-----------------------------

...

Thứ bảy, cuối tuần...

- Cậu vẫn đang ở nhà Sư Tử à, bạn học Hạ?

- !!!

Thiên Bình vừa đi từ nhà vệ sinh ra, không khỏi giật mình khi Song Tử đứng chờ sẵn ở bên ngoài. Cô nhàn nhạt nghi hoặc:

- Cậu là biến thái à?

- Ầy, nói gì vậy chứ? Lâu rồi không nói chuyện riêng, tôi chỉ nán lại chờ cậu chút thôi mà.

Song Tử ủy khuất lên tiếng. Khiến Thiên Bình có chút nhận thức. Thời gian gần đây cảm thấy yên bình hơn hẳn, hóa ra là do không phải chạm trán với cậu ta. Từ lần nhắc nhở ấy, đã được hai tuần. Nhưng, bây giờ, Song Tử đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là điềm rủi. 

Cô nhanh chóng bước đi, nhưng đối phương lại dai dẳng bám theo:

- Bạn học Hạ, vội vã đi đâu vậy? Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi mà?

- Có vấn đề gì?

- Cậu vẫn đang ở nhà Sư Tử à?

- Thì?

Hóa ra là vẫn còn sống cùng Sư Tử. Song Tử khẽ nhún vai, vô tội nói:

- Không có gì. Chỉ là, tôi tưởng ba mẹ cậu đã đến tìm cậu về rồi cơ.

- ...

Lúc này, Thiên Bình bất giác dừng bước. Tự nhiên Song Tử lại nhắc đến vấn đề này, dường như có gì đấy đáng nghi. Song Tử bị phát giác, có chút chột dạ, lại ngơ ngác giải bày:

- Aha, không có gì. Tôi thắc mắc thế thôi. Vậy... _Nói đến đây, ánh mắt anh chợt trở nên đầy cao hứng, khóe môi cong lên:

- "Bạn đồng cảnh ngộ", gặp lại sau nhé?

- ...

Câu nói này, có phải có hàm ý gì không?

Lớp 12S...

- Ố ồ~ Tan học chúng ta sẽ được đến nhà Sư Tử chơi đó~

- Tên ngốc này, không phải đến chơi, là đến ăn. Nói bao nhiêu lần rồi?

- Giống nhau mà, haha.

Hôm nay là thứ bảy, cuối tuần, đúng như lời hẹn của Sư Tử với nhóm bạn của mình. Bảo Bình quay sang nhìn Cự Giải, nói:

- Lần này đừng có trốn hẹn đột xuất nha Cự Giải. Cậu nói là cậu dời việc kia sang ngày mai rồi mà?

Ý của Bảo Bình, là đang nói đến cái cớ trốn tránh của Cự Giải. Điều này khiến Cự Giải có chút chột dạ, cười trừ:

- Aha, tớ hứa mà. Tớ đã sắp xếp ổn thỏa rồi.

Kể từ ngày thứ hai Lâm Tử Hàn trở lại trường học, Cự Giải đã không còn tránh né mọi người như những ngày trước nữa. Bạch Dương và Xử Nữ nhìn nhau, ngầm thấu hiểu. Hẳn là vì Thiên Bình đã đi nói chuyện với Lâm Tử Hàn. 

Xác nhận được quyết định của Cự Giải, Sư Tử cư nhiên hả dạ. Gương mặt khó ở dần dần hiện lên nét nhẹ nhõm. Nhưng rất khó để nhận ra điều này.

- À phải rồi, cái vụ chơi khăm đó. Mấy cậu có tiến triển gì không?

Kim Ngưu vẫn có sự tò mò về những vụ chơi khăm trong tuần, lên tiếng dò hỏi. Xử Nữ và Cự Giải nhìn nhau, như đang trao đổi điều gì bí mật. Sau đấy, bọn họ khẽ gật đầu với nhau. Rồi, Xử Nữ lên tiếng:

- Thật ra thì nó hơi rắc rối.

Ngày hôm ấy, Lý Tây Lạc của 11S1 đem lên Hội học sinh những chiếc móc kim loại đáng ngờ. Bọn họ đã thử bẻ một ổ khóa theo hướng dẫn trên mạng và đã thành công. Đây là đồ được cho là của cô Milley. Nên Xà Phu đã đến gặp riêng Milley, nói bóng nói gió về chuyện móc khóa. Quả nhiên, xác định được đấy là đồ của cô Milley thật. Dưới sự thâu tóm tâm lý tuyệt đỉnh của Hội trưởng Xà Phu, Milley dễ dàng lỡ miệng thừa nhận hành vi của mình. 

Nhưng cô ta nhất quyết khẳng định mình không bày trò với Lý Yên. Cô ta chỉ dựa hơi vào kẻ chơi khăm Lý Yên, rồi đối xử như vậy với Lục Ý Uyên. Như vậy, mọi người sẽ nghĩ những điều ấy là do kẻ chơi khăm Lý Yên làm, không phải cô ta. Đấy cũng là lý do Milley chỉ hành động mỗi khi có động thái từ kẻ chơi khăm Lý Yên. 

Qua quan sát, Xà Phu cho rằng Milley nói thật. Vì Milley là giáo viên thực tập của nhà trường, cũng là sinh viên của trường quốc tế. Hành vi của cô ta cũng không đến mức nghiêm trọng. Nên Xà Phu chỉ thu âm những lời cô ta nói, sau đấy, dùng nó để đe dọa hành vi sai trái của cô ta. Cũng từ đấy, Milley không còn ra tay với Lục Ý Uyên nữa.

Vụ việc của Lục Ý Uyên có thể đã khép lại được. Nhưng rắc rối là, kẻ chơi khăm Lý Yên, vẫn chưa có mấu chốt nào.

Cạch.

- Áaaa!

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng hét thất thanh của Lý Yên vang lên, khiến cả lớp giật mình. Ai ai cũng hướng mắt nhìn về phía cuối lớp học.

- Chuyện quái gì thế?

- Lý Yên, tủ đồ của cậu...

Mọi người lại một lần nữa, bị cảnh tượng bên trong tủ cá nhân của Lý Yên dọa cho một trận. Cảnh tượng rùng rợn hơn bất cứ lần chơi khăm nào. 

Bên trong là một cái đầu mannequin (ma nơ canh) bị hói vùng đỉnh, tóc đen rối xù xấu xí. Mắt thì lệch, mắt thì lòi, hai bên mắt có đường chảy màu đỏ trông hệt như máu. Miệng bị vẽ nghệch ngoạc trông vô cùng kinh dị.

- Ôi trời ơi, ám ảnh chết mất! Đến mức này thì quá đáng rồi đấy!

Nhân Mã hốt hoảng khi nhìn thấy thứ trong tủ đồ của Lý Yên. Cậu tốt bụng đỡ Lý Yên dậy, hỏi thăm:

- Cậu không sao chứ?

- Không, tớ không sao. 

Lý Yên ngập ngừng trả lời, nét mặt vẫn rất hoảng loạn. Bạch Dương cũng lên tiếng nghi hoặc:

- Lý Yên, cậu có biết ai ghét cậu không? Làm đến mức này thì chỉ có người đấy thôi.

- Không... tớ... không có... 

Lý Yên lắp bắp lắc đầu, Nhân Mã cũng bất bình thay cho cô, nói:

- Lý Yên mới chuyển đến chưa được một tháng, còn chưa tiếp xúc hết với cả lớp. Sao có thể gây thù chuốc oán với ai chứ?

Cả lớp bắt đầu nháo nhào và ồn ào lên, cũng có người tốt bụng trấn an Lý Yên. 

Trong thời gian chờ Xà Phu đến, Bảo Bình bước lại gần tủ của Lý Yên. Cô kiểm tra bên trong tủ đồ ấy, chợt, cất giọng nhắc nhở:

- Chậc, cậu cần phải đề phòng đấy. Có vẻ người này rất căm thù cậu.

Vì Bảo Bình phát giác ra một mảnh giấy. Lại là hàng chữ "Tao giết mày" màu đỏ trông như máu, phía sau cái đầu mannequin.

Lại là lời nhắn này. Mỗi một lần chơi khăm, hung thủ đều để nó lại. Mục đích, là muốn đe dọa và gây ám ảnh cho Lý Yên.

- Này.

Song Tử quan sát phản ứng của Lý Yên từ đầu đến cuối, đôi mắt sâu thẳm màu đại dương chợt ánh lên nét thú vị. Quay sang nhìn Song Ngư, lời nói đầy ẩn ý:

-  Bạn gái cũ của cậu gặp chuyện, mà cậu không quan tâm à? Hay là, cậu đã biết điều gì đấy?

- ...

Song Ngư bị lời của Song Tử làm cho giật mình. Anh quay sang nhìn Song Tử, nhưng cũng không nói gì. Có vẻ như Song Tử đã phát giác ra một chuyện giống như anh.

Vài phút sau, Xà Phu đi đến. Tuy đã nghe Xử Nữ thuật lại, nhưng nhìn tận mắt, có cảm giác khác biệt hoàn toàn. Cô chăm chú nhìn vào bên trong một hồi, sau đấy lại quay sang góc lớp khúc đầu và cuối. Là những vị trí có gắn camera, khóe môi chợt cong lên. Sau đấy, lại lên tiếng giải tán đám đông:

- Gần vào học rồi, các cậu về lớp đi. Hội học sinh chúng tôi sẽ cố gắng điều tra vụ này cho đến cùng, nên cứ yên tâm.

Nói rồi, cô hẹn Xử Nữ với Cự Giải vào giờ ra chơi sau. 

Động thái của Xà Phu, hình như có chút bí ẩn.

Giờ ra chơi...

Phòng Hội học sinh...

- A... Cái này? Sao cậu lại?

Xử Nữ và Cự Giải vô cùng kinh ngạc khi nhìn đoạn video chạy trên máy tính bàn của Xà Phu. Lúc này, khóe môi Xà Phu càng ngày càng sâu, đáp:

- Hệ thống camera của nhà trường chỉ bảo trì ba ngày thôi, nhưng tôi đã loan tin rằng nó bảo trì một tuần. 

- A...

- Không có cảnh sát, tội phạm sẽ càng lộng hành hơn. Cũng giống như trường hợp này... _Nói đến đây, nét mặt Xà Phu càng thêm ranh mãnh, mỉm cười quỷ dị:

- Đã đến lúc thu lưới cá lại rồi.

Chính là nói, khi học sinh nghĩ rằng camera không hoạt động, sẽ lợi dụng điều này mà càng lộng hành vi phạm hơn. Nhưng đáng tiếc, camera đã sớm hoạt động, nên...

Đã đến lúc hạ màn rồi.

Tầng năm - tòa nhà S...

Ồn ào... ồn ào...

Đột nhiên, bên ngoài hành lang chợt ồn ào hơn so với thường ngày. Cũng sắp hết giờ giải lao rồi, không biết là có chuyện gì thú vị?

Cạch!

- ...

Trước cửa lớp 12S, xuất hiện một gương mặt chưa bao giờ đến đây, với một thân hình vô cùng cao lớn. Nhưng gương mặt này, rất quen thuộc với học sinh lớp này.

Sự xuất hiện của nam sinh này, khiến học sinh 12S liền dẩy lên một làn sóng ồn ào với nhiều thái độ khác nhau. 

Trái lại, cậu ta lại vô cùng tự nhiên, quét ánh mắt một lượt quanh lớp, ngữ điệu có chút hụt hẫng:

- Chị hai không có ở đây à?

Tuy chị gái không có ở đây, nhưng vẻ mặt của Lâm Tử Hàn vẫn tươi rạng khi nhắm đến một vị trí nhìn. Cậu không chút e ngại, liền bước thẳng vào bên trong.

- Tử Hàn, cậu...

Tuần qua, câu lạc bộ bóng rổ tạm thời ngừng họp mặt để dành thời gian huấn luyện thể lực cho lớp. Vì vậy, sự xuất hiện lần này của Lâm Tử Hàn, là lần chạm mặt đầu tiên giữa bọn họ, sau vụ ẩu đả của thứ bảy tuần trước. 

Tất nhiên trước đấy có gặp một lần lúc Lục Ý Uyên đưa đơn rời đội của Lâm Tử Hàn, nhưng lần đấy, cậu ta đã bỏ chạy mất dạng.

Hôm nay đột ngột đến thẳng lớp 12S, khiến nhiều người không phản ứng kịp. Dù sao thì giữa Sư Tử với Lâm Tử Hàn, vẫn chưa có sự giải quyết rõ ràng. Nên lúc này, những người khác rất bối rối và lưu tâm quan sát đến phản ứng giữa hai người này.

- Mày đang làm gì vậy?

Thấy Lâm Tử Hàn trơ tráo xông thẳng vào chỗ mình, Sư Tử liền chau mày cất giọng. Lâm Tử Hàn dời mắt sang anh, tùy tiện ngồi vào vị trí trống trước bàn Sư Tử. Cậu đối diện với anh, khoanh tay trên lưng ghế, nghiêng đầu cười mỉm:

- Không nhìn thấy sao? Tôi đến để xin lỗi anh mà, Bạch Sư Tử.

- ...

Sắc mặt Sư Tử càng thêm khó coi. Ngữ điệu ngạo cuồng lại vang lên:

- Mày lại muốn bày trò gì?

Vì thái độ Lâm Tử Hàn vốn dĩ đâu có tốt thế này. Sư Tử còn lạ gì bộ dạng giả tạo này của cậu ta. Lâm Tử Hàn lại oan ức nói:

- Tôi nói thật mà. Tôi mò đến tận đây, là để xin lỗi các đàn anh đấy. 

Nói rồi, Lâm Tử Hàn ngưng cười, ngữ điệu trở nên nghiêm túc, khẳng định:

- Là thật đấy.

- ...

Sau lời nghiêm chỉnh của Lâm Tử Hàn, là phản ứng trì trệ không một tiếng động của đám Sư Tử, Bạch Dương. Điều đó chứng tỏ, bọn họ đang bị sốc bởi hành vi và thái độ của Lâm Tử Hàn. Kể cả Thiên Bình, cũng bị ngoài ý muốn.

Bầu không khí này, có hơi tĩnh mịch a.

- Ahaha.

Bỗng, Kim Ngưu cười lên ba tiếng vô cùng gượng gạo. Cô là người đang ngồi ở bàn kế bên Lâm Tử Hàn, nhanh chóng nhận ra vấn đề nên đã phản ứng nhanh nhất trong bọn. Kim Ngưu đưa tay vỗ vai Lâm Tử Hàn, rồi nhìn các bạn của mình, cười đầy tinh anh:

- Tốt rồi, tốt rồi. Mọi chuyện dù gì cũng đều đã qua. Em nó đã tự mình nhận sai và xin lỗi, chúng ta cũng nên chào đón em n---

Lộp bộp lộp bộp...

Bỗng, những âm thanh hỗn độn vang lên, vô tình ngắt ngang lời phát ngôn của Kim Ngưu. Mọi người chú ý đến đầu bàn gần cửa lớp, nơi mà Lý Yên đã đổ hết đồ đạc trong balo của mình ra.

- Có chuyện gì nữa sao? Lý Yên? 

Nhân Mã sốt sắng quan tâm lên tiếng. Lý Yên vừa mất bình tĩnh tìm thứ gì đó trong đống đồ của mình, vừa hoang mang lên tiếng:

- Mất rồi... Cái đồng hồ mà bố tớ tặng...

- Hả?

Cả lớp lại một lần nữa phải lưu tâm đến vấn đề của Lý Yên. Kim Ngưu theo phản xạ, không chạnh lòng nổi mà bước đến, giúp cô tìm đồ, hỏi:

- Nó trông như thế nào?

- Nó màu trắng, bằng cao su, của hãng Julius.

Nhân Mã và một vài người khác cũng đến giúp Lý Yên một tay. Nhưng rốt cuộc vẫn không thấy, Bảo Bình lên tiếng:

- Cậu nhớ kỹ lại xem, cậu đã để đâu?

- Tớ để trong cặp mà? Tớ nhớ rất rõ. Vì tiết tới là tiết hội họa, nên tớ đã tháo nó ra và để trong cặp. Nhưng khi vừa đi vệ sinh về thì không thấy nữa! 

Lý Yên lo lắng lên tiếng, sau đấy lại vò rối tóc, liên tục cúi nhìn dưới sàn:

- Nó là món quà cuối cùng mà ba tớ để lại, tớ không thể làm mất được hic hic.

- Cậu nhớ kỹ lại lần nữa xem, có khi nào nhầm ở đâu rồi không? 

Bạch Dương thấy thương cho cô bạn mà cất lời. Lý Yên liền lắc đầu nguầy nguậy.

- Sáng thì tủ đồ bị phá, giờ thì mất đồng hồ. Có thể là do người ghét cậu làm đấy. Nghĩ xem, có ai đáng ngờ không? 

Sư Tử cất giọng nói lên những suy đoán của mình. Nhưng Song Tử lại lên tiếng chất vấn ngược lại:

- Nhưng ngoài lớp mình ra, nãy giờ làm gì có ai khác bén mảng đến đây đâu chứ?

Song Tử vừa dứt câu, thì Thiên Bình lại nhìn sang Lâm Tử Hàn. Gương mặt không hiện bất cứ biểu cảm nào. Thế nhưng, vẫn khiến Lâm Tử Hàn bị đau lòng, cậu ủy khuất lên tiếng:

- Sweet... Thiên Bình, chị đang tổn thương tôi đó. Đúng là tôi vừa mới đến đã có chuyện xảy ra, nhưng từ lúc xuất hiện, mọi ánh nhìn đều hướng về phía tôi, không phải sao? Thế thì sao tôi giở trò được chứ?

- Tôi có nói gì cậu đâu?

- Nhưng chị quay sang nhìn tôi mà? Thế thì có khác gì đâu?

- ... 

Thiên Bình cảm thấy Lâm Tử Hàn nói không sai, nên có chút thừa nhận thái độ không đúng của mình. 

Quay lại sự nghi vấn của Song Tử, nhiều bạn khác trong lớp cũng đồng thuận:

- Chúng tớ cũng không thấy ai đáng nghi vào lớp mình cả.

- Nếu không có người ngoài, thì chỉ có lớp mình. Không lẽ lại do lớp mình lấy? 

Bạch Dương ngây ngô suy đoán. Nhưng lại lắc đầu ngay sau đấy, vì anh đang nghi ngờ các bạn cùng lớp a. Vậy mà, Bảo Bình lại đồng ý với quan điểm này, lên tiếng:

- Vậy thì kiểm tra cặp của mọi người, thì sẽ biết thôi.

- Lớp mình làm sao có thể chứ? Đừng đùa, Bảo Bình.

Kim Ngưu hiển nhiên là người tin tưởng lớp mình. Ít nhất là tin tưởng những người khác hơn bản thân Lý Yên, cô dò hỏi thêm một lần nữa:

- Lý Yên, cậu có chắc chắn để trong balo không? Lỡ đâu...

- Tôi đã nói là tôi để trong balo mà! Cậu định hỏi đến khi nào nữa?

Bỗng nhiên Lý Yên lại quát hét lên, khiến Kim Ngưu giật cả mình. Những người khác, cũng giật mình. Dường như đang trong tình cảnh nhạy cảm, nên Lý Yên đã quay sang, trách cứ Kim Ngưu:

- Cậu không muốn giúp thì đừng cố ép bản thân mình. Chẳng ai yêu cầu cậu phải làm vẻ tốt bụng với tôi đâu! Có khi cậu chính là kẻ đã lấy trộm đồ của tôi cũng nên!

- ...

- Này, cậu ăn nói cho cẩn thận đi, Lý Yên.

Đột nhiên thái độ của Lý Yên lại chĩa sang tức giận với Kim Ngưu, khiến Bảo Bình lập tức cảnh cáo cô ta. Nhân Mã đang ở ngay đấy, cũng nhắc nhở:

- Cậu bình tĩnh chút đi Lý Yên. Nói gì cũng được, nhưng đừng nói kiểu vậy với Kim Ngưu.

Bởi vì Kim Ngưu đã từng trải qua những chuyện hiểu nhầm tương tự thế này. Nên lời của Lý Yên, có thể chỉ là vô ý, nhưng đối với Kim Ngưu, sẽ là một vết thương lớn. 

Thế nhưng Lý Yên lại không hiểu, lớn tiếng bày tỏ quan điểm của mình:

- Tôi nói sai gì chứ? Không thì mấy cậu kiểm tra cặp của cậu ta thử đi. Biết đâu sẽ thấy đồ của tôi thì sao?

- Này!

Bảo Bình giận dữ quát lên, bởi cô hết nhịn nổi với thái độ ngang ngược của Lý Yên. Lý Yên vậy mà còn lớn tiếng cãi lại:

- Gì chứ? Nếu cậu ta không lấy, thì có kiểm tra cũng chẳng mất mát gì? 

- Cậu không hiểu vấn đề à? Đúng là không mất mát gì, nhưng cậu là thiếu tôn trọng quyền lợi của người khác đấy! Cậu là kẻ xâm phạm quyền riêng tư bất hợp pháp đấy, biết chưa hả? Muốn lục cặp là lục cặp sao? Vậy thì cậu khác gì quân ăn cướp hả?

- Ha? Nói tới nói lui, là cậu không muốn kiểm tra đồ của bạn cậu chứ gì? Mấy cậu sợ bị mọi người phát hiện chứ gì?

- Gì cơ?

Bây giờ, không chỉ Bảo Bình bất lực, mà cả lớp cũng cảm thấy bất lực trước nhận thức quan của Lý Yên. Từ sự thương hại, mọi người dần dần chuyển sang chán ghét. Nhiều bạn lên tiếng:

- Vậy thì cả lớp đều kiểm tra đi. Một cách công bằng.

- Nếu chỉ kiểm tra của lớp phó thôi, thì quá bất công rồi.

- Nếu cậu ta không kiểm tra hết đồ của chúng ta, cậu ta sẽ chẳng thể bình tĩnh lại đâu.

Loạt xoạt... loạt xoạt...

Thế là từng người, từng người đều lấy hết đồ ra để lên bàn, cho Bảo Bình và Lý Yên kiểm tra. Đã gần hết lớp, nhưng chẳng có ai có cả.

- Bạch Dương à. Không ngờ chú mày lại dám mang tạp chí người lớn đi học đấy? _Sư Tử vừa thấy liền đốp chát ngay, hai má Bạch Dương chợt ửng hồng:

- Thì chú thấy đấy, vì anh không tiếp xúc với gái lạ được nên anh phải đầu tư thôi.

- Chú mày cũng chẳng kém gì đâu Song Tử. Sao trong cặp lại có manga hentai thế kia? Má nó, không che luôn á?

- Hả? À thì tớ mới mượn từ Sư Tử ấy mà hê hê!

- Mẹ kiếp, Sư Tử. Thế mà cậu dám nói tớ hả?

- ...

- Sao trong cặp cậu lắm coupon giảm giá vậy Song Ngư? Trời ạ, nguyên một xấp luôn! Đại gia phiếu giảm giá à?

- Cậu mà cũng đọc truyện cười à Thiên Yết? Vậy sao chả thấy cậu cười khi nào vậy?

- Cậu ta đọc truyện cười còn không nhếch môi nổi, nghĩ sao mà thấy cậu ta cười được vậy?

- Ôi trời, trong cặp Xử Nữ toàn vé xem phim không vậy? Úi trời, thằng này đang hẹn hò với ai à?

- ...

Có người nhột liền.

Cuối cùng, thì cũng đến lượt kiểm tra đồ trong cặp của Kim Ngưu. Nãy giờ, sắc mặt của Kim Ngưu lại không được tốt lắm. Nhưng cô vẫn để mọi người tùy tiện kiểm tra đồ của mình. Giây phút này, trong thâm tâm cô có một mối nghi hoặc, nhìn chăm chú vào chiếc balo của mình đang được Bảo Bình dốc đổ đồ bên trong ra.

- Nhìn cho kỹ, Lý Yên. Sau đấy thì xin lỗ---

Cộc!

- Hả?

Bảo Bình chưa nói hết câu, lại có một vật thể đáng ngờ rơi ra từ bên trong cặp của Kim Ngưu. Rơi lên mặt bàn, mà nhân dạng của vật này, khiến cả lớp không khỏi kinh ngạc.

Mà sắc mặt Kim Ngưu, lại có chút biến chuyển. Môi nhỏ, đột nhiên nở một nụ cười nhạt.

Quả nhiên, nó có ở đấy. Chiếc đồng hồ màu trắng bằng cao su.

Giống như cảm giác mà Song Ngư đã từng trải. Một chút niềm tin mỏng manh dành cho Lý Yên còn sót lại trong lòng Kim Ngưu, đã tan vỡ thành từng mảnh vụn.

Mặc dù Song Ngư đã cảnh báo trước, nhưng có vẻ, chuyện này vẫn xảy ra.

- Đúng là nó! 

Lý Yên là người phản ứng nhanh nhất, lập tức lấy lại chiếc đồng hồ kia và quay sang nhìn Kim Ngưu, ánh mắt vô cùng kinh sợ:

- Kim Ngưu... Quả nhiên, là cậu. 

- ...

Kim Ngưu chẳng nói lời nào, cũng chẳng có phản ứng ngạc nhiên gì. Giống như đã đoán trước được sự tình này. Bởi lẽ, trước đấy, cô vẫn còn ý tốt với Lý Yên. Nhưng ngay từ khoảng khắc cô ta cất lời nghi hoặc ý tốt của cô, cô đã thất vọng rất nhiều.

Ánh mắt Kim Ngưu lúc này, bất giác nhìn xuống Song Ngư ở cuối lớp. Hiển nhiên, anh cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau, sắc mặt như đúc từ một khuôn. Là một sự thất vọng tràn trề, cũng là một loại biểu cảm như đã thấu tỏ những gì đang xảy ra. 

Đây, là một loại đồng cảm.

Chát!

Lý Yên nhận ra ánh nhìn giữa hai người, liền tức giận đến tát thẳng vào mặt của Kim Ngưu. Không một ai có thể ngăn cản kịp. Cô ta điên tiết mắng mỏ:

- Đồ tiện nhân này! Cậu còn dám quay sang cầu cứu Song Ngư à? Con khốn trơ tráo chết tiệt này!

- Con điê---

- Lý - Yên!

Song Ngư cuối lớp vừa mới bật dậy, thái độ vô cùng nóng nảy, nhưng vẫn phản ứng chậm hơn một người. Bảo Bình tức giận quăng cả chiếc cặp trên tay đi, bước đến chỗ Lý Yên. Sắc mặt giận dữ hơn bất cứ lúc nào, quát lớn:

- Ai cho cậu đánh bạn tôi hả? Cậu bị điên rồi à?

Một tiếng quát lớn này, khiến Lý Yên và những người trong lớp đều giật mình. Đây là lần giận dữ nhất của Bảo Bình từ trước đến đây. Ngay cả lúc có mặt Đỗ Mỹ Hoa tháng trước, Bảo Bình cũng không hung dữ đến mức này. 

Cũng một tiếng quát này, khiến tâm tình lo ngại về Bảo Bình của Kim Ngưu, bị tác động không ít.

- A-Ai bảo... ai bảo cậu ta trộm đồ của tôi? Rồi còn bày vẻ mặt tội nghiệp nhìn đến Song Ngư để cầu cứu chứ?

Lý Yên cho rằng hành vi của mình là hợp lý, cũng nổi giận quát lại. Bảo Bình nhịn không nổi, hốc mắt đỏ hoe lớn tiếng mắng:

- Sự việc còn chưa tỏ, cậu hấp tấp cái gì? Tôi, không tin Kim Ngưu lấy đồ của cậu. Chắc chắn là có hiểu nhầm gì đấy! Chưa làm sáng tỏ mọi việc, cậu đừng có mà đụng tay đụng chân!

- Đúng rồi đấy, hẳn là có hiểu nhầm gì rồi. 

- Kim Ngưu chắc chắn không phải kiểu người đấy đâu.

Nhân Mã và Bạch Dương cũng cảm thấy sự tình này có chút đáng ngờ, hiển nhiên bênh vực cho Kim Ngưu. Bọn họ làm vậy, không phải vì Kim Ngưu là bạn của họ, mà vì, nếu nghi ngờ Kim Ngưu, thì trên đời này, chẳng còn người nào đáng tin nữa.

- Mấy người các cậu nói vậy là ý gì? 

Lý Yên tỏ vẻ sợ hãi nhìn đám người Nhân Mã, Bảo Bình và Bạch Dương, không khỏi kỳ thị mà chỉ trích:

- Tôi chỉ nói những gì tôi thấy. Ý các cậu là tôi đang vu khống cho cậu ta đúng không? Mấy người định tẩy trắng hội đồng à?

- Không, ý tớ không phải vậy.

Xì xầm... xì xầm...

Lúc này, những người bạn trong lớp lại bắt đầu chuyển hướng dư luận sang người Kim Ngưu. 

Cảnh này, thật quen thuộc. Hệt như tháng trước, khi Đỗ Mỹ Hoa xuất hiện ở đây. Và người chịu mọi sự phỉ báng, vẫn là Kim Ngưu.

- Mấy cậu, quên lời thầy Ma Kết đã dạy rồi à?

Nhưng lần này, lại có người đứng ra để chống đối dư luận. Người này, khiến tất cả đều ngạc nhiên, nhất là Kim Ngưu. 

Lý Tịnh Anh - kẻ mờ mắt của vụ lần trước, lần này lại trở nên sáng suốt mà lên tiếng:

- Mấy cậu định lao vào vết xe đổ như lần trước nữa sao? Không phải chúng ta đã được dạy, phải sáng suốt trước những tình huống khách quan như thế này sao? _Ngừng một chút, cậu lại bày tỏ quan điểm:

- Kim Ngưu đã thừa nhận mình đã lấy cắp sao? Có kẻ tận mắt nhìn thấy Kim Ngưu lấy cắp không? Chỉ một sự tình rằng chiếc đồng hồ này nằm trong cặp cậu ấy thì có thể kết luận rồi sao? Thầy Ma Kết đã dạy chúng ta rồi còn gì? Chúng ta không được kết luận khi chưa có bằng chứng rõ ràng. Hơn hết, chúng ta đã tiếp xúc với Kim Ngưu một thời gian rồi, các cậu nghĩ rằng con người như cậu ấy có thể làm ra việc này ư?

- ...

Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên im ắng. Nhiều người cúi đầu thinh lặng, khi họ lại một lần nữa đánh giá khách quan về người khác. Lời nhắc nhở của Lý Tịnh Anh, khiến bọn họ nhớ lại những lời dạy dỗ của Ma Kết về cách nhìn nhận một vấn đề. Rất nhanh chóng, các bạn trong lớp đã tỉnh táo và sáng suốt hơn, không còn tùy tiện kết luận và chỉ trích Kim Ngưu nữa.

Thái độ của Lý Tịnh Anh và những bạn cùng lớp lần này, đã để lại trong lòng Kim Ngưu một xúc cảm kích động tột cùng. Bởi vì không chỉ những người bạn tốt của cô, mà cả những người bạn cùng lớp, cũng có lòng tin với cô. 

Đây là điều mà trước giờ cô đều chưa từng nhận được. Nên giờ phút này, xúc động dâng trào. 

Trái lại, Lý Yên cực kỳ không thích loại phản ứng này của những người khác. Rốt cuộc thầy Ma Kết dạy dỗ họ điều gì, mà một lời nhắc nhở của Lý Tịnh Anh lại khiến mọi người thay đổi suy nghĩ như thế? Cô ta lường trước được sự bênh vực của Bảo Bình và vài người khác như Nhân Mã, Bạch Dương. Nhưng cô ta không thể lường nổi về sức ảnh hưởng của Ma Kết, thái độ của Lý Tịnh Anh và những bạn học cùng lớp khác. Bởi vì bọn họ đâu hề thân thiết với Kim Ngưu.

Dưới lớp, vẫn còn một người từ đầu đến cuối đều chăm chú suy nghĩ một vấn đề mà không để ý đến thái độ và diễn biến của sự việc đang xảy ra. Ánh mắt xanh ngọc bích vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang nằm trên bàn Kim Ngưu. Đột nhiên, có một tiếng kêu vang lên trong đầu Thiên Yết. Vẻ mặt suy ngẫm của anh chợt trở nên thông tuệ thấu tỏ. Thiên Yết vội hội ý với Song Ngư và Song Tử, thấp giọng nghi hoặc:

- Có phải, Lục Ý Uyên cũng có một chiếc đồng hồ giống như vậy?

- Hừm? Hình như vậy, nhưng tôi không nhớ rõ.

Song Tử hay quấn quýt Lục Ý Uyên còn không chắc chắn, thì kẻ chẳng màng đến Lục Ý Uyên như Song Ngư làm sao có câu trả lời. Nhưng, ánh mắt của Song Ngư chợt dừng trên người bạn cùng lớp của Lục Ý Uyên - Lâm Tử Hàn. 

- Cậu có kế hoạch gì à? 

Song Ngư phỏng đoán dáng vẻ thần bí của Thiên Yết, cất giọng hỏi. Quả nhiên, Thiên Yết gật đầu, đáp:

- Tôi muốn làm một phép thử. Nhưng cần sự giúp đỡ của hai cậu.

Sau đấy, mọi người thấy Lâm Tử Hàn rời đi, để lại nội bộ lớp 12S tự xử chuyện của riêng họ.

- Đầu óc mấy cậu bị gì vậy? Sự thật rành rành trước mắt như vậy, còn nói là có ẩn tình gì đấy? Mấy cậu bị chuốc bùa hết rồi à?

Lúc này, Lý Yên như một kẻ điên mà quát tháo mọi người. Khi Lý Tịnh Anh muốn đi tìm Hội học sinh để giải quyết vụ này, cậu còn bị Lý Yên cản lại và mắng chửi. Tự Lý Yên làm ầm làm ĩ lên, khiến mọi người không biết phải trấn tĩnh cô ta lại bằng cách nào. Bảo Bình lại một lần nữa lên tiếng:

- Tôi nói cậu bình tĩnh lại mà. Bọn tôi không tẩy trắng, trước khi kết luận, thì cần phải làm rõ vấn đề, không phải sao?

- Còn chưa đủ rõ sao? Cậu ta chính là người trộm đồ của tôi còn gì nữa?

Hai bên tranh cãi qua lại, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người về hướng bục giảng. Nhân lúc này, Lâm Tử Hàn đã quay lại, còn có thêm Lục Ý Uyên. Nhưng bọn họ vào lớp bằng cửa sau, một cách âm thầm. Thiên Yết, Song Ngư và Song Tử thấy hai người họ, khẽ gật đầu. 

Kế hoạch của Thiên Yết, chính thức bắt đầu.

- ...

Sư Tử và Thiên Bình đang quan sát tình hình, đột nhiên thấy Song Tử rón rén đi lên bàn của Kim Ngưu. Ngay trước mắt hai người bọn họ, Song Tử lại làm một hành động tráo đổi vật vô cùng lộ liễu. Nhưng hai người này không hề có động thái tố giác gì. Quả nhiên là những người đáng tin. 

Trước khi về chỗ, Song Tử khẽ làm một động tác hiệu. Bất ngờ rằng, Thiên Bình lại dễ dàng đọc được ám hiệu của anh, không như Sư Tử. Cô quay xuống nhìn dưới lớp, nơi có đám Thiên Yết, Song Ngư, Lâm Tử Hàn và cả Lục Ý Uyên. Hóa ra là kế hoạch của bọn họ. Vì vậy, cô đã khều Sư Tử đang ngáo ngơ bên cạnh, thì thầm một lời.

Chỉ là lời vừa nói ra, khiến Sư Tử có chút ngạc nhiên, quay xuống dưới lớp. Rất nhanh, cả bọn đều tâm ý tương thông.

- Hội học sinh sắp đến rồi, cậu không thể bình tĩnh hơn được à?

Phía đầu lớp học, hai bên Bảo Bình và Lý Yên vẫn đang tranh cãi. Lý Yên sốt ruột đến mức chỉ muốn lao vào đánh nhau với Bảo Bình, quát:

- Các cậu còn có lý không thế? Hội học sinh đến thì thay đổi được điều gì? Các cậu nghĩ đây là vụ án mạng hay gì mà đòi tra rõ vấn đề? Kết luận Kim Ngưu là kẻ trộm đồ còn có chỗ nào thiếu xót hả?

- Cậu.

Lúc này, đột nhiên Thiên Bình lại cất lời. Sắc mặt lẫn giọng nói vẫn lãnh đạm vô tình như mọi lần, nhìn Lý Yên, lên tiếng:

- Mất bình tĩnh như vậy, khiến tôi cũng nghi ngờ chính bản thân cậu đấy.

- Cái gì?

Lý Yên như kẻ chột dạ, phản ứng một cách mạnh mẽ. Cô ta lập tức lớn tiếng quát nạt lại Thiên Bình:

- Cậu bị điên à? Ý cậu là gì hả? Ý cậu là tôi cố tình bày trò vu oan cho cậu ta à? Cậu nói câu nào nghe hợp lý một chút đi! Cậu không lên tiếng, không ai nói cậu câm đâu!

- Này, đừng có quát vào mặt bạn tôi kiểu đấy.

Sư Tử cất giọng trầm thấp mà nhắc nhở, thái độ đột nhiên hung dữ khó gần. Khiến Lý Yên có chút hoảng sợ, lùi lại vài bước. Cô ta dùng ánh mắt ngấn nước mà nhìn Sư Tử, chỉ trích:

- Cậu là học sinh hay du côn vậy? Rõ ràng là tôi bị mất đồ, cậu ta là người lấy cắp. (*chỉ vào Kim Ngưu*) Vậy mà cả lũ các cậu đều thông đồng với nhau và ăn hiếp tôi à?

- Tôi...

Lúc này, đứng giữa tất cả mọi người, Kim Ngưu mới chịu lên tiếng. Cô im lặng từ đầu cho đến cuối, rốt cuộc, cũng mở miệng. Kim Ngưu nhìn thẳng vào mặt Lý Yên, dõng dạc khẳng định:

- Tôi, Lãnh Kim Ngưu, không hề lấy trộm đồ của cậu. Lý Yên.

- ...

Thái độ kiên quyết này của Kim Ngưu, khiến Lý Yên có chút ngoài ý muốn, nhất thời không phản bác được gì. Bởi vì thái độ của Kim Ngưu, rất cương chính và ngay thẳng. Khiến cho kẻ tiểu nhân cũng phải lo ngại. Lý Yên lắp ba lắp bắp, đối diện với Kim Ngưu, chỉ trỏ:

- C-cậu... cậu không lấy thì sao đồ của tôi lại ở trong cặp cậu? C-Cậu, làm tôi quá thất vọng.

- ...

Kim Ngưu có hơi ngỡ ngàng, câu này, cô ta còn có mặt mũi mà nói với cô sao? Nhưng Lý Yên không biết được suy nghĩ của Kim Ngưu, tưởng rằng Kim Ngưu chỉ là một con ngốc. Tiếp tục uất ức:

- Kim Ngưu. Cậu có biết khi đến đây, người đầu tiên tôi muốn làm bạn, chính là cậu. Cậu luôn luôn đối xử tốt và giúp đỡ tôi. Nhưng tôi không ngờ, đó chỉ là giả dối! Cậu tiếp cận tôi cũng chỉ là lợi dụng tôi thôi! _Nói đến đây, thái độ Lý Yên thay đổi hoàn toàn, ánh mắt trở nên thù hận, phán:

- Kinh tởm.

- Này.

Bỗng, một giọng nói trầm lạnh vang lên, khiến Lý Yên có chút giật mình. Người vừa lên tiếng, đang dần dần bước về phía mình, làm Lý Yên lo lắng, khóe môi mấp máy:

- S-Song Ngư?

- Khi nào thì cậu mới thôi màn kịch này đây?

Song Ngư nhìn Lý Yên bằng ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt vô cùng trầm u. Khiến cho đối phương cảm thấy lạnh gáy, nhưng Lý Yên vẫn ngơ ngác chối bỏ:

- Tớ... tớ không hiểu cậu đang... nói cái gì!

- Vậy đây là cái gì?

Vừa nói, Song Ngư vừa đưa ra một chiếc đồng hồ. Chỉ là, vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này, Lý Yên liền kinh động. 

Mà cả lớp, đều kinh ngạc tột độ, vội vàng nhìn sang bàn của Kim Ngưu.

Trên bàn của Kim Ngưu, chiếc đồng hồ màu trắng kia vẫn nằm ở đấy.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Xì xầm... xì xầm...

Rất nhanh chóng, cả lớp lại dẩy lên những lời bàn tán. Có người còn nghi ngờ về sự tồn tại của thế giới tâm linh. Kể cả những người ở đầu chiến tuyến như Bảo Bình, Kim Ngưu, Bạch Dương và Nhân Mã cũng không hiểu điều gì đang xảy ra.

Lý Yên vội vàng giật lấy chiếc đồng hồ trong tay Song Ngư, nhìn nhận thật kỹ. Vẻ mặt càng ngày càng khó tin, lại đến bàn của Kim Ngưu. Khi xem xét xong, cô ta không khỏi bất ngờ, lắc đầu nguầy nguậy. Miệng liên tục lẩm bẩm:

- Không, không thể nào có chuyện này.

Vì chiếc đồng hồ Song Ngư vừa cầm, mới chân chính là đồng hồ của Lý Yên. Còn chiếc đồng hồ rơi từ cặp Kim Ngưu ra, nó đúng là có dáng vẻ giống đồng hồ của Lý Yên, nhưng là của hãng hiệu khác. 

Tức là nói, chiếc đồng hồ từ trong cặp Kim Ngưu, không phải đồng hồ của Lý Yên. Mọi người đã không nhìn kỹ mà phân biệt.

Lúc này, Song Ngư nhàn nhạt cất lời, giải thích:

- Tôi thấy nó ở trong tủ cá nhân của cậu. Vướng bên trong đống tóc bù xù của con ma nơ canh.

- Nói dối!

Lời Song Ngư vừa dứt, liền bị Lý Yên phản bác. Vẻ mặt cô ta vô cùng hoảng loạn, cãi:

- Không thể ở trong đống tóc đó được! Làm sao cậu có được nó hả? Chính tay tôi đã bỏ nó vào cặp của Kim Ngưu rồi mà?

---- Im phắc ----

Bầu không khí trong lớp, đột nhiên im bặt hẳn. Mà Lý Yên, phát giác ra bản thân lỡ lời, liền bất giác bịt miệng lại. Chính cô ta, đã quá mất bình tĩnh và quá khó tin vào những gì xảy ra, đã tự đào hố chôn mình.

Trước những ánh nhìn khinh bỉ cùng ghê sợ của mọi người, Lý Yên vội vàng níu kéo:

- Kh-không phải thế, t-tôi... l-là Kim, Kim Ngư---

Chát!

Một tiếng chói tay này vang lên, khiến ai ai cũng sững sờ. Lý Yên run rẩy đưa tay chạm vào mặt mình, ánh mắt ngấn nước nhìn người vừa ra tay với cô. Khóe môi giật giật đầy chua xót:

- S... Song Ngư...

Nhưng sắc mặt của Song Ngư, càng lúc càng sầm tối. Ngữ điệu lãnh khốc vang lên:

- Quả nhiên, là cậu làm.

- ...

Lý Yên vẫn chưa hiểu lắm lời của Song Ngư, thì phía dưới cuối lớp, có một giọng nói trầm lãnh khác cất lên:

- Tất cả, chỉ là màn kịch.

Thiên Yết đứng lên, tiến về phía Lý Yên, lấy lại chiếc đồng hồ khác hãng mà Lý Yên đang cầm, tiếp lời: 

- Để đưa cậu vào bẫy thôi, Lý Yên.

Nói rồi, Thiên Yết trả lại chiếc đồng hồ ấy cho Lục Ý Uyên, cô đàn em đang ngồi hóng chuyện ở cuối lớp. Hành vi này của đám Song Ngư, Thiên Yết khiến cả lớp lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đặc biệt là những người trong cuộc như Kim Ngưu.

Lúc này, Thiên Yết lại lên tiếng, giải thích:

- Ban đầu, chiếc đồng hồ từ cặp Kim Ngưu rơi ra, đích thực là chiếc đồng hồ của cậu, Lý Yên.

- ...

- Nhưng cũng chính vì vậy, mà tôi mới nghi ngờ cậu. 

Nói đến đây, sắc mặt Thiên Yết chợt trở nên nghiêm lãnh. Ánh mắt vô cùng sắc lạnh, dõng dạc khẳng định:

- Bởi vì chị tôi, không bao giờ làm ra loại chuyện vô sỉ này. Không - bao - giờ.

- ...

Nếu có ai hỏi, thế nào là biểu hiện của sự tin tưởng. Thì lúc này, Thiên Yết sẽ cho mọi người biết. Đây, là ánh mắt của lòng tin tuyệt đối, một chút cũng không có nghi hoặc. Điều này, phải khiến nhiều người đánh giá lại tình cảm của Thiên Yết dành cho Kim Ngưu. Nó, thật sự rất vĩ đại. 

- Thật khó hiểu khi nó lại nằm trong cặp của Kim Ngưu. Camera thì đang được bảo trì. Không có cách nào để điều tra ra sự thật. May mắn, tôi nhớ đến một người có chiếc đồng hồ tương tự như của cậu.

Nghe đến lời này, Lục Ý Uyên có chút giật mình, nhưng cũng có cảm giác bản thân mình trở nên hữu ích. Không khỏi tự hào về bản thân. Thiên Yết lại tiếp:

- Nên tôi đã làm một phép thử. Thử chính bản thân cậu, Lý Yên.

- ...

- Nhân lúc cậu và Bảo Bình tranh cãi qua lại, Song Tử đã đánh tráo chiếc đồng hồ của cậu ở trên bàn Kim Ngưu, thay bằng chiếc đồng hồ của Lục Ý Uyên. Sau đấy, Thiên Bình và Sư Tử cùng kích động cậu theo hướng nghi ngờ cậu là kẻ bày trò và vu oan cho Kim Ngưu. Cậu đã bị kích động, cậu bị chột dạ, cậu trở nên rối loạn và mất bình tĩnh. Sau đấy, Song Ngư mang theo chiếc đồng hồ của cậu, xuất hiện. Khiến cậu càng thêm kinh động và cuối cùng, chính miệng cậu cũng lỡ miệng thừa nhận hành vi vu khống của bản thân.

Nói đến đây, Thiên Yết kết luận, cùng với gương mặt sắc lạnh, nói:

- Đấy, là cách tôi minh oan cho Kim Ngưu và bắt được kẻ bày trò.

Những người xung quanh, nghe Thiên Yết giải thích một hồi, không tránh khỏi nổi da gà. Thế này, thì quá thông minh rồi. Sao có thể điều khiển tâm lý của một người khác như Thiên Yết nói vậy chứ?

Thật... phi thường.

- Ô hô. 12S có một nhân tài hiếm thấy đấy nha.

Bỗng, lúc này, lại có một giọng nữ đầy quyền lực vang lên. Hội học sinh đã đến rồi. 

Xà Phu bước vào trong, phía sau là Xử Nữ và Cự Giải. Chỉ là, vừa mới xuất hiện, thái độ của Xử Nữ và Cự Giải dành cho Lý Yên, rất khác với thường ngày. Là một ánh nhìn đầy thất vọng. 

Xà Phu lại chẳng có gì để thất vọng, nhìn Lý Yên, cười cợt:

- Còn chần chờ gì nữa, Lý Yên? Tôi đích thân đến là để đưa cậu đi lãnh phạt mà?

- H-Hả? K-Không đâu... Chẳng có bằng chứng gì. Các cậu lại tin vào cái phép thử ngớ ngẩn của cậu ta sao? _Lý Yên lắc đầu trốn tránh, vẫn còn cứng đầu mà chống đối:

- Tôi bị oan mà. Cậu phải làm rõ cho tôi. Cậu ta vừa rồi đã thừa nhận là đã đánh tráo đồng hồ của tôi mà? Vốn dĩ vẫn là chiếc đồng hồ của tôi ở trong cặp Kim Ngưu. Cậu nên bắt cô ta mới đúng.

- Cậu bị thiểu năng à?

Lúc này, Xà Phu không còn vẻ đùa giỡn cười cợt nữa, mà sắc mặt đã trở nên khó coi. Giọng nói của Hội trưởng, cũng đã thay đổi. Cô nghiêm giọng:

- Tôi đâu bắt cậu dựa trên thuyết tâm lý của Thiên Yết. Cậu nghĩ tôi là ai vậy? Tôi đến, là vì có đủ chứng cứ phạm tội của cậu đấy, kẻ chơi khăm ạ.

- !!!

Nghe lời này, sắc mặt Lý Yên liền trở nên kinh hãi. Mà những người khác, lại khó hiểu. Bấy giờ, Xử Nữ mới lên tiếng giải thích:

- Hệ thống camera của nhà trường, thực chất chỉ bảo trì ba ngày đầu tuần thôi. Hội trưởng đã giấu chuyện này để những kẻ vi phạm bị mất cảnh giác.

- !!!

- Có nghĩa, chúng tôi đã biết hung thủ của những vụ chơi khăm là ai từ lâu rồi. Tôi để yên quan sát thêm, vì muốn biết mục đích cuối cùng của kẻ chơi khăm là gì. _Nói đến đây, Xà Phu hiển nhiên cười nhếch một tiếng, đầy thâm thúy:

- Khi mà hắn ta, tự bày trò chơi khăm chính bản thân mình.

- Ôi trời...

Bất cứ người nào đang ở đây, đều rùng mình trước lời tuyên bố của Xà Phu. Xung quanh Lý Yên, đột nhiên trống đi hẳn. Chuyện bày trò vu oan cho Kim Ngưu, mọi người đã cảm thấy Lý Yên vô cùng đáng khinh rồi. Nhưng lần này, biết được cậu ta còn tự bày trò chơi khăm, thì quả thật quá đáng sợ.

- Kh-không... Không phải tôi... Là Kim Ngưu, tất cả là tại Kim Ngư---

Chát!

Lý Yên lại một lần nữa hứng thêm đau rát vì một cái tát vào mặt. Bảo Bình thật sự không thể nhịn nổi thái độ ngang bướng đến mức nhận thức méo mó của Lý Yên, lớn tiếng cảnh tỉnh:

- Cậu tỉnh táo giùm tôi đi! Cái gì mà tại Kim Ngưu? Cậu bị điên à? Chính cậu gây ra chuyện, cậu lại nói tại Kim Ngưu là cái quái gì? Tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi chứ!

- Cậu, cậu điên à? Tất cả đều tại Kim Ngưu còn gì nữa?

Lý Yên như kẻ không tỉnh táo, không hề nhận thức những gì mình đã gây ra, lại tiếp tục biện minh cho bản thân mà kêu gào:

- Cậu ta là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện! Cậu ta luôn chen vào mối quan hệ giữa tôi và Song Ngư. Học nhóm gì đấy chỉ là cái cớ mà thôi! Cậu ta còn tỏ ra tốt bụng và biến tôi trở thành kẻ vô dụng, khiến cho Song Ngư càng thêm chán ghét tôi! Cậu ta còn vô liêm sỉ làm thân với tất cả bạn nam trong lớp, là một đứa con gái lăng lòa! Cậu ta hại tôi thê thảm như vậy trước mặt mọi người, sau đấy thì vui vui vẻ vẻ bên cạnh người khác! Là chính cậu ta tự khiến bản thân mình đáng ghét trong mắt tôi! Tôi chẳng làm gì sai cả! Tôi chỉ dạy dỗ cho cậu ta biết vị trí của cậu ta là ở đâu thôi! Cậu ta, căn bản là không xứng với sự yêu thích của tất cả mọi người!

CHÁT!

Một cái bạt tai này, khiến Lý Yên ngã ầm xuống bàn ghế. Mà bàn tay của Bảo Bình, nhanh chóng siết thành quyền, cả người đều run lên. Ngữ điệu cô chợt khàn đặc, ngấu nghiến:

- Mày... Mày thì hiểu cái đếch gì về bạn tao mà dám to mồm ở đây hả?

- Bảo Bình?...

- Con khốn ích kỷ này! Mày có biết bạn tao đã trải qua những gì không? Con chó, trong cái trường này, trong cái lớp này, chỉ có Kim Ngưu là đối tốt thật sự với mày thôi, mày hiểu không? Khi mày mới đến, còn bỡ ngỡ với tất cả, chính Kim Ngưu đã đưa mày đi theo bọn tao để cùng hòa nhập. Mày hết ghế ngồi, là ai đã đi lấy ghế cho mày? Mày có thể hòa nhập cùng bọn tao, là nhờ có ai? Thế nhưng trong đầu mày, lại xem lòng tốt của bạn tao là cái giẻ rách à? Không biết ơn thì thôi đi, ai cho mày đổ hết mọi vấn đề lên đầu bạn tao? Mày có biết, tao cảm thấy may mắn thế nào khi được làm bạn với cậu ấy không? Sao loại như mày lại dám coi thường hả? _Nói đến đây, Bảo Bình lại quát lớn:

- Mày là cái chó gì? Mà dám nói Kim Ngưu của tao không xứng với sự yêu thích của mọi người? Trên đời này, nếu cậu ấy không xứng đáng, thì đếch có một ai xứng đáng cả! Đặc biệt là loại khốn nạn thiểu năng ích kỷ như mày! Thứ như mày, đừng mong sẽ gặp được một người bạn như Kim Ngưu!

- ...

Phản ứng của Bảo Bình bây giờ, mạnh mẽ và bức xúc hơn bất kỳ lúc nào trong quãng thời gian mà hai người họ đã quen biết nhau. Khiến lồng ngực Kim Ngưu, như có gì đấy muốn vỡ òa. Hóa ra, Bảo Bình vẫn coi trọng cô như thuở sơ ban. Bảo Bình không hề thay đổi. Bảo Bình vẫn là một Bảo Bình luôn luôn đứng về phía cô, luôn luôn bảo vệ cô, luôn luôn đòi lại công bằng cho cô. 

- Kim Ngưu...

Đột nhiên bị gọi tên, khiến Kim Ngưu có chút giật mình. Trước mắt cô, là vẻ mặt ngỡ ngàng của Bảo Bình. Cậu ấy vốn dĩ đang giận dữ, nhưng sao lúc này, gương mặt lại bỡ ngỡ ngơ ngác như vậy? Không chỉ Bảo Bình, mà những người khác, kể cả Lý Yên cũng vô cùng ngỡ ngàng. Kim Ngưu không hiểu, đã có chuyện gì sao? Tại sao hình ảnh trước mắt cô lại nhòe đi và không còn rõ ràng? Giọng của Bảo Bình lại cất lên, mang theo một cảm xúc bối rối:

- Mày... sao lại khóc?

- ...

Lúc này, Kim Ngưu mới chợt tỉnh ngộ ra trạng thái của bản thân mình. Gò má cô cư nhiên cảm nhận được một hàng lạnh mát. Kim Ngưu trì trệ đưa tay lên mắt mình, quả nhiên, mắt cô đang chảy lệ thủy, cứ thế mà tuôn trào. 

Hóa ra, đây là lý do khiến mọi người trong lớp đều ngỡ ngàng.

Kim Ngưu vội vàng lau đi nước mắt, nhưng nó vẫn cứ rơi, khiến cô phải quay đi, ngồi thụp xuống. Cô nghẹn ngào lên tiếng trấn an:

- Kh-không có gì. Không hiểu, không hiểu sao nó không ngừng được haha. C-Chắc là gần đây, tao quá nhạy cảm vì lo sợ bị mày bỏ rơi... haha... Lạ thật, sao cứ chảy vậy?

- Bỏ rơi?

Bảo Bình không hiểu, bước đi về phía Kim Ngưu có chút thập thững. Kim Ngưu vẫn tiếp tục lắc đầu, tay chà xát khóe mắt, ngữ điệu cười cợt:

- Haha... Chỉ là nghĩ nhiều thôi... Vì đột nhiên thấy mày và Cự Giải... hức... _Nhưng khi nói đến đây, cô lại không kiềm được, đột nhiên nức nở:

- Mày và Cự Giải lúc nào cũng nói chuyện thì thầm với nhau hức hức... Mày không còn nói chuyện với tao nữa huhu... Ở, ở bên Cự Giải, mày cười nhiều hơn hức hức... Aiss... Tao thật sự rất tổn thương và đau lòng mà huhu... Tao... cứ nghĩ rằng mày bỏ tao rồi... So với Cự Giải, thì tao không thể bằng được, nên... 

- ...

Trước sự thành thực đến bật khóc của Kim Ngưu, khiến Bảo Bình như chết lặng. Ngay cả Cự Giải, cũng cảm thấy khó nói. Tâm trạng, đột nhiên trở nên đầy nặng.

- Vừa rồi, thấy mày bảo vệ tao, tao đã rất xúc động oahuhu... 

Thấy mình đột nhiên lại bức xúc nói hết ra trước mặt nhiều người như vậy, Kim Ngưu liền hối hận. Cô từ bỏ hình tượng, bù lu bù loa:

- Không biết đâu! Không biết đâu! Á huhuhu!

- Xin lỗi.

Bảo Bình bỗng nhiên đi đến, ôm Kim Ngưu vào lòng, ngữ điệu đầy nỗi lòng:

- Tao sai rồi, Kim Ngưu. Xin lỗi.

Một cái ôm này, khiến tâm trạng xa cách của hai người lại có thể hàn gắn cùng nhau. Cũng thể hiện được, Bảo Bình cảm thấy áy náy thế nào. Cô đã không để ý đến cảm nhận của Kim Ngưu khi vô tư thân thiết với Cự Giải. Cô không hề biết những hành động ấy, lại khiến Kim Ngưu cảm thấy tồi tệ như vậy. Cô không nói với Kim Ngưu, vì nghĩ nó không cần thiết. Nhưng lại vô tình khiến Kim Ngưu lo lắng. 

Tình bạn, càng trở nên gắn bó, sẽ càng mỏng manh hơn. Mỏng manh, vì lo sợ tâm ý của đối phương thay đổi. Mỏng manh, bởi vì đối phương rất quan trọng với mình. Mỏng manh, vì sợ tình bạn của chúng ta sẽ có một ngày tan vỡ. Mọi thứ, sẽ càng nhạy cảm hơn, cho dù chỉ là một khoảng cách nhỏ. Cơn ghen của bạn thân, còn đau đớn hơn cả cơn ghen của cặp tình nhân. Bởi lẽ, bạn thân là tri kỷ. Nên khi thấy bạn của mình thân thiết với người khác, ai rồi cũng sẽ đau lòng và lo lắng. 

Kim Ngưu cũng vậy. Tuy Kim Ngưu là con người hướng ngoại, kết thân với rất nhiều người, nghĩ gì nói đấy. Nhưng Kim Ngưu vẫn là con người, vẫn có những xúc cảm tiêu cực. Đặc biệt, trong tình bạn, cô vẫn có cảm giác mặc cả khi đem chính mình ra so sánh với Cự Giải - một đối tượng hoàn toàn nổi bật và hoàn hảo hơn cô. Nên chính cô cũng không dám đem tâm tình này kể cho bất cứ ai. Kể cả người cô đã tin tưởng như Song Ngư.

- Tớ xin lỗi. 

Sau khi Lý Yên bị Hội học sinh đưa đi lãnh phạt. Sau khi mọi người đều đã giải tán thị phi. Sau khi ba người Kim Ngưu, Bảo Bình và Cự Giải đến một nơi riêng tư gặp nhau, thì Cự Giải lên tiếng. Ngữ điệu trầm ấm mang theo cảm xúc tội lỗi:

- Là do tớ quá chủ quan, khiến cậu vất vả rồi, Kim Ngưu.

- Không, không phải vậy. Ý tớ không...

- Tớ hiểu mà. _Cự Giải khẽ lắc đầu, chân thành nói:

- Tớ hiểu ý của cậu. Nhưng, vẫn cần phải xin lỗi mà, là thật lòng tớ đấy.

- ...

- Bởi vì đây là lần đầu tiên tớ có bạn, nên tớ không có nhiều kinh nghiệm. Tớ đã không nhạy cảm, vô tình khiến cậu tổn thương. 

- Vậy thì, chúng ta làm bạn đi, Cự Giải.

- Hả?

Trước sự ngạc nhiên của Cự Giải, Kim Ngưu lại nắm tay cô, đồng thời, cùng nắm tay Bảo Bình. Bảo Bình tất nhiên hiểu ý của Kim Ngưu, nắm tay còn lại của Cự Giải. Ba người, nắm tay nhau. Trong đấy có một người ngỡ ngàng, và có hai người tâm ý tương thông, mỉm cười:

- Từ bây giờ, ba chúng ta, chính là bạn của nhau.

...

Phòng Quản giáo...

- Kết luận lại, thì em sẽ bị đình chỉ học tập một tuần vì vi phạm đạo đức và kỷ luật của nhà trường. 

Thầy quản giáo tiếp nhận án phạt dành cho Lý Yên từ phía Hội học sinh, nghiêm cẩn làm việc. Ông nhìn sang nữ sinh trước mặt, thái độ của em học sinh này vẫn rất bướng bỉnh, khiến ông chau mày:

- Có vẻ như em vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình nhỉ?

- Thầy Trương, tôi sẽ nói chuyện với em ấy. 

Ma Kết ngồi cạnh thầy Trương, mỉm cười hòa nhã. Anh ở đây, với cương vị là giáo viên chủ nhiệm. Mối quan hệ giữa Ma Kết và thầy Trương, cũng được xem là anh em tốt. Thầy Trương khẽ thở dài, khẽ vỗ vai khích lệ Ma Kết rồi ra ngoài trước.

Lúc này, trong phòng nhỏ, chỉ còn mỗi Lý Yên và thầy chủ nhiệm của mình.

Ma Kết vẫn giữ thái độ ôn hòa, đọc sơ qua bảng kết án của Lý Yên, có chút nghiền ngẫm:

- Vậy là, bắt đầu từ lúc học nhóm Sinh học, em đã có bất hòa với học sinh Kim Ngưu rồi? Một thời gian không ngắn nhỉ? Nên lần này, lợi dụng hệ thống camera bảo trì, em đã hành động bằng những trò chơi khăm. Em định sẽ kết màn bằng vụ vu khống trộm đồng hồ... 

Nói đến đây, Ma Kết chợt bỏ giấy tờ sang một bên. Hai tay đan lồng vào nhau, ngẩng mặt nhìn trực diện vào Lý Yên, ngữ điệu quỷ dị:

- Thuận tiện đổ tất cả lỗi cho Kim Ngưu, hướng dư luận rằng Kim Ngưu cũng chính là kẻ chơi khăm em. Dứt điểm tấn công vào ngày hôm nay, để khiến Kim Ngưu hoàn toàn bại lụi, có đúng không? Lý Yên?

- !!!

Thái độ bất cam của Lý Yên, chợt trở nên chột dạ trước lời phỏng đoán của Ma Kết. Mọi người vẫn chưa biết mục đích tại sao cô lại bày trò chơi khăm chính mình. Nhưng Ma Kết, đã đoán ra rồi.

Nhìn phản ứng của Lý Yên, Ma Kết khẽ cười, hơi lắc đầu:

- Em khổ công chuẩn bị mọi thứ, để hôm nay là ngày kết thúc tất cả. Nhưng đáng tiếc, Hội học sinh lại nói dối về thời gian bảo trì camera. Em đã bị camera ghi lại mà không hề hay biết. Kết quả, bị bắt chẹt tại chỗ và không còn mặt mũi nào để đối diện với người khác. Cho nên bây giờ... _Ngừng một chút, Ma Kết chợt thay đổi ngữ điệu, âm giọng đột nhiên hạ thấp:

- Em định giả điên sao?

- !!!

- Em có giả điên, cũng không tẩy trắng được những gì mình đã gây ra đâu, Lý - Yên. 

Thái độ của Ma Kết lúc này, thay đổi hoàn toàn với vẻ mặt ôn hòa thường thấy. Trước mặt Lý Yên, gần như không còn là con người nữa. Bởi lẽ, người đàn ông này tỏa ra một loại hắc khí vô cùng đáng sợ. Đôi ngươi màu xanh đại dương bỗng sắc lạnh như con mắt của quỷ. Âm giọng trở nên trầm lãnh u ám, nhấn mạnh từng từ:

- Muốn tiếp tục theo học ở đây, thì liệu mà thay đổi thái độ của mình đi. Học - sinh - Lý. 

Lý Yên vô cùng sợ hãi, sợ hãi hơn bất cứ lúc nào. Lúc này, thật sự chỉ muốn bỏ chạy khỏi đây. 

Giáo viên chủ nhiệm Dương Ma Kết, đích thực là một ác quỷ.

...

Tan học...

- Oa~ Không thể tin được nhà Sư Tử lại ở trong khu phố Địa Thủy. Thiên thời địa lợi, trời đất giao hòa, thật thích quá đi!

Theo lịch hẹn, sau giờ học, cả bọn đổ bộ đến nhà của Sư Tử ở quận Zolia để ăn một bữa cơm. Đi dọc trên bờ kênh Laxer râm ran bóng cây, ai ai cũng thích thú sảng khoái. 

- Chiều chiều gió mát, ra ngoài này ngồi thì đúng là hết bài ha? 

- Tối tối, ra đây hóng gió, nhâm nhi chút đồ ăn vặt rồi ngồi tâm sự, đúng là tuyệt vời nhỉ?

- Úi, mấy cậu nói vậy, làm tớ muốn gả cho Sư Tử quá đi à~

Kim Ngưu ngả nghiêng huých huých vai Sư Tử, trêu chọc. Sư Tử vậy mà không nổi nóng, lại hắng giọng:

- E hèm! Tôi chỉ có mỗi giá trị như thế thôi à?

- Hahaha!

Nhóm bạn vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã rông bộ đến nhà Sư Tử. 

Nhà Sư Tử là nhà gỗ thuần. Kiến trúc kết hợp theo ba phong cách của Trung, Hàn, Nhật. Trước cửa có bảng "Quán ăn Hoa Tử". Vì buổi hẹn nên hôm nay, quán nhà Sư Tử không mở cửa. 

Nhưng, có một điểm kỳ lạ.

Ngay trước nhà, có một chiếc xe ô tô vô cùng sang trọng và lạ lẫm. Không lẽ trong nhà, có khách?

- Mẹ, bạn con đến rồi.

Sư Tử dẫn đầu, đi vào trong nhà và thông báo, phía sau đều là những gương mặt nam thanh nữ tú. Rất nhanh sau đấy, từ trong bếp nấu có một người phụ nữ chạy ra, mừng rỡ đón chào:

- Ô hô! Đây là bạn của Sư Tử và Thiên Bình đó sao? Ấy, có cả thằng bé Bạch Dương nữa này! Chào mấy đứa nhé, dì là mẹ của Sư Tử. Cứ gọi dì Hoa là được.

- Vâng, cháu chào dì ạ.

Đám trẻ ngoan ngoãn cúi chào. Thấy dì Hoa nhận ra mình, Bạch Dương như một chú cún, cười tít cả mắt. Lúc này, Sư Tử lại thăm dò:

- Mẹ, chiếc xe ngoài kia là sao vậy?

- A. Phải rồi, trong nhà chúng ta còn hai vị khách nữa.

Dì Hoa nhớ ra, lại quay sang nhìn Thiên Bình, cười tươi:

- Thiên Bình à, là ba mẹ con đó.

- !!!

Lời dì Hoa vừa dứt, sắc mặt vô thần của Thiên Bình đột nhiên biến sắc. Ngay lúc đấy, từ trong phòng khách nhà Sư Tử, có hai dáng người đi ra. Một người đàn ông cao lãnh với mái tóc và đôi mắt hệt như Thiên Bình và một người phụ nữ trung niên vô cùng quen thuộc. Đến mức những gương mặt lạnh trong đám bạn cũng phải kinh ngạc. 

- Đã đến lúc về nhà rồi, con gái.

Sau khi mỉm cười với những đứa trẻ bạn học của con mình, mẹ Thiên Bình hướng đến cô, lời nói dịu dàng. Thế nhưng, thái độ của Thiên Bình không hề đơn thuần. Cô khẽ siết quyền tay chặt lại, sắc mặt âm trầm, thấp giọng:

- Vâng...

Cuối cùng thì ngày này cũng đến. Cuối cùng, ba mẹ cũng nghiêm túc tìm cô và ép cô về nhà. Mà Thiên Bình, đã lường trước nhiều cách chống đối, nhưng vào thời điểm này, cô không thể. Vì các bạn của cô đều đang có mặt ở đây. Không thể gây rối cho họ, nhất là mẹ con Sư Tử. 

Rốt cuộc, Thiên Bình cũng phải cắn môi thuận theo ba mẹ mình. 

Chỉ là, trong những người bạn của Thiên Bình, có một người vô cùng cao hứng với tình huống này. Đôi mắt như phát sáng giữa đáy đại dương, ý cười trên gương mặt thật khó mà giấu đi.

Vì anh, biết chắc tình huống này sẽ xảy ra. 

- ...

Ngoài ra, còn có một người có thể đồng cảm với hoàn cảnh của Thiên Bình. Một người cũng có những người thân vô cùng bận rộn.

- Thiên Yết?

Thấy Thiên Yết có chút trầm ngâm, hướng ánh mắt về hình ảnh ba người đã rời đi, khiến Nhân Mã có chút lưu tâm. Cậu hỏi:

- Cậu sao thế?

- Không có gì.

Thiên Yết trả lời một cách ảm đạm rồi hòa nhập vào cùng đám bạn. Dường như anh không muốn để lộ tâm tư của mình ra. 

Nhưng, Nhân Mã lại không đơn giản tin vào lời của anh. Cậu giống như một kẻ ngốc, nhưng cậu không phải kẻ ngốc.

Vài dịp trước, cậu đã cảm thấy lạ lạ rồi. 

Giữa Thiên Yết và Thiên Bình, mối quan hệ giữa hai người họ dường như không chỉ đơn giản là bạn cùng trường cũ.

---------------- End Chap 63 ----------------

[15.10.21]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play