[Out fit đi xem phim - Thiên Bình, Cự Giải, Kim Ngưu, Bảo Bình]
[My ART]
------------------------------
- Chết tiệt! Tìm nó ngay trước khi tao nổi điên! Đừng để tao dùng đến băng của mình, lũ vô dụng!
Lương Nhã Ý một lần nữa thoát khỏi trại giáo dưỡng, có vẻ đang huy động nhân lực để tìm một người nào đấy. Tâm trạng cô ta rất tệ, những lúc thế này, cần có một con mồi để giải trí.
Vô tình, ngay bên kia lớp cửa kính, có một bóng hình vô cùng quen thuộc. Ý cười trên gương mặt Lương Nhã Ý chợt hiện lên, càng lúc càng sâu. Gương mặt đầy kích thích đến mức trông như quái vật.
Con mồi mà cô ta tâm đắc nhất, kia rồi.
"Ting!"
Bỗng, điện thoại Thiên Bình kêu lên một tiếng, có tin nhắn đến. Đây không phải tin nhắn rác, là tin nhắn từ người mà cô không muốn giao du nhất. Nhưng khi đọc xong nội dung tin nhắn, Thiên Bình lại bị ngoài ý muốn, liền nhìn ra bức tường kính xuyên thấu của quán.
Bên ngoài, một hình ảnh quen thuộc đang cầm điện thoại, tay đưa lên chào nhẹ một cái.
Nụ cười của đối phương khiến tâm trạng Thiên Bình không chút hứng thú. Sao lại gặp cậu ta ở đây?
Cách.
- Syrrr!
Đột nhiên, một cảm giác nóng rát ập lên đỉnh đầu rồi dần dần lan xuống khiến Thiên Bình giật bắn mình. Làn da đau rát như bị ngàn mũi kim châm đun nóng đâm vào.
Ngay lúc này, một giọng nói không hề xa lạ vang lên:
- Ôi mô! Xin lỗi, xin lỗi nha, tôi trật chân!
- !!!
Là Lương Nhã Ý.
Thiên Bình không tin nổi vào tai mình, liền quay sang nhìn. Gương mặt của Lương Nhã Ý lúc này, chẳng khác một con quỷ. Cô ta dán sát mặt đối diện với Thiên Bình, hai mắt trợn to, môi cười sâu khóe, giọng nói ồm ồm:
- Lâu - rồi - không - gặp, con - mồi - à~
Một câu nói này, vẻ mặt kinh tởm này, vừa đủ để khiến Thiên Bình nhớ lại quãng thời gian kinh khủng trước đây. Gương mặt lạnh lùng lúc này không tránh khỏi kinh động.
Lương Nhã Ý mãn nhãn, nụ cười còn sâu hơn trước:
- Tao, sẽ khiến mà--- Aaa!
Đột nhiên, một lực tay cực mạnh đẩy Lương Nhã Ý ngã ầm xuống sàn. Cùng lúc ấy, một chiếc khăn bông được phủ lên đầu Thiên Bình, tiếp đến là động tác tay vô cùng nhẹ lau đi vết nóng trên da mặt cô.
- Ây gu, cậu sẽ bị bỏng mất.
- ...
Là Song Tử.
Miệng thì cất giọng bình thản, nhưng cử chỉ lại vô cùng dịu dàng. Như sợ sẽ làm đối phương bị đau.
Chỉ mới vài giây trước, cô đã chán ghét với sự xuất hiện của anh. Nhưng giây phút này, cô lại cảm thấy biết ơn. Vì nếu không có Song Tử, cô sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
- Cảm ơ---
- Áaaa!
Lúc này, tiếng hét của Lương Nhã Ý lại vang lên. Ngắt ngang lời cảm ơn của Thiên Bình.
Lâm Tử Hàn từ lúc nào đã đến bên Lương Nhã Ý, giật mạnh tóc cô ta ra sau, ngữ điệu vô cùng cuồng bạo, gừ một tiếng:
- Mày vừa làm gì Sweetheart của tao? The dirty bitch*! (Đồ chó cái!)
- Aaa! Thằng khốn này! Mày aaa!
Lương Nhã Ý nổi điên, lại bị Lâm Tử Hàn nắm tóc mạnh hơn. Cậu chỉ vừa mới đi vệ sinh một chút, lúc đi ra, vô tình thấy kẻ này cố tình đổ cà phê lên Thiên Bình. Dù sao Thiên Bình cũng là do cậu mời đi uống nước, cô ta dám làm hại chị ấy trong buổi hẹn của cậu.
Sự việc giữa Lâm Tử Hàn và Lương Nhã Ý diễn ra, khiến những người xung quanh đều đổ mắt đến. Thiên Bình thấy không hay, định lên tiếng thì Song Tử lại cướp lời:
- Được rồi. Cô ta đáng bị thế. _Nói rồi anh đỡ cô dậy, nói:
- Bên cạnh có tiệm salon, cậu qua đấy gội đầu đi. Tôi sẽ giúp cậu thu xếp chuyện bên này.
- ...
Song Tử lúc này, thật giống một cô tiên dọn dẹp những rắc rối. Sắp xếp vô cùng ổn thỏa, khiến Thiên Bình có chút bất ngờ. Hóa ra, Song Tử cũng có chút đáng tin hơn ấn tượng của cô. Vì anh chỉ mới xuất hiện, đã vô cùng nhiệt tình. Thật khác với Song Tử mà cô thường tiếp xúc.
Nhưng sau khi Thiên Bình đi rồi, thì sắc mặt của Song Tử bỗng trở nên trầm lãnh. Đôi mắt sâu như đáy đại dương, âm trầm rơi trên người cô gái đang bị Lâm Tử Hàn túm lấy. Anh lấy điện thoại ra, một chiếc điện thoại chưa bao giờ thấy Song Tử sử dụng, gọi cho một người:
- Mưa Rào Coffee. Đối tượng như trong ảnh đã gửi.
Âm giọng của Song Tử, lạnh lẽo khác thường. Nhưng ngay sau đấy, Song Tử lại điều chỉnh nét mặt trở về bộ dạng của thường ngày. Anh bước đến chỗ Lâm Tử Hàn, nói:
- Được rồi. Cậu đang trở thành kẻ vũ phu trong mắt người khác đấy. Không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho chị hai cậu.
- ...
Lâm Tử Hàn chợt dừng tay lại, nhưng sắc mặt lại trở nên hằm hằm khi nhìn sang Song Tử, nhưng không nói gì. Sau đấy thì bỏ ra ngoài, sang tiệm Salon bên cạnh chờ Thiên Bình.
Ánh mắt vừa rồi của Lâm Tử Hàn, khiến Song Tử có chút khó chịu. Nó là cùng một kiểu với ánh mắt Lâm Tử Hàn dành cho anh khi anh thân thiết với Cự Giải. Nhưng lúc ấy, anh thấy bình thường. Hiện tại, anh lại không thích thái độ ấy.
Lúc này, Song Tử lại quay sang nhìn Lương Nhã Ý, đột nhiên mỉm cười:
- Gặp lại sau.
- ...
Câu nói và thái độ của Song Tử, khiến Lương Nhã Ý không khỏi chau mày. Không phải lúc trước cậu ta đã đe dọa cô sao? Lúc này bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy ư?
- ...
Nhưng khi Lương Nhã Ý ra khỏi tiệm cà phê Mưa Rào chưa được bao xa, lại có linh cảm chẳng lành. Cô có cảm giác mình đang bị người khác bám theo, liền rẽ vào một con hẻm để kiểm nghiệm.
Quả nhiên, có vài người khả nghi đã lộ mặt. Cô ta có chút hoang mang, liền lấy điện thoại để gọi cho lão đại của mình. Mà không hề biết sau lưng cô ta, lúc này lại có một bóng người to lớn. Hắn ta một chút cũng không hề nương tay.
BỐP!
...
Trung tâm văn hóa thể thao quận Zaymon...
Phịch!
Thiên Yết ném tấm đệm sàn xuống và ném cho Nhân Mã bộ võ phục Taekwondo, lên tiếng:
- Cậu mặc vào đi, là tôi chuẩn bị cho cậu.
- A?
Nhân Mã nhận lấy, có chút bất ngờ, nghi hoặc:
- Tức là đây là đồ của tớ?
- Ừ.
- Ôi cha mẹ ơi!
Gương mặt của Nhân Mã liền trở nên rạng ngời, nhanh chóng giũ bộ võ phục ra, ướm lên người mình. Sau đấy liền nhìn Thiên Yết bằng đôi mắt cún con:
- Cậu đúng là đại thiên thần mà, Thiên Yết a~
- Tôi thích là đại Boss hơn.
- Hả?
- Không phải đại thiên thần, mà là đại Boss.
Trước sự ngơ ngác của Nhân Mã, Thiên Yết nhìn cậu, ngữ điệu đều đều:
- Cậu từng gọi tôi là đại Boss, không nhớ sao? Tôi thích danh xưng ấy.
- A...
Nhân Mã nhớ ra, cậu gọi Thiên Yết như vậy bởi vì Thiên Yết rất đáng tin, luôn xuất hiện mỗi lần cậu gặp chuyện. Hóa ra, danh xưng tùy tiện này, có khiến Thiên Yết để tâm đến. Nhân Mã hiểu được tâm tình của Thiên Yết, liền gật đầu, mỉm cười chấp thuận:
- Được. Vậy tớ sẽ gọi là cậu đại Boss. Đại Boss ơi~
- E hèm. Không đến mức phô trương như thế.
Thiên Yết khẽ hắng giọng. Nhưng gương mặt không tránh khỏi thỏa mãn. Nhân Mã lại không chú ý đến vẻ mặt này, khoái chí mặc võ phục vào người.
Hóa ra, tranh thủ thời gian được nghỉ đột xuất, Thiên Yết đã kéo Nhân Mã ra nhà văn hóa gần nhà cậu.
Để dạy cậu vài chiêu phòng thân như đã hứa.
Thiên Yết: "..."
Khi nhìn bộ dạng Nhân Mã mặc võ phục xong, Thiên Yết không khỏi cạn ngôn.
- Sao cậu lại thắt đai lưng thành chiếc nơ?
- Hả?
Nhân Mã bị Thiên Yết nhìn chăm chăm vào đai lưng của mình, nhận ra ý tứ của anh, liền gãi đầu cười vô tội:
- Tại nó dài quá nên tớ thắt nơ lại cho gọn ấy. Haha.
- ...
Thiên Yết đen mặt, trạng thái rơi vào bất lực. Anh khẽ thở dài một tiếng, rồi tháo nó ra, thắt lại cho Nhân Mã:
- Cậu giữ một đầu ở phía trước, vòng ra phía sau...
Đến động tác này, Thiên Yết phải quấn đai ra sau lưng Nhân Mã, nên vô tình, anh đã ôm cậu vào lòng. Trong tình cảnh này, nhịp tim anh bỗng trở nên hỗn loạn, khiến anh có chút giật mình.
Đây là loại cảm giác gì?
Sau khi thắt đai lưng cho Nhân Mã xong, Thiên Yết cũng dạy cho Nhân Mã vài động tác cơ bản để Nhân Mã dần làm quen với Taekwondo. Nhưng cứ mỗi lần đụng chạm thân thể quá mức với Nhân Mã, Thiên Yết lại cảm thấy mình trở nên bất thường.
- Như này đúng không? Oái!
Nhân Mã bất ngờ trượt chân và ngã chúi về phía trước, mà phía trước lại có Thiên Yết.
Phịch!
- Ui daaaa...
Cậu chàng nhăn nhó mặt mày, nhưng lại cảm nhận mình đang đè lên một vật vừa mềm vừa ấm. Hóa ra là cậu ngã đè lên Thiên Yết.
- Ôi không, xin lỗi đại Boss nha.
Nhân Mã nhanh chóng ngồi dậy, rồi một tay giúp Thiên Yết phủi phủi vùng cơ thể mà cậu đã đè lên anh, cười ái ngại. Mà những cái phủi tay vô tội này của cậu, lại khiến tim anh trở nên bất thường. Anh vội dừng tay cậu lại, hắng giọng:
- Tôi không sao.
Nói đến đây, anh chợt nhìn đến vị trí mà Nhân Mã trượt ngã. Nơi đấy chẳng có gì, tấm đệm này cũng không trơn đến mức ấy. Sự nghi ngờ của anh về vấn đề vụng về của cậu, lại nhen lên. Anh cất giọng:
- Sao cậu lại ngã vậy?
- Ahaha... _Nhân Mã đã đối mặt với câu hỏi này rất nhiều, giờ chỉ biết cười xõa.
- Cậu thật sự vụng về đến mức này sao?
- ...
Điệu cười của Nhân Mã, chợt ngừng lại.
Nhiều người cũng hỏi giống Thiên Yết, nhưng ngữ điệu nghi ngờ như Thiên Yết, thì anh là người đầu tiên. Nhân Mã có chút chột dạ, phản ứng vô cùng chân thật. Nhưng rất nhanh, cậu lại bày ra bộ mặt tự giễu, đáp:
- Cậu cũng thấy tớ vô dụng một cách kỳ lạ rồi, đúng không?
- Ý tôi không phải vậy.
- Hầy... Cũng không phải bí mật gì. Nếu là cậu, thì tớ nói được thôi.
Nhân Mã khẽ thở dài, dù sao, Thiên Yết cũng đã biết bí mật bị bắt nạt của cậu. Mà lý do cậu vụng về, cũng là xuất phát từ đấy.
Vẻ mặt của Thiên Yết, hiển nhiên trở nên cẩn trọng và lắng nghe. Sắc mặt này, khiến Nhân Mã thấy anh có chút buồn cười. Cậu nói:
- Cậu biết mà, tớ bị bắt nạt.
- ...
- Sơ trung cũng từng. Lần đầu tiên, Xử Nữ đã làm ầm lên với nhà trường, Song Tử cũng đòi sống mái với đám người đấy. Kết quả, Song Tử cũng bị bầm dập, Xử Nữ lại càng hoảng hơn. Sau lần đấy, bọn người bắt nạt tớ cũng biến mất luôn. Nhưng, tớ đã rút ra một điều, không nên để Xử Nữ và Song Tử dính đến chuyện này thêm lần nào nữa. Vì vậy, khi lên cao trung, tớ gặp tình trạng tương tự, tớ đã giấu đi. Tớ nói dối một lần thì được. Nhưng nhiều lần, thì không thể nói dối thuận lợi như trước. _Nói đến đây, Nhân Mã hơi cười, tiếp:
- Nên tớ đã nói rằng tớ trượt chân ngã vì vụng về. Để mọi người tin, ở trước mặt họ, tớ đã cố tình khiến bản thân mình trở nên vụng về và hậu đậu, một ngày ngã rất nhiều lần với những lý do vô cùng nực cười.
- ...
- Có lẽ vì vậy mà tớ mới bị nghiệp quật chăng? Vì sau một thời gian cố tình ngã, tớ đã bị xui xẻo thật sự.
- ...
Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Thiên Yết. Nhân Mã đã thu lại dáng vẻ đầy tâm trạng, bỗng đưa tay gãi đầu cười đầy vô tội:
- Ban đầu là tớ cố tình, nhưng sau đấy, đều là tớ bị ngã haha. Có lẽ đóng kịch nhiều quá nên vô tình biến nó thành khả năng của mình mất rồi. Giờ tớ đi đâu, làm gì, không chú ý một chút liền có chuyện liền. Haha.
- Cậu...
Thiên Yết rõ ràng đang đặt tâm tư nghiêm túc để nghe Nhân Mã giải bày. Nhưng đến khúc cuối, vẫn là Nhân Mã tự mình biến thành trò cười. Anh khẽ thở dài, lại nói:
- Không có cách nào để khắc phục?
- Chỉ cần tớ chú ý cẩn thận hơn thì sẽ tránh được nhiều rắc rối thôi. Nhưng với tớ, chuyện đấy có hơi khó a.
Nhân Mã vẫn cười. Thiên Yết suy ngẫm một chút, rồi lên tiếng:
- Không phải là hơi khó. Mà là cậu... _Nói đến đây, Thiên Yết khẳng định:
- Đã quá buông xuôi với an toàn của bản thân.
...
Salon tóc Nắng Chang Chang...
- Oa... mái tóc này. Ba mươi năm hành nghề, cuối cùng tôi cũng gặp được một mái tóc hoàn hảo thế này.
Sấy tóc cho khách hàng xinh đẹp, chủ tiệm salon đích thân phục vụ vị khách này. Người nghệ sĩ gặp một tuyệt tác nghệ thuật, không khỏi cảm thán:
- Này bé học sinh. Con nuôi tóc này bao nhiêu năm rồi vậy? Đừng có cắt đi nha, uổng lắm đấy.
- Nhiều năm rồi, nhưng đây là chiều dài tôi muốn nên vẫn tỉa thường xuyên.
- Đúng rồi. Tỉa thôi, đây đúng là một độ dài hoàn hảo.
Lâm Tử Hàn ngồi chờ Thiên Bình ở ngoài sofa sảnh trước. Cậu không có việc gì ngoài quan sát Thiên Bình đang được chủ tiệm salon sấy tóc. Cậu cũng công nhận, mái tóc của cô khiến người khác nhìn vào liền yêu mến. Khoảng khắc tuần trước tóc Thiên Bình bị bung xõa trong tiết thể dục, đã khiến cậu có chút rung cảm.
Mái tóc kia, đúng là rất muốn chạm vào.
- Sao cậu còn ở đây?
Thiên Bình nhìn thấy Lâm Tử Hàn ngồi chờ mình ngay trong sảnh trước của tiệm salon, có chút bất ngờ. Cậu đi đến, tay vô thức chạm vào mái tóc của cô, trả lời:
- Tôi chờ Sweetheart mà. Ừm, mái tóc của chị đúng là tuyệt phẩm a.
- Song Tử thì sao?
Thiên Bình không để tâm đến lời khen của Lâm Tử Hàn, chặn tay cậu lại. Lâm Tử Hàn có chút không vui, đáp:
- Anh ta đi rồi.
Thiên Bình không nói gì, cũng chẳng có tin nhắn gì. Song Tử đi trước không nói một lời, không giống thái độ của cậu ta lắm.
...
Tại một căn phòng bí mật...
- Hmmm...
Lương Nhã Ý từ từ mở mắt ra, cảm giác đau buốt phía sau gáy vẫn còn đấy. Đến lúc tỉnh táo hoàn toàn, cô mới nhận thức được bản thân đang bị trói vào một chiếc ghế. Trong đầu liền dẩy lên một cảm giác sợ hãi. Cô vội vàng nhìn xung quanh, đây chỉ là một căn phòng nhỏ, kiến trúc giống hệt một căn phòng được thuê ở quán Bar.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi. Lương Nhã Ý?
Tiếng bước chân vang lên ngày càng rõ, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt là thân ảnh của một người mà Lương Nhã Ý mới chạm mặt lúc chiều. Nhưng thần thái lúc ấy và bây giờ, khác nhau một trời một vực. Người vừa xuất hiện, mang theo một loại áp lực đã từng khiến cô ta cảm thấy kinh hãi.
Khóe môi Lương Nhã Ý lắp bắp không ra chữ:
- S-Song Tử? T-tại sao...?
- Chẳng phải tôi đã từng nói với cậu rồi sao?
Song Tử tiến lại gần Lương Nhã Ý, vô ý nâng cằm cô lên, khóe môi chợt cong:
"Coi chừng trở thành con mồi của kẻ mạnh hơn, con mồi à."
"..."
Từng câu chữ, ngữ điệu và ánh mắt của Song Tử đều khiến Lương Nhã Ý căng thẳng đến đỉnh điểm.
Song Tử bước về chiếc ghế sofa đối diện với Lương Nhã Ý, hai chân gác chéo, tư thế vô cùng nhàn nhã, nói:
- Tôi đã điều tra qua cậu. Cậu có một tiểu sử bắt nạt rất phong phú đấy. Cả nam lẫn nữ đều có thể trở thành nạn nhân của cậu. Hình như kẻ xấu số nhất còn bị ám ảnh tâm thần?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lương Nhã Ý, Song Tử tiếp tục cất giọng:
- Cuộc đời cậu không phải là kém may mắn, chẳng qua cậu đã đụng trúng người mà tôi đang để mắt. Cậu có thể bắt nạt tất cả mọi người. Nhưng Hạ Thiên Bình... _Nói đến đây, ánh mắt Song Tử bỗng rực lên vẻ sát ý:
- Thì không.
- Cậu... _Lương Nhã Ý chứng kiến sắc thái này, toàn thân trở nên kinh hãi, khóe miệng lắp bắp:
- T-Thiên Bình là gì đối với cậu sao?
- Chuyện này, đến lượt cậu hỏi sao?
Ánh mắt Song Tử càng trở thêm lạnh lẽo. Dứt lời, anh búng tay, một thanh âm giòn dã vang lên. Ngay sau đấy, có hai người bước đến cùng với một xe đẩy hàng.
- S-Song Tử... Cậu muốn làm gì?
Lương Nhã Ý có cảm giác bất an, liền hoang mang lớn tiếng. Đáp lại, Song Tử chỉ tà mị trả lời:
- Cho cậu trải nghiệm một chút cảm giác của một con mồi.
Nói rồi, sắc mặt Song Tử đổi sang một trạng thái vô cùng lãnh khốc, ra lệnh:
- Bắt đầu đi.
Nhận được lệnh của Song Tử, hai người kia cúi đầu chín mươi một cách cung kính. Bọn họ lấy ra từ xe hàng hai dải vải. Trên đấy có gắn những dao lam lộn xộn trông vô cùng kinh dị. Nhưng đối với Lương Nhã Ý, hình ảnh này vô cùng quen thuộc. Cô ta lập tức kinh động, liền khóc lóc kêu gào:
- Không, không được. Tôi sai rồi! Song Tử, tôi sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ đụng vào Hạ Thiên Bình nữa! Làm ơn tha cho tôi, Song Tử!
- Tất nhiên, cậu sẽ không thể đụng đến Hạ Thiên Bình rồi.
Song Tử thờ ơ đáp lại. Nét mặt vẫn lạnh lẽo không đổi, nhìn Lương Nhã Ý đang run sợ.
Có thêm hai người khác từ phía sau tiến đến giữ hai cánh tay của Lương Nhã Ý. Hai người còn lại bình thản cầm dải dao lam, không một chút nhân từ mà quấn vào cánh tay Lương Nhã Ý. Quấn từ trên bắp tay xuống tận đến mu bàn tay.
Lương Nhã Ý hét lên đau đớn. Đây là hình thức bạt nạt cô ta dùng lên người Thiên Bình. Nhưng Thiên Bình chỉ là chạm và rút ra liền, là cảm giác chóng vánh. Còn cô ta, lại bị quấn một cách cố ý và kéo dài. Gương mặt xinh đẹp của Lương Nhã Ý như muốn biến dạng, kêu gào thảm thiết.
Nhưng điều đấy không ảnh hưởng gì đến Song Tử.
Anh vẫn ngồi quan sát bằng vẻ mặt lạnh nhạt không một cảm xúc. Thích thú – không hề, hả dạ - cũng không, chỉ đơn giản là đang quan sát.
Tiếp theo, Lương Nhã Ý bị ép uống nước lọc, nước đó đã hòa tan một lọ thuốc kích thích dị ứng. Loại thuốc khiến người uống bị dị ứng với những biểu hiện nổi mẩn ngứa, có thể hòa tan trong nước. Không hổ là một lọ ba mươi viên. Ngay khi uống xong, cả người Lương Nhã Ý đều nóng ran và ngứa ngáy khó chịu một cách kinh khủng. Cô ta đưa tay gãi người, nhưng lại làm rách những vết dao lam rạch. Không cào thì không chịu nổi, cào trúng thì đau đớn vô cùng. Tình trạng của Lương Nhã Ý lúc này, như sống dở chết dở.
Đến, lại là hình thức bắt nạt khác. Xát muối lên hai cánh tay của Lương Nhã Ý. Khắp căn phòng, đều vang lên tiếng kêu thảm khốc. Lương Nhã Ý chỉ qua ba hình phạt, đã trở thành kẻ không ra hồn.
Nhưng Song Tử vẫn chưa dừng lại.
- Aaaaaaa!
Một chất lỏng sánh đặc đổ lên đầu Lương Nhã Ý, đây là một loại chất kết dính được nấu chảy. Sau khi để chất keo này đông đặc, hai người phụ trách hình phạt liền dùng kéo cắt hết chúng. Chẳng mấy chốc, mái tóc tầng của Lương Nhã Ý đã trở thành một quả đầu tóc ngắn lổm chổm, trông dị dạng vô cùng.
Cuối cùng, là một ấm cà phê nóng đã được chuẫn bị sẵn. Dù đang phờ phạc không một tia sức sống, Lương Nhã Ý cũng trở mình, lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng không thể thay đổi cục diện. Ấm cà phê vừa mới đun sôi ấy vẫn đổ ập lên đầu rồi chảy xuống cả cơ thể cô ta. Khiến cả người Lương Nhã Ý đều bị phỏng rộp.
Lúc này, Lương Nhã Ý, một chút sức lực cũng không còn. Cô ta gục xuống, hô hấp vô cùng hổn hển. Cô ta đã nhớ. Tất cả những gì cô ta vừa trải, đều là những hình thức bắt nạt nghiêm trọng mà Thiên Bình đã từng chịu.
Trong lúc Lương Nhã Ý đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thì Song Tử bước đến. Để lại cho cô ta một lời nhắc nhở:
- Nhớ. Hạ Thiên Bình chịu cô một, thì cô sẽ trả giá gấp vạn lần.
Nói rồi Song Tử rời đi, để mọi chuyện lại cho những người kia lo liệu.
Khi đấy, cũng là lúc Lương Nhã Ý chính thức mất ý thức.
...
"Không phải là hơi khó. Mà là cậu đã quá buông xuôi với an toàn của bản thân."
"Cậu, đặt mọi người lên trên mình. Cậu, đã quá xem nhẹ bản thân."
Những câu nói lúc nãy của Thiên Yết, vẫn cứ xuất hiện trong đầu của Nhân Mã kể từ lúc cậu ra về. Cái nhìn của cậu dành cho Thiên Yết không sai. Cậu ấy rất nhạy bén và thông minh.
Những lời Thiên Yết nói, hoàn toàn đúng. Cậu, đúng là đã buông bỏ chính mình.
Vì chính cậu, đã đem rắc rối đến một người bạn quan trọng của mình. Cậu, không xứng đáng để cẩn thận.
Tiếp tục thế này, Thiên Yết chắc chắn sẽ có ích với cậu.
Cậu tiết lộ nhiều điều cho Thiên Yết, chính là vì ý này.
...
...
Cao trung Zodiac...
Dạo gần đây, tần suất Lục Ý Uyên vui vẻ đi cùng giáo viên Dương Ma Kết xuất hiện rất nhiều. Mối quan hệ giữa hai người họ dường như đã rất thân.
Lục Ý Uyên cũng thường ăn trưa cùng các đàn anh đàn chị trong câu lạc bộ vài lần. Mối quan hệ giữa cô cùng học sinh Ma Kết chủ nhiệm, cũng rất tốt.
Vì vậy, Lục Ý Uyên còn được nhiều người gọi là "thành viên mới của 12S".
Tan học...
- Cậu lại đến câu lạc bộ bóng rổ à Ý Uyên?
Bối Tiêm Tiêm đã quen về một mình, vì Lục Ý Uyên luôn đến phòng bóng rổ mỗi khi tan học. Lần này, cô hỏi xem có thể có ngoại lệ không. Nhưng Lục Ý Uyên lại vô cùng phấn khởi, đáp:
- Ừ! Hôm nay tớ chỉ mang đồng phục mới đến cho mấy anh ấy thôi. Cậu chờ một chút, tớ sẽ xong ngay!
- Ô, được, được.
Câu lạc bộ bóng rổ...
- Tôi có mặt ở đây, chẳng phải hơi dư thừa sao?
Bảo Bình lên tiếng, khi cô ngồi cùng Ma Kết, Bạch Dương và Thiên Yết. Nhưng chỉ có ba người còn lại là bàn luận với nhau, cô một câu cũng không chen vào nổi. Lúc này, ba người bọn họ mới nhận ra bản thân quá hăng say, mà quên mất sự tồn tại của Bảo Bình.
Sau khi nhà trường tiết lộ Sự kiện Sống Còn sắp đến là một cuộc thi, bảy mươi phần trăm có liên quan đến thể chất. Ma Kết đã đề xuất, để câu lạc bộ bóng rổ phụ trách phần rèn luyện thể chất cho cả lớp, ngoài giờ thể dục. Vì vậy, với vai trò là đội trưởng và đội phó, Bạch Dương và Thiên Yết đã tham gia buổi họp đầu não này. Ma Kết tham gia với vai trò là giáo viên chủ nhiệm, còn Bảo Bình là lớp trưởng.
Đây là cuộc họp tổ chức chiến lược huấn luyện 12S. Nhưng từ đầu đến cuối Bảo Bình đều không thể chen vào những ý tưởng của ba người còn lại. Nên cô mới lên tiếng biểu thị sự vô hình của mình.
Ma Kết chợt ý tứ nhận ra, cười trừ:
- À... Em có thể nêu ý kiến của bản thân. Còn đây là những ý kiến của bọn thầy.
Bảo Bình khẽ thở dài, nhìn vào bảng kế hoạch của bọn họ, nói:
- Chế độ luyện tập của nam và nữ khác nhau, nên cũng phải chia người ra để quản lý hai giới. Về nữ, tôi đề cử Cự Giải. Cậu ấy hình như đã được huấn luyện từ nhỏ và có thể chất rất tốt. Về chế độ dinh dưỡng, tôi đề cử Thiên Bình là người hướng dẫn cho mọi người. Về sơ cứu những người chấn thương nhẹ khi luyện tập quá đà hay đại loại thế, tôi đề cử Kim Ngưu. Vì nó từng phụ trách vị trí này trong câu lạc bộ Tennis. Hơn nữa, nó rất am hiểu những chấn thương do vận động.
- Wow... Thật là một nhà chiến lược tài ba.
Bạch Dương nghe Bảo Bình nói xong, không khỏi cảm thán. Bảo Bình chán nản nhìn cậu bạn, đặt tay lên vai anh, khiêm tốn đáp:
- Không dám nhận. Chỉ vô tình biết được khả năng của bọn họ thôi.
- Ra dáng một lớp trưởng rồi.
Thiên Yết cất lời bình phẩm, khiến Bảo Bình có chút giật mình. Trước khi kịp nhận ra, thì cô đã làm khá quen công việc của một lớp trưởng rồi. Lời khen này của Thiên Yết, khiến cô có chút mới mẻ.
Thấy phản ứng ngỡ ngàng của Bảo Bình, Ma Kết chợt cất lời:
- Thầy nhìn người rất tốt mà, các em thấy đúng không?
- Ừm. Điều này công nhận cho thầy.
Thiên Yết đồng tình với lời của Ma Kết. Bạch Dương cũng chứng minh:
- Tuy là kết quả của bốc thăm, nhưng nếu không có sự đồng thuận của thầy thì nó sẽ không thành sự thật. Lớp phó học tập là Kim Ngưu. Cậu ấy rất tốt bụng, nên giúp đỡ mọi người rất nhiều. Lớp phó lao động là Sư Tử. Há há, mặt Sư Tử bình thường đã rất quạu rồi. Nên khi lao động, cậu ta chỉ cần đứng không thôi, cũng khiến người khác sợ hãi mà hoàn thành nhiệm vụ của mình, không dám lơ là phút nào. Thiên Bình là thủ quỹ. Lần đầu tiên em thấy có một thủ quỹ đi thu tiền mà không ai dám không đưa. Một là vì mặt Thiên Bình lạnh như tờ, hai là vì sợ Sư Tử sẽ góp mặt giúp bạn mình đòi nợ hahaha! Còn lớp trưởng... _Nói đến đây, Bạch Dương nhìn sang Bảo Bình, vỗ vai cô bạn một cái rõ mạnh, rồi cười:
- Một con người rất thẳng thắn, kiên định và cứng rắn. Không bị dao động bởi nhiều ý kiến. Quát một tiếng là cả lớp im re. Không ai trong lớp mình phù hợp bằng cậu hết a.
- ...
Lời khen này của Bạch Dương, Bảo Bình không biết nên tự hào hay nên bẽ mặt. Trong lời của anh, trông cô chẳng khác gì mụ phù thủy dữ tợn a.
- Em đến rồi đây!
Ngay lúc này, Lục Ý Uyên xuất hiện, trên tay là một túi đồ. Là đồng phục mới của câu lạc bộ bóng rổ, có cả của Lâm Tử Hàn và Lục Ý Uyên. Thậm chí, Kim Ngưu cũng đặt một bộ vì thích kiểu dáng của loại đồng phục này.
Bạch Dương vừa thấy đồng phục mới, liền phóng đến chỗ Lục Ý Uyên. Xem ra, Bạch Dương đã không còn nhát người đàn em này hoàn toàn rồi. Nối sau Bạch Dương, Thiên Yết cũng đến đấy để nhận đồng phục của mình.
- Thầy không đến đấy à?
Thấy Ma Kết không có động tĩnh gì, Bảo Bình cất giọng. Ma Kết mỉm cười:
- Đâu có đồng phục của thầy, đến đấy là gì chứ?
- ...
- Thầy không biết hay giả vờ không biết vậy?
- Hử?
Trước bộ mặt dửng dưng vô tội của anh, cô chẹp miệng, nói:
- Thầy không thấy sao? Lục Ý Uyên đang hướng mắt nhìn thầy kìa.
Phải, đứng giữa những con người đang ướm thử áo mới, Lục Ý Uyên lại hướng mắt về phía Ma Kết, sắc mặt vô cùng tươi rói. Ma Kết đưa tay chào nhẹ một cái, vẫn tiếp tục mỉm cười:
- Ừ, thầy đang chào em ấy này.
- Ý tôi... _Bảo Bình có chút mất kiên nhẫn, thở dài:
- Thầy không biết em ấy thích thầy à?
- Biết chứ.
- ...
Câu trả lời của Ma Kết nằm trong hai dự đoán của Bảo Bình, nhưng vẫn khiến cô mất vài giây để ngạc nhiên. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt có chút nghi hoặc:
- Vậy tại sao lại làm vẻ như không biết? Không đúng, thầy cũng thích em ấy? Nên mới tiếp thêm hy vọng cho ẻm?
- Thích à? Ừ, thầy có thích Lục Ý Uyên, nhưng không cùng một kiểu với cảm xúc của em ấy. _Nói đến đây, Ma Kết lại quay sang nhìn Bảo Bình, mỉm cười:
- Không lẽ em đã quên? Thầy từng nói, học sinh không phải gu của thầy mà.
- À...
Không phải là Bảo Bình quên lời này, mà là vì cô quá tin tưởng vào mắt nhìn của mình. Ma Kết đối với Lục Ý Uyên, rất tiếp nhận ý tứ của cô bé. Nên cô đã tưởng anh cũng có tình cảm với em ấy.
Hơn nữa, gần đây Ma Kết có chút thay đổi so với ban đầu. Chính xác mà nói, thì là thay đổi thái độ đối với cô.
Dạo gần đây, Ma Kết dường như đã mỉm cười nhiều hơn khi đối mặt với Bảo Bình. Thái độ so với trước đây, đã có phần nhu hòa hơn, không còn xa cách như trước. Thậm chí có vài lần, anh còn chủ động bắt chuyện với cô. Một kẻ luôn để tâm đến anh như cô, đã nhanh chóng nhận điểm khác thường này.
Vốn dĩ, cô nên mừng cho điều này mới đúng. Trước giờ, cô luôn mong chờ đến ngày này, ngày mà Ma Kết công nhận và đối xử với cô như những học sinh khác. Nhưng không hiểu sao, khi anh đột ngột gần gũi cô, lại khiến cô có chút thiếu tự nhiên.
Người khác nhìn vào có vẻ thấy cô bình thường, nhưng lúc này, khi cô đang ngồi một mình cùng Ma Kết, tâm tình cô đang rất náo loạn a.
Trông bề ngoài cô vô cùng bình thường vậy thôi, nhưng mỗi lần ở cùng Ma Kết, trong lòng cô luôn dậy sóng a.
...
Tối...
Galaxy Cinemax – Luxury Apartment...
Rốt cuộc, kèo xem phim giữa nhóm bạn này cũng có ngày được thực thi, sau hai lần bị bể. Quá tam ba bận, đến lần thứ ba mới có thể cùng nhau đi xem phim. Bộ phim đã được ra mắt nửa tháng.
Cũng nhờ thế, mà rạp phim bọn họ đến xem, khá vắng người.
- Chúng ta rút thăm vé ngồi đi, chơi không?
Nhân Mã sau khi nhận vé từ nhân viên, đem đến xáo trộn trước mắt mọi người, muốn bày trò vui. Đây cũng là một ý tưởng không tồi cho chủ đề kinh dị. Tuy có người không muốn chơi, nhưng theo số đông, cũng phải rút.
Kết quả, chỗ ngồi được xếp theo thứ tự sau: Cự Giải - Sư Tử - Bạch Dương - Xử Nữ - Bảo Bình - Thiên Yết - Nhân Mã - Song Ngư - Kim Ngưu - Song Tử - Thiên Bình.
Vẫn còn đang quảng cáo, mà hai người bên cạnh mình đã lấm lét lo sợ, Song Ngư liền lên tiếng:
- Này, cá cược không?
- Hả?
- Thử thách xem phim kinh dị mà không sợ. Ai hét người đấy trả tiền nước cho ca hai, chơi không?
- A được. Ý tưởng này không tồi một chút nào.
Một con người thích kịch tính như Song Tử, phản ứng ngay khi Song Ngư vừa nói xong. Thậm chí cả Cự Giải cũng cao hứng:
- Tớ đồng ý nhé. Nước miễn phí dâng đến tận miệng, ngu gì chê.
- Hẳn là nước miễn phí? Không chừng chính cậu là kẻ duy nhất trả tiền nước.
Sư Tử lần đầu tiên thấy Cự Giải ăn nói mạnh mồm, có chút không quen, lại đi bẻ ngược. Cự Giải vẫn mỉm cười, đáp:
- Thế cậu có muốn cá cược riêng với tớ không? Ca hai còn có đồ ăn nữa đấy.
- Cậu nghĩ gì mà cá cược với tôi vậy? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Sư Tử tỏ thái độ xem thường Cự Giải, nhưng cũng có nghĩa anh đã đồng ý với lời cá cược của cô. Cự Giải càng thêm cao hứng. Chiến thắng người mình thích, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thích thú.
Sau khi hội đồng, đa số thắng tiểu số, trò cá cược của Song Ngư đã được thông qua.
Ngay khi quảng cáo kết thúc, bộ phim sắp được bắt đầu, Bảo Bình liền lên tiếng nhắc nhở:
- Nhớ nha, nhớ nha. Đứa nào hét là phải mất tiền đấy, nên hãy để mắt đến người bên cạnh mình.
Vừa nói, cô vừa nhìn hai người bên cạnh. Bên phải là Thiên Yết, mặt cô liền tụt hứng. Đến cả đọc truyện cười, cậu ta còn không biến sắc. Vụ cá cược này, cậu ta coi như là kẻ thắng cuộc đầu tiên đi. Giờ thì, chỉ còn cách để ý Hội phó không một chút đáng tin bên trái thôi.
Kim Ngưu nghe lời Bảo Bình, nhưng cả Song Ngư và Song Tử ngồi hai bên cô, đều không có điểm nào cho thấy bọn họ sẽ sợ phim kinh dị cả. Thật nhàm chán a.
Nhân Mã còn nhọ hơn, vì cậu ngồi giữa hạng một và hạng hai mặt lạnh của lớp a.
- Ai nha, coi chừng người bên phải cậu nha, bạn học Hạ.
Song Tử thì thào nhắc nhở, khiến mặt Thiên Bình đen như đít nồi. Bên phải cô làm gì có ai. Là ghế trống mà.
- ...
Xử Nữ có chút giật mình, nhưng không phải vì bất an hay sợ hãi.
Mà vì tiểu xú ngồi cạnh cậu đang thừa cơ nắm tay cậu bên trong hộp bắp rang bơ. Cái tên cơ hội này, lại đến rồi.
Rụp!
Bỗng, cả rạp chiếu phim đều bị bao trùm bởi bóng tối, đến nỗi không thể thấy rõ người ngồi bên cạnh mình. Chỉ khi màn hình sáng lên, ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt ra mới thấy lờ mờ người trong rạp phim.
"Há há há há hi hi hihi ..."
Tiếng cười nấc của con nít bỗng vang lên bao trùm cả căn phòng, âm thanh lớn đến nỗi khiến người xem có cảm giác như mình đang trải nghiệm thật sự. Sau đó là tiếng mưa xen lẫn tiếng hát trong trẻo, được vài giây thì hết. Cả đám mới bắt đầu im lặng và chú tâm vào màn hình lớn trước mặt.
Tiếp đến là chiếu đến một ngôi nhà, xung quanh toàn là cây cối và bối cảnh đang có mưa. Trong căn phòng, người anh đang xé giấy gấp máy bay và người em đang nhìn ra ô cửa kính. Sau đấy, người em đi kiếm sáp màu cho người anh ở dưới tầng hầm. Tiếng đàn piano bắt đầu to dần to dần, giai điệu càng ngày càng dồn dập, khiến người xem đều sởn tóc gáy.
Loại tình tiết hồi hộp này khiến người xem đều phải nín thở và tò mò điều gì sẽ xảy ra tiếp theo...
XẠCH!
- Ôi mẹ ơi!!!
Tiếng cửa đóng sập lại một cách bất ngờ, khiến một số người không khỏi giật mình.
Điển hình là Nhân Mã đang ăn bắp rang.
- Dự là cậu sắp trở thành kẻ thua cuộc đầu tiên rồi nha, Nhân Mã.
Bảo Bình phát giác ra Nhân Mã ngay khi cậu giật mình, gương mặt đầy nham hiểm ngó qua nhìn cậu bạn cách cô chỉ một người. Nhân Mã khẽ hắng giọng, cười giả lả để lấy lại danh dự:
- Ầy, tớ chỉ làm cho bầu không khí bớt căng thẳng thôi mà haha.
Mọi người tiếp tục chú ý vào màn hình. Ngay lúc cậu em đang soi đèn pin vào cái kệ ở góc phòng, dường như có thứ gì đấy.
Âm thanh bỗng im lặng hẳn đi...
- OÁI!
Lần này, Kim Ngưu, Bảo Bình và Nhân Mã đã bị gương mặt một bà già nhăn nheo méo mó trong màn hình dọa cho kinh người. Dù nó chỉ xuất hiện bất ngờ rồi biến mất ngay sau đấy.
Ai da... những con người nhạy cảm.
Phim chuyển cảnh, đến đoạn người em đuổi theo chiếc thuyền giấy mà anh mình làm cho, nó trôi xuống cái cống ngầm trong một ngày mưa to như trút nước. Người em liền chạy đến miệng cống để tìm lại chiếc thuyền và...
GÀOOOO...
- Ááááááá!
- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!
Dù cho tiếng hét trong màn hình đã dứt và tiêu đề bộ phim đã hiện lên "IT", nhưng trong căn phòng vẫn còn tiếng hét sợ hãi, khiến những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn đám thanh niên thiếu nữ ngồi ở giữa rạp.
- Hahaha, các cậu nhát quá. Chỉ là cái mồm đầy răng nhọn thôi mà.
Cự Giải bật cười khi thấy đám Kim Ngưu, Bảo Bình, Nhân Mã và cả Bạch Dương cũng hét lên.
Xử Nữ nhếch môi cười khinh bỉ nhìn Bạch Dương:
- Xem kìa, cẩn thận quần cậu ướt hết rồi!
- Cậu im đi!
Bạch Dương quá mất mặt mà không thể biện minh được lời nào. Lần đấu thấy dáng vẻ này của Bạch Dương, Xử Nữ vô cúng thích thú mà tiếp tục trêu chọc:
- Vậy cậu thả tay tôi ra được rồi chứ?
- Hả?
Bạch Dương nhìn lại bản thân, phát hiện mình đang ôm chặt cánh tay của Xử Nữ. Điều này quá yếu đuối so với hình tượng mạnh mẽ của mình, Bạch Dương liền ngồi thẳng dậy, hắng giọng:
- Ờm... E hèm...
- ÁÁÁÁÁ!
Cứ đến những cảnh chú hề trong phim biến đổi kinh dị là y như rằng cả rạp phim đều tràn ngập tiếng hét. Mà hét to nhất không ai khác ngoài bốn gương mặt vàng Bảo Bình, Kim Ngưu, Nhân Mã và Bạch Dương.
Mặc dù tự nhủ lòng sẽ không được hét nữa nhưng cứ đến khúc kinh dị là Bạch Dương không tài nào im được, trong khi Xử Nữ ngồi cạnh anh lại vô cùng thong dong ăn bỏng ngô, bản mặt như thể đang xem phim tài liệu chứ không phải phim kinh dị.
Cự Giải xem phim chẳng khác nào thánh soi. cô toàn nói mấy lời như: "Ù, con bé này mới mới tuổi mà ngực bự thế, mông cũng mẩy nữa!", "Chời, phim này là thể loại kinh dị hay hài vậy hahaha!", "Èo, máu lỏng quá, trông không giống thật!", "Ủa nó cắt tóc thiệt hả ta, tiếc vậy?", vv...v...
Đến Sư Tử ngồi bên cạnh cũng phải ngu người nhìn Cự Giải. Trong chốc lát anh lại thấy buồn cười. Xem ra ván cược hồi nãy anh đang thua rồi.
Sắc mặt Thiên Yết lúc này vô cùng ba chấm. Bởi vì hai cánh tay của anh, đều bị hai người bên cạnh ôm chặt. Bên phải là Nhân Mã, bên trái là Bảo Bình.
Hầy. Một gương mặt lạnh bị kẹt giữa hai kẻ hét to nhất đám. Cảnh tượng này cũng thật buồn cười.
Là thành phần cuối cùng trong những người sẽ góp tiền khao tăng hai. Kim Ngưu sợ hãi đến mức không dám bỏ chân xuống đất, co cả người nhỏ bé ngồi gọn trên ghế ngồi.
Song Ngư ngồi cạnh không khỏi bật cười, nhưng cũng cảm thấy có chút đáng yêu. Nhưng anh chờ mãi vẫn chẳng thấy đối phương ôm mình vì sợ hãi như những người khác. Những đoạn đáng sợ, Kim Ngưu chỉ đưa tay che mặt hoặc gục đầu vào gối để tránh đi. Hoàn toàn là tự thân vận động, không một chút dựa dẫm vào người khác.
Điều này khiến Song Ngư đen mặt. Điều anh mong chờ nhất khi biết mình kết quả bốc thăm chỗ ngồi, lại không xảy ra.
Song Tử có chút tò mò khi không thấy tiếng hét của Thiên Bình, nên quay sang nhìn cô bạn. Bản mặt cửa Song Tử không khỏi cạn ngôn.
Thiên Bình ngủ mất rồi.
Đúng là hết nói nổi. Ngồi ngoài cùng cũng thật có lợi thế.
Cự Giải và Xử Nữ có lẽ là những người bình thản nhất trong nhóm "xem phim kinh dị như xem phim tình cảm". Người thì soi mói diễn xuất và các tình tiết trong phim. Kẻ thì phân tích và đánh giá cách xây dựng bộ phim này như một chuyên gia.
Thật không hiểu nổi.
Mọi người đang ngồi chăm chú vào màn ảnh, tuy người sợ người không, nhưng ai cũng bị cốt phim lôi cuốn. Bỗng nhiên...
Bộp!
- Áaa!
Bốp bốp bốp!
Đột nhiên có một thứ gì đó đặt nhẹ lên vai Cự Giải, khiến cô lập tức phản ứng, tung liên hoàn đấm vào thứ đó, gây sự chú ý đến mọi người xung quanh.
- Ai da đauuuuu!
- Hả? Sư Tử?
Cự Giải ngỡ ngàng khi thấy mình đang đập Sư Tử, vội vàng ngừng lại và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Tôi chỉ đùa một chút, sao cậu lại bạo lực như thế?
Sư Tử ôm cánh tay đầy thương tích mà lên tiếng. Cự Giải vội cười trừ:
- A... Xin lỗi, tớ xin lỗi. Tớ hơi nhạy cảm nên...
- Cũng đáng lắm chứ có oan ức gì?
Bạch Dương thấu hiểu được cảm giác của Cự Giải, liền lên tiếng phê phán bạn mình.
Tiếc là, sự tình này, người ngồi ngoài cùng bên kia không hề biết gì.
- Này, tổ tiên tôi ơi. Mau dậy đi, kết thúc rồi.
Trong khi dư âm ám ảnh của bộ phim vẫn còn đọng lại trong một số người, lúc này, Song Tử mới gọi Thiên Bình dậy. Thiên Bình có chút mơ hồ mở mắt ra, thấy đèn trong rạp đã bật sáng, màn hình chỉ còn những dòng chữ, liền nhận dạng được tình hình.
- Ôi trời đất ơi? Đùa nhau đấy à?
- Coi phim kinh dị mà ngủ ư?
- Cậu chơi ăn gian hả Thiên Bình?
Trước vẻ mặt ngái ngủ của Thiên Bình, những đồng chí bị dọa sợ trong suốt hai tiếng vừa rồi đều không cam tâm mà lên án. Ý thức được tội lỗi của mình, Thiên Bình đã tự nguyện gia nhập vào đội thua cuộc của trò cá cược, trả tiền nước của tăng hai.
Nhưng sau khi biết được thành viên của đội cá cược, cô có chút bất ngờ.
- Cái gì? Bộ tớ không có quyền sợ hãi hả? Cậu có biết nó kinh dị lắm không? Ôi tức ghê!
Thấy ánh nhìn gièm pha của Thiên Bình đang dành cho mình, Bạch Dương chột dạ liền lên tiếng thanh minh. Trong khi Bảo Bình và Kim Ngưu vẫn còn thẫn thần trong nỗi ám ảnh.
Nhân Mã là người khởi sắc nhanh nhất. Trong lúc coi phim, rõ ràng hét rất nhiều, nhưng giờ đã trở về bộ dáng cười tươi như hoa của thường ngày. Quả là một con người thích nghi nhanh.
Riêng Xử Nữ và Cự Giải, đang nhờ Sư Tử chụp giúp mình vài tấm hình cùng với poster của bộ phim. Hai con người chức cao trong Hội học sinh lại có những kiểu dáng đứng khiến mặt Sư Tử cũng phải đen như đít nồi.
- Tiếp theo đi đâu đây? Tớ thấy đằng kia có quán nướng ngon đấy!
Mọi người chuyển sang tăng hai, đi ăn. Trong khi đang hội ý tìm quán ăn, Kim Ngưu đã tinh mắt phát hiện một không gian vô cùng hấp dẫn bên kia đường.
- Cũng được đấy, đến đó đi.
Bảo Bình cũng đồng tình. Nhanh, gọn, lẹ, mọi người quyết định sẽ ăn tối ở đấy.
Lúc này, bỗng có năm, sáu người ở phía trước, cố tình chặn đường của nhóm bạn. Ban đầu cứ nghĩ là người lạ muốn gây sự. Nhưng đến khi hai bên đối diện ở khoảng cách gần, mới biết có điều bất thường. Những đấng nam nhi tự động kéo những cô gái ra phía sau, tự mình che chắn cho bọn họ. Sắc mặt Sư Tử liền hiện lên vẻ nghiêm trọng, ngữ điệu trầm khàn:
- Bọn mày muốn gì?
Bởi vì anh, biết bọn chúng.
-------------- End Chap 58 ----------------
[04.10.21]