[Đồng phục 12S trong sự kiện Sống Còn - Bảo Bình, Thiên Bình, Kim Ngưu, Cự Giải] 

[My art]

--------------------------------

Thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đã tới ngày diễn ra sự kiện Sống Còn.

Xôn xao... xôn xao...

Ồn ào... ồn ào...

Bầu không khí hiện tại vô cùng náo nhiệt, khí thế chẳng khác gì cổ động viên ở sân vận động quốc gia. Quả nhiên là ngày hội của trường cao trung lớn nhất cả nước.

Dường như sự kiện Sống Còn vẫn đang là bí mật chưa thể để học sinh biết, mà nhà trường đã huy động được cảnh sát giao thông. Xin mượn bốn con đường bao xung quanh khuôn viên trường để làm chỗ đứng cho các học sinh. Cảnh sát đứng ở các chốt ngã tư đường và chỉ dẫn các phương tiện giao thông rẽ vào con đường khác.

Các lớp đứng nối liền bốn con đường, lần lượt từ năm nhất đến năm ba. Mỗi lớp một màu áo thể thao.

Năm nhất là tông màu trung tính như xám, kem, ghi, nâu, trắng,...

Năm hai là tông màu lạnh như xanh dương, tím nhạt, xanh biển, xanh lá mạ, xanh dạ quang,...

Năm ba là tông màu nóng như đỏ, cam, vàng, hồng nhạt, đỏ đô,...

Từ chiếc Flycam có thể thấy toàn cảnh phía dưới vô cùng sặc sỡ và hoành tráng.

Sự kiện lần này không những dành cho các học sinh, mà ngay cả các giáo viên chủ nhiệm và Hội học sinh đều tham gia. Cho đến giờ phút này, nhà trường vẫn giữ kín nội dung sự kiện vì những tấm màn lưới màu đen bao phủ toàn bộ chiều cao ngôi trường vẫn chưa được mở ra. Điều đấy khiến tất cả mọi người đều tò mò và hứng thú.

PHỤT! BÙM! BÙM! BÙM!

SOẠT!

Trong khi mọi người đang nóng lòng và nôn nao, thì có tiếng pháo vang lên, làm sặc sỡ cả một bầu trời. Ngay lúc đó thì tấm màn màu đen được gỡ bỏ xuống, khiến tất cả đều đồng loạt kinh ngạc trầm trồ. Cao hơn bức tường thành của trường là những cầu trượt, bức tường leo núi, cánh quạt khổng lồ,...

"Chào mừng các học sinh và giáo viên đến với sự kiện Sống Còn của cao trung Zodiac!"

Trong cao trào của sự trầm trồ, hào hứng, tò mò thì giọng của thầy Hiệu Phó vang lên qua những chiếc loa. Bầu khí im lặng bắt đầu lan tỏa.

"Nhân ngày kỷ niệm 89 năm thành lập trường cao trung Zodiac, nhà trường quyết định tổ chức sự kiện Sống Còn – một sân chơi bổ ích dành cho các học sinh và các giáo viên. "Sống Còn" chính là một cuộc thi đấu diễn ra trên mặt bằng 85 lớp học của trường. Đúng như cái tên của sự kiện, các em sẽ chiến đấu cho đến khi trở thành những người trụ lại cuối cùng và giành chiến thắng! Cuộc thi đòi hỏi các em phải linh hoạt trong tư duy, có thể chất tốt và có sự đoàn kết với nhau. Đây vừa là một sân chơi, vừa là một bài học mà nhà trường muốn nhắn nhủ đến các em!"

"Để mở đầu sự kiện và để các em hiểu hơn về nó. Giờ đây, chúng ta sẽ khởi động bằng một trò chơi với sự tham gia của giáo viên chủ phó và lớp trưởng mỗi lớp nhé?"

- ...

Từ sớm, Bảo Bình đã bị những nhân viên hướng dẫn dẫn vào trong khuôn viên nhà trường trước. Không chỉ mình cô, mà những lớp trưởng lớp khác cũng được dẫn đến đây - tầng hai của hội trường nhà trường. 

- Chị Bảo Bình.

Thật may, ở đây Bảo Bình không lạc lõng một mình. Lâm Tử Hàn đi đến. Cũng vì sự kiện này mà cậu chàng mới "được" đặc cách làm lớp trưởng của 11S1. Lâm Tử Hàn đứng bên cạnh Bảo Bình, cười khẩy:

- Em xin lỗi trước nhé. Chúng ta có vẻ thân, nhưng cuộc thi này thì lại khác.

- Hô? Chưa gì mà đã để lộ bản mặt háo thắng rồi sao?

Dây thần kinh chiến đấu của Bảo Bình được kích thích ngay lập tức, ngữ điệu cũng không thèm giấu đi sự háu chiến, nói:

- Đừng có nói xuông. Chị đây cũng không phải dạng tầm thường đâu.

- Hô? Em trông chờ ở chị đấy.

Người khác nhìn vào, còn tưởng Lâm Tử Hàn và Bảo Bình mới đích thực là chị em. Bởi vì vẻ mặt ngạo mạn ngông cuồng của hai người này giống hệt nhau.

- Xem ra học trò ngoan của tôi đã biết xác định mục tiêu rồi nhỉ?

Ngay lúc này, có một giọng nữ vô cùng bá khí vang lên. Bảo Bình rất đón chào người phụ nữ này, nhưng kẻ đi cùng cô ấy thì không. 

Thất Giai Nhi xuất hiện, đồng nghĩa với các giáo viên chủ phó khác cũng xuất hiện, trong đấy có Dương Ma Kết. Người mà Bảo Bình không muốn chạm mặt mấy ngày nay.

- Đây là lần đầu tiên em đồng tình với cô, cô Giai Nhi. 

Lâm Tử Hàn về bên cạnh giáo viên của mình, đập tay với Thất Giai Nhi. Hai cô trò lần đầu tiên có sự tâm đầu ý hợp, sắc mặt như đúc cùng một khuôn, vô cùng háo thắng:

- 11S1! Chiến thắng!

Sự kết hợp đến từ nữ cường họ Thất cùng nam sinh cao lớn nhất trường, đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng. Hai người họ đồng thanh hô một tiếng, khí thế đã lấn át hết những lớp còn lại.

Trái ngược hoàn toàn với khí thế hừng hực của 11S1, hai thành viên lớp 12S lại vô cùng ảm đạm.

Kể từ ngày bị Milley bày trò, Bảo Bình đã bài xích và không muốn giao tiếp với Ma Kết. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô liền lảng tránh không muốn chạm mặt. Thái độ của cô rất rõ ràng. Chính là tỏ rõ cảm xúc tức giận với sự bất công của anh trong tình huống ấy. 

Nhưng Ma Kết, lại chẳng hề biện minh hay giải thích bất cứ điều gì. Dường như trong mắt anh, sự tức giận của Bảo Bình không hề quan trọng. Điều này, càng khiến Bảo Bình thêm hụt hẫng. Càng hụt hẫng, cô lại càng thêm tức giận, tuyệt đối không muốn ở chung một chỗ với Ma Kết một giây phút nào.

Điển hình như lúc này.

"Vâng, hiện tại, các thí sinh đầu tiên đã ở trong hội trường của nhà trường. Mỗi lớp đều có hai người đại diện thi đấu. Hai mươi lớp đầu tiên hoàn thành được thử thách, sẽ được cộng điểm theo thứ tự giảm dần. Điểm số này vô cùng quan trọng trong sự kiện. Còn quan trọng thế nào thì để thời điểm thích hợp, tôi sẽ thông báo sau nhé haha!"

Giọng điệu bí mật của thầy Hiệu phó vang lên, vô cùng thích hợp với bầu không khí bí ẩn của sự kiện này. Ngay lúc này, đội ngũ hậu cần mới gỡ lưới đen ở dưới sảnh tầng trệt của hội trường, khiến ai ai cũng ngạc nhiên.

Nhìn những sợi dây thừng có gắn tên của từng lớp, mỗi đầu sợi dây đều có hai vòng thắt lưng. Đầu còn lại đều được kết nối với một tụ ở giữa, tâm của vòng tròn. Cách tâm tròn bốn mét, là một bàn gỗ. Trên bàn gỗ là những mảnh xếp hình đơn giản. Các thí sinh có chút toát mồ hôi, đặc biệt là các giáo viên. Không lẽ trò này là...

"Kéo co Puzzle!"

Lời tuyên bố của thầy Hiệu phó vang lên, khiến nhiều vị giáo viên lớn tuổi muốn rớt cả nước mắt.

Kéo co Puzzle là một trò chơi vô cùng cạnh tranh. Không chỉ đơn thuần là kéo co giữa hai bên, dựa theo số lượng lớp học hiện tại, thì là trò kéo co giữa tám mươi lăm lớp. Thế này, đúng là bất lại cho những giáo viên lớn tuổi rồi a.

Luật nhanh chóng được đưa ra. Hai người đại diện của mỗi lớp sẽ đeo vòng thắt lưng ở mỗi đầu dây thừng. Tiếng còi phát lên, tất cả các lớp phải chạy về bàn học của mình và cùng hoàn thành hình xếp đơn giản trên bàn. Hai mươi lớp hoàn thành thử thách đầu tiên, sẽ có điểm cộng. 

Đây, là trò chơi khởi động của sự kiện Sống Còn.

Ồn ào... Ồn ào...

Không chỉ bên trong hội trường, mà tất cả học sinh đang đứng ở bên ngoài đều vô cùng ồn ào. Vì mọi cảnh đang diễn ra ở đây, đều được trình phát trực tiếp ở các màn hình ở bên ngoài. Tiếng hô cổ vũ của các tập thể bên ngoài vang lớn, vọng vào tận bên trong của hội trường. 

- Lớp trưởng. Thầy sẽ đeo vòng số hai, đảm nhiệm chức năng kéo co. Em đeo vòng một, phụ trách trò xếp hình nhé?

Ma Kết lên tiếng bàn chiến thuật, khiến Bảo Bình có chút chau mày. Cô cảm giác như anh đang xem nhẹ khả năng của cô. Vì anh, cô đã rèn luyện rất nhiều trong thời gian qua. Cho dù hiện tại cô đang giận anh, cô cũng phải lên tiếng:

- Một mình thầy chọi với lực kéo của tám mươi tư lớp còn lại? Là thầy tự cao hay là vì tôi vô dụng vậy?

- À, thầy không có ý đấy.

Bị hiểu lầm suy nghĩ ngoài ý muốn, Ma Kết thấp giọng phủ nhận. Anh điềm đạm giải thích:

- Thầy không tự cao, cũng không xem nhẹ em. Chỉ là thầy sẽ cố gắng hết sức vì chiến thắng của lớp, nên...

- Xin lỗi. Tôi lại không có ý định sẽ ỷ lại thầy.

Bảo Bình lạnh nhạt từ chối kế hoạch của Ma Kết, ngữ điệu lạnh lùng:

- Chiến thắng của lớp, không phải dựa vào mỗi mình thầy.

- ...

Bảo Bình đã nói như vậy, khiến Ma Kết cũng không thể biện hộ thêm lời nào được. Anh chỉ là muốn giúp cô ít tốn sức nhất có thể. Nhưng có lẽ anh đã sai. Như lời cô nói, cô không phải kiểu người thích dựa dẫm vào người khác.

Phút chốc, trong ánh mắt của Ma Kết lại có nét nhu hòa. Cô gái bé bỏng năm ấy, nay đã khác rồi.

"Roét!"

- Hây yahhhhh!

Tiếng còi vừa vang lên, tám mươi lăm đội, một trăm sáu mươi tám con người đồng loạt hướng về đích của mình mà chạy. Những sợi dây thừng lập tức bị kéo căng. Nhiều người đang chạy, đột nhiên bị lực kéo của đối thủ mà kéo lê trở về. Đây quả thực là một trò chơi nghiêng về thể chất, vô cùng bất lợi với các giáo viên lớn tuổi a.

- Tử Hàn! Nhanh tay lên!

- Em đang đây!

Màn thể hiện của lớp 11S1 khiến nhiều học sinh dõi theo không khỏi hưng phấn. Nữ sinh không ngừng reo hò. Quả nhiên là nữ thần tượng của phái nữ. Thất Giai Nhi không chỉ mạnh mẽ ở tính cách, mà thể chất cũng vô cùng kinh người. Cùng với sức lực trâu bò của Lâm Tử Hàn, 11S1 nhanh chóng đến thẳng đích của mình. Cả hai vừa giữ cho bản thân không bị lớp khác kéo đi, vừa phối hợp hoàn thành hình xếp trên bàn.

Theo đà này, chắc chắn 11S1 sẽ trở thành người đầu tiên về đíc---

Deng!

"12S hoàn thành thử thách!"

"..."

Deng!

"11S1 hoàn thành thử thách!"

Cặp đôi Thất Giai Nhi cùng Lâm Tử Hàn không khỏi đen mặt, nhìn sang hai người của 12S. Bảo Bình nhận được tin có thể rời khỏi đây, liền rời đi không một chút chần chừ. Lúc này, chỉ còn mình Ma Kết, đang mỉm cười lại với hai người bọn họ. 

Đùa nhau sao? Sao có thể? Có phải hack game rồi không?

Sao 12S có thể đánh bại nữ nhân họ Thất cùng với kẻ có thể chất khỏe mạnh như Lâm Tử Hàn chứ?

Trò chơi khởi động kết thúc. Hai mươi lớp đầu tiên hoàn thành thử thách đều nhận được điểm theo thứ tự giảm dần, bắt đầu từ con số hai mươi. Như vậy có nghĩa, 12S được cộng hai mươi điểm. 11S1 được cộng mười chín điểm.

Bên ngoài, những lớp chiến thắng không khỏi hô hào ăn mừng. Đặc biệt là lớp 12S.

Nhưng sắc mặt Bảo Bình không hề vui một chút nào. Bởi vì vừa rồi, cô đã chứng kiến được loại sức mạnh khủng khiếp của Ma Kết. 

Tuy cô nói rằng không muốn dựa vào sức của một mình anh, nhưng, thực sự trong trò vừa rồi, một chút sức cô cũng không bỏ. Vì một mình Ma Kết đã kéo dây thừng chạy về chiếc bàn và giữ nguyên vị trí ấy. Vì cô ở vòng số một, nên cô không phải bỏ ra bất kỳ sức lực nào. Vai trò của cô, cũng chỉ là góp vào việc hoàn thành hình xếp trên bàn. 

So với sự vui mừng của những người khác, cô lại thấy vô cùng khó chịu và tức giận. Vì bản thân cô, so với Ma Kết, thật vô dụng. Và vì những gì cô thể hiện, đều không đạt được những gì cô đã nói.

Cô ghét điều này. Nhưng cô còn ghét việc bị Ma Kết nhìn thấy điều này hơn.

 Vì vậy, Bảo Bình đã rời đi với một tâm trạng vô cùng bực bội. Ma Kết nhìn theo bóng lưng ấy, nét mặt hiện lên một vẻ tâm tư khó đoán.

Vẫn chưa đến lúc, để anh bắt chuyện với cô về tình huống khi ấy.

"Trò chơi khởi động đã kết thúc. Bây giờ, chúng ta sẽ đến với nội dung chính của sự kiện Sống Còn!" 

Như lời tuyên bố, thầy Hiệu Phó đã thông báo luật chơi.

Sự kiện sẽ diễn ra cả một ngày và có ba mức độ.

Học sinh và giáo viên các lớp sẽ bị tách ra và mỗi người sẽ đến một khu vực khác nhau. Tổng cộng có tám mươi lăm khu vực cần chinh phục. Trong mỗi khu sẽ có một thử thách cần người chơi vượt qua. 

Ở mức độ một, mỗi khu vực chỉ có mười người đứng đầu mới được phép giành chiến thắng và đi tiếp. Mức độ hai là bảy người và mức độ ba là tùy vào nội dung thử thách. Trên tay mỗi người chơi là một chiếc đồng hồ điện tử, nó sẽ là máy ghi điểm tự động cho chủ nhân đeo nó sau khi hoàn thành thử thách ở mỗi khu. 

Cho đến bốn giờ chiều, lớp nào còn nhiều học sinh trụ lại nhất hoặc tổng số điểm của những học sinh trụ lại cao nhất sẽ giành chiến thắng.

Từng người một sẽ bốc thăm khu mình sẽ đến để thực hiện việc tách lớp.

Sau khi tất cả mọi người đều bốc thăm xong, thầy Hiệu Phó lên tiếng:

" Sự kiện Sống Còn... chính thức bắt đầu!"

ROÉT!

Tiếng còi hiệu vang lên, tất cả đều hô lớn và bắt đầu di chuyển đến khu của mình. Không gian trông như bị bẻ gãy bởi sự nhiệt huyết và hào hứng của lứa tuổi thanh thiếu niên.

- Mấy đứa cố gắng lên nhé! Fighting!

Trước khi bị tách ra, thầy chủ nhiệm Ma Kết không quên cổ vũ cho đám học trò của mình. Ai ai cũng hào hứng hứa hẹn. Nhưng lớp trưởng thì không, dường như cô ấy đang có một tâm tư riêng.

- Nhớ sống sót để gặp nhau nha các cậu!

- Hê hê, mấy cậu cứ yên tâm! Chẳng có gì là Bạch Dương này không làm được!

- Ai biết được khu cậu đang tới có thử thách về sâu, thế là cậu tèo ngay từ vòng đầu há há!

- Không biết có những thử thách gì, thiệt là hóng quá đi!

- Gặp lại sau nhé!

Nhóm bạn cũng phải nói lời tạm biệt nhau vì bị chia ra các khu khác nhau:

Song Ngư khu 3.

Ma Kết khu 5.

Cự Giải khu 12.

Kim Ngưu khu 15.

Bạch Dương khu 21.

Nhân Mã khu 22.

Bảo Bình khu 33.

Thiên Bình khu 49.

Xử Nữ khu 54.

Sư Tử khu 66.

Song Tử khu 75.

Thiên Yết khu 84.

Sự kiện Sống Còn thực sự đã bắt đầu.

Khu 03...

Song Ngư bước vào một lớp học có đề số ba. Anh vừa vào trong, cánh cửa lớp đã đóng sầm lại, một giọng nói phát qua loa:

"Khu ba đã đủ người!"

Thì ra anh là tên cuối cùng của khu ba. Trong căn phòng này có đến bốn mươi bảy người, nam nữ lẫn lộn, ai ai cũng nhìn nhau bằng ánh mắt dè chừng, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Thật giống mấy bộ phim sống còn trên phim.

"Trong căn phòng này có 47 đồ vật, mỗi người hãy chọn một thứ để làm khiên chắn cho mình, vì chúng ta đang ở trong thế giới ninja. Năm phút sau, một cuộc chiến sẽ bắt đầu!"

Giọng nói trong loa vừa dứt, cả đám người trong phòng đều nháo nhào nhìn xung quanh. Nào là kiếm gỗ, cây dù, cái xô, cái máng heo, bìa cacton, muôi múc canh, ca nước, dao nhựa, gậy đánh gôn, áo mưa, v...v...

Những ai nhanh tay thì chiếm được kiếm gỗ, dao nhựa, gậy đánh gôn, đại loại là những thứ làm vũ khí được, còn lại thì ai cũng phân vân không biết chọn cái gì. Song Ngư liếc ánh mắt vô cảm nhìn xung quanh, một trận chiến giành giật chẳng khác gì đi giật cô hồn. 

Anh suy ngẫm lại lời nói vừa rồi, người ta bảo chọn khiên chứ không phải chọn vũ khí tấn công, và rồi lại nói đang ở trong thế giới ninja. Hàm ý là gì cơ chứ?

Ting!

Một ý tưởng lóe ra trong đầu Song Ngư, anh vội vàng dò xét xung quanh như đang tìm thứ gì đấy. Nhanh như cắt, Song Ngư chộp được cái áo mưa và mặc vào, trước những ánh mắt dị nghị của những người xung quanh.

"Năm phút đã hết!"

ÀO... ÀOOOOO...

Lời nói vừa dứt, cả căn phòng đều bị nước từ trên trần nhà đổ xuống như thác chảy. Những người nào cầm trong tay cây dù, máng heo, bìa các tông đều đội lên đầu để tránh ướt. Không ai có thể ngờ rằng, cuộc chiến trong lời nói kia lại là một trận lũ nước thế này.

Trừ một người.

Song Ngư ung dung đứng giữa màn nước trôi mà nhìn đám người lạ mặt phía trước đang chật vật trú nước. Chìa khóa đều nằm trong lời nói kia. Khiên tức là thứ gì đó có thể bảo vệ bạn. Thế giới ninja ở đây là nhắc đến thế giới ninja trong anime Naruto. Mà trong thế giới đấy có năm làng: làng lá, làng cát, làng đá, làng mây, làng mưa. Các món đồ ở đây đa số những thứ che chắn được, nhưng thứ kỳ lạ nhất vẫn là áo mưa. Tại sao lại có áo mưa ở đây? Ngay lập tức, Song Ngư nghĩ đến làng mưa trong Naruto, và anh suy đoán ra, có thể cuộc chiến trong lời nói kia có liên quan đến nước, vì thế Song Ngư đã chọn áo mưa.

Quả thật vậy, sự lựa chọn của Song Ngư là sự lựa chọn thông minh nhất.

"Sau cuộc chiến, mười người bị dính nước ít nhất sẽ được đi tiếp, những người còn lại đã bị loại!"

Lời nói trong loa vừa dứt, thì có các nhân viên hậu cần xông vào lớp học, kiểm tra từng người một và chọn ra mười người chiến thắng. Tùy vào mức độ ướt nhiều hay ít mà phân hạng từ một đến mười. Tất nhiên, Song Ngư đã chễm chệ ngồi trên vị trí số một. Chiếc đồng hồ trên tay anh hiện lên số "3 – 1". Tức là hạng một của khu ba. Sau đó Song Ngư tiếp tục bốc thăm để đến khu tiếp theo.

Khóe môi anh cong lên, sự kiện này khá thú vị đấy, không những nhanh nhẹn mà còn đòi hỏi sự thông minh.

Khu 05...

- Wow, đó là thầy Ma Kết đúng không?

- Phải đó, thầy ấy đẹp trai ghê!

- Nghe đồn thầy ấy đẹp trai! Mà đúng là đẹp trai thật, trông chẳng khác học sinh là bao!

- Tiếc là thầy ấy không dạy lớp mình hic!

- Lớp nào được thầy ấy chủ nhiệm thì sướng quá nhỉ?

- Là lớp 12S đó!

Bla... bla...

Ma Kết vừa bước vào lớp học có đề số năm, liền bị mấy nữ sinh ở bên trong bàn tán xì xầm, đều là những lời khen. Nhưng tâm trạng của Ma Kết chợt trở nên chán ghét. Chán ghét và cảm thấy phiền toái trước những ánh mắt và lời khen ấy. Tuy nhiên, ngoài mặt, anh vẫn duy trì gương mặt ôn hòa thân thiện. 

- Ồ? Tiền bối Dương?

Một giọng nữ vang lên, khiến Ma Kết có chút ngoài ý muốn. Còn đối phương, vừa nhận diện được anh, liền hùng hổ xoắn tay áo lên, kiên quyết tuyên bố:

- Đúng là một dịp tốt để quyết đấu nhỉ? Lần này, tôi nhất định sẽ chiến thắng anh, tiền bối Dương.

- Haha...

Ma Kết cười bất lực hai tiếng, sau đấy dễ dàng chấp nhận lời thách đấu, thái độ vô cùng thản nhiên:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức, hậu bối Thất.

"Khu năm đã đủ người! Thử thách của chúng ta là trò chơi "đập giấy"! Các bạn sẽ chọn đối thủ của mình để tạo thành cặp. Năm phút sau, trận chiến sẽ bắt đầu!"

Khi khu số năm đã đủ người, thì có một giọng nói trong loa phát ra. Thử thách là trò đập giấy. Là trò chơi dùng giấy gấp đập xuống miếng giấy gấp khác, để làm miếng giấy ấy bị lật mặt còn lại lên, sẽ chiến thắng. Một trò chơi dân gian vô cùng khó nhằn. 

Ma Kết suy ngẫm một chút, tại sao phải tạo thành cặp đối thủ? Chẳng phải chỉ cần mười người thành công đầu tiên là được rồi sao? Thật phiền toái khi phải chọn đối thủ.

- Tiền bối Dương.

Giọng của Thất Giai Nhi vang lên, khiến Ma Kết suýt thì quên mất có cô ấy ở đây. Nhìn thái độ hăng máu đầy phấn khích của Thất Giai Nhi, Ma Kết cũng hiểu được tình hình. 

Đã tìm thấy đối thủ rồi.

"Năm phút đã hết!"

Giọng nói trong loa lại vang lên. Ngay sau đấy, có một nhóm nhân viên hậu cần bước vào, mang theo một thùng giấy gấp.

" Theo cặp mà mọi người đã ghép. Hai người sẽ đấu với nhau. Mười người chiến thắng đối thủ của mình đầu tiên, sẽ được phép đi tiếp. Chỉ có những người chiến thắng, mới được phép đi tiếp!"

Lời nói trong loa vừa kết thúc, những người chơi đều hoang mang ồn ào. Họ không chỉ phải là người chiến thắng, mà còn phải thành công sớm, bởi vì mười người đầu tiên thắng mới qua được ải. Ngược lại, chỉ cần thua cuộc là mất hết cơ hội và bị loại ngay lập tức. Hóa ra đây là mục đích của việc ghép cặp đối thủ. Áp lực gấp đôi với luật lệ bình thường a.

- Xem ra, đây là trận chiến một mất một còn nhỉ?

Đối với những trò chơi may rủi cùng áp lực gấp đôi như thế này, Ma Kết vô cùng hưởng thụ. Nhưng, Thất Giai Nhi cũng không phải kiểu người bình thường. Sắc mặt cô càng thêm cao hứng, đáp:

- Thật tốt. Tôi rất thích thể loại sống còn này.

Bình thường Ma Kết không thể hiện ra, nhưng anh cũng là một kiểu người háo thắng. Bầu không khí giữa Ma Kết và Thất Giai Nhi, mới đích thực là đối thủ sống còn. 

Một kẻ âm trầm ma mãnh với một ác nữ ngông cuồng ngạo mạn. 

Hai vị giáo viên này, khiến những bé học sinh còn lại cảm thấy căng thẳng rồi a.

Bốp!

- ...

Ma Kết và Thất Giai Nhi quyết định lượt chơi bằng trò oẳn tù xì và người thắng là Ma Kết. Thất Giai Nhi vừa mới trấn an bản thân rằng sẽ đến lượt của mình để mình thể hiện. Nhưng không.

Ngay lần đập giấy đầu tiên, Ma Kết đã thành công. 

Tiếng vang vô cùng chói tai. Khiến mọi người trong căn phòng đều giật nảy mình. Rốt cuộc có bao nhiêu lực mà Ma Kết đã dùng?

Sắc mặt Thất Giai Nhi vẫn còn ngỡ ngàng, chưa thể tiếp nhận được hiện thực.

Nhưng tiếng loa đã vang lên thông báo. Dương Ma Kết là người đầu tiên hoàn thành thử thách đập giấy. 

Điều đấy cũng có nghĩa, Thất Giai Nhi đã bị loại.

Khu 12...

- Hử? Bốc thăm nữa ư?

Cự Giải nhìn cái thùng bốc thăm ở trước cửa phòng đề số mười hai, bốc đại một tờ giấy. Cô đưa nó cho người gác cửa, sau đấy thì điền nội dung tờ thăm và tên lớp của mình vào. Sau khi đủ người, cửa phòng đóng kín lại, một giọng nói trong loa vang lên:

"Xin mời mọi người đứng thành ba hàng trên bục giảng! Tôi sẽ đọc tên từng người một, người nào được gọi tên thì bước xuống và tìm món đồ có ghi trong tờ thăm mà các bạn bốc trúng. Mười người có thời gian tìm kiếm ngắn nhất sẽ đi vào vòng trong! Người đầu tiên: Lã Ngọc Như lớp 11D2!"

Cự Giải khá bất ngờ khi nghe xong thách thức. Vậy ra đồ cô cần tìm, là đồng xu một Horos ư? Khoan khoan đã... đồng xu? Đùa nhau chắc, cả căn phòng rộng lớn này, biết đồng xu đó ở đâu mà tìm?

"Lâm Cự Giải lớp 12S!"

Vẫn chưa nghĩ ra nơi nào đáng ngờ, Cự Giải đã bị nêu tên. Cô còn chưa kịp bước lên, thì đã có tiếng cổ vũ:

- Thư ký cố lên!

- Thần tiên tỷ tỷ cố lên!

- Cự Giải cố lên!

- Cả... cảm ơn mọi người! 

Cự Giải gượng cười đáp lại tiếng cổ vũ của những nam sinh đã từng bị cô bắt phạt. Nhưng bọn họ không biết rằng, càng cổ vũ thì càng khiến Cự Giải thêm áp lực a.

"Chắc nó không nằm ở hộc bàn nào đó đâu nhỉ? Nếu thật vậy thì mình phải tìm từng học bàn sao? Lỡ mà xui một cái, nó nằm ở cái bàn cuối cùng mình tìm thì tèo mất. Sao lại bốc trúng đồng xu cơ chứ, mà đồng xu thì có liên quan gì đến sống còn chứ?"

Cự Giải lẩm bẩm trong miệng, không khỏi lo lắng. Chợt, cô dừng lại trước dãy tủ cá nhân ở cuối lớp. Đầu óc chợt có chút cảm giác. Thiên Bình có thói quen cất con heo đất – quỹ lớp ở tủ cá nhân của cậu ấy. Nếu vậy thì, trong con heo đất sẽ có tiền, có khi nào đồng xu cô cần kiếm chính là nó?

Tuy hơi vô lý, nhưng Cự Giải vẫn tiến đến và mở cái tủ duy nhất có màu khác với các tủ còn lại ra. 

Quả nhiên có một con heo đất trong đó. Bên cạnh nó là một cái nhíp. 

Khóe môi cô khẽ giật giật. Đùa chắc, cô phải lấy cái nhíp đó để gắp đồng xu ra như hồi nhỏ móc heo của mẹ sao?

- Aissss!

Choang!

- Oh my god!

Cự Giải đột nhiên lại đập con heo đất xuống khiến những người đứng trên bục giảng giật mình. Nhặt lấy đồng xu trong con heo, Cự Giải liền tung tăng chạy vọt ra ngoài. Vì cô móc mãi không được nên cô đập bể nó luôn. Nào ngờ đâu, cách này lại hữu dụng như vậy.

Cũng nhờ có sự "sáng tạo" đấy mà Cự Giải đã may mắn về nhì. Biết vậy cô sớm đã đập con heo đất ngay từ đầu luôn rồi. Giờ thì cô đi đến khu tiếp theo thôi, không biết các bạn cô thế nào rồi? 

Không biết... Sư Tử thế nào rồi?

- Ắt xìiiiiiiii!

Sư Tử hắt hơi khi đang đi kiếm khu số 66. Thật tình, cái sơ đồ gì mà như con nít vẽ bậy. Kiếm mãi không ra.

Khu 15...

- ...

Kim Ngưu vừa bước vào khu số mười lăm, sắc mặt bỗng có chút ngoài ý muốn. Tinh thần sảng khoái của cô chợt tắt ngủm. Một bầu khí vô cùng gượng gạo bao trùm lên hai người.

Vì cô gặp lại Hàng Miên Anh - đội trưởng câu lạc bộ Tennis.

Kể từ sau lần Kim Ngưu nộp đơn rời khỏi câu lạc bộ ấy, hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Những lần vô tình chạm mặt, cả hai đều bị lúng túng căng thẳng, không thể nào tự nhiên được. Bởi lẽ, Hàng Miên Anh vẫn chưa nói được một lời xin lỗi với Kim Ngưu. Mối quan hệ giữa hai người, thật khó để hình dung. 

- Ừm... Về chuyệ---

- Ô? Nhóc Ngưu Ngưu?

Hàng Miên Anh đan tay vào nhau, đã lấy hết can đảm ra để bắt chuyện cho Kim Ngưu, thì lại chậm hơn một người. Có thêm hai người mới bước vào khu này. Kim Ngưu nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên:

- Lão Bùi em? Lôi đệ?

Người đến là thành viên trong câu lạc bộ Taekwondo. Vì Kim Ngưu có giao du với nhóm cựu thành viên Taekwondo đã ra trường, nên những thành viên còn lại trong Taekwondo cũng quen biết cô. Họ cũng là một trong những người bạn kết nghĩa đã tin tưởng Kim Ngưu trong sự việc của Đỗ Mỹ Hoa lần trước. 

- Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy, nhóc Ngưu Ngưu. 

Lão Bùi em, em trai của lão Bùi đã ra trường của đội Taekwondo, cất giọng vui vẻ. Kim Ngưu sảng khoái đập tay với hai người bọn họ, nhắc nhở:

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Cậu không lớn hơn tôi đâu, đừng có gọi là "nhóc" như thế.

- Gì chứ? Bọn lão Phấn gọi cậu được, thì tôi cũng gọi được thôi hehe.

- Vậy thì em cũng gọi chị Ngưu là nhó---

- Lôi Sương. Chú nhỏ hơn chị mày hai tuổi đấy!

- Á? Chị Kim Ngưu~

Kim Ngưu cùng bạn kết giao ở đội Taekwondo đang vui vẻ họp mặt nhau, thì lại có một giọng nữ đầy hứng khởi vang lên. 

Lục Ý Uyên vừa vào khu mười lăm, thấy Kim Ngưu liền mừng rỡ chạy đến ôm chầm lầy cô. 

- Ô mô? Là nữ thần năm hai đây mà?

Sự xuất hiện của hoa khôi năm hai Lục Ý Uyên khiến lão Bùi em và Lôi đệ không khỏi điêu đứng. Hơn nữa còn vô cùng thân thiết với Kim Ngưu. Hai người họ liền nhiệt tình giao lưu hơn, nói:

- Đúng là tôi không thể xem nhẹ mối quan hệ xã giao của cậu được rồi, nhóc Ngưu Ngưu à. Cậu quen biết với cả hoa khôi năm hai, sao lại giấu diếm anh em thế chứ?

- Đại tỷ à, chị có muốn em làm gì không? Cứ mạnh bạo sai khiến em đi ạ.

- Nha, hai tên háo sắc này. Tôi còn chưa kịp chào mừng em ấy nữa!

Kim Ngưu vừa ôm lại Lục Ý Uyên, vừa trách mắng. Nhưng Lục Ý Uyên lắc đầu nguầy nguậy, mỉm cười:

- Gặp chị Kim Ngưu, em vui lắm đó! Cứ tưởng không gặp người quen cơ. Hai người này là bạn của chị à?

- Haha, anh là Bùi Phong. Đội trưởng câu lạc bộ Taekwo---

- Lão Bùi em, tém tém lại nha. Em ấy đang hỏi tôi mà?

- Nhóc Ngưu Ngưu, không nể tình anh em gì hết á?

- Hahaha...

Trong căn phòng này, ai ai cũng đứng riêng lẻ cô độc một mình. Chỉ có mỗi nhóm bốn người của Kim Ngưu là nói chuyện vui vẻ ôm đồm. 

Hàng Miên Anh nhìn sang, trong lòng có chút áy náy. Áy náy về hành động và suy nghĩ của bản thân mình. Những người đấy cũng giống như cô, là bạn kết thân của Kim Ngưu. Nhưng khác với bọn họ, cô đã lựa chọn không tin tưởng cậu ấy. Để giờ, cơ hội nói chuyện lại với cậu ấy cũng không còn. 

Haiz... Kim Ngưu vẫn có những người bạn tin tưởng ở bên, thật tốt cho cậu ấy.

"Khu mười lăm đã đủ người!"

Cánh cửa phòng bỗng dưng đóng sập lại, đồng thời cũng có một giọng nói vang lên.

" Hãy tìm món đồ bạn đã bốc thăm ở ngoài cửa. Mười người tìm thấy đầu tiên sẽ là người chiến thắng!"

Lộp bộp! Lộp bộp! Lộp bộp!

Giọng nói kia vừa dứt, là có một trận mưa bóng nhựa đổ xuống từ trên trần nhà. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng đều ngập bóng, giống hệt như nhà bóng ở các trường mẫu giáo. Bảo sao, khi vào căn phòng này, chẳng có chiếc bàn chiếc ghế nào. 

Nhưng làm sao có thể tìm quả bóng tròn màu xám có số ba mươi trong đám này đây? Đây khác gì bảo Kim Ngưu phải "lặn" trong bể bóng để tìm kiếm?

Chính xác, đấy chính là ý của nhà trường, rèn luyện tính nhẫn nại. Vì mấy ai có thể kiên trì tìm kiếm một hạt cát trắng trong một bãi cát vàng.

- Chúng ta hợp tác chứ?

Lúc này, chính là lúc sử dụng mối quan hệ của mình. Kim Ngưu nhìn lão Bùi em, Lôi đệ và Lục Ý Uyên. Bốn người nhìn nhau, vẻ mặt liền biểu hiện sự đồng thuận.

- Lôi đệ, của em là màu trắng, số mười hai đúng không?

- Anh Bùi Phong, em thấy trái bóng của anh rồi này!

- Chị Ý Uyên, trái bóng của chị nè! Màu đỏ, số tám.

- Nhóc Ngưu Ngưu, của cậu này. Tôi tìm thấy rồi đấy!

Deng! Deng! Deng! Deng!

Bằng việc hợp tác với nhau, bốn người đều đã nhanh chóng tìm ra món đồ của mình và trở thành những người hoàn thành thử thách sớm nhất. Đội ngũ hậu cần vô cùng hài lòng trước sự thể hiện của nhóm bạn này, bởi vì họ đã biết đoàn kết với nhau. Tuy là thử thách sống còn, nhưng bọn họ vẫn không bài trừ nhau mà đã lựa chọn hợp lực cùng nhau, rất đáng tuyên dương.

Hàng Miên Anh mãi vẫn chưa tìm thấy trái bóng của mình, miệng luôn lẩm nhẩm về trái bóng màu xanh, số một. 

Bỗng, trái bóng màu xanh có số một hiện ra trước mắt cô, hệt như ứng nghiệm lời nguyện. Nhưng cô chưa kịp mừng rỡ, đã nhận ra người đang cầm trái bóng ấy.

Là Kim Ngưu.

Kim Ngưu nhanh chóng nhét vào tay Hàng Miên Anh, vội vàng nói:

- Tớ vô tình thấy nó thôi.

Ngay sau đấy, Kim Ngưu suýt thì bị quản trò phạt vì không ra ngoài mà còn giúp người khác tìm bóng. 

- Cậu làm gì thế? Xém nữa thì bị loại rồi đấy!

- Haha, tôi chỉ là tiện tay thôi à. 

- Chị quen người đấy à, chị Kim Ngưu?

- À, em biết. Là đội trưởng Tennis Hàng Miên Anh, em gái của đội trưởng đội Judo đúng không?

Ba người lão Bùi em, Lục Ý Uyên và Lôi đệ nán lại chờ Kim Ngưu, không khỏi lo lắng. Nhìn thấy thái độ quan tâm của bọn họ với nhau, khiến tâm tư Hàng Miên Anh thêm nặng nề. 

Kim Ngưu vẫn còn ý tốt với cô. Vậy mà một lời xin lỗi, cô cũng không có dũng khí để nói ra. 

Thật tồi tệ.

Khu 21...

Bạch Dương bước đến khu vực ngoài trời – sân trường. Cả thảy từ khu số hai mươi đến khu ba mươi chín đều là khu ngoài trời. Tức là những thử thách liên quan đến cầu trượt, tường leo núi, vòng quay tốc độ các kiểu.

- Ủa, Nhân Mã. Cậu cũng vào khu 21 giống tớ à?

Bạch Dương ngạc nhiên khi thấy Nhân Mã đang tiến đến chỗ cậu. Nhưng Nhân Mã lại phẩy tay:

- Không, tớ ở khu 22!

- Ố? Kế bên khu của tớ! Vậy là của cậu cũng chơi ở sân ngoài trời giống tớ ấy nhỉ? Nhớ vượt qua đấy nhé! _Bạch Dương nhe răng cười tỏa sáng, Nhân Mã cũng hào hứng đáp lại:

- Ok, hẹn gặp lại cậu sau!

Sau khi hai người tách nhau ra, Bạch Dương mới thực sự bước vào cổng khu 21. Hóa ra bên trong là một cái hồ bơi lớn.

- Kinh thật! Mới chuẩn bị từ hôm qua mà giờ đã có cái hồ to đùng giữa sân trường rồi! Nhà trường đúng là chịu chơi thật!

Bạch Dương không khỏi ngưỡng mộ, anh vô cùng hào hứng và tò mò. Không biết thử thách đầu tiên của anh là gì. Thi bơi lội? Hay thi lặn?

"Khu 21 đã đủ người!"

Cánh cổng đóng sầm lại, sau đó những nhân viên hậu cầu phát cho mỗi người một cái áo phao. Giọng nói qua chiếc loa lại vang lên:

"Sau khi mặc áo phao an toàn, từng người sẽ tham gia trò Flyboar – trò chơi cho phép người giữ thăng bằng và bay tà tà trên mặt nước nhờ sức đẩy của nước. Mười người có kỷ lục giữ thăng bằng lâu nhất sẽ đi tới vòng trong!"

Xì xào... ồn ào...

- Wow~ Là Flyboar ư? Thích thật hahaha!

Bạch Dương không kiềm nổi sự thích thú mà nhe răng cười, mắt sáng như sao khi nhìn thấy động cơ Flyboar ở hồ nước. Còn gì tuyệt hơn, khi đây là một trong những môn thể thao mạo hiểm dưới nước mà anh thích nhất. Anh đã định đi biển sẽ chơi thử, ai ngờ nhà trường lại tạo điều kiện cho anh thế này. Càng nghĩ, càng cảm thấy phấn khích a.

Vận động đúng là tuyệt vời! Vận động vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tủm!

Tủm!

Tủm!

- Ùi... Coi vậy chứ cũng khó ăn nhỉ?

Bạch Dương chau mày nhìn những thí sinh đầu tiên thi đấu. Vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước một khoảng nhỏ, đã là ngã ào xuống hồ. Xem ra, anh cần phải nghiêm túc hơn. Vì đây không phải trò chơi trả phí, mà là thử thách thắng thua.

- Ùi ui... cái cảm giác này...

Cuối cùng thì cũng đến lượt Bạch Dương. Anh đeo bộ động cơ vào và lặn xuống nước, cảm giác vô cùng khác lạ.

Brừm....

Động cơ được bật lên, gương mặt Bạch Dương hiện rõ vẻ mặt thích thú và phấn khích. Lực nước xả ra ở ống nước dưới chân anh, giúp anh ngoi khỏi mặt nước. Vừa ngoi lên, anh liền cảm thấy lao đao về việc giữ thăng bằng. Nó cứ bấp bênh, chỉ trực ngã ào xuống. 

Bạch Dương lúng túng nghiêng người sang bên này, nghiêng người sang bên kia để duy trì thăng bằng kịp thời, gương mặt không bao giờ ngừng thay đổi biểu cảm. Lúc thì lo lắng, lúc thì cười một cách hào sảng, lúc thì sợ hãi, lúc thì thích thú. Dần dần, lực nước càng mạnh, càng đẩy Bạch Dương lên cao, càng khiến việc giữ thăng bằng của anh khó hơn.

- Á... Ớ... Quào... Phù, hahaha!

Đột nhiên Bạch Dương mất thăng bằng khiến anh ngã nhào xuống. Nhưng ngay sau đấy, anh đã uốn người trên không trung, động tác lộn người khiến cơ thể anh đứng thẳng lên, giữ lại được thăng bằng. Thoát khỏi việc ngã xuống nước, Bạch Dương thở phù rồi cười đầy phấn khích. Cho đến khi ngã xuống nước rồi mà anh chàng vẫn thích thú và đòi chơi tiếp.

- Anh đẹp trai à, cho em chơi một lần nữa đi mà? Đi mà!

- Anh ấy thật thú vị!

Trong những người ở khu 21, có một cô gái thích thú ngắm nhìn Bạch Dương. Kể từ lúc anh bắt đầu chơi Flyboar, cô đã quan sát và phát hiện rằng, anh là con người vô cùng năng động và có nhiều biểu cảm phong phú. Vừa đẹp trai, vừa vui tính, lại có sức hút vô cùng mạnh mẽ. 

Trái tim cô gái đã bắt đầu lỗi nhịp mỗi khi nhìn anh chàng ấy.

Khu 22...

"Các bạn sẽ đồng loạt trèo lên đỉnh của nhà hơi bằng bất cứ giá nào, để lấy một con thú nhún và trượt xuống dưới. Sau đấy, dùng con thú nhún để nhảy về đích! Mười người đầu tiên sẽ được đi tiếp!"

Giọng nói vừa dứt, Nhân Mã liền há hốc mồm khi nhìn thấy ngôi nhà hơi. Bốn mươi con người cùng một lúc leo lên trên thì phải cao tay lắm mới không bị tàn tật gì. Huống hồ, cậu tự biết năng lực thể chất của bản thân mình. 

Đời này coi như tèo tại đây.

"Nhân Mã, tôi đợi cậu ở vòng cuối."

- Yah, phải tỉnh táo lên! Làm hỏng chuyện thì cũng phải chiến thắng cái đã! Mình là thánh diệt game cơ mà!

Nhớ lại lời của Thiên Yết lúc nãy, Nhân Mã liền vỗ vỗ vào mặt để lấy chút khí thế. Không thể để Thiên Yết đợi trong vô vọng được.

- Anh Nhân Mã, đúng không ạ?

Bỗng, có một giọng nữ vang lên. Nhân Mã vừa quay sang, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn:

- Trúc Thảo à? Em cũng vào khu này ư?

- Vâng, không ngờ lại gặp anh trong khu này ạ. Chúc anh may mắn nhé!

Nhận được lời chúc của Lương Trúc Thảo, Nhân Mã vui vẻ đáp lại:

- Cảm ơn, em cũng vậy nhé!

"Các thí sinh hãy bước vào vạch xuất phát!"

Nhân Mã vừa dứt lời thì giọng nói trong loa vang lên. Cậu và bạn gái của Song Tử chia nhau ra, đứng vào vạch xuất phát, cười nói vậy thôi, chứ đã thi đấu rồi thì không có anh em gì sất.

"Bắt đầu!"

Hiệu lệnh vừa vang lên, cả thảy bốn mươi người đều chen chúc, xô đẩy nhau để leo lên đỉnh nhà hơi. Có người vừa tiến lên một chút đã bị người khác kéo áo, tóm chân lại. Nam nữ đè lên nhau không phận biệt giới tính, trông vô cùng hỗn độn.

Nhân Mã bị ép vào thành nhà hơi, vô cùng khốn đốn. Cậu còn chẳng nhìn thấy phía trước là gì. Có một số người khỏe mạnh đã gạt hết mấy người xung quanh ra để leo lên. Nhân Mã cắn răng, đành phải đạp người mà ngoi lên thôi.

- Ư... hự...

Nhân Mã khổ sở bò lên, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi đám xác hỗn độn kia và leo được một nửa quãng đường. Nhưng lại bị Trúc Thảo bắt lấy cổ chân:

- Em không cho anh đi đâu!

Nhân Mã thầm gào thét trong lòng. Khó khăn lắm cậu mới leo lên được một đoạn. Mặc kệ, Thiên Yết, Bạch Dương vẫn đang chờ, cậu phải chiến thắng bằng mọi giá. Vừa nghĩ, Nhân Mã vừa giãy giụa khiến Trúc Thảo bị đá văng, tuột trúng mấy người đang leo lên. Mấy người đó ngã ra, làm liên lụy cả một đám người khác cũng đang leo lên. Kết quả, bọn họ đều bị tuột xuống vạch xuất phát. 

- ...

Nhân Mã có chút cảm thán trong lòng. Một mình cậu vậy mà vô tình khiến cả đám người bên dưới tuốt xuống vạch xuất phát ban đầu. Hơ, tài khoản "Phá Đế họ Trịnh" đã online rồi.

Nhân Mã nhân cơ hội này, trèo lên trên để lấy thú nhún. Nhưng, vừa lấy được con thú nhún, cậu đã bị sự lún nẩy của nhà hơi làm cho mất thăng bằng, ngã xuống. Đồng thời, những con thú nhún khác đều bị cậu va trúng, lại lăn xuống phía mấy người kia đang leo lên. Bọn họ thừa cơ liền chụp lấy nó, nhưng rồi lại cấu xé nhau để tranh giành thú nhún. 

Nhân Mã toát mồ hôi nhìn cảnh tượng hỗn độn phía dưới. Nga, tài khoản "Phá Đế họ Trịnh" lần này online thật lợi hại. 

Cậu lại phải tận dụng cơ hội này mà rút trước thôi.

-Yeah! Tui đã làm được! Tui đã về đích hú hú hú!

Ngay cả Nhân Mã còn ngạc nhiên với chính mình, khi là người thứ nhất về đích. Cậu hớn hở di chuyển đến khu tiếp theo. 

Đúng là tài năng không bằng may mắn mà. 

Khu 33...

Bảo Bình bước đến sân sau khu S của trường, nơi đây đề số 33. Có lẽ bên trong rất hoành tráng nên khu 33 mới chiếm cả cái sân sau như thế. Trước khi mở cửa bước vào, Bảo Bình được người giám sát đưa cho một chiếc găng tay len và khăn choàng cổ. Cô nhận những món đồ đó trong sự ngờ nghệch, cho đến khi đặt chân vào địa bàn khu 33.

- Trời má. Nhà trường chịu đầu tư vậy?

Bảo Bình kinh ngạc nhìn một bãi trượt tuyết lớn như ở các khu trượt tuyết ở công viên giải trí. Trong khi bây giờ đang là mùa thu chứ không phải mùa đông. Cô có chút hoài nghi về ngôi trường này rồi a.

- Oa? Không thể tin được. Quả nhiên là ngôi trường tốt nhất thành phố.

Giọng nói trầm trồ đầy ngưỡng vọng của một người con gái vang lên, vô cùng trong trẻo thuần khiết. Bảo Bình nhận ra người này, cô ấy là một trong bốn vị giáo viên thực tập nổi bật nhất. Nữ giáo viên với ngoại hình như học sinh - Lạc Anh Đào. Đây là lần đầu tiên Bảo Bình chạm mặt với vị giáo viên này, vì cô ấy chỉ thực tập ở các lớp năm nhất.

- Oh my god? Pretty impressive! (Ôi trời. Thật là ấn tượng!)

Nhưng nghe đến giọng nói này, khiến cao hứng của Bảo Bình tắt ngủm hoàn toàn. 

Vì giọng nói này, là của phó chủ nhiệm lớp cô. Tart -sensei Rosila Milley.

- Oh? Monitor? (Ô? Lớp trưởng?)

- Chào.

Bảo Bình thẳng thắn bày tỏ thái độ bài xích với Milley, không một chút nể mặt. Sau đấy, cô quay sang, cúi đầu lễ phép chào giáo viên Lạc Anh Đào. Thái độ này hoàn toàn trái ngược khi đối với Milley, khiến Lạc Anh Đào chỉ biết cười trừ. 

Milley không muốn bị mất mặt, hơn nữa hai người đều mặc cùng một màu áo. Cô bước đến chỗ Bảo Bình, khẽ nhắc nhở:

- Monitor à, dù em không thích tôi, nhưng chúng ta là người cùng hội cùng thuyền. Trong thử thách này, em phải giúp đỡ tôi thì mới đúng chứ?

- Xin lỗi. 

Lời của Milley vừa dứt, thì giọng của Bảo Bình cất lên, ngữ điệu lạnh nhạt:

- Tôi không thích giúp kẻ lấy oán báo ân. Có mặt mũi nhờ vả người khác, thì đừng giở trò hèn hạ.

- ...

Ý tứ của Bảo Bình vô cùng rõ ràng. Chính là nói đến việc Milley bày trò vu oan Bảo Bình ngay sau khi Bảo Bình đã cứu cô ta khỏi đám người côn đồ. Bị chỉ trích thẳng thừng, khiến Milley vô cùng xấu hổ và tức giận. Cô khẽ cắn môi, tâm tình vô cùng nổi loạn.

Một lúc sau, khu 33 đã đủ người. Năm mươi hai thí sinh bao gồm cả giáo viên lẫn học sinh đều tập trung thành một hàng ngang dài theo yêu cầu.

"Trên đỉnh kia, cách các bạn 300 mét, là những dụng cụ mà các bạn phải giành lấy, để cuộc đua trượt tuyết bắt đầu. Để giành được quyền ưu tiên lựa chọn, các bạn phải thổi xong chiếc bong bóng và làm bể nó bằng mọi cách. Ai hoàn thành xong thì chạy lên trên kia để chọn lấy "ván trượt tuyết" cho riêng mình!"

Âm thanh thông báo luật chơi vang lên, khiến các thí sinh đều quay ra sau và nhìn thấy những vật dụng như xô nước, ván trượt đôi, ván trượt đơn, máng heo, thùng xốp, phao, v...v... Tất cả đều nhận ra một điều. Trong thử thách này, cuộc đua trượt tuyết không quan trọng. 

Quan trọng là đua bằng cái gì. Vì thế, trò làm bể bong bóng để dành lấy quyền ưu tiên lựa chọn, mới là quan trọng nhất.

Roét!

Tiếng kèn vừa vang lên, các thí sinh nhanh chóng chộp lấy quả bóng và hì hục thổi. Nhưng đến phân đoạn làm bể bóng, thì các bạn nữ gặp khó khăn vì không đủ sức mạnh như các bạn nam. Còn học sinh thì sức lại yếu hơn giáo viên.

Bốp!

- Monitor, help m---

Bốp!

Mắt thấy Bảo Bình đã làm bể bong bóng xong, Milley liền cầu cứu. Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, thì một tiếng nổ khác lại vang lên. 

Lạc Anh Đào rõ ràng trông vô cùng yếu đuối và thuần khiết, nhưng không ngờ cô ấy lại trở thành người thứ hai làm bể bóng. Hơn nữa, cách làm bể bóng của cô ấy khiến nhiều người phải rùng mình. Chính là dùng tay xé toạc quả bóng bay một cách mạnh bạo. 

- Nếu em chần chừ một giây, thì một giây đấy sẽ thuộc về cô!

Lạc Anh Đào chạy thẳng đến đỉnh cách vạch xuất phát ba trăm mét, lời nói này là dành cho nữ sinh đầu tiên làm bể bóng bay trong thử thách này - Diệp Bảo Bình của 12S. Không may cho cô, rằng Bảo Bình cũng dùng hết lực đuổi theo, ngữ điệu phấn khích:

- Dù cô có thêm một giây, thì người chiến thắng vẫn sẽ là em.

Như lời mình nói, Bảo Bình dễ dàng vượt qua Lạc Anh Đào và trở thành người đầu tiên lựa chọn ván trượt. Trong số những vật dụng lộn xộn này, cô đã chọn ván trượt đơn. Lạc Anh Đào đến sau, đã chọn ván trượt đôi. 

Những người đến sau cũng lần lượt chọn ván trượt cho riêng mình. Người thì được ván trượt, thậm chí là máng heo, bìa các tông,... người lại chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài chiếc xô hay thùng xốp.

Kết cục của Milley còn đáng buồn cười hơn. Là cái bô.

Kết thúc cuộc thi trượt tuyết, Bảo Bình dễ dàng trở thành người đứng đầu của khu 33. Mà Lạc Anh Đào vẫn nắm chắc vị trí thứ hai trong tay. Điều này khiến Bảo Bình không khỏi ấn tượng đến cô giáo nhỏ nhắn này. Tuy vẻ ngoài của cô ấy vô cùng mỏng manh, nhưng ý chí chiến đấu của cô ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai. So với Thất Giai Nhi, cô giáo này cũng không kém phần nào. 

Hô, không như vị giáo viên ngực nở mông to nào đấy. Thành tích vô cùng nổi bật, trở thành hạng nhất. Nhưng là hạng nhất từ dưới đếm lên. 

Bảo Bình vẫn không quên được, hình ảnh Milley đứng trong chiếc bô và không tài nào nhúc nhích được. Đúng là nồi nào úp vung nấy. Không thể tìm ra vật dụng nào phù hợp hơn Milley được.

Khu 49...

Xì xầm... xì xầm...

Căn phòng này, có lẽ ồn ào hơn những căn phòng bên cạnh. Bởi vì lúc này, mọi người đều đang bàn tán về diện mạo mới của nữ thần năm ba Frozen, người vừa mới bước vào.

Thắc mắc về mái tóc ngắn lổm chổm cực kỳ lạ lẫm của cô ấy. Bởi lẽ, mọi người đều đã quen thuộc với hình ảnh mái tóc dài như suối của cô.

Nhưng Thiên Bình lại như một người ngoài cuộc trước sự bàn tán của mọi người. Nét mặt không hề biểu thị chút biểu cảm nào.

- Ah, Sweetheart~ 

Bỗng, có một giọng nam vô cùng quen thuộc vang lên, thành công thu hút sự chú ý của nữ thần lạnh lùng nhất trường. Người này bước vào, khiến rất nhiều người phải trầm trồ vì chiều cao của mình.

- Vết thương của tôi khỏi lâu rồi.

Thiên Bình nhàn nhạt cất giọng, ý tứ đang bắt bẻ cách xưng hô của Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn vẫn giữ thái độ ngoan ngoãn, mở miệng đáp:

- Được thôi. Vậy tôi gọi chị là gà con nhé?

- Gì?

- Vì mái tóc của chị lúc này, hệt như chú gà con vậy. 

Vừa nói, Lâm Tử Hàn vừa đưa tay xoa nhẹ đầu Thiên Bình, ngữ điệu cưng nựng:

- Rất đáng yêu. 

- Biết giữ mạng của mình chút đi.

Thiên Bình giữ tay Lâm Tử Hàn lại, sắc thái lạnh nhạt nhắc nhở. Lâm Tử Hàn cũng thu tay, mỉm cười:

- Không ngờ là chúng ta lại gặp nhau ngay ở vòng một. Chị nói xem, đây có phải là định mệnh không? Sweethea---

- Ôi đệt! Frozen? Cả thằng khốn Lâm em?

Một tiếng thô tục vang lên, ngắt ngang lời tâm tình của Lâm Tử Hàn, thành công thu hút sự chú ý của cả hai người vừa được nhắc đến.

Lăng Tần như nhìn thấy ma, vô thức lùi về sau mấy bước. Mà sắc mặt ngoan hiền của Lâm Tử Hàn, cũng đã chuyển sang chế độ "giữ của". Sự đối đầu giữa một trong ngũ lão đại và em trai Lâm Cự Giải, khiến bầu không khí nơi đây vô cùng căng thẳng. 

"Khu 49 đã đủ người!"

Ngay lúc này, thì giọng nói từ trong loa phát ra. Khu bốn mươi chín đã đủ người chơi. Giọng nói tiếp tục thông báo:

"Thử thách ở phòng này là trò chơi "tách kẹo". Đây là một trò chơi truyền thống của các nước Đông Á. Mỗi người sẽ có ba miếng kẹo với những hình thù đơn giản, tức là mỗi người đều có ba cơ hội để hoàn thành thử thách. Mười người đầu tiên tách kẹo thành công, sẽ được đi tiếp!" 

Giọng nói vừa dứt, trong sự xôn xao của mọi người, đã có một đội ngũ hậu cần bước vào. Phát cho mỗi người ba miếng kẹo đường với ba hình tròn, tam giác, vuông, cùng với một cây kim. Người chơi phải dùng cây kim để tách hình khối khỏi miếng kẹo mà không được làm vỡ hình khối ấy.

Tiếng còi vừa vang lên, mọi người đều kiếm chỗ ngồi và bắt đầu thử thách của mình. 

Lăng Tần vào trúng thử thách này, không khỏi lẩm bẩm chửi mắng. Cũng đúng, vì hắn không phải loại người kiên nhẫn và tỉ mẫn gì cho cam.

Thiên Bình và Lâm Tử Hàn cùng ngồi xuống một bàn học, đối diện với nhau và chuyên tâm hoàn thành thử thách.

Rắc.

Nhưng, Lâm Tử Hàn vừa ngồi chưa đầy ba giây, đã làm bể miếng kẹo đầu tiên. Khiến người ngồi đối diện cậu, không khỏi để tâm.

- Đừng làm vậy. 

Thiên Bình cất giọng đều đều, nhắc nhở. Nói rồi cô để miếng kẹo hình tròn của mình ra trước mặt Lâm Tử Hàn, nói:

- Đừng dùng lực nhiều quá. Nhẹ nhàng và đều tay như thế này. Đừng hấp tấp. 

Vừa nói, cô vừa thị phạm cho cậu xem. Bàn tay thon thả cầm kim, di chuyển đều đều trên một đoạn rãnh hình khối, dùng lực vừa phải. Dần dần, một hình tròn đã được khéo léo tách khỏi miếng kẹo. Đến đây, gương mặt Thiên Bình có chút ý cười:

- Như vậy là xong.

- À...

Thiên Bình bất ngờ nhìn lên, khiến Lâm Tử Hàn có chút chột dạ, khẽ hắng giọng. Chút nữa thì cậu đã bị bắt quả tang nhìn lén cô. Vì nãy giờ, cậu chỉ chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt tập trung và cẩn thận từng chút một của cô. 

Rắc.

Nên là, những gì cô đã thị phạm cho cậu, cậu hoàn toàn không tiếp thu được gì. Miếng kẹo thứ hai của Lâm Tử Hàn, đã bị gãy. 

Thiên Bình nhanh chóng tráo đổi miếng kẹo bị gãy của Lâm Tử Hàn với miếng kẹo còn nguyên của cô. Đều là hình tam giác. Khiến Lâm Tử Hàn kinh ngạc:

- Chị...

- Không muốn dừng cuộc chơi thì im lặng.

Thiên Bình khẽ nhắc nhở, sau đấy nắm lấy bàn tay cầm kim của Lâm Tử Hàn, chỉ bảo:

- Làm theo tôi. Thả lỏng tay một chút, đừng nắm chặt quá.

- ...

Sắc mặt ngỡ ngàng của Lâm Tử Hàn, nhanh chóng được giãn ra. Cậu đang tập trung mọi giác quan về bàn tay của mình. Bàn tay đang được Thiên Bình bao phủ và hướng dẫn cậu tách kẹo. Ý cười trên mặt cậu, vô cùng dịu dàng. 

Thật muốn nắm lấy bàn tay này mãi mãi.

Cách.

Rốt cuộc, miếng kẹo hình tam giác cũng được tách thành công. Lâm Tử Hàn vẫn còn đắm chìm trong cảm giác đụng chạm nơi bàn tay, thì Thiên Bình đã đưa tay lên, báo lại với hậu cần. 

Thử thách ở khu 49, đã có người vượt qua.

Khu 54...

Bước vào lớp học có đề số năm mươi tư, Xử Nữ dáo dác nhìn xung quanh. Cả căn phòng đều trùm trong một màu đen tối, lạnh lẽo và đáng sợ. Nhưng e là đã thách thức nhầm người rồi, vì càng rùng rợn, quỷ dị bao nhiêu thì Xử Nữ càng thích thú. Cậu khẽ đẩy gọng kính và đi dò xét khắp căn phòng, mặc dù có nhiều vật gì đấy đã được che vải trắng. Có lẽ đây là phòng thử thách lòng can đảm chăng.

- Hức hức, Hội phó...

- Oái!

Xử Nữ giật mình khi trước mặt cậu đang là một cô bé mũm mĩm quen thuộc đang khóc nấc lên, trong vô cùng kinh dị. Cậu nheo mắt nhìn kỹ lại mới nhận ra người quen:

- Ân Tuệ Dương? Em cũng vào khu này à?

- Vâng hức hức... Nhưng mà, trông nó đáng sợ quá anh à, hức hức!

Tuệ Dương dè chừng nhìn xung quanh, khiến Xử Nữ bật cười. Cậu xoa đầu cô bé, cất giọng vỗ về:

- Đáng sợ gì chứ? Thôi được rồi, anh sẽ ở cạnh em, nên nín đi, đừng khóc nữa!

- Hội phó là số một đấy ạ! _Cô bé Tuệ Dương lau đi nước mắt, rồi nép sát vào người Xử Nữ.

- Ố? Anh Xử Nữ? Bé Dương Dương?

Phòng năm mươi tư lại có thêm một người nữa bước vào. Đối với Xử Nữ và Ân Tuệ Dương, đây không phải là người xa lạ gì. Cả hai đều vô cùng bất ngờ:

- Tây Lạc?/ Anh Lạc?

- Hô hô hô. Không ngờ lại chung khu với hai người đấy!

Lý Tây Lạc vui vẻ bước đến, hứng thú hiện rõ trên gương mặt. Ân Tuệ Dương khẽ lên tiếng:

- Anh Lạc, anh không sợ à? Căn phòng này cứ quỷ dị kiểu gì ấy!

- Hô? _Lý Tây Lạc cười khẩy một tiếng, thân thiết quàng vai Ân Tuệ Dương, ngả ngớn cất lời:

- Căn phòng này khiến em sợ à, bé Dương Dương? Như thế thì không trụ nổi ở Hội học sinh đâu đấy!

- Bộ dáng của chú em nhìn giống trai đểu ghê ấy, Tây Lạc.

- Anh Xử Nữ! Em bị tổn thương đấy nha! Trên đời này hông kiếm được trai tốt nào như em đâu à!

- Ồ? Đây là buổi gặp mặt của Hội học sinh chúng ta sao?

Ngay lúc này, một giọng nói quyền lực vô cùng quen thuộc đối với học sinh nói chung và thành viên Hội học sinh nói riêng. 

- Hội trưởng!

Xà Phu như một bà hoàng khi xuất hiện, được tất cả học sinh đón chào. Nhìn ba người trong Hội của mình, khóe môi cô càng thêm cong:

- Năm nhất, năm hai và cả năm ba của Hội đều ở đây nhỉ? 

- Cả Hội trưởng lẫn Hội phó đều ở đây luôn. Thật đã mắt a.

Ân Tuệ Dương hào hứng vỗ tay, khiến Xà Phu bật cười:

- Nói như vậy. Xem ra, tôi không thể để thua Hội phó rồi.

- Trông bầu không khí thế này, hẳn đây sẽ là thử thách kinh dị đấy anh chị!

- Thế thì càng tốt nhỉ? Không còn thử thách nào phù hợp với Hội học sinh hơn thử thách kinh dị đâu.

- Ơ?

Trước phản ứng cao hứng của ba đàn anh đàn chị trong Hội học sinh, Ân Tuệ Dương có chút ngơ ngác. Thấy thế, Lý Tây Lạc liền tốt bụng giải thích:

- Hậu bối à, em vẫn chưa biết rồi. Yêu thích các yếu tố kinh dị đẫm máu,... _Nói đến đây, ý cười trên mặt cậu càng ngày càng sâu:

- Mới là người của Hội học sinh.

- ...

Trước điệu cười khằng khặc của ba người Lý Tây Lạc, Xử Nữ và Xà Phu, sắc mặt của Ân Tuệ Dương có chút trắng bệch. Cô, còn có thể hình dung ra hai chiếc sừng đỏ cùng chiếc đuôi mũi tên gắn trên người của ba vị tiền bối này a.

"Khu 54 đã đủ người!"

Cánh cửa đóng sập lại khi người cuối cùng bước vào, khiến Ân Tuệ Dương giật mình:

- Oh my heart! Đây là chủ đề kinh dị thật sao? Giọng điệu y chang trong phim trò chơi sinh tồn của Nhật Bản vậy!

- Nghe nói vậy thì hẳn em cũng xem phim ấy rồi nhỉ? Cứ tiếp tục rèn luyện đi nhé? 

Lý Tây Lạc rất được lòng Xà Phu và Xử Nữ, khi có dáng vẻ khích lệ đàn em rèn luyện tinh thần thép về vấn đề này. Như thế mới xứng là người của Hội học sinh chứ.

Soạt! Soạt!

"Trong phòng này có mườ con ma là người thật. Các thí sinh hãy quan sát kỹ và chạm vào con ma mà mình cho là người thật. Nếu con ma đó chảy máu đỏ, nó là ma thật, còn nếu con ma đó biến dạng và tấn công thí sinh thì đó là ma giả! Lưu ý, các thí sinh chỉ có một lần lựa chọn duy nhất, nên hãy cân nhắc! Mười người tìm ra ma thật sẽ được đi tiếp! Thử thách... bắt đầu!"

Xì xầm... xì xầm...

Cả căn phòng gồm ba mươi lăm người, bắt đầu di chuyển đến những nơi con ma đứng. Đếm đi đếm lại thì có tất cả bảy mươi con ma liên tiếp nhau, thật giả lẫn lộn khó phân. Ân Tuệ Dương dù có sợ đến nhường nào cũng phải cắn răng đi kiếm người thật, vì cô cũng muốn được đi tiếp.

- AAAAAA!!!!

- AAAAAA!!!!

- AAAAAA!!!!

Từ đầu giờ, đã có bao nhiêu người chọn nhầm ma. Khi con ma biến đổi và đuổi theo người đó khiến họ phải khóc thét lên. Vì thế Ân Tuệ Dương vô cùng hoang mang.

Nhưng ba người kia lại vô cùng bình thản trước nhiệm vụ này. Chưa hết, bọn họ còn bàn luận vô cùng sôi nổi về những chi tiết nhỏ trên những con ma.

- Ha, tôi đã nhìn thấy một người rồi.

Xà Phu đang bước, bỗng dưng dừng lại trước mặt một con ma. Ý cười trên mặt cô càng ngày càng hiện rõ, bàn tay chầm chậm đưa về phía một con ma. 

- Anh đang cười đấy à?

Bỗng, cánh tay ấy dừng lại, trước khi động vào con ma ấy. Mà lời của Xà Phu, nghe cũng thật quỷ dị. 

- Tôi đã thấy khóe môi anh động đậy rồi, ngài ma à.

Pặc!

Vừa nói, Xà Phu liền chuyển hướng, đánh một cái bốp vào con ma bên cạnh con ma ban đầu. Máu liền chảy ra, một cảnh tượng vô cùng dọa người, khiến những thí sinh còn lại cũng hết hồn.

- Haiz... Cậu, cũng đừng bắt nạt người ta như thế chứ?

Xử Nữ bó tay trước màn đánh lừa tinh nghịch của Xà Phu, cất giọng nhắc nhở. Hóa ra Xà Phu đã biết ai là ma thật, nhưng lại thích chơi trò dương đông kích tây để chọc ghẹo anh trai đóng làm ma thật. Đúng là Hội trưởng ác quỷ thích trêu đùa người khác mà.

- Hây, tôi thắng cậu rồi đấy nhé, cánh tay phải của tôi. 

Xà Phu sau khi xin lỗi anh trai đóng vai ma, thì mỉm cười tự mãn. Nhìn hai đàn em của mình, cô khích lệ chúng rồi rời đi trước. 

Hội trưởng Xà Phu, là người đầu tiên hoàn thành thử thách này.

Sau khi Xà Phu rời đi, Xử Nữ và Lý Tây Lạc không soi mói những con ma nữa, nghiêm túc tập trung quan sát. 

Nếu là người thật, thì họ không thể nào không chớp mắt được. Thế nên, hãy quan sát đôi mắt của đám ma này. Bất ngờ, Xử Nữ dừng bước trước một con ma bị cụt đầu. Khóe môi cậu cong lên, không do dự mà chạm tay vào cổ của con ma đó.

- AAAAA!

Bỗng, Ân Tuệ Dương hét lên khiến Xử Nữ và Lý Tây Lạc giật mình. Không lẽ em ấy đã chọn trúng con ma thật? Nhưng không, Ân Tuệ Dương may mắn chọn đúng người giả ma. Nhưng khi máu đỏ chảy ra, khiến cô bé không kiềm được nỗi sợ hãi mà hét lên. Xử Nữ đen mặt lại, cậu quay sang nhìn con ma mình chọn. Quả nhiên, cái đầu từ trong áo trắng mọc ra, cái cổ cậu đang cầm là cái cổ giả.

Vậy ra, Ân Tuệ Dương may mắn giành được hạng bốn. Lý Tây Lạc hạng ba, còn Xử Nữ thì là hạng hai. 

Sau khi bốc trúng khu tiếp theo, ba người đều chia tay nhau. Còn Xử Nữ, nhắm thẳng đến khu số hai mươi sáu - chặng hai của mình.

Khu 66...

Sau một buổi đi vòng vòng vèo vèo, cuối cùng Sư Tử cũng đến được khu 66 – sân thượng của tòa nhà A, năm nhất. Tình cờ, anh đến cùng lúc với một thằng con trai khác. Nhưng khi Sư Tử vừa bước qua ngạch cửa, thì cánh cửa đã đóng sầm lại.

"Khu 66 đã đủ người!"

- Hả? _Sư Tử nheo mày nhìn đám người trước mặt, ngữ điệu ngông ngạnh: 

- Khu này chỉ có từng này người thôi à? Còn thằng nhóc đi sau tôi thì sao?

"Cậu là người thứ mười! Tức là người cuối cùng chiến thắng thử thách của khu 66!"

- Hả?

Không chỉ Sư Tử, mà chín người còn lại cũng ngạc nhiên. Giọng nói kia lại vang lên giải thích:

" Kể từ khi các cậu bốc thăm khu vực số 66, thử thách đã bắt đầu. Có phải các cậu rất khổ công để đến đây vì chỉ dẫn vô cùng khó hiểu đúng không? Cho nên, mười người đầu tiên đến đây là mười người chiến thắng. Cậu bạn lúc nãy thật kém may mắn, vì đã không bước vào trước cậu đấy, người cuối cùng!"

- Hả? Thế quái nào?

Sư Tử tự dưng cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi nhanh chân hơn người kia một bước, nhưng cũng vô cùng khó chịu khi vướng phải cái thử thách xàm xí này. Đã thế còn là người cuối cùng nữa. Mang một bụng bực bội, Sư Tử rút thăm và đi đến khu tiếp theo. 

Thử thách gì mà anh còn chưa có cơ hội thể hiện, đã vậy còn suýt bị loại. Thật khó chịu.

Khu 75...

Song Tử vừa đi vừa huýt sáo, trông vô cùng thản nhiên. Khi bước vào lớp học có đề số 75, anh hơi bị choáng ngợp bởi đa phần các thí sinh ở phòng này là nữ. Anh cười thầm trong lòng, hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn, có thể chung khu với những em xinh gái thế này.

- À, anh ơi. Anh là Dương Song Tử của lớp 12S phải không ạ?

Bỗng, có một giọng nữ vang lên, khiến Song Tử không ngừng cười thầm. Như một thói quen, Song Tử khẽ đưa tay vuốt mái tóc của mình, mỉm cười tỏa nắng:

- Đúng rồi, là anh đây. Có chuyện gì không em?

- Dạ...

Cô gái kia bắt đầu thẹn thùng, gương mặt phủ một tầng sương hồng, bày tỏ:

- Em rất thích anh Sư Tử lớp anh ạ!

- ...

- Anh ấy ở cùng đội bóng rổ với anh ấy ạ. Anh có thể giới thiệu em với anh ấy được không?

Mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của Song Tử, cô gái ấy vẫn vô cùng nhiệt tình nhờ vả. Cô không hề biết tâm trạng vỡ nát lúc này của anh, vẫn vô tư lên tiếng:

- Vì anh ấy vừa đẹp trai, lại còn biết chơi bóng rổ. Hơn nữa, anh ấy rất ngầu, cực kỳ ngầu luôn ạ! Nên em rất thích!

Song Tử khóc ròng trong lòng. Những gì em ấy vừa liệt kê ra, anh đều đáp ứng đủ. Nhưng tại sao người em ấy thích không phải anh mà lại là cái đứa hung dữ kia?

- Nên, em rất muốn làm bạn gái anh ấy!

Cô gái kia chốt hạ câu cuối, thừa nhận mục đích của mình. Trước vẻ mặt trông chờ của cô gái, Song Tử lại cười gượng:

- Cái này... Biết sao giờ? Sư Tử có bạn gái rồi em ạ. (Vậy nên hãy chọn anh đi~)

- Dạ?

"Khu 75 đã đủ người!"

Căn phòng bất ngờ đóng sầm cửa lại, giọng nói trong loa tiếp tục vang lên:

"Các thí sinh hãy nhìn lên màn hình trên bảng. Trên đó sẽ xuất hiện một dãy gồm mười chữ số, nhưng trong sáu giây sẽ biến mất. Mười người đầu tiên có câu trả lời gần chính xác nhất sẽ là người đi tiếp! Đây là thử thách về trí nhớ của các bạn, vì vậy hãy tập trung nhé!"

Sau lời nói, là một dãy số xuất hiện trên màn hình "1840325967". Nó vừa hiện lên thì biến mất, có người còn chưa kịp đọc đến số thứ tư. Tất cả mọi người xì xầm cùng nhau, vô cùng hoang mang.

- Chẳng lẽ chỉ chiếu một lần?

- Tôi còn chưa kịp nhìn xong hàng chữ nữa!

- 1800 gì đấy thì phải!

- Sao mà nhớ nổi, dù là thần thánh cũng bó tay!

- Nhà trường kỳ quá, làm như thiên tài không bằng!

- 1840325967.

Bỗng nhiên, có một khóe môi cong lên. Những người giám sát ngạc nhiên chàng trai vừa phát biểu, lập tức yêu cầu chàng trai ấy lặp lại. Song Tử nhún vai, thản nhiên đọc một dãy số:

- 1840325967.

Những người giám sát vừa nghe, vừa dò đáp án, không tránh khỏi kinh động. Ai ai cũng nói không nên lời:

- C-chính xác rồi. Em đã đoán đúng tất cả!

- Hả?

- Oh my god!

- Cậu ta là con người à?

- Đỉnh thật!

Mặc cho những lời trầm trồ của những người xung quanh, Song Tử ngang nhiên sải bước đến cửa ra vào và hài lòng khi đồng hồ của anh hiện lên số "75 – 1". 

Ít ai biết rằng, một trong những sở trường của Song Tử chính là trí nhớ. Trí nhớ của anh cực kỳ tốt, cho dù là những con số. Đến cả bản thân anh còn cảm thấy mình vi diệu chứ huống gì người khác. 

Lúc này, hẳn em gái kia sẽ rất ngưỡng mộ anh. Đáng tiếc, anh đã không còn cao hứng với e gái ấy nữa rồi.

Khu 84...

Nhận được cây súng nước, Thiên Yết nhìn nó với vẻ mặt không chút cảm xúc rồi bước vào phòng học có đề số tám mươi tư.

- ...

Vừa bước vào bên trong, Thiên Yết đã nhận diện được một gương mặt quen thuộc... với Kim Ngưu. Là người mà Kim Ngưu đã kết giao, ở trong đội Judo. Cũng là người đã lựa chọn đánh mất niềm tin với Kim Ngưu. Anh trai của đội trưởng Tennis Hàng Miên Anh - đội trưởng đội Judo, Hàng Phi Hiên. 

Hàng Phi Hiên cũng nhận diện được Thiên Yết. Hai người này, chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, cũng chẳng có gì dính dáng đến nhau. Nhưng vẫn biết đối phương là ai. Là em họ sống cùng nhà của Kim Ngưu.

"Khu 84 đã đủ người!"

Cánh cửa đóng sập lại. Lúc này, Thiên Yết mới nhìn tổng quát xung quanh một lượt. Người nào cũng có một cây súng nước. Nếu vậy, thử thách của khu này sẽ là...

" Các thí sinh sẽ bắn nước vào nhau. Ai bị trúng nước màu sẽ bị loại, cho đến mười người cuối cùng còn sống sót sẽ giành chiến thắng! Thử thách... bắt đầu!"

Phụt! 

Âm thanh thông báo vừa hô lên. Mọi người vẫn chưa kịp vào vị trí, đã có một tiếng bắn súng vang lên. Mà Hàng Phi Hiên, còn chưa kịp nhấc súng lên, trên áo đã dính một màu đỏ. 

Mà người vừa nhắm bắn, là cậu thanh niên lãnh đạm với đôi mắt màu ngọc lục. Màu mắt giống hệt người bạn cũ của Hàng Phi Hiên. Nhưng, Hàng Phi Hiên không có tư cách để phẫn nộ. Anh hiểu, vì sao lại bị cậu ta nhắm đầu tiên.

Âu cũng là đáng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Nhờ phát súng đầu tiên của Thiên Yết, cả căn phòng bây giờ đã trở nên hỗn loạn. Mọi người vô cùng hung hăng bắn vào những kẻ còn lại, đồng thời cũng phải nấp trốn đối thủ. Có người tránh không kịp nên bị loại. Có người bắn hết nước nên chẳng còn gì để tấn công, rồi cũng bị loại. 

Cuối cùng, khi trò chơi kết thúc, lại không có đến mười người đạt yêu cầu. Chỉ có ba người là đủ tiêu chuẩn không bị dính nước màu. Trong đấy có Thiên Yết. Hơn hết, người dành hạng một là anh. Bởi vì màu nước trong súng của anh dính trên người khác nhiều nhất. 

Thiên Yết trong mắt người khác, hệt như một xạ thủ thật sự. Khí chất lạnh lẽo cùng với thân hình chuẩn mẫu, gương mặt soái khí, vô cùng giống với hình mẫu xạ thủ chuyên nghiệp. Thậm chí, năng lực anh cũng vô cùng tốt. 

Ngay cả Hàng Phi Hiên cũng không khỏi so sánh và ganh tỵ. 

Vô tình, Thiên Yết lại đi ngang qua Hàng Phi Hiên, khí chất vô cùng ngạo lãnh. Ngữ điệu nhàn nhạt chợt cất lên:

- Quả thật, không xứng.

- Hả?

- Không xứng làm bạn với chị tôi.

- !!!

Câu nói lạnh nhạt của Thiên Yết khiến Hàng Phi Hiên không khỏi chột dạ, nhưng đối phương đã rời đi mất rồi.

Câu nói này, như dao như kim, đâm vào tâm trạng của Hàng Phi Hiên.

Lúc đấy, anh đã không tin câu chuyện cướp bạn trai của Kim Ngưu. Anh đã tin tưởng Kim Ngưu. Nhưng em gái anh vô cùng lo lắng, nên anh đã không thể mở miệng bênh vực cho cậu ấy. Hàng Phi Hiên không giống Hàng Miên Anh, không hề nghi ngờ Kim Ngưu. Anh hiểu tính cách chính trực của Kim Ngưu. Nhưng vì tâm trạng của em gái mình, anh đã im lặng.

Ngay cả khi em gái anh bộc lộ suy nghĩ với Kim Ngưu ở căn tin khi ấy, anh cũng im lặng. 

Nhưng chính sự im lặng ấy, đã làm chết lòng tin tưởng của một con người. 

Anh, không xứng làm bạn với cậu ấy, thật sự.

Sau này, cũng không còn mặt mũi để nhìn nhau nữa rồi.

-------------------- End chap 66 ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play