--------------------------------
Đầu tuần, cao trung Zodiac...
Tòa nhà S...
Ồn ào... ồn ào...
Lại nữa, nguyên nhân khiến những học sinh khác trở nên ồn ào lại xuất hiện trong khu vực của năm ba. Nhưng người này vẫn mặc kệ thái độ của đàn anh đàn chị, trực tiếp rảo bước lên tầng năm của toàn nhà.
Lớp 12S...
- Lý Yên bị đình chỉ học tập rồi sao?
Vừa đến lớp, thấy bàn học của Lý Yên trở nên trống trải, nên Kim Ngưu có chút thắc mắc. Bảo Bình vẫn đang khoác vai Kim Ngưu, hút một hơi hết sạch hộp sữa tăng cường dinh dưỡng, khinh bỉ đáp:
- Hình phạt cũng khéo nhỉ? Nếu không bị đình chỉ, cậu ta còn mặt mũi để đối diện với mọi người à?
- Mà này...
Kim Ngưu nhìn nội dung cùng thành phần dinh dưỡng của hộp sữa bạn mình đang uống, nghi hoặc:
- Đây không phải loại sữa phát triển dành cho tuổi vị thành niên sao? Mày vốn dĩ thích uống cái này à?
- Thích mới lạ.
Bảo Bình uống xong, liền bặm môi khó chịu. Khó chịu bởi cái vị ngấy của nó, đáp:
- Vì một sức khỏe tốt hơn, phải uống thôi.
- Đột nhiên lại thế? Không lẽ lo ngại không sống đến trăm tuổi được à?
Kim Ngưu cất lời đàm tiếu. Bảo Bình chỉ nhún vai, sau đấy ánh mắt gian xảo nhìn xuống vòng một phẳng lỳ của Kim Ngưu:
- Uống không? Nghe nói nó còn có công dụng để phát triển ấy ấy nữa.
- Thôi đi. Bí kíp của Cự Giải còn chẳng ăn thua gì. Khỏi PR.
- Nhắc đến Cự Giải mới nhớ. _Bảo Bình thấy Cự Giải đã có mặt trong lớp, lên tiếng:
- Hôm qua tớ có coi thời sự. Hình như có người mất tích ở quận Wet hả Cự Giải? Nhà cậu cũng ở quận Wet đấy.
- A...
Có vẻ Cự Giải đang tìm thứ gì đấy trong cặp, bị nhắc đến nên có chút giật mình. Cô cũng bày tỏ nỗi lo:
- Ừ. Ở quận Wet mới có một vụ mất tích. Vẫn chưa có nhiều thông tin. Hy vọng rằng đây không phải vụ việc nguy hiểm.
- Cậu đang kiếm cái gì à?
Kim Ngưu về chỗ, thấy dáng vẻ của Cự Giải nên cất tiếng hỏi thăm. Cự Giải cười trừ:
- Cũng không có gì. Chỉ là vài chiếc bánh tớ tự làm, muốn đem cho các cậu thử. Nhưng hình như để quên ở nhà mấ---
- Chị hai~
Sự xuất hiện bất ngờ của chàng trai cao lớn lại khiến học sinh 12S chú ý. Còn Cự Giải, nghe thấy giọng nói này, sắc mặt bất giác trở nên không tốt. Lâm Tử Hàn lúc này như một chú cún, vô tư bước đến, chào hỏi:
- Good morning. Chị Bảo Bình, chị Kim Ngưu.
- À, ừ. Chào em.
Thái độ của Bảo Bình và Kim Ngưu có chút khó xử, hẳn là đang lo ngại phản ứng của Cự Giải sắp đến. Nhưng Lâm Tử Hàn không hề để tâm đến điều ấy, quay sang, đối với chị gái mình, ra vẻ bí ẩn:
- Chị hai. Chị có phát hiện mình quên mất cái gì không?
- Không lẽ mày mang đến cho chị?
Vẻ mặt Cự Giải có chút mong đợi. Quả nhiên, Lâm Tử Hàn đã đưa ra một túi giấy, mỉm cười:
- Hehe, tất nhiên rồi. Là bánh chị hai để quên nè. Sao, em trai của chị ngoan chưa?
- Tốt.
Cự Giải vui vẻ nhận lấy túi giấy, sau đấy cười một cách miễn cưỡng, nhưng giọng nói thì đầy quyền lực:
- Xong trách nhiệm rồi thì cút về lớp đi. Ngay và luôn.
- Hả? Đừng đùa chứ?
Lâm Tử Hàn hụt hẫng ra mặt. Ánh mắt rất nhanh đã liếc xuống bàn học trống phía sau Kim Ngưu, đánh trống lảng:
- Sweetheart chưa đến ư?
- Nếu không muốn bị ghét, thì bớt xưng hô tào lao với Thiên Bình đi.
Nghe danh xưng mà Lâm Tử Hàn gọi Thiên Bình, Cự Giải nhắc nhở:
- Cậu ấy là tiền bối chứ không phải bạn mày đâu, đừng có đùa lỳ.
- Ơ? Em vẫn tôn trọng chị ấy như một tiền bối mà. Chị hai nói cứ như em là một thằng nhóc hỗn xược vậy---
Cạch.
Có người đến lớp, Lâm Tử Hàn theo phản xạ nhìn sang, vẻ mặt liền biến sắc. Ở đây, có mùi thuốc súng rất là nồng a.
Vì người vừa đến lớp, là Sư Tử.
Bốp.
- Ai nha, e-em xin lỗi. Đây chỉ là phản xạ tự nhiên thôi a.
Cự Giải vừa đánh Lâm Tử Hàn, còn chưa kịp nhắc nhở thì Lâm Tử Hàn đã tự động ôm đầu thú nhận lỗi lầm.
Phản ứng này khiến những người khác, đặc biệt là Cự Giải, vô cùng bất ngờ.
Sư Tử khẽ chau mày, biểu cảm vừa khó hiểu vừa khó chịu. Còn chưa ngồi vào chỗ, thì Lâm Tử Hàn đã chủ động hòa giải với anh, nói:
- Xin lỗi anh, Sư Tử. Vừa rồi tôi chẳng có ý gì đâu, chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
- ...
Cứ mỗi khi Lâm Tử Hàn có thái độ khác thường, đều khiến những người xung quanh nâng cao cảnh giác. Sư Tử cũng vậy, Cự Giải cũng vậy.
- Á Aaaaaaa!
Bỗng, có một tiếng hét vô cùng quen thuộc vang lên. Nhưng chính vì quen thuộc, nên mọi người mới ngỡ ngàng nhìn nhau. Chẳng lâu sau, trước cửa lớp, có một bóng hình quen thuộc chạy ào vô. Chạy thẳng đến chỗ của Sư Tử, chỉ hận không thể leo lên đầu anh ngồi.
Sư Tử: "..."
Bạch Dương: "..."
Mọi người: "..."
Bạch Dương a, hình tượng, hình tượng nam tính chạy đi đâu mất rồi? Sao lại ôm chặt Sư Tử để trốn khỏi ai đấy thế kia?
- Muahaha! Tên nhát cáy Hàn Bạch Dương kia chạy đâu mất rồi?
Ngay sau đấy, giọng cười đầy man rợ của Xử Nữ vang lên khắp hành lang. Giọng cười càng ngày càng đến gần, thì Bạch Dương càng thêm rén. Xử Nữ bước vào lớp, giả làm bộ dạng nguy hiểm, khẽ đẩy gọng kính. Trên tay cậu là một chiếc lá, trên chiếc lá có một con sâu. Vừa xác định vị trí của Bạch Dương, ý cười trên mặt cậu càng ngày càng sâu, tiến đến:
- Ối chà chà. Ra là cậu ở đây à? Hàn Bạch Dương? Bé sâu đang rất nhớ cậu này.
- T-tránh xa tôi ra nha.
Không cần nói, mọi người xung quanh cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Bí mật tiếp theo của đội trưởng uy nghiêm Hàn Bạch Dương đã bị bại lộ.
Hàn Bạch Dương sợ sâu a.
- Sư Tử! Cứu mạng! Yahh, cậu sẽ hối hận đấy, Âu Dương Xử Nữ!
Cạch.
- Hô? Tình cảnh gì mà vui vậy?
Nhân Mã và Thiên Yết vừa chạm mặt ở dưới căn tin, vừa vào lớp cùng nhau, đã thấy trong lớp có diễn biến vô cùng thú vị.
Bạch Dương lấy Sư Tử đang có vẻ mặt khó ở ra để làm tấm khiên chắn cho mình. Còn kẻ có dáng vẻ đĩnh đạc của một Hội phó như Xử Nữ lại đang hóa thân thành kẻ phản diện, tấn công Sư Tử và Bạch Dương.
- Hai người dạo này cũng thân nhỉ?
Song Ngư đến lớp chỉ sau Thiên Yết và Nhân Mã một chút, cất giọng đầy thâm ý. Sau đấy nhìn trò con bò trong lớp, sắc mặt chẳng mấy thay đổi.
Lúc này, thì cả Bạch Dương lẫn Xử Nữ đều đang bị Sư Tử xách tai. Sắc mặt của Sư Tử, hung dữ như quỷ dạ xoa. Còn con sâu nằm trên chiếc lá của Xử Nữ, đã bị Kim Ngưu thả tự do qua khung cửa sổ.
Mong là em sâu vẫn còn sống. Hoặc là không có ai đang tình cờ đứng ở phía dưới.
- Mấy cậu đang làm gì vậy?
Một giọng nữ lạnh nhạt vang lên, ngay giữa trung tâm của trò con bò, khiến những ai đắm chìm vào nó đều giật mình.
Nhưng vừa nhìn thấy nhân diện mới của cô bạn này, toàn bộ tập thể 12S đều như bị đóng băng.
- Oh my god! Oh my god! Âu mài góttt!
Bạch Dương ngỡ ngàng đến mức không còn từ nào để diễn tả cảm xúc của mình ngoài một tràng cảm thán bằng tiếng anh. Mà Lâm Tử Hàn, ngạc nhiên đến mức không thể bật thành lời.
- Trời đất, Thiên Bình...
Cự Giải cũng bất ngờ trước mái tóc mới của cô bạn. Rõ ràng lúc về đến nhà Sư Tử, mái tóc cậu ấy vẫn còn dài. Sao bây giờ lại? Đặc biệt là mái tóc phía trước. Nó... ngắn trên cả chân mày.
- Hahahaha! Thằng nào cắt tóc cho cậu vậy? Mắt nó để dưới mông à hahaha?
Kẻ có thể cười một cách hào sảng thế này trước mặt Frozen, chỉ có thể là bạn thân của cô nàng. Bộ dạng cười ngặt ngã của anh khiến sắc mặt cô càng thêm đen xì.
Xử Nữ được thả, lúc này còn bày đặt che miệng, cười e thẹn:
- Thiên Bình à. Sao cậu không làm luôn quả undercut giống Song Tử luôn đi hahaha?
- Sao thế? Tớ thấy cậu ấy vẫn xinh đẹp mà?
Thật tốt cho Thiên Bình, vì có người đầu tiên không chê ngoại hình mới của cô. Kim Ngưu quan sát Thiên Bình một lúc, vô tư lên tiếng:
- Đúng là ngũ quan cứu vớt tất cả nhỉ?
- ...
Đây cũng là chê, có đúng không?
- Ồ? Quả đầu chất đấy, Thiên Bình.
Song Tử vừa đến lớp, cũng giả bộ hòa nhập vào bầu khí ngỡ ngàng của cả lớp, cất giọng. Nhưng nghe giọng nói này, sắc mặt Thiên Bình chỉ càng thêm trầm hơn.
Cảm ơn. Đều nhờ ơn anh, nên cô mới có bộ dạng "chất" này đấy, được chưa?
"Chúng ta hãy thỏa thuận đi."
"Thỏa thuận? "
Thiên Bình khẽ chau mày, vẻ mặt vô thần nhìn Song Tử: "Sau mọi chuyện, cậu lại muốn thỏa thuận với tôi?"
"Phải. Bởi vì chuyện này đều có lợi cho cả hai chúng ta, nên tôi muốn thỏa thuận cùng cậu."
Vẻ mặt Song Tử vô cùng thản nhiên. Thoải mái dựa lưng vào ghế, anh đan hai bàn tay lại, đặt lên đùi mình, phong thái vô cùng nhàn nhã: "Cũng như cậu, tôi không bao giờ ngờ đến cô gái mà tôi đính hôn lại là cậu. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ lại thì, đây lại là một chuyện tốt."
"Vì chúng ta quen biết nhau?"
"Bingo! Cậu hiểu vấn đề nhanh hơn tôi tưởng đấy."
Vì cô đã nói trúng ý anh, anh điệu cười của anh càng thêm cao hứng: "Nếu hôn ước này bị hủy bỏ, cậu nghĩ rằng ba mẹ chúng ta đều sẽ để yên cho chúng ta sao?"
"Hẳn là không. Bọn họ chắc chắn sẽ tìm đối tượng khác và..." Như đoán được ý định của anh, cô nghi ngờ: "Không lẽ cậu định..."
"Phải!" Đột nhiên, anh lại kề sát mặt cô, ngữ điệu từ tốn: "Chúng ta phải đồng ý tiếp tục đính ước này."
"..."
Mặc dù đã đoán được phần nào cái kế hoạch của anh, nhưng cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Nhìn ra vẻ mặt đang cân nhắc của cô, anh lại lên tiếng: "Tôi và cậu sẽ giả vờ đồng ý. Cho đến thời điểm chín muồi, chúng ta sẽ cùng hủy bỏ đính ước. Trong thời gian đấy, chúng ta vừa có thể sống cuộc sống riêng, vừa không phải lo sẽ phải bị đính ước với người khác, mà cơ hội phá bỏ cái đính ước này cao hơn bất cứ hướng đi khác. Chẳng phải một công đôi đường hay sao?"
Dù không muốn, nhưng Thiên Bình công nhận rằng Song Tử nói có lý. Cô hoàn toàn biết hậu quả của con đường đó là như thế nào, thế nhưng...
"Vậy, thời điểm chín muồi đó là khi nào?"
"Tôi không biết. có thể là ba, bốn năm sau. Cũng có thể là chục năm sau. Nó, còn tùy thuộc vào tương lai của chúng ta."
Nhớ lại cuộc hội thoại thỏa thuận ngày hôm qua, Thiên Bình nghiêm túc suy nghĩ đến nó. Cô vẫn chưa trả lời Song Tử. Bởi vì nó sẽ tác động rất nhiều đến cuộc sống của cô sau này. Cô phải cẩn trọng trước khi quyết định. Mà Song Tử, niềm tin của cô dành cho cậu ta, đã trở về con số không rồi.
Rất khó, để tin tưởng cậu ta.
...
Lớp 11S1...
- Sao thế bạn hiền? Mặt mày sao trông không được tốt thế kia?
Tiêu Vỹ thấy sắc mặt trầm ngâm của Lâm Tử Hàn trở về từ lớp 12S, không khỏi lên tiếng quan tâm. Ngay sau đấy, chắc chắn sẽ là giọng cà khịa của Lý Tây Lạc:
- Hẳn là bị chị gái yêu dấu đuổi về rồi?
- Ối giời. Cho vừa, cái thằng bám đuôi chị gái!
Lâm Tử Hàn: "..."
Ngay cả con nhỏ cuồng thầy Ma Kết mà cũng dám lên tiếng xỉa xói bản thân mình, khiến mặt Lâm Tử Hàn thêm đen kịt. Nhưng lần này, cậu chẳng thèm phản ứng với bộ đôi ác quỷ Lý Tây Lạc và Lục Ý Uyên. Lâm Tử Hàn về chỗ, suy nghĩ một lúc rồi chợt lên tiếng:
- Này. Con gái tóc đang dài, rồi đột nhiên lại cắt ngắn đi, là có chuyện đúng không?
- Hử? Mày đang nói đến Frozen à?
- ...
Lâm Tử Hàn chỉ mới vu vơ nói một câu, vậy mà tên ngốc Tiêu Vỹ lại đoán trúng phóc danh tính của người mà Lâm Tử Hàn đang nghĩ đến. Thấy vẻ mặt bất ngờ của Lâm Tử Hàn, Tiêu Vỹ thản nhiên giải thích:
- Tao biết ngay mà. Cả trường đều đang xôn xao về mái tóc thần thánh của Frozen đây. Vì nghe đồn, Frozen quý mái tóc của mình lắm. Nên nó mới dài như thế.
- ...
Lâm Tử Hàn cũng cảm nhận được điều này. Lần trước, ở tiệm salon sau vụ bị đổ cà phê, dường như Thiên Bình cũng rất ưng ý với độ dài của tóc mình và không hề có ý định cắt ngắn. Liệu có phải chị ấy đã gặp chuyện gì, rồi mới cắt đi mái tóc của mình?
- Lục Ý Uyên.
Đột nhiên, Lâm Tử Hàn lại cất giọng gọi kẻ thù, hỏi:
- Tóc cậu, vốn dĩ ngắn thế này à?
- Hả?
Lục Ý Uyên nhìn Lâm Tử Hàn với vẻ mặt kỳ dị, đáp:
- Hỏi cái quần gì vậy? Tự nhiên hỏi tóc tôi? Gì vậy cha nội?
- Con gái, thường cắt tóc khi có chuyện đau buồn, đúng không?
Lâm Tử Hàn không chấp nhặt thái độ của Lục Ý Uyên như mọi khi, nghiêm túc đặt câu hỏi. Lục Ý Uyên vẫn chau mày, trả lời:
- Thường thì là vậy. Đó có thể là thất tình, người nhà mất, có một cú sốc nào đấy hoặc là hành động để chống đối ai đấy. Nhưng bà đây để tóc ngắn vì sở thích, okey?
Thấy vẻ mặt suy ngẫm của Lâm Tử Hàn, Lục Ý Uyên khá tò mò. Sao đột nhiên thằng nhóc này lại hỏi về vấn đề tóc tai của con gái, lại còn có thái độ khác với bình thường nữa.
"A..."
Câu hỏi của Lục Ý Uyên, rốt cuộc cũng có câu trả lời. Khi cô nhìn thấy diện mạo mới của Frozen. Đột nhiên, trong thâm tâm Lục Ý Uyên lại xuất hiện một làn sóng kích thích dâng trào vô cùng mãnh liệt. Ý cười bất giác hiện lên gương mặt, càng ngày càng rõ ràng.
- Ý Uyên, em sao thế?
Thấy nét mặt Lục Ý Uyên hơi dị dị, Nhân Mã ngồi bên cạnh có chút đổ mồ hôi. Nhận ra hình tượng của mình bị biến xấu trước mặt các anh chị, Lục Ý Uyên vội vàng thu hồi ý cười lại. Dịu dàng đáp:
- Em không sao đâu ạ.
Không thể nói cho mọi người biết được. Cô đã biết được bí mật của thằng nhóc Lâm Tử Hàn. Nó, thích Frozen. Nhìn ánh mắt lúc này và câu hỏi lúc sáng của nó, là biết.
- Em có còn gặp thêm trò chơi khăm nào nữa không, Lục Ý Uyên?
Sau bữa ăn trưa ở căn tin, nhóm các cô gái cùng đội bóng rô đến phòng bóng rổ nghỉ trưa. Trong khi đám con trai vẫn còn sung sức chơi vài trận bóng nhẹ nhàng, thì nhóm con gái ngồi ở ngoài hàng ghế chờ. Cự Giải chợt lên tiếng hỏi thăm tình hình của Lục Ý Uyên. Lục Ý Uyên lắc đầu:
- Dạ không ạ.
- Nhắc đến vụ chơi khăm, lại nhớ đến chuyện của Lý Yên. _Kim Ngưu chợt cất giọng, rồi đưa cho Lục Ý Uyên một mảnh giấy, nói:
- Chị cảm ơn em về chuyện chiếc đồng hồ nhé! Hãy đến quán nhà chị một lần, chị sẽ giảm giá cho.
- A, chuyện đấy, không có gì đâu ạ. Em chỉ cho mượn đồng hồ thôi mà.
Lục Ý Uyên khiêm tốn nhận lấy mảnh giấy, là địa chỉ nhà của Kim Ngưu. Cô không nghĩ mình giúp được gì cả, lại bất giác khen Thiên Yết, nói:
- Đều là nhờ anh Thiên Yết hết ạ. Anh ấy có thể nghĩ ra chiêu trò tâm lý ấy và thành công giúp chị, anh ấy mới là người có công ạ.
- Vậy chị tặng thêm cho em một phiếu ưu đãi, được cool boy Thiên Yết phục vụ luôn nhé?
- Ớ...
Trước sự ngỡ ngàng của Lục Ý Uyên, Kim Ngưu lại đưa cho cô thêm một mảnh giấy. Viết là "Voucher sự phục vụ của Lãnh Thiên Yết", bằng chữ viết tay của Kim Ngưu. Bảo Bình ngồi cạnh, không khỏi mất mặt mũi. Chữ viết tay trên giấy vở của Kim Ngưu, thì có giá trị gì? Đang chơi đồ hàng đó sao?
- Vậy, cô Milley có còn làm khó em nữa không?
Bất chợt, Xử Nữ lên tiếng quan tâm đến tình hình của Lục Ý Uyên, cậu bày tỏ:
- Nghe Tây Lạc kể, có lần cô ấy đã làm khó em ở hành lang khu D?
- À, lần đấy hả? Tớ cũng có thấy.
- A?
Lời của Bảo Bình khiến Lục Ý Uyên giật mình, cô bỡ ngỡ:
- Chị nhìn thấy rồi ạ?
- Ừ. _Nét mặt Bảo Bình chợt có chút ý cười, đáp:
- Ấn tượng đấy.
- Dạ?
- "Gậy ông đập lưng ông."
- ...
Ý của Bảo Bình, Lục Ý Uyên hoàn toàn hiểu, gương mặt bất giác ửng hồng vì ngượng. Vậy ra Bảo Bình đã thấy bộ dạng "yểu điệu thục nữ" của cô. Cô gái vội vàng lắp bắp giải thích:
- K-không phải... Đ-Đó vốn dĩ không phải tính cách của em đâu ạ. C-Cái đó, cái bộ dạng thảo mai đó... em, em chỉ trả lại cho cô Milley thôi. C-chứ không phải em đâu... ạ...
- Haha, chị biết mà.
Bảo Bình cười sảng khoái một tiếng, rồi đưa tay đặt lên vai của Lục Ý Uyên, tiếp tục khen ngợi:
- Nên mới nói là rất ấn tượng đấy.
- E-Em cảm ơn... haha...
Được một người khó tính như Bảo Bình khen, khiến Lục Ý Uyên có chút tự hào. Những người còn lại cũng đã nghe về sự việc lần ấy và cách ứng phó của Lục Ý Uyên. Nhờ Hội học sinh, mà bọn họ cũng biết được động cơ khiến Milley có ác ý với Lục Ý Uyên. Cự Giải tốt ý nhắc nhở:
- Cô Milley đã thừa nhận. Vì em khá thân với thầy Ma Kết nên cô ấy mới nảy lòng ghen tức. Hẳn là cô Milley say đắm thầy ấy đến mức mù quáng rồi.
- Em biết mà.
Ngỡ tưởng Lục Ý Uyên không biết gì về động cơ của Milley, nhưng không ngờ rằng, em ấy lại biết. Lúc này, sắc mặt của Lục Ý Uyên đột nhiên hiện lên vẻ nguyền rủa, lẩm bẩm:
- Em cũng chẳng hề ưa bà Tart -sensei ấy! Nghĩ gì mà trước mặt bao học sinh mà lại ăn mặc như một con bitch như vậy? Xong rồi õng à õng ẹo, quấn quýt lấy thầy Ma Kết đáng kính nữa chứ! Hừ! Nếu thích thầy ấy thì phải cạnh tranh công bằng mới đúng! Ai mà lại đi chơi khăm rồi giở trò đổ oan như thế? Đúng là mất hết phẩm chất của một người con gái mà!
- ...
Trước màn "rap diss" của Lục Ý Uyên, những người còn lại có chút im bặt. Bảo Bình ngỡ ngàng một phen, nhưng sau đấy lại bật một nụ cười nhẹ, cô khẽ lắc đầu trước dáng vẻ đáng yêu của cô em này.
- Em thích thầy Ma Kết lắm sao?
- Tất nhiên rồi ạ!
Trươc câu hỏi của Cự Giải, Lục Ý Uyên trả lời một cách dõng dạc. Chưa hết, cô liền uống một ngụm nước, sau đấy liền xả nguyên một tràng dài:
- Thầy Ma Kết chẳng phải rất đẹp trai đó sao? Không những thế, thầy ấy còn rất thanh lịch. Nụ cười của thầy ấy tỏa sáng như ánh dương đầu ngày, nhìn vào liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Thầy ấy luôn luôn đối xử dịu dàng với mọi người. Hơn nữa, thầy ấy vô cùng tâm lý. Thầy ấy... bla... bla...
- ...
Không chỉ đám con gái, mà đám con trai vừa chơi bóng xong, bước vào, cũng bị một tràng "rap" tán thưởng thầy Ma Kết của Lục Ý Uyên làm cho trắng mặt.
Lâm Tử Hàn vô cùng chán ghét, con nhỏ này lại bật chế độ fan cuồng lên rồi.
Ma Kết mà có mặt ở đây, không biết sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Còn Bảo Bình, lại rất tán thưởng dáng vẻ này củaLục Ý Uyên. Em ấy thật sự rất thích thầy chủ nhiệm. Hơn ai hết, cô là người thấu hiểu lý do để em ấy phải lòng Ma Kết nhất. Dưới danh nghĩa của một người ngưỡng mộ thầy mình, cô rất ủng hộ chuyện Lục Ý Uyên theo đuổi Ma Kết.
...
- Chào mấy đứa!
Khi tiết thể dục sắp kết thúc, thì Ma Kết bất ngờ xuất hiện. Sau khi trao đổi vài điều với anh em thầy Châu, Ma Kết mới đến trước mặt lớp mình, mỉm cười thông báo:
- Sau tiết này, mấy đứa hãy trật tự xuống phòng y tế. Nhà trường sẽ kiểm tra sức khỏe của các em, để chuẩn bị cho sự kiện Sống Còn vào cuối tuần nhé?
Phòng y tế...
- Hahaha! Kim Ngưu, cậu là học sinh cuối cấp ba rồi mà chỉ có một mét năm năm thôi hả?
Bạch Dương cười phá lên khi chiều cao của Kim Ngưu bị tiết lộ, khiến Kim Ngưu đỏ mặt tức giận:
- Ý cậu là sao hả? Tớ vẫn còn trong giai đoạn phát triển đấy nhá!
- Đúng là cậu đang trong giai đoạn phát triển thật. Nhưng nhìn cậu... _Nói đến đây, Song Ngư nhìn Kim Ngưu một lượt, rồi làm bộ lắc đầu bất lực:
- Có vẻ không còn hy vọng nào nữa rồi.
- ...
Sắc mặt Kim Ngưu không khỏi sầm lại. Bị ai cà khịa chứ bị Song Ngư cà khịa thì đúng là có mười cái mồm cũng không đấu lại nổi.
- Mình thấp đi rồi sao?
Bảo Bình nhìn lên kết quả, không khỏi chau mày. Tháng trước cô đo được một mét bảy, sao bây giờ chỉ còn một mét sáu tám? Đứng trước tình hình này, mặt Kim Ngưu càng thêm đen:
- Một mét sáu tám rồi còn muốn gì nữa? Định vũ nhục tao bằng chiều cao à?
- Tao đâu thuộc dạng muốn cao một mét năm tám như mày? Ai thèm vũ nhục?
- ...
Kim Ngưu quyết định sẽ im lặng mà không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
- Ồ? Cậu vẫn như cũ, không cao thêm miếng nào nữa nhỉ, bạn tôi?
- ...
Trước lời đàm tiếu của Sư Tử, sắc mặt Thiên Bình không khác gì Kim Ngưu. Cô đã im lặng để không ai chú ý rồi, vậy mà thằng bạn thân này lại mở mồm khi dễ. Anh chàng Bạch Dương cũng ngứa mồm chen vào, khoác vai Sư Tử mà cất giọng cười cợt:
- Thiên Bình á? Cậu ấy chỉ cao khi đứng cạnh Kim Ngưu thôi hahaha!
Thiên Bình và Kim Ngưu: "..."
- Hai cậu nên xin vía của Cự Giải đi, cậu ấy cao nhất trong đám con gái đấy!
Xử Nữ không khỏi tự hào về người bạn cùng Hội học sinh với mình. Nhân Mã lúc này mới chú ý đến kết quả, không khỏi kinh ngạc:
- What the hell? Cự Giải cao một mét bảy luôn, ôi trời trời?
- Đứng cùng với cậu, cậu ấy cũng có kém cạnh mấy đâu?
Thiên Yết cất giọng nhàn nhạt khi thấy hình ảnh thực Nhân Mã và Cự Giải đứng cùng nhau. Không mấy chênh lệch. Nhân Mã khiêm tốn cười xòa:
- Hề hề. Thì tớ cũng chỉ cao hơn cậu ấy bốn centi thôi mà.
- Ối chà? Vậy ra Xử Nữ, cậu thấp nhất trong đám con trai rồi đấy! Một – mét – bảy – ba nha~
Hết trêu chọc Kim Ngưu với Thiên Bình, giờ Bạch Dương lại quay sang gây hấn với Xử Nữ. Nhưng Xử Nữ vẫn gắng hắng giọng:
- E hèm! Tôi chỉ thấp hơn Nhân Mã có một centimet chứ nhiêu?
- Nhưng cậu vẫn là đứa thấp nhất thôi há há há!
- Cậu...
Lần này, có thêm Xử Nữ gia nhập chung với biệt đội "thấp bé" của Kim Ngưu và Thiên Bình. Cậu cay nghiến nhìn Bạch Dương. Anh dám lấy chiều cao của cậu ra làm trò đùa, cậu nhất định sẽ thu thập một hộp sâu tặng anh.
Một phút mặc niệm cho Bạch Dương, kẻ chơi ngu dám chọc đến nóc nhà.
- Wow? Chiều cao của đám con trai lớp mình đáng ngưỡng mộ ghê nha!
Đám con gái lóa cả mắt khi nhìn thấy kết quả đo chiều cao của mấy bạn nam. Bảo Bình cao hứng dò từ trên xuống dưới:
- Xem nào. Bạch Dương mét tám hai. Song Ngư với Sư Tử là mét tám ba. Thiên Yết mét tám lăm. Ôi trời? Song Tử gần mét chín luôn sao?
- Hả? Mày có ăn gian không đấy?
Nhân Mã không tin vào mắt mình, đứng cạnh Song Tử rồi mới cảm thấy nhục nhã, liền rút lui. Cả bọn lúc này mới chú ý đến chiều cao thực tế của Song Tử. Bình thường chẳng ai chú ý đến điều này, nên khi đo chính xác lại, mới thấy có sự khác biệt. Xử Nữ không khỏi ngưỡng mộ, lẩm bẩm:
- Năm ngoái cao có mét tám ba chứ nhiêu? Mày vẫn còn phát triển nhanh thế à?
- Không biết trong tương lai, mình có cao đến mét chín không nhỉ?
Song Tử vuốt vuốt cằm suy ngẫm, quả là bộ mặt của một kẻ tự kiêu. Khiến cho hội "thấp bé" không khỏi chướng mắt.
- Tốt nhất Kim Ngưu không nên đứng cạnh Song Tử. Chênh lệch nhau đến tận ba mươi hai centi còn gì hahaha!
- Tại sao tôi đứng yên cũng bị mấy người lôi ra hết vậy? _Kim Ngưu gào thét.
- Hô hô, cậu xem đi...
Song Tử bất ngờ đứng cạnh Thiên Bình, liền biến khung cảnh giữa hai người họ thành một trò cười, nói:
- Cậu ta chỉ cao đến nách tớ thôi. Cậu thì chắc đến hông tớ quá hô hô!
Người khác: "Há há há!"
Thiên Bình và Kim Ngưu: "..."
Cả buổi kiểm tra sức khỏe đều đầy ắp tiếng cười và tiếng trêu chọc nhau. Tuổi thanh xuân là thế, chỉ cần những thứ nhỏ nhặt cũng có thể khiến đám học trò mất cả buổi để cười đùa xoay quanh nó.
...
Chiều...
Quận Zoom - Phố Hoa Bách Hợp...
- Sắp thực tập được một tháng rồi, nhưng mình vẫn chưa có tiến triển gì với thầy Dương cả!
Milley vừa cất bước, vừa buồn chán lẩm nhẩm. Những lần cô mời Ma Kết đi ăn hay đi chơi đều bị từ chối. Đã vậy, xung quanh anh ấy còn có rất nhiều tình địch. Cô đã có điều kiện hù dọa Lục Ý Uyên, tình địch lớn nhất của cô, nhưng đã bị phát hiện.
- Này, nhìn kìa, trông ngon đấy nhỉ?
- Mày nói thừa, hàng ngoại quốc tất nhiên là ngon rồi!
- Nhìn bà chị đấy ngu ngu, anh em mình tóm luôn đi!
Gần đấy, có ba thanh thiếu niên ăn mặc giống dân ăn chơi bụi đời, đang dòm mắt đến cô gái tóc vàng kim đang đi trên vỉa hè. Bọn chúng nhìn nhau cười đểu, rồi cùng xuất hiện trước mặt con mồi:
- Này người đẹp. Trông em đang chán, đi cùng bọn anh chứ?
- Đồ ngu, nó không hiểu mày nói gì đâu! _Một tên khác đánh đầu thằng vừa lên tiếng, rồi quay sang cười đê tiện:
- Hey beautiful girl, can you play with me?
- Fuck! Fuck chứ không phải play!
- W-Who are you? What do you want? (Mấy người là ai? Mấy người muốn gì?)
Milley tỏ vẻ đề phòng, lo ngại lên tiếng. Ba người kia liền nở nụ cười hắc ám, tiến lại gần Milley:
- Bọn tôi chỉ muốn vui vẻ cùng người đẹp một chút thôi!
Sau đó, Milley bị lôi đến một ngõ hẻm hoang vắng. Cô hốt hoảng hét lớn:
- No! Don't bother me! Get lost! (Không! Đừng làm phiền tôi! Cút đi!)
- Nào nào, đừng lớn tiếng thế chứ! _Một tên đưa tay chạm vào người Milley, khiến cô ta thét lên:
- Help! Help, help me! Help me!
- ...
Bảo Bình đang trên đường đi học về, lại mơ hồ nghe thấy những tiếng la hét thất thanh. Hàng chân mày khẽ chau lại. Giọng nói này thật là quen. Theo sự tò mò, cô lần theo âm thanh ấy. Đến nơi, sắc mặt cô không khỏi bất ngờ.
Trái đất cũng tròn quá đi. Chủ nhân của giọng hét kia, chính là cô giáo thực tập Milley. Cô ấy đang bị vài thanh niên đầu xanh tóc đỏ bao vây. Bảo Bình khẽ thở dài một hơi. Nhìn qua cũng đủ biết lý do vì sao Milley rơi vào tình huống này. Nghĩ lại, cô cũng thật có duyên với những kiểu cứu người bị đám đàn ông bao vây a.
- Này.
Bảo Bình đặt balo xuống một góc cẩn thận, rồi tiến đến với ngữ điệu hững hờ, cất giọng:
- Đừng có làm xấu mặt người dân của đất nước này chứ?
- Hả?
Nghe thấy giọng nói của người ngoài, ba thanh niên kia chợt quay đầu lại. Hóa ra chỉ là một nữ sinh. Nhưng Milley lại vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy Bảo Bình, cất giọng kêu cứu:
- M-Monitor! Help me! (Lớp trưởng! Cứu cô với!)
- Này con bé kia! Mày có biết mày mới phá việc tốt của bọn tao không?
Một kẻ nổi nóng bước lại gần Bảo Bình, sau đấy, hắn lại nhếch môi cười đầy dâm tà:
- Nhưng mà nhìn kỹ thì mày cũng đẹp gái đấy chứ? Hay là gia nhập cùng bọn a---
Bốp!
Không cần thiết phải nghe hết câu, Bảo Bình không chút câu nệ, một chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn ta. Ngay sau đấy liền giáng thêm một cú đá, trúng ngay xương quai hàm khiến hắn ta ngã ra phía sau, đau đớn bất lực.
Một cảnh tượng diễn ra trong chớp mắt, khiến hai thanh niên còn lại cùng với Milley đều há hốc mồm. Bảo Bình khởi động khớp tay, nhàn nhạt cất giọng:
- Đến. Tôi chấp hết.
- Không, không, không...
Ngoài cả dự đoán, hai kẻ kia vội vàng thả Milley ra. Chạy đến đỡ lấy người anh em xấu số của mình và lôi hắn bỏ chạy:
- Bọn em xin lỗi chị ạ!
- ...
Hóa ra chỉ là đám thanh niên đua đòi làm bụi đời xóm phố. Bảo Bình có chút cụt hứng. Cô chỉ mới đánh một người, đã dọa bọn họ đã bỏ chạy mất dạng.
Lúc này, Bảo Bình mới nhìn về phía Milley. Cô ấy đang sụt sùi nước mắt, một dáng vẻ vô cùng mỏng manh, rất cần một người để bảo bọc. Nhưng Bảo Bình không phải nam chính của Milley, mà Milley cũng không yếu đuối đến mức ấy. Một người có thể bày trò chơi khăm với người khác và đổ oan cho họ mà lại có bộ dạng này?
Giả tạo.
Đánh giá xong, Bảo Bình mới cất giọng một cách nhàm chán:
- Cô giáo. Lần sau, nếu cô mặc những bộ đồ thiếu vải như vậy, thì đừng đi vào mấy con hẻm này. Xã hội nước tôi phức tạp lắm. Không phải lần nào cũng gặp may như lần này đâu. Chào cô.
Nói rồi Bảo Bình cúi chào một cái rồi rời đi. Milley chưa kịp lên tiếng mà Bảo Bình đã đi mất, khiến cô vừa ngại ngùng, lại vừa tức tối.
Dù sao cô cũng là giáo viên của Bảo Bình, vậy mà cô ta dám cất giọng dạy đời như thế với cô.
...
Quán ăn Gỗ Sồi...
- Hai cơm trộn, hai phần ramen, hai phần mỳ Lan Châu, một miến trộn, một kimbap chiên, một rau củ tẩm bột chiên, một đậu phụ hầm cay, một phần thịt bò Mỹ nướng, một thịt thăn lợn chiên, một cơm nắm rong biển, một hoành thánh, một sủi cảo, một phần chả giò chiên, một phần Korokke và hai ly trà trái cây nhiệt đới.
Phục vụ bàn vừa ghi món, vừa toát cả mồ hôi hột. Vị khách trả lại menu cho anh, ngữ điệu bình bình:
- Tạm thời là như vậy. Tôi sẽ gọi thêm sau.
- Xin hỏi... _Anh phục vụ bàn cất tiếng muốn xác nhận lại, hỏi:
- Quý khách có chắc là đi hai người không ạ?
Câu hỏi của anh phục vụ khiến người đi cùng vị khách vừa gọi món có chút bất lực. Vị khách kia xác nhận lại, đích thực là chỉ có hai người.
Sau khi anh phục vụ đã đi, Sư Tử mới cất giọng ngạo nghễ, ý cười vô cùng sảng khoái:
- Lần nào đi ăn với cậu cũng như vậy cả. Sức ăn như trâu như bò mà sao người có một khúc thôi vậy? Thế nào? Thẻ vừa được mở khóa, liền dẫn tớ đi đốt tiền rồi? Một tháng vẫn không đủ làm phai nhòa cách tiêu tiền của một tiểu thư nhỉ?
- Nói gì vậy? Tớ là đang trả công cho cậu mấy ngày qua. Hơn nữa, tại sao phải tiết kiệm trong khi tớ đã bị bắt ba mẹ bắt thọt?
- Gì?
Một câu của Thiên Bình, khiến Sư Tử nhanh chóng hiểu được tình hình. Sắc mặt liền chuyển sang khó coi, hằn giọng:
- Vậy mái tóc của cậu, là do cái đính ước chết tiệt đấy à?
- ...
Đối phương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu trong ảm đạm. Lúc này, Sư Tử như muốn lật bàn, bức xúc nghiến răng:
- Vậy đây là lúc tớ nên đi giết tên hôn phu đấy của cậu rồi đúng không?
- Cậu không giết được đâu.
Thiên Bình nhàn nhạt đáp lại, sắc mặt lãnh đạm tiết lộ:
- Vì đấy là người mà cậu cũng quen. Dương Song Tử.
- Cái đệt?
...
...
Ngày hôm sau...
Cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
- Mấy cậu, lại đây lấy đồng phục theo số đo của mình đi!
Vừa mới đến lớp, mọi người đã thấy Bảo Bình ngồi chễm trệ trên ghế giáo viên. Dưới chân là một thùng giấy chứa những bộ đồng phục màu cam. Cô vừa thông báo, vừa xác nhận những ai đã nhận được đồng phục, rồi đánh dấu vào bảng danh sách.
- Quào, không phải dạng vừa đâu nha!
- Lớp mình có đồng phục mới này, nhìn sáng sủa quá!
- Chắc chắn là để chuẩn bị cho sự kiện Sống Còn cuối tuần này đấy!
- Ủa, có chắc cái áo này không phải dành cho con nít không đó?
Kim Ngưu vừa khui đồng phục của mình ra thử, liền bị kẻ đói đòn Bạch Dương châm chọc. Song Tử cũng góp vui, mang áo của mình đến so sánh:
- Xem đi, áo tớ to gấp ba lần áo cậu luôn nè, bà chủ Lãnh.
- ...
Sắc mặt Kim Ngưu lúc này, y chang màu tóc của Thiên Yết luôn rồi.
- Ủa?
Cái giọng ngứa đòn của Bạch Dương lại vang lên. Lần này, mục tiêu là cậu bạn đeo mắt kính:
- Xử Nữ, sao cậu lại lấy size áo của nữ thế? Ố, tôi quên mất, cậu thấp bé nhất trong đám đàn ông chúng ta còn gì hê hê hế
- Cái đệt! Thằng ranh đói đòn này!
- Ôi trời, sao chưa gì cậu đã nhiễm cái thói thô lỗ của Sư Tử rồi thế? Á aaa~
Sáng sớm, lớp 12S đã náo loạn một phen chỉ vì kẻ hay chọc đòn Hàn Bạch Dương. Sư Tử khi không lại bị bêu tiếng xấu, sắc mặt không khỏi đen xì.
Đến cuối, trong thùng giấy chỉ còn sót lại hai bộ đồng phục. Nhìn chúng, cánh môi Bảo Bình bất giác mỉm cười.
Có lý do để gặp mặt người rồi.
Phòng giáo viên...
- Mr. Dương~ Hôm nay tôi sẽ mời thầy ăn trưa. Cảm ơn thầy vì một tháng qua đã chiếu cố tôi, nhé?
Vẫn như mọi khi, Milley vẫn làm phiền Ma Kết, mặc dù lý do của ngày hôm nay đã chính đáng hơn.
Nhưng Ma Kết lại cười gượng, khéo léo từ chối:
- Cô không cần khách sáo, tôi chỉ làm việc nên làm thôi.
- Thôi nào thầy Dương, đừng từ chối lời mời của tôi chứ?
Đây cũng không phải lần đầu bị Ma Kết từ chối. Milley liền tiến đến, bắt đầu có cử chỉ động chạm đến anh. Cô ta giả vờ đưa ngực đến, đụng vào cánh tay Ma Kết, khiến Ma Kết nhanh như cắt mà rút tay ra:
- Milley. Cảm phiền đừng cản trở công việc của tôi. Cảm ơn.
- Nhưng Mr. Dương, tô---
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng đập bàn lớn vang lên khiến cả Milley lẫn Ma Kết đều giật mình.
Bảo Bình đặt tờ giấy số đo quần áo và hai độ đồ màu cam xuống bàn. Ánh mắt nhìn Milley không khỏi tóe lửa, ngữ điệu lãnh đạm:
- Thầy chủ nhiệm, cô phó nhiệm. Đây là quần áo của hai người và chữ ký của những học sinh đã nhận được đồng phục... ạ!
- À phải rồi Bảo Bình. Thầy đang định tìm em, để đảm bảo công tác chuẩn bị cho sự kiện sắp đến của lớp mình.
Ma Kết thấy sự xuất hiện của Bảo Bình, nhanh trí lấy cái cớ để tách khỏi Milley. Đây cũng không phải lần một, lần hai. Bảo Bình tất nhiên hiểu, liền phối hợp với anh, đáp:
- Vâng. Em cũng đang định trao đổi chuyện ấy với thầy ạ.
Hai người, kẻ xướng người họa, rồi rời khỏi phòng giáo viên.
Đây là Bảo Bình giúp Ma Kết tránh mặt Milley. Nhưng Milley lại không nhận ra được hàm ý ấy. Cô ấy chỉ biết Bảo Bình là người đã cướp đi sự chú ý của Ma Kết.
- Lớp trưởng, cảm ơn em.
Ra ngoài, Ma Kết có chút bất lực mà cất lời cảm ơn học trò đã giải vây cho mình. Đây là lần thứ ba, Bảo Bình giúp Ma Kết trong tình huống dính líu đến Milley.
Lần này, cô thêm chắc chắn, rằng Ma Kết đối với Milley là tránh mặt. Có vẻ anh không hề thích sự làm quen của Milley, nhưng vì phép lịch sự nên anh đã không cự tuyệt. Điều đó giải thích được vì sao Ma Kết cho Milley mượn áo khoác, nhưng khi cô ấy trả nó cho anh, anh đã vất bỏ nó đi một cách chán ghét.
Nghĩ đến đây, Bảo Bình cảm thấy thật phiền toái, cất giọng thắc mắc:
- Thầy không thích cô Milley à? Nếu không thích cô ấy làm phiền, thầy chỉ cần nói ra là được mà. Đâu cần lần nào cũng phải tránh đi như vậy?
Trước câu hỏi hồn nhiên của Bảo Bình, Ma Kết có chút bật cười, khẽ lắc đầu. Ngữ điệu dịu dàng phân giải:
- Lời em nói, thật ra không đơn giản như vậy đâu. Sau này em sẽ hiểu. Sẽ có những điều em không thích, nhưng vẫn phải nhún nhường và cho qua. Có những thứ em ghét, em vẫn phải tỏ ra bình thường và hòa nhập cùng nó. Xã hội của người lớn, vốn phức tạp như vậy đấy.
- ...
Lời của Ma Kết, nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Bảo Bình lại cảm nhận được chút tâm trạng trong đấy. Đối chiếu vào thái độ thường thấy của anh, anh luôn mỉm cười và ôn hòa với mọi người. Nhưng đằng sau nụ cười ấy, anh sẽ mang cảm nhận gì?
Rõ ràng là không thích Milley, nhưng anh vẫn lịch thiệp với cô ấy và tự mình chịu đựng những sự quấy nhiễu không đáng có. Nghĩ đến đây, Bảo Bình lại thêm một sự ngưỡng mộ. Cô khẽ thở dài:
- Thầy giỏi thật đấy.
- Hử?
- Nhẫn nhịn ấy, thầy thật giỏi. _Vừa nói, Bảo Bình vừa cười nhạt:
- Đổi lại là tôi, sẽ không thể được như thầy.
- Em nghĩ vậy sao?
Ma Kết cũng cười nhạt một tiếng, rồi nói:
- Nhưng thầy lại thích cái cách thẳng thắn của em hơn, lớp trưởng.
- Dạ?
- Trong khi vẫn còn có thể, em hãy cứ thẳng thắn. Đừng để sau này phải hối tiếc. Đây là lời khuyên của người đi trước đấy.
- Dạ?
Trong khi Bảo Bình vẫn chưa kịp tiếp thu lời anh nói, Ma Kết lại nhìn vào đồng hồ, mỉm cười:
- Sắp đến giờ vào học rồi, gặp lại em sau nhé!
Nói rồi, anh lại quay trở lại phòng giáo viên. Mặc cho Bảo Bình đang ngẩn người tại chỗ.
Anh, là vừa nói thích tính cách thẳng thắn của cô, có đúng không?
Khi anh đã khuất bóng rồi, não bộ của Bảo Bình mới hoạt động lại, sắc mặt bỗng dưng ửng hồng. Lần này, tâm tình cô rạo rực hơn bao giờ hết.
Thật... điên mất thôi.
...
Giờ nghỉ trưa...
- Ù woa? Hôm nay Thiên Bình khao trà sữa tất cả chúng ta sao? Lại còn là của Freyarose đắt tiền nữa?
Cả bọn về phòng bóng rổ nghỉ trưa như mọi lần. Lúc sau thấy Sư Tử và Thiên Bình hai tay xách những ly trà sữa xuất hiện, không khỏi cả kinh. Mọi người chia đều cho nhau, ai ai cũng có phần. Lục Ý Uyên uống trong hạnh phúc, bày tỏ:
- Em cũng có phần luôn, thật là cảm kích. Cảm ơn chị yêu nhiều, Frozen của lòng em!
- Thiên Bình à, không lẽ cậu trúng số à? Hành động bất thường này là thế nào?
Khác với Lục Ý Uyên, Song Tử vẫn lưỡng lự không dám tùy tiện. Ngờ đâu, vừa dứt lời thì Sư Tử đã dành lại ly trà sữa, gương mặt hằm hằm nhìn Song Tử như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Cậu không có nhu cầu thì để tôi.
- Đâu có, đâu có.
Song Tử vội vàng lấy lại ly trà sữa. Hình như thái độ của Sư Tử có gì đấy sai sai. Cứ như anh vừa chạm phải vảy ngược của cậu ta vậy.
Lúc này, Thiên Bình mới cất giọng nhàn nhạt:
- Không có gì đặc biệt. Chỉ là mới được mở lại thẻ thôi.
- Ồ? Hóa ra là đã hòa giải với bố mẹ rồi đấy hả?
Mọi người nhanh chóng hiểu ra chuyện. Trong đấy, có Song Tử thấu hiểu tỏ tường về câu chuyện ở phía sau.
Còn có, Lâm Tử Hàn bắt đầu tò mò về chuyện hòa giải xích mích với ba mẹ của Thiên Bình. Liệu nó có liên quan đến mái tóc mới của cô?
- Dạ? Hôm qua chị gặp cô Milley ở gần nhà ạ?
Bảo Bình buồn miệng kể về vụ việc Milley bị ba kẻ lưu manh làm khó cho hội con gái nghe. Mà người phản ứng mạnh mẽ nhất là Lục Ý Uyên. Quá rõ tính tình của con bé, quả nhiên, sau đấy là một tràng cười man rợ vô cùng hả dạ của Lục Ý Uyên.
Kim Ngưu thì lại có chút e ngại, bày tỏ:
- Nhưng dù sao cũng là suýt bị cưỡng ép. Suy cho cùng thì cô Milley chắc cũng suy sụp lắm?
- Suy sụp á?
Nghe tâm tình lo lắng của Kim Ngưu, khiến Bảo Bình cười hắc một tiếng, nói:
- Phí tâm tư của mày rồi, con ngốc ạ. Sáng nay tao còn thấy bả lắc mông trước mặt thầy chủ nhiệm ngay trong phòng giáo viên đây.
- Dạ?
Vẫn là Lục Ý Uyên phản ứng mạnh nhất. Lúc nãy vừa mới cười nham hiểm, giờ sắc mặt đã chuyển sang bất cam. Bảo Bình hắng giọng:
- Em không cần lo, Ý Uyên. Chị đã xuất hiện và giải cứu thầy ấy khỏi cô Milley rồi.
- Ôi trời, chị thật là ngầu, chị Bảo Bình a~
Nghe động thái của Bảo Bình, khiến Lục Ý Uyên vừa mừng vừa ái mộ đối với người đàn chị này. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì cô lại cảm thấy có chút bất an, cất tiếng:
- Nhưng mà... Chị phá hỏng bầu khí của bả, có khi nào bà cô đấy sẽ ghim chị không? Bả sẽ giở trò với chị đấy.
- Bả dám sao?
-----
- Á, Bảo Bình! Cô chỉ muốn nói áo của mình hơi nhỏ và muốn đổi với size của em thôi. Em không đồng ý thì thôi, chứ sao lại đẩy cô ngã chứ?
- ...
Bảo Bình không thể tin được.
Lục Ý Uyên liệu sự như thần. Lời của em ấy nói, nó thành sự thật rồi này.
Vài giây trước, Bảo Bình về lớp trước để chuẩn bị cho phiên trực nhật của mình. Trên đường lại gặp Milley, cô ta tìm cô để than phiền về vấn đề cỡ áo. Cô nói đây không phải là trách nhiệm của mình và định rời đi.
Và rồi cái tình huống quen thuộc này đã xảy ra.
- Lớp trưởng? Milley?
Ngay lúc này, lại có giọng của Ma Kết vang lên. Bảo Bình liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Milley, thật là biết nắm bắt thời cơ đấy.
Xung quanh, các học sinh bắt đầu vây lại. Thấy khán giả đã đông dần, Milley liền đau đớn rên rỉ:
- Ah... Đau quá... My leg, it's very hurt ah...
Ma Kết chạy đến, thấy dáng vẻ chật vật dưới sàn của Milley, nên có ý định muốn dìu cô ấy đứng lên.
Nhưng lại chậm hơn một người.
- A?
Bảo Bình dùng sức của chính mình, nhanh chóng đỡ Milley đứng dậy trước sự ngơ ngác của cô ta. Nhưng rất nhanh, Milley lại nhập vào vai diễn của mình, ủy khuất lên tiếng:
- Em... Monitor... Vì có mặt Mr. Dương ở đây nên em mới thay đổi thái độ như thế này đúng không? Vừa rồi em đã đẩy cô ngã còn gì, hic...
- Em đã đẩy Milley, cô giáo thực tập của em sao? Lớp trưởng?
Ma Kết ngạc nhiên quay sang dò xét Bảo Bình. Bảo Bình lập tức trả lời:
- Tôi khôn---
- Ai da... Hic, Mr. Dương. Tôi không biết tại sao em ấy lại ghét tôi như vậy. Ở trên lớp, thái độ em ấy đã không tốt với tôi rồi. Thậm chí tôi chỉ nhắc nhở em ấy một chút về vấn đề ngoại ngữ, em ấy lại hằn học với tôi. Lần này, em ấy còn cố tình để lại cho tôi bộ đồng phục khác size để làm khó tôi nữa huhu...
Lời của Bảo Bình vẫn chưa nói xong, Milley đã òa lên ngắt ngang, sụt sùi nước mắt và ủy khuất kể lể.
Trước tình hình này, gương mặt Bảo Bình càng thêm khinh bỉ. Cái màn diễn kịch này, cô đã từng chứng kiến một lần. Lần này, cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng thái độ của Milley, không khiến cô lo ngại bằng thái độ của Ma Kết.
Ma Kết đỡ Milley đứng lên, nhẹ nhàng giảng giải:
- Milley, cô là giáo viên. Không nên làm khó một đứa trẻ. Cái gì bỏ qua được, thì nên bỏ qua. Dù sao, em ấy cũng là lớp trưởng...
- Thầy, tôi không có đẩy cô Milley.
Thấy lời Ma Kết có vẻ sai trái, Bảo Bình lập tức lên tiếng. Ánh mắt cô vô cùng cương trực, ngữ điệu dõng dạc nói:
- Tôi cũng chưa bao giờ có thái độ lồi lõm với cô ấy.
- C-Cái đứa trẻ này... Em nói dối cũng vừa phải thôi chứ?
Milley sợ mình bị phản ngược tác dụng giống trường hợp của Lục Ý Uyên, liền chen miệng vào, tố cáo Bảo Bình càng thêm hăng:
- Chỉ vì cô ăn mặc có chút khác với phong cách của Horos mà em đã chỉ trích cô như gái điếm còn gì?
- Này, cô giáo. _Đến mức này, Bảo Bình không thể nhẫn nhịn được, ngữ điệu đanh lãnh:
- Tôi đúng là có chỉ trích cách ăn mặc của cô, nhưng tô---
- Diệp Bảo Bình.
Bất chợt, Ma Kết lại lên tiếng ngắt lời của Bảo Bình. Sắc mặt anh cũng không còn ôn hòa nhu thuận như thường khi. Anh lãnh đạm nhìn cô, nghiêm chỉnh nhắc nhở:
- Em hãy xin lỗi Milley đi.
- Dạ?
Bảo Bình nghe như sét đánh ngang tai, sắc mặt hiện lên một vẻ khó tin. Cô khó hiểu, liền bộc bạch:
- Thầy nói gì vậy? Tôi kh---
- Xin - lỗi - ngay.
- ...
Ma Kết không những không nghe Bảo Bình nói, mà còn nghiêm nghị ép cô xin lỗi Milley ngay lập tức. Động thái này, khiến trái tim cô như bị bóp nghẹn. Tâm tình cô, như bị một thứ nặng nề đè xuống, tức tưởi không nói thành lời.
Ma Kết là người cô tin tưởng. Lúc anh xuất hiện, cô còn mừng thầm và cảm thấy thảm hại cho Milley, vì cô nghĩ rằng anh nhất định sẽ đứng về phía cô. Cô có tự tin như vậy, không phải do giá trị của bản thân mình đối với anh, mà là giá trị của Milley. Vì Ma Kết vốn dĩ không thích Milley.
Nhưng giờ thì sao? Anh không những không xử lý việc này một cách minh bạch công bằng như mọi khi, mà còn có thái độ nghi hoặc cô.
Cảm xúc cô dành cho anh, sự ngưỡng mộ cô dành cho anh, tâm tư rạo rực của cô mỗi lần nhìn thấy anh, lần này, lại bị chính anh làm cho đau nhói. Ánh mắt cô, thoáng chốc tràn ngập đầy sự uất ức dành cho Ma Kết:
- Xin lỗi? Thầy nói tôi phải xin lỗi kẻ vu khống này sao?
Nói đến đây, Bảo Bình lại nhìn sang Milley, cánh môi chợt cong lên một điệu đầy khinh bỉ.
Bốp!
- Oái!
Tức thì, Bảo Bình dùng hai tay mà hất mạnh Milley ngã nhoài vào lòng Ma Kết, khiến ai ai cũng chẳng ngờ được. Lúc này, cô thu lại ý cười, ngữ điệu lạnh lùng:
- Đây, mới là "tôi đẩy ngã cô Milley". Con người tôi rất rõ ràng, không thích bản thân bị thiệt. Nếu tôi đã mang tiếng rồi, thì đành phải chiều ý cô thôi, cô giáo. Giờ, tôi sẽ lên phòng Hội để lãnh phạt. Còn cô, hãy tự xem lại bản thân mình có xứng với hai chữ "giáo viên" hay không đi.
Bảo Bình trước thanh thiên bạch nhật mà thẳng thắn vạch ra bộ mặt của Milley, sau đó liền lạnh nhạt rời đi. Trong lòng mang theo một tâm tình vô cùng phức tạp. Có khó chịu, có ức chế, nhưng cô cảm thấy thất vọng và đau lòng là nhiều hơn.
Ma Kết rõ ràng là một người anh minh. Anh luôn giúp đỡ học sinh của mình khi họ chịu thiệt. Nhưng tại sao, đến chuyện của cô, anh lại không đứng về phía cô? Tại sao anh chỉ nghe một phía? Anh còn không thèm hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ nghe lời Milley nói. Bởi vì cô ta là giáo viên sao?
Còn gì cay đắng hơn, khi bị chính người mình ngưỡng mộ đối xử bất công với mình?
Cô cứ tưởng, Ma Kết đối với cô, đã khác với lúc trước. Nhưng có lẽ, đó chỉ là sự lầm tưởng của cô. Có lẽ, trong mắt Ma Kết, cô cũng giống như Milley. Những lần anh nói cười với cô, chỉ là sự nhẫn nhịn do anh ngụy tạo ra mà thôi.
Ha... Hóa ra, lần này, là cô thảm hại, chứ không phải Milley.
- Ah, Mr. Dương à. Thầy xem thái độ của em ấy kì---
- Milley.
Thấy Bảo Bình đi khỏi, Milley định chêm vài lời thêm dầu vào lửa. Nhưng lại bị ngữ điệu trầm thấp của Ma Kết ngắt ngang. Ngay sau đấy, Ma Kết dựng cô đứng thẳng ra chỗ khác, mỉm cười:
- Đừng dùng một chiêu hai lần. _Nói đến đây, anh bỗng ghé vào tai cô, cất lời nhắc nhở:
"Diệp Bảo Bình không giống với Lục Ý Uyên đâu."
- ...
Mặc dù Ma Kết đã đi rồi, nhưng sắc mặt Milley vẫn còn trắng bệch.
Như lời của anh nói, thì anh biết cô đang giả vờ dựng chuyện rồi sao? Chuyện cô đổ oan cho Lục Ý Uyên lúc trước và lần này là đổ oan cho Bảo Bình?
Nhưng nếu biết rồi, tại sao vừa rồi anh còn bênh vực cho cô?
...
Buổi luyện tập tại sân bóng rổ...
- Bảo Bình, có chuyện gì à?
Trong thời gian giải lao ít phút, thì Kim Ngưu bước đến ngồi cạnh Bảo Bình. Cự Giải cũng đưa cho Bảo Bình một chai nước, nói:
- Từ lúc vào giờ học buổi chiều, sắc mặt cậu đã ủ dột xỉu xìu rồi. Thật không giống cậu chút nào.
- À...
Bảo Bình khẽ thở dài một tiếng. Cô cũng không có ý định giấu diếm, giải bày:
- Tớ cũng đang định xả ra đây.
Chỉ một câu của Bảo Bình, mà giờ, xung quanh cô đã xuất hiện thêm nhiều cái bóng khác. Cơ miệng cô có chút giật giật.
Ngay cả Song Ngư, Sư Tử với Thiên Yết cũng hóng hớt, là thế nào?
- Trời má, thật á?
Câu chuyện đụng độ với Milley vừa được khui ra, cả đám liền kêu một tràng kinh ngạc.
- Ôi trời! Sao trên đời này lắm người bị tha mất nhân cách quá vậy? Lúc trước là Lục Ý Uyên, giờ bả còn đụng đến mày? Đó có phải là giáo viên không vậy? Con mẹ nó đi dạy thì mặc đồ đi Club, rồi giở trò đổ thừa cho học sinh. Mẹ kiếp! Rõ ràng hôm qua mày vừa cứu bả khỏi đám dâm tà kia! Đúng là lấy oán báo ân! Cái đệch mịa cả tổ tông nhà bả chứ!
- ...
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Kim Ngưu bức xúc đến mức chửi thề nhiều lần như vậy. Khiến ai ai cũng ngỡ ngàng. Đến cả Song Ngư cũng ngơ ngác. Kim Ngưu nhìn phản ứng của các bạn, ngây thơ thắc mắc:
- Mấy cậu... sao vậy?
- Haha, cậu tranh cử cùng Lục Ý Uyên vị trí quán quân ngôi sao làng Rap diss được rồi đấy, Kim Ngưu!
Xử Nữ bật cười thành tiếng. Lần này, đến phiên Kim Ngưu nghệt mặt ra. Khiến cả đám một phen cười bò.
- Mà tại sao cô Milley lại làm vậy nhỉ? Bảo Bình có gây hấn gì với cổ đâu.
Đứa trẻ đơn thuần Nhân Mã lúc này đang nghiêm túc vuốt cằm suy nghĩ. Bộ dạng này khiến Bảo Bình có chút buồn cười, cô nói:
- Có lẽ, do tớ nhiều lần giải vây cho thầy chủ nhiệm thoát khỏi cuộc đi săn của bả. Hơn nữa, dường như bả cũng ghét tớ, vì tớ đã nhiều lần chỉ trích phong cách ăn mặc của bả.
- Ôi trời, càng nghe càng thấy suy nghĩ của người này bị méo mó nặng nề rồi đấy!
Cự Giải không thể nào đồng cảm nổi với nhận thức quan của Milley mà lên tiếng. Cô ngồi bên cạnh, khẽ vỗ vai Bảo Bình an ủi.
- Tình hình này, sẽ chẳng còn ai dám đến gần thầy Ma Kết.
Bất ngờ, giọng nói của Thiên Yết lại vang lên. Song Ngư lại lia ánh nhìn hờ hững sang Bảo Bình, nhàn nhạt cất lời:
- Ai bảo cậu bao đồng, giải vây cho ông thầy làm gì? Để rồi bà cô ngực to hơn não ấy tưởng cậu giống Lục Ý Uyên, liền bày trò.
Song Ngư vừa dứt lời, liền bị Bảo Bình hằn học phản pháo:
- Gì chứ? Giờ lại quy sang là lỗi của tôi sao? Lục Ý Uyên thích ông thầy kia thì đúng rồi. Còn tôi, mắc gì con mụ điên đấy đố kỵ? Tôi còn không thân thiết với thầy ta bằng đám các cậu nữa là! Điên thì tìm đúng người mà phát điên chứ? Mẹ nó, bực cả mình.
- ...
Song Ngư cũng chỉ tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình, ai ngờ đâu lại bị Bảo Bình vô tình xả cho một vố. Khiến cậu chàng không khỏi ngơ ngác vô tội.
- Chậc, con gái thật rắc rối!
Ngay lúc này, Sư Tử lại chẹp miệng. Cánh tay anh chợt gồng lên, phán:
- Cứ như bọn này, ghét phát là giơ nắm đấm ra. Đơn giản mà hiệu quả, nhỉ?
- Chê mình vẫn ít kẻ thù à? Bớt gây phiền toái cho bạn bè mình đi.
Lời của Sư Tử vừa dứt, đã có giọng nói nhàn nhạt nhắc nhở của Thiên Bình. Bạch Dương nhân cơ hội này, cũng mở mồm mỉa mai:
- Cậu quên mất bữa tiệc bạo lực bên bờ sông ngày hôm ấy rồi à? Mèo bông?
- Cái đệt! Tôi cho cậu ăn bạo lực thay cơm bây giờ, cái tên chán sống này!
Bạch Dương lại một lần nữa chọc đến cái tên của Sư Tử, khiến cậu chàng xù hết lông lên. Cảnh này lâu rồi mới thấy, khiến Cự Giải bất giác bật cười. Ngay lập tức, mọi sự chú ý đều dồn về phía cô.
- E hèm... _Bất quá, Cự Giải đành hắng giọng, tìm chuyện đánh trống lảng:
- À, về vụ đấy. Tớ có nghe loáng thoáng rằng hôm đấy, có một người ngoài xen vào cuộc chiến ấy.
- Hử?
Đối với mấy chuyện đánh đấm này, Sư Tử có chút chú ý. Nhìn ánh mắt muốn biết chuyện gì tiếp theo của Sư Tử, Cự Giải tiếp:
- Người đấy không phải học sinh cao trung. Hình như là người của bang hội nào đấy trong thành phố. Trên người ông ta có vết xăm. Nhưng điều kỳ lạ là, không biết ai đánh hắn ta mà trọng thương đến nỗi gãy ba đốt xương sống, nứt xương quai hàm và khớp cổ bị trật. Bây giờ đang được điều trị đặc biệt trong bệnh viện, dù đã có ý thức nhưng không thể di chuyển và nói chuyện được.
- C-cái gì?
- Thật kinh khủng!
Lời Cự Giải vừa dứt, ai nghe cũng thấy trấn động, kể cả Thiên Yết và Song Ngư. Bị gãy xương ở nhiều chỗ, ai có thể ra tay được như vậy chứ, thật đáng sợ. Thiên Yết trầm giọng:
- Sao cậu biết chuyện này?
- Hả? À thì... Hôm trước tớ có bắt phạt một người trong đám cá biệt. Cậu ấy xin lỗi tớ rồi hỏi tớ rằng trong đám tụi mình, ai đã làm như vậy. Bây giờ tớ mới có dịp nói ra.
- Là chúng ta làm á? Nhưng tớ có thấy tên nào có hình xăm như cậu nói đâu?
Bạch Dương khoanh tay vào, làm bộ mặt như đang suy ngẫm.
Ai cũng thắc mắc và lấy làm lạ, chỉ duy nhất một người im lặng nãy giờ.
Rào rào rào rào...
Đột nhiên, trời đổ mưa lớn. Cả lớp 12S nhìn ra ngoài, bầu trời đã xám xịt, mưa như trút nước, âm thanh ào ào như thác đổ. Gió bên ngoài thổi ùa vào, khiến tất cả đều lạnh người.
Xoẹt! Đùng! Đùng! Đùng!
Một tia sáng lóe trên bầu trời đen kịt, sau đó là những tiếng động đinh tai của sấm sét, khiến một vài thành phần hét lên sợ hãi.
- Nhân Mã thì còn hiểu được. Chứ ngay cả Sư Tử cũng sợ sấm thì còn ai trên đời này đáng mặt nam nhi chứ?
Bạch Dương lên tiếng giễu cợt khi thấy Sư Tử chui tọt vào phía sau cả đám ngay khi nghe thấy tiếng sấm. Đám bạn liền hướng mắt về Sư Tử, không hẹn mà phá lên cười. Sư Tử bị một vố quê độ, liền hắng giọng lấy lại hình ảnh nam tính vốn có:
- E hèm! Ai bảo tôi sợ sấm? Chẳng qua là gió thổi mạnh nên thấy lạnh thôi!
- Thôi bớt biện minh đi!
- Thật không ngờ, tên ngốc Bạch Dương sợ sâu đã thấy sốc rồi. Giờ lại đến Sư Tử sợ sấm haha!
Kim Ngưu và Xử Nữ hùa nhau cười, thành công trong việc trêu đùa hai vị đại nam tính của lớp.
- E hèm! Chúng ta bắt đầu khởi động thôi, nãy giờ chơi bời đủ rồi!
Bạch Dương lúc này đành phải hắng giọng, tập trung cả lớp lại. Thật quá biết đánh trống lảng đi.
Rụp!
- ÁAAAAAAAA!
Đột nhiên các bóng đèn đều phụt tắt, khiến nhiều người hoang mang hét lên. Cả căn phòng bây giờ đều chìm trong màu đen. Bảo Bình tuy sợ nhưng vẫn bình tĩnh lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên.
- Có vẻ cả trường bị cúp điện rồi đây?
Cự Giải nhìn xung quanh trường học, thấy cả khu ký túc xá và phòng bảo vệ đều không có ánh đèn. Nhân Mã mếu máo:
- Gì chứ? Đã mưa lớn rồi còn cúp điện, ông trời cũng thật có tâm quá đi!
Ầm ầm ầm!!!
Rào rào rào rào rào!!!
Vù vù vù vù vù vù!!!
Âm thanh của thiên nhiên vẫn không ngừng vang lên, khiến bầu khí trong phòng bóng rổ ngày càng thêm lạnh lẽo và đáng sợ. Dù điện thoại ai cũng bật đèn pin lên, nhưng ánh sáng này vẫn mỏng manh yết ớt, trông cứ như trong phim kinh dị.
- Ê này, với tình hình này cũng chẳng tập luyện được gì. Hay là... _Xử Nữ đột ngột chiếu đèn vào mặt mình, giả giọng kinh dị:
- Chúng ta kể chuyện ma đi!
- Yaaa! Dẹp ngay đi! Ma với cỏ gì, tào lao! _Ngay lập tức, Bạch Dương đá vào mông Xử Nữ, la hét phản đối kịch liệt.
- Hahaha, chú mày nhát gan thì nói đại đi hahaha! _Dù bị đánh nhưng Xử Nữ vẫn tỉnh bơ cười phá lên.
- Ê kìa, có ai đứng ở cửa ra vào kìa!
- Cự Giải! Đừng đùa nữa!
- Thật mà haha!
- Hù!
- Yah, cậu chán sống hả Thiên Yết?
- Chú mày làm Nhân Mã bé bỏng của chị sợ xanh mặt rồi kìa haha!
- Haiz... thời tiết này mà nằm đắp chăn ở nhà chắc phê lòi luôn!
- Hay mình làm một giấc đi, khi nào có điện lại rồi tập tành sau!
- Cậu tỉnh quá ha?
Bla... bla... bla...
Dù mẹ thiên nhiên vô cùng dữ dội bên ngoài, nhưng bên trong đám người vẫn tiếp tục nhố nhăng. Khiến bầu không khí bớt đáng sợ và lạnh lẽo đi phần nào.
Tuổi thanh xuân, ở bên nhau không bao giờ thấy lạnh lẽo.
-------------- End Chap 65 --------------
[25.10.21]