[Chị em họ Lãnh - Kim Ngưu, Thiên Yết] [My ART]
--------------------------
Lớp 11S1...
- Mấy em, có muốn chiến thắng 12S không?
11S1 cũng nhận được thông báo từ Hội học sinh về cuộc thi mở đầu sự kiện Sống Còn. Giang Dư Quân chưa kịp cân nhắc chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, ai sẽ tham gia, thì Thất Giai Nhi đã hỏi cả lớp một câu.
Khí thế cạnh trạnh của Thất Giai Nhi vô cùng mạnh mẽ. Lớp 11S1 từ tuần trước đã có những ý định muốn chiến thắng đàn anh, tất nhiên rất hưởng ứng tinh thần chiến đấu của phó chủ nhiệm. Thất Giai Nhi hài lòng, một lời quyết định:
- Được. Để chúng ta chiến thắng, tôi sẽ thay thầy Giang tham gia cuộc thi này. Và...
Nói đến đây, Thất Giai Nhi chỉ tay về phía cậu học sinh đang mất tập trung dưới cuối lớp, dõng dạc tuyên bố:
- Lâm Tử Hàn. Em sẽ trở thành lớp trưởng cho đến khi kết thúc sự kiện Sống Còn!
- ...
Đây là loại tin sét đánh ngang tai kiểu gì vậy?
...
Tan học...
Câu lạc bộ bóng rổ...
- Thiên Yết cùng Kim Ngưu xin về ngay khi thầy Ma Kết không còn gì để thông báo, để lên cao nguyên nghĩ dưỡng cùng gia đình mất rồi.
- Gia đình đông người, cũng vui quá ha! Tớ cũng muốn thử cảm giác đấy một lần!
- Nói là đi rồi đêm mai trở về. Vậy là kèo đi xem phim lần này lại bị dời nữa hả?
- Hay là đổi người set kèo đi. Nhân Mã hai lần làm chủ tọa, cả hai lần đều bể cả!
- Sao lại đổ lỗi cho tao hả?
Sau giờ học, chị em họ Lãnh đã trở về chuẩn bị cho chuyến nghỉ dưỡng cùng gia đình từ lâu. Xử Nữ và Cự Giải lên phòng Hội học sinh vì cuộc họp cuối tuần. Ma Kết có cuộc họp của các giáo viên. Bảo Bình vì tò mò năng lực của học sinh được Ma Kết xem trọng, nên đã ở lại cùng đội bóng rổ để xem kết quả cuối cùng của em ấy.
Và giờ, mọi người trong thời gian rảnh rỗi nên đã nói vài chuyện nhảm.
Cạch!
Cánh cửa phòng tập được mở ra. Lúc này, Bạch Dương liền bật dậy, nét mặt toát lên vẻ trông chờ:
- Hai đứa đến rồi à?
- Vâng.
Lục Ý Uyên trông thiếu sức sống, mọi người đều đã quen. Nhưng Lâm Tử Hàn cũng có thái độ buồn chán, thì hơi kỳ.
Hóa ra, là Lâm Tử Hàn bị bổ lên làm lớp trưởng để có thể tham gia cuộc thi khai mạc ở sự kiện sắp tới.
- Được rồi. Đã đến lúc kết thúc "bài kiểm tra đầu vào" của Lục Ý Uyên rồi nhỉ?
Bạch Dương không còn sợ Lục Ý Uyên như ban đầu nữa. Tuần qua tiếp xúc ít nhiều nên anh đã quen dần. Lúc này, Bạch Dương đã lấy lại phong độ vốn có của một người đội trưởng, lên tiếng:
- Sao rồi, Lục Ý Uyên. Chiến lược của em danh cho trường I.F là gì?
Phòng Họp Giáo viên...
- Hẹn gặp các thầy cô vào tối nay nhé! Đừng có vắng mặt đấy!
Cuộc họp kết thúc, các giáo viên ra về dưới lời nhắc hẹn của thầy Hiệu phó. Là bữa tiệc chào đón đoàn giáo viên thực tập của trường Zodiac.
- Mr. Dương~
Ma Kết đang định biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Milley. Có lẽ bởi vì văn hóa từ đất nước của Milley, mà cô ấy vô cùng thoải mái. Bước đến ôm cánh tay của Ma Kết trước mặt rất nhiều giáo viên, giọng nũng nịu:
- Anh có muốn cùng tôi đi sắm đồ để dự tiệc tối này không? Mr. Dương?
- Xin lỗi. Tôi sẽ không.
Ma Kết nhanh chóng rút tay ra trước khi bộ ngực khủng kia chạm vào mình. Milley bị từ chối nhanh chóng, không khỏi buồi tủi, hờn giận:
- Mr. Dương. Anh không giúp tô---
- Thầy ơi! Thầy ơi!
Ngay lúc này, phía cuối hành lang có bóng dáng của một nữ sinh tóc ngắn đang chạy đến. Cô gái vừa chạy, vừa không ngừng thu hút sự chú ý của một người với nét mừng rỡ trên mặt. Ma Kết có chút bất ngờ, nhưng cũng có thể đoán ra hoàn cảnh của nữ sinh này.
Lục Ý Uyên cầm trên tay một tờ đơn chạy đến, cực kỳ thích thú cất tiếng:
- Thầy Ma Kết! Thầy đừng ngạc nhiên nhé? Em... _Nói đến đây, cô đưa tờ giấy đã được đóng mộc đỏ lên trước mặt Ma Kết, báo:
- Trở thành thành viên chính thức của đội bóng rồi ạ! Kyaaaaa!
Dứt lời, Lục Ý Uyên nhảy cẫng lên, nhảy qua nhảy lại đầy phấn khích. Dường như cô gái này không hề để ý đến sự hiện diện của những thầy cô trong trường.
Thầy Hiệu phó mỉm cười hiền từ, cất lời:
- Thầy Dương rất được lòng từ các học sinh nhỉ? Các thầy cô hãy xem đấy là tấm gương nhé?
Cũng chỉ có thầy Hiệu phó mới nói được những lời như thế này a.
- Chúc mừng em nhé, Ý Uyên.
Ma Kết đưa tay xoa nhẹ đầu Lục Ý Uyên, khiến cả mặt cô nàng đột ngột đỏ ửng. Hành động này, cô còn không dám nghĩ đến, nhưng nó đã xảy ra trong hiện thực, ngay lúc này.
Ma Kết cảm thấy phản ứng của Lục Ý Uyên rất đáng yêu. Con bé nói anh đừng ngạc nhiên trước những gì em ấy thông báo, nhưng suy nghĩ của em ấy lại thể hiện thẳng trên mặt, ai mà chẳng nhìn ra rằng em ấy đã vượt qua bài kiểm tra của Bạch Dương.
- Em đến đây chỉ để báo cho thầy biết tin này thôi sao?
- V-Vâng. Vì em... không kiềm được vui mừng...
Lục Ý Uyên được Bạch Dương duyệt vào đội, tự cô mang đơn của mình lên phòng Hội học sinh để xin dấu mộc, sau đó chạy thẳng đến đây để báo cho Ma Kết. Ma Kết vui vẻ mỉm cười, khen ngợi:
- Thầy biết thế nào em cũng sẽ vào được mà. Em làm tốt lắm.
- A? V-vâng, c-cảm ơn thầy ạ.
Lần này, cô còn được Ma Kết khen. Lục Ý Uyên sống đến ngày hôm nay, thật không uổng công cha mẹ sinh ra mình a.
- Hẳn là mấy đứa đang đợi chúng ta. Nhân tiện hôm nay là cuối tuần, thầy sẽ mở tiệc để chính thức chào đón quản lý tương lai của câu lạc bộ chúng ta a. Mình đi nào.
- V-vâng! Em thích lắm ạ! Cảm ơn thầy rất nhiều! Thầy rất rất tốt luôn!
- Haha.
Trước vẻ mặt sững sờ của Milley, Ma Kết lại vui vẻ và dịu dàng với Lục Ý Uyên rồi bọn họ cùng rời đi với nhau.
Tâm trạng của Milley lúc này, cực kỳ tồi tệ.
Xung quanh Ma Kết thật lắm kẻ phiền toái. Từ lớp trưởng của 12S, đến cô y tế của trường. Và giờ, đối tượng nguy hiểm nhất, chính là nữ sinh tóc ngắn này.
Tầm ngắm của Milley, bây giờ chỉ tập trung vào mỗi cô gái đang đi cùng với Ma Kết. Thành viên mới của câu lạc bộ bóng rổ.
...
Sân bay tỉnh Cao Bình...
Chuyến bay HZ 687...
- Hơ... Đến rồi à?
Kim Ngưu đang ngủ mê mệt, bị Thiên Yết đánh thức liền mơ màng mở mắt ra. Cả người đều uể oải lẫn nặng nhọc và buồn nôn. Đây là thể trạng của một người say xe. Người ngồi bên cạnh cô, cũng không khá hơn bao nhiêu. Dù là người đã đánh thức chị mình, nhưng Thiên Yết cũng không tránh khỏi mơ màng.
Tiếp viên hàng không hướng dẫn hành khách xuống máy bay, bước đến hàng ghế này, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chuyến bay đã cập bến an toàn. Quý khách có thể kết thúc hành trình rồi ạ.
- Cảm ơn.
Thiên Yết ngái ngủ đáp lại, sau đấy dùng khăn ướt lau mặt cho tỉnh táo. Anh nhìn sang người không xương bên cạnh, lên tiếng:
- Chị không mau xuống, sẽ bị chuyến bay tiếp theo chở đi nơi khác đấy.
- Hả?
Nghe mình sẽ bị máy bay này chở đi đến nơi tiếp theo. Kim Ngưu dùng tinh thần chiến thắng thể xác, bật mình dậy. Sự đột ngột vận động này khiến đầu óc cô đau buốt khinh khủng. Lúc này, Thiên Yết lại than thở:
- Đúng là ngốc.
Xuống máy bay, Kim Ngưu vẫn còn di chứng buồn nôn, đành phải ra ngoài ghế chờ ngồi. Thiên Yết đỡ hơn Kim Ngưu một chút, đi lấy hành lý. Lúc này mà về đến khách sạn, anh sẽ nằm ngủ đến tối cho thỏa lòng.
- Này.
Thiên Yết đem hành lý trở lại, trên tay còn có hai lon nước lạnh, đưa cho Kim Ngưu một lon. Uống xong một ngụm nước, tinh thần quả nhiên tỉnh táo hẳn lên. Kim Ngưu dần dần khởi sắc. Lúc này mới cảm nhận được khí lạnh trên cao nguyên. Thật trong lành, thật tràn trề sức sống và thật sảng khoái.
- Khách sạn nhà mình đang ở gần đây không vậy?
- Gần. Đi taxi hai cây sẽ đến.
Nghe đến hai chữ "taxi", Kim Ngưu lại muốn ngất ngay tại chỗ. Bình thường đi taxi thì không sao, nhưng với thể trạng hiện tại, đi taxi chính là tra tấn.
Thiên Yết cũng có cùng suy nghĩ ấy.
- Ê! Xe điện kìa! Thiên Yết!
Thấy một chiếc xe điện đi từ sân trong, Kim Ngưu liền bật dậy. Đây là trung tâm dịch vụ du lịch, khác với Zodiac, có xe điện là điều đương nhiên. Cô vội vàng hối thúc em mình:
- Mau! Mau chặn chiếc xe ấy lại!
Là bởi vì chiếc xe ấy sắp chạy đến sân mà Kim Ngưu và Thiên Yết đang ngồi. Thiên Yết như bắt được cọng rơm cứu mạng, liền vất hành lý sang một bên. Nhảy qua những hàng ghế phía sau và chạy như một cái máy lao ra sân. Bao nhiêu người cùng những chiếc ô tô chướng ngại, anh đều linh hoạt tránh né. Phía sau là Kim Ngưu xách theo vali cồng kềnh đuổi theo.
Hình ảnh của hai chị em nhà này, khiến những người xung quanh chú ý một phen. Đúng là tuổi trẻ, thật năng động.
Kít!
Anh trai lái xe điện vội vàng thắng lại khi có người xông ra chặn đường. Tim trong ngực như muốn nổ tung. Lúc này, Thiên Yết mới thở gấp, nói:
- Cho. Chúng tôi. Đến khách sạn. Maradise.
Năm phút sau...
- Ha ha ha...
Xe điện chở hai vị khách học sinh lần đầu đến địa phương của mình du lịch. Trên xe vang vảng tiếng nói cười. Mặc dù mới gặp nhau lần đầu, nhưng Kim Ngưu và anh lái xe điện lại hệt như cố nhân lâu năm gặp lại, nói chuyện vô cùng tự nhiên và vui vẻ.
Thiên Yết một mình ngồi ở phía sau, còn phải giữ thêm hành lý, sắc mặt đen kịt. Người ngoài nhìn vào, có khi còn tưởng anh là người vô hình.
- Dạ?
Sau khi biết được, mỗi ghế ngồi trên máy bay đều có vé và có khách đặt chỗ riêng, không thể có sự nhầm lẫn rằng người của chuyến trước ngủ quên liền bị chở đi trong những chuyến sau. Kim Ngưu mới biết là mình bị Thiên Yết chơi một vố đau.
Xe điện vừa thả hai người xuống trước cổng khách sạn, Kim Ngưu đã gầm gừ lao về phía Thiên Yết. Thiên Yết kéo theo chiếc vali bỏ chạy vào trong.
Hình ảnh này thật rất khó coi.
Hẳn là vì tâm trạng của bọn họ đều được khí mát trong lành của nơi đây làm cho tâm tình trở nên một đứa trẻ.
...
Tối...
Khu dân cư F...
- Mẹ nó! Có mỗi việc vất rác mà ngày nào cũng sai!
Tống Thanh bị mẹ bắt đi đổ rác trong khi đang chơi game, nên hắn ta vừa lầm bầm vừa đem bao rác xuống lầu. Tâm trạng bực bội khiến hắn ta thèm thuốc lá. Nhưng thuốc lá hắn chiếm được đã hết. Đành phải ra ngoài kiếm đứa nào sai vặt.
- Hey, knucklehead.
Sau khi có được thuốc lá, Tống Thanh đi vào một con hẻm khuất người để hút vài điếu. Lúc này, lại có một giọng nói ngang tàn vang lên. Cả giọng nói lẫn âm điệu, đặc biệt là từ tiếng Anh mà hắn ta nhớ rõ nhất, đều quen thuộc.
Hắn ta nhớ rõ từ tiếng Anh này, không phải vì hắn dùng nó để mắng người, mà là bị người khác mắng.
Người đấy và kẻ vừa xuất hiện. Là một.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Trong con hẻm khuất, bên cạnh bao thuốc mới mở gói dở dang, có một kẻ đang điên cuồng đấm xuống mặt của chủ nhân gói thuốc.
Mỗi một cú đấm, đều chứa đầy sức mạnh và kỹ thuật chuyên nghiệp của một đấu sĩ boxing. Khiến đối thủ đến sức phản kháng cũng không còn.
- You asked for it. (Là do mày tự chuốc vào).
Phịch.
Sau khi khiến Tống Thanh không còn sức để cử động, kẻ này mới vất xuống một bao thư trắng dày cộp, nói:
- Viện phí của mày, không cần lo thiếu. À, mày thắc mắc ai đứng sau tao đúng không?
Kẻ này tháo găng tay cao su bị rách ra, ánh mắt như phát sáng trong màn đêm, một thứ ánh sáng xanh ngạo lãnh, cất lời:
- Là Bạch Sư Tử.
...
Tuần sau...
Lớp 12S...
- Woaa~
Giờ ra chơi, Kim Ngưu tung ra một túi lớn toàn là đặc sản của vùng cao nguyên mà gia đình cô vừa đi nghĩ dưỡng về. Mọi người chia nhau ra, mỗi người một ít, không quên để lại lời cảm ơn cho Kim Ngưu và Thiên Yết.
- Tớ có quà riêng cho mấy cậu này.
Lần này, Kim Ngưu nói với những người mà mình thân thiết. Cô xé một túi nhựa ra, đổ một đống nhãn dán xuống bàn học, nói:
- Đây là sticker ở những địa điểm nổi tiếng mà tớ đã ghé qua. Tớ xin về một đống cho mấy cậu đấy hehehe!
- Ôi giời ơi. Bà chủ Lãnh rất ra dáng một bà chủ à nha!
- Đúng là quà thơm từ những đứa bạn đi du lịch về mà! Cho tớ xin vài cái nhé hihihi!
- Úi! Tớ còn ngửi thấy mùi đất cao nguyên từ những sticker này đấy mấy cậu ạ!
- Cảm ơn cậu nha, Kim Ngưu. Cả Thiên Yết nữa.
Trước món quà đơn giản nhưng đều là thành ý của Kim Ngưu, ai ai cũng đến lấy vài chiếc nhãn dán và dán lên đồ của mình. Có người dán lên ba lô, có người dán lên ví bút, có người dán lên bàn học, cũng có người dán lên nón mũ. Nói chung, tất cả món quà của Kim Ngưu và Thiên Yết đều được mọi người thích thú sử dụng.
Thấy Kim Ngưu lại được mọi người vây quần xung quanh. Cô bạn ngồi ở bàn đầu sát cửa lớp không khỏi ganh ghét và khó chịu.
- Dạo này không thấy bạn gái mày nhỉ?
Giờ nghỉ trưa, mọi người xuống căn tin dùng bữa. Cảm giác thiếu mất Lương Trúc Thảo một thời gian, Nhân Mã ngồi kế bên Song Tử, lên tiếng hỏi. Trong hai người Xử Nữ và Nhân Mã, cũng chỉ có Nhân Mã là hay xỉa xói chuyện tình của Song Tử, hỏi:
- Chia tay rồi à?
- Chưa.
Song Tử bình đạm trả lời. Trước câu hỏi xấu xa của Nhân Mã, mà Song Tử lại chẳng có phản ứng gì. Thái độ vô cùng bình thường, đáp:
- Bạn gái chứ có phải là hình với bóng đâu mà đi cùng hoài.
- ...
Lời của Song Tử cất lên, khiến cho hai người nào đấy chột dạ. Tay đang lén lút nắm nhau liền bối rối rời ra.
- Sao mày cứ hắng giọng hoài vậy Xử Nữ?
Xử Nữ bị nhắc tên, tâm như muốn tổn thọ, lại hắng giọng:
- Hờm... ờ thì... tao hơi nghẹn một xíu.
Thế nhưng vành tai của Xử Nữ đã nóng đến phát khói.
- X-Xin lỗi...
Lúc này, chợt có giọng nói quen thuộc vang lên. Cũng không phải ai xa lạ, đều là bạn cùng lớp. Nhưng sắc mặt của Song Ngư lại trầm xuống, cơm đang ăn cũng mất ngon.
Lý Yên bên một khay cơm, ấp úng hỏi:
- C-Chỗ này... Tớ có thể ngồi được không?
Chính là nói ghế trống ở ngoài cùng, bên cạnh Song Tử. Bàn này vừa hay dư một chỗ trống, có vẻ là chỗ của Lương Trúc Thảo trước đây. Mấy ngày gần đây, Lý Yên quan sát và để ý, nên hôm nay mới dám đi đến, tự mình tiếp cận với mọi người.
- À... Chỗ đấy...
Cũng khác với mọi ngày, thiện ý của Kim Ngưu có vẻ không còn như trước. Cô cũng quan tâm đến Lý Yên, nhưng cô lại để tâm đến tâm trạng của Song Ngư hơn. Có vẻ anh không thoải mái.
- Chị hai~
Ngay lúc này, một giọng nói thân quen đến mức Cự Giải nằm ngủ cũng gặp ác mộng, vang lên. Lâm Tử Hàn chia tay với đám lớp mình, vui vẻ bước đến chỗ 12S. Vừa hay có một chỗ trống, cậu liền tự tiện kéo nó ra và ngồi xuống. Không hề biết hành động của mình là chen ngang, nhìn các đàn anh đàn chị, cười:
- Chào mọi người.
Lý Yên: "..."
Mọi người: "..."
- À quên, em phải đi lấy đồ ăn đã. Giữ chỗ cho em nha.
Lâm Tử Hàn lầm tưởng ánh mắt của các anh chị là ý này, liền đứng lên đi xếp hàng. Mọi thái độ và hành động của Lâm Tử Hàn đều khiến Lý Yên như trở thành người vô hình.
Đó là sự thật, Lâm Tử Hàn không hề nhận diện được sự tồn tại của Lý Yên.
Cuối cùng, Lý Yên đành phải đến chỗ khác dùng bữa.
Hành động khác thường của Lâm Tử Hàn vô tình lại giúp Song Ngư. Sắc mặt của Song Ngư lúc này, lại trở nên thoải mái như trước. Sự thay đổi này, rơi vào mắt quan sát của Kim Ngưu. Khiến cô càng thêm thắc mắc chuyện đã xảy ra giữa anh và Lý Yên.
Bình thường, Lâm Tử Hàn không ngồi ăn cùng đàn anh đàn chị của mình. Nhưng hôm nay lại đột nhiên đến đây ngồi. Điều khác thường hơn hết, là cậu ta đột nhiên thay đổi thái độ với Sư Tử.
Phải, điều khác thường này rất rõ ràng, ai nhìn vào cũng nhận ra.
Mặc dù chuyện chị em của Lâm Tử Hàn đã được tiết lộ. Nhưng thái độ của Lâm Tử Hàn đối với đàn anh, đặc biệt là Sư Tử, trước sau như cũ, một thái độ đầy phòng thủ và địch ý. Không chỉ riêng đàn anh, mà bất cứ nam sinh nào tiếp xúc với Cự Giải đều bị cậu thù địch.
Nhưng hôm nay, cậu lại nói cười hòa thuận với các đàn anh. Thậm chí còn mua nước biếu cho bọn họ. Đã vậy còn khen Sư Tử ngầu và nam tính.
Cự Giải âm thầm quan sát em trai mình. Có gì đấy rất đáng nghi.
...
- Trời đất ơi! Thầy định giết người đấy sao?
Chào mừng học sinh hai lớp S trở lại với tiết học thể dục tra tấn thể xác con người.
Trước mặt tất cả học sinh, là những chiếc bánh xe tải được cột vào những sợi dây thừng. Đúng kiểu cách huấn luyện trong quân đội.
Đám học sinh kêu la rền trời, những người trong các khu học tập cũng có thể nghe thấy.
Roét!
Thầy thể dục thổi còi hiệu lệnh tập trung, sau đấy hô:
- Nam, hai người một bánh. Nữ, ba người một bánh. Tôi cho các em ba phút chia nhóm, cả 12S lẫn 11S1.
Lần này không còn phân chia riêng hai lớp, mà lại trộn cả hai lại và chia nhóm nam hai nữ ba để thực hiện bài tập.
Tự động, mỗi người đều ghép nhóm với người mà mình muốn.
Bạch Dương nhanh nhảu đứng bên cạnh Xử Nữ, quàng tay lên vai cậu, nhỏ giọng thủ thỉ:
- Xử N---
- Tao với mày đi, Song Tử!
Xử Nữ phản ứng nhanh hơn lời của Bạch Dương, bước đến chỗ Song Tử thoát thân. Sau đó tự tiện đá Nhân Mã sang chỗ Bạch Dương, nói:
- C-Còn lâu tao mới chung nhóm với kẻ đần độn đấy!
- Hơ? Tôi cũng không định chung nhóm với cậu đâu nha "bạn học Nữ"!
- Thế ai ghép với tôi?
Sư Tử quay sang phải, thấy Song Tử và Xử Nữ. Quay sang trái, thấy Song Ngư với Thiên Yết. Phía trước, là Bạch Dương và Nhân Mã. Chỉ có mỗi mình anh là bơ vơ một mình.
Tuy đây là câu chuyện buồn, nhưng nhìn dáng vẻ trơ chọi này của Sư Tử, thật sự rất buồn... cười.
- Anh Sư Tử, ghép với tôi chứ?
- ...
Hôm nay, Lâm Tử Hàn quả thực rất kỳ lạ. Có vẻ như lúc sáng cậu ta đã đập đầu vào đâu đấy.
So với những người còn lại, thì Lâm Tử Hàn là tốt nhất để ghép cặp. Cuối cùng, Sư Tử và Lâm Tử Hàn cũng nên duyên.
- Chị Thiên Bình!
Bốn người Bảo Bình, Cự Giải, Kim Ngưu và Thiên Bình đang tìm thêm hai người nữ để chia nhóm ba - ba, thì giọng của Lục Ý Uyên vang lên. Cô chạy đến, hỏi:
- Chị có ghép với ai chưa? Em có thể chung nhóm với chị không?
- Có thể.
Thiên Bình không kén cá chọn canh. Như vậy, ba người Bảo Bình, Cự Giải và Kim Ngưu sẽ là một nhóm. Nhóm của Thiên Bình và Lục Ý Uyên còn thiếu một người.
Nhưng chẳng nữ sinh nào dám vào nhóm của hai người này. Hai người này cùng với Cự Giải là một nhóm, nhất định sẽ trở thành Tam đại hoa khôi của trường cao trung Zodiac. Vì vậy, mới không có ai dám tham gia, vì lo lắng bản thân sẽ trở nên lu mờ trước hai gương mặt hoàn hảo này.
Rốt cuộc, mọi người đều đã ghép cặp xong, trừ nữ sinh hay ngại ngùng luôn bị người khác né tránh - Lý Yên.
Kết quả, duyên phận đưa đẩy, Lý Yên lại lọt vào nhóm của Thiên Bình và Lục Ý Uyên.
Roét!
- Ồ? Hóa ra anh chỉ có vậy à?
Rõ ràng Lâm Tử Hàn là người tình nguyện ghép nhóm với Sư Tử, nhưng khi bắt đầu chạy, đã lên tiếng đầy xem nhẹ. Sắc mặt Sư Tử liền trở nên khó coi. Quả nhiên, thằng nhóc này vẫn đáng ghét như vậy. Anh hừ một tiếng:
- Năng lực của mày là cái mồm à? Bớt nói nhảm đi.
- ...
Cuộc chiến giữa hai người đàn ông, bắt đầu.
- Ô ô? Hai đứa kia nó dám vượt mặt tụi mình à?
Bạch Dương thấy hai người Sư Tử và Lâm Tử Hàn đột nhiên nội chiến, thi ai nhanh hơn, thành ra vượt lên trên cả anh và Nhân Mã. Anh không cam tâm, liền vào vị trí phản công:
- Nhân Mã! Chúng ta đi!
- Á! Ối, từ từ a!
Nhân Mã tội nghiệp. Khó khăn lắm mới giữ được tốc độ ngang với Bạch Dương, giờ lại tăng tốc, tra tấn a.
- Chúng nó là trẻ con à?
Xử Nữ nhìn bốn người dẫn đầu phía trước, không khỏi ngán ngẩm. Song Tử lắc đầu, phán:
- Sung sức thật nhỉ? Còn bảy vòng lận mà. Khác hoàn toàn với cái cặp kia.
Chính là nói cặp đôi lười và rùa của Song Ngư và Thiên Yết. Hai người đấy chạy vô cùng nhịp nhàng và... chậm. Hai người bọn bọn còn không thèm mở miệng nói chuyện.
Như sự kết hợp giữa con lười và con rùa.
...
Hội quán "Lữ Khách đi đường"...
- Yo, G! Cuối cùng cũng tái xuất rồi?
Trong một quán game ẩn mình ở cuối con hẻm nhỏ, có một đội ngũ gồm những con người vô cùng khác biệt. Một gã cao lớn đầu trọc, một chàng mọt sách gầy gò, một thanh niên bí ẩn luôn luôn đội mũ trùm đầu và một cô gái mặt đầy tàn nhang hay nhăn mày.
Nhưng tất cả bọn họ, đều chào đón người vừa xuất hiện. Người này được xem là Ace trong nhóm chơi game của bọn họ, dùng biệt hiệu là G.
- Xin lỗi mọi người. Thời điểm đầu năm học có nhiều thứ để tập trung, nên bây giờ mới được thả lỏng.
- À, lại là cái tuần lễ học bá đấy hả?
Chị gái mặt đầy tàn nhang lên tiếng. Trong đây, chị ta là người lớn tuổi nhất. Người vừa xuất điện cười xòa, gật đầu. Anh trai mọt sách gầy gò khẽ đẩy kính, nói:
- Thứ hạng của cậu không đến ba con số đấy chứ?
- Aha... Anh đừng quên em học ở lớp S chứ. Cũng không đến mức đấy đâu, hình như là hạng chín mấy đó.
- Trong game cậu gánh team mà, đầu óc cậu như thiên tài vậy. Tưởng thứ hạng trên trường cậu sẽ hạng đầu chứ?
Gã to con lên tiếng. Bởi vì bọn họ đã không gặp G từ lúc vào năm học. Trong đây, cũng chỉ có G còn là học sinh cao trung. Những người khác đều là sinh viên hoặc người đi làm. Thậm chí, gã to con là một người làm việc cho xã hội đen. Nhưng không có G, bốn người bọn họ đánh game chẳng nổi mấy trận.
Đây, có thể là một nhóm tụ tập những kẻ dùng game để giải trí, nhưng chơi rất tệ. Nhờ có G nên bọn họ mới hiểu được cảm giác chiến thắng là gì. G cười qua loa, lại đổi chủ đề:
- Chuyện của em cũng có gì đặc biệt đâu. Mọi người thì sao, có gì thú vị không?
- Cũng chẳng có gì thú vị. À, một tuần trước, tôi nhận được nhiệm vụ từ một người. Đối tượng của tôi, hình như là học sinh trường cậu đấy, cao trung Zodiac.
- A?
- Là ba thằng nam sinh, hình như cũng là năm ba.
- ...
Lời của gã cao to, khiến G có chút giật mình. Cậu dò hỏi:
- Như thế nào?
- Theo lệnh, thì tôi đánh cho chúng nó một trận. À, còn nữa. Mỗi thằng, đều phải rạch một vết thương lên cánh tay trái của chúng nó. Ôi trời, đúng là đầu óc của mấy kẻ xã hội đen mà.
- ...
Gã cao to vừa kể vừa rùng mình, mặc dù gã là kẻ gây ra. Nhưng cũng nhờ lời này, mà G nhận được câu trả lời cho một vấn đề mà cậu đã từng thắc mắc. Cậu lại hỏi:
- Người thuê anh, anh phải giữ bí mật về thân phận cho người đấy mà nhỉ?
- Đúng vậy. Sao thế?
- Không, không có gì. À phải rồi, em muốn sử dụng đến quyền lợi của mình.
- ...
Trước lời nói của G, mọi người có chút bất ngờ. Bọn họ được G giúp đỡ để chiến thắng những trận đấu trên game, nhưng không phải cậu ta giúp đỡ miễn phí. Điều kiện của cậu ta là một lợi ích, nhưng không nói ra đấy là gì. Cuối cùng, sau hai năm gặp nhau, cậu ta cũng dùng đến quyền lợi này.
- Em muốn thông tin về một người. Tất cả thông tin mà mọi người có thể tìm được.
- Ai?
- Kẻ đứng đầu thực sự của trường cao trung Youth.
...
Hôm sau...
- A!
Rầm!
Mới sáng sớm, lớp 12S đã có người ngã ngay trước cửa. Tiếng động này rất lớn, khiến người nghe đều có thể thấu hiểu được cảm giác của người ngã.
- Trời ạ! Lại là mày à Nhân Mã?
Xin chào, tài khoản "Phá Đế họ Trịnh" đã online a.
- Cậu có sao không? Ôi trời, sưng hết mặt rồi!
- Ôi, sao lại ngã vậy? Đứng dậy nào.
Bạn bè vội vàng chạy ra đỡ Nhân Mã đứng lên. Mặc dù bị ngã, nhưng Nhân Mã lại cười trừ, nói:
- Tớ không sao, cũng không lạ gì cảm giác này. Cảm ơn mấy cậu đã quan tâm.
- Cũng đâu đến mức phải cảm ơn. Nghe khách sáo quá đấy.
Bảo Bình đáp lại, phủi phủi mái tóc bám bụi của cậu. Kim Ngưu suýt xoa cho gương mặt hơi trầy của cậu. Xử Nữ thì phủi bụi trên quần áo cậu. Một cú ngã của Nhân Mã, vô tình có một dàn người hầu xung quanh.
- Sao mà ngã được vậy? Ngoài cửa cũng có thứ gì đâu.
Sư Tử cất giọng ngạo nghễ. Những người khác cũng tò mò, nhưng câu trả lời của Nhân Mã lại rất "tự nhiên":
- À, tớ vấp phải ngạch cửa, nên ngã.
Mọi người: "..."
Xử Nữ cũng đã quá quen với việc này. Bây giờ, mỗi lần Nhân Mã ngã, cậu đều bất lực chứ không còn tha thiết nguyên do nữa.
- Cậu lúc nào cũng xui xẻo như vậy sao?
Thiên Yết bỗng dưng lên tiếng, ngữ điệu so với thái độ của mọi người đối với cú ngã của Nhân Mã, nghiêm túc hơn hẳn.
Học chung với Nhân Mã được hơn một tháng, không chỉ Thiên Yết mà những người bạn mới đều vô cùng khó tin trước sự xui xẻo của Nhân Mã. Từ sự cố trượt chân ở buổi lao động, trượt chân trong nhà vệ sinh, xui xẻo gặp ông chú nào đấy ngoài đường và bị đánh oan và những lần nhỏ nhặt khác.
Nhân Mã nghe lời này, có chút cảm giác chột dạ, nhưng vẫn không để lộ ý này mà cười ngu:
- Cái này... có thể là một loại năng lực của tớ a, haha.
- Năng lực?
- Haiz... Là cậu mới biết nó nên mới như vậy. Đấy chẳng phải là xui xẻo gì đâu. Xui xẻo là tác động khách quan. Còn nó bị thương, là do chính bản thân nó. _Lúc này, Xử Nữ xen ngang vào, giải thích:
- Tớ cũng từng nghĩ đấy là xui xẻo. Nhưng không, là do bản thân nó không cẩn thận và vụng về nên mới vậy đấy. Đã nhắc cẩn thận bao nhiêu lần rồi, mà vẫn thế.
Bị Xử Nữ phê phán, Nhân Mã chỉ biết cười xõa.
Câu trả lời này của Xử Nữ cùng thái độ của Nhân Mã, khiến những người khác không khỏi bất lực.
Chỉ riêng Thiên Yết, không chấp thuận câu trả lời này lắm.
Anh nhìn con người đang cười trừ trước sự bất lực của những người khác kia, trong lòng lại nổi lên một ít nghi hoặc.
Có thật sự Nhân Mã vụng về đến mức độ khó tin này không?
...
Sân thượng khu B...
Xì xầm... xì xầm...
Từ sau sự vụ của Tống Thanh và Lâm Tử Hàn ở tuần trước, sân sau ở các khu của trường hoàn toàn trống trơn. Vì vậy, cuộc gặp gỡ của những người còn lại trong ngũ lão đại đã chuyển sang sân thượng tòa nhà B của năm nhất.
Kẻ triệu tập cuộc gặp gỡ này, là Lý Nghiên của lớp 12F. Cũng là một vị lão đại trong ngũ lão đại. Vì hắn ta muốn thông báo cho mọi người tin tức hiện tại của Tống Thanh. Sau khi tình hình của Tống Thanh được chia sẻ, một kẻ đã lên tiếng. Là kẻ to con và có gương mặt bặm trợn nhất ngũ lão đạo - Hoắc Tử Nha. Đôi mắt hắn ta lúc này đầy ý chết chóc, ngữ điệu khàn đặc:
- Trực tiếp diệt thẳng kẻ đứng đằng sau nó, Bạch Sư Tử.
...
- Thầy Ma Kết! Thầy cũng đến câu lạc bộ ạ?
Ma Kết vừa rời khỏi tòa nhà S, đã có một tiếng gọi thân quen vang lên. Lục Ý Uyên chạy đến, tươi cười:
- Em cũng đang trên đường đến đấy. Em đi cùng với được không ạ?
- Haha, tại sao không chứ?
Ma Kết mỉm cười, dừng bước lại để chờ Lục Ý Uyên. Những học sinh xung quanh đều vô cùng ganh tỵ với Lục Ý Uyên. Vì cô ấy là nữ sinh duy nhất không học lớp của Ma Kết chủ nhiệm, nhưng vẫn thân thiết với thầy ấy vô cùng. Ma Kết thấy chỉ có một mình Lục Ý Uyên, tò mò:
- Em không đi cùng Lâm Tử Hàn à?
- À, cậu ta bị cô Giai Nhi tóm lại rồi. Nói cái gì mà chiến lược để chiến thắng cuộc thi khai mạc ở sự kiện sắp tới ấy ạ!
- À.
Ma Kết nhớ đến sự việc Lâm Tử Hàn bị đẩy lên làm lớp trưởng vì là người có thể chất tốt nhất lớp. Hai người đấy hẳn có chế độ luyện tập cùng nhau. Nghĩ đến đây, trong đầu Ma Kết chợt nhớ đến hình ảnh của lớp trưởng lớp mình.
Có nên làm giống như lớp 11S1 không nhỉ?
- ...
Cách đấy không xa, Bảo Bình lại vô tình nhìn thấy dáng vẻ cười nói ôn hòa của Ma Kết đối với Lục Ý Uyên. Lục Ý Uyên quả nhiên là học sinh được Ma Kết xem trọng.
Ngày hôm qua, cô đã thấy được năng lực cùng quyết tâm của cô ấy để vào đội bóng rổ. Cô cũng phát hiện ra tâm tư của Lục Ý Uyên đối với Ma Kết. Rõ ràng ngay trước mắt, ai ai cũng nhận ra. Hẳn là Ma Kết cũng nhận ra.
Nhưng Ma Kết đối với Lục Ý Uyên, có phải thật lòng không?
Ý của cô, là thái độ nói cười của Ma Kết lúc này, đối với cô gái đơn thuần Lục Ý Uyên, có phải thật lòng không?
Lý do để cô nghi hoặc điều này và nghi hoặc Ma Kết. Lý do khiến cô đã có thái độ hơi bất thường với anh, là vì cô đã vô tình nhìn thấy hành động và sắc thái ấy.
Vào ngày mà Ma Kết đưa áo khoác ngoài để che bớt trang phục phản cảm cho Milley, ngày mà cả trường rộ lên tin đồn hẹn hò giữa hai người họ. Giờ tan học, cô vô tình nhìn thấy Milley trả áo khoác cho Ma Kết, hai người đã nói cười vô cùng vui vẻ, khiến cô nghĩ rằng họ thật sự hẹn hò với nhau.
Cho đến khi...
Cô nhìn thấy vẻ mặt chán ghét cùng khinh bỉ tột cùng của Ma Kết, khi vất đi chiếc áo khoác ấy.
Chính là khi Milley đi rồi, Ma Kết liền thay đổi thái độ hoàn toàn. Rõ ràng vừa rồi anh đã nói cười vui vẻ, nhưng lúc này, lại hệt như một người khác. Thần sắc lạnh lẽo cùng khinh bạc, giống như thứ trên tay anh lúc này là rác rưởi, lập tức vất nó vào sọt rác.
Vất chiếc áo mà Milley đã khoác.
Vì đứng từ xa nên cô không nhìn rõ, nhưng sắc thái lúc ấy của Ma Kết, rất lạnh lùng và... đáng sợ.
Những ngày sau, Ma Kết không còn mặc đồ bộ âu phục nữa. Milley dường như muốn có cái cớ để được khoác áo của Ma Kết, vẫn ăn mặc hở hang, nhưng lại bị nhà trường chỉ trích. Vì vậy, cô ấy cũng thay đổi cách ăn diện của mình.
Sau đấy, Bảo Bình luôn bị vấn đề này làm phiền. Cô, khó hiểu về trạng thái khi ấy của Ma Kết. Cô, có chút nghi ngờ về tính cách thật của anh. Cô, hoang mang vì không thể đánh giá được anh là người như thế nào.
Anh có quá nhiều dáng vẻ. Dáng vẻ thân thiện luôn ôn hòa với học sinh. Dáng vẻ có phần giữ khoảng cách với cô. Và bây giờ, là một dáng vẻ vô cùng ghét bỏ Milley.
Giờ đây, cô không dám chắc về những nhận định của mình đối với anh. Những nụ cười của anh, trong mắt cô, đã bắt đầu bị méo mó.
Nhưng, ở tiết sinh hoạt, Ma Kết vẫn như mọi khi và vẫn nói cười với Milley, không một chút sơ sót. Nếu là đóng kịch, thì quá đáng sợ rồi.
Nên lúc này, cô cũng thắc mắc. Thái độ của Ma Kết đối với Lục Ý Uyên, có thực sự như những gì thể hiện trước mặt?
Cô không thể minh bạch, bởi vì chính cô cũng cảm thấy, mọi biểu cảm của Ma Kết, đều mơ hồ.
Nhưng, Lục Ý Uyên và Milley khác nhau mà.
Milley luôn tự ý muốn vượt mức thân thiết với Ma Kết, khiến Ma Kết không thoải mái. Tuy cười nói, nhưng biểu cảm của anh với cô ấy, có phần gượng gạo xa tránh. Ma Kết hẳn vì vậy nên mới có thái độ ghét bỏ chiếc áo khoác đã cho Milley mượn.
Còn Lục Ý Uyên lại hoàn toàn khác. Em ấy có nỗ lực và tự mình tạo điều kiện để có thể gặp gỡ Ma Kết. Em ấy tự chuẩn bị con đường để có thể theo đuổi cảm xúc của mình. Hơn nữa, cách nói cười của Ma Kết dành cho Lục Ý Uyên, với lúc đối với Milley, hoàn toàn khác nhau.
Bảo Bình khẽ lắc đầu. Cô lại quá chú tâm vào Ma Kết quá rồi.
...
...
Mưa Rào Coffee...
Như cái tên, khắp quán cà phê này đều vang lên tiếng mưa rào tí tách, cùng những bản nhạc không lời vô cùng tha thiết. Đây là âm thanh được phát ra từ những chiếc loa trong quán, là loại âm nhạc riêng của quán. Thật xứng với danh hiệu Mưa Rào.
Nhưng trời nắng nóng như này, lại nghe tiếng mưa, có phần chói tai.
- Cậu muốn hòa giải sự hiểu nhầm với Sư Tử?
Chiều nay toàn trường được nghỉ hai tiết cuối vì các giáo viên có cuộc họp gấp. Vì vậy, Thiên Bình mới có thời gian ngồi ở đây, cùng Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn cười khẩy, lại hỏi ngược lại Thiên Bình:
- Chị có tin không?
- Không.
Thái độ của Lâm Tử Hàn, một chút cũng không có thiện ý muốn hòa giải với Sư Tử. Nhận ngay câu trả lời của Thiên Bình, cậu gật đầu:
- Đúng rồi đấy. Sao tôi lại phải hòa giải với anh ta chứ? Đấy chỉ là cái cớ...
Nói đến đây, Lâm Tử Hàn đột nhiên vươn tay ra, khẽ vuốt nhẹ đầu Thiên Bình, cười:
- Để chị đồng ý gặp tôi thôi, Sweetheart.
- Tôi biết.
Thiên Bình không chút bất ngờ, cũng không chút biểu cảm, đưa tay chặn lại hành động của Lâm Tử Hàn. Thái độ cùng câu trả lời của cô khiến cậu bị ngoài ý muốn, sắc mặt cậu có chút nghi hoặc:
- Chị biết? Vậy chị gặp tôi, có mục đích khác sao?
- Phải.
- Tôi sẽ lắng nghe. Chị nói đi, Sweetheart~
Đối mặt với sự nhún nhường của Lâm Tử Hàn, Thiên Bình lại bình đạm đáp:
- Tôi chỉ muốn nhắc, Sư Tử là bạn tôi. Nếu cậu gây sự gì đến cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu?
Lời của Thiên Bình, khiến Lâm Tử Hàn có chút chột dạ. Nhưng bề ngoài, cậu vẫn giả bộ ngu ngơ:
- Ý chị là sao cơ?
- Vừa rồi, là chính miệng cậu nói không muốn hòa giải với Sư Tử. Nhưng gần đây, cậu lại luôn tỏ ra thân thiết với Sư Tử... trước mặt mọi người.
- ...
- Nhưng khi chỉ có mình cậu và Sư Tử, thái độ cậu lại khác. Khi tôi thắc mắc, Sư Tử đã nói thế.
- ...
- Nếu đằng sau những hành động bất thường ấy, là một âm mưu. Thì tôi, tuyệt đối không tha cho cậu.
Đây là lần thứ hai, Lâm Tử Hàn lại bị sự nhạy bén của Thiên Bình làm cho bất ngờ. Lần trước, là bị mật của cậu và Cự Giải. Lần này, là phán đoán hành vi của cậu.
Người này, đúng như đánh giá của Cự Giải. Nguy hiểm.
Sau một lúc im lặng, Lâm Tử Hàn chợt cong môi, lên tiếng:
- Tại sao, chị lại suy nghĩ theo hướng này? Con người tôi xấu xa như vậy sao?
Câu thắc mắc của Lâm Tử Hàn là hợp lý. Tại sao Thiên Bình không nghĩ hành động bất thường của cậu, chỉ đơn thuần là mua điểm trước mắt Cự Giải? Mà lại nghĩ rằng cậu có một âm mưu?
Trước câu hỏi này, Thiên Bình lại vô cùng điềm tĩnh. Nhấp một ít trà, cô trả lời:
- Vì những kẻ bắt nạt, đều có biểu hiện như cậu.
- ...
Thiên Bình, luôn khiến Lâm Tử Hàn bị ngoài ý muốn. Những câu trả lời của cô, đều không ai đoán trước được. Lâm Tử Hàn không hề cảm thấy sợ hãi hay chột dạ, mà lại cảm thấy cao hứng, lên tiếng:
- Sweetheart. Chị là nhà tâm lý học sao?
- Không.
Nói đến đây, Thiên Bình đặt ly trà nóng xuống, ảm đạm cất giọng:
- Vì tôi, là người từng trải.
----------- End Chap 57 -----------
[02/10/21]