[Team Sinh học, có sự góp mặt của thầy giáo thích ké khung hình - Ma Kết, Kim Ngưu, Song Ngư]

[My art]

----------------------------------

Book Time 9 Coffee...

- Ồ?

Ma Kết đang dừng xe đèn đỏ, tình cờ dừng ngay trước quán cà phê sách cổ kính ở bên đường. Vô tình, anh lại thấy bên trong quán, có những gương mặt vô cùng quen thuộc. Có vẻ như bọn nhóc này đang học nhóm làm bài tập. Là thầy giáo chủ nhiệm, anh nên tặng chúng một món quà nhỏ mới phải.

Bên trong quán...

- C-chị hai, không phải em cố tình đâu. E-em chỉ tình cờ đến đây thôi, thật! T-thật đó!

Lâm Tử Hàn bị Cự Giải phát hiện hành tung, vội vàng chạy đến giải thích. Sắc mặt Cự Giải trở nên lạnh lùng. 

Trước cảnh tượng này, ba người Bảo Bình, Nhân Mã và Thiên Yết đều ngỡ ngàng, không biết nên phản ứng thế nào.

- A ha! Thật trùng hợp, không ngờ chị hai lại học nhóm ở đây! A ha! Thật trùng hợp!

Lâm Tử Hàn nhất quyết giả ngu để tẩy trắng cho hành vi bám đuôi người chị của mình. Nhưng Cự Giải là chị ruột của cậu, có thể không nhìn ra được vấn đề này sao? Hơn nữa, ở trước mặt bạn bè, cô cũng không thể hiện sự tức giận của mình, chỉ nhắc nhở:

- Đủ rồi. Mau về nhà đi. Đừng làm phiền chị học hành.

- Ấy chị hai. Chị không định giới thiệu em với bạn chị sa--- 

Lâm Tử Hàn nhất thời im miệng lại, khi ánh mắt lạnh lẽo của Cự Giải liếc nhìn cậu. Nhưng khi đối mặt với những người bạn, thái độ Cự Giải hoàn toàn thay đổi. Cô chĩa tay về phía Lâm Tử Hàn, cười nhẹ:

- Thật ngại quá, đây là em trai của tớ. Lâm Tử Hàn.

- A? Em trai của cậu?

Trừ Bảo Bình, hai người Thiên Yết và Nhân Mã vô cùng ngạc nhiên. Nhân Mã tò mò muốn nhìn kỹ dáng vẻ của Lâm Tử Hàn. Ai mà ngờ, Lâm Tử Hàn đang cười cười, thấy Nhân Mã liền thay đổi, thái độ thù địch trừng mắt nhìn lại Nhân Mã.

Bốp!

Phía sau đầu Lâm Tử Hàn truyền đến một cảm giác đau buốt. Cự Giải nhắc nhở:

- Thái độ gì vậy? Đây là bạn của chị mày đấy. Còn không mau xin lỗi cậu ấy vì lời nói xúc phạm khi nãy của mày đi!

- Nhưng hắn ta dám thân mật với chị ha---

Gương mặt hung hăng của Lâm Tử Hàn lập tức co ro như một chú cún khi lãnh phải ánh nhìn nghiêm khắc của chị mình. Bất đắc dĩ, cậu quay sang phía Nhân Mã, chẹp miệng:

- Xin lỗi.

Bốp!

- Xin lỗi đàn anh.

Bốp!

- Xin lỗi anh vì sự hỗn xược của em!

Bị Cự Giải đánh mấy lần, Lâm Tử Hàn mới thốt ra được lời xin lỗi tử tế. 

- Haha, được mà. Anh không để ý đâu. _Nhân Mã cười dễ dãi, rồi lên tiếng giới thiệu bản thân:

- Anh là Trịnh Nhân Mã, bạn cùng lớp của Cự Giải. Không thể tin được Cự Giải có em trai sát tuổi như thế này. Đây là lần đầu tiên anh nghe về nó nên đã rất ngạc nhiên đấy!

- Giờ anh biết rồi thì tránh xa---

Bốp!

Trước thái độ ngang ngược của em trai mình, Cự Giải không hề do dự liền sử dụng bạo lực. Lâm Tử Hàn bị đánh một phát, biết điều đã ngậm miệng lại.

Cách hành xử của Cự Giải lúc này, khiến ba người bạn của cô đều ngỡ ngàng. Bọn họ không thể lường được, một người dịu hiền như Cự Giải, đối với em trai, lại vô cùng hung dữ và nghiêm nghị như vậy.

Bảo Bình có chút đánh giá dành cho Lâm Tử Hàn, có vẻ cao hứng. Cô cũng lên tiếng làm quen:

- Chào. Chị là Diệp Bảo Bình, bạn của Cự Giải. Coi bộ chị hai em có được một người em trai ngoan ngoãn đấy!

- Vâng ạ, chị cũng thấy em ngoan sao? Hihi, cảm ơn chị đẹp!

Thái độ của Lâm Tử Hàn đối với Bảo Bình và Nhân Mã, hoàn toàn đối lập nhau, khiến ai cũng bất ngờ. Chỉ có Cự Giải là thấy phiền toái. 

- Còn tôi là Lãnh Thiên Yết.

Hệt như cái họ của mình, thái độ của Thiên Yết vô cùng lãnh đạm. Nhìn có thể thấy, Thiên Yết không có chút cảm xúc đặc biệt nào dành cho Cự Giải. Nhưng Lâm Tử Hàn vẫn tỏ thái độ thù địch với anh:

- Anh liệu hồn! Đừng có mơ tưởng đến chị ha---

Bốp!

Đến lúc này, mọi người đã hiểu con người của Lâm Tử Hàn. 

Là một đứa em bị cuồng chị gái của mình.

- Vì một số chuyện, hai cậu có thể giữ bí mật chuyện tớ có em trai không?

Không chỉ Thiên Yết và Nhân Mã, mà Lâm Tử Hàn cũng vô cùng kinh động khi nghe lời này của Cự Giải. Cậu ấm ức kêu lên:

- Chị hai! Như thế là sao? Chuyện em là em trai của chị mất mặt lắm sao?

- Đã nói là vì một số chuyện, nên chị muốn giữ bí mật!

Ba người bạn còn lại, đều không có gì thắc mắc trước hành động này của Cự Giải. Có một đứa em mắc hội chứng cuồng chị gái thế này, tốt nhất nên giữ bí mật để cuộc sống an bình. 

- Được chứ! Tớ sẽ giữ bí mật cho!

Nhân Mã hiển nhiên sẽ đồng ý với lời đề nghị của Cự Giải. Thiên Yết cũng lãnh đạm gật đầu. Cự Giải lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm. Sau đấy nhìn Lâm Tử Hàn, nhắc nhở:

- Còn mày, mau về nhà đi.

- Không đâu! Em sẽ ở đây chờ chị hai về!

- Mày đùa chị à?

- Chị để em ở lại đi mà chị hai! Em sẽ quay về chỗ cũ ngồi. Em tuyệt đối sẽ không để người khác phát giác ra chúng ta là chị em, có được không?

- Thật là...

Ting!

Ngay lúc này, có một vị khách bước vào. Vừa nhìn thấy người này, sắc mặt của Cự Giải liền hoảng hốt. Bất giác lại ấn đầu Lâm Tử Hàn xuống dưới gầm bàn. Ngay cả Bảo Bình, cũng giật mình chột dạ.

- A, đây này, Thiên B---

Nhân Mã vẫy tay lên để thu hút sự chú ý của Thiên Bình, nhưng lại bị Bảo Bình bịt mất miệng và ghìm tay cậu xuống. Ngoại trừ Cự Giải và Bảo Bình, không ai hiểu được chuyện gì. Nhưng Thiên Bình vừa mở cửa, không kịp chú ý đến bọn họ, đã đi ra ngoài. Dường như có ai đấy gọi cậu ấy.

Lúc này, hai cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Bảo Bình thả Nhân Mã ra, nhắc nhở:

- Cậu quên rồi à? Chúng ta phải giữ bí mật chuyện Cự Giải có em trai. Nhiều người biết sẽ càng rắc rối a. Đặc biệt là Thiên Bình!

- À, à. Okey, tớ suýt thì quên haha!

Nhân Mã bối rối gãi đầu. Bảo Bình cũng quay sang Thiên Yết, ra hiệu nhắc nhở.

Cự Giải không khỏi thầm cảm tạ Bảo Bình. Cậu ấy hoàn toàn nói trúng nội tâm cô. Sau đấy, cô đá Lâm Tử Hàn ra, nghiêm nghị nói:

- Được rồi, chị để mày qua bên đó ngồi đấy. Nhưng nếu mày dám hành động gì đáng ngờ, thì đừng trách chị!

- Yes! Sir!

Lâm Tử Hàn hạnh phúc nhận lệnh, sau đấy vui vẻ trở về bàn trước đó của mình. 

Trước cửa quán...

- A, Thiên Bình à?

Thiên Bình sau khi ngụy trang lại vết thương của mình, định vào bên trong, lại có người gọi cô. Sự xuất hiện của người đàn ông này, khiến cô có chút ngạc nhiên:

- Thầy chủ nhiệm?

- A ha, mấy đứa đang học nhóm đấy à?

Ma Kết giống như trên trường, mang một bộ dáng thanh lịch xuất hiện, trên tay là hộp bánh. Anh bước đến, đưa nó cho Thiên Bình, mỉm cười:

- Thầy tình cờ đi ngang qua. Nên muốn mua chút đồ để khuyến khích mấy đứa học hành đây.

- A... _Thiên Bình bất ngờ, rồi nhận lấy:

- Thay mặt mọi người, cảm ơn thầy.

- Không có gì, không có gì. Vậy thầy đi trước nhé? Chúc mấy đứa học tốt!

Ma Kết nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi rời đi. Thiên Bình, lại một lần nữa trở thành người trung gian đưa đồ ăn đến cho các bạn học thay Ma Kết. Cũng giống như những lần cô đem nước điện giải Ma Kết gửi đến cho đội bóng vậy.

- Ô? Thiên Bình à?

Ma Kết vừa mới rời đi, lại có thêm hai người quen xuất hiện. Thiên Bình lại bất ngờ:

- Kim Ngưu và Song Ngư?

- Đúng là cậu rồi!

Kim Ngưu vui vẻ bước đến, nhướn người để nhìn bóng lưng quen thuộc vừa rời đi, vẻ mặt tò mò:

- Người vừa rồi, có phải thầy Ma Kết không?

- Ừ, là thầy ấy.

- Vậy cái này?

Song Ngư nhìn hộp bánh mà Thiên Bình đang cầm, ngụ ý hỏi. Thiên Bình đàm đạm trả lời:

- Phải, là của thầy ấy. Tặng chúng ta để bổ sung năng lượng học tập. _Nói rồi Thiên Bình nhìn hai người trước mặt, suy đoán:

- Hai cậu là học nhóm?

- Phải! Nghe Bảo Bình nói nhóm cậu cũng có hẹn ở đây đúng không?

Vì bọn họ đang đứng trước cửa tiệm cà phê Book Time 9. Thiên Bình khẽ gật đầu. Ngày hôm nay, vô tình bọn họ lại tụ tập khá đông đủ cùng nhau.

- Ủa? Song Ngư với Kim Ngưu kìa!

Nhân Mã thấy sự xuất hiện của hai người bạn khác, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Kim Ngưu giao việc gọi nước lại cho Song Ngư, rồi hớn hở chạy đến chỗ bạn mình, cười tươi:

- Ô, chào mấy cậu! 

- Đi với Song Ngư? Là học nhóm à?

Thiên Yết bình đạm lên tiếng nghi hoặc. Kim Ngưu tùy tiện ngồi xuống cạnh anh, lấy nước của anh uống một cách tỉnh bơ, rồi đáp:

- Không học nhóm, chẳng lẽ hẹn hò?

- ...

Sắc mặt Thiên Yết rất không tốt. Cự Giải ngạc nhiên, nên đã thắc mắc:

- Học nhóm sao? Nhưng cô bạn mới vẫn chưa chuyển đến mà? Không lẽ hai cậu định làm bài trước?

- Bọn tớ cũng chẳng còn lựa chọn nào. Nhóm các cậu bây giờ đều đã bắt đầu làm môn Văn rồi. Đành phải phân việc phù hợp và hoàn thành nó trước thôi.

Kim Ngưu quan ngại trả lời. Mà những người còn lại, cũng có chút tò mò giành cho người bạn sắp chuyển đến kia. Bảo Bình chau mày:

- Học sinh chuyển trường vào thời điểm Tuần lễ học bá, lại còn được chọn vào nhóm môn Sinh. Đáng ra nhà trường phải sắp xếp cho cậu ta xuất hiện nhanh nhất có thể mới đúng chứ?

- Đúng vậy. Như thế này, cũng hơi phiền đến bạn cùng nhóm. 

Cự Giải sau khi xác nhận là bạn bè với Bảo Bình, có vẻ càng ngày càng có nhiều quan điểm chung. Nhân Mã vẫn lạc quan như ban đầu, nói:

- Dù sao cũng là học sinh được giáo viên thứ tư lựa chọn mà. Cậu ấy có năng lực nên mới được chọn đó, nên cậu đừng lo! Khi cậu ấy xuất hiện, sẽ cùng nhóm cậu giải quyết bài tập nhanh thôi!

- Tớ cũng nghĩ như cậu, Nhân Mã!

Kim Ngưu lại lấy nước của Thiên Yết uống, vô tư đáp lại. Cô không hề để tâm đến sắc mặt đen như đít nồi của em trai mình, lại dáo dác nhìn xung quanh. Vô tình khiến Cự Giải cảm thấy chột dạ vì Lâm Tử Hàn đang ở trong quán này. Nhưng Kim Ngưu vốn dĩ không biết về sự việc em trai của Cự Giải, chỉ thắc mắc:

- Ông chủ Dương đâu?

- Haha...

Cự Giải đột nhiên cười trừ. Còn Bảo Bình, sắc mặt đột nhiên trở nên đáng sợ. Cô lầm bầm:

- Tao đang đợi kẻ tội đồ này đây. Lần nào cũng đi trễ!

- Hửm?

Nhân Mã nhìn thấy hộp bánh nổi bật trên tay Thiên Bình, khi cậu ấy đang bước đến sau khi gọi nước xong, vô cùng ngạc nhiên:

- Bánh đó là sao vậy Thiên Bình?

- Thầy Ma Kết mua đấy. Mời mọi người.

- Chìn chà rố? Thầy Ma Kết cho á? Bánh Lamington này mắc tiền lắm đó nha~

- Thầy chủ nhiệm hào phóng thật đấy.

Trừ Thiên Yết một thân lãnh cảm ra, thì ai ai cũng thích thú đón nhận món quà từ Ma Kết. 

Nhưng chỉ riêng Bảo Bình là có thắc mắc:

- Cậu gặp thầy Ma Kết à, Thiên Bình?

- Ừ. Mới gặp ngoài cửa. Thầy ấy ghé qua, vô tình thấy mọi người nên đã mua chút quà khích lệ.

Câu trả lời của Thiên Bình, khiến cho Bảo Bình lại có thêm một ấn tượng tốt về người thầy này. Ma Kết, là một người ấm áp.

Đã đủ thành viên, nhóm tiếng Anh cũng ngồi riêng ra một bàn rồi bắt đầu làm bài cùng nhau. Nhóm Sinh học chỉ cần hai người là Song Ngư và Kim Ngưu cũng như vậy. Chỉ riêng nhóm Hóa học là chưa thể. Vì người giữ laptop, vẫn là Song Tử.

- Đây, hôm nay để tớ đánh chữ cho!

Nhân Mã tinh ý lên tiếng xung phong làm người phụ trách mảng trình bày Power Point. Công việc này vốn là của Thiên Bình nhưng vì vết thương mới, nên cậu đã giúp đỡ. 

- Đề của chúng ta là "Tham gia môn thể thao đồng đội giúp hình thành nhân cách tốt". Chúng ta theo quan điểm đồng tình, nên là...

Cự Giải trong lúc chờ đợi, đã đọc được vài nội dung hữu ích trên sách và triển khai bài làm. Nhanh chóng, nhóm này đã nghiêm túc làm bài tập môn Văn.

Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn ngồi ở một góc khuất. Sự quan sát từ đầu đến cuối vẫn rơi trên chiếc bàn có chị hai của mình. Nhưng vì hành động khả nghi của Cự Giải và Bảo Bình trước sự xuất hiện của cô gái tóc xám kia, khiến cậu phải dành ra một chút lưu tâm.

Tại sao chuyện cậu và Cự Giải là chị em, đặc biệt phải giữ bí mật với người này?

- Dương - Song - Tử!

Lúc Song Tử vừa bước vào quán, là lúc ngữ điệu nổi trận lôi đình của Bảo Bình vang lên. Khiến cho kẻ tội đồ toát hết mồ hôi hột. Anh gọi nước xong, lập tức đến chỗ Bảo Bình hối lỗi:

- Xin lỗi, xin lỗi hai cậu! Tớ gặp chút chuyện giữa đường nên đến trễ! Xin lỗi! Xin lỗi! _Ngay sau đó, anh liền nhìn những bàn xung quanh, ngạc nhiên:

- Wao? Hôm nay là ngày gì thế? Cả mấy cậu cũng ở đây sao?

- Đừng có mà đánh trống lảng! Cậu! _Bảo Bình chặn đứt đường sống của Song Tử, giận dữ mắng:

- Nhìn lại đồng hồ xem! Còn muộn hơn cả ngày hôm qua! Môn Văn này, cậu cũng thuyết trình luôn đi! 

Bảo Bình xả giận một lúc, mới bỏ qua cho Song Tử. Nhóm trưởng Thiên Yết thì như người ngoài cuộc, hoàn toàn ngồi im thưởng thức trà, mặc cho Song Tử cầu cứu cũng không nói tiếng nào.

Nhìn thấy phần bánh Lamington trên bàn, Song Tử trầm trồ:

- Chà, là ai mua thế? Có phần của tớ luôn à?

- Là thầy Ma kết đấy! Chúng ta ai cũng có phần, thầy ấy khuyến khích tinh thần học tập của chúng ta!

Bảo Bình trả lời ngay lập tức. Trách thì trách, nhưng cô vẫn để phần cho Song Tử. Nhưng câu trả lời của cô, lại khiến sắc mặt Song Tử phút chốc trầm lãnh. Ngay sau đấy, anh từ chối:

- Tiếc quá, tớ không thích ăn đồ ngọt.

- Gì cơ? Mày đổi nết rồi à? Đó không phải loại bánh mày thích nhất sao?

Nhân Mã ngồi ở bàn bên, mà vẫn có thể ngóng chuyện bàn này. Song Tử tiện tay đưa cho Nhân Mã, dửng dưng đáp:

- Ăn nhiều quá, ngán rồi. Cho mày đấy.

- Vậy thì cảm ơn!

Mọi người có vẻ không để ý nhiều, nhưng Thiên Bình lại có chút lưu tâm. Thái độ thù địch của Song Tử dành cho Ma Kết, sâu đậm thật đấy.

...

Bởi vì buổi chiều mọi người phải học nhóm trễ hơn thời gian dự định ban đầu, nên lúc kết thúc, cũng muộn hơn bình thường. Bây giờ đã chín giờ tối. 

Vốn dĩ Thiên Yết có mối quan tâm hơn là Thiên Bình, nhưng Song Tử lại đứng trước mặt anh tự nguyện nói sẽ đưa Thiên Bình về nhà bình an. Tất nhiên anh không tin tưởng cậu ta, nhưng nhìn lại, Nhân Mã cũng là một mối nguy, nên anh đành giao phó Thiên Bình cho Song Tử. Dù sao, lúc chiều, anh cũng đã mua cho Thiên Bình chiếc kìm điện. Có lẽ, cô sẽ không có vấn đề gì.

Ngược lại là Nhân Mã, cậu ấy ứng phó tình huống không nhạy bằng Thiên Bình. Dù là đàn ông con trai, nhưng không có nghĩa bên phía cậu ấy không có gì đáng lo. Giờ này đã trễ, rất có khả năng đám bắt nạt kia sẽ dai dẳng mà tìm đến Nhân Mã lần nữa, nên anh không thể để cậu về một mình được.

Nghĩ đến đám bắt nạt, bàn tay anh khẽ siết thành quyền. Gương mặt chợt trở nên hàn lãnh đáng sợ.

- Tớ có thể tự về thật mà! 

Trước khi xe buýt đến, Nhân Mã lại một lần nữa muốn khuyên nhủ Thiên Yết trở về. Cậu bất lực cười trừ:

- Giờ đã trễ rồi, đường nhà cậu và đường nhà tớ lại hoàn toàn ngược nhau. Tớ thấy tội lỗi lắm a~

- Tôi đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. Không cần nghĩ nhiều.

Thiên Yết cất lời nhàn nhạt đáp lại. Khác hoàn toàn với Nhân Mã, anh chẳng có chút phiền hà nào. 

Ngay lúc này, thì chuyến xe buýt cần lên đã đến. Hai người lên xe, xuống hàng ghế cuối cùng ngồi. Cả một chiếc xe buýt, chỉ lác đác có vài người. Khiến bầu không khí trên xe có chút lạnh lẽo và im ắng. 

Nhân Mã không nhịn nổi bầu khí im lặng này, liền lên tiếng vẽ chuyện để nói. Vô tư vô lo mà cất lời:

- Tớ thật bất ngờ khi biết Cự Giải còn có một người em trai lớn như vậy đấy! Vốn dĩ cậu ấy rất nổi tiếng trong trường, vì cha mẹ cậu ấy đều là người chức cao. Thế mà chuyện cậu ấy có em trai lại chẳng có một tin tức nào. Nhưng mà công nhận em trai cậu ấy cao thật đấy! Cao hơn cả cậu luôn! Tớ đứng mà chỉ qua vai em ấy một chút thôi à, ôi trời...

- Đừng nói về người khác nữa.

Trước những lời huyên thuyên ngưỡng mộ của Nhân Mã, Thiên Yết chợt lạnh nhạt ngắt lời. Anh nói:

- Nói về vấn đề của cậu đi.

- Hả?

- Trước giờ tôi vẫn chưa hỏi cậu. Lý do cậu bị đám người kia bắt nạt là gì?

Lời này Thiên Yết thốt ra, vô cùng nghiêm cẩn và chứa đầy sự lưu tâm. Bộ dáng đặc biệt thành khẩn này, khiến Nhân Mã có chút sững người. Chợt, ánh mắt cậu có chút lảng tránh, thái độ bất lực cười lên một tiếng, nói:

- Tớ... cũng không biết nữa.

- Cậu đùa tôi à?

Tất nhiên là Thiên Yết không tin. 

Nhưng lời của Nhân Mã lại là thật. Cậu cười khổ, giải bày:

- Tớ nói thật. Khi vừa vào đầu năm nhất, đột nhiên tớ bị ba người đấy gây sự. Ban đầu chỉ là mấy kiểu gây sự lặt vặt như đụng trúng nhau, thái độ khinh bỉ nhau thôi. Tớ không muốn làm lớn chuyện, nên đều cho qua. Nhưng sau đấy, bọn họ càng ngày càng thể hiện sự bắt nạt rõ ràng. Như tớ đã nói với cậu rồi, tớ không muốn Song Tử và Xử Nữ biết chuyện này. Nó, cũng không dễ để tố cáo lên nhà trường. Và có lẽ vì tớ không phản kháng, nên bọn họ mới tiếp tục...

Càng nghe Nhân Mã bày tỏ, hàn khí mà Thiên Yết tỏa ra càng thêm nồng. Quyền tay anh đặt trên đùi, càng lúc càng siết chặt. Giọng nói của anh đột ngột hạ thấp xuống, tựa như âm thanh ở dưới hố băng, từng lời từng lời đều rõ ràng:

- Tôi sẽ cho đám cặn bã kia một bài học. Bọn nó, phải nếm đủ những gì cậu và Thiên Bình đã chịu. Không thể bỏ qua một cách dễ dàng được. Và Nhân Mã...

Nói đến đây, anh lại nhìn cậu, thái độ tỏ ra rất vững tâm, thông báo:

- Sau khi tuần lễ học bá kết thúc, tôi sẽ dạy võ cho cậu. Chính tôi sẽ huấn luyện cho cậu.

- A?...

Trước sự ngỡ ngàng xen lẫn ngơ ngác của Nhân Mã, anh lại một lần nữa khẳng định:

- Tôi đã nói sẽ trở thành đàn anh của cậu, thì chắc chắn sẽ không để cậu chịu thiệt thòi.

- Thiên Yết... Cậu...

Nỗi khổ của cậu, cậu chỉ dám chia sẻ cùng anh. Anh còn hết lần này đến lần khác giúp đỡ và bao dung cậu, khiến cậu không khỏi cảm động. Đôi mắt bỗng long lanh lên như chú cún con, ngữ điệu vô cùng cảm kích:

- Đúng là anh hùng của tớ! Tớ yêu cậu chết mất thôi!

- ...

Đột nhiên bị Nhân Mã ôm chầm, khiến cả người Thiên Yết thoáng chốc bị bất động tại chỗ. Đây chỉ là một hành động thân thuộc bình thường, nhưng sao anh... lại có chút cảm giác lạ lạ nhỉ?

...

Nhà Xử Nữ...

Cộc, cộc.

Xử Nữ đang xem trước bài tập của ngày mai, thì cửa phòng vang lên hai tiếng gõ. Sau đấy là một giọng nam quen thuộc:

- Anh vào đây, Xử Nữ.

- Hả? Anh hai?

Nhận ra giọng nói này, Xử Nữ vô cùng bất ngờ. Quả nhiên, người xuất hiện sau cánh cửa là anh trai của cậu - Âu Dương Giang. Người anh trai lớn hơn Xử Nữ hai tuổi, cũng là Hội trưởng Hội học sinh tiền nhiệm, trước kỳ của Xà Phu.

Đáng lẽ lúc này Âu Dương Giang phải ở quận Đông Châu vì chuyện đại học của anh ấy mới đúng. Xử Nữ không tránh khỏi ngạc nhiên:

- Sao anh hai lại ở đây? Anh về nhà từ khi nào vậy?

- Đầu tuần này anh trống tiết, nhớ đến đây là thời điểm Tuần lễ học bá nên về xem tình hình của em.

Âu Dương Giang bước đến, ôn hòa đem một mâm cơm nhỏ vào, đặt lên bàn tròn ở giữa phòng Xử Nữ, nói:

- Ăn tối đi, rồi hẵng học. Nghe mẹ nói hai bữa nay em ăn ít lắm.

- Vâng, em biết rồi.

Đích thân anh trai mình trở về vì lo cho mình, Xử Nữ cũng đành rời khỏi bàn học. Âu Dương Giang chưa định rời phòng, ngồi lên giường, hỏi thăm:

- Mới ngày đầu của tuần lễ này mà, sao trông em có vẻ tiều tụy vậy? Ngoan ngoãn làm theo lời bà ngoại thì đúng đấy, nhưng bà ngoại không thể tặng cho em một cơ thể khỏe mạnh đâu. Nên em cũng phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình đi.

- Vâng.

Xử Nữ dùng bữa, lễ phép đáp lại, nhưng vẫn là ảm đạm, không mấy vui vẻ. Âu Dương Giang thở dài, ngữ điệu quan tâm:

- Có phải hình tượng trước đó của anh đã tạo ra áp lực cho em không?

- Kh- không có...

Xử Nữ nghe thấy liền vội vàng phủ nhận, nhưng sao có thể qua mắt anh trai mình. Âu Dương Giang khẽ thở dài. Xử Nữ đành phải thành thật giải thích:

- Anh hai cũng là vì làm theo lời bà ngoại mà. Chỉ là em không thể sánh bằng anh nên bà ngoại mới muốn em cố gắng hơn thôi. Không phải do anh đâu!

Bà ngoại của hai anh em Xử Nữ là Mạc Chỉ Nhan. Là người đứng đầu của dòng họ Mạc. Một dòng họ đã có lịch sử lâu đời của đất nước. Mạc gia từ trước đến nay luôn duy trì lối sống và phong tục truyền thống của đất nước, đặc biệt là truyền thống hiếu học.

Đặc biệt đối với hai cháu trai của trưởng nữ nhà mình, bà Mạc Chỉ Nhan đặt kỳ vọng rất cao. Bà muốn cháu trai mình làm rạng danh dòng tộc, làm tấm gương tốt cho những người em khác. Vì vậy, cả Âu Dương Giang và Âu Dương Xử Nữ, đều phải có thành tích tốt nhất trường mà họ theo học.

Bà muốn cháu trai mình phải thật hoàn hảo trên phương diện giáo dục. Là con cháu của nhà có gia giáo, phải là một học sinh giỏi và là một học sinh ngoan. Hơn nữa, còn phải là học sinh đứng đầu toàn trường. Bà không bao giờ chấp nhận chuyện cháu mình không phải là người đứng nhất.

Âu Dương Giang vốn có tài năng bẩm sinh, nên chuyện này không hề làm khó anh. Mặc dù anh không hứng thú với chuyện mình là học sinh giỏi nhất, nhưng anh vẫn suông theo ý muốn của bà ngoại. Không chỉ cao trung, từ khi học mẫu giáo, Âu Dương Giang đã đứng đầu ở mọi lĩnh vực. Là một con người vô cùng hoàn hảo cả về thể chất lẫn học hành. Mười hai năm học, đều vang danh và làm Hội trưởng Hội học sinh, trở thành học sinh gương mẫu mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Nhất là Âu Dương Xử Nữ, em trai anh.

Đều là anh em một nhà, đều chịu sự kỳ vọng của bà ngoại - người quyền lực nhất nhà ngoại, nhưng kết quả của hai anh em lại không giống nhau. 

Âu Dương Giang là anh trai, hoàn hảo đáp ứng được kỳ vọng cả bà ngoại. Nhưng lại vô tình trở thành cái bóng mà Xử Nữ không bao giờ vượt qua được. 

Bà ngoại vô cùng ấn tượng và hài lòng về Âu Dương Giang, do đấy, bà càng mong chờ hơn ở Xử Nữ. Càng hy vọng, thì thất vọng càng nhiều. Thành tích của Âu Dương Xử Nữ không bằng với trang sử vàng của Âu Dương Giang, khiến bà ngoại không chỉ thất vọng, còn khiến bà tức giận và ra sức ép Xử Nữ đạt đến giới hạn cuối cùng của mình.

Xử Nữ sinh ra đã có tư chất thông minh hơn người, nhưng lại không so được với anh trai mình. Anh trai cậu đã quá hoàn hảo, nên bà ngoại cậu còn muốn cậu hơn cả mong đợi và vượt qua anh trai mình. Nhưng cậu không thể.

Mặc dù cậu đã lấy sự cố gắng để bù đắp lại những gì mình còn thiếu, nhưng vẫn không thể so với Âu Dương Giang. Sự khác biệt càng thêm rõ khi hai anh em lên cao trung và học chung trường với nhau. 

Năm nhất của Xử Nữ, là năm ba của Âu Dương Giang. Năm đó, thành tích của Âu Dương Giang vẫn đứng đầu trường. Thành tích của Âu Dương Xử Nữ, là đứng thứ hai. Nhưng Xử Nữ vẫn bị bà ngoại thất vọng, vì cậu lúc nào cũng đứng phía sau của Âu Dương Giang.

Sau khi Âu Dương Giang ra trường, chức vị Hội trưởng Hội học sinh, đáng ra Xử Nữ phải giành lấy. Nhưng cậu không đủ khả năng. Trước màn bỏ phiếu của toàn trường, Xà Phu đã giành được chức vị ấy. Lúc ấy, bà ngoại cậu đã vô cùng tức giận, đã mắng cậu rất nhiều. Mặc dù không trở thành Hội trưởng, nhưng Xử Nữ vẫn là học sinh có thành tích tốt nhất trường, thay thế vị trí của Âu Dương Giang. Nhưng bà ngoại cậu vẫn không hài lòng. Cậu đứng đầu trường, chẳng qua là do trong trường không ai vượt qua cậu. Lấy thành tích của cậu đối chiếu với Âu Dương Giang, vẫn là cách biệt không nhỏ.

Dần dần, mục tiêu kỳ vọng của bà ngoại Xử Nữ, đã chuyển thành muốn Xử Nữ có thể vượt qua anh trai của mình. Tuy bà không nói thẳng ra vì sợ Âu Dương Giang biết, nhưng cậu nhận ra ý đấy.

- Được rồi. Vậy anh không làm phiền em nữa. 

Âu Dương Giang thở dài một hơi. Anh hoàn toàn nhận thức được hoàn cảnh của Xử Nữ, hiểu được áp lực mà em trai mình đang mang trên người. Một phần cũng là do anh. Anh đứng lên, thu dọn mâm cơm mà Xử Nữ vừa ăn xong. Rồi đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Có gì mà anh giúp được, cứ nói cho anh biết. Lát nữa nghỉ ngơi sớm, mới chỉ một ngày trôi qua thôi. Fighting.

- Vâng, anh hai.

Xử Nữ cười nhẹ, trong lòng có nhẹ đi một chút. Anh trai vì cậu mà trở về, không nên để anh ấy lo lắng.

...

...

Ngày hôm sau...

Trường cao trung Zodiac...

Trong Tuần lễ học bá này, tất cả các câu lạc bộ của trường đều ngưng hoạt động. Hội học sinh cũng là một câu lạc bộ, số phận cũng tương tự.

Thứ nhất, nhà trường muốn tất cả học sinh phải tập trung hoàn toàn vào việc học của mình.

Thứ hai, với tính chất của Tuần lễ học bá, phạt sẽ phạt gấp ba. Nên các học sinh ai cũng đều tự giác không dám lộng hành vi phạm. Nên Hội học sinh có đóng cửa cũng không sao.

Vì thế, người của Hội học sinh, trong tuần này, không phải lo lắng đến nhiệm vụ thường niên của mình.

- Cự Giải!

Bảo Bình thấy bóng lưng quen thuộc, liền gọi tên. Qủa nhiên không nhận nhầm người. Cô chạy đến, vẻ mặt cao hứng:

- Thật đấy à?

- Hả? _Câu nói không đầu không đuôi của Bảo Bình khiến Cự Giải ngơ ngác:

- Thật cái gì cơ?

Nghe đến đây, Bảo Bình liền cảnh giác xung quanh, sau đấy nhỏ giọng nói:

- Chuyện em trai cậu ấy. Cậu giữ bí mật trên trường thật luôn à? Tớ vừa thấy nó ở ngoài cổng. Hai người không đi cùng nhau sao?

- À, là chuyện này sao? _Cự Giải cũng lén lút nhìn xung quanh, nhỏ giọng đáp:

- Tớ nghiêm túc mà. Hôm qua cậu cũng thấy đấy, nó rất quấn người a. Nếu công khai, sẽ rất phiền.

- Okay, tớ đã xác nhận được điều này! 

Không hiểu sao, Bảo Bình nói điều này với ngữ điệu vô cùng thích thú. Sau đấy, giọng nói lại có chút ranh mãnh, dụ dỗ Cự Giải:

- Hôm qua cậu cũng nghe được câu trả lời của Thiên Bình rồi đấy! 

- ...

Gương mặt Cự Giải thoáng chốc lại hơi hồng, nét mặt hồi hộp. Bảo Bình lại tiếp tục:

- Cậu ấy đã nói rõ ràng rồi, không có cảm xúc nam nữ với Sư Tử. Như thế, cậu hiểu ý tớ rồi chứ?

- Tớ... Nhưng tớ...

- Đấy thấy chưa? _Thấy Cự Giải ấp úng ngượng ngùng, Bảo Bình liền kêu:

- Đâu phải do Thiên Bình, là do cậu không chịu tự tin đó!

- Tớ...

- Yên tâm. Cậu chỉ cần tự tin theo đuổi Sư Tử thôi. Chuyện còn lại, cứ để tớ lo hehe!

- Hả?

Trước sự hoang mang của Cự Giải, Bảo Bình cười rất đắc ý. Bởi vì cô, đã có một âm mưu rất tuyệt cho tình cảnh của Cự Giải. Chắc chắn sẽ nhanh chóng gặt hái ra kết quả thôi.

Phía sau hai người họ, cách đấy không xa, có một người. Người này nhìn thấy sự thân thiết giữa hai người họ, không tránh khỏi râm ran.

Bảo Bình và Cự Giải, vốn đã thân thiết như vậy sao?

...

Mặc dù đã hứa với Cự Giải sẽ thực hiện nghiêm túc ba điều quan trọng kia, nhưng Lâm Tử Hàn vẫn không tự chủ được, chân đã hướng đến khối 12 mà bước. Đến khi ý thức lại, đã đứng ở cuối lối dẫn đến tòa nhà S. 

Không được, phải mau chóng quay về. Nếu không, Cự Giải chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

Nếu nhớ Cự Giải, không phải chỉ cần gọi điện là được hay sao? Dù sao gọi điện thoại cũng đâu bị cấm. Nghĩ đến, Lâm Tử Hàn lại hí hửng trở lại. Nhưng cậu vẫn sẽ giữ lời hứa, không làm gì khả nghi để người trong trường nghi ngờ. Đành phải ra ban công bên hông tòa nhà D để gọi điện. Nơi ấy vừa khuất, vừa hẹp, lại không bao giờ có người ra đấy.

- ...

Ngoài ý muốn của Lâm Tử Hàn, nơi này đã có người, khiến cậu vô cùng khó chịu. Nhưng nhìn kỹ lại, người này hình như đã gặp qua.

Là bạn cùng nhóm của Cự Giải. Cô gái cosplay với hai bàn tay quấn đầy gạc trắng.

--------------- End Chap 47 -----------------

[Cập nhật ngày 12.09.21]



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play