[Team Toán học - Sư Tử, Xử Nữ, Bạch Dương] [My art]

------------------------------

Phố Zolia...

Trung tâm giải trí điện tử...

- Là lá la la là~

Nhân Mã nhảy chân sáo ra về. Chẳng có chuyện gì vui hơn việc cậu thắng game và giành được chiếc card một trăm H. 

Nghĩ kỹ lại, cậu không hề vô dụng như mọi người thường nói a. Cậu vẫn có thể làm ra tiền a.

"Brm... Brm..."

Có người gọi đến, Nhân Mã nhìn cái tên, nhanh chóng bắt máy:

- Cậu đến rồi à Cự Giải? Tớ đang ở gần đấy, đến ngay đây hihi! Có ăn món gì không, tớ ghé mua? Okey, bánh tráng mỡ hành nhiều sa tế ớt và nhân đôi tóp mỡ nha hê hê! Đợi tớ năm phút nhé? Bye~

- Ô kìa, ai kia? Chẳng phải là bạn học Trịnh đó sao?

Vừa tắt máy, trong lòng Nhân Mã chợt dẩy lên một cảm xúc phiền toái. Khi trước mặt cậu, là một nhóm thanh niên không mấy xa lạ. 

Là ba người bạn cùng lớp cũ hay bắt nạt cậu. 

...

- Chiều nay bọn tôi cũng có hẹn học nhóm... Ở Book Time 9, quận Zolia... Đúng vậy, là chỗ lúc trước chúng ta thường đến, hơi bất ngờ khi cậu còn nhớ... Nhóm cậu cũng làm môn văn? Phải, nhóm tôi cũn---

- Sao nào, dạo này bạn bè của cậu tốt chứ? Trịnh Nhân Mã?

Thiên Bình đang trên đường đến điểm hẹn học nhóm, lại vô tình nghe được cái tên Trịnh Nhân Mã, khiến cô có chút ngoài ý muốn.

- Tao nghe nói Hội phó của chúng ta, cũng là bạn thân của mày, đã bị học sinh trường khác lột đồ vũ nhục đúng không? Èo ôi~ Không có lửa thì làm sao có khói? Từ lâu tao đã thấy thằng mọt sách đấy đạo đức giả rồi! Mày nói có đúng không? Mày thân với nó mà! Hahahaha!

- ...

Nhân Mã khẽ cắn môi, sắc mặt ngày càng tệ. Thấy vậy, hai kẻ còn lại cũng hùa cùng nhau, chế giễu:

- Mày đừng quên mất đứa bạn thân còn lại của Nhân Mã chứ!

- Ù ôi, nhắc đến lại thấy ganh tỵ ghê! Song Tử nó có thể với nhiều đứa con gái như vậy! Có khi nó đã nếm được vị của con gái rồi cũng nên hahaha!

- Bọn khốn nạn này! Đừng có mà nói xấu bạn tao!

Nhân Mã không kiềm được nữa, dẫu biết cậu không thể đánh lại ba kẻ gây sự, nhưng vẫn giơ nắm đấm lao về phía bọn họ. Vì cậu không cho phép bất cứ ai nhục mạ bạn thân mình. 

- Ối chà chà, còn biết phản kháng cơ đấy!

Bốp!

Những kẻ kia dễ dàng tránh được cú đấm của Nhân Mã. Một kẻ còn thuận chân đá một cước vào bụng Nhân Mã, khiến cậu đau đớn ngã xuống đất. 

Lúc này, cả ba người kia đều chậm rãi bao vây Nhân Mã lại. Người cầm đầu nhếch cao khóe miệng, cất giọng khinh bỉ:

- Có biết tại sao trong bảy ngàn học sinh của trường, bọn tao chỉ "yêu thương" mình mày không? Nhân Mã? 

Hắn ta vừa nói, vừa nắm cổ áo Nhân Mã lôi lên, khóe môi cười càng sâu. Cánh tay phải đã gồng lên, chuẩn bị tặng Nhân Mã một cú đấm đầy tàn bạo:

- Vì mày khô---

- Vì cậu ta không phản kháng.

Bỗng nhiên lại có một giọng nữ xuất hiện, khiến ai ai cũng bị ngoài ý muốn. Sau khi nhận diện được người vừa lên tiếng, cả ba người kia thay đổi sắc mặt.

Từ hoang mang chuyển sang ngạo nghễ. Một kẻ cười cợt:

- Cha, nhìn ai kìa? Chẳng phải là Frozen của trường sao?

- À, quên mất. Bạn học Trịnh học chung lớp với Nữ hoàng của chúng ta mà! _Một tên khác lại cười nhạo:

- Đâu rồi? Cận vệ của Nữ hoàng đâu mất rồi? Sao lại để Nữ hoàng đi lạc vào đây? Thật không nên mà!

- Nếu không có Sư Tử thì cậu cũng chỉ là Nữ hoàng không ngai thôi. Hạ Thiên Bình.

Thấy chỉ có một mình Thiên Bình, nên chẳng ai lo sợ trước cô. Kẻ cầm đầu buông Nhân Mã ra, dường như đã thay đổi mục tiêu, bước lại gần Thiên Bình:

- Ở đây không phải tầng thượng, cậu làm sao mà nhảy lầu đây?

- ...

Ý của hắn, là đang nói về Hạ Thiên Bình có ý định nhảy lầu khi bắt gặp đám học sinh du côn trên sân thượng. Hắn ta cười cợt, tay chạm vào gò má Thiên Bình:

- Vụ lần đấy khá ầm ĩ đấy, Frozen. Nhưng sau đó Sư Tử lại chẳng hề tìm đến chúng tôi, tức là cậu khá kín miệng nhỉ? Lần này, cậu cũng nên thế nhé?

- Thằng khốn kia! Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi Thiên Bình ngay!

Bốp!

Nhân Mã tức giận quát lên, gắng gượng đứng dậy. Nhưng vừa dứt lời, lại bị đấm vào bụng. Một lần nữa ngã trên đất.

Thiên Bình lia ánh nhìn sang Nhân Mã, gương mặt vẫn chẳng tỏ ra cảm xúc gì. Cô đối mặt với kẻ trước mặt, vẻ mặt không một chút lo lắng, ngữ điệu bình đạm:

- Lần đấy là tôi vô tình bước vào cửa tử. Còn lần này, cậu nghĩ tôi xuất hiện ở đây mà không có sự chuẩn bị gì?

- ...

Lập tức, sắc mặt của kẻ bắt nạt có chút hoang mang. Thiên Bình điềm nhiên lấy điện thoại ra, nói:

- Có cần kiểm tra lịch sử cuộc gọi không? Cậu biết rõ số của cảnh sát chứ?

Không hề nói suông, Thiên Bình đã mở nhật ký cuộc gọi lên, đưa ra trước mắt kẻ bắt nạt. 

Không chỉ gọi cho 911, mà trước đấy, còn có cái tên "Thiên Yết" trong danh sách cuộc gọi. Cách đây chỉ vài phút. 

Tất nhiên bọn chúng biết Thiên Yết là ai. Là kẻ khiến cho bọn chúng không thể tiếp cận Nhân Mã như trước. Cũng giống như Sư Tử đối với Thiên Bình. Thiên Yết là người bảo kê cho Nhân Mã.

- Này, rút thôi.

Quả nhiên, sắc mặt hắn ta thay đổi, hành động cũng thay đổi. Hai kẻ kia có chút không cam tâm, gặn hỏi:

- Thật đấy à?

- Tao bảo rút thì rút!

Kẻ cầm đầu quát lên. Hẳn là vì hắn quá mất mặt khi lo lắng trước hành động của Thiên Bình nên mới bực dọc. Hai kẻ kia vì vậy mà cũng đành lòng bỏ đi. Sau đấy còn để lại một câu:

- Hai đứa mày, khôn hồn thì ngậm mồm lại cho tao!

- Cậu có sao không?

Sau khi bọn người kia bỏ đi xa rồi, Thiên Bình đến chỗ Nhân Mã, đưa bàn tay ra, ngụ ý muốn kéo cậu lên. 

- Tớ không sao, cảm ơn cậu. _Nhân Mã dưới sự giúp đỡ của Thiên Bình, đứng lên. Cậu tò mò:

- Sao cậu lại có mặt ở đây, Thiên Bình? 

- Đây là đường tôi đến Book Time 9. 

- À, phải ha. Tớ cũng trên đường đến đấy mà haha! Nhưng mà... _Đang cười, Nhân Mã đột nhiên thay đổi ngữ điệu. Nghiêm túc nhắc nhở:

- Lần sau cậu không nên dính vào nguy hiểm. Nhiều kẻ không biết sợ là gì, cho dù cậu có gọi cảnh sát, họ cũng không dễ dàng bỏ qua như đám vừa rồi đâu.

- Cậu, có vẻ không cũng ngốc lắm.

- ...

Nhân Mã có chút giật mình. Sắc thái đấy rất chột dạ. Nhưng rất nhanh, cậu lại cười ngu:

- Hahaha! Tạ ơn ông trời! Cuối cùng cũng có người biết tôi không bị ngốc hê hê hê! 

- ...

Lúc này, Nhân Mã trong mắt Thiên Bình, rất ngốc.

...

Book Time 9 Coffee...

- Có vẻ hơi lâu nhỉ?

Cự Giải nhìn đồng hồ, so với lúc cô gọi điện cho Thiên Bình và Nhân Mã, đã hơn mười lăm phút. Thế này, không giống tác phong của bọn họ lắm. 

Cô thoáng nhìn xung quanh. Nếu không nhờ dịp học nhóm lần này, cô cũng sẽ không biết một nơi tuyệt vời để hội nhóm cùng bạn bè như thế. 

Đây là một kiến trúc kết hợp giữa thư viện với một quán cà phê, vô cùng tuyệt hảo. Không gian cổ kính yên lặng hòa cùng hương vị cà phê thơm lừng. Khiến khách hàng cảm giác như đang ở trong một thư phòng của những tòa dinh thự cổ điển phương Tây.

Cự Giải trở về sau khi tìm được vài cuốn sách bổ ích, chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Khiến cô vô cùng bất ngờ, bước đến:

- Bảo Bình?

- A? Cự Giải? Sao cậu...?

Bảo Bình quay lại, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Cự Giải. Hai người nhìn nhau, biểu cảm giống hệt nhau. 

- Hả? Nhóm cậu hay hẹn đến đây làm bài tập ấy hả?

Trước sự tình cờ hiếm gặp này, hai người Cự Giải và Bảo Bình đã ngồi cùng nhau. Uống một chút trà sữa, Bảo Bình nói:

- Đáng ra tớ không đến chỗ này đâu. Đột nhiên Thiên Yết lại đổi điểm hẹn. Song Tử nói cậu ta cũng gần chỗ này nên tớ cũng đồng ý. Không ngờ, lại gặp cậu ở đây.

- Nói như vậy, lát nữa Thiên Yết và Song Tử cũng đến đây sao? _Gương mặt Cự Giải có nét đón chờ, cô hỏi:

- Hôm nay, mấy cậu cũng học nhóm à?

- Ừ! Bọn tớ tranh thủ, làm luôn đề văn. Thật rắc rối, khi chúng ta phải cùng lúc làm bài nhóm đến tận hai môn!

Vừa nói, Bảo Bình vừa than phiền. Cự Giải cười trừ:

- Phải, vậy mà nhóm của Xử Nữ đã làm xong cả hai môn rồi đấy!

- Hả?

Sắc mặt Bảo Bình trở nên khó tin, cô thậm chí suýt thì sặc. Cự Giải cười:

- Nguyên ngày hôm qua, nhóm mấy cậu ấy là làm từ sáng đến tối. Dứt điểm luôn hai môn rồi! Cậu cũng đừng ngạc nhiên quá, Xử Nữ lúc nào cũng vậy đấy. _Vừa nói, Cự Giải vừa thở dài:

- Cứ mỗi lần đến thời điểm này, cậu ấy sẽ ra sức học như một con trâu điên a. Tớ còn nghe nói cậu ấy chăm học đến mức bị cận thị nữa cơ.

- Haizz... Ganh tỵ thật. Hẳn là vì cậu ấy là con của cô Hiệu trưởng.

Trong lúc hai người Cự Giải và Bảo Bình chờ đợi những người còn lại của nhóm mình, họ đã nói chuyện với nhau. Cảm giác cũng trở nên thân thiết hơn ban đầu. 

Ấn tượng ban đầu của Bảo Bình dành cho Cự Giải, có một chút thay đổi. Cô nghĩ rằng Cự Giải là kiểu bạn gái duyên dáng, thanh lịch, nhã nhặn, sẽ không biết đến hai chữ "tám nhảm" là gì. Nhưng có vẻ, Cự Giải không nhạt nhẽo như những hình ảnh bề ngoài mà cô mang lại.

- À, cho tôi một trà nho đen size L nhé!

Trong quán cà phê sách, xuất hiện thêm một vị khách thần bí. Dáng vẻ của anh ta khiến người nhìn có hảo cảm, mặc dù trang phục kín mít. 

Anh ta lựa một góc khuất để ngồi, nhưng ánh nhìn luôn lén lút hướng về bàn của hai cô gái đang nói chuyện với nhau.

Hệt như một kẻ bám đuôi.

...

Quán gà Family...

- Cậu thật sự muốn làm bài tập nhóm ngay trong ngày hôm nay à?

Sau khi Thiên Yết rời khỏi nhà vài phút, thì Song Ngư xuất hiện. Cũng vì hôm nay là đầu tuần, nên quán rất vắng vẻ, Kim Ngưu mới có thể ngồi cùng bàn với Song Ngư. Cô thắc mắc:

- Bạn mới mà thầy Ma Kết nói, chưa xuất hiện mà. Hai chúng ta sao có thể học nhóm được chứ?

- Vậy cậu định đợi đến khi nào? _Song Ngư dửng dưng lên tiếng:

- Những nhóm khác đầu sắp hoàn thành xong hai môn rồi, chỉ có chúng ta là chưa làm gì thôi.

- Đúng vậy thật... _Kim Ngưu thừa nhận vấn đề này, vẻ mặt trở nên trầm tư.

Đây không phải lần đầu Song Ngư đề nghị học nhóm hai người trước, nhưng cô đều bác bỏ. Vì cô không muốn làm bạn mới sắp chuyển đến kia bị bỡ ngỡ và bỏ rơi cô ấy trong việc làm bài tập nhóm. Có thể một, hai ngày sau cô bạn mới ấy sẽ đi học, lúc đấy, cô chấp nhận chạy nước rút để cả ba hòa hợp làm bài tập nhóm cùng nhau. 

Nhưng lần này, Song Ngư trực tiếp đến nhà cô, chứng tỏ anh rất kiên định với quyết định của mình. Kim Ngưu cũng biết, Song Ngư không giống cô. Sẽ không màng đến cảm giác của cô bạn mới, cũng sẽ không chấp nhận chạy nước rút vào phút cuối cùng.

- Không cần suy nghĩ nhiều.

Bất chợt, Song Ngư lên tiếng, hệt như đọc được suy nghĩ của Kim Ngưu. Ngữ điệu anh vẫn bình đạm, nói:

- Tôi xem qua môn Sinh rồi, có thể chia thành ba phần. Nội dung hai phần đầu và phần cuối bị tách biệt hoàn toàn. Chúng ta làm hai phần đầu trước, phần cuối để lại cho người kia. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tổng hợp phần cuối của cậu ta vào bài Power Point. Thấy sao?

- Hmn... 

Kim Ngưu có chút ngạc nhiên đối với Song Ngư. Cô đã đánh giá thấp anh, vì cô nghĩ Song Ngư nóng vội chỉ vì sợ bài tập của nhóm mình không hoàn thành kịp. Nhưng hóa ra, anh đã nghiên cứu trước và đưa ra giải pháp giải quyết. So với cái vẻ bất cần thường ngày, có lẽ Song Ngư có tính trách nhiệm cao hơn cô nghĩ.

- Tôi đồng ý, chúng ta chọn điểm hẹn đi.

Kim Ngưu đối với Song Ngư, đã có chút tò mò hơn ban đầu rồi.

...

Tại một con hẻm nhỏ.

- Tớ định đến quán ngoài đường lớn để mua cơ, ai mà ngờ trong con hẻm nhỏ này còn có chỗ bán bánh tráng mỡ hành cơ chứ. Hơn nữa trông rất hấp dẫn. _Nhân Mã hào hứng xách năm bịch bánh tráng cỡ lớn, quay sang thắc mắc:

- Sao cậu lại biết chỗ trong hẻm heo hút này? Tớ tưởng cậu mù đường như Sư Tử nói chứ?

- Nhà tớ ở gần đây, nên biết vài chỗ đặc biệt.

- Ô? Nhà cậu ở gần đâ---

- ...

Đột nhiên, Nhân Mã tự động im lặng ngay khi bản thân đang ngạc nhiên. Mà sắc mặt của Thiên Bình, có chút đề phòng. Bàn tay đang đút trong túi nhanh chóng ấn nút gọi khẩn cấp trên điện thoại.

- Chà, lại gặp lại nhau nữa rồi!

Trước mặt bọn họ, là ba người không mấy xa lạ, chỉ mới gặp vài phút trước. Tuy nhiên, sắc mặt của ba người này đáng sợ hơn khi nãy rất nhiều. Kẻ cầm đầu bắt đầu khởi động khớp tay, nghiến răng mà nói:

- Frozen, mày phải trả giá đắt vì dám lừa bọn tao.

- Thiên Bình? Chuyện này là sao?

Nhân Mã vô thức kéo Thiên Bình ra sau và dùng thân mình che chắn cho cô, nhưng vẫn không hiểu mấy đứa kia nói gì. Lừa gạt là sao?

Lúc này, Thiên Bình khẽ thở dài, ngữ điệu trầm thấp:

- Là cảnh sát. Tớ có gọi, nhưng bọn họ không đến được.

- A?

Nhân Mã mau chóng nhận ra hàm ý của ba đứa bạn cùng lớp cũ kia. Bọn chúng phát giác ra việc cảnh sát không đến như lời dọa dẫm của Thiên Bình, nên mới đi tìm cô tính xổ. Nhưng xuất hiện lúc này, thì quá nhanh rồi.

Biết vậy đã sớm đi đến chỗ hẹn thay vì đi mua bánh tráng.

- Lần này, chúng mày có chạy đằng trời!

Hắn ta tức giận quát lên. Trong con hẻm nhỏ, ba người thanh niên đã dàn ra để chặn đường phía trước của Nhân Mã và Thiên Bình. Những ngôi nhà xung quanh đều đóng kín cổng và cửa, tựa như không hề có người ở. Mà chỗ bán bánh tráng trộn, cũng chỉ có một mình bà lão già khụ, không thể gây phiền được. Nhân Mã càng bảo bọc cho Thiên Bình hơn, ngữ điệu vô cùng đáng tin:

- Đừng sợ. Tớ sẽ chặn bọn chúng lại, cậu hãy chạy đi tìm người giúp!

Nhân Mã không có khả năng để chống lại ba người trước mặt, nhưng cậu chắc chắn sẽ không để Thiên Bình liên lụy. Dẫu sao, cũng đều là lỗi của cậu.

- Thiên Yết! 

Sắc mặt Thiên Bình chợt trở nên mừng rỡ, giọng nói vô thức gọi tên người bạn đáng tin của mình. Ngay cả Nhân Mã cũng kinh ngạc. Nhất thời, khiến cả ba người kia cũng hoang mang, liền quay ra phía sau.

- Chạy!

Ngay khoảng khắc ấy, Thiên Bình liền kéo tay Nhân Mã chạy ngược lại hướng đi của mình và rẽ vào con hẻm nhỏ hẹp bên phải.

Tâm trạng của ba kẻ kia ngày sàng tệ, sắc mặt trầm u, lửa giận cháy bùng lên:

- Hạ - Thiên - Bình!

Vì khi bọn chúng quay lại, không có một bóng người.

- Hẻm 178 Lozic!

- Hả?

- Chạy đến đấy!

Thiên Bình không đầu không đuôi lại hét lên, khiến Nhân Mã vừa thục mạng chạy, vừa lo lắng. Hét lên như vậy, không sợ bị ba đứa kia đuổi theo nghe được sao?

- Chúng nó kìa! 

Mọi con hẻm đều có lối thông nhau, ba người kia không hề đuổi theo Thiên Bình và Nhân Mã vào con hẻm hẹp kia, mà chạy ngang qua con hẻm lớn. Quả nhiên, ngay ngã tư, bọn họ chạm mặt nhau. 

- Chạy thẳng!

Theo lời của Thiên Bình, Nhân Mã chạy theo cô theo lối thẳng bằng tốc độ nhanh nhất. Ba người kia tuy bắt gặp, nhưng lại không tóm cổ được. Nhìn ra mục đích muốn chạy ra đường lớn của Thiên Bình, kẻ cầm đầu quát lên:

- Hai đứa mày ra đường lớn chặn nó lại cho tao!

Hẻm 178 Lozic...

- Hộc... hộc... hộc...

Tiếng thở gấp vang lên đánh bật sự yên tĩnh trong góc hẻm vắng vẻ. Cả Nhân Mã và Thiên Bình đều thở gấp, mồ hôi rũ rượi. Cách bọn họ không xa, đã thấp thoáng thấy sự nhộn nhịp của đường lớn, nhưng bọn họ không thể tiến đến. Vì có hai bóng hình đang ngạo nghễ từ hướng ấy đi đến. Kẻ cầm đầu cũng đã đuổi kịp, nét mặt tức giận nhanh chóng lộ ra vẻ tàn bạo. Hắn ta chế giễu:

- Sao thế? Sao không chạy tiếp đi? Cố gắng một chút là thoát được rồi!

- Mày... Bọn mày...

Nhân Mã vẫn vô thức đứng ra phía trước che chắn cho Thiên Bình. Mặc dù đã hết hơi, nhưng ánh mắt cậu vẫn rất kiên định. Kẻ cầm đầu càng nhìn càng chướng mắt, ngạo nghễ xem thường:

- Hai đứa chúng mày khiến bọn tao chạy cả một đoạn mệt mỏi rồi đấy! Cho nên hôm nay, bọn tao sẽ không nhẹ tay với chúng mày đâu! 

- Lùi lại phía sau tớ, Thiên Bình!

Tuy không thể đánh đấm được như Thiên Yết hay Sư Tử, nhưng Nhân Mã vẫn kiên quyết muốn bảo vệ cho bạn mình.

- Trước mặt bọn tao, còn dám bày ra bộ dạng anh hùng này à? Haha! Nhìn buồn nôn quá đấy bạn học Trịnh! _Bọn người kia cười phá lên. Nhưng Nhân Mã, thực sự nghiêm túc:

- Bọn mày muốn làm gì tao cũng được. Nhưng cậu ấy, thì không.

- ...

Ánh mắt kiên định mà trước giờ chưa từng thấy ở Nhân Mã, khiến ba người kia phút chốc kinh ngạc. Nhân Mã khác hoàn toàn với vẻ dễ dàng bị bắt nạt của thường ngày, lúc này, lại trông vô cùng vững chắc và đối kháng. 

Được một chút, kẻ cầm đầu lại điên tiết lên. Nạn nhân bao năm qua của hắn, lại dám chống cự trước mặt hắn. Rõ là ngông cuồng.

- Mày thích vậy thì tao chiều! Đánh nó! Đánh chết nó cho tao! 

- Chết tiệt. Mau đến đây, nhanh lên!

- Hả?

Thiên Bình đột nhiên quát lớn, mặc dù lời vô cùng khiêu khích nhưng lại khiến những người còn lại bị ngoài ý muốn. Đặc biệt là Nhân Mã. Bọn chúng cũng vì vậy mà tạm thời bất động. 

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

Thiên Bình quát xong, liền dùng chân đá sập những thùng các tông rỗng xung quanh, tạo thành một lối chắn lộn xộn ngăn giữa hai người bọn cô và ba kẻ kia. Xung quanh, đều là những thùng các tông và những món đồ hư hỏng bỏ đi, nhưng ít nhất, cũng tạo thành chướng ngại vật ngăn cản đám người kia tấn công Nhân Mã.

Nhưng đáng tiếc, phía sau họ là ngõ cụt.

Ngoài đường lớn Lozic...

- Anh Song Tử~ Gần đây, dường như anh không còn thương em như trước nữa? Tuy rằng tuần trước anh du học sang trường khác, nhưng vẫn có nhiều thời gian để bên em được mà? Anh cũng không còn tận tâm như xưa...

- Đám khốn kiếp này! Chúng mày làm tao bực rồi đấy!

Lời than trách của Trúc Thảo lại không thể gây chú ý đến Song Tử, khi anh tình cờ nhìn được sự việc gây gổ diễn ra ở cuối con hẻm mà anh đang đi qua. Trúc Thảo khó chịu quở trách:

- Anh! Anh có nghe em nói không vậy?

- Hả? À ờ, anh xin lỗi... 

Song Tử vội rời ánh mắt khỏi con hẻm đó. Cũng chỉ là kẻ bắt nạt và con mồi bị bắt nạt, liên can gì đến anh.

- Mấy người dám tiến lên một bước thử xem?

Ý định bước đi của Song Tử ngay lập tức bị bãi bỏ, khi giọng điệu cực kỳ quen thuộc kia lại vang lên.

- Thiên Bình, nguy hiểm lắm...

Nhân Mã lo lắng nhìn Thiên Bình, khi cô đang đe doạ đám nam sinh kia bằng con dao gỉ sắt vừa tìm thấy trong đám đồ bỏ đi. Thế nhưng, ba người kia không hề lo sợ. Sắc mặt tức giận khi nãy, giờ lại hóa ra cười cợt:

- Ấy ấy... Không nên nghịch dại bằng thứ ấy chứ Nữ hoàng?

- Cẩn thận chứ, coi chừng làm mình bị thương đấy! Tao cũng không nỡ làm hại gương mặt xinh đẹp của mày đâu!

- Nhìn lại đi kìa, tay mày vẫn còn quấn băng đấy Frozen~

Đám nam sinh kia cợt nhả vào mặt Thiên Bình ngày càng quá đáng. Nhưng Nhân Mã lại càng lo lắng hơn. Cậu muốn kéo Thiên Bình ra sau, nhưng lại chậm một bước.

Thiên Bình đột ngột đưa tay còn lại lên, khóe môi lạnh lùng cười một tiếng. 

Xoẹt!

- !!!

Cánh tay cầm dao của Thiên Bình dứt khoát rạch một đường lên cánh tay còn lại, khiến những người chứng kiến đều một phen kinh động. 

Hành động của cô, không một kẻ nào có thể ngờ đến. 

- Thiên Bình!

Nhân Mã hoảng hốt giật lấy con dao ném đi và nhanh chóng đỡ lấy thân hình run rẩy của Thiên Bình. Cánh tay quấn gạc trắng, giờ đã nhuộm một màu đỏ tươi. Sắc đỏ lan ra với tốc độ chóng mặt.

- C-con... đ-điên này... 

Ba kẻ kia có chút run rẩy, ánh nhìn kinh hãi dành cho Thiên Bình. Cô ta không phải người bình thường.

Là kẻ điên.

- Thiên Bình! Nhân Mã!

Ngay lúc này, có một giọng nam quát lên. Nghe âm thanh này, ba kẻ kia không khỏi sợ hãi.

Thiên Yết cuối cùng cũng mò đến con hẻm 178 Lozic. Nhưng lại bị chấn động bởi những gì đang diễn ra. Anh hốt hoảng chạy đến, khiến đám nam sinh kia liền hoảng loạn, kéo nhau bỏ chạy vì sợ liên luỵ.

- Ayyy, tránh ra!

Trên đường tháo chạy, bọn chúng gặp phải ai ngáng đường, liền khẩn hoảng đẩy người đấy ra. 

Trong đấy, có Song Tử. Phút chốc, đôi mắt màu xanh thẫm ấy đã ánh lên nét lạnh lẽo, tựa như đáy biển trầm u. Con ngươi lạnh lùng đã phản lên hình ảnh của ba nam sinh ấy.

Trúc Thảo vẫn không hay biết chuyện gì, cô lẩm bẩm chửi rủa mấy tên vô duyên ấy. Vô tình, cô cũng phát hiện ra sự việc đang diễn ra trong hẻm, ánh mắt hốt hoảng:

- Song Tử, đó chẳng phải là bạn của anh sao?

Nhưng, chính chủ đã biến mất tiêu.

- Đã xảy ra chuyện gì? Không được, Thiên Bình. Ráng chịu đựng, tôi đưa cậu đến bệnh viện! 

Trên gương mặt tiêu soái của Thiên Yết xuất hiện rõ mồn một sự lo lắng dành cho Thiên Bình. Thiên Yết làm động tác ngồi quỳ, Nhân Mã phối hợp định dìu Thiên Bình lên lưng Thiên Yết, nhưng lại bị từ chối. Cô vừa cắn môi, vừa cất giọng:

- Nhân Mã, trong ba lô của tớ có thuốc.

- Cậu...

Sắc mặt Thiên Yết càng ngày càng tệ, nhưng Thiên Bình lại dùng ngữ điệu bình đạm nói:

- Đừng làm quá, tôi chỉ rạch nhẹ thôi. _Nói rồi cô đưa cánh tay vừa bị chính mình làm bị thương trước mặt Thiên Yết, ánh mắt hững hờ:

- Giúp tôi tháo băng ra đi.

- ...

...

Song Tử khi thấy đối tượng bị bắt nạt ở cuối hẻm là Thiên Bình và Nhân Mã, đã có ý định can thiệp, nhưng Thiên Yết lại từ đâu hốt hoảng chạy đến và băng qua mặt anh. Khi anh chứng kiến hành động tự tổn thương bản thân của Thiên Bình, anh đã vô cùng sốc. 

Hệt như hành động muốn nhảy lầu khi gặp đám học sinh cá biệt trên sân thượng hôm ấy. Để muốn giải thoát khỏi sự kiểm soát của người khác, cô không hề do dự mà tự hại chính bản thân mình. Lần trước là nhảy lầu, lần này là tự rạch vào tay mình. Vậy lần sau, sẽ là gì?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Song Tử càng thêm biến đổi. Đôi mắt xanh thẳm kia ngày càng lạnh lẽo và hoang dã. 

Như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

...

- Hả?

Lúc này, ba người Thiên Yết, Thiên Bình và Nhân Mã đang trên đường đến điểm hẹn học nhóm. Sau khi nghe sự tình Thiên Yết kể lại, cậu kinh ngạc:

- Vậy là không phải tình cờ? Cậu đã đến đây vì Thiên Bình báo cho cậu ư?

- Ừ. Thiên Bình nhắn cho tôi, nói đến chỗ bánh tráng của bà Hai. Khi tôi sắp đến, cậu ấy gọi điện, nhưng tôi không nghe thấy giọng cậu ấy, chỉ nghe thấy giọng của cậu và những tên kia.

- A... _Sắc mặt Nhân Mã ngỡ ngàng, Thiên Yết lại nói:

- Tôi biết các cậu đang gặp chuyện. Sau đấy lại nghe thấy cậu ấy hét lên con hẻm 178 Lozic, nên tôi chuyển hướng đến đấy.

- A... _Nhân Mã như đại bừng tỉnh ngộ, khó tin đáp:

- Vậy ra là cậu ấy báo địa điểm cho cậu? Trời ạ, lúc đấy tớ còn thắc mắc sao cậu ấy lại hét lên, không khác nào để lộ điểm đến cho đám người kia.

- Lúc cậu ta quát "Mau đến đây, nhanh lên!", tôi đã biết các cậu không thể cầm cự được rồi. Đáng tiếc, tôi vẫn đến trễ.

- A...

Nhân Mã lại một lần nữa kinh hoàng, ánh mắt không tránh khỏi nhìn đến bóng lưng của cô gái đi phía trước. Trong lòng không ngừng trầm trồ. Tình hình lúc ấy, cậu cũng thắc mắc tại sao Thiên Bình lại kích động khiêu khích bọn kia như vậy. Hóa ra lời đấy không phải dành cho bọn người kia, mà là nói với Thiên Yết. Nhắn anh mau chóng đến đây.

Thấy sắc mặt ngưỡng mộ của Nhân Mã, Thiên Yết có chút bật cười. Anh cũng nhận ra được những hành động của Thiên Bình, không khỏi tự hào.

- Nhưng mà... _Nhân Mã suy ngẫm một chút, lại thắc mắc:

- Sao cậu ấy biết trước rằng sẽ bị bọn người kia tìm đến lần nữa? Rõ ràng từ lúc mua bánh tráng xong, tớ không thấy cậu ấy cầm điện thoại mà? Không phải cậu nói cậu ấy nhắn cậu đến tiệm bánh tráng sao?

- Hả? _Thiên Yết có chút ngoài ý muốn, xác nhận lại:

- Như cậu nói, nghĩa là Thiên Bình nhắn cho tôi trước khi rời khỏi tiệm bánh tráng? Đám người kia không phải là lần đầu tìm đến gây chuyện với các cậu?

- Ừ. Trước đó, tớ có gặp bọn nó nhưng được Thiên Bình cứu. Cậu ấy nói đã gọi cảnh sát, nên bọn chúng mới bỏ đi. Khi tụi tớ sắp đi ra đầu hẻm của tiệm bánh tráng, mới chạm mặt đám người kia. _ Nhớ một chút, Nhân Mã vô tư nói:

- À, bọn nó còn tức giận vì nghĩ Thiên Bình lừa bọn chúng. Cậu ấy có gọi cảnh sát nhưng cảnh sát không đến được.

- ...

Thiên Yết suy ngẫm một chút, rất nhanh chóng đã thông suốt vấn đề. Ngữ điệu có chút tán thưởng:

- Là Thiên Bình đã dự đoán và tính toán tất cả. Có lẽ sau khi gọi cảnh sát không được, cậu ấy suy đoán rằng đám người kia sẽ quay lại nên mới nhắn cho tôi đến. _Nói đến đây, ý cười trên gương mặt trầm tính của Thiên Yết chợt hiện lên:

- Ha, cậu ta vẫn như vậy. Rất tinh tườm.

- Hả?

Nhân Mã hơi chau mày, cách dùng từ của Thiên Yết hình như có chút sai sai.

- Có vẻ cậu đã lọt vào mắt xanh của Thiên Bình rồi đấy. Vì cậu ta chẳng bao giờ tự rước rắc rối vào bản thân cả.

Thiên Yết nhìn Nhân Mã, ngữ điệu đùa giỡn. Nghe Thiên Yết nói, Nhân Mã có thể cảm nhận được sự thân quen giữa hai người này. Mặc dù họ là bạn học sơ trung cũ, nhưng có vẻ không chỉ đơn giản là cùng trường cũ. Thế nhưng, điều đấy không thể khiến Nhân Mã quên đi ơn giúp đỡ của Thiên Bình. Tuy cậu đã nói lời cảm ơn, nhưng thế là không đủ.

- Tớ phải mời cậu ấy đi ăn một chầu mới được! _Nói đến đây, Nhân Mã bất giác quay sang nhìn Thiên Yết, chưng cầu ý kiến:

- Cậu thấy vậy có ổn không? Vì tớ mà cậu ấy đã bị thương, tớ muốn cảm ơn cậu ấy đàng hoàng.

- Cứ mời đi. Đừng dẫn cậu ta đi ăn hải sản là được. _Thấy vẻ mặt của ngỡ ngàng của Nhân Mã, Thiên Yết giải thích:

- Vì Thiên Bình rất ghét hải sản.

- Ồ? Ra là thế, suýt chút thì tớ phạm sai lầm lớn rồi. Nhưng mà... _Lúc này, Nhân Mã lại đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn Thiên Yết:

- Sao cậu biết rõ vậy?

- Hả? À thì...

Thiên Yết có chút ngoài ý muốn khi bị Nhân Mã hỏi vậy. Tuy rằng anh đã tiết lộ rằng anh và cô là bạn học cùng trường cũ, nhưng nó không đủ để thỏa mãn sự hiểu biết trên. Anh càng không thể nói rằng bọn anh đã từng hẹn hò. Một nửa là vì sẽ phiền đến Thiên Bình, một nửa vì anh không muốn Nhân Mã biết điều đấy.

- Vì tôi từng nói với cậu ta trong một dịp ở trường cũ.

Thiên Bình đi phía trước đột nhiên cất tiếng, giải vây cho sự do dự của Thiên Yết. Nhưng điều này, lại khiến cả Nhân Mã lẫn Thiên Yết có chút hồi hộp. Thiên Bình nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt hững hờ:

- Hai cậu thích chơi trò suy đoán lắm à?

- A...

Có nghĩa, nãy giờ Thiên Yết và Nhân Mã trò chuyện với nhau, Thiên Bình đều đã nghe rồi?

Ánh mắt hờ hững của Thiên Bình chợt rơi vào người Thiên Yết. Nhưng trong đáy mắt ấy, dường như phảng phất cảm xúc kỳ lạ nào đấy, khiến Thiên Yết có chút đề phòng.

Thiên Bình, đã nhìn thấu điều gì sao?

...

Book Time 9 Coffee...

- Hình như hơi lâu rồi đấy!

Bảo Bình và Cự Giải nhìn vào đồng hồ, không khỏi sốt ruột. Ly nước của hai người đã vơi hết một nửa, nhưng thành viên trong nhóm bọn họ, vẫn chưa có mặt.

"Brm... brm..."

Bỗng, điện thoại của Bảo Bình rung lên, có người gọi đến. Cự Giải mỉm cười:

- Là Thiên Yết à? Hay Song Tử?

- Không. _Bảo Bình chán nản cầm điện thoại lên, nói:

- Là Kim Ngưu.

Không phải hai thành viên còn lại trong nhóm mà Bảo Bình đang mong chờ. Cô bắt máy:

- Tao nghe này. Hửm? Chỗ bọn tao hả? Cũng gần nhà mày đấy, Zolia. Quán Book Time 9, đường Lozic. Hỏi làm gì? A...?

Không biết Kim Ngưu nói gì, nhưng sắc mặt Bảo Bình chợt ngạc nhiên, sau đó là hào hứng. Cự Giải thắc mắc lên tiếng, sau khi Bảo Bình kết thúc cuộc gọi:

- Sao thế? Có chuyện gì vui sao?

- Không hẳn là chuyện vui. Lát nữa, nhóm của Kim Ngưu cũng sẽ đến đây để học nhóm ấy mà!

- Wao? Vậy tớ có nên gọi nhóm của Xử Nữ ra đây cho đông vui không nhỉ?

- Chứ không phải cậu muốn gặp Sư Tử à?

- Hả?

Hai người đang nói đùa, đột nhiên câu nói của Bảo Bình khiến Cự Giải có chút bất ngờ. Gương mặt đang tươi cười chợt khựng lại. Đôi môi mấp máy:

- Cậu... biết chuyện gì sao?

Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng mang chút phòng bị của Cự Giải, Bảo Bình chợt cười một tiếng:

- Cái đó... rõ ràng như vậy. Sao tớ lại không nhìn ra chứ? _Nói đến đây, Bảo Bình khẽ hạ giọng:

- Chuyện cậu thích Sư Tử.

- ...

- Ây da... Đấy không phải là chuyện hổ thẹn gì mà, sao cậu lại thế?

Trước gương mặt đượm buồn của Cự Giải, Bảo Bình cất giọng an ủi. Cự Giải thở dài, ngữ điệu có chút tự ti mà nói:

- Rõ ràng như vậy sao? Nếu như vậy, có phải Sư Tử cũng đã biết rồi không? Có phải, cậu ấy thấy tớ phiền phức lắm không?

- Này này, sao cậu lại bi quan như vậy? Đơn phương thích một người là chuyện bình thường mà!

- Nhưng ngay từ ban đầu, tớ đã không phải là mẫu người Sư Tử thích rồi. Thậm chí cậu ấy từng nói ghét những người con gái yếu đuối. Có người thuộc dạng mình ghét, lại thích mình, không phải sẽ cảm thấy phiền toái sao? _Tâm trạng của Cự Giải đột nhiên nặng nề:

- Có những lần cậu ấy cho tớ một chút hy vọng, nhưng nghĩ lại, là tớ tự mình đa tình thật rồi. Cậu ấy đã biết tớ thích cậu ấy, ôi thật là! Cậu ấy sẽ càng thêm ghét tớ mất!

- Cự Giải a, sao cậu lại tự ti như vậy? _Bảo Bình cười khổ, nói:

- Theo như tớ thấy, Sư Tử có ghét cậu đến mức ấy đâu? Cậu cũng đâu phải mẫu người Sư Tử ghét đâu. Sư Tử ghét người yếu đuối mà, tớ có thấy cậu yếu đuối đâu chứ!

- Tớ không yếu đuối, nhưng bề ngoài của tớ nhìn rất yếu đuối a.

- Ai lại nhìn vào vẻ bề ngoài chứ! Tính cách cậu mạnh mẽ, rồi sẽ có ngày Sư Tử nhìn ra thôi!

- Cậu ấy có nhìn ra, thì sao chứ? Cậu ấy cũng có người mình thích rồi, nhưng tớ lại không buông được cảm xúc này! A, Bảo Bình, tớ phải làm sao đây?

Bảo Bình lại phát hiện thêm một điểm khác của Cự Giải. Đó là sự tự ti. Một người hoàn hảo về mọi mặt như Cự Giải, sao lại tự ti đến thế chứ? Cậu ấy có nhan sắc, cậu ấy học giỏi, cậu ấy có tính tình tốt, thậm chí gia đình cậu ấy cũng rất hoàn hảo. Một người người tuyệt mỹ như vậy, mà cũng có lúc tự ti thế này sao?

Nhưng Cự Giải chỉ cảm thấy tự ti trước người mình thích. Cũng chứng tỏ rằng, cậu ấy thật sự dành tình cảm cho Sư Tử rất nhiều.

Bỗng, Bảo Bình có một cảm giác muốn thân thiết với người bạn này hơn. Cô rất ít khi có ấn tượng tốt với người khác, càng rất khó có cảm giác muốn làm bạn với người khác. Nhưng lúc này, cô lại muốn nghiêm túc trở thành bạn của Cự Giải.

Trước tiên, cô muốn giúp đỡ Cự Giải tự tin lên một chút.

- Cậu nói Sư Tử có người mình thích là sao? Theo cái nhìn của tớ, cậu ta có thích ai đâu. Đừng có suy nghĩ lung tung như thế!

- Thiên Bình.

- ...

Cự Giải cười khổ. Cô tự ti quá đáng, đều là có lý do.

- Là cậu đã bỏ qua Thiên Bình vì cậu ấy là bạn thân của Sư Tử thôi. Tớ biết Sư Tử thích Thiên Bình mà. Vì vậy, tớ càng không có dũng khí để theo đuổi Sư Tử.

- Haiz...

Tiếng thở dài của Bảo Bình, càng khiến Cự Giải thêm não nề. Nhưng Bảo Bình lại lên tiếng sau đấy, phân tích:

- Cậu a, tớ đang thở dài vì cậu đấy Cự Giải.

- Hả?

- Đừng đổ lỗi vì đối phương là Thiên Bình, mà là vì cậu quá tự ti đấy. Ngay cả Sư Tử và Thiên Bình cũng đều xác nhận hai cậu ấy không có cảm giác với đối phương rồi còn gì. Hai người ấy chỉ là bạn thân thôi. Tại cậu suy nghĩ nhiều quá đấy!

- Nhưng...

- Nếu cậu nghi hoặc điều đấy, thì đơn giản. _Bảo Bình vô cùng bình thản, nói:

- Lát nữa Thiên Bình đến, trực tiếp hỏi thẳng cậu ấy là được rồi.

- A, làm sao có thể chứ!

Cá tính của Bảo Bình và Cự Giải hoàn toàn trái ngược nhau. Một người thẳng thắn trực diện, một người nhút nhát e ngại. Vậy nên đề nghị của Bảo Bình, khiến Cự Giải rất không đồng tình. Bảo Bình phẩy tay:

- Ai nói cậu là người hỏi đâu, để tớ hỏi cho.

- Cái này...

Cự Giải có chút bối rối, Bảo Bình lại cười. Biểu cảm có chút cao hứng. Cô chống cằm trên bàn, nhỏ tiếng khều Cự Giải lại, dường như đã có sẵn một âm mưu, nói:

- Tớ có một cách này, để thử xem Sư Tử có ghét cậu hay không.

- ...

Nghe lời này, Cự Giải có chút kinh ngạc, sắc mặt ngỡ ngàng nhìn Bảo Bình. Bảo Bình càng thêm ý cười, tiếp:

- Tại sao cậu không thử thân thiết với một người con trai khác? Phản ứng của Sư Tử khi ấy, chắc chắn chúng ta sẽ có kết luận.

- Cái này... haha...

Điệu cười bất đắc dĩ này của Cự Giải, khiến Bảo Bình biết được quyết định của Cự Giải.

Cô ấy không làm được.

Cự Giải cười trừ, giải thích:

- Thật sự, tớ không thể thân thiết với người khác được. Dù là nam hay nữ, tớ đều không có khiếu ấy. Nên chuyện cậu nói, hoàn toàn bất khả thi haha. Bảo Bình, tớ xin lỗi.

- Không làm được thì không làm được. Sao cậu lại xin lỗi tớ?

- ...

Cự Giải cũng không biết tại sao lại xin lỗi Bảo Bình vì chuyện này. Câu hỏi của Bảo Bình, lại khiến cô nghĩ đến câu nói của Sư Tử mấy tuần trước, khi cô vẫn còn bị thương và nghỉ chân ở sân sau. Anh mắng cô xin lỗi tùy tiện trong khi cô chẳng có lỗi gì. Điều này, khiến Cự Giải có chút giác ngộ về những hành động và lời nói vô thức của mình. Trước giờ, cũng chưa từng ai nhắc nhở cô vấn đề này, nên cô không chú ý.

Cự Giải cũng nhận thức được, vừa rồi, cô đã nói chuyện với Bảo Bình mà không hề kiêng kỵ vấn đề gì. Tính cách của cô, thiên về sự khách sáo. Mặc dù trông cô rất thân thiên và dễ gần, nhưng cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với người khác. Đó là lý do cô không thể thân thiết với bất cứ ai, dù là nam hay nữ. Càng không có một người bạn thân thiết nào. Nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi, cô lại thoải mái tâm tình với Bảo Bình. Sự đề phòng của cô hoàn toàn bị phá bỏ. 

Mặc dù Bảo Bình không phải kiểu người nói lời văn vẻ hoa mỹ, cậu ấy rất thẳng thắn, nhưng có mức độ vừa phải. Từng câu chữ của Bảo Bình, lại mộc mạc chân thật, mang đến cho cô một sự thoải mái chân thành. Mặc dù hai người trước đây chưa bao giờ thật sự nói chuyện với nhau. Cự Giải chỉ là ngồi cạnh Kim Ngưu, cùng tính cách trực quan của Kim Ngưu mà nói qua nói lại vài câu, vẫn chưa thật sự thân thiết. Với Bảo Bình, càng không đến mức ấy. 

Nhưng hôm nay, hai người vô tình gặp nhau, hoàn cảnh đẩy đưa, lại có thể nói chuyện với nhau. Cô lại có ấn tượng khác so với một Bảo Bình khó tính trên lớp. Cô lại phát hiện ra, Bảo Bình có rất nhiều điểm khiến cô ngưỡng mộ. Cậu ấy thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình với một người, một vấn đề mà không hề lo ngại điều gì. Cậu ấy không thích chức vụ của mình, nhưng vẫn có trách nhiệm. Cậu ấy nghĩ gì thì làm thế, nghĩ gì nói đấy. Giống như việc đối đầu với người đàn ông áo đen ở tiệm in gần trường. Cậu ấy là một con người rất can đảm. Còn cô, lại không đủ tự tin để làm những điều ấy. 

Trước giờ cô đã từng nhiều lần có suy nghĩ này, nhưng chưa bao giờ dám thực hiện. Nhưng lúc này, Cự Giải lại vô cùng khao khát điều này. Cô, cũng muốn một lần can đảm làm theo suy nghĩ của mình.

- Bảo Bình.

- Sao?

- Tớ có thể làm bạn với cậu được không?

- ...

Trước lời đề nghị cùng sắc mặt nghiêm túc của Cự Giải, Bảo Bình có chút bất ngờ. Nét mặt của Cự Giải, còn có sự căng thẳng xen lẫn với mong chờ. Nó khiến Bảo Bình cảm thấy giá trị của bản thân đột nhiên tăng cao. Cô chợt cười một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng đón chào:

- Trùng hợp thật. Tớ cũng muốn làm bạn với cậu, Cự Giải.

Bọn họ vốn dĩ đã là bạn cùng lớp, là bạn bè của nhau. Nhưng chữ "bạn" mà hai người đang nói đến, lại mang ý nghĩa cao cả và trân quý hơn rất nhiều.  

- Tớ hẳn phải gọi thêm nước rồi. Sau đấy sẽ bắt hai đứa kia trả tiền!

Bảo Bình nhìn đồng hồ rồi nhìn ly nước sắp cạn của mình, nói. Cự Giải hiểu tâm trạng này. Thật kỳ lạ vì đã hơn nửa tiếng, vẫn chưa có ai trong nhóm xuất hiện. 

- Giờ tớ mới để ý, chiếc lắc trên tay cậu, trông lạ mắt đấy. Hình như trước đây tớ không thấy?

Bảo Bình từ đầu đã có cảm tình với lắc bạc của Cự Giải, nhưng giờ mới lên tiếng. Cự Giải cười:

- Cái này à? Là quà của em trai tớ. Tớ chỉ mới đeo từ tuần trước thôi.

- Em trai? Cậu có em trai sao? 

Bảo Bình ngạc nhiên, vì cô nghĩ Cự Giải là con một. Nhắc đến em trai, Cự Giải lại chẳng có biểu cảm tự hào gì, chỉ cười:

- Ừ. Nó thua tớ một tuổi.

- Hả? Em trai cậu lớn vậy ư? _Càng nghe, Bảo Bình càng khó tin:

- Nếu vậy thì sao tớ không nghe một chút gì về em trai cậu vậy? Em trai cậu không phải học lớp mười một rồi sao? Không lẽ hai người học khác trường?

- Chỉ là một đứa em thôi mà. Nó cũng mới về nước và nhập học trong tuần này thôi. Nhưng vì vài rắc rối, tớ không muốn chạm mặt nó trên trường nên đã giữ kín chuyện này. _Cự Giải không mong chờ sự tò mò của Bảo Bình, cười trừ:

- Mong cậu sẽ giúp tớ giữ bí mật chuyện này.

- Được, được. Tớ tuyệt đối sẽ giữ bí mật chuyện này, hihihi!

Điệu cười và sắc thái cao hứng khác thường của Bảo Bình khiến Cự Giải có chút kỳ lạ. Cậu ấy đồng ý thì bình thường, nhưng đồng ý vô điều kiện và cao hứng như vậy, lại không tò mò điều gì khác, thì thật đáng nghi.

Dường như Bảo Bình đang có một âm mưu gì đấy. 

- Haiz, uống nhiều nước quá. Tớ đi vệ sinh một lát nhé?

- Ừ, cậu đi đi. 

Khi Bảo Bình rời đi, thì Cự Giải lấy điện thoại ra, một lần nữa liên lạc với những người cùng nhóm. Thật may, vì cuối cùng cũng có người nghe máy. 

- Cậu đã đến gần quán rồi à? Được, tớ cứ sợ cậu bị gì, suýt thì gọi cho Sư Tử rồi. Ahaha, xin lỗi, tớ sẽ không gọi đâu. A? Nhân Mã cũng đi cùng cậu à? Có Thiên Yết nữa? Ba cậu đi cùng nha---

Bốp!

Cốp!

Cự Giải đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên lại có người ngã vào người cô khiến chiếc điện thoại bị rơi xuống sàn. Người lạ mặt kia vội vàng nhặt chiếc điện thoại lên, trả cho Cự Giải, rối rít xin lỗi:

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý! Thật sự xin lỗi em gái! 

- Trời ạ, Tiêu Tiêu! Em đi đứng kiểu gì vậy?

Người đàn ông đang ngồi ở bàn phía sau, vội vàng tiến đến chỗ Cự Giải. Anh ta cũng bối rối cúi đầu tạ lỗi với Cự Giải:

- Thật xin lỗi em gái này. Bạn gái tôi có chút vụng về, lại đụng trúng cô. Thật xin lỗi!

- A, không có gì đâu. 

Cự Giải mới là người bối rối trước cặp đôi này. Cô cũng không bị thiệt hại gì, nhưng thái độ xin lỗi thành khẩn này của họ, khiến cô lúng túng. Người đàn ông vẫn tiếp tục thu hút sự chú ý của Cự Giải bằng thái độ thành khẩn ngày càng lố. Sau khi xin lỗi rất nhiều lần, người bạn trai mới đỡ bạn gái mình dậy, sau đấy cúi đầu tạm biệt. 

Bảo Bình trên đường trở về chỗ ngồi, lại vô tình bắt gặp hành vi phạm tội của cặp đôi kia. Lập tức quát lên:

- Hai người kia! Con mẹ nó đứng lại ngay cho tôi!

- Hả?

Không chỉ hai người bị nhắc đến, ngay cả Cự Giải cũng ngạc nhiên. 

Hai người kia dường như phát hiện được điều gì, đột nhiên sắc mặt chột dạ rồi bỏ chạy. Cự Giải ngơ người. Bảo Bình càng thêm tức giận:

- Còn dám bỏ chạy à? Mau chặn hai người đấy lại! Bọn họ là kẻ trộm!

Lúc này, Cự Giải mới phát giác chiếc lắc bạc của mình đã mất tiêu.

Mặc dù lời của Bảo Bình rất rõ ràng, cũng khiến nhiều người kinh ngạc và nhận thức được, nhưng bọn họ lại không hành động kịp. Bảo Bình điên cuồng đuổi theo, nhưng hai người kia đã chạy đến cửa ra vào. Nếu để họ thoát ra ngoài, sẽ rất khó để bắt lại được.

Ting!

Ngay lúc này, bên ngoài lại có người bước vào. 

- Chặn họ lại! Thiên Yết! Nhân Mã!

Đúng là ông trời có mắt. Người khách mới bước vào, vừa vặn lại là Thiên Yết và Nhân Mã. Sự nhạy bén của Thiên Yết, đã kịp thời ngăn cản đôi nam nữ kia chạy thoát ra ngoài. Lúc này, Bảo Bình mới đuổi đến kịp, thở gấp. 

Hóa ra, sự việc ngã trúng người của cô gái kia và hành động của người đàn ông, đều là sự tiếp cận nạn nhân của hai người họ. Bọn họ chú ý đến lắc bạc trên tay Cự Giải, nên đã diễn một vở kịch. Người phụ nữ kia ngã xuống, có tiếp xúc tay với Cự Giải. Cùng lúc ấy, người đàn ông bước đến, thu hút sự chú ý của Cự Giải bằng những lời xin lỗi thái quá. Nhân lúc ấy, cô gái đang ngồi dười sàn, lén dùng dụng cụ chuyên môn cắt đứt chiếc lắc tay. Sau đấy bọn họ rời đi như chưa từng có gì xảy ra.

Đáng tiếc, Bảo Bình đã vô tình nhìn thấy và phát giác ra hành động sai trái của cặp đôi này. Cũng may mắn, vì Thiên Yết và Nhân Mã đã xuất hiện đúng thời điểm. Thành công bắt được hai kẻ tội phạm này. Xem cách hành động ăn ý của bọn họ, hẳn đây không phải lần đầu tiên bọn họ phạm tội. 

- Cảm ơn các cậu đã giúp tớ. Cảm ơn rất nhiều.

Nhận lại chiếc lắc bạc, Cự Giải mỉm cười nhẹ với ba người bạn của mình. Mặc dù bên ngoài, Cự Giải không thể hiện nhiều sự cảm kích, nhưng trong lòng, cô lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Vì đây không phải lắc tay bình thường. Nó là một món quà, từ một trong những người quan trọng của cô. 

- Không có gì đâu. Tất cả cũng là may mắn phát hiện được thôi!

Bảo Bình cười cười, sau đấy quay sang Thiên Yết, sắc mặt thay đổi ngay lập tức. 

- Nhóm trưởng à, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?

- A...

Trước sự tra hỏi của Bảo Bình dành cho Thiên Yết, Nhân Mã vội vàng đứng ra, lên tiếng giải thích:

- Không phải Thiên Yết cố tình đâu Bảo Bình à. Là do tớ cả đấy!

- Hử?

- Tớ gặp chút rắc rối trên đường, Thiên Yết tình cờ đi ngang qua và giúp đỡ tớ, nên mới trễ hẹn với các cậu đấy!

Quả nhiên, Nhân Mã vẫn lựa chọn cách giữ bí mật về sự việc cậu bị nhóm bạn cũ bắt nạt. Tạo ra một cái cớ khác để che đậy sự thật. Cậu lấy ra năm bịch bách tráng mỡ hành, đút lót cho Bảo Bình:

- Xin lỗi, đều là tại tớ cả. Cậu đừng trách cậu ấy. Ăn cái này để hạ hỏa nhé?

Nói rồi cậu quay sang Cự Giải, cũng cười nịnh nọt, đưa một bịch cho Cự Giải:

- Nhóm trưởng vĩ đại của tớ, tớ cũng gửi lời xin lỗi đến cậu. Thiên Bình cũng là vì tớ mà đến trễ đấy, tất cả đều là lỗi của tớ thôi a~

- Không sao, tớ không để ý đâu. _Cự Giải vẫn hiền lành như vậy, nhưng cô lại thắc mắc:

- Không phải Thiên Bình đi cùng các cậu sao? Cậu ấy đâu?

- À, cậu ấy đang ở bên ngoài, xử lý chuyện riêng. Sẽ vào ngay thôi!

Nhân Mã cười giảo hoạt. Không thể nói Thiên Bình đang gia cố lại băng vết thương để Cự Giải không nhận ra. Vì Cự Giải nhận ra, chắc chắn sẽ báo cho Sư Tử. 

Thiên Bình đồng ý giữ bí mật cho chuyện Nhân Mã bị bắt nạt. Thì Nhân Mã cũng đồng ý giữ bí mật về vết thương của Thiên Bình. 

Với Thiên Yết, càng không cần lo lắng. 

- Nào, nào~ Tớ đã lỡ hẹn nhiều thời gian rồi, chúng ta cùng bắt đầu học nhóm luôn đi nào~

Nhân Mã quàng vai Cự Giải bước đi, còn làm điệu bộ bái bai với Thiên Yết và Bảo Bình. Nhưng sự thân thiết của Nhân Mã, đã khiến thanh niên bí ẩn kia, người từ khi bước vào quán đã luôn quan sát mọi cử động của Cự Giải, sục sôi máu nóng.

- Thằng khốn chết tiệt kia! Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người chị hai ngay!

Nhân Mã: "???"

Thiên Yết, Bảo Bình: "..."

Cự Giải: "-_-"

Ngay từ đầu, Cự Giải có đã một linh cảm xấu nào đấy. Nhưng không ngờ, là đúng vậy thật. Sắc mặt của cô, cư nhiên dần dần trở nên mất bình tĩnh. Môi răng khẽ nghiến lại:

- Lâm - Tử - Hàn.

- A, chết...

Cậu thanh niên bịt kín mặt mũi kia chợt phát giác ra tình hình. Thái độ tức giận bỗng chốc trở nên ngây ngốc.

Bị phát hiện rồi.

---------------------- End chap 46 -----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play