người của phe số chẵn chia nhau rải rác đi tìm số lẻ, trông chẳng khác gì mò kim đáy bể, vì số lẻ đã trốn hết rồi. 

Trò chơi này, cũng không dễ như bọn họ nghĩ.

- ...

Khác với những người khác, Song Tử lại trực tiếp bỏ qua các phòng học mà đi thẳng lên cầu thang. Anh đang có mặt ở khu C, không có nghĩa anh chọn khu C là khu vực hoạt động của mình. Vốn dĩ, anh ở đây là để xác nhận một chuyện.

Sân thượng khu D - Năm phút trước...

- Chúng ta cần khóa nó lại, nếu muốn an toàn tuyệt đối.

Bảo Bình nhìn vào cánh cửa thông ra sân thượng, nghiêm cẩn nói. Vốn dĩ, cửa này có chốt khóa trong, tức là chốt khóa nằm ở hướng lối cầu thang. Còn hướng ngoài sân thượng, chỉ có khóe cửa. Lỡ như có kẻ mò lên đây được, thì bọn họ tiêu tùng ngay lập tức. 

- Đồng hồ của em được không?

Lục Ý Uyên vừa nói, vừa gỡ chiếc đồng hồ đã từng cứu Kim Ngưu một lần kia ra. Bảo Bình liền ngăn lại:

- Em ngốc à? Tuy là dây của nó chắc chắn đấy, nhưng nút khóa của nó mới là vấn đề. Nếu kẻ có võ phá cửa, thì nó chắc chắn sẽ bị phá. Với cả, em nên quý trọng tài sản của mình đi, đừng liều lĩnh như thế. 

Thiên Bình cũng tán đồng với ý kiến của Bảo Bình. Lương Trúc Thảo không có gì để giúp đỡ được, chỉ biết im lặng. 

- A, dây giày!

Trong khi bốn người đi xung quanh sân thượng tìm vật có ích để gài cửa, thì Bảo Bình bỗng hô một tiếng khi vô tình nhìn xuống chân mình. Vẻ mặt cô không khỏi mừng rỡ, liền tháo dây giày của mình ra, rồi quấn chục vòng nối hai khóe khóa cửa lại. Thế này thì có là cao thủ cũng không thể nào phá cửa được.

- Trời ơi. Đi theo hai chị quả là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời em đấy ạ!

Lục Ý Uyên reo mừng, quả nhiên đàn chị của cô rất đáng tin. Bảo Bình khẽ cười một tiếng, xoa đầu cô, nói:

- Hầy, con bé này thật là dẻo miệng.

- Em chỉ dẻo miệng với người em quý mến thôi đó.

Lúc này đã hoàn toàn an toàn, nên bốn người quyết định ngồi xuống một góc của sân thượng để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, thời điểm hiện tại là hơn hai giờ chiều, nắng gắt gỏng muốn bỏng da. Không chỉ nóng nực mà còn khát nước. Lục Ý Uyên và Lương Trúc Thảo liền chia nước cho hai đàn chị, giải thích:

- Lúc nãy em thấy nó ở chân cầu thang, nên đã lấy vài chai đấy.

- Cảm ơn hai đứa.

Có lẽ, đây là nhóm người thư thản nhất của thử thách. Làm chủ của một không gian trốn không những rộng rãi thoáng đạt, mà còn an nhàn và thoải mái uống nước, nghỉ mệt như thế này. 

"Mười phút đã hết. Số chẵn được phép tấn công, thử thách chính thức bắt đầu!"

Ngay lúc này, tiếng loa thông báo cho phiên tấn công đầu tiên vang lên, gây chú ý đến tất cả mọi người, kể cả đang ở trên sân thượng. Bất giác, bốn người đang ở đây đều nhìn sang cánh cửa đã khóa kỹ bằng dây giày như một nỗi bất an theo phản xạ.

- Em biết võ không, Trúc Thảo?

Nghĩ đến kế hoạch hành động tiếp theo của nhóm, Bảo Bình liền dò hỏi thực lực của những đồng minh. Thiên Bình và Lục Ý Uyên cô đã biết, chỉ còn bạn gái của Song Tử là lạ lẫm. Hệt như cô dự đoán, Lương Trúc Thảo dè dặt lắc đầu, ủy mị vén tóc mai, cất lời:

- Em... chỉ biết đánh đàn với mấy kỹ năng nữ công gia chánh thôi. Võ... không phải nên để con trai học sao ạ? Như thế mình mới có thể dựa dẫm vào bạn trai của mình được chứ?

- Ây nha, cậu không được có tư tưởng này nha.

Thấy ánh mắt vô tội của Lương Trúc Thảo, Lục Ý Uyên liền lên tiếng phản bác. Cô nàng minh bạch làm rõ quan điểm của mình cho bạn đồng niên nghe:

- Tớ cũng như cậu, không biết võ cũng chẳng có thể chất khỏe mạnh. Nhưng, cậu nói chúng ta lấy cái đấy làm cớ để dựa dẫm vào người khác thì không đúng đâu. Thế thì chẳng khác nào nói con gái chúng ta yếu đuối vô dụng và biến thành gánh nặng cho người khác đâu chứ? Người khác sẽ đánh giá thấp cậu đấy!

- Đánh giá thấp sao? Nhưng có anh Song Tử bảo vệ tớ rồi. 

- ...

Bảo Bình và Lục Ý Uyên cũng cạn ngôn nhìn dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối vào người bạn trai của Lương Trúc Thảo. Lương Trúc Thảo trong mắt hai người bọn họ vô cùng ngây ngô, nhưng không dừng lại ở đấy, Lương Trúc Thảo còn có hàm ý nhấn mạnh:

- Với cả, tớ chỉ đánh giá thấp những người ngoài mặt tỏ vẻ minh bạch, nhưng đằng sau lại luôn lén lút dây dưa với người đã có chủ mà thôi.

- ...

Sắc mặt của người bị nhắm đến lại chẳng hề biến đổi trước lời nói đầy ý tứ này của Lương Trúc Thảo. Thiên Bình uống hết nước trong chai, sau đấy nhàn nhạt cất giọng:

- Tôi quan sát xung quanh một chút. 

- Ừ.

Bảo Bình một chân không thể đeo giày, không thuận tiện đi dò xét tình hình xung quanh được, chỉ còn Thiên Bình là đủ đáng tin. Bỏ qua mấy loại đánh giá của Lương Trúc Thảo, cô lại lên tiếng để vẽ lên một kế hoạch toàn diện cho phiên tấn công sắp tới:

- Trong bốn người, chị là người có thân thủ, nên sẽ bắt những người số chẵn lại. Mấy em tranh thủ xé bảng tên bọn họ. Ngoài ra, chúng ta nên tìm ở những phòng học có tủ đồ trống như Ý Uyên nói lúc nãy. Khả năng cao sẽ có người trốn trong đấy. 

- A, chị. Chúng ta vừa tìm xé kẻ địch, vừa tìm đồng minh thì thế nào? 

Lục Ý Uyên có một ý tưởng trong đầu, cất tiếng. Bảo Bình cũng có chút hiểu ý, khẽ nhíu mày:

- Ý em là Song Tử và Lâm Tử Hàn?

- Dạ. Anh Song Tử, Tử Hàn với cả thầy Ma Kết.

- ...

Nhắc đến Ma Kết, thái độ của Bảo Bình có chút bài xích. Sắc mặt bất giác hiện lên vẻ cười hờ hững. Cô không có ý định sẽ chạm mặt người thầy đã tổn thương cô đâu.

Nhưng Lục Ý Uyên vẫn hồn nhiên nói ra ý tưởng của mình:

- Mặc dù ba người ấy đều là số chẵn, nhưng xét về tính hợp lý, thì bọn họ đều là bạn cùng lớp của chị, của em. Thử thách này là chọn những người sống sót sau cùng, không giới hạn số lượng. Em đảm bảo 11S1 bọn em sẽ trở thành đồng minh đáng tin của 12S lớp chị. Luận về thể chất, cả ba người ấy đều đáng tin, chúng ta chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh! Chắc chắn chiến thắng. 

- Để chị suy nghĩ chút.

Bảo Bình cần nghĩ cách để tách Ma Kết ra khỏi ý tưởng tuyệt vời của Lục Ý Uyên. Cô hoàn toàn công nhận kế hoạch của em ấy, đấy cũng là điều cô đang hướng đến, nhưng Ma Kết thì không. Không đời nào cô lại hội tụ cùng Ma Kết thêm một lần nữa. Nhìn vẻ mặt gồng gượng của anh khi ở cùng cô, cô cũng chẳng thoải mái. 

Thiên Bình đi dọc quanh lan can và quan sát tình hình phía dưới. Khoảng sân F là địa điểm cực kỳ bất lợi để trốn, nhưng vẫn có những kẻ "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót" đang gắt gao truy tìm địch thủ. Vì kiến trúc xây dựng một tầng - một hành lang, hai dãy lớp học, nên Thiên Bình không quan sát được tình hình cụ thể trong tòa nhà C. Nhưng cô có thể nắm được đại khái vài điểm cần chú ý. Cần nói cho những người còn lại biết.

- !!!

Ngay lúc quay đầu, Thiên Bình lại đột ngột phát giác ra một thân hình ở bên sân thượng phía bên kia - tòa nhà C. Gương mặt vô cảm trong phút chốc lại ánh lên nét kinh ngạc.

Mà người đang đứng ở sân thượng bên khu C, lại hiện lên ý cười càng ngày càng sâu. Anh đã xác nhận được điều mà mình nghi ngờ. Quả nhiên, Thiên Bình đang ở sân thượng khu D. 

"Suỵt. Tôi sẽ đến chỗ cậu. Chờ đi, bạn học Hạ."

Song Tử ung dung dùng tay thể hiện ý hiệu của mình cho đối phương cách mình một khoảng không không nhỏ. Sau đấy mỉm cười rời đi, bước xuống lầu. Mà Thiên Bình, không hề vui mừng bởi ý hiệu này. 

- Chúng ta sẽ tìm và hội nhóm cùng Song Tử. 

- ...

Sắc mặt của Thiên Bình có vẻ ảm đạm hơn mức bình thường, khi nghe thông báo từ Bảo Bình. Lục Ý Uyên cũng phụ Bảo Bình giải thích kế hoạch hội tụ đồng minh là bạn cùng lớp cho Thiên Bình nghe. 

- Vậy còn thầy Ma Kết?

Lại là Ma Kết. Bảo Bình thật nể phục sức ảnh hưởng của thầy chủ nhiệm mình. Cô quên mất, Thiên Bình là một nữ sinh thật sự rất xem trọng năng lực của Ma Kết. Cô bất đắc dĩ gật đầu:

- Trước mắt, chúng ta nên tìm và hội nhóm cùng Song Tử và Lâm Tử Hàn trước. Thầy Ma Kết có nhiều nữ sinh đeo đuổi, nên cũng khá rắc rối nếu hội nhóm cùng chúng ta. Cứ để thầy ấy giải quyết vấn đề ấy trước rồi hội cùng chúng ta sau.

- À, tớ cũng có điều lưu ý muốn nói.

Thiên Bình nghe đến vấn đề bị nữ sinh đeo đuổi của Ma Kết, lại nhớ ra vài lưu ý cần chia sẻ. Cô đã nắm bắt chút tình hình, cất lời:

- Trong thử thách này, không chỉ có chúng ta hoạt động theo nhóm. Những người khác, cũng lập hội nhóm và đi cùng nhau. Tin xấu là, có khá nhiều nhóm đang nhắm đến thành viên lớp S.

- ...

Lớp S là lớp đầu nguồn của mỗi khối, là một cấp bậc khác hoàn toàn với những lớp còn lại. Thử thách mèo vờn chuột lần này, là cơ hội hiếm hoi để các lớp khác "thể hiện" trước những người lớp S một cách hợp pháp. Vì vậy, thành viên lớp S trở thành mục tiêu của nhiều người là điều hiển nhiên.

"Đổi phiên. Số lẻ tấn công, số chẵn phòng thủ!"

Sau mười phút, giọng nói trong loa vang lên, giống như ý trời thay đổi số phận con người. Những người đang trốn lập tức cảm thấy an toàn, nghênh ngang ra mặt mà chẳng phải lo sợ gì nữa. Những kẻ tìm kiếm bây giờ lại phải kiếm chỗ nấp, trong lòng vô cùng hồi hộp vì sợ bị phát hiện ra.

Cạch.

- Ơ?

Cánh cửa sân thượng vừa được mở ra, mọi người đều bất ngờ vì dưới chân cầu thang có hình bóng người mà họ đang muốn tìm. Vẻ mặt Lương Trúc Thảo liền vô cùng rạng rỡ, chạy ào xuống:

- Anh Song Tử!

- ...

Vẻ mặt ung dung của Song Tử có chút ngoài ý muốn khi thấy Lương Trúc Thảo. Đối với sự vui mừng của cô, anh lại không hào hứng lắm. Đã nghĩ đến Thiên Bình sẽ lập nhóm cùng Bảo Bình, thậm chí là Lục Ý Uyên, nhưng không ngờ lại có cả Lương Trúc Thảo. 

- Anh yêu, sao anh biết em ở đây vậy? Còn đứng chờ sẵn ở đây nữa. Anh không sợ sẽ bị số lẻ nhìn thấy và xé tên anh sao? Em biết anh là vì em, nhưng anh cũng phải chú ý đến bản thân nữa chứ?

Lương Trúc Thảo sà vào lòng Song Tử, tuôn ra một tràng dài xao xuyến. Khiến những chiếc bóng đèn cảm thấy thật nổi da gà. Mà Song Tử, chỉ gượng cười một tiếng:

- Em nghĩ nhiều rồi. Nào, xé tên người này giúp anh đi.

Lúc này, kẻ mù vì tình yêu Lương Trúc Thảo mới để ý đến nam sinh đang bị Song Tử nắm áo nãy giờ, người số chẵn. Trước sự ngơ ngác của bạn gái mình, Song Tử giải thích:

- Anh tình cờ gặp cậu ta, nhưng không thể xé bảng tên của người cùng được. Nên giữ cậu ta lại, để số lẻ các em xé tên cậu ta giúp anh. Loại bớt đi một địch thủ tốt hơn là thả đi mà, đúng không?

- Cậu cũng có chút sáng suốt đấy, Song Tử.

Bảo Bình lúc này mới xỏ xong dây giày mà đi đến, cất lời khen cho cậu bạn cùng lớp của mình. Nhưng cô cũng rất nhạy bén, hỏi:

- Sao cậu biết bọn này ở đây mà chờ vậy? Không phải là tình cờ đúng không?

- Chắc là do thần giao cách cảm với người nào đấy chăng?

Song Tử trả lời bằng bộ dáng đùa cợt, hàm ý rõ ràng đang ám chỉ đến một người. Nhưng người nhận ra ý của Song Tử, chỉ có một. Ngược lại, còn có kẻ hiểu nhầm. Lương Trúc Thảo xé bảng tên cậu bạn xấu số kia xong, nghe lời này, không khỏi thẹn thùng đỏ mặt. 

Bảo Bình và Lục Ý Uyên ăn cẩu lương đến phát ngán, liền lên tiếng:

- Hai người, nếu muốn đi cùng bọn này thì bớt tình chàng ý thiếp lại giùm tôi. 

- Oan ức cho tớ a.

Song Tử lợi dụng lời này của Bảo Bình mà tránh đi sự tiếp xúc thân mật của Lương Trúc Thảo, chân lại muốn bước đến tiếp cận người bạn cùng chí hướng của mình. Nhưng bọn họ vừa đi cùng nhau một đoạn, liền chạm chán với một nhóm người. 

- Dương Song Tử? 

Thấy thái độ có chút sai sai của đám người mình đụng độ, nhóm Bảo Bình, Song Tử bỗng cảm nhận được điều không hay. Quả nhiên, sau khi nhận dạng được Song Tử, hắn to hô to:

- Các anh em! Tên khốn Dương Song Tử đang ở đây này! Mau bắt lấy hắn!

Lời hắn vừa dứt, đồng bọn của hắn liền nhắm đến nhóm người của Song Tử mà lao đến. Mặt mũi ai cũng vô cùng hằm hằm và thù địch.

- Con mẹ nó! Là nghiệp đào hoa của cậu đấy, Song Tử!

Bảo Bình nhận ra vài kẻ, đều là người mang thù với Song Tử, liền mắng một tiếng.

Là đám người yêu cũ của bạn gái cũ của cậu ta.

- Chạy!

Đối mặt với tình huống này, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Không cần Song Tử nhắc nhở, ai nấy đều đã co chân lên chạy thoát. 

- A! Đúng là nó kìa!

Lối còn lại cũng bị một nhóm khác chặn đến. Không còn cách nào khác, nhóm Song Tử chỉ còn cách chạy xuống cầu thang. Bảo Bình không khỏi mắng rủa nguyên do của toàn bộ sự tình. Trong đám người kia số lẻ số chẵn đều có, ở lại không an toàn. Phiên tấn công đầu tiên của bọn cô, vậy mà lại phải đi chạy trốn.

- Mau tách khỏi cậu ta.

Thiên Bình đột nhiên lên tiếng, chính bản thân cô vừa nói xong, liền hành động, tự ý tách khỏi Song Tử và chạy ra hướng khác. Bởi vì mục tiêu của đám người kia là Song Tử. Thấy vậy, Bảo Bình và Lục Ý Uyên cũng tách ra. Chỉ có Lương Trúc Thảo vẫn trung thành đi theo. 

Song Tử nhìn Thiên Bình chạy theo lối khác, tâm trạng không khỏi hụt hẫng. Nhìn lại đám người đang đuổi mình kia, ánh mắt bỗng hiện lên nét lạnh nhạt. Nếu đây là phiên tấn công của số chẵn, anh chắc chắn sẽ xé hết tên của bọn người đấy.

...

Quả nhiên, mục tiêu chính của bọn người kia chỉ có Song Tử. Thật đúng đắn khi tách khỏi cậu ấy, dù chỉ là bất đắc dĩ. Bảo Bình không còn ai đuổi theo nữa. Liền thoải mái thở đều. 

- Đúng thật là... anh Song Tử nổi tiếng ghê.

Lục Ý Uyên vừa thở vừa cảm thán. Bảo Bình lại chán chườm đáp lại:

- Tai tiếng chứ nổi tiếng cái gì? Mới hội lại mà đã tan ra. Đúng là người tính không bằng trời tính. 

- A? Số chẵn?

Ngay lúc này, cách hai người họ một khoảng cách không lớn, lại có một người đang lén lút di chuyển và bị họ bắt gặp.

Là số chẵn.

- Đuổi theo, Ý Uyên! 

- Dạ!

- Nhất định phải dồn cậu ta chạy xuống cầu thang!

Lục Ý Uyên theo lệnh, dùng hết sức mình mà đuổi theo chàng trai mang số chẵn đang ở chạy về phía cầu thang ở cuối hành lang kia. Còn Bảo Bình lại chạy hướng ngược lại, khẩn trương chạy xuống lối cầu thang giữa. Chính là muốn chặn đầu tẩu thoát của cậu trai kia lại. 

- Đứng lại! Cậu có chạy đằng trời!

Bốp!

Lục Ý Uyên ép cậu trai kia chỉ có thể dùng lối cầu thang để chạy trốn đúng như lời của Bảo Bình. Nhưng vừa mới xuống tầng phía dưới, cậu trai kia đã bị bật ngã ra sau, vì đụng trúng một vật cản ngoài ý muốn. 

- A?

Lục Ý Uyên không khỏi bất ngờ khi nhìn ra sự hiện diện của hai người khác nữa. Mà đối phương, cũng chau mày nhìn cô:

- Gì đây? Sao lại là cậu?

Người xuất hiện, là số chẵn Lâm Tử Hàn. Bên cạnh cậu ta là một nam sinh số chẵn khác, đang bị cậu giữ lấy. Ánh mắt Lâm Tử Hàn lại rơi xuống cậu trai mình vừa đụng phải, liền bước đến bắt luôn cậu ta. Sau đấy, cậu nhìn Lục Ý Uyên, cất lời:

- Vừa hay. Cậu, xé bảng tên bọn nó đi. Tôi không thể xé được.

- ...

Hóa ra, Lâm Tử Hàn đã tự tóm lấy đám người cùng phe số chẵn của mình và đi tìm người quen có số lẻ, để giúp anh loại bớt địch thủ. Có lẽ, người Lâm Tử Hàn kiếm, là người khác, nhưng lại gặp phải Lục Ý Uyên.

- Tốt. Giờ thì, tôi chỉ cần bắt mấy đứa số chẵn lại để cậu xé tên chúng nó thôi.

Sau khi Lục Ý Uyên loại được hai kẻ xấu số bị Lâm Tử Hàn bắt giữ, Lâm Tử Hàn cảm thấy kế hoạch này rất hữu hiệu. Dù không muốn hợp tác lắm, nhưng vì chiến thắng của lớp mà cậu cần hành động cùng Lục Ý Uyên. 

Lục Ý Uyên tán đồng ý kiến của Lâm Tử Hàn, nhưng lại nhớ ra, hô lên:

- A, còn chị Bảo Bình! Chị ấy chặn đầu ở phía dưới.

- Cậu đi cùng chị Bảo Bình? _Lâm Tử Hàn khá bất ngờ, ngữ điệu liền dò hỏi:

- Vậy chị Thiên Bình thì sao?

...

Soạt! Phịch!

Bảo Bình theo lối cầu thang giữa chạy xuống. Nhưng nếu cô muốn chặn đầu được người vừa nãy thì phải nhanh hơn cậu ta, vì quãng đường của cô dài hơn cậu ta. Nghĩ vậy, Bảo Bình liền đánh liều trượt xuống dưới bằng lan can cầu thang. 

"Tầng này chắc là đủ rồi!"

Bốp! Phịch!

Bảo Bình vừa ló người ra khỏi vách tường liền bị một kẻ ở hướng ngược lại va đập mạnh vào người cô. Bởi vì cả hai người đều chạy với tốc độ cao nên lực va chạm vô cùng lớn, khiến cả hai đều ngã chồng lên nhau. 

Bảo Bình nhăn nhó mặt mũi, đầu đau như búa bổ. Cô ngã lên người đối phương nhưng cái đầu lại va thẳng xuống sàn. 

- A, lớp trưởng?

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai khiến Bảo Bình cảm thấy khó tin, mắt nhắm mắt mở nhìn người bên cạnh. Gương mặt đang cau có liền hiện lên vẻ kinh động, vội vàng ngồi dậy. Nhưng chưa kịp tránh xa, đối phương đã giữ đầu cô lại, có chút khẩn trương xem xét:

- Thầy xin lỗi. Em có đau ở đâu không? 

- Đau ở đây này.

Bảo Bình chỉ vào mắt mình, chưa để Ma Kết kịp tiếp thu, cô lại cất giọng chế giễu:

- Vì nhìn thấy thầy đấy. 

Nói rồi cô hất tay Ma Kết ra, đứng dậy. 

Ngay lúc này, có một nữ sinh chạy đến, số lẻ. Là lý do khiến Ma Kết bỏ chạy, vì đây là phiên tấn công của số lẻ. Số chẵn như Ma Kết chỉ có quyền phòng thủ, không được phép tấn công. 

- Thầy Ma Kết! Em không cố ý, thầy có sao không ạ?

Nữ sinh kia đã chứng kiến cảnh tượng va chạm rồi ngã ngửa của Ma Kết và Bảo Bình, liền cảm thấy áy náy. Ma Kết lắc tay, đứng dậy, cười trừ:

- Thầy không sao. Em đừng lo. 

"Đổi phiên. Số chẵn tấn công, số lẻ phòng thủ!"

Thời khắc đúng là không chừa một ai. Ngay bây giờ, khách đảo thành chủ. Số chẵn, đã trở thành kẻ đi săn.

Xoẹt!

- Em đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi thôi.

- A...

Ma Kết không một chút chần chừ, đã xé sạch bảng tên của nữ sinh vừa đuổi theo mình một cách dứt khoát. Hành động không hề lưu tình nhưng gương mặt lại vô cùng thiện ý, khiến cô gái kia thật không dám tin vào sự thật. 

Bảo Bình đang rời đi, nghe thấy âm thanh kia mà rởn da gà, liền quay về phía sau nhìn. Cô cũng nhận thức được bản thân mình là số lẻ, là con mồi trong mười phút này, quên mất đối phương là Ma Kết, là thầy chủ nhiệm của cô. Chỉ theo phản xạ mà bỏ chạy mất. 

Ma Kết khó hiểu nhìn theo bóng lưng vội vã của cô. Sao lại bỏ chạy? Dù sao thì cả hai đều là đồng minh mà?

Hơn nữa, bây giờ là thời gian tấn công của số chẵn, số lẻ như Bảo Bình chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Vì đại cuộc, anh đành đuổi theo Bảo Bình, cất giọng:

- Này, lớp trưởng. Chờ thầy chút.

- Đ-Điên sao?

Bảo Bình thấy Ma Kết bám theo mình, tốc độ không khỏi tăng thêm. Ngày hôm nay, từ thử thách đầu tiên, cô đều gặp phải những kẻ mà cô không muốn nhìn thấy nhất. 

Đây đúng thật là một lời nguyền mà.

...

Một lớp học ngẫu nhiên...

Cạch.

- Oh, Frozen?

Thiên Bình không kịp lên sân thượng để trốn, thời gian tấn công kết thúc, cô đành phải vào một lớp học bất kỳ. Nhưng xui xẻo, lớp học cô vừa mở cửa, lại có ba người nam sinh số chẵn ở bên trong đang định đi ra. 

Soạt. Ầm.

- A, đừng để chị ấy chạy!

- Frozen! Đừng chạy! Tôi là fan của chị mà!

- Sao chạy nhanh dữ vậy?

Thấy Thiên Bình đóng cửa lại rồi bỏ chạy, ba nam sinh kia liền đuổi theo. Nếu không phải vì cánh cửa bị đóng hẳn lại, thì Thiên Bình cũng đâu có cơ hội giữ được khoảng cách an toàn đến vậy.

- Hết đường rồi, Frozen à.

Nhưng rốt cuộc, Thiên Bình cũng bị ba nam sinh kia dồn vào đường cùng. Cô đang ở ngõ cụt của hành lang khuất bên hông tầng bốn, phía sau là hàng chắn cao đến thắt lưng cô. 

Trong khi ba người kia đang chậm rãi bước về phía cô với những lời thỏa thuận, thì cô lại bỏ ngoài tai những đề xuất của họ, khẩn trương nhìn xung quanh để tự tìm đường thoát.

- Chị chỉ cần đi cùng bọn tôi thôi, bọn tôi sẽ khô---

Soạt!

- A! Chị điên rồi! Ngã bây giờ!

Thiên Bình đột ngột trèo qua rào chắn, khiến sắc mặt của những người đối diện với cô không khỏi kinh hãi. Nhưng đã quá muộn, con mồi của bọn họ đã nhảy xuống dưới. Ba người kia vội vàng chạy đến và nhìn xuống, nét mặt sợ hãi tột cùng. 

Nhưng thật may, vì Thiên Bình không phải nhảy lầu tự vẫn. Cô ấy chỉ vì muốn thoát khỏi sự truy bắt của người khác mà nhảy khỏi tầng bốn. Bằng tính toán của bản thân mà hai tay cô đã chụp được thanh lan can, toàn thân đang bị treo ở lầu ba.

Ba nam sinh kia vội vàng bảo ban nhau chạy xuống, để kéo Thiên Bình lên. Nếu lỡ may cô ấy tuột tay, chắc chắn sẽ gặp họa.

- Hmn...

Hai bàn tay Thiên Bình níu thanh sắt lan can, gánh vác cả trọng lượng cơ thể nên vô cùng khó khăn và đau tay. Nếu cô tiếp tục dùng cách này mà nhảy xuống, thì sẽ đáp đất thuận lợi.

Pặc!

Ngay lúc cô định tiếp tục xuống lầu dưới bằng cách mạo hiểm này, lại có hai bàn tay khác chụp lại tay cô. Ngay sau đấy, lại nghe được ngữ điệu nổi giận của một người vô cùng quen thuộc:

- Cậu điên rồi à? Hạ - Thiên - Bình?

- ...

Sắc mặt của Song Tử lúc này rất khác so với mọi khi, là lần đầu tiên Thiên Bình nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh. Nắm tay anh giữ lấy cô, cư nhiên cũng siết mạnh hơn. Nó còn đau hơn cả vết sưng tấy ở lòng bàn tay cô. 

Soạt. Soạt.

Song Tử cúi người thấp xuống, kéo tay Thiên Bình quàng lên vai mình, ngữ điệu căn dặn:

- Giữ chặt vào.

Nói rồi, anh đưa hai tay giữ lấy eo cô, nâng cả người cô lên. Anh ôm cô, kéo cô lên và bế cô trèo vào bên trong một cách an toàn. Ngay lúc này, thì ba người nam sinh kia mới xuất hiện. Nhìn thấy tư thế hết sức hiểu nhầm đầy tình cảm giữa Song Tử và Thiên Bình, gương mặt thất vía của bọn họ có chút ngơ ngác. 

Lúc này, Thiên Bình mới ý thức được mình đang ôm cổ Song Tử và được anh ôm trong vòng tay. Cô vội vàng rời khỏi người anh, gương mặt vụng về khởi sắc vô cảm như ban đầu. Ba người kia cũng bối rối gãi đầu, nói lời xin lỗi vì đã ép cô phải dùng đến cách thoát thân này.

Lập tức, sắc mặt của Song Tử liền đanh lại. Đôi mắt màu ngọc sapphire bỗng trở nên lạnh lẽo nhìn ba nam sinh đối diện, ngữ điệu lâm hàn:

- Là do mấy người sao?

- A... Phải...

"Đổi phiên. Số lẻ tấn công, số chẵn phòng thủ."

Ngay lúc này, âm thanh thay đổi số mệnh chợt vang lên. Nhưng hiện tại, chỉ có duy nhất Thiên Bình là số lẻ, là người có thể tấn công. Những người còn lại đều là số chẵn, bọn họ là nam, so với một nữ sinh như cô, không có cảm giác đe dọa gì.

Pặc. Pặc. Pặc.

Suy nghĩ ấy vừa hiện trong đầu, ba nam sinh kia đột nhiên lại bị Song Tử tiến đến, bắt gọn cả ba. Anh nhàn nhạt lên tiếng:

- Thiên Bình. Nhờ đến cậu rồi.

"Lưu Bá Phi, Ngô Thừa Phong, Tiêu Lăng Sâm. Out."

Vận thế thay đổi, ba kẻ đi săn ban đầu, rốt cuộc lại bị loại bởi con mồi của mình. 

Nhờ có Song Tử, Thiên Bình đã chính tay loại được ba người đầu tiên trong thử thách vòng này của cô. 

Điều ấy cũng có nghĩa, cô và Song Tử buộc phải đồng hành cùng nhau.

- Cảm ơn.

Khi hai người cất những bước đi đầu tiên, Thiên Bình đã lên tiếng cảm tạ sự giúp đỡ vừa rồi của Song Tử. Không hưởng thụ như những lần trước, lần này, Song Tử chỉ ảm đạm đáp:

- Ừ. Lời này tôi nhận.

- ...

- Tôi đã giải quyết những kẻ thù của riêng mình rồi. Nên lần này, đừng tách khỏi tôi nữa.

- ...

Đây có lẽ là lần đầu tiên, cô thấy anh có một bộ dáng nghiêm túc hiếm có. 

Khiến cô, có một chút dao động về chuyện mà anh muốn thỏa hiệp. Thỏa hiệp về đính ước giữa hai người. 

...

"Đổi phiên! Số chẵn tấn công, số lẻ phòng thủ!"

- Aisss! Lại đổi phiên!

Nghe thấy thanh âm thông báo, Bảo Bình không khỏi tặc lưỡi. Cô vẫn chưa tìm thấy được đồng đội của mình, vậy mà đã trải qua hai lượt đổi phiên tấn công.

Cô cần tìm ra một nơi trú ẩn an toàn, trước khi vị giáo viên kia tìm đến cô. Vốn dĩ cô chẳng e ngại gì phe số chẵn. Cô cảm thấy bất an, chẳng qua vì bên phe số chẵn có một người mà cô muốn tránh mặt. Vừa rồi, khó khăn lắm cô mới có thể cắt đuôi được thầy ta, không thể bị tìm thấy được.

Cạch!

- !!!

Sắc mặt ngạc nhiên của Bảo Bình chưa trụ nổi ba giây, đã trở nên sầm sắc. 

Cô định chọn lớp học này để làm nơi trú ẩn, nhưng vừa mở cửa, chưa kịp bước vào, đã đối diện với một gương mặt hết sức ám ảnh.

Trên thế giới có biết bao nhiều tỷ suất, nhưng sao tỷ suất cô đụng mặt phải người này trong ngày hôm nay, lại xuất hiện quá mức vô lý như thế?

Trốn tới trốn lui, cuối cũng vẫn là tự mình đâm đầu vào phiền phức. 

Ma Kết vô tình tìm được Bảo Bình, nét mặt cũng ngỡ ngàng khó tin. Nhưng vẫn không biểu hiện nhiều điều. 

"Nãy giờ mày có gặp đứa nào lớp S chưa?"

"Có, mà nó chạy thoát rồi mày."

"Má, phế vậy? Hình như mấy đứa con gái lớp S là số lẻ. Lần này nhất định phải tìm cho ra. Hình như vừa nãy tao thấy con nhỏ tóc đen của lớp S. Chắc nó chưa đi được xa đâu, phải chú ý kỹ vào. Có khi ở gần đây cũng nên!"

- !!!

Đúng vào lúc này, lại có mấy lời nói chuyện của một lũ con trai vang lên. Như một phản xạ, Ma Kết lập tức kéo Bảo Bình vào hẳn bên trong. Vô thức, anh lại ôm cô vào lòng, dáng người cao lớn của anh liền che phủ cho cô. 

Hành động đột ngột này của anh khiến cô không khỏi bất ngờ. Cả hai người đều trốn sau cánh cửa, tấm lưng vững chãi của Ma Kết đưa ra ngoài, đề phòng có người thấy, cũng sẽ thấy anh là người số chẵn mà bỏ qua. 

Trong tình huống này, mặt Bảo Bình bất giác lại áp vào ngực Ma Kết. Một mùi hương bạc hà thanh mát bỗng thấp thoáng bên mũi cô, khiến da mặt mỏng của cô phủ lên một tầng sương hồng. Nhưng điều ấy, vẫn không thể xóa bỏ tâm trạng đang giận hờn anh của cô.

- Tại sao lại phải trốn?

Sau khi đám nam sinh kia đã đi khỏi hẳn, Bảo Bình liền lạnh nhạt cất lời. Cô đẩy Ma Kết ra, ánh nhìn nửa con mắt chiếu lên người anh:

- Thầy cần gì phải trốn theo tôi? Một mình tôi tự liệu được. _Nói đến đây, cô bỏ qua anh, bước ra ngoài, nhắc nhở:

- Đừng có làm trò dư thừa.

- Chờ đã.

Mắt thấy Bảo Bình định bỏ đi, Ma Kết liền chụp cổ tay cô, giữ lại. Anh nghiêm túc cất lời đề nghị:

- Lớp trưởng, tốt nhất thì chúng ta nên đi cùng nhau. Em và tôi đều là người một lớp. Tôi là đồng minh của em, em quên rồi sao?

- Để cùng nhau trụ đến sau cùng, góp phần cho chiến thắng của lớp. Ý thầy là vậy, đúng không?

- Phải.

Ma Kết vừa xác nhận lời của Bảo Bình, liền bị cô giằng tay lại. Lúc này, cô trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, dõng dạc tuyên bố:

- Thầy chủ nhiệm, thầy lo ngại vô ích rồi. Nếu chỉ là vì chung cuộc của tập thể, thì một mình tôi vẫn có thể sống sót được. Không có thầy, tôi vẫn tự lo cho bản thân được. Ngược lại là thầy, thầy cũng không cần phải vì trách nhiệm mà  bất đắc dĩ hợp tác cùng tôi. _Nói đến đây, cô liền vạch rõ ranh giới, nhắc nhở:

- Nếu ghét tôi thì thầy cứ tiếp tục đi. Tôi không cần thầy phải nhẫn nhịn mà đối tốt với tôi. Tôi không ép thầy, nên thầy không cần giả bộ gắng gượng. Tôi không phải là cô Milley, nên thầy không cần dĩ hòa vi quý với tôi đâu.

- Lớp trưởng. Dường như em đã hiểu nhầm gì rồi.

Đối với thái độ phẫn nộ của Bảo Bình, Ma Kết chợt cất giọng. Anh điềm tĩnh đính chính lại:

- Từ trước đến giờ, tôi chưa từng ghét em. 

- ...

- Đúng là tôi muốn đồng hành cùng em là vì trách nhiệm, nhưng tôi chưa bao giờ giả vờ thân thiện trước mặt em cả. Từ đầu đến cuối, thái độ mà tôi đối với em, đều là thật.

- Lời của thầy mâu thuẫn với nhau thật đấy, thầy chủ nhiệm.

Bảo Bình bỗng cười nhạt một tiếng, cất lời tự giễu cợt bản thân mình:

- Tôi từng nói với thầy, là tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ thầy. Và khi tôi bị cô Milley tố cáo thái độ, lúc ấy, tôi đã kỳ vọng vào thầy rất nhiều. Lý do tôi ngưỡng mộ thầy là lý do tôi kỳ vọng rằng thầy sẽ giúp tôi minh bạch trước sự bày trò của Milley. Nhưng đổi lại, thầy không hề tin tôi. Trong mắt thầy, tôi không có một chút tín nhiệm nào cả. 

- À, lúc đấy là...

- Thầy từng nói rằng tôi đáng tin, nên mới để cho tôi làm lớp trưởng thay Kim Ngưu. Nhưng thầy lại không hề tin lời tôi nói.

Bảo Bình không có ý định để Ma Kết biện hộ, ngữ điệu vô cùng thất vọng:

- Cho nên, những lời thầy vừa nói, tôi cũng chẳng dám tin rằng chúng là thật. 

- ...

Ánh mắt mà Bảo Bình dành cho Ma Kết, trông buồn phiền hơn là oán giận. Bởi lẽ, cô đã ngưỡng mộ anh rất nhiều, đến bây giờ, cô vẫn không thay đổi suy nghĩ ấy. Chỉ là, anh không đối xử với cô như những gì cô kỳ vọng, nên cô mới thất vọng.

- A! Thấy rồi! Lớp trưởng của 12S!

- Chính là cậu ta! Lớp S đang ở đây!

- Có cả thầy Ma Kết nữa! Chủ nhiệm 12S cũng đang ở đây!

- Mau! Mau! Tách nhóm ra chặn hậu đường dưới! Lần này nhất định phải bắt được lớp S!

Đột nhiên, lại có rất nhiều tiếng hú hét của nam nữ sinh xen lẫn. Đến khi nhìn lại, ở phía cuối hành lang bên kia, có một đám người đang rầm rầm lao đến. Khiến cho bầu không khí tâm trạng giữa hai người lớp S đều bị phá hỏng.

Bảo Bình giật mình trước sự rầm rộ của địch thủ, trông chẳng khác gì đám đã đuổi theo Song Tử lúc nãy. Mà lần này, mục tiêu của bọn họ lại chính là cô.

Chạy.

Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Con mẹ nó, bây giờ không phải là lúc để giận hờn hay thất vọng, tổn thương gì cả. Thoát khỏi đám người này trước đã. Cho dù Ma Kết có kéo Bảo Bình bỏ chạy theo mình, cô cũng không còn tâm trạng để bài xích a.

- Cái đệnh mệ...

- Oh shit!

Ma Kết và Bảo Bình vừa chạy xuống cầu thang, liền chạm phải hai gương mặt thân quen. Một nam cao lớn, một nữ tóc ngắn, cả hai cũng đang bỏ chạy hệt như hai người họ.

- Đừng để thằng chó Lâm em chạy thoát!

- Tao sẽ là người bắt được hoa khôi năm hai!

- Tấn công lớp S! A! 12S nữa kìa! Bọn họ bỏ chạy cùng hướng! Tấn công!

Hóa ra, đều là cùng cảnh ngộ.

"Đổi phiên! Số lẻ tấn công, số chẵn phòng bị!"

Dù là số lẻ tấn công, hay số chẵn tấn công, thì hai người bạn này vẫn luôn hiên ngang xuất hiện trên khắp hành lang lớp học.

Nếu là thời cơ của phe số chẵn, Song Tử chắc chắn sẽ bảo hộ chu toàn cho đồng đội của mình trước những kẻ cùng phe. Nếu là thời cơ của phe số lẻ, Song Tử sẽ trở thành cánh tay trái đắc lực, chuyên đi bắt những đứa số chẵn về cho Thiên Bình xử lý. 

Với chiến thuật này, hai người bọn họ không hề e ngại bất cứ ai.

- Anh em đâu, chúng ta cùng liên minh lại để bắt bọn lớp S nào!

- Hô hô hô, luật chơi đâu có cấm chúng ta liên minh với nhau để đánh bại đám lớp S đâu chứ?

- !!! 

Song Tử và Thiên Bình vừa bước xuống được vài bậc thang, lại bất ngờ chạm trán với một đám người. Hai bên nhìn nhau, án binh bất động. 

Nhưng nội dung của cuộc nói chuyện vừa rồi, đều đã bị nghe thấu rồi.

- Bắt lấy!

- Lớp S!

- Frozennn!

- Chạy!

Song Tử phản ứng nhanh, liền xoay đầu và chạy lên hướng ngược lại, tiện thể nắm cả tay Thiên Bình kéo đi. Nhưng vì quá đột ngột nên khiến Thiên Bình vấp phải bậc thềm, tuy không ngã nhưng chiếc giày của cô đã bị rớt ra và lăn xuống dưới.

Rơi ngay trên đường truy đuổi của đám người lớp ngoài.

Nhưng điều cần thiết bây giờ là thoát khỏi đám người đó, vì thế mà cô bỏ luôn chiếc giày và chạy theo Song Tử.

- Oái! Cậu làm gì vậy?

Vừa mới chạy được vài bước, đột nhiên Thiên Bình lại bị Song Tử nhấc bổng và vác trên vai như một bao gạo. Anh vẫn vác theo cô mà chạy thật nhanh khỏi đám người kia, ngữ điệu khẩn trương:

- Cậu chạy chậm lắm, sẽ ảnh hưởng đến tôi!

Thật ra, là do dáng chạy khập khiễng của cô khiến anh rất không vừa mắt, nên mới phát sinh ra loại tình huống này.

- !!!

- A?

- ...

Như sự sắp xếp của ý trời, vừa chạy ra khỏi khuôn viên toàn nhà D, sáu gương mặt có quen biết nhau chợt chạm trán.

Mỗi người một vẻ, nhưng phản ứng chung, đều là sự kinh ngạc. 

Nét bất ngờ trên gương mặt kiêu lãnh của Lâm Tử Hàn, chợt chuyển sắc ngay tức thì khi nhìn thấy Thiên Bình đang bị Song Tử ôm đi. Toàn thân cậu, chợt bùng lên một ngọn sát khí hừng hực hướng thẳng đến Song Tử.

Nhưng...

- Vây họ lại!

- Giờ thì có chạy đằng trời hahaha!

- Đây thật là một cảnh tượng đáng xem!

- Toàn là những người nổi tiếng không này. Trò chơi này thật là thú vị mà!

Không thể tin nổi, sự việc này lại diễn ra trong khu thử thách số 48.

Tất cả những người chơi còn sống sót, không phân biệt số chẵn số lẻ, đã kết đồng minh cùng nhau. Bởi vì bọn họ có cùng một mục tiêu - là loại bỏ những kẻ lớp S, lớp đặc biệt của trường.

Giờ đây, sáu người của 12S và 11S1 đều đang bị vây khốn ở sân F. Một khoảng sân rộng rãi, nhưng không có lối thoát. 

Dù nội bộ sáu người này có mâu thuẫn hay hiểu lầm gì với nhau, thì họ đều phải dẹp chúng sang một bên. Cũng giống như liên minh của lớp ngoài, bọn họ cũng có một mục tiêu chung - là đánh bại những kẻ vây khốn mình. 

- Mọi người, đưa áo khoác đây.

Thiên Bình cởi áo khoác ngoài - chiếc áo có dán bảng tên ra. Sau đấy thì lại đề nghị đồng đội của mình làm theo. Mọi người nhanh chóng hiểu ý, liền dần dần lùi lại, cởi áo khoác đưa cho Thiên Bình rồi hướng lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn hộ vệ nhỏ.

Xé bảng tên thì xé bảng tên, nhưng đâu ai nói là không được cởi áo khoác để kẻ thù không thể xé bảng tên của mình ra đâu?

Trước sự lách luật trắng trợn của người lớp S, những học sinh còn lại liền ngớ người, lập tức lao vào tấn công hội đồng.

 - Ý Uyên, em cùng Thiên Bình canh giữ những chiếc bảng tên quý giá của chúng ta đi.

- Vâng! Thầy!

Chỉ cần Ma Kết nói một tiếng, Lục Ý Uyên sẽ dùng cả tính mạng để nghe theo. 

Bảo Bình là nữ duy nhất trong ba người, dám đứng ngang hàng với ba người con trai còn lại. Cô nhìn những kẻ đang lao về phía mình, cao hứng khởi động xương khớp, cất tiếng:

- Cánh này tôi trấn, còn lại, đừng khiến tôi bẽ mặt đấy!

- Hô? Chị khéo lo Bảo Bình. _Lâm Tử Hàn cười cợt một câu, sau đấy sắc mặt liền đanh lại, ngữ điệu trở nên đáng sợ:

- Kẻ nào dám tiến về phía Sweetheart, em sẽ "xé toạc" hắn ngay tại chỗ!

Sau đấy, ngay giữa sân F, đã diễn ra một màn đấu tranh sống còn vô cùng náo nhiệt.

Roẹt!

Lợi dụng tình thế hỗn loạn, Lương Trúc Thảo liền lẻn vào hòng tấn công kẻ thù của mình. Nhưng cô còn chưa kịp tiếp cận Thiên Bình, đã bị ai đó xé mất bảng tên của mình. 

Số lẻ không thể xé bảng tên của người số lẻ. Mà thầy Ma Kết và Lâm Tử Hàn đều đứng cách xa cô. Nếu vậy thì...

- Anh Song Tử... 

Lương Trúc Thảo không dám tin vào mắt mình, nét mặt kinh động không thốt thành lời:

- Sao anh lại...?

- Trúc Thảo, em định xé bảng tên của ai sao? 

Trái với thái độ ngỡ ngàng của Lương Trúc Thảo, là gương mặt đầy ý cười của Song Tử. Ngữ điệu dễ dãi nhưng lại mang hàm ý chất vấn cất lên:

- Là của anh, của thầy chủ nhiệm hay là của Lâm Tử Hàn? Hay là... _Nói đến đây, đôi mắt Song Tử chợt ánh lên tia lạnh lùng:

- Người mang số lẻ?

Trước khí thế mỉm cười lạnh lẽo của bạn trai mình, Lương Trúc Thảo lại cảm thấy sợ hãi, lời nói lắp bắp không rõ ý từ:

- E-em... Nhưng... A-Anh... vừa mới loại em...?

- Đáng ra, em nên ở bên ngoài mới đúng chứ? Hơn nữa, không phải em vừa định tiếp cận những bảng tên của bọn anh sao? Em đã không niệm tình bạn trai em... _Song Tử vẫn mỉm cười, tiếp:

- Thì cũng đừng mong anh lưu tình.

- ...

"Thử thách kết thúc, những người có bảng tên còn nguyên vẹn là những người chiến thắng! Xin chúc mừng Diệp Bảo Bình! Hạ Thiên Bình! Dương Ma Kết! Lâm Tử Hàn! Dương Song Tử! Lục Ý Uyên!"

Ấy thế mà, sau một trận vây khốn lớp S của những học sinh lớp khác, kết quả thu lại lại vô cùng ngoài ý muốn. Những kẻ sống sót cuối cùng, lại chính là những kẻ bị dồn vào đường chết và bị đám đông liên thủ hội đồng.

Đúng là một kết quả hi hữu. Nhưng càng hi hữu, mới càng thú vị.

Kẻ không cam tâm nhất trong thử thách này, hẳn là Lương Trúc Thảo. Vì nhìn thấy cảnh bạn trai mình bế người con gái khác chạy khắp nơi nên cô nảy lòng ghen tức. Cô muốn lén lút xông đến chỗ Thiên Bình để xé bảng tên của chị ta, nhưng cô lại bị chính bạn trai mình "giết".

Dù thế nào, cô cũng không thể cam tâm chấp nhận được sự việc lần này. Song Tử, đã thay đổi.

"Ô hô hô, cuối cùng chúng ta cũng tìm ra những người sống còn. Cha cha, cũng khá đông đấy, chúng ta có đến ba mươi bốn người chiến thắng. Nào, xin mời tất cả học sinh và giáo viên của trường cao trung Zodiac nhanh chân tiến đến sân trước của trường học, để chúng ta hoàn thành nghi thức công bố kết quả và trao giải nào!"

Giọng nói chứa đầy sự thích thú của thầy Hiệu Phó vang lên khắp trường. Tất cả học sinh của trường Zodiac, từ người bị loại cho đến người chiến thắng, từ ngoài đường lộ cho đến trong khuôn viên trường đều di chuyển đến sân trường, nơi bày trí các khu thử thách ngoài trời. Bây giờ, các ranh giới giữa các khu đã được dẹp đi, nên trông sân trường lúc này chẳng khác khu giải trí thu nhỏ là bao.

- Ô, bộ đôi mặt lạnh với hai kẻ tốt bụng kìa!

Đám Bạch Dương phát giác ra nhóm người Kim Ngưu, Thiên Yết, Song Ngư và Nhân Mã khi tiến về sân chính. Xử Nữ liền giơ tay vẫy gọi:

- Yo! Các đồng chí!

- Ế, mấy cậu bạn S1!

- Đừng nói là bốn cậu cùng khu vừa rồi nhé?

Sau khi hội tụ, Kim Ngưu lên tiếng khi thấy bốn người Bạch Dương, Xử Nữ, Sư Tử và Cự Giải đi cùng nhau. Bạch Dương liền giơ ngón cái lên:

- Chuẩn đét rồi! Cậu không biết đâu, chúng tớ được chứng kiến cái cảnh Sư Tử bị ngã dập mông! Hahaha, ôi cái mông của mèo bông ~

Bốp!

- Tôi cho mông cậu nở hoa bây giờ! Tên đần này! 

- Ôi trời ạ? Thử thách gì mà lại khiến đầu gấu đẹp trai nhất trường ngã dập mông thế cơ chứ?

- Còn mấy cậu, có vượt qua được không? _Xử Nữ dò hỏi, Nhân Mã liền tự hào đáp:

- Tất nhiên rồi! Có hai vị đại thần ở đây, thì sao mà chết được chứ?

- Hả?

Trước sự ngạc nhiên lẫn nghi hoặc của đám Xử Nữ, Song Ngư nhàn nhạt cất giọng:

- Thì bọn này cũng chung khu giống mấy cậu mà.

- Hể? Thiệt á? Sao vui thế, rồi thử thách của mấy cậu là gì?

Bla... bla...

Cuộc hội tụ của đám bạn có vẻ rất xôn xao, cho đến khi những người còn lại xuất hiện.

- Ế, Song Tử, Thiên Bình!

- Phía sau có cả thầy giáo và Bảo Bình kìa!

- Sao rồi người anh em, hai cậu đi cùng nhau là vào cùng khu đấy hả?

Bạch Dương quàng vai Song Tử thắm thiết, không quên dò hỏi tình hình. Song Tử cười tự đắc:

- Tất nhiên rồi bạn của tôi. Làm sao kẻ hít xà hơn cậu một cái có thể thua mấy cái thử thách cỏn con này chứ!

- Đệt... chú mày chán sống à Song Tử?

Đụng tới nỗi đau của Bạch Dương, Song Tử xấu số đã bị anh chàng siết cổ. Sư Tử liếc đểu Thiên Bình, lên tiếng khinh miệt:

- Bất ngờ thật, cậu cũng sống sót đến bây giờ sao?

- Còn tưởng tên háo thắng như cậu bị loại ngay từ vòng đầu rồi?

Thiên Bình cũng chẳng hiền lành gì mà đá đểu lại. Mang tiếng bạn bè mà chẳng bao giờ nói lời yêu thương nhau gì cả.

- Nhưng mà Ma Kết sensei cũng trụ được đến vòng cuối cũng thật khó tin ha!

- Nhân Mã, em làm như thầy già lắm không bằng? Thầy cũng mới 27 tuổi thôi nhé! _Ma Kết cười khổ với tên loắt choắt của đám.

- Vất vả cho thầy rồi, thầy đã làm rất tốt!

- Hahahaha!

Cái kiểu vỗ vai khích lệ của Kim Ngưu dành cho ông thầy khiến cả đám bật cười vì quá hài hước. Mặt Ma Kết đen lại, mấy đứa giặc trời này. Cả đám vui vẻ là vậy, nhưng Bảo Bình lại không lên tiếng lần nào. Thử thách kết thúc, thì thái độ bài xích với Ma Kết của cô lại trở về. Nơi có anh, chính là không có cô.

"Xin chào các học sinh ưu tú của ta, cuối cùng, chúng ta cũng đã tìm ra được lớp chiến thắng với tỷ lệ người sống sót vô cùng cao! Chúng ta có ba mươi bốn người sống sót so với tỷ lệ 85 lớp. Nhưng lớp chiến thắng lại có đến 12 người sống sót trong tổng 34. Chiếm tỷ lệ gần một nửa! Và xin chúc mừng... LỚP 12S!"

Xì xầm... xì xầm...

Cuối cùng, thầy Hiệu phó cũng xuất hiện bằng xương bằng thịt trên khán đài với hàng chục cái máy quay và cảnh vệ xung quanh. Lời nói của thầy khiến toàn bộ trường học đều bàn tán xôn xao.

- Này, đừng nói mười hai người đấy là mười hai người chúng ta nhé?

- Chắc rồi, đâu có ai trong chúng ta bị loại đâu?

"Xin mời những người có tên sau lên trên khán đài nhận cúp vô địch! Hàn Bạch Dương, Lãnh Kim Ngưu, Dương Song Tử, Lâm Cự Giải, Bạch Sư Tử, Âu Dương Xử Nữ, Hạ Thiên Bình, Lãnh Thiên Yết, Trịnh Nhân Mã, Diệp Bảo Bình, Doãn Song Ngư và giáo viên chủ nhiệm Dương Ma Kết! Quào, cả giáo viên chủ nhiệm của 12S cũng là người chiến thắng luôn sao? Rất tốt, rất tốt nha!"

- Quả nhiên là mấy cậu, mau đi lên trên đó đi!

- Hehehe, tớ tự hào về mấy cậu quá!

Thành viên lớp 12S thúc đẩy đám bạn của họ lên trên khán đài, trong đó có cả thầy chủ nhiệm đẹp trai Ma Kết.

Cũng không nói quá, nhưng khi mười hai người kia bước lên trên khán đài, đã rước bao nhiêu sự chú ý và trầm trồ về phía mình. Nhìn bọn họ giống hệt như người nổi tiếng, mỗi người đều có một nét riêng nhưng nhìn chung, họ rất tỏa sáng. Nam thì nổi bật với chiều cao, nữ thì có vóc dáng, mỗi người một nét, khiến nhiều người phải ghen tỵ.

"Chà chà, toàn những gương mặt đẹp trai xinh gái không nhỉ, có cả Hội phó và thư ký của Hội học sinh nữa kìa, ai da, các em làm tốt lắm!"

Thầy Hiệu Phó tiến lại gần đám người chiến thắng chung cuộc, miệng lúc nào cũng cười tươi rói. Sau đó, ông lên tiếng:

"Vì đây là sự kiện để kỷ niệm 89 năm thành lập nhà trường, nên cô Hiệu Trưởng - Mạc Ly Băng sẽ trao cúp cho lớp 12S, xin mời cô!"

Xì xầm... xì xầm...

Lời thầy Hiệu phó vừa dứt, tất cả những người trong trường, từ học sinh đến giáo viên đều không khỏi kinh ngạc và bàn tán. Bởi lẽ, Hiệu trưởng của bọn họ chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác. Lần này, lại ra mặt để trao giải cho quán quân của sự kiện. Sự tò mò và mong đợi của tất cả mọi người đều hướng về phía khán đài, vì bọn họ đều có chung một câu hỏi - cô Hiệu Trưởng trông như thế nào?

Không phụ lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người xung quanh, ngay khi thầy Hiệu Phó vừa dứt lời, đã có bóng hình một người phụ nữ trung niên bước ra giữa khán đài. Khí chất thanh cao cùng phong thái quý tộc của người phụ nữ đó khiến bao nhiêu người phải thốt lên kinh ngạc và trầm trồ. Trái lại với nhiều lời đồn về ngoại hình xấu xí và già nua, cô Hiệu Trưởng rất đẹp, nét đẹp cao quý giống như Hội phó của Hội học sinh, đó là một nét đẹp di truyền.

"Chào tất cả các em học sinh và các giáo viên yêu mến. Lời đầu tiên, tôi xin xin lỗi mọi người vì sự giấu mặt của mình trong thời gian qua."

Sau khi trao cúp cho lớp 12S, cô Hiệu Trưởng đã đứng bên cạnh phát biểu:

"Giờ đây, nhà trường tổ chức một sự kiện có quy mô lớn cả về mặt tổ chức và truyền thông. Và để đánh dấu cột mốc 89 năm thành lập trường, tôi vô cùng trân trọng những phút giây tham gia thử thách của các học sinh và giáo viên trong trường.  Đặc biệt là những cá thể và tập thể đã cố gắng hết sức để trở thành người chiến thắng, điển hình như lớp đã giành cúp quán quân của sự kiện - lớp 12S! Cùng với ý nghĩa muốn các em cùng vượt qua các thử thách bằng trí tuệ, thể lực, sự đoàn kết, tôi lấy rất làm vinh hạnh khi được đích thân trao cúp cho những người chiến thắng! Tiếp theo, sẽ là phần trao thưởng cho hai mươi hai người chiến thắng còn lại, xin mời mọi người hướng mắt lên khán đài. Trước đó, hãy để quán quân của chúng ta chụp một tấm làm kỷ niệm nhé!"

- YEAH!

Lời của Hiệu Trưởng vừa dứt, phần lớn trong đám bạn chiến thắng đều nhảy cẫng lên và hào hứng vui mừng. Nhà trường này, sự kiện này đã để lại cho mười hai con người đây có một trải nghiệm vô cùng thú vị và khó quên.

Tất nhiên không thể thiếu phần thưởng chiến thắng được, đó là một chuyến đi tắm suối nước nóng ở đảo Ailand - một trong những khu nước nóng nổi tiếng của đất nước.

--------------- End Chap 69 ------------------

[29.11.21]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play