------------------------------

Quận Zuth (rìa bắc thành phố)...

Theo thông tin của gã điển trai bị đánh bầm dập, thì Lưu Thảo Mây đang ở căn nhà gỗ trong cánh rừng xà cừ phía rìa thành phố. Sau khi "gõ cửa" Royal, thì nhóm người Song Tử, Ma Kết, Bảo Bình và Giải Hoa Thần di chuyển đến quận Zuth.

Giữa đường đi, Song Tử nhận được cuộc gọi của Thiên Bình, rằng cô đã tìm thấy nơi mà chiếc xe bắt cóc Kim Ngưu đi vào. Dịch Thiên Ân đã chụp hình lại và bật định vị chiếc xe bằng chức năng định vị qua hình ảnh, nhờ vào chiếc điện thoại phiên bản giới hạn của Capgrem. Đã có người của Con Rết bám theo chiếc xe ấy. Còn bọn họ, ba người Dịch Thiên Ân, Thiên Bình và Bạc Hà Nhiên đã quyết định sẽ thâm nhập vào hang ổ kia. Tất nhiên, vừa nghe đến hành động này, Song Tử đã phản đối. Đồng thời, anh đã lệnh tất cả người của mình, dù đang ở đâu, làm cái gì cũng đều phải đến Đông Châu. Thậm chí còn muốn quay xe, tự mình đến chỗ của Thiên Bình. Tuy nhiên, Thiên Bình đã thuyết phục anh bằng kế hoạch thâm nhập của mình. Nếu ba mươi phút sau cuộc gọi này, không có bất kỳ động tĩnh liên lạc nào từ nhóm của cô, thì lúc đấy, anh hẵng đến Đông Châu. Đến vị trí mà cô đã gửi.

Kể từ đấy đến hiện tại, đã hai mươi phút trôi qua. Trong lòng Song Tử nóng như lửa đốt. Nhưng vì đã hứa với Thiên Bình nên anh vẫn phải ngồi trên xe đến Zuth. Ngu ngốc thật, tổ chức ở thế giới ngầm khác biệt hoàn toàn với thế giới đen. Sao anh lại dám để cô mò vào đường nguy hiểm như vậy.

Không được, từ đây đến Đông Châu phải mất đến hơn một tiếng, đến lúc anh đến đấy, không phải đã quá trễ rồi sao?

- K.C.

Ngay trong lúc Song Tử có ý định dừng xe, thì Giải Hoa Thần lên tiếng. Giải Hoa Thần nhanh chóng báo cáo:

- Là tin nhắn từ Dịch Thiên Ân, xác nhận Kim Ngưu và em gái lão Bạc vẫn còn sống.

- Thật không? Giải Hoa Thần, cậu nói thật chứ?

Bảo Bình đang căng thẳng lo lắng cho Kim Ngưu khi mình lại phải đến chỗ của Lưu Thảo Mây mà không còn cách nào khác để giúp ích được. Nghe thấy tin này, trái tim nhỏ bé liền reo lên, vui mừng khó tin. Giải Hoa Thần gật đầu, đáp:

- Ừ.

- Vậy là suy đoán của Thiên Bình đúng rồi nhỉ.

Bây giờ, không riêng gì Bảo Bình, mà những người còn lại đều có thể gỡ bớt tảng đá đè trên ngực mình xuống. Ma Kết tiếp:

- Từ chỗ Kim Ngưu bị bắt cóc là Zaymon, tới Đông Châu chỉ khoảng mười mấy phút, vì hai quận này kế nhau. Xem ra, chỉ số may mắn của Thiên Bình vẫn vậy, suy đoán tưởng chừng như bất khả thi, nhưng lại trúng phóc. Nhưng... _Nói đến đây, Ma Kết bỗng thấp giọng:

- Điều này đồng nghĩa với việc em ấy đã đi vào căn cứ của bọn chúng, đúng chứ?

- Vâng. Trong tin nhắn cũng có nói, bọn họ đã vào bên trong. Nhưng có một điều họ muốn báo cho chúng ta cẩn thận... _Nói đến đây, sắc mặt lạnh lẽo của Giải Hoa Thần càng trở nên cảnh giác, nói:

- Việc chúng ta đến chỗ của Lưu Thảo Mây, đều là nằm trong kế hoạch của bọn họ. Hơn nữa, bên phía Lưu Thảo Mây, có vẻ như còn có một bác sĩ mổ lấy nội tạng. Bọn họ đã đánh giá tình hình bên phía Lưu Thảo Mây nghiêm trọng hơn. Còn nói... _Nói đến đây, Giải Hoa Thần lén nhìn K.C, thấp giọng:

- Thiên Bình bảo K.C nên ưu tiên đến chỗ Lưu Thảo Mây hơn. Vì bên họ đã có Song Ngư và Khải Huyền.

- ...

Tin này, với mọi người đều là tin tốt. Nhưng với Song Tử, thì ngược lại.

Biểu cảm trên mặt anh ngày càng lạnh đi, bàn tay nhanh chóng bấm điện thoại, liên lạc đến cái tên "Tiểu bảo bối".

Bởi vì, anh không có niềm tin vào bất cứ ai, kể cả tổ chức đứng đầu thế giới ngầm Khải Huyền.

.

.

Xưởng sản xuất lòng và nội tạng heo – Đông Châu...

- Giết.

Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng ra lệnh. Lập tức, những người đàn ông mặc suit đen ập đến, vây bắt ba chú chuột nhắt. Kim Ngưu với Bạc Vân Kiều, vừa nghe thấy liền giãy giụa biểu thị ý chống đối quyết liệt.

- Khoan đã.

Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên đang định một ăn cả ngã về không để mở lối thoát cho Thiên Bình, thì giọng điệu bình đạm của Thiên Bình lại cất lên. Trái với thái độ của tất cả mọi người ở đây, Thiên Bình cùng với người đàn ông tóc bạc, cư nhiên lại có cùng một loại biểu cảm – điềm tĩnh vô tình.

Ánh mắt của người đàn ông tóc bạc có chút lay động, bước chân đang toan bước đi, chợt dừng lại. Động thái này của ông ta, khiến những người mặc đồ đen cũng dừng lại nhiệm vụ bắt người của họ.

Thiên Bình vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm của mình, cất giọng:

- Người nghĩ ra kế hoạch bắt cóc những đứa trẻ bỏ nhà đi bụi và những đứa trẻ vô gia cư, không phải là ông đúng không? Ừm, Chu tổng?

- !!!

Ngoại trừ Chu tổng, ai cũng kinh ngạc trước lời nói của Thiên Bình. Sắc mặt người đàn ông tóc bạc không còn bạc tình như ban đầu nữa, thấp giọng:

- Sao mày nghĩ vậy?

- Vì một người nhắm đến những đối tượng bắt cóc hoàn hảo như vậy... _Nói đến đây, ánh mắt Thiên Bình càng thêm kiên định, ngữ điệu lạnh nhạt:

- Sẽ không xử lý chúng tôi bằng "cái chết".

- ...

Nhiều người vẫn đang đánh giá cao sự tinh mắt của Thiên Bình, nhưng cũng có người cho rằng cô có ý khác. Chính là người đàn ông vừa rồi đã báo cáo mọi chuyện cho Chu tổng, ông ta quát lên:

- Hỗn xược! Mày dám chê Chu tổng chúng ta không thông minh à?

- ...

Lời vừa nói, người đàn ông ấy liền tự động bịt miệng lại, ánh mắt len lén nhìn sang phía Chu tổng. Quả nhiên, người đàn ông tóc bạc đã hiện đầy lãnh khí trên gương mặt. Chu tổng tất nhiên cũng nhận ra cái ý đấy, trầm giọng:

- Vậy mày nói xem, người nhắm đến những đối tượng bắt cóc hoàn hảo kia, sẽ xử lý bọn mày như thế nào? _Ngừng một chút, ông ta tiếp:

- Không lẽ lại thả chúng mày đi?

Lời nói này, đầy sự giễu cợt. Có vài người của Chu tổng liền lén cười. Thế nhưng, Thiên Bình vẫn thản nhiên, đáp:

- Đúng vậy.

- Hahahaha!

Lần này, không ai lén cười nổi cả, tất cả đều cười lớn một cách công khai. Hai tên Su-mo kia cười híp cả mắt, khinh thường nói:

- Nghe thấy gì không? Nó bảo là thả bọn nó ra đấy haha!

- Con điên, mày nghĩ đây là xưởng bán lòng heo thật à? Bọn tao sẽ thả mày ra để sáng mai mày livestream ẩm thực chắc haha!

- Mày mơ đẹp đến mức hoang đường rồi đấy, con nhãi ranh! Chu tổng, ngài đừng nghe nó nói xàm nữa, giết chúng hết đi!

Kể cả người đàn ông đi theo Chu tổng, cũng khinh thường ra mặt.

Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên vẫn giữ thái độ cảnh giác đề phòng. Thái độ của bọn họ mới đúng là đang đối mặt với sự nguy hiểm. Kim Ngưu ngược lại, không thấy làm điên rồ, mà cảm giác như Thiên Bình đang có kế hoạch nào đấy.

- Mấy người sẽ không giết được tôi. 

Không biết Thiên Bình lấy đâu ra tự tin, một chút sợ hãi hay kiêng dè cũng không biểu cảm trên mặt. So với thái độ bỡn cợt của kẻ thù, lại giữ thái độ hàn lãnh:

- Chu tổng, ông nghĩ bọn tôi đột nhập vào đây mà không chuẩn bị gì sao?

Vừa nói, Thiên Bình vừa ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện phía Chu tổng, phong thái hoàn toàn bình thản, hướng về Chu tổng, nói:

- Chúng tôi có bốn lý do khiến ông không thể giết chúng tôi. Ngược lại, nếu bây giờ người của ông không nhanh chóng rút đi. Thì chỉ có một kết quả... _Nói đến đây, ngữ điệu của Thiên Bình trở nên nghiêm trọng:

- Là diệt vong.

- Con khốn này! Ăn nói hàm hồ! Mày dám có thái độ hỗn láo với Chu tổng thế hả?

Thiên Bình vừa dứt lời, người đàn ông đi theo Chu tổng liền tức giận toan bước đến sử dụng bạo lực với cô. Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên còn chưa kịp xông đến bảo vệ, thì bên phía Chu tổng đã có động thái. Chỉ một cử động tay, người đàn ông kia liền bị chính người của mình tóm lấy.

- Chúng mày điên à, bắt tao làm gì hả?

Bọn mặc suit đen cũng lắc đầu, bởi vì chính bọn họ cũng không hiểu được ý của Chu tổng. Rõ ràng kẻ đáng bị bắt và xử lý là Thiên Bình, nhưng tại sao người đàn ông kia lại bị đối xử như thế. Chu tổng lúc này mới quay người lại, chậm rãi bước đến chỗ Thiên Bình, khiến ai cũng hồi hộp lo lắng và đề phòng. Nhưng thái độ của Thiên Bình vẫn bình ổn như ban đầu, thẳng thắn đối mắt trực diện với sự tàn bạo của ông ta.

- Bốn lý do tao không thể giết bọn mày là gì? Nói đi.

Cạch!

- Huynh tẩu!

- Umnh!!!

Chu tổng vừa dứt lời, Dịch Thiên Ân, Bạc Hà Nhiên, ngay cả Kim Ngưu đã bị bịt miệng cũng giật thót tim hoảng loạn. Lúc này, trên trán Thiên Bình đã có một họng súng chĩa vào. Khoảng cách giữa Chu tổng và Thiên Bình vô cùng ngắn, ông ta vậy mà đã chĩa súng vào đầu cô. Ngữ điệu trầm lạnh:

- Nếu nói sai, tao sẽ giết mày đầu tiên.

- ...

Trái với thái độ khẩn hoảng của mọi người, Thiên Bình hơi đưa tay lên, ý hiệu rằng bản thân cô không sao.

Đến lúc này, đáy mắt Chu tổng có chút ẩn ý. Nếu là người của ông ngồi vào vị trí của Thiên Bình, đều sẽ không có được sự điềm tĩnh như vậy. Ít nhất cũng phải dao động trong ánh mắt, nhưng Thiên Bình, đôi mắt xám ấy phẳng lặng không một gợn sóng.

Đối mặt trực diện với người đàn ông đáng sợ trước mặt, Thiên Bình bình tĩnh cất giọng, ngữ điệu nghiêm túc:

- Ông không thể giết chúng tôi. Thứ nhất, là vì trước khi bọn tôi đột nhập vào đây, đã báo trước cho người của mình. Nếu qua ba mươi phút mà bọn tôi không liên lạc với họ, tức là đang bị mấy người bắt giữ. Bọn họ chắc chắn sẽ hành động. Giết tôi thì cũng được, nhưng các ông được điều gì? Các ông đừng quên, mới bước chân vào thế giới ngầm, không nên gây thù hận với các thế lực khác. Tuy bọn tôi chỉ là người của thế giới đen, nhưng một tổ chức đứng đầu thế giới đen, vẫn mạnh hơn một tổ chức mới sinh ra tại thế giới ngầm, đúng chứ?

Lời Thiên Bình không cao không thấp, nhưng lại nghe ra được sự áp đảo ẩn chứa trong đấy.

"Brmm... brm... brm..."

Ngay lúc này, có một chiếc điện thoại rung lên. Một trong hai tên Su-mo đã lên tiếng:

- Chu tổng, là điện thoại của con bé này! Người gọi là "Đại bảo bối"!

-_-!!!

Thiên Bình không biết trốn vào cái lỗ nào. Trong tình hình thập tử nhất sinh này vẫn có thể đỏ mặt được. Cái tên Su-mo kia cũng quá thật thà đi, nói ra làm gì vậy? Nhìn xem, Dịch Thiên Ân và Kim Ngưu cũng không đỡ được cú này luôn.

- Hmnn... _Mặc dù trong lòng đang rất ái ngại, nhưng ngoài mặt, Thiên Bình vẫn giữ nét đạm bạc, nói:

- Tôi đâu lừa ông, đúng không Chu tổng? Nếu cuộc gọi này tôi không bắt máy, hiển nhiên sau đó sẽ xảy ra tình huống như tôi đã nói. Ông chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của Con Rết. Có thể ông đánh giá không cao chúng tôi, nhưng bước đầu làm ăn trong thế giới ngầm, tốt hơn vẫn nên giữ hòa khí. Còn chưa nói đến, đây sẽ là món nợ máu phải trả bằng máu.

- Đập đi.

Chu tổng không đoái hoài đến lời của Thiên Bình. Theo lệnh ông, tên Su-mo kia liền lấy con dao mổ heo trên bàn mổ, một phát chém vỡ chiếc điện thoại. Cuộc gọi liền vô hiệu.

Bốn người cùng phe Thiên Bình liền cả kinh. Thế này, tức là Chu tổng không hề bỏ Con Rết vào mắt mình.

- Lý do thứ nhất có vẻ chưa đủ để đe dọa ông nhỉ?

Cứ tưởng Thiên Bình sẽ bị cú này làm cho hoảng hồn. Nhưng một lần nữa, Chu tổng không thấy sự dao động trong mắt cô. Ngược lại, cô còn có vẻ như đã đoán trước được điều mà ông ta làm. Cứ như trước trán cô không có cây súng, Thiên Bình vẫn điềm nhiên cất giọng:

- Nếu đã ở trong thế giới ngầm, chắc ông đã nghe đến Cung Sát rồi?

- ...

Quả nhiên, cái tên này đủ đe dọa để khiến đám người của Chu tổng hoang mang. Chu tổng lại không dễ lừa như vậy, hiếm hoi lại nhếch miệng:

- Mày thì có can hệ gì với Cung Sát?

- Tôi thì không có can hệ thật. Nhưng cậu ấy thì có!

Vừa nói, Thiên Bình vừa chỉ sang Dịch Thiên Ân. Mà chính Dịch Thiên Ân còn bất ngờ, huống chi là người ngoài. Thiên Bình tiếp:

- Cậu ấy là đệ tử cưng của người kế thừa Cung Sát. Là bạn tốt của cháu trai người kế thừa Cung Sát. Nếu ông giết cậu ấy, chắc chắn không ít thì nhiều cũng sẽ gây thù với Cung Sát.

Như đoán được suy nghĩ của Chu tổng, Thiên Bình lại nói:

- Nếu ông không tin, có thể kiểm tra điện thoại cậu ấy. Chỉ cần ông gọi điện vào số điện thoại của thầy chủ nhiệm cậu ấy, có thể xác nhận được danh tính. Chỉ sợ, ông có dám gọi hay không?

- ...

Chu tổng có chút do dự đối với lời của Thiên Bình. Nếu cô nói dối, thì quá dễ xử lý. Nhưng nếu cô nói thật, chắc chắn Cung Hoa sẽ biết người gọi đến không phải Dịch Thiên Ân, hắn ta nhất định sẽ biết học trò của mình đang gặp chuyện. Như vậy sẽ rất phiền.

- Nó nối dối đấy Chu tổng! Làm gì có chuyện người thừa kế của Cung Sát lại đi dạy học chứ!

- Vậy ông nghĩ tôi thiển cận đến mức bịa ra cái chuyện hoang đường này sao? Ngài tay sai?

Người đàn ông đang bị chính chủ của mình bắt giữ vừa lên tiếng, đã bị Thiên Bình lạnh lùng bật lại. Nhưng cũng chính vì lời này của Thiên Bình, mà Chu tổng quyết định tin vào lời cô, ông ta lại trầm giọng:

- Lý do thứ ba?

- Đáng tiếc, lý do thứ ba đã bị chính ông động vào vảy ngược rồi. _Thiên Bình ung dung phán, nói:

- Cuộc gọi vừa rồi, tôi đã không thể nghe. K.C chắc chắn biết tôi có chuyện, cậu ấy tất nhiên sẽ sử dụng toàn lực của mình để có thể cứu tôi. Bao gồm cả việc liên hệ với cha của mình – Dương Tề.

- !!!

Không hiểu sao, nghe cái tên này, đám người của Chu tổng, thậm chí là Chu tổng, còn kinh hãi hơn cái tên Cung Sát. Ánh mắt Thiên Bình lúc này lại lộ ra tia hãnh diện, cô càng cao hứng mà tiếp:

- Phải. Chính là Dương Tề, người cầm đầu Thập Đế. Tổ chức đang truy sát mấy người vì dám ngang nhiên hoạt động trên địa bàn của họ.

Cạch!

Không hiểu sao, sau lời này, Chu tổng lại lấy được vẻ bình đạm của ban đầu, hơn nữa còn dí sát họng súng lên trán Thiên Bình, ngữ điệu cợt nhả:

- Mày lừa tao à, nhóc ranh? Mày hẳn hiểu rõ quan hệ của hai cha con chúng nó không tốt đẹp gì mà. K.C của mày sẽ liên hệ cầu xin cha nó cứu mày ư? Mày nghĩ nó thích mày đến mức vất bỏ cả lòng tự tôn của mình để cầu xin người cha nó căm ghét? Vậy mà tao cứ tưởng mày thông minh, hóa ra mày chỉ là một đứa vọng tưởng. Tao thấy tao giết mày được rồi đấy.

- Vậy sao ông không bóp cò?

Thiên Bình hệt như đứt dây thần kinh của cảm xúc, đến lúc này mà vẫn không mảy may sợ hãi. Trái lại, cô còn vặn ngược lại Chu tổng, nói:

- Không phải ông vẫn tin lời của tôi đấy sao? _Ngưng một chút, cô tiếp:

- Đúng là mối quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt thật. Cũng có thể cậu ta sẽ không liên hệ với cha mình. Vậy nên tôi đã thay cậu ta, liên hệ với Dương Tề trước rồi.

- ...

- Ông không cần nghi ngờ, Chu tổng. Tôi không chỉ đơn thuần là bạn gái của Song Tử, mà tôi còn là đối tượng đính hôn với cậu ta. Nói cách khác, tôi chính là con dâu tương lai hợp pháp của Dương Tề. Đây là một đính ước kinh doanh. Nếu như tôi có mệnh hệ gì, sự liên doanh giữa hai bên sẽ chấm dứt. Ông nghĩ xem, Dương Tề sẽ làm thế nào? Trơ mắt nhìn tôi bị mấy người giết chết sao? Đáng tiếc, nếu như vừa rồi ông không phá điện thoại của tôi, ông vẫn còn cơ hội để kiểm chứng lịch sử cuộc gọi của tôi. Mà, giờ ông tin hay không, tôi cũng chẳng tha thiết.

- ...

Ban đầu, người khác có thể chê cười sự ngạo mạn ngu ngốc của Thiên Bình. Nhưng bây giờ, chẳng một ai dám hé răng nói một lời. Ngay cả đồng đội của cô, cũng không ngờ đến điều này. Vốn dĩ, tin tức đính ước đều đã bị công ty của ba cô kiểm soát. Chỉ những người trong giới đi dự lễ đính ước mới biết được. Như thế, càng chứng tỏ được thân thế của Thiên Bình hơn. Giết cô, chẳng khác nào bứt dây động rừng.

- Trước khi nói đến lý do thứ tư. Tôi lại muốn đề xuất phương án rút lui duy nhất cho ông đây, Chu tổng.

Trước sự tĩnh lặng của mọi người, Thiên Bình chủ động lên tiếng trước. Không để Chu tổng cân nhắc, Thiên Bình đã nói tiếp:

- Chỗ này đã sớm không còn che đậy được tội lỗi của các ông rồi. Trước sau gì, cũng sẽ có người đến đây. Nếu như mấy ông không bỏ chỗ này mà tháo chạy, kết quả chỉ có một, như tôi đã nói, là diệt vong. May mắn, ông có thể "cá lọt lưới", nhưng chắc chắn hậu quả ông gánh vác sẽ rất nặng nề! Nhưng trường hợp ông rút lui, cũng không có nghĩa sẽ 100% thoát được. Dương Tề đâu phải loại người sẽ dừng lại khi không thấy các người ở đây. Vì vậy, các ông cần có lá bài tẩy của mình.

- ...

Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên cảm thấy có gì đấy sai sai. Thiên Bình rõ ràng đang thắng thế, nhưng tại sao lúc này lại muốn vẽ cho đám người bắt cóc một đường thoát lui?

Không để những người khác mảy may phán đoán, Thiên Bình đã tiết lộ:

- Chắc chắn không phải mấy đứa bé mà ông vừa bắt, cũng chẳng phải là hai thanh niên này, càng không phải là cậu ấy.

Cô lần lượt đưa ánh nhìn đến ba bé gái bị bắt cóc, Dịch Thiên Ân, Bạc Hà Nhiên và cuối cùng là Kim Ngưu. Nếu đã như vậy, thì câu trả lời đã quá rõ rồi sao:

- Là tôi.

- Huynh tẩu! Cậu điên rồi!

Dịch Thiên Ân toan nhào lên, thì họng súng của Chu tổng liền chĩa sang cậu. Không biết Chu tổng ông ta có bắn hay không, nhưng Thiên Bình đã vội vàng chắn trước họng súng, đưa tay lên giữ cho nó không lệch đi, ngữ điệu trầm lạnh:

- Tôi đã nói rồi. Giết bọn tôi không phải là lựa chọn khôn ngoan của ông. Tôi có thể ngoan ngoãn làm lá bài tẩy của mấy người, nhưng nếu ông dám giết hay gây thương tích cho bạn của tôi, thì mọi chuyện sẽ khác. Đừng quên, tôi vẫn còn lý do cuối cùng khiến mấy người không thể giết chúng tôi.

Từ đầu, thái độ của Thiên Bình luôn lạnh nhạt hững hờ. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô dám lên tiếng cảnh cáo đối phương, hàn ý trong lời nói và ánh mắt đều rất kiên định. Trước biểu tình này, trong lòng Dịch Thiên Ân lại dâng lên một xúc cảm khó tả, ngữ điệu trầm thấp:

- Thiên Bình...

Mà đối với Bạc Hà Nhiên, chính thái độ này của Thiên Bình đã hoàn toàn khiến ác cảm của anh ta với cô bị đổ vỡ.

- Tao chưa thấy ai lại chán sống dám tự đứng trước súng của tao như mày, nhóc ranh. _Chu tổng tuy bị động thái của Thiên Bình làm cho ngạc nhiên, nhưng bên ngoài vẫn điềm đạm cất tiếng:

- Mày nói xem, việc gì mày phải đi theo làm lá bài tẩy cho bọn tao? Không lẽ mày lại có lòng tốt muốn bọn tao chạy thoát khỏi Dương Tề thật sự?

- Tôi chỉ muốn trao đổi. _Ngừng một chút, Thiên Bình lên tiếng rõ ràng:

- Muốn trao đổi sự an toàn của hai người kia. Cô bé tên Bạc Vân Kiều và học sinh cao trung Lãnh Kim Ngưu. Mấy người sẽ không thể giết ba người bọn tôi, nhưng mấy người vẫn có thể làm hại hai cô gái kia. Vì vậy, tôi muốn làm một cuộc trao đổi.

- Mày biết không. Người dám đứng ra trao đổi với tao, trước giờ chưa quá hai người. Mày nghĩ tao sẽ đồng ý sao?

- Điều này không nằm ở quyết định của ông. _Thiên Bình không hề có một chút áp lực, mạnh dạn đối đầu:

- Ông bắt buộc phải đồng ý. Vì tôi vẫn chưa nói ra lý do thứ tư. Khải Huyền.

- !!!

Cái tên này, khiến những người đang có mặt ở đây đều kinh hãi. Thậm chí còn có người áp lực phải thở bằng miệng. Đến cả cái ông thư ký to mồm mặt cũng biến sắc. Còn Chu tổng, trên đôi mắt chính thức xuất hiện tia cả ngạc. Nhân cơ hội này, ngữ khí Thiên Bình càng thêm dõng dạc:

- Cả Cung Sát và Thập Đế mấy người còn nghe đến. Vậy thì thật vô lý nếu mấy người không biết đến hai chữ Khải Huyền này nhỉ? Và, tôi có một tin không tốt đây. _Nói rồi Thiên Bình dửng dưng tuyên bố:

- Không đơn thuần là Khải Huyền đang đến chỗ này, mà đặc biệt, kẻ đứng đầu Khải Huyền cũng sẽ đích thân đến đây. Chính là ác quỷ dưới ánh sáng của Thiên Chúa mà mấy người thường nghe danh – Viêm Hoàng!

- !!!

Nhiều người nghe xong, liền không đứng thẳng nổi nữa. Khải Huyền nghe đến đã thấy sợ. Nhưng cái tên Viêm Hoàng và sát danh "ác quỷ dưới ánh sáng của Thiên Chúa" lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khủng khiếp. Hắn ta thực sự là một con ác quỷ tàn bạo nhưng lại tỏ ra là một người sùng đạo, khiến ai ai nghe đến cũng cảm thấy kinh hãi.

Nhưng cũng chính vì thế, mà nhiều người nghi hoặc Thiên Bình. Chu tổng gằn giọng:

- Mày có biết cái kết của mấy tên đã nói dối tao là gì không, nhóc ranh?

- Ông tự biết tôi có nói dối hay không, chẳng phải sao? _Thiên Bình lia đôi mắt hờ hững nhìn Chu tổng, ngữ điệu lạnh nhạt:

- Khải Huyền đến đây, là vì bạn trai của cậu ấy gọi đến. Vì bạn trai của cậu ấy, là người của Yên gia. Mấy ông thực sự không chỉ ngu ngốc khi bắt thêm những người không phải vô gia cư, mà còn xui xẻo vì bắt trúng những nhân vật tầm cỡ. Nhưng, Khải Huyền chỉ truy tận gốc nếu mấy ông bắt giữ cậu ấy. _Vừa nói, Thiên Bình vừa chỉ vào Kim Ngưu, nói:

- Vì vậy, tôi mới bảo mấy ông nên trao đổi với tôi. Cân nhắc đi, hiện tại, có bốn thế lực đang nhắm vào mấy người. Thả Dịch Thiên Ân ra, Cung Sát sẽ không kiếm chuyện với mấy người. Thả Kim Ngưu ra, Khải Huyền sẽ không thèm màng đến mấy người. Thả hai anh em họ Bạc ra, Con Rết sẽ không làm khó mấy người. Nhưng cho dù có thả tôi ra, Dương Tề cũng sẽ không tha cho mấy người. Vì vậy, bây giờ mấy người rút chạy, phải đem tôi theo làm con tin, dọa Dương Tề nếu đuổi theo sẽ giết tôi. Như vậy, Dương Tề mới đứng im một cách vô lực. Đến một nơi đủ an toàn, mấy người đánh ngất tôi, bỏ tôi ở một góc nào đấy. Đến lúc tôi tỉnh lại và gọi cho Dương Tề, thì mấy người không phải đã cao chạy xa bay rồi sao? Như vậy, không phải có cái kết có hậu rồi sao?

- ...

Thấy sự đắn đo cân nhắc của Chu tổng, Thiên Bình lại cố tình đánh vào tâm lý:

- Sao? Bây giờ muốn giết hết rồi tháo chạy? Muốn giết một nửa, giữ một nửa rồi bỏ chạy? Hay giữ lại một lá bài tẩy để bỏ chạy?

- ...

Lúc này, ánh mắt của Chu tổng và những người còn lại dành cho Thiên Bình, hoàn toàn bất ngờ. Không thể tin được, một đứa con gái chưa đầy hai mươi tuổi, đã có những suy nghĩ thấu đáo khôn lường. Không hiểu sao, trên nét mặt hàn lãnh của Chu tổng lại có nét hứng thú, ông ta cười nửa miệng:

- Chậc. Nếu như y học hiện tại có thể tiên tiến đến mức phẫu thuật thay não. Tao sẽ lấy bộ não của mày để nhét vào đầu tao đấy, nhóc ranh.

- ...

Thiên Bình chẳng có biểu hiện vui vẻ hay sợ hãi gì với phát ngôn của Chu tổng. Cô làm đến mức này, cũng chỉ muốn bảo toàn an toàn cho Kim Ngưu và em gái Bạc Hà Nhiên, sau đấy để lại cho bốn người họ một đường lui. Tất cả bốn lý do mà cô vừa nêu, chỉ có một cái là có thực. Đó chính là Song Tử và băng Con Rết.

Cung Sát sao, chẳng qua cô chỉ nghe Dịch Thiên Ân nhắc đến chuyện giáo viên chủ nhiệm của cậu lại là Cung Hoa của Cung Sát, sau đấy thêm mắm dặm muối tâng bốc mối quan hệ giữa hai người họ lên.

Thập Đế sao? Cô chỉ biết Thập Đế của Dương Tề đang truy lùng mấy người này. Dựa vào mối quan hệ và cách hành xử mà cô biết ở Dương Tề, nên mới bày vẽ ra các loại liên lạc rồi ảnh hưởng của cô đến ông ấy, tạo thành một câu chuyện ba chồng nàng dâu tình thâm dẫn đến tư thù nợ máu phải trả bằng máu mà thôi.

Còn về Khải Huyền. Trước khi thâm nhập vào đây, cô đã nghe Song Ngư nhắc đến cậu ta đã nhờ được sự giúp đỡ của Khải Huyền và Viêm Hoàng. Cộng với kiến thức về thế giới ngầm mà Dịch Thiên Ân kể. Cái danh của Khải Huyền và Viêm Hoàng quá kinh rợn, nên đám người Chu tổng bị dọa đến mức hồ đồ.

Lúc này, cô chỉ cần Chu tổng nhanh chóng chấp nhận trao đổi. Trước hết, phải giữ an toàn cho Kim Ngưu và Dịch Thiên Ân, vì còn hai ngày nữa hai người ấy sẽ thi đại học.

Chu tổng, hãy đồng ý trao đổi đi.

Bốp! Bốp!

Đột nhiên, trong lúc Thiên Bình đang thúc dục trong lòng, thì Chu tổng thu súng, bất ngờ lách người ra sau Thiên Bình, đập hai nhát lên gáy Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên, khiến hai người họ bất tỉnh tại chỗ mà không kịp phản kháng. Thiên Bình còn chưa nhận diện được cục thế, người của Chu tổng lại lao đến, đánh ngất Kim Ngưu và Bạc Vân Kiều đi. Hai đứa trẻ bị bắt cóc, nhìn thấy sự tình này liền hoang mang sợ hãi, kết quả cũng như những người trước, bị đánh ngất đi.

Thiên Bình bị loạt hành động này làm cho ngoài ý muốn. Thái độ cô không còn bình lặng như nước nữa, quay sang tức giận nhìn Chu tổng:

- Ông từ chối trao đổi?

- Không hề. Ta đồng ý trao đổi. Nhưng không phải cái trao đổi như lời em  nói, nhóc ranh.

- ...

Thiên Bình vẫn đang loạn ngẫm, mà không chú ý đến cách xưng hô của ông Chu tổng đã thay đổi. Không nhọc công Thiên Bình đang đoán ý của ông, Chu tổng lại cất giọng:

- Ta sẽ thả những người vừa đánh ngất kia mà không sứt mẻ một cọng lông, nhưng đổi lại, nhóc phải cho ta biết một điều. _Ngưng một chút, ánh mắt của Chu tổng chợt trở nên cao hứng:

- Tên của em là gì?

Mười lăm phút sau...

Rầm! Rầm! Rầm!

Cả một khu xưởng lòng và nội tạng heo đang yên ắng, đột nhiên có những âm thanh đập phá ầm ầm chói tai vang lên. Có một đội ngũ đông đảo những người xăm trổ khắp cánh tay xông vào. Không hề kiêng nể mà gây ra động tĩnh vô cùng lớn, đập phá hết mọi thứ trên đường đi. Phía sau, có một người đàn ông ăn mặc lịch sự, nét mặt điềm tĩnh và ôn hậu, đang phì phèo điếu thuốc lá, trên cổ thấy có cỗ chằng hạt Thiên Chúa giáo.

- Kim Ngưu! Thiên Bình! Dịch Thiên Ân!

Phá được cánh cửa cuối cùng dưới bậc thang ẩm ướt, Song Ngư liền xông vào đầu tiên. Nhưng trái với tưởng tượng, dưới đây vẫn không có lấy một bóng người.

- Dịch Thiên Ân?

Song Ngư bị ngoài ý muốn khi nhìn thấy Dịch Thiên Ân cùng với một người khác đang nằm rạp xuống dưới sàn. Anh vội vàng chạy đến.

May quá, họ còn thở. Cũng không có vết thương gì ngoại trừ vết bầm ở gáy cổ.

- Này nhóc, ở đây còn vài người nữa, đều còn sống. Chỉ bị ngất đi thôi.

Mấy người xăm trổ phát hiện ra những người khác, liền lên tiếng với Song Ngư. Anh vội chạy qua, gương mặt liền phát hoảng:

- Kim Ngưu!

- Ta nói rồi, vẫn còn sống.

Đúng như lời của mấy ông chú xăm trổ nói, Kim Ngưu tuy bị trói và bịt miệng, nhưng không có vết thương nào. Cô chỉ bị ngất đi thôi. Song Ngư liền tháo dây trói cho cô, khẽ lay người và gọi:

- Kim Ngưu? Kim Ngưu? Tỉnh dậy đi!

- Hơ...

Quả nhiên là bị ngất đơn thuần chứ không phải thuốc mê. Bị lay vài cái, Kim Ngưu đã mơ màng mở mắt ra. Trước mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đột nhiên xúc cảm của cô lại trở nên yếu lòng. Khi một người đang cố gắng mạnh mẽ mặc dù bên trong vô cùng sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy bóng hình vững chãi đáng tin, vỏ bọc bên ngoài của người ấy liền đổ vỡ. Chỉ mới qua mấy tiếng, cô lại ngỡ như đã mấy năm không gặp được anh, liền bật dậy ôm chặt lấy anh, nức nở:

- Song Ngư! Huhuhu... Nhìn thấy cậu rồi huhu... Song Ngư... An toàn rồi huhu...

- Ừ, an toàn rồi! Có tôi đây rồi, đừng sợ!

Song Ngư ôm chặt Kim Ngưu trong lòng, dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô trấn an. Đột nhiên cô mất tích, khiến anh hoảng loạn lo lắng. May mắn sao lại có thể tìm được người không một thương tích.

Loại trải nghiệm này thật đáng sợ, khiến cho hai người vừa gặp lại, chỉ muốn giữ chặt đối phương bên cạnh mình, sợ hãi không muốn tách ra.

- Gì đây? Máu à?

Những người xăm trổ kia tháo trói cho ba đứa bé còn lại, phát hiện có một đứa bé chảy máu liền kêu lên. Lúc này, Kim Ngưu mới tỉnh táo lại, liền ngăn cản:

- Ấy, chú không cần lo đâu! Không phải vết thương gì đâu! Là kinh nguyệt của con gái đấy ạ!

- À...

Mấy chú xăm trổ dù sao cũng là đàn ông, cũng đã có vợ con nên hiểu được lời này mà không thắc mắc hay kiểm tra gì thêm. Kim Ngưu cũng nhận diện được tình hình mà hốt hoảng:

- Khoan đã! Thiên Bình... Thiên Bình đâu? _Ngó xung quanh không thấy Thiên Bình đâu, Kim Ngưu liền đối diện với Song Ngư, lo lắng:

- Cậu đến đây rồi có thấy Thiên Bình chưa?

- Chưa. Nhưng thật kỳ lạ, không phải Thiên Bình nói đây là hang ổ của bọn bắt cóc sao? _Song Ngư lúc này cũng đứng lên, rồi đỡ Kim Ngưu dậy:

- Nhưng tại sao khi đến đây, bọn tôi lại không thấy một ai? Chỉ có mấy người các cậu đã ngất tại chỗ?

- Không xong rồi, bọn chúng rút chạy theo đúng như lời Thiên Bình nói rồi! Ôi không, bọn chúng... _Nói đến đây, Kim Ngưu nhớ lại những lời Thiên Bình trao đổi với người đàn ông tóc bạc, liền kinh hãi:

- Bọn chúng mang theo Thiên Bình bỏ chạy rồi!

- Hả?

- Thiên Bình cậu ấy bảo trao đổi! Cậu ấy muốn trao đổi với ông trùm sự an toàn của bọn tôi để đổi lấy cậu ấy!

- !!!

Lời của Kim Ngưu khiến Song Ngư có chút thất kinh. Anh đột nhiên nhớ đến cái kế hoạch của Thiên Bình, liền sững sờ:

- Khoan đã. Không lẽ điều kiện giữ được an toàn cho cậu mà cậu ta nói với tôi, lại chính là bản thân cậu ta?

Ngưng một chút, sắc mặt Song Ngư dường như đã chắc chắn được đáp án, lòng bàn tay liền siết lại:

- Đùa nhau à? Cậu ta dám dắt mũi mình...

Kế hoạch của Thiên Bình với Song Ngư trước đó, là như thế này. Thiên Bình nghĩ cái xưởng này là hang ổ của bọn bắt cóc, nhưng mục tiêu của mọi người không phải truy ra cái hang ổ này, mà là tung tích của Kim Ngưu và tình trạng an toàn của cô. Vì vậy, Thiên Bình mới cần thâm nhập vào đây. Thiên Bình biết Song Ngư đã có thế lực Khải Huyền chống lưng, nhưng cô cũng không muốn lãng phí. Nếu như Kim Ngưu không có mặt tại hang ổ, tức là bị chiếc xe kia đưa đi rồi. Lúc đấy, Song Ngư có thể nhờ Khải Huyền truy sát chiếc xe kia. Tranh thủ thời gian thì cơ hội Kim Ngưu vẫn còn an toàn càng cao.

Khi thâm nhập vào hang ổ của bọn bắt cóc, nếu không thấy Kim Ngưu, Thiên Bình sẽ nhắn báo cho Song Ngư để Song Ngư ứng xử kịp thời. Sau đấy bọn người Thiên Bình cũng sẽ âm thầm rút lui.

Nhưng nếu Kim Ngưu đang có mặt ở đây, bọn người Thiên Bình sẽ tiếp tục ở lại quan sát. Trong trường hợp Kim Ngưu bị đe dọa tính mạng, bọn họ sẽ tìm cách giữ chân. Nếu qua hai mươi phút mà Song Ngư không thấy tin nhắn báo của Thiên Bình, đây là dấu hiệu Thiên Bình đã bị bọn bắt cóc phát hiện và Kim Ngưu thực sự có mặt ở đây. Lúc đấy, Song Ngư cần dẫn Khải Huyền đến vị trí Thiên Bình đã gửi ngay lập tức.

Song Ngư nhìn kiểu gì cũng thấy kế hoạch này quá mạo hiểm và nguy cơ bị bắt giết rất cao. Nhưng Thiên Bình lại nói cô có điều kiện khiến bọn bắt cóc không thể giết hại mình và những người khác. Đặc biệt là có điều kiện để đảm bảo an toàn cho Kim Ngưu tuyệt đối.

Nhưng Song Ngư không ngờ, điều kiện mà Thiên Bình chắc nịch như vậy, lại chính là sự an toàn của cô.

- Chú Viêm! Tôi cần giúp đỡ!

Xác định được tình hình, Song Ngư liền đi tìm Viêm Hoàng để nhờ sự trợ giúp, cứu lấy Thiên Bình. Nhưng khi anh nhìn lại, thì không thấy người đàn ông với dáng vẻ đạo mạo sùng Chúa đó đâu, chỉ toàn là người đầy xăm trổ, lính của ông ta. Song Ngư không biết vì sao mẹ anh lại có thể dễ dàng nhờ được kẻ đứng đầu thế giới ngầm giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cho dù ông ta bắt anh làm cái gì, anh cũng sẽ chấp nhận để đổi lấy một sự giúp đỡ mới.

- Hmnh...

Lúc này, bên phía Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên đã có chút tỉnh thức. Như nhớ ra điều gì, Dịch Thiên Ân đột nhiên hét lớn:

- Huynh tẩu!

Nhưng trước mặt cậu, là một đám người tay đầy hình xăm trổ, mà lại là xăm hình thập giá với nhiều hoa văn vòng gai và hoa hồng. Với đám người mặc đồ đen kia, hoàn toàn khác biệt. Mà đặc trưng xăm trổ hình thập giá này, không lẽ chính là người của Khải Huyền?

- Dịch Thiên Ân!

- Song Ngư? Cậu đến rồi à? A! Có thấy Thiên Bình đâu không?

- Không. Nhưng tôi nhất định sẽ nhờ họ giúp đ...

- Này, nhóc tiểu tử!

Ngay lúc này, giọng của Viêm Hoàng cất lên, là gọi Song Ngư. Cuối cùng cũng thấy ông ta, Song Ngư liền quay sang, định mở miệng nhờ giúp. Thì thấy trên vai ông ta đang vác một dáng người quen thuộc.

- Thiên Bình!

- Ồ, hóa ra là bạn của tiểu tử ngươi thật à?

Viêm Hoàng từ khi đặt chân vào đây, đã cảm thấy có gì đấy không đúng. Rõ ràng nhận được sự nhờ vả gấp gáp từ Yên Linh Nguyệt. Đứa con trai của bà ấy cũng lo lắng không kém, dẫn ông ta đến đây. Bảo là hang ổ của bọn bắt cóc dạo gần đây thế giới ngầm đang truy sát. Thế mà đến nơi, một bóng người cũng không có. Mọi thứ trơn tru sạch sẽ đến mức đây cũng chỉ là một xưởng mổ heo bình thường. Ông ta bắt đầu đi quan sát và lặng lẽ điều tra. Hiển nhiên còn có căn cứ mật ẩn sau khu xưởng này. Cũng nhờ vậy, mà ông ta vô tình tìm thấy một người con gái đang bất tỉnh nằm trên sofa trong căn phòng mật kia. Vừa mới vác đứa nhỏ này ra khỏi đấy, định hỏi tiểu tử con trai của Yên Linh Nguyệt thì quả nhiên, bọn chúng nhận ra nhau.

Một kẻ nổi sát danh trong thế giới ngầm như hắn tự tay đích thân ra mặt, nhưng đến nơi mọi thứ đã được giải quyết và bọn người kia lại rút chạy thành công? 

Tất nhiên Viêm Hoàng không chịu để yên như thế. Như thế rất mất mặt mũi.

Hắn ta vậy mà nhân danh Chúa Trời, tuyệt không để bọn tội phạm chạy trốn mà cho người truy lùng đám người Chu tổng. Sau đấy bỏ lại đám người Song Ngư mà rời đi.

Cuối cùng, chuyện bên này cũng đã giải quyết ổn thỏa.

Bạc Hà Nhiên tỉnh lại, thấy mọi người đều an toàn, bao gồm cả em gái mình, nước mắt suýt thì lăn xuống. Bạc Vân Kiều đoàn tụ cùng anh trai, khóc lóc sướt mướt, nói rằng mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời và không tự ý hành động nữa. Hai đứa trẻ còn lại đều là hai đứa nhỏ bỏ nhà ra đi. Sau lần bị bắt cóc này và chứng kiến những cảnh đáng sợ từ đầu đến cuối, bọn chúng đều sợ hãi mà không dám suy nghĩ thiển cận nữa.

- Em sao vậy?

Kim Ngưu để ý sắc mặt phức tạp của hai đứa trẻ kia khi chúng nhìn Thiên Bình đang bất tỉnh, liền lên tiếng. Cứ nghĩ rằng bọn chúng đang thầm cảm ơn cậu ấy, nhưng lại không. Chúng nói:

- Em ghét chị ấy!

- Cái giề?

Nghe lời này xong, Bạc Hà Nhiên đang ôm em gái liền quay sang, mặt mũi trở nên hung dữ. Bộ dạng này giống hệt như anh trai đang hỏi tội những đứa bắt nạt em gái mình. Bạc Vân Kiều cũng cảm thấy kỳ lạ, nói:

- Tiểu Vy, cậu nói gì thế? Là chị ấy đến cứu chúng ta mà!

- Chị ấy chỉ muốn cứu cậu và chị gái này thôi! Tớ... _Lý Tiểu Vy tủi thân đến mức khóc lóc:

- Lúc nãy tất cả chúng ta đều rõ ràng nghe thấy, chị ấy chỉ đổi lấy sự an toàn của hai người mà thôi! Còn hai người bọn tớ, chị ấy còn chẳng thèm nhắc đến! Tớ không hiểu vì sao bọn người kia bỏ lại bọn tớ ở đây, nhưng chắc chắn đó là sự may mắn của bọn tớ, không phải nhờ công của chị ấy! Tớ ghét! Nếu đã cứu người, thì đừng bỏ rơi người khác lại chứ!

- ...

Mọi người nhìn hai đứa trẻ lo sợ bản thân chúng bị bỏ rơi khóc lóc, mà không biết nên làm gì. Không thể trách chúng được, bởi vì bọn trẻ vừa trải qua một tình huống đáng sợ. Hơn nữa, chúng là trẻ bỏ nhà ra đi, tâm lý hẳn mang nặng nỗi ám ảnh bị người khác bỏ rơi và hắt hủi, nên mới sinh ra loại xúc cảm này. Nhưng nói như vậy, cũng không có nghĩa sẽ đồng tình với suy nghĩ của bọn chúng.

- Thiên Bình không như các em nghĩ đâu. _Kim Ngưu đột nhiên xoa đầu hai đứa trẻ, còn chưa kịp giải thích thì đứa bé có kinh nguyệt ngắt ngang:

- Chị là người được cứu, chị nói còn có nghĩa gì?

- Không phải. Các em thật sự nghĩa oan cho Thiên Bình rồi. Chẳng phải chúng ta đều biết, Thiên Bình đến đây với bốn thế lực hoàn toàn có thể áp đảo bọn bắt cóc, nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn biến mình thành con tin đi theo bọn bắt cóc sao? Đó không phải là sự trao đổi cho sự an toàn của hai người bọn chị. Mà còn là để đi theo giám sát sự an toàn của các em. Nếu Thiên Bình đi cùng bọn bắt cóc, cậu ấy vẫn có thể ngăn can bọn chúng làm hại các em. Không phải sao?

- ...

Lời của Kim Ngưu khiến hai đứa trẻ bán tính bán nghi. Thì Dịch Thiên Ân cũng lên tiếng:

- Người chị lạnh lùng này, mấy đứa nhìn vẻ ngoài vậy thôi, nhưng cậu ấy tốt bụng lắm đấy! Trước khi thâm nhập vào đây, bọn anh đã ngăn cản và yêu cầu phương án chờ boss và những người mạnh hơn đến rồi hãy hành động. Nhưng cậu ấy không chờ được, vì một giây chờ đợi có thể sẽ khiến kết cục của các em tiến triển theo hướng tiêu cực! Phải không lão Bạc?

- Hả? 

Bạc Hà Nhiên đột nhiên bị nhắc tên bất ngờ, nên có chút giật mình. Nhưng anh ta cũng gật đầu:

- Khi tôi hỏi cô ấy rằng tại sao cô phải mạo hiểm vì người dưng. Cô ấy đã nói vì hiểu cảm giác bị bắt cóc đi là như thế nào, và còn nói, tuy là người dưng, nhưng mấy đứa trẻ vẫn có người lo lắng về chúng nó, ba mẹ chúng nó vẫn đang đợi chúng trở về. Nếu có khả năng cứu được, thì phải hành động thôi. Đúng là một cô gái phiền phức... _Ngừng một chút, âm điệu của Bạc Hà Nhiên lại trở nên nhỏ bé:

- Nhưng cũng rất đáng phục.

Cả một lúc lâu, bầu không khí đều trở nên im ắng đến bất thường. Hẳn là, mỗi người ở đây đều đang có một suy nghĩ và cảm xúc cho riêng mình.

"Brmm... brmm..."

Lúc này, điện thoại của Song Ngư rung lên. Nhìn tên người gọi, vẻ mặt của anh có chút giãn ra, rồi đưa nó cho Kim Ngưu, nói:

- Là bác gái đấy. Người nhà của cậu đang lo cho cậu, nên nghe máy đi.

- A. Đúng rồi nhỉ! Điện thoại tôi bị hư rồi! Cảm ơn cậu, Song Ngư đại nhân hihi!

Kim Ngưu vui mừng cầm điện thoại của Song Ngư và nghe máy. Ba mẹ và bà nội, các chú dì đang rất lo cho cô. Nói chuyện với bọn họ xong, cô sẽ gọi cho Thiên Yết và Bảo Bình báo rằng cô đã an toàn.

- Hmnn...

Trong lúc Kim Ngưu và Song Ngư đang thay nhau gọi điện báo cho những người liên quan, thì Thiên Bình có chút động tĩnh như đang tỉnh dậy. Dịch Thiên Ân cùng Bạc Hà Nhiên và ba đứa bé kia đều tiến lại gần với trạng thái mong chờ.

- !!!

Thiên Bình vừa mở mắt, trên mặt đã hiện ra một vẻ khẩn hoảng. Cô không đặc biệt chú ý đến cảm xúc mừng rỡ của những người trước mặt lắm, vội vàng quay sang Dịch Thiên Ân, nói:

- Dịch Thiên Ân, mau liên lạc với Song Tử. Mau nói Song Tử quay trở lại chỗ của thầy Ma Kết! Bọn họ đang gặp nguy hiểm!

- Hả?

.

.

Quận Zodica...

Đại lộ Bắc Đông Nam...

Brừm... brừm... brừm...

Kít! Xẹt! Vèo!

Hiện tại, có một chiếc taxi lái xe vô cùng ẩu trên trục lộ nối thẳng quận Zuth đến Đông Châu. Không những phóng nhanh vượt ẩu mà còn thắng gắp, rẽ lái bất ngờ, đã dọa sợ nhiều người đi đường. Thậm chí cả bác tài ngồi ở ghế phụ lái, cũng chỉ biết sợ hãi nắm chặt dây thắt an toàn, miệng lẩm bẩm đọc kinh cầu nguyện.

Khi không lại rước trúng một vị khách thành niên, còn chưa kịp hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta đã cướp mất vị trí lái của ông, trực tiếp tự mình điều khiển xe.

Gặp thằng nhóc ranh hành động thiếu tôn trọng người lớn như vậy, ông liền muốn đuổi nó xuống. Ai ngờ đâu, ánh mắt nó hệt như con dao sắc nhọn, chỉ nhìn ông một cái, đã khiến ông đột ngột im mồm. Loại sát khí này thật đáng sợ, dù rằng cậu nhóc này chỉ bằng tuổi con cái ông.

Cái kiểu sát khí cùng cách lái xe nghịch thiên nghịch địa thế này... Lẽ nào là đi đánh ghen?

"Brm... Brmm..."

Điện thoại Song Tử từ lúc lên xe đến bây giờ đều luôn gọi đến cho một cái tên, nhưng lúc này, điện thoại anh lại nhận được cuộc gọi từ người khác. 

Là Song Ngư.

- Mọi chuyện thế nào rồi?

KÍT!

- Á!

Đột nhiên Song Tử đạp thắng đột ngột, khiến bác tài suýt chút thì đập đầu về phía trước. Mà những chiếc xe ô tô đi phía sau suýt thì tông trúng chiếc taxi của bác tài, liền bấm còi chửi rủa inh ỏi. Nhưng người cầm tay lái một chút cũng chẳng thèm để tâm đến bọn họ, ngữ điệu xác nhận với giọng nói bên kia đầu dây:

- Là em? Tiểu bảo bối? Em thật đã an toàn rồi?

- [Phải, là tôi. Bọn bắt cóc đã bỏ căn cứ của chúng để tháo chạy rồi, Kim Ngưu và em gái Bạc Hà Nhiên, cùng với hai nạn nhân nữa đều đã an toàn. Song Ngư cũng đã dẫn người của Khải Huyền đến và đuổi theo bọn người bắt cóc. Tình hình ở Đông Châu đã được chúng ta làm chủ, vậy nên K.C, cậu không cần phải lo lắng gì nữa!]

- Ha...

Bác tài nghe thấy hơi thở nhẹ nhõm từ Song Tử, liền cảm thấy chính mình còn nhẹ nhõm hơn. Có lẽ bác được sống trở lại rồi.

- Em thật biết cách quay tôi như chong chóng, tiểu Thiên Bình. _Ngữ điệu của Song Tử thả lỏng hoàn toàn, anh chợt gục đầu xuống vô lăng, thở mạnh:

- Ha... tôi rất ghét cảm giác này, em hiểu chứ?

- [Xin lỗi...] _Người bên kia thấp giọng xuống, giọng điệu vô cùng chân thật và áy náy. Điều này khiến Song Tử hài lòng, trong giọng nói còn có một chút tinh ranh:

- Em không sao là đủ rồi. Gặp lại, tôi sẽ phạt em sau, nên không cần xin lỗi.

- [Khoan đã! K.C, tôi gọi cho cậu còn một chuyện quan trọng nữa! Cậu hãy mau quay lại chỗ của thầy Ma Kết! Cái đám người bắt giữ em họ của Bảo Bình không đơn thuần là bọn người bắt cóc đâu!]

- Hở?

- [Bọn bắt cóc chỉ hợp tác với kẻ chủ mưu để bắt giữ Lưu Thảo Mây thôi! Tôi không biết kẻ chủ mưu là ai, nhưng mục tiêu của người đó chính là thầy Ma Kết và Bảo Bình! Lưu Thảo Mây chỉ là mồi nhử thôi! Ở bên đấy còn có Đông Bá Cung, cậu còn nhớ chứ? Chính là tên bác sĩ ngoại khoa đã tấn công nhóm của Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân... cũng chính là kẻ đã dàn dựng lừa cậu và tôi vào cái bẫy phát hiện ra thân phận thật của cậu.]

- !!!

Bác tài cứ nghĩ chuyến này đã xong chuyện. Nào ngờ đâu, chưa kịp thở ổn định vài hơi, sắc mặt của Song Tử lại nghiêm lãnh lại. Còn chưa kịp hoang mang, Song Tử đã đột ngột quay đầu xe, suýt chút thì gây tai nạn, hồn của bác tài lại bị treo lên bằng sợi tóc một lần nữa. Chiếc xe vừa qua được bên kia đường lộ, liền phóng như bay về khúc đường ban đầu.

Rốt cuộc người thanh niên này là ai, sao lại có nhiều chuyện khiến tâm tình cậu ta trở nên đáng sợ như vậy?

"Brm... Brm..."

Lần này, lại là cuộc gọi khác, từ Giải Hoa Thần.

- [Báo cáo K.C. Đã giải cứu Lưu Thảo Mây thành công. Thầy Ma Kết và Bảo Bình đang đưa cô gái ấy về nhà rồi.]

- ...

Song Tử cảm thấy có gì đấy không đúng. Nếu như theo lời của Thiên Bình, cho dù có Ma Kết, bên đấy cũng không thể giải quyết nhanh như vậy. Anh nghi vấn:

- Ma Kết đánh bại Đông Bá Cung rồi?

- [Sao cậu lại nhắc đến tên bác sĩ đấy? Bọn tôi không hề gặp hắn. Không phải hắn đang trong tù sao?]

- !!!

Rất nhanh chóng, Song Tử đã nhận ra được vấn đề, anh liền ra lệnh:

- Giải Hoa Thần, mau quay lại chỗ của Ma Kết và lệnh cho tất cả quay trở lại. Chúng ta đổi kế hoạch, chuyển đối tượng từ Thiên Bình sang Ma Kết. Ngay lập tức.

- [Rõ!]

.

.

Sau khi cùng Giải Hoa Thần và người của Con Rết đến căn nhà gỗ trong bìa rừng phía bắc. Ma Kết và Bảo Bình đã xâm nhập vào bên trong, quả nhiên, thấy Lưu Thảo Mây bị bắt trói ở đấy. Tuy không có nguy hiểm gì, nhưng phải đánh nhau hơn chục phút, mới có thể hạ hết gần trăm người bên trong ngôi nhà.

Vừa giải quyết xong chuyện bên đây, Bảo Bình liền nhận được cuộc gọi từ Song Ngư, nói rằng Kim Ngưu đã an toàn.

Thật đáng mừng.

Vì vậy, bọn họ với nhóm người Con Rết đã tách nhau ra, người nào về nhà người nấy. Đêm nay đã trải qua nhiều loại chuyện gây tổn hại đến cả cơ thể và tinh thần rồi.

Hiện tại, Ma Kết đang đưa Bảo Bình và Lưu Thảo Mây về nhà bằng xe của mình. Lần này, Lưu Thảo Mây hết đường chống cãi như mấy lần trước. Cô ta không ngờ cái gã điển trai lúc trước dẫn dắt cô ta đến Royal, hóa ra là có ý định bán cô ta cho bọn bắt cóc lấy nội tạng. Cô ta càng không ngờ, bọn người giúp cô ta trốn khỏi trường nội trú, lại là bọn người bắt cóc ấy. Nếu không nhờ có đám người của Bảo Bình với ông thầy chủ nhiệm của chị ta, e rằng Lưu Thảo Mây sẽ không còn cơ hội gặp lại người nhà nữa.

Như thế này, cô ta cũng không còn lá gan nào để bỏ nhà ra đi nữa.

- Dạ, bọn con tìm thấy nó rồi! Cũng may là vẫn chưa bị gì cả!

Bảo Bình đang nói chuyện với mẹ mình. Sau khi giải thoát cho Lưu Thảo Mây, bây giờ cô mới có thời gian gọi điện báo về cho gia đình. Lưu Thảo Mây đang cảm thấy xấu hổ vì nhớ đến thái độ của mình đối với gia đình Bảo Bình trước đấy, thì đột ngột, Bảo Bình lại đưa điện thoại sang cho cô, nói:

- Nghe đi. Là dì chú Út đấy!

- Hm...

Lưu Thảo Mấy rụt rè nhận lấy điện thoại của Bảo Bình, len lén nhìn sắc mặt của cô. Sắc mặt Bảo Bình vẫn như thường ngày, vẫn hắc dịch như vậy:

- Nhìn tao làm gì? Tao không có chấp với đám trẻ nổi loạn như mày đâu, không cần lo!

- Làm như chị trưởng thành lắm!

Lưu Thảo Mây lè lưỡi trêu ngươi một cái, rồi nghe điện thoại của ba mẹ mình. Mới vừa rồi còn nghịch ngợm, vậy mà nói chuyện chưa được hai câu, con nhỏ đã sụt sịt nước mắt rồi gào lên nức nở. Nào là con sợ lắm, bọn chúng như ác quỷ ăn thịt người trong phim vậy, con còn chứng kiến thấy một trái thận được bỏ trong hộp đá, bla... bla... Hẳn là kinh hãi lắm, khi bị rơi vào hoàn cảnh như vậy.

"Brm... Brm..."

Lúc này, điện thoại của Ma Kết rung đến mức suýt thì rớt khỏi hộc để, hóa ra là Song Tử gọi đến.

- Alo, anh nghe nà---

- [Anh chết xó nào rồi? Giờ mới bắt máy?]

Ma Kết chưa kịp nói dứt lời, ngữ điệu chèn ém của Song Tử đã cắt ngang. Anh cười trừ:

- Xin lỗi em haha... Anh không để ý điện thoại lắm. Có chuyện gì sao?

- [Đi đến đâu rồi?]

- À, anh đang trong Khu công nghiệp Bắc Đô!

- [Mau chạy vào khu dân cư Bắc Đô đi!]

- Hả? Nhưng tại sa-----

KÍT!

Ma Kết vẫn chưa hiểu ý Song Tử lắm, thì có hai chiếc xe ô tô không biết từ đâu rẽ ra, khiến anh vội vàng quay tay lái, tránh va chạm với chiếc xe đấy. Bảo Bình và Lưu Thảo Mây ở hàng ghế sau không chú ý, suýt bị văng ra khỏi chỗ ngồi. Bảo Bình chau mày:

- Có chuyện gì... Sao lại?

Lúc này, ba người trong xe đều nhận thấy tình hình hiện tại. Chiếc xe đơn độc trên đường của Ma Kết, bây giờ đã bị năm, sáu chiếc ô tô khác bao vây.

Chuyện Ma Kết tò mò hỏi Song Tử, có lẽ không cần Song Tử nói, anh cũng đã biết câu trả lời. Chiếc điện thoại của Ma Kết vì cú ngoặt lái vừa rồi mà rớt khỏi kệ xe. Song Tử bên đầu dây kia dường như nhận thức được sự tình của bên này, ngữ điệu có chút khẩn trương:

- [Ma Kết! Cố gắng đi vào trong khu chung cư đi! Tôi đang trên đường đến!]

- Haiz... E là không thể rồi!

Ma Kết thở dài như không thở, ngữ điệu không mấy lo lắng, mà có chút phiền toái. Chiếc xe của anh bị dồn ép vào vành đai ngăn cách, đành phải dừng lại. Bảo Bình và Lưu Thảo Mây có chút hoang mang. Là cướp sao?

- Song Tử, anh sẽ kéo dài thời gian cho đến khi em đến.

Pip!

Thông báo cho Song Tử, rồi Ma Kết cúp máy. Quả nhiên, những chiếc xe kia chặn được Ma Kết, liền tắt máy, người trong xe đều bước xuống. Ai ai cũng cầm vũ khí. Nhận thức được tình hình, cùng với thái độ của Ma Kết, nét mặt Bảo Bình liền trở nên lo sợ. Cô nhướn người lên, giữ anh lại, ngữ điệu đề phòng:

- Thầy tính làm gì? Đừng có ra đấy! Thầy muốn chết à?

- Bảo Bảo, em cùng Thảo Mây ngoan ngoãn ở trong này, đừng có ra ngoài.

Đến lúc này, mà Ma Kết vẫn còn cười được, anh nhẹ chạm vào bàn tay đang run rẩy níu kéo anh, nụ cười ôn nhu lại hiện ra:

- Yên tâm. Thầy sẽ không để bọn họ đến gần hai đứa đâu.

- Em... không cho phép!

Bảo Bình cắn môi, khóe mắt bắt đầu đỏ lên. Ký ức của hôm cô bị Trương Tiểu Khải bắt đi liền nhanh chóng ùa về. Cũng chính là gương mặt này, cũng chính là thái độ ôn nhu bảo bọc này, cũng chính là nụ cười này. Ngoài kia có đến mấy chục tên cầm vũ khí, bọn họ không hề giống với lũ người của Trương Tiểu Khải hôm đấy, bọn họ có vẻ nguy hiểm hơn nhiều, thậm chí còn có người cầm dao. Ma Kết một thân một mình, giữa đường lộ không một bóng người như thế này mà đối đầu với bọn chúng. Còn không phải là tìm đường tự sát?

- Thầy đừng đi, em xin thầy! Thầy đừng vì em mà hy sinh bản thân mà, Ma Kết... Đừng như lần trước có được không, đó thật sự là ngược đãi em đấy!

- Bảo Bảo, đừng lo lắng. Lần trước cũng là vì thầy không thể phản kháng nên mới khiến em lo như vậy. Lần này, sẽ không đâu. _Ngưng một chút, anh chợt móc nghéo vào ngón út của cô, ngữ điệu phi thường ôn hòa:

- Thầy hứa với em. Chắc chắn sẽ không khiến em lo lắng!

Nói rồi Ma Kết mở cửa xe bước ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa xe lại, cho dù Bảo Bình có phản đối đến mức nào, anh cũng không thay đổi quyết định.

Ma Kết vừa bước khỏi xe, phong thái liền trở nên lãnh đạm. Nét mặt ôn nhu vừa rồi hoàn toàn biến mất. Đối diện với mấy chục người cầm hung khí trước mặt, Ma Kết một chút sợ hãi cũng không có. Anh bình thản xoắn tay áo sơ mi lên, lại đưa tay vuốt xù mái tóc chỉnh chu của mình đi. Mái tóc rũ xuống, che khuất đôi mắt ôn thuận, nhưng càng như vậy, nét mặt anh càng trở nên khác thường.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, mắt những người kia như xuất hiện ảo giác, khóe môi Ma Kết vậy mà lại nhếch lên, biểu cảm hoàn toàn là hứng thú. Trong đêm tĩnh mịch, lại có một giọng điệu hào hứng pha chút chế giễu vang lên:

- Ha... Như thế này, thật nhớ lại ngày xưa quá.

- Yahhh!

Thấy mục tiêu, đồng loạt những người kia đều cầm hung khí lao đến tấn công Ma Kết. Một chút nhân nhượng cũng không có, bọn họ cũng không hề vì đối phương chỉ có một mà nương tay. Thái độ này, hoàn toàn là muốn đánh chết con mồi.

Bốp! Pặc! Cốp! Vút! Rầm! Bốp! Bốp! Rầm!

Người đầu tiên xông đến đã bị Ma Kết dứt khoát đá một cước khiến hắn ta văng sang xe khác, chiếc gậy của hắn vậy mà bị Ma Kết cướp được. Mỗi một người xông đến, đều bị cú đánh của Ma Kết vụt thẳng vào đầu, lực đạo còn mạnh hơn cả đấu sĩ quyền Anh. Bọn họ, ai dính một đòn liền bất tỉnh tại chỗ, thậm chí cây gậy gỗ ấy bị đánh đến mức gãy làm đôi. Ma Kết hệt như một con quái vật, sắc mặt lãnh sát đón tiếp tất cả các đòn tấn công. Khiến một nhóm hơn ba chục người cùng ra tay mà vẫn không thể nào tiếp cận nổi chiếc xe của anh.

Bảo Bình mới vừa rồi còn lo sợ cho sự an toàn của Ma Kết, nhưng khi chứng kiến tình hình bên ngoài, liền có suy nghĩ lại. Lúc này, cô thực sự mới công nhận biệt danh "quái" mà Cảnh Kỳ thường nhắc đến với Ma Kết.

So với K.C, Ma Kết không hề kém cạnh một chút nào, thậm chí là hơn.

Kể cả Lưu Thảo Mây cũng cảm thấy kinh hãi. Ma Kết trong mắt cô ta đều chỉ là một giáo viên giả tạo hay cười, một chút đáng tin cũng không có. Không thể tin được, người đàn ông trông yếu đuối ấy lại một mình xử hết tất cả bọn người đáng sợ kia. Đến một vết thương nhỏ, cũng không có. Cô ta bắt đầu sợ hãi nếu phải đối diện với Ma Kết rồi đây.

- Ha... Hết rồi?

Ma Kết cầm cây gậy trong tay, có chút hụt hẫng nhìn xung quanh. Chỉ chưa đầy mười phút, anh đã hạ gục tất cả bọn họ rồi sao? Vẫn chưa đánh đã tay mà? Thật là lâu lắm rồi mới có cảm giác sảng khoái như thế này. Cũng gần mười năm rồi chứ ít gì.

Đôi mắt màu đại dương kia vẫn còn ánh lên nét tàn bạo và cao hứng. Cùng với đôi mắt của K.C, quả đúng là cùng một gốc mà ra.

Một người luôn luôn có dáng vẻ thư sinh và ôn hòa, lại có lúc có dáng vẻ hung bạo quỷ dị như lúc này. Quả là một màn dọa người kinh khiếp.

Brm... Brm...

Kít! Kít! Kít! Kít! Kít! Kít!

Ngay lúc này, không rõ là địch hay ta, mà có đến gần chục chiếc ô tô, xe 16 chỗ khác chạy đến, bao vây cả hai chiều đường đi của trục lộ giữa khu công nghiệp vắng vẻ. Số lượng người xuất hiện lần này, so với số lượng ban đầu, e rằng gấp ba cũng nên.

Gần trăm người.

- Chà, đúng là anh trai của K.C có khác nhỉ? Đánh bại hơn ba mươi người của chúng ta mà không một chút chật vật!

Một giọng điệu ngả ngớn vang lên, khiến Ma Kết chú ý đến. Phút chốc, Ma Kết có chút ngoài ý muốn, ngữ điệu nghi ngờ:

- Đông Bá Cung?

Đông Bá Cung, người đã từng tấn công bốn người Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân, Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ. Người đã thách đấu với Song Tử và âm mưu gây hiểu nhầm đến Thiên Bình. Hắn ta không phải bị bắt rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?

- Lâu ngày không gặp, ngài còn nhận ra ta không, tân Tổng tài của Capgrem?

- ...

Người xuất hiện phía sau Đông Bá Cung, càng khiến Ma Kết ngạc nhiên hơn.

Trương Canh Dư – cha của Trương Tiểu Khải. Kẻ đã bị Ma Kết sa thải và cắt đứt mọi đường sống cả về tài sản và danh tiếng.

Ngay lập tức, anh đã nhận ra tất cả mọi chuyện. Cất giọng nghi hoặc:

- Đây là kế hoạch của ông?

- Cậu vẫn nhạy bén như vậy nhỉ? Dương Ma Kết? _Trương Canh Dư thẳng thắn thừa nhận, gương mặt ngày càng trở nên đắc ý:

- Phải, chính là kế hoạch của ta! Con bé Lưu Thảo Mây kia, chỉ là mồi nhử cậu và con nhãi ranh khiến con trai tôi bại hoại kia mà thôi!

- Trương Canh Dư, một người được cho là không ngu như ông, nên ăn nói cho đúng vào.

Cho dù Trương Canh Dư có thừa nhận hành vi của mình và có đông đảo tay sai của mình, nhưng Ma Kết lại không hề lo sợ. Đã vậy, còn lạnh nhạt nhắc nhở:

- Con trai ông bại hoại là do sự thất bại trong việc làm cha làm mẹ của ông. Không liên quan đến Bảo Bình, đừng có đánh đồng!

- Đúng là bản mặt cậu vẫn đáng ghét như vậy! _Trương Canh Dư bị đối xử thất lễ như vậy, liền phỉ nhổ, lệnh cho Đông Bá Cung:

- Bác sĩ Đông, tôi giao cậu ta cho ông đấy!

- Ngài Trương, cứ yên tâm. Đây không chỉ là mối thù của riêng ông đâu, còn là mối thù của  tôi nữa! _Đông Bá Cung rút từ thắt lưng một con dao thái, vẻ mặt cười nham hiểm:

- Thằng khốn K.C sẽ phải trả giá, bằng cái xác của anh trai nó haha!

- Chà, xem tên rác rưởi bị đánh tơi tả hôm trước kìa.

Ngược lại với dự đoán của mọi người, Ma Kết lúc này như một con quái vật đang cao hứng với đối thủ trước mặt, ngữ điệu đầy giễu cợt:

- Còn không thắng nổi em trai tôi, mà đòi có cửa đối đấu với tôi sao?

- Không thử thì làm sao mà biết?

Bốp! - Pặc!

Ma Kết có chút ngoài ý muốn khi cảm nhận được sức lực từ đầu gối của Đông Bá Cung. Chẳng trách, ngay cả Cảnh Kỳ hay Giải Hoa Thần cũng bị ông ta đánh đến mức phải nhập viện mấy tuần.

Xẹt!

Đông Bá Cung vốn dĩ không xem thường Ma Kết, nên mới cầm thêm con dao, vung về phía anh. May mắn sao Ma Kết không bị khinh suất, phản xạ nhanh mà né được một mạng. Đông Bá Cung lùi ra sau vài bước, thái độ cẩn trọng hơn. Ma Kết vậy mà còn vượt ngoài sức tưởng tượng của ông. Người này... có khi còn khỏe hơn K.C.

- Chậc, phải nghiêm túc hơn rồi!

Bốp! Huỵch! Bốp! Bốp! Pặc!

Vừa nhổ một bãi nước bọn, Đông Bá Cung lại hung hăng lao vào Ma Kết. Không chỉ riêng mình hắn ta, mà cả những người vừa mới xuất hiện, cũng đồng thời lao vào tấn công anh. Số lượng không quan trọng, nhưng giờ đây có thêm một Đông Bá Cung sức lực không tồi, tình hình của Ma Kết không ít thì nhiều cũng trở nên phiền toái hơn.

- Yahhhh!

Với một lượng người đông như vậy, bọn họ không chỉ tấn công vào Ma Kết, mà còn tấn công vào người đang ở trong chiếc xe.

- Aisss! Thảo Mây, ngồi ở đấy mà gọi cảnh sát đi!

- Bà chị!

Ầm! Cốp!

Thấy có nhiều người lao đến, mà Ma Kết lại bị Đông Bá Cung vừa đánh vừa dụ đi. Bảo Bình không thể nào ngồi yên, trực tiếp mở cửa, đẩy thật mạnh ra ngoài. Cú mở cửa đột xuất và đầy mạnh mẽ này khiến vài tên tiên phong không phản ứng kịp, đã bị cánh cửa đập thẳng vào người, ngã lùi về phía sau.

Rầm!

- Bảo Bảo!

Nghe tiếng động đóng cửa xe, Ma Kết liền dẩy lên một cảm giác hoảng hốt, lớn tiếng quát lên. Bảo Bình bước ra ngoài, phong thái vô cùng âm trầm, ánh mắt chứ đầy tia kiên định, đanh thép đáp:

- Em có thể tự vệ được!

Vừa nói, cô vừa búi tóc tóc cao lên, thái độ dành cho những kẻ đang vây bủa mình vô cùng lạnh lùng, ngữ điệu chế giễu:

- Mấy người tưởng tôi chỉ biết ngồi trốn trong đó thôi à? Vừa hay... _Nói đến đây, Bảo Bình đã bắt đầu khởi động khớp xương, khóe môi nhếch lên:

- Đã lâu rồi không thư giãn xương cốt!

- Con ranh con! Mày chết chắc rồi!

- Yah!

Bốp!

Vừa có người xông đến, Bảo Bình xoay đúng một vòng, đôi chân thon dài thẳng tắp theo đà đập mạnh vào đầu của hắn ta. Sắc mặt lúc này của Bảo Bình, hoàn toàn là nghiêm túc.

Pặc! Rầm!

Vừa hạ được tên kia, Bảo Bình liền chủ động chạy đến vồ lấy cổ áo tên tiếp theo, dùng lực vật mạnh hắn xuống đường. Là một đòn Judo hoàn hảo.

Cốp! Soạt! Vù! Cốp! Cốp!

Tên thứ hai bị hạ, Bảo Bình nhanh như cắt cướp lấy gậy sắt của hắn, phang mạnh vào chân kẻ kia. Ngay khi hắn đau đớn sắp khụy xuống, cô đã xông đến phang thêm một gậy vào đầu hắn. Lập tức, cô liền theo đà chống tay xuống mặt đường, lộn thẳng cơ thể một vòng rồi leo lên cổ một kẻ khác, dùng hai chân kẹp chặt cổ hắn. Sau đấy dùng sức của cả cơ thể ngả xoay một vòng. Ngay trong lúc xoay ấy, lại thuận tiện dùng gậy sắt phang trúng hai kẻ khác gần đấy.

Bọn người địch thù bị một màn tấn công chớp nhoáng và linh hoạt của Bảo Bình làm cho kinh ngạc, theo phản ứng mà có chút đình trệ hoạt động.

Mặc dù vừa rồi Bảo Bình chiếm ưu thế trong tiến công, nhưng cô mới chỉ mới đánh gục được khoảng bảy, tám người. Mà so với mấy chục người trước mặt, chỉ như châu chấu đá xe. Cô không giống như Ma Kết, sức lực cô có giới hạn. Trước đây, là cô đánh nhau với những kẻ tuổi học sinh, bọn côn đồ nghiệp dư. Còn lần này, đối thủ của cô toàn là những đàn anh đàn chú sức lực vừa mạnh vừa dai, không dễ hạ gục một chút nào.

Huỵch! Bốp! Rầm! Pặc! Cốp! Cốp!

Ngay khi Bảo Bình đang chống đỡ với người trước mặt, thì ngay phía sau lưng cô, một kẻ từng bị cô hạ gục đã lồm cồm bò dậy, trong tay hắn đang là một thanh sắt gỉ. Đôi đồng tử của Bảo Bình chợt co lại, không kịp rồi.

- Bảo Bảo!

Brừm! Vèo!

Ngay khoảng khắc sinh tử này, đột ngột lại có một chiếc mô tô từ phía bên kia trục lộ phóng sang, bốc đầu nhảy qua các nóc xe của mấy chiếc ô tô chắn đường, phá vỡ vòng vây lao thẳng đến chỗ trung tâm cuộc ẩu đả. Khiến ai ai cũng cả ngạc chăm chú nhìn.

Brừm! BỐP! Rầm! Xrchhh!

Chiếc xe mô tô ấy ngoặt đít xe ngay trên không trung, bất ngờ đập thẳng vào đầu kẻ cầm gậy tấn công phía sau Bảo Bình rồi mới đáp đất. Bánh xe phía sau ma sát một vòng cung dưới mặt đường, nghe vô cùng chát tai.

Bốp! Cốp! Bang! Keng! Rầm!

Người mới xuất hiện vừa đáp đất, đã quẳng chiếc xe sang một bên, thừa cơ xông đến. Chiếc mũ bảo hiểm trên đầu được tháo ra, lập tức biến nó thành hung khí, tấn công dứt khoát những kẻ chiếc mặt, mở đường máu đến chỗ Bảo Bình. Bảo Bình vì tránh đòn sát thương của chiếc mô tô vừa xong nên đã tự ngã xuống, lúc này mới vực dậy, cảm kích nhìn người trước mặt:

- Cảm ơn cậu, Giải Hoa Thần. Nhưng lần sau cậu có thể ra hiệu trước cho tôi được không? Suýt chút tôi cũng bị cậu beng đầu như thằng cha kia rồi!

- Không cần khách khí. Tôi biết cậu sẽ tự biết đường mà tránh đi.

Giải Hoa Thần giúp Bảo Bình đứng lên, sắc mặt vẫ bình đạm lạnh nhạt như ngày thường. Nghe câu trả lời của anh xong, mặt Bảo Bình liền đen kịt.

Vừa rồi vô cùng nguy hiểm đấy.

- Chúng ta chỉ mới chia ra chưa đến mười phút, mà sao bên cậu đã diễn biến đến mức này rồi?

- Ha, tôi cũng chẳng biết vớ phải cái gì mà lắm kẻ thù như vậy! _Bảo Bình và Giải Hoa Thần giáp lưng vào nhau để cùng đối phó kẻ địch, nhưng vẫn còn tâm thái quan tâm chuyện của nhau:

- Sao cậu biết mà quay lại đây?

- K.C nói. Người của bọn tôi đang đến đây, cố gắng trụ đến lúc đấy là được.

- Lại nợ Song Tử nữa rồi à?

- Cố sống để trả nợ đi.

- Tất nhiên!

Dứt lời, hai người liền xông lên, phối hợp tấn công những kẻ trước mặt. Cách tấn công của Bảo Bình vừa linh hoạt vừa chớp nhoáng, trông vô cùng dẻo dai và nghệ thuật. Phong thái ra tay của Giải Hoa Thần lại nhanh nhẹn và dứt khoát, dồn sức vào một đòn đánh duy nhất để hạ gục đối thủ. Nhìn qua, hai người đều có cùng phong cách giống nhau, nhưng lại mang đến cảm giác khác nhau

Xoẹt!

- !!!

Ma Kết vì phân tâm cho sự an toàn của Bảo Bình mà bị Đông Bá Cung thừa cơ đâm đến. Tuy anh đã phản xạ tốt mà tránh được, nhưng cũng chỉ giảm mức độ nghiêm trọng của vết thương xuống, chứ không tránh được hoàn toàn.

Trên cánh tay trái của Ma Kết, đã bị rạch một đường. Đông Bá Cung khoái chí, xoay xoay con dao trong tay, cười tà hiểm:

- Tập trung xíu nào thầy giáo! Xem ra đúng là cậu yếu hơn em trai mình nhỉ? Nãy giờ còn chưa đánh bại được tôi!

Ngoài miệng Đông Bá Cung khích tướng như vậy, nhưng thực chất hắn ta biết, nãy giờ Ma Kết không hề nghiêm túc, vì anh cứ mãi để hồn ở nơi khác. Lúc này, Giải Hoa Thần đã xuất hiện bên cạnh Bảo Bình, vô tình khiến cho Ma kết an tâm phần nào. Mà đối với Đông Bá Cung, anh bắt đầu nới lỏng cúc áo, khẽ cười:

- Xem ra tôi không nên để ông thất vọng như vậy rồi, xin lỗi nhé! _Nói đến đây, ánh mắt Ma Kết liền ánh lên nét quỷ dị, điệu cười kia cong lên một cách thích thú, nói:

- Từ giờ, tôi sẽ "chăm sóc" tốt cho ông, bác sĩ Đông~

- !!!

Khác với sát khí hàn lãnh của K.C, sát khí của Ma Kết lại khiến cho người khác rợn người vì sự quỷ quái khó phân của nó. Nó hệt như một ác quỷ ma cà rồng đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với con mồi xấu số. Tuy hai cảm giác khác nhau, nhưng đều mang đến một kết quả.

Khiến kẻ thù cảm thấy sợ hãi và khiếp sợ.

Đây, quả thực là ánh mắt của quỷ trong lời đồn.

Bốp! Keng! Bốp - Pặc... Ầm!

Ma Kết không hề báo trước, chớp mắt một cái đã tung một cú đá trực diện đến Đông Bá Cung, khiến hắn ta tránh cũng không kịp, con dao trên tay cũng bị văng mất. Còn chưa kịp định hình, chân vừa đá của Ma Kết hạ xuống chạm đất, thì chân kia đã luân chuyển theo đà đánh đến. Đông Bá Cung đưa tay lên đỡ, nhưng lại không cản nổi lực đạo này, trực tiếp bị đá văng vào chiếc xe ô tô ngay đấy. Ho ra một búng máu, cả một bên mặt bị ê ẩm đau buốt. Hình như có vài chiếc răng bị văng ra rồi.

Tình cảnh này, có chút quen mắt.

Kết quả này, hệt như cái hôm hắn giao đấu với K.C. Bị đá văng ra xa.

Bốp!

Một kẻ khác thừa cơ xông đến đập mạnh cây gậy sắt xuống người Ma Kết, nhưng anh không tránh đi, mà trực tiếp đưa tay lên đỡ. Tên cầm gậy không thể dùng lực để đẩy cánh tay Ma Kết ra, trì trệ ngay tại chỗ. Hắn ta kinh hoảng nhìn người trước mặt, liền bị đôi mắt đầy sát ý kia phóng tầm nhìn đến.

Một cảm giác lạnh lẽo trườn ngay trên sống lưng hắn.

Gặp quỷ rồi.

Bốp! Rầm!

Từng kẻ, từng kẻ bị Ma Kết đập văng trúng mấy chiếc xe ô tô. Người thì ho khan, kẻ thì cảm thấy ngực trái khó thở, người thì nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi. Bọn chúng hoang mang toàn tập, đây là người hay quỷ vậy? Đánh hoài không xong?

Kít! Kít! Kít! Kít!

Trương Canh Dư trước mắt thấy người của mình đã bị hạ gần hết một nửa, sắc mặt liền trở nên khó coi. Mà ngay lúc này, lại có thêm bốn chiếc ô tô đến. Khiến hắn ta có thêm một chút hy vọng, viện binh đã đến rồi.

- Hmnn...

Ma Kết có chút phiền toái khi kẻ địch lại đến. Nhưng nhìn đồng phục của đám người vừa xuất hiện, sắc mặt quái dị của anh có chút nghiêm chỉnh lại. Không rõ cảm xúc trong lòng là mừng, hay là bài xích khó xem.

Không chỉ Ma Kết, mà Giải Hoa Thần cũng nhận ra. Tất cả những người vừa xuất hiện đều mặc suit đen, trên cổ áo có đính ghim hình vòng nguyệt quế bằng bạc.

Cửa của một chiếc xe Audi màu đen được mở ra, trước sự hộ giá của hai vệ sĩ áo đen, một chiếc giày da đen bóng bước xuống, nhìn sơ qua cũng thấy hồ sơ nhân vật này không hề tầm thường.

- Dương tổng!

- !!!

Không thể tin được, nhóm người vừa xuất hiện, lại là Dương Tề. Tuy không muốn, nhưng Bảo Bình phải thừa nhận, cô chưa bao giờ cảm thấy bớt áp lực khi nhìn thấy người đàn ông này, đặc biệt là sau khi mối quan hệ giữa cô và Ma Kết đã được xác lập. Giải Hoa Thần tuy có vài lần đụng chạm với Thập Đế, nhưng trước đây chưa từng gặp qua Dương Tề, mà lúc này, đột nhiên lại cảm thấy khó thở trước ngạo khí của ông ta.

Dương Tề bước ra khỏi xe với tàn thuốc trên tay, cả người liền tỏa ra một loại khí chất lãnh nghị mà ai ai cũng bất giác ngưỡng vọng. Ánh mắt đạm bạc chợt lướt qua qua Ma Kết, rồi dừng lại trên người Bảo Bình. Thế này, lại càng khiến Bảo Bình căng thẳng hơn.

- Tưởng kẻ nào ăn gan hùm dám gây rối trên địa bàn của Dương Tề này... _ Nói đến đây, Dương Tề lại bất ngờ lia đôi mắt lạnh lẽo sang phía người đàn ông đang lo sợ kia, ngữ điệu lãnh đạm:

- Hóa ra, lại là cựu giám đốc chi nhánh Trương à?

- D... Dương tổng...

Trương Canh Dư vừa rồi còn ngạo mạn coi trời bằng vung, giờ lại trở nên khép nép sợ hãi. Cái này là phản xạ có điều kiện, cứ mỗi khi đối mặt với Dương Tề, ông ta đã có phản ứng kinh sợ như thế này, nó đã ăn sâu vào máu. Cho dù hiện tại giữa hai người không còn quan hệ cấp trên – cấp dưới, nhưng ông ta vẫn hãi người.

Dương Tề còn chẳng để thái độ của Trương Canh Dư vào mắt, đạm mạo hít một hơi thuốc, cất giọng nhàn nhạt:

- Tôi cũng không tiện xen vào chuyện riêng của ông, cựu giám đốc chi nhánh Trương. Nhưng... _Trong làn khói trắng, lại ánh lên tia sát phạt trong đáy mắt xanh lam lạnh lẽo kia, lời nói đột ngột trầm thấp:

- Ông lại tung hoành trên đất của tôi, thì sai lầm rồi.

Vừa dứt lời, chỉ bằng một cử động tay, người của Dương Tề liền tiến vào cuộc ẩu đả, tấn công đám người của Trương Canh Dư và Đông Bá Cung. Riêng Dương Tề, vẫn ảm đạm châm thêm điếu thuốc khác, như thể chính ông không can hệ gì với đại cục này. Cho dù ở đây đang có mặt con trai ruột của ông.

Kít!

Lại một chiếc taxi tấp đến, nhưng cả Ma Kết lẫn Bảo Bình đều vô cùng hoan nghênh sự xuất hiện của người này, khác hoàn toàn với Dương Tề.

Dương Song Tử đến rồi.

Bốp! Huỵch! Bốp! Cốp! Bốp!

Đám người kia quả là tấm chiếu mới trải, vừa nhìn thấy Song Tử là đồng loạt lao vào vào tấn công anh. Kết quả, người nào xông đến trước đều chết trước. Kẻ này ra tay, còn tàn bạo và dứt khoát hơn cả thảy những đứa kẻ thù đang ở đây.

- !!!

Mắt thấy sự có mặt của đám người Thập Đế, Song Tử liền minh bạch. Thảo nào trên đường anh đến đây, thấy có rất nhiều người của mình bị đập cho te tua. Thảo nào ở đây chỉ có Giải Hoa Thần là người của Con Rết. Hóa ra đều là do giao tranh với đám Thập Đế này. Nếu như vậy...

Quả nhiên, phía kia có một dáng người vô cùng chướng mắt.

Bốp! Bốp! Ầm!

Không cần biết là kẻ thù hay người mặc áo đen cài ghim áo vòng nguyệt quế, chắn trước mắt Song Tử, anh đều đả thủ tất cả.

- Song Tử!

Bảo Bình hô lên khi Song Tử đến chỗ mình, cả Giải Hoa Thần cũng nghênh đón:

- K.C.

- Đưa cậu ta vào xe đi, mục tiêu của bọn chúng là Bảo Bình.

Song Tử nghiêm lãnh ra lệnh, Giải Hoa Thần liền tuân theo, mặc dù Bảo Bình vẫn chưa tiếp thu được. Song Tử chỉ nói mỗi vậy, rồi bọc hậu cho hai người đấy.

Mắt thấy phe mình càng ngày càng bị yếu thế, mà mục tiêu thì vẫn chưa đạt được. Trương Canh Dư liền quát lên:

- Còn tính đánh nhau đến bao giờ nữa hả? Nhắm vào mục tiêu của tao đi!

Mục tiêu của Trương Canh Dư, chính là Ma Kết và Bảo Bình.

Ông ta quát xong, liền tự thân băng qua rào chắn, chạy thẳng đến chỗ của Dương Tề. Vì lúc này, Dương Tề hoàn toàn một thân một mình không có ai bảo vệ.

Cạch!

Đối với sự tiếp cận của Trương Canh Dư, Dương Tề chẳng có một chút phản ứng, vẫn thản nhiên đứng hút thuốc. Vì vậy, rất dễ dàng Trương Canh Dư đã dùng khẩu súng ngắn dí thẳng vào đầu Dương Tề, quát lớn:

- Này bọn nhãi kia! Khôn hồn thì hai tay chịu trói đi! Nếu không muốn chúng mày trở thành trẻ mồ côi!

- ...

Chỉ đáng tiếc, Trương Canh Dư lại không biết mối quan hệ giữa Dương Tề và hai đứa con của mình... không thân thiết đến mức ấy.

Đối với lời đe dọa của ông ta, cả Ma Kết lẫn Song Tử đều chẳng có chút thương xót hay sợ hãi, mà là bình thản ra mặt. Nói khoa trương, còn là kiểu khuyến khích ông mau bắn đi, bọn tôi càng mừng.

- Tụi mày...

Trương Canh Dư tức đến hộc máu với phản ứng dửng dưng của hai anh em nhà họ Dương. Bọn nó dám không xem lời ông ta ra gì.

Đoàng!

Một tiếng nổ súng, lại khiến Ma Kết và Song Tử có chút giật mình trong phút chốc.

Nhưng hóa ra, là Trương Canh Dư bắn lên trời, sau đấy lại dí họng súng nóng chảy vào thái dương Dương Tề, nhiệt độ cao vì phát súng vừa rồi vừa hay lại châm rát da mặt của ông. Thế nhưng, vẻ mặt Dương Tề vẫn vô thái như cũ.

- Bọn mày xem lời tao như đang đùa à? _Trương Canh Dư nóng nảy quát:

- Đưa hai tay lên trên, để người của tao dẫn xác thằng quái đản Ma Kết kia với con khốn Bảo Bình đến đây! Những đứa còn lại cấm nhúc nhích!

Ma Kết thì không rõ có ý gì, nhưng Bảo Bình lại nhanh chóng đồng ý:

- Tôi nghe lời, ông đừng nóng vội!

- Bảo Bảo!

Tất nhiên, Ma Kết không đồng ý. Bảo Bình vẫn giữ vững lập trường, làm theo lời của Trương Canh Dư, dõng dạc nói:

- Nếu có thù với tôi, thì tìm tôi! Đừng có lợi dụng người không liên quan!

Ý cô rõ ràng, không phải cô sợ Trương Canh Dư làm tổn hại Dương Tề, càng không phải cô lo lắng cho Dương Tề. Chỉ đơn giản, cô không thích vì mình mà liên lụy hay làm phiền đến kẻ khác. Chuyện gì ra chuyện đấy, chuyện của ai thì người đấy tự giải quyết, đừng liên hệ gì với nhau.

Vừa bước đến gần chỗ Trương Canh Dư với sự giám sát và đe dọa của mấy kẻ phía sau, Bảo Bình lại lên tiếng đầy khinh miệt:

- Đúng là cha nào con nấy! Cha con họ Trương các người, đều chỉ biết lấy người khác ra để uy hiếp kẻ thù của mình thôi sao? Đã yếu kém mà còn hèn hạ!

- Con nhãi ranh, mày còn già mồm nữa thì t------

Pặc! Rắc! BỐP!

- AAAA!

Trương Canh Dư còn chưa nói dứt câu, đột nhiên bị người bên cạnh nhanh như cắt chụp lấy cổ tay đang cầm súng của ông ta, liền vặn một phát, âm thanh của xương cốt liền vang lên giòn tan. Dương Tề vẫn giữ lấy cổ tay đã nát của Trương Canh Dư, vặn ngược ra sau lưng ông ta, mãnh cước nhắm thẳng ngực ông ta mà đâm đến, uy lực khiến người ngoài chứng kiến liền cảm thấy lồng ngực bị bể nát, thở không nổi.

Chỉ với một đòn ngắn ngủi, mà Trương Canh Dư vừa mới la la hét hét nãy giờ, giờ lại nằm sấp trên mặt đường, toàn thân không thể cử động. Như một con bọ dễ dàng bị dẫm nát. Mà sắc mặt của Dương Tề, từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, vẫn một vẽ lãnh nghị.

Thì ra, đây chính là phụ thân của hai quái vật Ma Kết và Song Tử.

Bốp! Bốp!

- Bảo Bảo!

Mắt thấy Trương Canh Dư không còn uy hiếp được Dương Tề, Bảo Bình cũng chẳng dại gì lại làm con tin của đám người phía sau. Lập tức trở mặt, phi hai cước đá kép ra, khiến bọn họ ề oài ngã xuống đường. Hành động của cô khiến cho Ma Kết ở bên kia đường theo phản xạ mà hô tên lên, dù cô không gặp nguy hiểm.

- Xin lỗi, gây rắc rối cho ông rồi, Dương tổng.

Tuy biết Dương Tề chẳng thèm để mình vào mắt, nhưng Bảo Bình vẫn phải rõ ràng mọi chuyện. Cô không để ý, sắc mặt của Dương Tề trong chốc lát, lại có một nét âm trầm khó đoán dành cho cô.

Mọi người đều đang chú ý đến chỗ Trương Canh Dư và Dương Tề, mà không hề để ý rằng Đông Bá Cung chưa bị đánh bại hoàn toàn, đã âm ỉ gượng dậy. Nét mặt tà ác đểu cáng liền lao thẳng đến bóng lưng đơn độc của Ma Kết.

Xoẹt!

- Cậu chủ!

Một người đàn ông của Thập Đế vừa vặn nhìn thấy, liền nhanh chóng đẩy Ma Kết ra, tự mình trở thành nạn nhân dưới lưỡi dao của Đông Bá Cung.

Phụt!

Không chỉ Ma Kết, mà cả Song Tử hay Giải Hoa Thần gần đấy cũng không lường trước được sự việc này. Đông Bá Cung thấy mình đâm nhầm người, trong ánh mắt toát lên vẻ chán ghét, không một chút khoan nhượng mà rút thẳng con dao ra, máu tươi đầm đìa, lầm bầm chửi:

- Tên khốn rách việc!

BỐP! ẦM!

Tên bác sĩ vừa dứt lời, liền cảm thấy trước ngực có một lực ép kinh phong dồn đến, khiến cả cơ thể ngắt nghẻo của hắn theo đà mà văng mạnh ra phía sau, đập mạnh vào trúng kính xe ô tô, nát bấy. Lần này, hắn ta phun ra một đống máu, hô hấp liền trở nên khó khăn. Ngực trái đau đớn quằn quại.

Roẹt!

- Mau chuẩn bị xe!

Đá Đông Bá Cung sang một bên, Ma Kết liền xé áo, đem vải băng bọc cầm máu lại cho người vệ sĩ đã đỡ giúp anh một dao. Mặc dù trong lòng vẫn còn khó tin, nhưng vẫn trấn an:

- Đừng lo, anh sẽ được đem đến bệnh viện.

- V...âng...

Người này đau đớn cắn răng chịu đựng. Trông anh ta vẫn còn khá trẻ, hình như là người mới. Chứ người cũ, sẽ không có chuyện ra tay cứu Ma Kết đâu.

- ...

Dương Tề nhìn sang phía bên kia đường, chỗ Ma Kết dường như có chuyện, mà sắc mặt có chút hiện sắc. Bảo Bình hoang mang không biết rõ tình hình, tính chạy qua bên đấy, thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh bạo kéo lại.

Đoàng!

Một phát súng nổ lên, khiến ai cũng giật mình chú ý đến. Nếu không nhờ có Dương Tề kéo lại, thì lúc này, Bảo Bình đã ăn kẹo sắt vào người rồi. Trương Canh Dư thế mà vẫn còn chấp niệm muốn lấy mạng Bảo Bình. Dù đã bị tơi tả nhưng vẫn ráng lấy ra cây súng khác, run run hướng đến Bảo Bình mà nhắm bắn.

- Mau vào trong.

Dương Tề lạnh giọng ra lệnh, tay đã mở cánh cửa xe của mình, thúc giục Bảo Bình chui vào bên trong.

Đoàng!

- !!!

- ...

Chỉ là, tiếng súng thứ hai lại nổ lên, không lệch một ly mà nhắm thẳng vào đầu Bảo Bình.

Hai mắt cô kinh động đến hoảng loạn.

Vì không có một chút cảm giác gì.

Bàn tay đang đẩy cô vào trong xe, đột nhiên bị bất động.

Mà sắc thái trên mặt của Dương Tề, đã không còn lãnh cảm một vẻ xung thiên nữa.

Người đàn ông đã từng sỉ vả gia đình cô. Người đàn ông đã từng xem thường và không để cô vào mắt.

Lần này, lại chắn cho cô khỏi ống súng của kẻ thù.

------------ End Chap 212 -------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play