------------------------

Phòng thay đồ nữ...

- Mấy cậu bình tĩnh, đây chỉ là siro thôi.

Trong khi mọi người ai cũng bị dọa mất hồn vì những gì xảy đến với tủ đồ của Lý Yên, thì Cự Giải lại điềm tĩnh bước đến kiểm tra. Cô quẹt ngón tay vào chất lỏng màu đỏ bên trong, cảm nhận độ đặc sệt và độ dính của nó, rồi đem lên mũi ngửi thử, nói:

- Chỉ là siro lựu thôi. Không phải máu đâu.

Lúc này, đám con gái mới thở nhẹ nhõm. Vừa rồi, bọn họ quá hoảng sợ mà đã đồng thanh hét lên. 

- Trong đấy có chuyện gì vậy?

Đám con trai ở phòng kế bên, nghe thấy tiếng hét liền chạy qua. Sau khi nhóm nữ sinh lấy đồ xong xuôi, mới để đám nam sinh vào.

- Ôi trời.

Quả nhiên, ai nhìn vào cũng đều bị dọa cho một trận. 

Bên trong tủ đồ của Lý Yên là một mảng chất lỏng màu đỏ thẫm như máu, nhuốm đậm quần áo đã bị cắt nát tơi tả. Nổi bật nhất là mảnh giấy trắng với dòng chữ rùng rợn màu đỏ - "Tao sẽ giết mày".

- Đừng sợ quá, Lý Yên. Đây chỉ là một trò chơi khăm thôi.

Nhân Mã thấy sắc mặt của Lý Yên không được tốt, nên đã lên tiếng trấn an. Bảo Bình có chút ghét bỏ loại trò chơi khăm này, hỏi Lý Yên:

- Cậu có nghĩ ra ai là người bày ra trò này không?

- Kh-không... T-tớ không biết...

Lý Yên lắp bắp đáp, sắc mặt xanh xao đầy sợ hãi. Cũng phải, dù là người bình thường cũng sẽ sợ hãi, huống gì là cô gái nhút nhát như Lý Yên. 

Bạch Dương bất bình mắng mỏ:

- Ai mà làm ra cái trò kinh dị này vậy? Đúng là hết thuốc chữa! 

- Haiz... Lần này lại có việc cho Hội học sinh rồi a.

Xử Nữ đưa tay bưng đầu, khẽ thở dài. 

Sau đấy, mỗi người một câu an ủi Lý Yên. Rồi Cự Giải và Xử Nữ chụp hình lại hiện trường và thu lại những thứ đồ có trong tủ để làm vật chứng. Mọi người một tay giúp Lý Yên lau sạch tủ đồ, rồi cùng nhau đến phòng bóng rổ để luyện tập riêng như đã hẹn. 

Ai ai cũng vì sự việc của tủ đồ Lý Yên mà có ít nhiều suy nghĩ khác nhau. Nhưng chỉ duy mình Song Ngư lại không có vẻ để tâm lắm. Đôi mắt ấy vẫn lạnh nhạt như mọi khi, lần này, dường như còn có chút gì đấy khó diễn tả.

Kim Ngưu lại hơi khác với ngày thường. Từ đầu đến cuối đều không có động thái gì lo lắng cho Lý Yên như mọi khi. Giờ, cô lại quan sát biểu cảm của Song Ngư. So với chuyện của Lý Yên, Kim Ngưu lại tò mò về cảm nhận lúc này của Song Ngư hơn.

Liệu, Song Ngư đang có suy nghĩ gì về tình huống này?

...

...

Phòng thay đồ lớp 11S1...

- Ôi mẹ ơi! Cứu con!

- Kinh quá! Cái mùi gì vậy?

- Oẹ. Buồn nôn quá đi!

- Oẹeee...

Hội học sinh...

- Vì toàn bộ camera trong trường đang trong quá trình bảo trì nên không xem được kẻ đáng nghi ra vào phòng thay đồ. Đây là một trò chơi khăm, chúng ta nên dừng ở đây thôi.

Không cách nào điều tra ra được người tình nghi, nên Xà Phu đành phải bất đắc dĩ khép sự vụ của tủ đồ Lý Yên lại. Suy cho cùng, Hội học sinh không phải nơi giải quyết tất tần tật vấn đề của học sinh. Nếu không, người của Hội học sinh có mọc thêm ba đầu sáu tay, cũng không giải quyết xuể.

- Hội trưởng!

Quyết định đóng lại sự việc chơi khăm trong tủ đồ vừa được đưa ra, thì Lý Tây Lạc lại xuất hiện. Sắc mặt nghiêm trọng, báo:

- Tủ đồ của Lục Ý Uyên lớp em... bị chơi khăm ạ.

- ...

Đúng là Lục Ý Uyên - nữ thần năm hai của trường bị chơi khăm, nhưng lại không giống với tình hình của Lý Yên cho lắm.

Của Lý Yên là dọa giết, còn của Lục Ý Uyên, chỉ đơn thuần là chơi khăm bình thường. Nhưng xét về mức độ, thì của Lục Ý Uyên vẫn là đáng sợ hơn.

Tủ đồ cá nhân của Lục Ý Uyên, có xác chết đang phân rữa của một con chuột cống. Đó là lý do vì sao nó lại bốc mùi hôi thối cùng với một đống giòi bọ vô cùng buồn nôn. Đã có rất nhiều người muốn nôn tại chỗ vì đã thấy cảnh tượng này.

Vì vậy, những người khác rất ngưỡng mộ hai nữ sinh vĩ đại của Hội học sinh. Là Hội trưởng Xà Phu và thư ký Cự Giải. 

Chỉ có hai người này là nữ sinh mà vẫn đứng vững trước tủ đồ đầy tởm lợm này. Hơn nữa, sắc mặt của bọn họ vô cùng nghiêm chỉnh.

Xà Phu nhìn vào con chuột cống một hồi lâu, sau đấy đột nhiên ra ngoài. Trước mặt nhiều người, Hội trưởng quyền năng của Hội học sinh lại đi lục thùng rác trước phòng thay đồ nữ. Cuối cùng, lại moi lên một đôi găng tay cao su, trên đấy có vài con giòi đang bò lúc nhúc. 

Đừng nói là nữ sinh, đến cả nam sinh cũng thấy tởm lợm. Nhưng Xà Phu lại vô cùng hài lòng, bỏ đôi găng tay ấy vào túi zip chuyên đựng vật chứng. Lúc này, Cự Giải đi ra, thấy Xà Phu, đôi mắt ánh lên tia ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:

- Cậu tìm thấy găng tay của hung thủ rồi à?

- Phải. _Xà Phu đứng dậy, đưa nó cho Cự Giải, nói:

- Chẳng ai lại dùng tay không để đem một con chuột thối rữa vào đây. Cũng chẳng kẻ nào dám đeo găng tay ấy đi lung tung trong trường. Chỗ gần nhất hiện trường để phi tang nó, chỉ có thể là chiếc thùng rác này.

Suy nghĩ của Xà Phu, khiến những học sinh khác mới hiểu ra hành động lục thùng rác của cô. Khi hiểu ra rồi, lại không khỏi trầm trồ. Quả nhiên là đầu óc sắc bén của Hội trưởng. 

Cự Giải dường như cũng có chút phát hiện, liền cao hứng đề xuất:

- Hội trưởng. Vụ này, giao cho tớ được không?

Sự việc mang tính chất điều tra là sở thích cao hứng của Cự Giải. Điển hình như bí ẩn của những vụ chơi khăm này. 

Hơn nữa, đây cũng sẽ là cái cớ hợp lý để cô giữ khoảng cách với Sư Tử.

...

Căn tin...

- Ôi trời. Tủ đồ của bé Ý Uyên cũng bị chơi khăm sao? 

Nghe chuyện từ Cự Giải và Xử Nữ, khiến Kim Ngưu không khỏi kinh ngạc. Bảo Bình đang uống sữa, cũng cảm thấy mất vị, chau mày lại:

- Bỏ chuột chết vào tủ đồ người ta? Đứa điên khùng nào vậy?

- Haiz, đáng tiếc. Tuần này camera phải bảo trì nên mọi thứ không thể dễ dàng được.

Xử Nữ than thở, vì cậu là người sẽ cùng Cự Giải phụ trách vụ chơi khăm liên hoàn này. Trái ngược với cậu, Cự Giải lại rất có hứng thú, nói:

- Tuy là hơi khó khăn thật, nhưng nó thú vị mà. Cứ như đang điều tra án mạng vậy đấy hihi.

- Ầy, không thể xem thường gen nhà cảnh sát rồi. _Bảo Bình cất tiếng đùa, sau đấy lại hỏi:

- À, còn em trai cậu? Mấy hôm nay lại không thấy đi học?

- À... _Nhắc đến Lâm Tử Hàn, Cự Giải có hơi sượng, trả lời:

- Nó sẽ ở nhà ba ngày để chịu hình phạt của mình. Vì việc nó gây ra, nhà trường không can thiệp được, nên ba đã tự mình phạt nó.

- A...

Quả nhiên là phong thái chính trực của Cục trưởng cục cảnh sát. Dù là con cái, cũng không hề nuông chiều sinh hư. Thật là một tấm gương sáng.

"Em đừng lo, Ý Uyên. Rồi Hội học sinh sẽ nhanh chóng tìm ra thủ phạm thôi."

"Gần đây em có gây sự với ai không?"

"Hầy, chắc không phải do em nó gây sự đâu. Lý Yên cũng bị chơi khăm mà. Không khéo đây là một vụ chơi khăm liên hoàn ấy."

Lúc này, nhóm của Bạch Dương mới xuất hiện, hẳn là đã xử lý xong xuôi mấy việc nội bộ trong câu lạc bộ bóng rổ. Nhưng vừa thấy sự xuất hiện của họ, Cự Giải lại đứng lên, mang theo những món ăn của mình, cười trừ:

- Cũng không còn nhiều thời gian. Tớ cần chút thời gian giành cho vụ chơi khăm bí ẩn này. Đi trước nhé.

Nói rồi cô rời đi. Đi ngang qua đội bóng rổ, Cự Giải vẫn mỉm cười và đưa tay chào nhẹ bọn họ.

Dường như đã khá hơn so với ngày hôm qua. Hẳn là Bảo Bình đã tỏ rõ cho Cự Giải biết suy nghĩ và cảm nhận của cả bọn về những việc đã xảy ra ở tối thứ bảy.

Nhưng, đấy chỉ là suy nghĩ của những người khác, không phải của Sư Tử.

Trông Cự Giải có vẻ bình thường như mọi ngày, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không chạm mắt hay tương tác với anh. Đây không giống như sự e ngại của Cự Giải như trước đây. Là một sự né tránh. 

Cự Giải bình thường với tất cả mọi người, chỉ né tránh mỗi mình anh. Rốt cuộc lý do là gì? Từ khi nào, mà anh lại rất để ý đến Cự Giải như vậy? 

Liệu là do lần trước, anh ghét cảm giác sẽ không còn được thích bởi Cự Giải? Nên dần dần, anh đã quá chú ý đến Cự Giải mà chính bản thân mình cũng không hay?

Dù là lần trước hay là hiện tại, anh đều ghét tình huống này. 

Anh đã quen với sự yêu mến của cô, nên nếu không có nó, anh thấy rất trống trải.

Cảm giác, thật khó chịu.

- ...

Mấy ngày qua, Thiên Bình có hơi mất tập trung và ít nói hẳn đi. Bởi vì cô đang bận suy đoán về tình trạng khó hiểu của Lương Nhã Ý. Nhưng, tâm trạng của Sư Tử, quan trọng hơn. 

Cự Giải trốn tránh Sư Tử. Sư Tử không thích điều ấy. Mà nguyên do khiến Cự Giải như vậy, hẳn người đấy sẽ có câu trả lời. 

Vì Sư Tử, Thiên Bình sẽ hành động.

...

Ngỡ tưởng đây là một vụ liên hoàn chơi khăm với nhiều nạn nhân khác nhau. Nhưng ngày hôm sau, Lý Yên lại tiếp tục bị đe dọa bởi dòng chữ "Tao giết mày" được khắc to trên mặt bàn của mình. 

Tương tự, buổi chiều cùng ngày, Lục Ý Uyên cũng bị quấy phá. Những món đồ cô chuẩn bị cho câu lạc bộ như nước uống, khăn lau mồ hôi đều bị phá hỏng. Thậm chí vật dụng trong câu lạc bộ cũng bị làm hư. Vì nghĩ rằng bản thân đã ảnh hưởng đến câu lạc bộ, nên Lục Ý Uyên đã rất mất tinh thần. 

Những hành vi quấy phá trên đều không để lại dấu vết gì để Hội học sinh điều tra. Nên Cự Giải và Xử Nữ khá là đau đầu về vấn đề này.

- Vậy ra đây không phải chuỗi chơi khăm liên hoàn như chúng ta đã nghĩ.

Xử Nữ lên tiếng phân tích, nói:

- Cho đến hiện giờ, chúng ta có thể xác nhận. Nạn nhân chỉ có hai người là Lý Yên của lớp mình và Lục Ý Uyên 11S1. Đây là một vụ trêu đùa với hai người này. Nhưng tớ tìm mãi cũng không ra... _Nói rồi Xử Nữ nhìn Cự Giải, thắc mắc:

- Giữa hai người họ không có bất kỳ mối liên hệ nào. Cũng chẳng có một điểm chung. Tại sao hai người họ lại trở thành nạn nhân nhỉ?

- Hừm... Theo lời cậu nói, có lẽ, không có mối liên hệ nào mới chính là điểm đáng ngờ.

- Hả?

Cự Giải đã trải qua vụ bác bảo vệ biến thái. Có thể tìm ra hung thủ trong sự vụ ấy, đều nhờ việc hung thủ không để lại bất cứ dấu vết gì. Sự hoàn hảo ấy đã trở thành điểm đáng ngờ. Cũng giống như vụ chơi khăm lần này. 

Giữa Lý Yên và Lục Ý Uyên không có bất kỳ mối liên hệ nào, bọn họ thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Điểm này rất đáng nhớ để trở thành nền tảng giả thuyết mà Cự Giải đang hướng đến. Cô lên tiếng:

- Chúng ta xét theo trường hợp này đi. Nếu như giữa hai người họ đều không có điểm chung, thì chúng ta hãy phân tích theo lối tách riêng hai người họ ra. Như là, trò chơi khăm với Lý Yên là mang tính chất đe dọa. Bởi vì cậu ấy luôn gặp phải lời nhắn "Tao giết mày". Còn bé Ý Uyên thì lại bị chọc phá đơn thuần. Mục đích mà những trò chơi khăm nhắm đến của hai người này hoàn toàn khác nhau.

- Ừ, cậu nói đúng. _Xử Nữ công nhận phân tích của Cự Giải, sau đấy có chút nghi hoặc, hỏi:

- Không lẽ ý của cậu... Là có đến hai hung thủ sao?

- Ừ. Tớ nghĩ thế. _Cự Giải cười xòa, nói:

- Bởi vì chúng ta đều thấy giữa hai người này không có điểm chung mà. Chỉ còn mỗi khả năng này thôi a.

- Haiz. Nếu như vậy thì còn phức tạp hơn ban đầu rồi. Ây da... 

Xử Nữ chán nản nằm bẹp ra bàn, than thở:

- Tớ vào Hội học sinh, đâu phải để tôi luyện thành chuyên viên điều tra đâu chứ~

- Nhưng mà, về hiện trường tủ đồ ấy.

Nghỉ ngơi một chút, Cự Giải lại lên tiếng, có vẻ đáng để lưu tâm:

- Tớ quan sát, thấy có một sự khác nhau. 

- Khác nhau?

- Ừ thì... Ổ khóa của tủ đồ Ý Uyên có dấu vết bị cạy khóa rất nhiều. Nhưng ổ khóa của Lý Yên lại không có.

- ...

Lần này, Xử Nữ nghe xong cũng phải ngồi thẳng dậy, trở lại dáng vẻ nghiêm túc. Cậu suy tính một hồi, mới cất tiếng:

- Nếu như vậy, thì tủ của Ý Uyên bị cạy khóa. Còn của Lý Yên là mở bằng chính chìa khóa của cậu ấy? Tức là hung thủ trộm được chìa khóa của Lý Yên rồi đem đi sao bản? 

- Cũng có thể hung thủ trộm chìa khóa của Lý Yên, hành sự xong lại trả về chỗ cũ cho cậu ấy. Cũng có thể do Lý Yên quên không khóa tủ đồ của mình lại. Hoặc cũng có thể...

Nói đến đây, Cự Giải phút chốc im lặng. 

Hoặc cũng có khả năng chính Lý Yên đã mở cửa tủ để hành động. 

Nhưng mà khả năng này, chỉ có ở trong phim truyền hình. Ở đời thực thì không thể. Nghĩ đến, Cự Giải khẽ cười trừ. Đầu óc cô đúng là quá đa nghi và ảo tưởng rồi.

- Nói tóm lại, thì phát hiện trên cũng đã củng cố cho giả thuyết hung thủ là hai người khác nhau của tớ. Nên tớ nghĩ, chúng ta nên đi hỏi Ý Uyên và Lý Yên về mối quan hệ của hai người ấy với những học sinh khác a.

Cự Giải kết luận. Giờ nghỉ trưa ngày hôm nay, hẳn như vậy là đủ rồi. Xử Nữ cũng đồng tình, nói:

- Vậy, cậu nói chuyện với Lục Ý Uyên nhé? Tớ sẽ nói chuyện với Lý Yên. 

- Hả? Không, không. Ngược lại đi.

Cự Giải vừa nghe xong liền phản đối, nói:

-  T-Tớ sẽ đi hỏi Lý Yên. Còn Xử Nữ thì đi gặp Lục Ý Uyên nha!

- Cậu định trốn Sư Tử đến khi nào vậy Cự Giải?

Ngay cả Xử Nữ, cũng nhận ra Cự Giải đang trốn tránh Sư Tử. Cũng phải. Dù gì thì Xử Nữ cũng là người bạn mà Cự Giải tiếp xúc nhiều nhất lớp trong hai năm qua. 

Cự Giải hơi thở dài, lại nở một nụ cười gượng gạo:

- À, tớ không phải trốn tránh Sư Tử đâu. Chỉ là... giữ khoảng cách một chút thôi ấy mà.

...

- Cậu ấy nói vậy sao?

Bạch Dương nghe Xử Nữ kể lại chuyện lúc trưa với Cự Giải, có chút bất ngờ khi biết được thái độ thật sự của cô ấy. Sau đấy, anh quay sang nhìn cô gái đang ngồi ở hàng ghế phía sau, tò mò:

- Cậu có muốn Sư Tử biết chuyện này không?

- Không.

Thiên Bình ảm đạm đáp. Sau đấy nhìn sang Bạch Dương và Xử Nữ, sắc mặt đạm bạc tiếp lời:

- Hai cậu đừng nói chuyện này cho bất cứ ai. Tớ sẽ giải quyết nó.

Hóa ra, Xử Nữ đã bị Thiên Bình và Bạch Dương mua chuộc trong việc thăm dò thái độ của Cự Giải. Đúng là những người bạn ba năm cùng một lớp. Hành vi của Cự Giải, không thể qua mắt những người bạn này a.

...

...

Hôm sau...

Lớp 11S1...

- Ô? Lâm Tử Hàn tái xuất giang hồ rồi?

- Trời ạ, cuối cùng mày cũng đi học rồi. Tao nhớ mày muốn chết!

Lâm Tử Hàn vừa đến lớp, đã được Lý Tây Lạc và Tiêu Vỹ đón chào. 

Chuyện Lâm Tử Hàn thao túng đám người Ngũ lão đại đều bị bọn họ giữ kín, nên những người ngoài cuộc không hề biết đến chuyện này. Nên ba ngày qua, Lâm Tử Hàn nghỉ học, khiến bạn học vô cùng thắc mắc và trông chờ. 

Đặc biệt là cậu bạn tốt lành Tiêu Vỹ. 

- Cậu ta sao vậy?

Thấy Lục Ý Uyên khác với dáng vẻ xung đột thường ngày, lại bị thất thần, khiến Lâm Tử Hàn có chút để mắt. Tiêu Vỹ liền kể chuyện Lục Ý Uyên bị ai đấy chơi khăm ra, rồi kết luận:

- Vì trách nhiệm với đội bóng, nên cậu ấy mới ủ rũ như vậy. Còn không dám phát biểu trong tiết của thầy Ma Kết nữa cơ.

- Đúng là con nhỏ cuồng ông thầy.

Lâm Tử Hàn chỉ chẹp miệng một tiếng. Mấy vụ chơi khăm ấy, đối với cậu cũng không có gì ấn tượng. Bởi vì mấy trò ấy dường như là một lối văn hóa học đường thường thấy ở nước Mỹ. 

Lý Tây Lạc trước khi đi trực, còn nói vài lời:

- Vụ chơi khăm ấy, chị Lý Yên của 12S cũng bị. Nhưng mà bản chất giữa bạn học Lục với chị ấy có vẻ khác nhau. À, chị hai cậu đang phụ trách điều tra vụ này cùng anh Xử Nữ ấy. Nghe nói cũng đau đầu lắm. _Nói rồi Lý Tây Lạc lại giở bộ mặt gợi đòn ra, trêu chọc:

- Lâm Tử Hàn, không thì cậu đi điều tra vụ này giúp chị hai cậu đi. Dù thành công hay không thì đều có dáng vẻ của một đứa em trai ngoan ngoãn đáng yêu đấy nha~

Bốp!

Lý Tây Lạc vừa dứt lời, liền bị Lâm Tử Hàn ném thẳng chai nước đến. Cậu ta lại dễ dàng tránh được, rồi còn lè lưỡi trêu ngươi cậu bạn, sau đấy mới rời đi.

Trước vẻ mặt hằm hằm của Lâm Tử Hàn, Tiêu Vỹ chỉ biết cười trừ.

Lý Tây Lạc thật là. Có ngày ăn đòn no vì cứ trêu chọc Lâm Tử Hàn là em trai nhỏ bé đáng yêu của Cự Giải đấy a.

...

Giờ ra chơi...

- Này, Lục Ý Uyên.

Lục Ý Uyên và Lâm Tử Hàn mang vở bài tập Toán lên phòng giáo viên nộp. Lúc trở về, Lâm Tử Hàn đột nhiên lên tiếng, rồi đưa một tờ giấy cho cô, cất giọng ảm đạm:

- Cái này, đưa cho bọn họ giúp tôi. Đội bóng ấy.

- Hả? Tại sao tôi phả--- Cái gì?

Lục Ý Uyên đang hững hờ, bỗng nhiên lại hoảng hốt hô lên, sau khi biết được nội dung trong tờ giấy mà Lâm Tử Hàn đưa. Cô nhìn anh bằng vẻ mặt khó tin:

- Cậu bị điên à? Sao tự nhiên lại?

- Không gì. Chỉ là thật sự cảm thấy nó tẻ nhạt thôi.

Lâm Tử Hàn hờ hững đáp, sau đấy bước đi lại nhanh hơn. Lục Ý Uyên cũng tăng tốc, đuổi theo, nói:

- Nếu vậy thì cậu trực tiếp đưa cho đội trưởng đi. Tại sao lại nhờ tôi? Cậu trốn tránh điều gì à? 

- ...

Bước chân của Lâm Tử Hàn chợt dừng lại. Bởi vì Lục Ý Uyên nói quá chuẩn xác. 

- Cả chị Cự Giải cũng vậy. Gần đây chị ấy lạ lắm. Không lẽ, hai người đang trốn tránh cái gì sao?

- ...

Vậy ra, không chỉ có mình cậu. Mà cả chị hai cũng đang trốn tránh mọi người sao? Không phải chị hai nói đấy là những người bạn sao? Sao lại trốn tránh họ?

- Lâm Tử Hàn.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên khiến Lâm Tử Hàn e ngại hơn bất kỳ ai. 

- ...

Thiên Bình còn chưa kịp nói lời tiếp theo, Lâm Tử Hàn đã bỏ chạy mất dạng. 

Sự tình này, khiến mọi người có chút ngơ ngác. Bạch Dương gãi gãi đầu, cười trừ:

- Xem ra, Lâm em chạy trốn còn dứt khoát hơn Lâm chị nhỉ?

- A, đội trưởng! Frozen! Mấy anh!

Lục Ý Uyên chạy về phía đàn anh đàn chị của mình, sau đấy đưa tờ đơn của Lâm Tử Hàn cho bọn họ, lo lắng nói:

- Cậu ấy nhờ em đưa cho anh chị đấy ạ.

- !!!

Sắc mặt của mọi người đều biến đổi. Vì đây, là đơn xin rút khỏi câu lạc bộ bóng rổ của Lâm Tử Hàn. 

Xem ra, sự việc của hôm thứ bảy, đã ảnh hưởng đến chị em Cự Giải và Lâm Tử Hàn rất nhiều. 

Giờ nghỉ trưa...

Khu D - năm hai...

Lục Ý Uyên cùng Bối Tiêm Tiêm đi ăn ở ngoài về, vô tình bắt gặp giáo viên ngoại quốc Milley trên hành lang. Như một bản năng của một người con gái khi bắt gặp tình địch của mình, thái độ của Lục Ý Uyên đối với Milley, vô cùng bài xích. 

Những hành vi lả lướt cùng dựa dẫm vào Ma Kết của Milley, đã bị Lục Ý Uyên phát giác nhiều lần. Từ đấy, cô đã sinh ra ác cảm với cô giáo thực tập này. Nghĩ đến chuyện trước đây Ma Kết phải nhường áo ngoài cho Milley, khiến tâm Lục Ý Uyên sôi sùng sục. Mà cô cũng nhận ra, Milley cũng chẳng hề ưa mắt cô. 

Vậy nên, bầu không khí giữa hai người này, rất dễ đoán.

- Cuộc chạm trán giữa hai kẻ cuồng thầy Ma Kết à?

Lâm Tử Hàn và Tiêu Vỹ tình cờ đi ở phía cuối hành lang. Thấy sự chạm mặt giữa Lục Ý Uyên và Milley, không khỏi lên tiếng cảm thán. Tiêu Vỹ nghe mà buồn cười, đáp:

- Mày cẩn thận cái miệng. Không khéo cả hai đề---

- Á~ 

Bỗng nhiên, tiếng kêu đau của Milley vang lên vô cùng sướt mướt, ngắt ngang câu nói của Tiêu Vỹ. Đến lúc nhìn lại, thì Milley đã ngã xuống sàn, đổ cả ly cà phê đá lên người. 

- A, Ý Uyên à. Dù em thích Mr. Dương thế nào, cũng không nên đối xử với cô như thế chứ?

- Dạ?

Lục Ý Uyên khi không lại bị bêu tội, gương mặt lúc này trở nên vô cùng ngơ ngác. Khác hoàn toàn với vẻ mặt hằm hằm mới vừa xong. Ngay cả Bối Tiêm Tiêm đứng cạnh cô cũng điếng người.

Milley tỏ vẻ khổ sở vì bị ly cà phê đá đổ vào người, tiếng tục trách cứ:

- Cô biết mình có hơi thân thiết với Mr. Dương. Nhưng vì thế mà em căm ghét cô đến mức độ này, thì hơi quá đáng rồi đấy. Ah, my leg~

- ...

Rõ ràng Lục Ý Uyên chỉ đi ngang qua Milley, vậy mà giờ đây cô giáo này lại tự biên tự diễn và đổ hết tội lỗi lên đầu cô. Lục Ý Uyên lần này phải nhìn Milley bằng một cái nhìn khác rồi. 

Hành lang tầng trệt khu D nhanh chóng kéo sự chú ý của nhiều người. Khi hay tin hoa khôi năm hai đã đẩy ngã giáo viên ngoại quốc, vì sự ghen tuông với giáo viên đẹp trai nhất trường. Toàn nhân vật đình đám thế này, sao lại không thú vị cho được?

- Oh no, my leg. It's very hurt. 

Milley vừa ôm chân, vừa đau đớn than thở, khiến những học sinh khác càng chỉ trích Lục Ý Uyên hơn. Có vài cậu nam sinh đã chạy đến giúp Milley đứng lên, rồi lớn tiếng trách mắng Lục Ý Uyên. Khoảng khắc đấy, khóe môi Milley không khỏi cong lên, hiện đầy ý cười. 

Lục Ý Uyên nhìn thấy được, sắc mặt càng thêm mất kiên nhẫn. Nhưng vẫn cố nhịn, rồi nhoẻn miệng cười một cách dễ thương. Giọng nói đột nhiên cao vút, lại vô cùng líu lo:

- Ai nhaaaa~ 

- ...

Một tiếng luyến láy này, khiến nhiều người sởn hết da gà, trong đấy có Lâm Tử Hàn. Nghe còn thảo mai hơn cả Milley.

- Cô Milley à, cô nói gì thế? Ý Uyên hổng hỉu gì hết á~ Sao Ý Uyên lại làm cô Milley ngã được chứ? Cô Milley cao to hơn Ý Uyên nhiều thế này cơ mò? Thể lực của Ý Uyên hổng có tốt chút nào hớt, dù có lấy đà chạy từ đằng kia đến cũng chưa chắc tông đổ cô Milley đang đứng sừng sững thế này đâu ó~

- W-What...

Lục Ý Uyên không chỉ giả vờ đáng yêu vô tội, mà còn cố tình châm biếm dáng vẻ cao lớn của Milley, khiến Milley tức đến mức đỏ cả mặt. Nhưng Lục Ý Uyên vẫn tiếp tục tỏ vẻ dễ thương, môi nhỏ chúm chím nói:

- Huhu, Ý Uyên hổng hề có ý xấu gì hết. Sao cô Milley lại vu oan cho Ý Uyên chứ? Ý Uyên thật lòng cúi chào cô Milley mà. Sao cô lại nói Ý Uyên đẩy cô chứ? Hông lẽ, Ý Uyên đã làm gì khiến cô ghét Ý Uyên rồi a? Hức, Ý Uyên làm sai điều gì, cô Milley phải dạy dỗ Ý Uyên chớ? Cô hổng nói ra thì Ý Uyên hổng biết đâu. Cô làm thế này, Ý Uyên càng thấy thất vọng a. Dù sao cô Milley cũng là giáo viên của Ý Uyên mà, hức? 

Nói rồi, Lục Ý Uyên liền ngồi bệt xuống đất, chân giãy giụa rồi ăn vạ với Milley:

-  Ý Uyên không thích bị đổ oan đâu, hức! Ý Uyên ghét bị vu oan lắm, hức! Hông chịu đâu, hông chịu đâu! Oahuhuhu...

Milley: "..."

Mọi người: "..."

Lối phản ứng của Lục Ý Uyên nằm ngoài tầm dự đoán của tất cả mọi người. Đặc biệt là Milley. Có ai ngờ, Lục Ý Uyên lại dùng thủ pháp ăn vạ của Milley để trả đũa lại cô ta. Có điều, mặt của Lục Ý Uyên còn dày hơn cả Milley. Mới giãy giụa mấy câu mà giờ đã khóc bù lu bù loa đòi công bằng. Như thế này, khiến Milley không khỏi lúng túng. 

- Oaaaa huhuhuhu! 

- Đ-Đủ rồi. L-là cô trượt chân, em nín đi a.

Lục Ý Uyên đột nhiên gào khóc to hơn nữa, khiến Milley bất đắc dĩ chịu thua, thừa nhận chính mình nhầm lẫn rồi bỏ đi. Lúc này, Lục Ý Uyên liền ngậm mồm lại, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm chỉnh. Cô đứng lên, đưa tay lau gương mặt đẫm lệ của mình. Dáng vẻ điềm nhiên trái ngược hoàn toàn với vẻ kêu gào như đứa trẻ vừa xong. 

Phải để người phụ nữ đáng khinh kia nếm phải thất bại do chính chiêu trò của mình gây ra, thì cô ta mới nhớ đời. Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn nhé. Lục Ý Uyên đây không ngán bất cứ ai a. 

Lục Ý Uyên không hề biết, cách đấy không xa, có một người đang quan sát cô.

Bảo Bình mang một số tài liệu ôn tập Hóa sang cho lớp A1 năm hai. Vô tình chứng kiến pha ứng xử của Lục Ý Uyên đối với Milley, không khỏi thích thú. Cô gái Lục Ý Uyên này, trong mắt cô, càng ngày càng tăng độ thiện cảm. 

Là một em gái rất đáng yêu và thông minh.

- Xảo quyệt đấy.

Lâm Tử Hàn cùng Tiêu Vỹ chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Lúc này đi đến, không khỏi cho Lục Ý Uyên một lời khen. Lục Ý Uyên khịt mũi, vẻ mặt ngạo nghễ đáp:

- Quá khen. Chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi. Đụng ai không đụng, dám vu oan cho bổn cô nương. Đúng là bà cô rỗng não!

- Kẻ ngốc mắng một kẻ ngốc khác. Thật buồn cười.

- Yah, thằng điên cuồng chị gái này!

Như mọi khi, Lâm Tử Hàn và Lục Ý Uyên lại lao vào choảng nhau. 

- Lâm Tử Hàn.

- ...

Giọng nói mà Lâm Tử Hàn trốn tránh nhất, lại một lần nữa vang lên. Khiến cuộc đấu khẩu giữa hai kẻ oan gia phải dừng lại. 

- Chúng ta---

Thiên Bình chỉ mới nói thêm hai tiếng, Lâm Tử Hàn lại đột ngột bỏ chạy thêm một lần nữa. Phản ứng này, khiến những người khác đều bất ngờ. 

Sắc mặt Thiên Bình, lại có hơi sầm xuống. 

Lục Ý Uyên, Tiêu Vỹ: "..."

Bảo Bình: "..."

Mọi người: "..."

Lần đầu tiên trong cuộc đời, học sinh trong trường nhìn thấy một Lâm Tử Hàn ngạo bá đang bỏ trốn. Và thấy một Frozen luôn lãnh đạm đang đuổi theo Lâm Tử Hàn.

Một cảnh tượng thật khó xem.

Bốp!

Mắt thấy không thể bắt kịp Lâm Tử Hàn, Thiên Bình liền tháo giày ra và trực tiếp ném trúng Lâm Tử Hàn. Cuối cùng, cũng tóm được. Cô chạy đến, thở gấp, một tay nắm gáy áo Lâm Tử Hàn, sắc mặt vẫn lãnh đạm, cất giọng:

- Tôi bảo, muốn nói chuyện với cậu. Lâm Tử Hàn.

...

- Ủa? Cái gì đây?

Lục Ý Uyên cùng Bối Tiêm Tiêm và Tiêu Vỹ vừa chứng kiến cảnh Thiên Bình dùng chiếc giày ném trúng Lâm Tử Hàn, không khỏi khoái chí. Đến khi định về lớp, thì chợt phát hiện dưới nền nhà có vật gì đấy. 

- Nó là gì ấy nhỉ?

Tiêu Vỹ nhặt thứ kim loại ấy lên, lại ngửi thấy có mùi nước hoa mà Milley dùng, khẽ nhướn mày:

- Hình như là của cô Milley làm rơi.

Nhưng những thanh móc kim loại nhỏ này trông vô cùng khó đoán. Đây là vật gì? Có tác dụng gì? Trông cũng chẳng giống kẹp ghim giấy. 

- Ồ? Món đồ gì lạ vậy ta?

Ba người Lục Ý Uyên, Bối Tiêm Tiêm và Tiêu Vỹ đang tập trung vào món đồ kỳ lạ vừa nhặt được. Đột nhiên lại có giọng nói của người thứ tư vang lên, khiến bọn họ giật cả mình. Hóa ra là thằng nhóc trong Hội học sinh Lý Tây Lạc.

Lý Tây Lạc tùy tiện chen ngang, ngắm nghía vật lạ trên tay Tiêu Vỹ rồi thốt lên:

- Ô? Cái này dùng để cạy khóa được nè. Trong phim hay có á.

Nói rồi Lý Tây Lạc mỉm cười một cách vô tội, lại hỏi:

- Mấy cậu làm sao có thứ này vậy?

- Này hả? Hình như của cô Milley làm rớt. 

- !!!

Bỗng nhiên, bốn bạn học nhìn nhau, ánh mắt dường như đều hướng đến một suy nghĩ. Bối Tiêm Tiêm lên tiếng trước:

- Tủ đồ của Ý Uyên, là bị cạy khóa đó. Lúc nãy cô Milley còn cố tình gắp lửa bỏ tay người cho Ý Uyên nữa.

- Không lẽ nào?

- Vậy, tớ xin phép thu cái này cho Hội học sinh điều tra nhé?

Lý Tây Lạc nhanh chóng cướp lấy món đồ kỳ lạ kia đi, ung dung mỉm cười rồi rảo bước đến phòng Hội. Đến đột ngột, mà đi cũng đột ngột. Khiến cho ba người bạn còn lại không phản ứng kịp. 

Cậu bạn này, thật bí bí ẩn ẩn.

...

Sân sau khu D...

Dưới tán cây xanh, có hai bóng người đang ngồi trên ghế đá, một nam một nữ. Nhưng thật tĩnh mịch, vì chỉ có âm thanh rì rào của gió thổi.

Lâm Tử Hàn cúi người, đầu không dám ngẩng. Nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn liếc nhìn bàn tay đang dán băng cá nhân của người ngồi cạnh. Im lặng không nói gì.

Rốt cuộc, cũng là Thiên Bình lên tiếng trước. Vì cô là người muốn nói chuyện với đối phương. Ngữ điệu cô nhàn nhạt:

- Sao cậu lại bỏ chạy?

- ...

Mới mở đầu đã phải đối mặt với câu hỏi này, khiến Lâm Tử Hàn càng thêm khó xử. Ánh mắt cậu giấu dưới khuỷu tay, càng thêm áy náy. Sau một lúc im lặng, Lâm Tử Hàn chợt cất giọng, giọng điệu vô cùng thấp:

- Xin lỗi.

- ...

Đối phương im lặng không nói gì. Còn Lâm Tử Hàn, vẫn tránh sự giao tiếp ở ánh mắt, nhưng lại một lần nữa lên tiếng:

- Thiên Bình, tôi xin lỗi. 

Ngừng một chút, ngữ điệu của Lâm Tử Hàn càng thêm tội lỗi, nói:

- Xin lỗi vì đã khiến chị rơi vào tình huống nguy hiểm. Hành động của tôi, đã suýt lấy đi tính mạng của chị. Vì vậy...

Nói đến đây, Lâm Tử Hàn khẽ cắn môi, ngữ điệu chứa đầy sự tắc trách:

- Tôi, không còn mặt mũi nào để đối diện với chị, Thiên Bình. Nhìn vào vết thương ấy, tôi không có can đảm để đối mặt với chị. Đó là lỗi lầm mà tôi đã rất ân hận. 

- ...

Lâm Tử Hàn không hề nói dối. Những ngày qua, cậu đã vô cùng hối hận vì những gì đã và có thể xảy ra vào buổi tối hôm ấy. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời, cậu mang theo một sự áy náy tột cùng. Vì thế, cậu không dám đối mặt với Thiên Bình. Vừa thấy cô, liền bỏ chạy. 

Bởi lẽ, người con gái này, từ lâu đã có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cậu.

- Tôi, sẽ nhận lời xin lỗi của cậu.

Lời xin lỗi của Lâm Tử Hàn, một lúc sau, mới có phản hồi từ người ngồi cạnh. Thiên Bình vẫn giữ giọng điệu bình đạm, cất lời:

- Có vẻ phụ huynh cậu đã dạy dỗ và trách phạt cậu đủ rồi, nên tôi cũng không còn gì để nói về chuyện đấy. 

- Chị... 

Sự tha thứ dễ dàng của Thiên Bình, khiến Lâm Tử Hàn bị bất ngờ. Cậu ngẩng đầu, khó tin cất tiếng:

- Không phải chị đã từng cảnh cáo tôi. Nếu tôi động đến Sư Tử, thì sẽ không tha cho tôi sao? Chuyện đấy, sao lại bỏ qua như vậy?

- Sư Tử đã không tính toán với cậu. Thì tôi có tư cách gì để trách mắng cậu?

- ...

Câu trả lời của Thiên Bình, khiến Lâm Tử Hàn hơi chút sững sờ. Thấy vậy, Thiên Bình lại giải thích:

- Như tôi đã nhắc nhở, động thái đáng nghi của cậu trong tuần qua, khiến tôi bất an vì nghĩ rằng cậu đang bày trò hại Sư Tử. Nên khi biết sự thật đằng sau vụ Tống Thanh, tôi không mấy bất ngờ gì, vì tôi đã đoán trước. Chỉ là không biết cụ thể cậu đã làm gì thôi. _Ngừng một chút, Thiên Bình lại tựa lưng ra sau, nói:

- Sư Tử không trách gì cậu, nhưng vì tôi, cậu ta đã thay tôi trách cứ cậu. Cự Giải, chị hai cậu đã thay cậu xin lỗi mọi người. Ba mẹ cậu cũng đã tự phạt cậu mà không cần dựa vào nhà trường hay cảnh sát. Vừa rồi, cậu cũng đã biết lỗi của mình. Như vậy chưa đủ để chấm dứt chuyện ngày hôm đấy sao?

- ...

Lâm Tử Hàn không nói gì. Nhưng nhận được sự tha thứ thật sự từ Thiên Bình, khiến tâm tình cậu có chút râm ran. Sắc mặt vậy mà đã tốt hơn một chút. Nhưng chưa được bao lâu, Thiên Bình lại cất tiếng:

- Nhưng mục đích tôi muốn nói chuyện với cậu, không phải vấn đề này. _Nói đến đây, Thiên Bình quay sang nhìn Lâm Tử Hàn, lãnh đạm tiếp:

- Mà là về chị hai cậu, Cự Giải.

- ...

- Kể từ thứ bảy tuần trước, Cự Giải đã bắt đầu trốn tránh chúng tôi. Tôi biết, cậu ấy không thật sự muốn như vậy. Và tôi cũng biết, cậu hẳn hiểu lý do vì sao Cự Giải lại như thế, đúng không?

Nghe lời này, Lâm Tử Hàn có chút bất ngờ. Bất ngờ vì chuyện Cự Giải trốn tránh nhóm bạn Thiên Bình. Không phải hôm ấy, Cự Giải đã nói đó là những người bạn đầu tiên của chị ấy sao? Sao bây giờ, chị ấy lại trốn tránh bọn họ? 

Lẽ nào, là vì cậu sao?

- Haiz...

Nhìn thấu được lý do khiến Cự Giải trốn tránh, Lâm Tử Hàn có chút tội lỗi mà thở dài. Đoạn, cậu quay sang nhìn cô, hỏi:

- Chị chủ động tìm tôi, là vì Sư Tử, đúng không? Không phải vì cảm xúc của chị hai hay bất cứ ai trong nhóm bạn. Càng không phải vì cảm xúc của chị. Mà là vì Sư Tử, có đúng không?

- Ừ.

Thiên Bình đưa ra câu trả lời không một chút chần chừ. Điều này khiến Lâm Tử Hàn thêm một chút lo lắng. Lúc này, bên trong cậu đang dâng lên một cảm xúc vô cùng kỳ lạ. Cảm giác lo ngại xen lẫn hồi hộp, cậu lên tiếng:

- Chị. Giữa chị với Sư Tử, là gì?

- ???

- Chị và Sư Tử, không, chị đối với Sư Tử, là tình bạn đơn thuần... hay là cảm xúc khác?

Trước câu hỏi và thái độ hồi hộp xen lẫn khẩn trương của Lâm Tử Hàn, Thiên Bình có chút ngơ ngác:

- Sao cậu lại...

- Chị nhất định phải trả lời thật lòng. Tôi muốn chính chị xác nhận. Bởi vì tôi cảm thấy, chị vì Sư Tử mà dung thứ và hành động quá nhiều. Thật khó hiểu nếu hai người chỉ là bạn bè đơn thuần.

Thiên Bình hơi nhíu mày, bởi thái độ của Lâm Tử Hàn có hơi khác lạ. Cô bình đạm trả lời:

- Sư Tử là người bạn tốt nhất của tôi. Có gì khó hiểu khi tôi muốn bạn mình có được những thứ tốt đẹp nhất? 

- Vậy sao? Vậy thì tốt.

Lâm Tử Hàn thở nhẹ một hơi. Cuối cùng, cậu cũng minh bạch được vấn đề này. 

Nếu là trước đây, cậu đương nhiên không hề lo ngại vấn đề này. Cậu cũng chắc chắn sẽ biết được giữa Sư Tử và Thiên Bình là tình bạn hay là tình yêu. Nhưng bây giờ, cậu không thể thấu suốt nổi.

Bởi vì, cậu đã trở thành người trong cuộc.

Bởi vì, cậu đã thích... Thiên Bình.

Cậu vốn dĩ đã có ấn tượng với cô về những vất quấn băng khắp hai bàn tay. Lần vô tình gặp cô lén lút tự sơ cứu vết thương lớn trên tay trái của mình, cậu đã bắt đầu tò mò về cô. Đến khi bị cô phát giác ra mối quan hệ giữa cậu và Cự Giải, cậu càng cảm thấy hứng thú với cô hơn.

Và gần đây nhất. Chứng kiến cách tránh đòn tấn công từ một cô gái không một tấc sắt trong tay là cô, đã chính thức thu hút toàn bộ tâm trí của cậu. Khoảng khắc cô dùng chiếc giày của mình để chặn lại đòn tấn công của con dao, trông vừa cơ trí, cũng vừa đáng yêu.

Vậy nên, Thiên Bình đã từng bước thu hút cậu. Đến khi cậu nhìn lại, đã nhận ra bản thân đã bị cô cuốn hút mất rồi.

- Lâm Tử Hàn.

Bất chợt, Thiên Bình lại lên tiếng, vô tình kéo Lâm Tử Hàn ra khỏi dòng cảm xúc hân hoan của mình. Giọng nói của cô vẫn ảm đạm và bình lặng như cũ, nhưng lần này, lại mang thêm chút khuyên nhủ:

- Đừng tự cô lập cảm xúc và tự do của chị hai cậu nữa. Bảo vệ người khác, có rất nhiều cách. Nhưng cách của cậu, không phù hợp.

- Ừ, chị nói đúng.

- ...

Lâm Tử Hàn nay lại dễ dàng đồng thuận lời của mình, khiến Thiên Bình hơi ngoài ý muốn. Cậu không biết đến chút biến chuyển của cô, mà thừa nhận:

- Tôi đã quá độc tài và cố chấp, khi nghĩ những gì mình làm là bảo vệ chị hai. Điều ấy không làm chị hai vui, thì nó đúng là lối đi sai trái mất rồi. Sao tôi không nhận ra điều này sớm hơn, cho đến khi nhiều chuyện xảy ra, mới có thể tỉnh ngộ. 

- Điều này còn phải hỏi sao? Phải ngã một lần, mới biết đau chứ. 

Sắc mặt Thiên Bình cư nhiên lại có chút thư thản, cất lời an ủi:

- Phải phạm sai lầm, mới biết lỗi của mình là gì, không phải sao?

- Sweetheart...

Ánh mắt Lâm Tử Hàn nhìn Thiên Bình bỗng trở nên lấp lánh. Biểu cảm này hệt như khi cậu ta đối với Cự Giải, vẻ mặt cún con. Nhưng bày ra với cô, không phải có hơi sai sao? 

Thiên Bình khẽ hắng giọng, rồi vạch tay áo bên trái của mình lên, có một vết kết vảy mảnh, nói:

- Vết thương đã khỏi hoàn toàn. 

- Ồ? May quá.

- Nên đừng gọi tôi là Sweetheart nữa.

- A...

Thôi xong, sự giao kèo giữ bí mật kia đã hết thời hạn. Vẻ mặt của Lâm Tử Hàn lập tức xịu xuống. Nhưng Thiên Bình không quan tâm đến tâm trạng cậu ta. Nhớ ra còn một chuyện, liền từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy. Cô đưa nó cho Lâm Tử Hàn, cất lời:

- Trả lại cho cậu, chúng tôi không chấp nhận. 

- ...

Đây là đơn xin rút khỏi câu lạc bộ bóng rổ của Lâm Tử Hàn. Nhận nó, Lâm Tử Hàn có chút buồn cười. Giọng của Thiên Bình lại cất lên:

- Mọi chuyện đã qua, cũng đến lúc bắt đầu lại thôi. Đừng trốn tránh nữa. 

Nói đến đây, cô chợt đứng lên, khẽ đặt tay lên vai cậu, nói:

- Cậu, và cả Cự Giải cũng vậy. 

- ...

...

Phòng Hội học sinh...

- Em nói đây là đồ của cô Milley làm rơi sao? Lý Tây Lạc?

Cự Giải và Xử Nữ quan sát lại món đồ mà Lý Tây Lạc mới đem đến, có chút khó tin nên cần xác nhận lại. Lý Tây Lạc gật đầu, cười cười:

- Tiêu Vỹ nói nó có mùi nước hoa của cô Milley. Hơn nữa ở ngay chỗ cô Milley ngã nên bọn em nghĩ là đồ của cô ấy.

- Nhưng cái này, có phải là để cạy khóa không? 

Xử Nữ vẫn không biết công dụng của loại đồ vật này. Đột nhiên nghĩ đến, lại có ý tưởng. Cậu vội vàng chạy đi đâu đấy. Một lúc sau thì quay lại với một ổ khóa trên tay.

Xử Nữ lau chút mồ hôi trên trán, cười cười:

- Hehe, chúng ta thử xem có cạy khóa được không. Như vậy liền biết món đồ này có công dụng gì mà hê hê.

- Nếu thành công, chúng ta lập đội đi chôm chỉa, được ấy nhờ?

- Hai anh chị a, hai người đều là những tấm gương trong Hội học sinh đó nha. Đàn em vẫn đang còn ở đây đây này. Hội trưởng mà thấy được thì---

- Tôi thấy gì? Thì sao?

Lý Tây Lạc đang nghêu ngao, mà không để ý đến sự xuất hiện bất thình lình của Xà Phu ở sau lưng mình. Nên khi Xà Phu vừa cất giọng, cậu liền bị dọa cho một trận. 

Giờ thì, toàn bộ những vị trí cấp cao trong Hội học sinh đều đang chụm lại để cạy một ổ khóa bằng thứ đồ đáng ngờ.

Hây ya, sự cương chính của Hội học sinh đâu hết rồi a?

...

Giờ ra về...

Trên chuyến xe buýt số chín, phía hàng ghế cuối chỉ có hai học sinh ngồi cùng nhau, một nam một nữ. 

Cậu trai im lặng là dáng vẻ bình thường, nhưng cô gái ngồi cạnh cũng trầm tư im ắng, thì hơi khác thường.

Thiên Yết vì muốn tập luyện thêm cho Nhân Mã nên đã ở lại trường. Đấy là lý do mà lúc này, Song Ngư đi theo Kim Ngưu về nhà. Với cái cớ muốn cô trả công cho chức vụ là vệ sĩ tối thứ bảy tuần trước của mình. Nhưng mục đích, là muốn Kim Ngưu về đến nhà an toàn, không gặp phải thứ hạng cặn bã xã hội như lũ biến thái chẳng hạn.

Thật khác lạ, vì Kim Ngưu hôm nay lại im lặng không nói gì. Trông không giống đang buồn phiền điều gì đấy. Mà giống như đang suy tư hơn.

- Song Ngư này.

Bỗng, Kim Ngưu lên tiếng, nghe có vẻ có điều tò mò. Song Ngư vẫn lim dim nhắm mắt, lười biếng đáp:

- Gì?

- Cậu nghĩ hung thủ chơi khăm Lý Yên và Lục Ý Uyên là ai?

Hóa ra, điều khiến Kim Ngưu trầm tư là những vụ chơi khăm xảy ra trong mấy ngày qua. Cô đưa tay xoa cằm, nghiền ngẫm:

- Ban đầu tôi đã nghe lời cậu, có chút đánh giá Lý Yên hơn là thắc mắc về thủ phạm. Nhưng đến hiện tại thì tôi không nhịn nổi tò mò rồi. Lý Yên dù sao cũng mới chuyển đến chưa đầy một tháng, trông cậu ấy cũng không giống như gây sự với ai. Không lẽ đây là một vụ bắt nạt a?

Trái với Kim Ngưu, Song Ngư lại chẳng thèm bận tâm đến những chuyện ấy, vẫn tiếp tục nhắm mắt mặc kệ sự đời. Cô nhìn sang bộ dạng bất cần của anh, chau mày:

- Tốt xấu gì cậu ấy cũng là bạn gái cũ của cậu mà. Cậu không tò mò về hung thủ sao? Có thể là một vụ bắt nạt đấy.

- Nực cười.

Song Ngư đột nhiên cười nhạt một tiếng, ngữ điệu cất lên vô cùng chán ghét, nói:

- Là tự cậu ta bày trò, bắt nạt gì chứ.

- Hả?

Lúc này, Song Ngư bỗng mở mắt, ngồi ngăn ngắn lại. Anh nhìn cô, nét mặt phút chốc trở nên nghiêm chỉnh. Ý từ dò hỏi:

- Cậu, có muốn nghe chuyện đã xảy ra giữa tôi và cậu ta không?

- ...

Trước sự sững sờ của Kim Ngưu, Song Ngư thật sự đã kể về câu chuyện trước đây của anh.

Hóa ra, trước đây, Song Ngư vốn dĩ không có bộ dáng bất cần và khó gần như bây giờ. Anh chỉ có chút lười nhác, nhưng vẫn hòa nhập với mọi người.

Cũng giống như Lý Yên, năm hai cao trung, Song Ngư mới chuyển đến Zendis. Là một học sinh mới. Nhưng trái với Lý Yên, Song Ngư rất nhanh đã hòa nhập với môi trường mới. Còn Lý Yên, trở thành tâm điểm bị bắt nạt và làm khó của nhiều người.

Khi Lý Yên chuyển đến Zendis, cô rất mờ nhạt so với những người khác. Nhưng không lâu sau đấy, Lý Yên nhanh chóng trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Bởi vì ngoại hình tầm thường cùng với sự vụng về và rụt rè trong giao tiếp của cô. Không ai thích một người nhút nhát cả, vì vậy, Lý Yên nhanh chóng bị làm khó dễ và sai vặt. 

Có một lần, trên dãy hành lang, Song Ngư đang song hành cùng bạn cùng lớp, lại vô tình đụng phải một người. Khiến chồng sách trên tay đối phương bị đổ xuống. Người này là Lý Yên. Đây, là lần đầu tiên anh và cô gặp nhau.

Lần đấy, Song Ngư đã giúp Lý Yên nhặt những cuốn sách ấy lên. Qua đấy, anh mới biết, đống sách vở này là do bạn bè cùng lớp của cô bắt ép cô mang lên cho giáo viên. Khi cô đi rồi, bạn cùng lớp anh mới cho biết, cô là học sinh mới hay bị bắt nạt. 

Có một lần, Song Ngư ngủ quên trong phòng thể chất sau khi cất dụng cụ thể dục. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Ngạc nhiên hơn, anh còn thấy thấy sự tồn tại của Lý Yên. Hóa ra, là cô bị bạn bè nhốt ở trong này. Thế nhưng cô lại không la hét kêu cứu. Anh hỏi vì sao thì cô nói sợ anh tỉnh giấc. 

Đây là thứ hai anh và cô gặp nhau.

Một lần khác, Song Ngư có xô xát với vài đàn anh, vì anh là học sinh mới. Truyền thống ma cũ bắt nạt ma mới khá quen thuộc trong lối sống học đường. Sau đấy, anh lên sân thượng và cúp tiết. Trùng hợp, hôm ấy Lý Yên bị bạn bè bắt mang chậu hoa lên sân thượng thay lớp, liền gặp Song Ngư. Vừa thấy anh, cô vội bỏ chạy, nhưng một lúc sau lại xuất hiện với túi băng bông. Hóa ra là chạy đi lấy đồ sơ cứu vết thương do đánh đấm trên người anh. 

Đây là lần thứ ba hai người gặp nhau.

Một lần nữa, Song Ngư lại cúp tiết âm nhạc và chui vào phòng thể chất ngủ. Lý Yên cất đồ, thấy đã ra về mà Song Ngư vẫn ngủ, nên liều mình đánh thức anh dậy. Nhưng lại phát hiện Song Ngư đang ốm. Cô vội vàng lay anh dậy nhưng Song Ngư sốt cao đến mức toàn thân choáng váng. Vì vậy, Lý Yên đã khốn đốn cõng Song Ngư trên lưng và đưa anh đến phòng y tế. 

Lần này, đã là lần thứ tư anh và cô tiếp xúc với nhau. Lúc này, trong tâm mê man của bản thân, Song Ngư lại có chút rung động. Đối với cô gái vụng về và nhút nhát trước mặt, anh lại có thiện cảm.

Hôm sau, Song Ngư vô tình thấy Lý Yên bị bắt nạt. Là vì buổi chiều hôm qua, cô đã không cất hết đồ thể dục cho bọn họ, do đưa anh xuống phòng y tế. Lúc đó, Song Ngư cảm thấy có lỗi nên đã bước đến bảo vệ Lý Yên và tuyên bố cô là bạn gái của mình. Mặc dù Song Ngư chỉ là học sinh mới, nhưng khi nghiêm túc, lại rất có dáng vẻ vững vàng. Bọn bắt nạt bất đắc dĩ đành phải rời đi. 

Trước sự ngỡ ngàng của Lý Yên, Song Ngư lại cười. Nói rằng đừng để ý những lời vừa rồi. Đây là cái cớ để giúp cô không bị làm khó dễ. Nếu thấy tiện, cô có thể dùng nó để bản thân không gặp rắc rối. Còn nếu cô không thích danh hiệu này, thì anh sẽ tuyên bố với mọi người rằng đây không phải lời thật. Sau đấy thì anh rời đi. 

Mà mặt Lý Yên lại vô cùng ửng hồng. Trong tim như có ngàn thiên thần nhảy múa.

Thế nhưng, ngày hôm sau, bọn bắt nạt kia đã gọi người của mình đến đánh Song Ngư. Sau cùng, Song Ngư là người chiến thắng, nhưng vẫn để lại nhiều vết thương. Lý Yên liền mua thuốc và sơ cứu giúp anh. Lúc này, Song Ngư đã cảm thấy rất vui, còn xoa đầu cô. Anh, trong cảm xúc dạt dào của mình, đã ngỏ lời hỏi cô có muốn làm bạn gái của mình không? Điều này khiến Lý Yên vô cùng bất ngờ. Cô ngại ngùng, nhưng cũng muốn làm giá một chút nên trả lời rằng cần thời gian để suy nghĩ. Tuy chưa nhận được câu trả lời, nhưng Song Ngư vẫn rất vui. 

Trong thời gian làm giá của mình, Lý Yên đã bị mỉa mai rằng Song Ngư tuyên bố làm bạn trai cô, chỉ để bảo vệ cô hoặc là sẽ chóng chán với cô mà thôi. Khi đấy, Lý Yên đã rất giận giữ và tiết lộ rằng cô đang cân nhắc trả lời lời tỏ tình của Song Ngư. Tất nhiên, mọi người không ai tin. Lời đồn này nhanh chóng đến tai của Song Ngư, nhưng Song Ngư đã vui vẻ thừa nhận, đó là sự thật. Anh đúng là đang chờ câu trả lời của Lý Yên. Trước sự thật này, ai cũng kinh ngạc. Bởi lẽ Song Ngư là một nam sinh được nhiều người mến mộ, còn Lý Yên là nữ sinh bị nhiều người chướng mắt. Chuyện Song Ngư thích Lý Yên, thật trái ngược và hệt như trong truyện cổ tích. 

Cũng nhờ thế, mà Lý Yên có thêm chỗ dựa, dần dần trở nên hống hách. Cô dường như rất hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi, nên mãi cũng chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh. Cô muốn anh làm thêm nhiều điều vì mình. Dần dần, Song Ngư bắt đầu cảm thấy Lý Yên không còn giống như ban đầu nữa. Sự đơn thuần và tốt bụng của cô, dường như đang bị phai nhạt. Cảm xúc của anh, cũng không còn nhiều và tích cực như trước. Ngay lúc ấy, thì Lý Yên đã đồng ý trở thành bạn gái anh. Anh đã suýt bỏ cuộc, nhưng may mà cô kịp dừng đúng lúc. 

Hai người hẹn hò khá êm đềm, được nửa năm, thì có người mới xuất hiện. Đó là em gái của gã côn đồ đã gây sự ở quán Karaoke hồi đầu năm. Cô ta thách thức với Lý Yên sẽ cướp đi Song Ngư, nhưng Lý Yên lại kiêu ngạo không chút lo sợ, còn nói rằng Song Ngư sẽ vì mình mà làm rất nhiều thứ. Vì thế, mọi chuyện tan rã từ đây.

Cô gái kia đã thách Lý Yên khiến cho Song Ngư quỳ tư thế con chó, đeo xích chó và sủa gâu gâu gâu trước căn tin vào giờ ăn trưa. Sau đấy phải chịu nhịn phản ứng của người nhìn giành cho mình, thì cô ta mới tin lời của Lý Yên. Không ngờ, Lý Yên lại đồng ý điều ấy, còn nói những lời xem Song Ngư như đồ vật của mình, để phô bày sức ảnh hưởng của mình đến anh. Đáng tiếc rằng, Song Ngư đã nghe thấy tất tần tật nội dung của cuộc trò chuyện này. Sau đấy, anh đã gặp Lý Yên, chất vấn suy nghĩ xem nhẹ anh của cô về mình, rồi giận dữ bỏ đi. Lúc này, hai người chính thức ở trong giai đoạn cãi vã.

Anh đã bị tổn thương. Một chút rung động của anh dành cho cô, đã bị tan vỡ. Anh đã trốn tránh cô. Anh không muốn đối diện với sự thật đau lòng này. 

Mọi chuyện vỡ lỡ, Lý Yên lại không hề nhận ra lỗi lầm của mình, mà lại quay sang căm hận cô gái kia. Lý Yên, đã bày trò hãm hại cô gái đấy. Và rồi, anh trai cô ta đã tìm đến Lý Yên. Vì quá sợ hãi, nên Lý Yên đã đổi thừa cho Song Ngư. Là Song Ngư sai khiến cô làm vậy. Sau đấy, Song Ngư đã gặp rắc rối với đám người ấy. Nhưng nhờ cô em gái kia, nên hiểu lầm được giải tỏa.

Lần này, Song Ngư đến đối mặt với Lý Yên lần cuối cùng. Trước sự chất vấn của anh, cô lại không nhận ra lỗi của mình và đổ hết lỗi cho anh một cách ích kỷ. Điều này khiến anh thất vọng cùng cực, nên đã chia tay với cô. Lý Yên đã nổi điên sau đấy, cứ thấy người con gái nào nói chuyện với anh, liền hãm hại người đấy. Dần dần, chẳng ai dám làm quen với Song Ngư. Giai đoạn cuối năm, cùng thêm chuyện tư từ gia đình, mà Song Ngư, cũng dần dần đánh mất cảm hứng giao tiếp với người khác. Con người anh bắt đầu khép kín và nguội lạnh. Cùng với sự theo đuổi phiền phức của cô gái có anh trai là côn đồ kia, nên năm ba anh đã chuyển trường.

- ...

Sau khi nghe câu chuyện của Song Ngư, tâm trạng của Kim Ngưu lại trở nên nặng nề. Cô là người tò mò về chuyện đã xảy ra, nhưng cô không nghĩ đến, nó lại tồi tệ như vậy. Nhưng, câu chuyện này, vẫn khiến cô hiểu thêm một chút về anh.

Ít nhất, cô cũng biết, trước đây, Song Ngư không khó gần và bất thân thiện như bây giờ. Chỉ là, trải qua những cảm xúc của sự mong đợi và thất vọng bởi người mình thích, khiến anh cũng thay đổi. Đó là lý do vì sao anh lại tuyệt tình với Lý Yên như vậy. Nghĩ đến đây, bên trong cô lại cảm thấy có chút đáng tiếc và buồn bã. 

Trong cảm xúc ấy, hẳn còn có một chút dành cho Lý Yên. Bởi lẽ, ban đầu, giữa hai người họ, là một mối tình rất đẹp. Nhưng kết cục, bản ngã của một người đã kết thúc tất cả. Tâm lý và suy nghĩ của Lý Yên trong những vấn đề trên, là không hợp lý. Nhưng cô ấy, cũng là một người đáng thương. Mọi việc trên đời này, đều có hoàn cảnh của riêng nó. Có lẽ, vì sự bắt nạt và thái độ gay gắt của những người khác, đã khiến lòng chiếm hữu của Lý Yên trở nên ám ảnh, cuối cùng lại là chính bản thân mình phá hỏng tất cả. 

Trải qua chuyện ấy, Song Ngư hẳn đã có một khoảng thời gian tồi tệ. Nghĩ đến điều này, khiến tâm trạng của Kim Ngưu cũng trở nên nặng nề. 

Hóa ra, Song Ngư cũng trải qua một số chuyện khó quên. Giống như chuyện giữa cô và Đỗ Mỹ Hoa. Và, anh đã chọn cách trở thành một con người lạnh lẽo và cứng rắn, để không phải vướng vào những vấn đề tương tự. Đó là lý do vì sao anh thường nhắc nhở cô đề phòng với Lý Yên và những người khác. 

Khi bạn tổn thương bởi sự tin tưởng, bạn sẽ không còn tin vào bất cứ ai nữa.

Cô hiểu đạo lý này. Nhưng cô đã lựa chọn khác với anh. Cô tin, trên đời này, vẫn còn người đáng tin. Không phải bên cạnh cô lúc này, có một người như vậy sao? 

- Vậy...

Bất chợt, Song Ngư lên tiếng sau một hồi lâu im lặng. Anh nhìn cô, gương mặt lười nhác có chút mong đợi, nói:

- Tôi đã kể chuyện của chính mình. Thì cậu, cũng nên chia sẽ tâm sự của mình cho tôi chứ?

- À...

Kim Ngưu có hơi ngỡ ngàng. Một nguyên do khiến Song Ngư tiết lộ câu chuyện cũ của mình, là điều này. Nhưng, cô cũng rất có chính kiến, đáp:

- Tôi sẽ không nói ra đâu. Bạn học Song Ngư à.

- ...

Có vẻ cô không muốn nói ra. Tuy có chút hụt hẫng, nhưng anh cũng không cưỡng ép. 

Anh sẽ chờ, đến lúc cô tự mở lời với mình. Đến lúc đấy, hẳn vị trí của anh đối với cô, đã có chút trọng lượng.

------------ End Chap 62 ------------

[14.10.21]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play