Song: You

------------------------------

[9 ngày trước đợt thi đại học toàn quốc...]

Thứ bảy, tối...

Quán rượu Roise & Phyria...

- Cho tôi một ly Sea Breeze*.

- Xin lỗi, quán chúng tôi không nhận khá----

Người đàn ông đang lau chiếc ly thủy tinh trên quầy rượu, vừa định từ chối đón khách, nhưng lại nhận ra người trước mặt. Anh ta hốt hoảng, vội đặt ly xuống, cúi đầu đầy kính trọng:

- Huynh t...

- Suỵt.

Người kia còn chưa nói hết câu, cô gái vừa xuất hiện đã ra dấu hiệu im lặng. Gương mặt kiêu sa xuất hiện một chút biểu cảm bí ẩn, ngữ điệu bình ổn cất lên:

- Tôi lén đến đây, đừng để K.C biết. Được chứ?

- V-Vâng...

- Cảm ơn, tôi sẽ ngồi ở đấy.

Nói rồi Thiên Bình chỉ vào vị trí chiếc bàn đơn độc ở góc khuất quán Bar, sau đó không nhanh không chậm đến đấy ngồi. Người đàn ông kia không dám chậm trễ, liền làm ly cocktail theo lời của cô.

(*Sea Breeze: Một loại rượu cocktail dành cho phái nữ, làm lạnh từ hỗn hợp nước bưởi và trái nam việt quất với một chút Vodka).

Teng teng!

Lúc này, có một người từ ngoài đi vào. Nhìn thấy người này, không chỉ anh Bartender, mà cả những người đang ngồi rải rác trong quán cũng tay bắt mặt mừng, chào đón anh ta:

- Lão Bạc!

- Cậu trở về rồi đấy à, Hà Nhiên?

- Ừ, tôi về rồi đây!

Người đàn ông vừa xuất hiện, tên là Bạc Hà Nhiên, tầm khoảng hai mấy tuổi. Anh Bartender cười nói:

- Vẫn như cũ chứ hả?

- Tất nhiên! Nửa năm rồi, đừng nói anh quên khẩu vị của tôi rồi đấy?

- Cậu xem thường tôi rồi. Không một ai ở đây mà tôi quên khẩu vị cả!

Bạc Hà Nhiên bất giác cong môi, thể hiện sự hài lòng. Đột nhiên tầm mắt anh ta rơi vào ly rượu đỏ mà anh Bartender đang pha chế, hàng chân mày khẽ chau lại:

- Sea Breeze?

- Có khiếu làm Bartender rồi đấy! _Anh Bartender cười.

- Sao anh lại pha loại cocktail cho nữ vậy?

Bạc Hà Nhiên vừa nói, vừa đưa ánh nhìn quét một lượt trong không gian quán. Rất nhanh, đã tìm thấy đối tượng. Đây không phải quán bar bình thường, nó chỉ ngụy trang cho tổ chức băng Con Rết. Vì vậy, quán không nhận khách hàng, đặc biệt là nữ giới. Người trong băng con Rết, cũng chỉ có Tống Tử Hy là nữ, nhưng nó là em út, chưa đến tuổi trưởng thành để uống rượu. Ly rượu kia, chắc chắn là của người ngoài.

- Ấy, đừng động, cô ấy là...

Anh Bartender chưa kịp ngăn cản, những người xung quanh cũng chưa kịp phản ứng, thì Bạc Hà Nhiên đã đến trước mặt người con gái kia. Cất giọng nghiêm chỉnh:

- Xin lỗi, có lẽ anh bạn Bartender kia đã nhầm, nhưng quán chúng tôi không nhận khách nữ ạ! Mời quý khách ra về cho!

- Hmnn...

Khi Thiên Bình chính thức quay đầu lại, khiến Bạc Hà Nhiên có chút ngoài ý muốn, sau đấy giọng điệu càng mạnh mẽ hơn:

- Em gái đây vẫn còn là học sinh, sao lại dám vào quán Bar uống rượu rồi? Trước khi tôi tố cáo đến đồn cảnh sát, thì hãy về cho!

- Này, gượng đã, đây là...

Không chỉ anh Bartender, mà những người khác cũng trợn mắt há mồm trước hành động đột ngột của Bạc Hà Nhiên. Thế nhưng Thiên Bình lại phất tay, ra hiệu mọi người đừng nói gì hết. Không để Bạc Hà Nhiên kịp phản ứng, Thiên Bình đã lên tiếng trước:

- Có chút thú vị, anh lại dám gọi cảnh sát. Anh thực sự muốn gọi cảnh sát đến đây sao?

- Cô!

Dường như Bạc Hà Nhiên nhận ra người trước mặt biết được đây là căn cứ của băng Con Rết. Bảo sao mọi người xung quanh lại tỏ ra sợ hãi và khép nép như thế. Bạc Hà Nhiên liền trầm giọng với anh Bartender:

- K.C có biết chuyện này không? Cô ta đang thao túng các anh à?

- H-hả? Cậu nghĩ cái gì vậy? Đây là huy...

- Tôi biết nơi này cũng có nguyên tắc để người ngoài được vào đây, đúng chứ?

Ngay lúc Bartender sắp nói ra danh tính của Thiên Bình, thì Thiên Bình đột ngột lên tiếng ngắt ngang. Cô nhắc đến cái nguyên tắc kia, khiến mọi người không khỏi xanh mặt. Bạc Hà Nhiên đột nhiên có ý tưởng, thái độ liền thay đổi. Anh ta lộ ra vẻ coi thường, cất giọng khiêu khích:

- Nếu cô nói vậy, hẳn đã biết nguyên tắc của chúng tôi rồi? Chỉ cần uống hết một chai rượu Brandy 40% mà không ngất đi, thì có thể ở lại. Nhưng vì cô còn là học sinh, nên cô chỉ cần uống thắng tôi là được! Dù sao chúng tôi cũng không muốn làm khó phái nữ!

Bạc Hà Nhiên, anh phạm sai lầm lớn rồi. Người này uống rượu chưa từng bị say đấy.

Một lúc sau...

Trên bàn nhỏ, có một người đã gục hẳn xuống, bất tỉnh nhân sự. Mà đối diện anh ta, người con gái xinh đẹp kia vẫn tỉnh táo, một chút biến sắc cũng không có. Mà chai rượu Brandy 40% kia, vẫn được cô gái ấy thưởng thức bình thường.

Sự tình này, khiến toàn thể những người còn lại đều bất động. Vốn dĩ anh chàng Bartender đã muốn ngăn cản lời thách thức của Bạc Hà Nhiên và nói cho cậu ta biết danh tính của người con gái này, nhưng Thiên Bình lại không cho tiết lộ. Lời của huynh tẩu, cũng giống như lời K.C, nên chẳng ai dám cãi. Nhưng bọn họ vẫn không tin được, Thiên Bình trông mỏng manh như vậy, lại có tửu lượng mạnh hơn cả người đàn ông có tửu lượng xếp trong top của Con Rết.

- K.C đang họp với Bộ tứ Rết Con?

Thiên Bình hôm nay bí mật đến đây vì muốn biết phong thái làm việc của K.C ra sao. Cô muốn nhìn thấy thái độ của K.C khi mà không có sự hiện diện của cô. Chắc là do mấy tháng nay ôn thi quá tải, nên muốn tìm một chút thú vị để giải tỏa.

Nghe anh Bartender kể rằng K.C đang họp bên trong, Thiên Bình có chút suy ngẫm. Vừa phải luyện đề chuẩn bị cho tuần sau thi, vậy mà K.C vẫn còn thời gian để họp gì đấy với người khác. Không lẽ vẫn còn chuyện mà cậu ta chưa giải quyết xong? Là việc điều tra người đã giúp cậu ta lật tẩy Diêm gia sao?

- Đừng nói tôi đã đến đây nhé.

Nói là tò mò muốn xem bộ dạng nghiêm túc của K.C, nhưng Thiên Bình lại quyết định lui về trước. Dù sao ngày mai hai người cũng gặp nhau. Anh Bartender có chút ngơ ngác.

Huynh tẩu đến đây chỉ uống rượu miễn phí rồi ra về ư?

.

.

[8 ngày trước kỳ thi đại học toàn quốc...]

Quán ăn Sinh Niên...

- Đồ ăn đến, đến rồi đây!

Ông chủ của quán ăn nhỏ này không ngờ lại có ngày có một nhóm khách đều là thanh thiếu niên trai tài gái sắc đến. Lại còn là học sinh cuối cấp, chuẩn bị tuần tới sẽ thi đại học, vậy nên ông chủ nhiệt tình và chu đáo hơn mọi ngày thường.

- Mấy đứa nên gọi món bổ dưỡng cho mình nhé, đừng có gọi mấy món cay hay nóng trong người, chú không có làm đâu! Sắp phải thi rồi, thì phải giữ cơ thể khỏe mạnh thì mới có kết quả tốt!

Ông chủ đích thân mang đồ ăn lên, rồi tốt bụng nhắc nhở. Khiến những vị khách tuổi học sinh đều cảm thấy ấm áp:

- Cảm ơn ông chủ, bọn cháu cũng vì muốn giữ sức khỏe nên mới đến quán này đấy! _Kim Ngưu.

- Tại vì trong nhóm chúng cháu cũng có hai người ở nhà có quán ăn, nhưng một quán là chuyên gà và một quán chuyên đồ cay Hàn, không thể đến được! _Xử Nữ.

- Tốt, tốt! Nghĩ như vậy là tốt! Vậy mấy đứa còn muốn ăn gì thì gọi tiếp nhé!

- Vâng, chắc chắn rồi ạ! Bọn cháu còn vài người nữa chưa đến nữa mà! _Nhân Mã.

- Ồ, được được. Chú rất hân hạnh được phục vụ! Mấy đứa ăn ngon nhé!

- Vâng, chú vất vả rồi! _Bạch Dương.

Sau lễ tổng kết năm học, đến thời điểm hiện tại cũng đã được một tháng. Nhóm mười hai người nay đã trở thành nhóm mười bốn người. Vì bây giờ họ đã trở thành nhóm cùng ôn thi vào trường đại học, chứ không còn là nhóm học cùng một lớp 12 nữa. Mặc dù sau khi năm học kết thúc, mọi người vẫn gặp nhau tại các buổi luyện thi ở trung tâm, nhưng cường độ gặp nhau mỗi người đều khác nhau. Chẳng hạn như Xử Nữ, Nhân Mã, Thiên Yết, Thiên Bình so với Bạch Dương, Song Ngư, Kim Ngưu và Dịch Thiên Ân thì chỉ gặp nhau ở môn toán. Hoặc Thiên Bình, Xử Nữ, Nhân Mã so với những người thi khối A cũng chỉ gặp nhau ở môn toán.

Cứ đà này, khi thi xong kỳ thi đại học, lại chẳng còn mấy người thường xuyên gặp nhau. Vậy nên trước kỳ thi ấy, mọi người đã hẹn rủ nhau ăn tối một bữa, coi như hẹn gặp mặt đầy đủ trước kỳ thi quốc gia.

- Ái chà, mấy đứa đã đến hết rồi ư?

Vẫn như thường lệ, người đến cuối luôn luôn là Ma Kết. Hôm nay, Ma Kết còn có thêm đồng bọn.

- Gì đây? Mấy người đến cùng nhau luôn à? _Song Ngư.

- Đã trở thành một đại gia đình rồi? _Thiên Yết.

- Nói gì thế, Bảo Bình vẫn còn ngồi ở đây mà! _Kim Ngưu.

- Tao táng lòi bản họng mày giờ! _Bảo Bình.

- Từ từ nào, mới đấy hai đứa đã cãi nhau rồi sao?

Ma Kết bước xuống, ngồi cạnh bên Bảo Bình, thái độ vô cùng nhu hòa giảng hòa cho hai người, mặc dù bọn họ thậm chí là chưa có ý khích tế nhau. Song Ngư ngồi cạnh Kim Ngưu liền nhếch môi:

- Thầy có thể từ từ rồi hẵng lộ đuôi cáo, được không vậy?

- Bảo Bình mới tốt nghiệp khỏi trường là thầy đã không còn xem cậu ấy là học sinh rồi! Một chút mặt mũi cũng không thèm vớt! _Sư Tử.

- Ế, có khi nào hai người đã làm... Á!!!

Bạch Dương còn chưa tò mò tọc mạch xong, đã bị người bên cạnh nhéo mạnh vào hông. Xử Nữ mất hết kiên nhẫn, trừng Bạch Dương với vẻ mặt kinh dị:

- Đầu óc cậu ngoài cái đó ra còn nghĩ được cái gì không vậy? Thời gian này ngủ còn chưa được ngủ đủ giấc, điên hả? Không lẽ những tên vận động viên như cậu lúc nào cũng tràn trề sinh khí vậy à?

- Ấy ấy, oan uổng quá nha, oan uổng quá nha!

Dịch Thiên Ân vừa mới hạ mông xuống ghế, đã bị câu nói của Xử Nữ đánh đến. Cậu dứt khoát thanh minh:

- Có thể cậu ta là như thế, nhưng cậu đừng nghĩ oan cho những vận động viên chân chính như tôi chứ, Xử Nữ!

- Ừ nhỉ, xin lỗi cậu, Thiên Ân! Tôi không cố ý đâu!

Xử Nữ quên mất Dịch Thiên Ân cũng là người thi cùng khối, cùng trường, cùng khoa với Bạch Dương, liền xin lỗi người ta. Ai ngờ, lúc này Giải Hoa Thần lại bí mật cười khẩy. Hẳn là lời Xử Nữ cũng không sai lắm đi.

- Khoan đã...

Thiên Bình đang cầm menu, đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm hai người Bạch Dương và Xử Nữ. Gương mặt vẫn không biểu cảm mà nghi ngờ:

- Như lời cậu nói "tràn trề sinh khí như vậy à?", "như vậy" của cậu có phải là... hai cậu đã?

- !!!

Một lời nghi hoặc từ Thiên Bình, khiến hai kẻ ngốc kia vậy mà có cùng một phản ứng.

Thôi rồi, xác định luôn.

Không chỉ hai người họ, mà bốn người nào đó cũng bị chột dạ không ít. Chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi.

- Ây dà, chúng ta đến đây để ăn uống cùng nhau mà, mọi người đừng quá chú ý đến tiểu tiết chứ! _Song Tử thấy bầu khí có vẻ ngượng ngùng, liền lên tiếng phân giải, sau đó quay sang trách cứ người bên cạnh:

- Cậu lại thế nữa rồi. Nghi hoặc thì cũng để trong lòng thôi chứ, haizzz...

- Tớ xin lỗi.

Thiên Bình hướng Bạch Dương và Xử Nữ mà lên tiếng. Vì cô không nghĩ rằng hai người họ đã tiến đến mức đó thật. Cự Giải cũng hắng giọng, chuyển chủ đề đi, hỏi:

- Mà sao năm người lại đến đây cùng nhau vậy? Gặp nhau trên đường à?

- Hả?

Năm người trong lời Cự Giải, chính là chỉ Ma Kết, Song Tử, Thiên Bình, Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân. Không cần Cự Giải hỏi, ai nhìn vào cũng biết câu trả lời là gì. Song Tử đột nhiên lại thấp giọng:

- Bọn tớ gặp nhau vì chút chuyện trong băng ấy mà.

Quả nhiên.

Cũng giống như tối hôm qua, Song Tử họp cùng bộ tứ Rết Con là vì tình hình gần đây mà Con Rết biết được. Trong thế giới ngầm, hiện tại đang nổ ra một cuộc tìm kiếm kẻ lạ mặt.

Mấy tháng gần đây, có xảy ra những cuộc mất tích người ở những khu nhà trọ rẻ tiền. Dù đã xảy ra được một khoảng thời gian, nhưng đến bây giờ, người trong thế giới ngầm mới phát giác được.

Bởi vì những người mất tích, là những đứa trẻ mồ côi trốn viện, không cha không mẹ, trốn nhà đi bụi hoặc là những người vô gia cư không có căn cước công dân.

Đối với những đứa trẻ trốn khỏi cô nhi viện, chắc chắn là vì nơi đó đối đãi không tốt với bọn chúng. Vậy nên khi chúng bỏ trốn, bọn họ cũng chẳng thèm đi tìm về. Cùng với bọn trẻ không cha, không mẹ, bọn chúng bị mất tích, cũng chẳng ai biết. Với những đứa trẻ trốn nhà đi bụi, một là do tuổi nổi loạn, hai là do ở nhà bị bạo hành. Nếu chúng biệt tăm vô tích, ba mẹ chúng cũng chỉ nghĩ là chúng trốn nhà đi mấy hôm, cũng không buồn báo cảnh sát. Đối với những người vô gia cư thì càng dễ đoán, có mất tích cũng không ai quan tâm.

Nhóm người bắt cóc mới này quá khôn khéo khi hướng đến nhóm đối tượng trên. Nên một thời gian qua, khi các chủ trọ rẻ tiền đồng loạt mắng chửi mấy vị khách nghèo bỏ trốn, theo mạng lưới thông tin truyền đến, người của thế giới ngầm mới để ý và phát hiện ra điều bất thường.

Hiện tại, đã có một kết luận. Có một kẻ lạ mặt mới xuất hiện, bắt tay với một người nào đấy đã làm ăn ở thế giới ngầm và thi hành mấy vụ bắt cóc này. Đây là một chiêu trò có tầm nhìn tốt, nhưng nếu tùy tiện lộng hành trên địa bàn người khác, lại là tìm đến cái chết.

Mà trong địa bàn này, lại có địa bàn của Dương Tề.

Dương Tề gần đây đã cho người đi lùng sục kẻ lạ mặt và thế lực của hắn ta khắp nơi. Vậy nên người của Song Tử đã phát giác và báo lại anh biết.

Vấn đề chỉ thế thì cũng không đến mức khiến Song Tử phải khẩn trương. Chỉ là, địa bàn của Dương Tề lại bao quát cả khu vực trung tâm của thành phố Zodiac. Từ khu Wet xuống đến quận Zaymon. Trùng hợp rằng, đây cũng là địa phận chính của Con Rết trong thế giới đen. Vì thế, hai bên không thể tránh khỏi xung đột. Một bên thì chỉ cần kết quả, không quan trọng quá trình. Trong lúc truy tìm kẻ địch, không nhân nhượng mà dùng bạo lực với người già và phụ nữ. Một bên thì hoạt động theo nguyên tắc bảo bệ người già, phái nữ và trẻ em.

Tuần vừa qua, đã có hơn năm mươi người của Con Rết bị người của Dương Tề tấn công.

Vậy nên, trước tình tình sắp đến kỳ thi quốc gia, Song Tử cũng phải bất đắc dĩ triệu tập bộ tứ Rết Con, dù biết rằng Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân cũng như mình, đang trong khoảng thời gian nhạy cảm. Thêm một điều, tối qua Thiên Bình bí mật đến căn cứ và phát hiện ra chuyện mà bọn người Song Tử đang giải quyết. Cuối cùng, những vụ bắt cóc kia dính dáng đến những đứa trẻ bỏ nhà ra bụi, xuất phát từ thế giới ngầm, nên Song Tử cũng đã gọi cho Ma Kết, vì đứa em họ của Bảo Bình. Lưu Thảo Mây có tiền lệ xuất hiện và giao du với bọn người thế giới ngầm ở Royal, lại còn thường xuyên bỏ nhà đi bụi. Tuy đang ở trong trường nội trú, nhưng đây chính là đối tượng béo bở mà bọn người kia nhắm đến.

Vậy nên năm người họ mới đến cùng nhau.

.

.

[5 ngày trước kỳ thi đại học toàn quốc...]

Phố ngầm Đông Châu...

Tại một xưởng sản xuất lòng và nội tạng heo...

Phòng đông lạnh...

- Hừm... đây là bộ gan của ngày hôm qua à?

Người đàn ông đầu đinh, tóc đã bạc đầu, sắc mặt trầm lãnh nhìn vào thùng đá có một lá gan màu nâu huyết bên trong. Người đằng sau ông ta liền cười nói:

- Đúng vậy ạ, đây là bộ phận còn lại của "con heo" ngày hôm qua! Đến tối ngày mai sẽ được giao đến cho khách hàng... Hả? Á! C-Chu tổ------

Chỉ một cử động ngón tay, những người đàn ông mặc suit đen lập tức vây hãm người vừa lên tiếng, khiến cho hắn ta không thể thốt thêm một lời. 

Ánh nhìn của người đàn ông tóc bạc dành cho lá gan kia ngày càng âm trầm:

- Còn chưa đến 24 tiếng, lá gan này đã tự hoại gần một nửa. Chẳng trách sao, mày lại bị thằng nhãi K.C ở Dark World thanh trừng, Sở Thái Thú.

- Ưm----

Người đàn ông đang bị bắt giữ kia, hóa ra là Sở Thái Thú – thủ lĩnh băng Khăn Trắng của thế giới đen. Vì ông ta đụng đến người của K.C, nên cả băng đã bị thanh trừng trong một đêm. Sau đấy, ông ta hợp tác với lũ băng đảng ngoại thành, kết quả vẫn bị Con Rết thanh trừng. Cuối cùng, cuộc đời đưa đẩy, lại trở thành tay sai của bọn người thế giới ngầm.

- Lá gan này mà đòi đưa cho khách hàng? Mày định bôi tro chét chấu lên mặt tao à?

- Ư... T-ôi... ẽ... ấy... á an ác! (Tôi sẽ lấy lá gan khác)

- Đúng vậy. Còn cách khác ngoài cách này sao?

Nghe vậy, Sở Thái Thú mừng rỡ, đôi mắt ánh lên tia vui mừng khôn xiết. Nhưng còn chưa kịp dập đầu cảm ơn, người đàn ông tóc bạc kia lại cất tiếng:

- Tự lấy cái của mình để đền lại đi.

- !!!

Người đàn ông nọ phất tay một lần nữa, đám người mặc đồ đen liền gật đầu tuân mệnh. Mặc cho Sở Thái Thú có dẫy dụa, la hét thì bọn chúng vẫn kiềm chế ông ta.

- Hàng chỉ tươi khi "con heo" còn sống. Bác sĩ Đông, đừng vì người quen mà nương tay nhé?

Trước khi rời đi, người đàn ông tóc bạc lại dừng chân ngay cạnh vị bác sĩ mặc áo blouse. Mà gương mặt của vị bác sĩ này, lại vô cùng quen thuộc. Trái với sự nghi hoặc của người đàn ông tóc bạc, vị bác sĩ này lại nhởn nhơ cười đầy cao hứng, đáp:

- Chu tổng không cần lo lắng. Ngài cũng đừng cho rằng tên thấp hèn kia là người quen của tôi chứ. Cũng chỉ là tôi từng thấy mặt trong vụ điều khiển băng đảng ngoại thành mà thôi!

Hóa ra, người này cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là bác sĩ ngoại khoa Đông Bá Cung đã bị bắt vì tấn công và giết người không thành với bộ tứ Rết Con của băng Con Rết. Đông Bá Cung liếm quanh môi, sảng khoái cất bước, đến gần chỗ của Sở Thái Thú, tiếp:

- Phương châm tôi vẫn không thể thay đổi, như ngài nói, hàng chỉ tươi khi lấy ra từ một "con heo" còn sống có phải không?

- Vậy phiền bác sĩ Đông rồi.

Nói rồi người đàn ông tóc bạc lãnh đạm rời đi, bỏ ngoài tai tiếng thét chói tai và tiếng vùng vẫy của một "con heo".

- Chậc, phong thái ngài như vậy, tôi lại càng an tâm hơn khi lựa chọn hợp tác với ngài rồi, Chu tổng!

Chu tổng vừa bước ra khỏi khu vực lò mổ heo, liền có một vị khách đang chờ sẵn ở đấy. Chu tổng tựa tiếu phi tiếu mà khách sáo đáp:

- Ngài Trương, đã quá khen rồi. Tôi cũng chỉ là một tên vũ phu cầm dao mổ heo sống qua ngày. Cũng nhờ cao kiến và chiến lược thông minh của ngài, tôi mới có được ngày hôm nay. Là ngài mở đường cho tôi, chứ không phải là mối quan hệ hợp tác bình đẳng kia đâu!

Người đàn ông họ Trương kia, càng chẳng phải gương mặt xa lạ gì. Bốn tháng trước, ông ta vẫn còn là giám đốc chi nhánh của tập đoàn điện tử Capgrem của quận Zheng, còn là chủ tịch của trường cao trung Lin Mao. Nhưng chỉ trong một sự kiện mà con trai ông ta gây ra, đã để lại hậu quả thảm hại. Chức giám đốc chi nhánh không những bị cắt đi, mà còn bị cảnh sát truy tố vì mua chuộc hiệu trưởng trường Lin Mao, nên cái chức chủ tịch của trường cũng không cánh mà bay. Cả gia đình đều bị lụi bại cả vật chất lẫn danh tiếng.

- Ngài lại khách sáo rồi Chu tổng. _Trương Canh Dư lên tiếng, sau đấy liễm giọng:

- Tôi lại đến để trao đổi về vụ làm ăn của chúng ta nữa đây. Đã đến lúc chúng ta phải thực hiện kế hoạch của tôi rồi.

Nói rồi, Trương Canh Dư đưa ra một tấm hình, trong hình là một đứa bé tầm mười hai, mười ba tuổi. Mặt mũi hống hách, trông vừa ngu ngốc, vừa kiêu căng. Trương Canh Dư tiếp:

- Đã đến lúc, sử dụng đến con bé này để dụ kẻ thù của tôi ra. Không được phép sai sót, mọi chuyện phải diễn ra trước kỳ thi đại học hai ngày! _Nói đến đây, nét mặt Trương Canh Dư lộ ra vẻ nham hiểm:

- Tôi không chỉ muốn hắn ta trả giá, mà còn muốn hủy hoại tương lai của con nhãi ranh kia nữa!

- Ngài Trương yên tâm, người của tôi sẽ không làm ngài thất vọng.

Chu tổng tiếp nhận tấm hình kia vào tay. Như vậy, trao đổi diễn ra thành công.

...

...

[3 ngày trước kỳ thi đại học...]

Chiều...

Cổng trường sơ trung nữ sinh Phi Điểu...

"Lại nữa à?"

"Ông anh đáng sợ đấy lại đến nữa đấy!"

"Đừng có nhìn, bị đập bây giờ!"

"Là người thân của ai vậy? Đáng sợ quá rồi đấy!"

"Là tội phạm đấy đúng không? Trốn ngục hả?"

- Hừm... Này Tiểu Vy, hôm nay tớ qua nhà cậu chơi một chút được không?

- Ha-hả?

Khi nghe được lời bàn tán của các bạn học, một nữ sinh bỗng có thái độ trốn tránh mà đề nghị người bạn của mình. Cô nàng Tiểu Vy có chút e ngại, nói:

- N-nhà tớ nhỏ lắm...

- Không sao, chẳng phải cậu ở một mình còn gì! Tớ đến chơi một chút rồi về thôi à!

- Nhưng...

- Vậy đi nhé! Chúng ta cùng đi thôi!

- Nhưng anh của cậu...

- Tớ sẽ nhắn tin với ổng sau! Đi thôi!

Mặc cho cô bạn Tiểu Vy ái ngại, nữ sinh kia đã đường đường chính chính kéo bạn mình đi.

Trong khi đấy, người đàn ông được cho là đáng sợ và là tội phạm trong mắt các nữ sinh, đang đứng trước cổng trường, đã nhận được một tin nhắn.

Vì gần đây xuất hiện các vụ bắt cóc và mất tích của trẻ em, mặc dù là trẻ em vô gia cư và bỏ nhà đi bụi mới bị, nhưng Bạc Hà Nhiên vẫn lo cho em gái mình. Vậy nên kể từ ngày hay tin, chiều nào Bạc Hà Nhiên cũng đến trường đón em gái mình tan học. Nhưng bây giờ, em gái anh lại nhắn tin bảo là sang nhà bạn chơi, năm giờ chiều sẽ về.

Bạc Hà Nhiên thở dài, nhưng cũng không thể làm quá lên được. Vì Bạc Vân Kiều đang ở tuổi mới lớn, rất ghét người khác quản thúc mình quá chặt. Để như vậy một bữa, chắc sẽ không sao.

Nhưng anh đã nhầm.

Đã quá chín giờ tối, vẫn chưa thấy Bạc Vân Kiều về nhà. Gọi điện thoại không bắt máy. Anh thậm chí còn không biết nhà bạn mà em gái mình đến là nhà ai. Là anh đã quá lơ là.

...

Bờ sông Moon Light, đoạn Bát Kiều...

- Oa~ Lâu lắm rồi mới có dịp ra ngoài vào buổi tối để hít thở không khí thế này!

Cầu Bát Kiều là cây cầu nhộn nhịp và có phong cảnh nhất trong các cây cầu bắc qua dòng sông Moon Light trong thành phố. Vì vậy, khá nhiều người thường ra đây để tán gẫu, hội họp hay thậm chí là hẹn hò. Mà giữa những người ấy, lại có một cậu thanh niên rực rỡ với mái tóc màu của đại dương, đang hết sức hưởng thụ không khí mát lành ở đây:

- Thoải mái quá đi~

- Đừng đứng ở ngoài gió như vậy. Còn ba ngày nữa là thi rồi, đừng để cơ thể phát sinh bệnh tật. Vào đây đi.

Một giọng nữ bình đạm cất lên, không thể nào có cảm xúc hơn.

Vì lời khuyên của Ma Kết, những ngày gần thi, các em cần thư giãn và giữ cho tâm trạng thoải mái. Nên tối nay, Thiên Bình và Song Tử mới hẹn nhau ra ngoài đi dạo một chút.

Nghe lời Thiên Bình, Song Tử liền chạy đến hàng ghế gỗ chỗ cô, như một đứa trẻ ôm lấy cô, dụi dụi tóc vào cổ cô, nói:

- Bảo bối à, hay là thi xong, chúng ta làm một chuyến du lịch vòng quanh trái đất đi! Cậu thích du lịch mà!

- Vòng quanh trái đất? Cậu đào đâu ra lắm tiền vậy? _Thiên Bình nhàn nhạt đáp:

- Đi vòng vòng châu Á thôi là được rồi.

- Ý da~ Cậu đồng ý rồi đúng không? Đi một tháng nha? Không, đi ba tháng đi~

Người có óc tưởng tượng, lúc này chắc sẽ nhìn ra chiếc đuôi đang vẫy vẫy của Song Tử mất. Thiên Bình không có nhiều phản ứng, cũng chẳng có biểu cảm gì là phản đối. Hiển nhiên, chiếc đuôi nào đấy càng hiện rõ hơn.

"Brm... brm..."

Lúc này, điện thoại trong túi của Song Tử lại rung lên. Nhưng là chiếc điện thoại màu đen.

Bầu không khí đang vui, đừng có phá đám như thế chứ.

- Có chuyện gì?

Cư nhiên, thái độ đáng yêu bám người như một chú chó vừa rồi của Song Tử và thái độ lạnh lùng khi nghe điện thoại lúc này, hoàn toàn khác nhau. Người qua đường cũng cảm thấy giật mình.

Nhưng điều này, Thiên Bình đã quen rồi.

- Tập hợp trước đi, tôi sẽ đến.

Pip!

Vừa rồi khi bắt máy, Song Tử chỉ là thái độ nghiêm nghị nghe điện. Nhưng khi cúp máy, biểu hiện lại là liễm sắc thu âm.

- Tiểu bảo bối, lại phải ủy khuất em rồi.

Đúng như Thiên Bình nghĩ, người trước mặt cô không còn là Song Tử. Bên phía kia, có lẽ đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

- Ủy khuất gì? Cũng không còn sớm nữa, giải quyết tốt rồi trở về nghỉ ngơi đi.

Thiên Bình cũng chẳng chậm trễ, trực tiếp đứng dậy, bình đạm lên tiếng:

- Tôi sẽ gọi đi taxi về, cậu đến đấy luôn đi.

Ý là, hai người vốn dĩ đi cùng nhau, nhưng hiện tại, không cần phiền K.C phải chở cô về tận nhà. Bình thường, K.C tuyệt đối sẽ không chấp nhận, nhưng tình huống trước mắt, không có nhiều thời gian để anh làm vậy. Thế nhưng, anh cũng không muốn cứ vậy mà tách ra. Dưới ánh trăng sáng, nụ cười nửa miệng của anh lại hiện lên, như một ác quỷ khiêu gợi:

- Tiểu bảo bối, không phải chúng ta nên có một nụ hôn chào tạm biệt sao?

Thiên Bình: "......"

"Xin lỗi, vì chuyến này, tôi không tránh khỏi phải đụng chạm đến thế giới ngầm. Tôi không chắc được, sáng mai có thể ôn thi cùng em hay không?"

...

Quán rượu Roise & Phyria...

- K.C!

Như mệnh lệnh của Song Tử, tất cả mọi người đã được tập hợp và có mặt tại căn cứ. Bên cạnh đấy, còn có sự xuất hiện của Bạc Hà Nhiên với bộ dạng khẩn hoảng và lo lắng. Song Tử liễm sắc đi thẳng vào trong, ngữ điệu lãnh nghị:

- Bạc Hà Nhiên, tôi chỉ cho phép anh kể chuyện với thái độ bình tĩnh, còn không thì không cần mở miệng.

- Vâng, K.C!

Dù lo lắng thế nào, thì trước mặt K.C, Bạc Hà Nhiên vẫn thu hết cảm xúc, kể lại mọi chuyện ngắn gọn. Nghe xong, Song Tử lia ánh nhìn sang Tống Tử Hy, cất giọng:

- Không truy ra được vị trí chiếc điện thoại của con bé à?

- Không ạ! Có lẽ chiếc điện thoại ấy đã bị đập hư! Vì không phải điện thoại thông minh, nên em vô lực, không thể truy ra vị trí cuối cùng khi chiếc điện thoại vẫn chưa hỏng. _Vừa nói, Tống Tử Hy lại thấy bản thân vô dụng, khẽ lên tiếng:

- Em xin l...

- Không phải cổng trường nào cũng có CCTV an ninh à? _Song Tử vô tình cố ý kiểu gì mà ngắt ngang lời của Tống Tử Hy, ngữ điệu vẫn lạnh lùng:

- Đã tra chưa?

- Em đã tra thử rồi ạ!

Tống Tử Hy nào dám chậm trễ. Khi cô vừa đến đây, theo suy luận chung của cả băng, đã tiến hành hack hệ thống CCTV của trường sơ trung Phi Điểu. Cô lập tức báo cáo:

- Phát hiện em gái lão Bạc có đi cùng một người bạn khác, khi tra thông tin trong hồ sơ học sinh của trường Phi Điểu, thì biết người bạn đấy là Lý Tiểu Vy. Nhưng lão Bạc đã đến địa chỉ nhà trên thông tin của cô bé, thì người giúp việc bảo cô bé ấy đã bỏ nhà ra đi được ba tuần rồi. Còn cha mẹ thì đã công tác ở nước ngoài một tháng, bận việc nên không chú tâm đến. Rốt cuộc, vẫn không biết địa chỉ hiện tại của Lý Tiểu Vy là ở đâu. Cho nên bọn em mới nghi ngờ, vụ này có thể liên quan đến vụ mất tích gần đây mà chúng ta nghe được. Vì vậy, Hội quán đang lần theo CCTV an ninh đường phố để lần ra đường đi của hai em gái ấy, nhưng vẫn chưa xong ạ!

- Được rồi, qua đấy chỉ huy bọn họ đi.

- Vâng!

Tống Tử Hy lập tức đi vào căn phòng khác – trụ sở mới của hội quán Liên Minh, đã chuyển về căn cứ của băng đảng. Bây giờ, băng Con Rết không cần phải ở ẩn nữa, nên mọi người không cần ngụy trang như trước. Cũng nhờ thế, mà mọi việc đều tiện lợi hơn nhiều.

Em gái Bạc Hà Nhiên, tên là Bạc Vân Kiều, qua nhà người bạn đã bỏ nhà đi bụi. Lại là đám trẻ thích bỏ nhà ra đi. Đang là lớp 8, kinh phí chắc không có nhiều, nhưng gia đình Lý Tiểu Vy kia lại giàu có. Có khả năng Lý Tiểu Vy sẽ thuê nhà trọ ở tạm trong ba tuần vừa qua. Nhưng mới lớp 8, chưa đủ tuổi trưởng thành, ai dám cho nó thuê trọ, khách sạn lại càng không. Có thể có người giúp, mà giúp bọn trẻ tuổi mới lớn bỏ nhà ra đi, cũng chỉ là những đứa trẻ tương tự nhưng lớn hơn, hoặc... là đám người gian xảo, xã hội đen, thậm chí cũng có thể là bọn bắt cóc tương kế tựu kế.

Sau khi tổng hợp lại mọi chuyện, sắc mặt của Song Tử càng lúc càng trầm lãnh. Vì có quá nhiều giả thuyết.

- Nghe đây, chia nhóm ba người.

Cuối cùng, K.C cũng lên tiếng. Ánh mắt sắc lãnh của K.C dường như xuất hiện thêm ý chinh phạt, ngữ điệu nghiêm lãnh:

- Chia nhau đến các khu trọ rẻ tiền, khu trọ trong địa bàn bảo kê của các băng đảng Dark và Under, khu trọ thông qua môi giới bất hợp pháp để truy ra địa chỉ của Lý Tiểu Vy. Đến những khu phức hợp của những đứa tuổi nổi loạn, hỏi chúng có biết qua tung tích của Lý Tiểu Vy không, có thể có đứa biết, thậm chí còn ở chung với nhau. Cuối cùng... _Nói đến đây, sắc mặt của Song Tử càng thêm lãnh ý:

- Gõ cửa đến thế giới ngầm ở Royal.

- VÂNG!

Tạm thời phải ra tay trước, vì chưa thể báo cảnh sát được, vẫn chưa đủ 24 giờ.

...

[2 ngày trước kỳ thi đại học quốc gia...]

Ma Kết từng nói, trước ngày đầu tiên thi đại học một ngày, hãy nghỉ ngơi mà đừng học cái gì cả.

Trước ngày đầu tiên thi đại học ba ngày, chỉ cần học đến hết buổi sáng. Để buổi chiều tối nghỉ ngơi.

Đây là một kế hoạch học – nghỉ ngơi hiệu quả dành cho những sĩ tử mùa thi. Nếu như mọi người cố gắng nuốt hết những kiến thức vào những ngày cận kề thi, thì não bộ sẽ bị quá tải và phản tác dụng.

Vì vậy, tối ngày hôm nay, Kim Ngưu đã hẹn vài người đến một quán ăn mà cả nhóm đã từng đến. Là quán ăn do Thiên Bình đề xuất, ở trong hẻm nhỏ rất khó tìm.

Tất nhiên, là có Bảo Bình.

~Sakka Bumtaewora~ Bow wow wow~

Bảo Bình vừa thay đồ xong, đã có một cuộc gọi đến. Nhìn thấy người gọi, tâm trạng cô liền vui vẻ hơn. Không hề bắt cuộc điện thoại ấy, Bảo Bình chạy thẳng ra ban công, nhìn xuống, liền thấy một thân ảnh thân quen với mái tóc màu vàng chỉnh chu. Dường như người đàn ông ấy nghe thấy tiếng động trên ban công, ngước lên nhìn. Hai người vẫy tay chào nhau, sau đó Bảo Bình hí hửng chạy xuống nhà.

- Hmn...

Vốn dĩ đang mang tâm trạng vui vẻ, nhưng khi xuống nhà khách, Bảo Bình lại cảm thấy một bầu không khí nghiêm trọng. Sắc mặt ba mẹ cô đều trầm lặng, thật tò mò:

- Có chuyện gì sao ạ?

Chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay ông Diệp Anh, ông thở dài:

- Haizzz... trường nội trú mới gọi điện báo, Lưu Thảo Mây trốn khỏi ký túc xá rồi!

- Hả?

Tin này khiến Bảo Bình nghe như sét đánh ngang tai. Tâm trạng vui vẻ bỗng bị phá hỏng, cô chau mày:

- Nó trốn về nhà à? Không phải dì chú Út làm đấy chứ?

- Mẹ mới gọi cho dì con, nó bảo Lưu Thảo Mây không có về nhà!

- Cái gì? Trốn khỏi trường nội trú nhưng lại không về nhà? Chẳng lẽ lại đi bụi đi hoang nữa?

Sắc mặt Bảo Bình chuyển hoàn toàn sang sự khó coi.

Khoan đã... Nếu như nó thật sự đi hoang nữa thì...

- Bảo Bình, con chạy đi đâu vậy?

Cạch!

- Thầy!

- Bảo Bảo? Đã có chuyện gì sao?

Ma Kết đang đứng chờ Bảo Bình vì cuộc hẹn của Kim Ngưu, nhưng thấy Bảo Bình vội vàng chạy ra cùng biểu cảm khẩn trương kia, thì hẳn đã có chuyện. Bảo Bình không có nhiều thời gian, trực tiếp hỏi trúng trọng tâm:

- Tuần trước thầy có nói với em, ở bên thế giới ngầm đang có vụ bắt cóc trẻ em vô gia cư, bỏ nhà ra đi, đại loại như vậy đúng không? Thầy còn nhắc gia đình em để ý Lưu Thảo Mây nữa!

- Đúng vậy. Em từ từ nào, phải thở nữa chứ! _Ma Kết nhắc nhở Bảo Bình bình tĩnh, nhưng Bảo Bình vẫn hồ hởi hỏi tiếp:

- Vụ bắt cóc đấy, ba thầy hay cảnh sát ngầm đã tóm được hung thủ chưa? Bọn bắt cóc đó đã bị xử lý chưa?

- Tiếc là chưa. Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Không lẽ bên phía em đã có chuyện gì xảy ra à?

- ...

Câu trả lời của Ma Kết khiến Bảo Bình trở nên hụt hẫng. Sắc mặt cô càng kém hơn, nói:

- Con điên đấy, nó trốn khỏi trường nội trú rồi, nhưng lại không về nhà. Lưu Thảo Mây ấy!

- ...

.

.

Quán lẩu cay...

Mặc dù là một quán lẩu cay, nhưng súp Miso ở quán này đặc biệt thơm ngon, Kim Ngưu rất muốn ăn nó để bồi bổ tinh thần một chút, bù đắp cho những ngày qua ôn thi sấp mặt. Nên hôm nay đã rủ đám Song Ngư, Thiên Yết, Nhân Mã, Bảo Bình và cả thầy Ma Kết đến. Vốn dĩ muốn gọi hết cả nhóm, nhưng sợ làm phiền những người khác, vì ở đây chỉ có súp Miso là thích hợp cho những người sắp thi. Đồ ăn không đa dạng, hơn nữa cũng không phải cuối tuần.

Chị em Kim Ngưu và Song Ngư, Nhân Mã đã có mặt, nhưng vẫn chưa thấy Bảo Bình và thầy Ma Kết đâu. Trong lúc chờ hai người họ, Kim Ngưu liền lên tiếng đầy hoài niệm:

- Mấy cậu nhớ quán này chứ? Đợt trước chúng ta đến đây ăn, là sau cái vụ thu thập chữ ký để thầy Ma Kết được tiếp tục ở lại trường dạy học đấy!

- Sao mà tớ quên được! _Nhân Mã cười nhẹ, tiếp:

- Chủ quán vẫn còn nhận ra chúng ta nữa mà! Lúc nãy tớ đến, chú ấy còn nói là sau đấy, bọn đòi nợ thuê kia đã không dám làm thêm điều gì quá đáng nữa!

- Chắc là do Song Tử. _Song Ngư ngưng một chút, rồi chẹp miệng:

- Đây là quán Thiên Bình thích mà.

- Nghe ngầu ghê! Đâu có như ai đấy, suốt ngày bắt nạt bạn gái mình!

- Gì?

Mới đó, Kim Ngưu và Song Ngư đã chọc phải vảy ngược của nhau rồi.

~Sakka Bumtaewora~ Bow wow wow~

Bỗng, điện thoại của Kim Ngưu đổ chuông, cô liền bắt máy:

- Này, con kia, chỉ còn mình mày với thầy... Hả? _Nghe đến đây, đột nhiên sắc mặt Kim Ngưu chau lại, nghiêm túc chất vấn:

- Em họ mày vừa trốn khỏi trường nội trú, vừa không về nhà? Đây cũng đâu phải ngày một ngày hai... Cái gì? Nguy hiểm vậy? Được rồi, để bọn tao đi tìm giúp mày! Bái bai!

- Có chuyện gì rồi à?

Kim Ngưu vừa tắt máy, giọng điệu chú tâm của Thiên Yết đã cất lên. Kim Ngưu không chậm trễ mà trả lời:

- Em họ Bảo Bình, con bé đây đang đi bụi! Nhưng theo thông tin của Song Tử và thầy Ma Kết thì dạo gần đây có mấy vụ bắt cóc những đứa trẻ bỏ trốn khỏi nhà! Mà không thể báo cảnh sát được vì chưa đủ 24 tiếng! Vậy nên...

- Vậy thì đi thôi!

Song Ngư ngắt ngang lời của Kim Ngưu, lập tức đứng lên. Chẳng mấy chốc, cả bốn người đã chia nhau ra đi tìm em gái của Bảo Bình – Lưu Thảo Mây.

...

Quán rượu Roise & Phyria...

Vốn dĩ sáng nay Song Tử sẽ đến nhà của Thiên Bình để luyện đề cuối cùng trước khi bước vào đợt thi đại học, nhưng đến chiều tối, cũng không thấy bóng dáng Song Tử đâu. Thiên Bình đã gọi điện từ sớm, cũng đã nhắn tin, nhưng vẫn không liên lạc hay có bất cứ phản hồi nào. Nhớ đến chuyện tối qua, Song Tử đột ngột rời đi vì bên Con Rết đã có chuyện. Có lẽ, chuyện ấy đã hệ trọng hơn so với tưởng tượng, Song Tử vẫn chưa thể giải quyết xong. Vì vậy, tối nay, Thiên Bình đã đến căn cứ của Con Rết, cô mong rằng mình sẽ giúp ích được điều gì đấy.

Nhưng Song Tử không có ở đây.

Ngoài anh Bartender và một vài người giả làm khách ở quầy Bar ra, thì chỉ còn Hội quán Liên Minh do Tống Tử Hy cầm đầu, đang hoạt động trong phòng mới.

- Huynh tẩu?

Mọi người đều nhận ra Thiên Bình, đặc biệt là Tống Tử Hy. Hiếm khi thấy băng Con Rết lại trống vắng như thế này, nên trong lòng Thiên Bình đã lường được mức nghiêm trọng của sự việc, cất tiếng:

- Có thể kể cho tôi mọi chuyện đang diễn ra không?

Tống Tử Hy giao lại cho Táo Bạc quản lý hội quán, sau đấy kể lại mọi chuyện cho Thiên Bình nghe. Từ chuyện em gái của Bạc Hà Nhiên mất tích khi đến nhà bạn chơi, cách giải quyết của K.C, cho đến tình hình của hiện tại. Đặc biệt, vừa rồi họ mới nhận được tin em họ của Bảo Bình – Lưu Thảo Mây đã trốn trường nội trú nhưng không về nhà, là người có tiền lệ bỏ nhà đi bụi. Trong khi gần đây, đã xảy ra nhiều vụ bắt cóc các trẻ vị thành niên, trẻ em bỏ nhà ra đi. Sự việc nghiêm trọng đến mức cả K.C cũng đích thân dẫn người đi vào địa bàn của phố ngầm Royal.

Cho đến hiện tại, đã có người tìm ra địa chỉ của Lý Tiểu Vy – cô bạn của em gái Bạc Hà Nhiên. Nhưng căn phòng đấy lại chẳng có ai, mọi thứ đều sạch bong không một vết tích của cuộc bắt cóc. Những người xung quanh đều không thấy động tĩnh gì vào khoảng thời gian được cho là hai cô bé bị bắt. Hơn nữa, đây là khu trọ rẻ tiền thông qua môi giới bất hợp pháp, nên ở đây không có CCTV an ninh. Cả một vùng xung quanh khu trọ này đều không có CCTV, vậy nên mọi người vẫn chưa tìm được manh mối tiếp theo. Chỉ còn cách bọn họ chia nhau ra để theo dõi những khu trọ dành cho các đối tượng mà bọn bắt cóc nhắm đến, may ra còn có thể may mắn bắt gặp bọn bắt cóc.

Mà, bọn bắt cóc chỉ hành động vào buổi đêm tối, nên đến tối hôm nay, mới có cơ hội ra tay.

Còn về trường hợp của em họ Bảo Bình, người của Tống Tử Hy đã truy cập được CCTV an ninh khu vực trường nội trú, nhưng lại không có bất cứ tung tích nào. Một đứa trẻ vị thành niên không thể nào thoát khỏi trường nội trú giáo dưỡng dễ dàng mà lại tránh được cả CCTV an ninh, chắc chắn có người giúp. Mà người cao tay như vậy, chỉ có thể là những tay ở phố ngầm Royal mà em họ Bảo Bình từng giao du. Vì thế, K.C mới đích thân dẫn người đến đấy.

- Đã báo cảnh sát chưa? Trường hợp em gái của Bạc Hà Nhiên đã được 24 tiếng rồi.

Thiên Bình nghiễm nhiên lên tiếng, Tống Tử Hy đáp:

- Dạ rồi ạ, chiều nay lão Bạc vừa báo, cảnh sát cũng đã bắt tay vào tìm kiếm rồi ạ!

Thiên Bình không nói gì, chỉ là trên bàn lớn có một tấm bản đồ của thành phố Zodiac, trên đó có các dấu khoanh màu đỏ, hẳn là đánh dấu vị trí những nơi khả nghi. Chuyện của em gái Bạc Hà Nhiên chưa giải quyết xong, giờ lại đến em họ của Bảo Bình. Trong khi đó, chỉ còn hai ngày nữa là phải thi kỳ thi quan trọng của đời người rồi.

- Tử Hy, có thể cho chị biết thông tin của những người từng bị bắt cóc không?

- Dạ, có... nhưng...

Không chỉ Tống Tử Hy, mà những người khác đang làm việc cũng kinh ngạc khi Thiên Bình cất lời. Thiên Bình thấy phản ứng của họ quái lạ, liền nhíu mày:

- Có gì bất tiện sao?

- Dạ không! _Tống Tử Hy nhanh chóng lắc đầu, Táo Bạc liền ngỡ ngàng đáp:

- Huynh tẩu, cô... hành động giống hệt K.C vậy!

- !!!

Phải, điều khiến mọi người kinh hãi, là sự ứng xử của Thiên Bình hệt như K.C của bọn họ.

Thiên Bình biết, những gì cô sắp làm, Song Tử chắc chắn đã làm rồi. Nhưng cô vẫn muốn hiểu cục diện theo lối tư duy của chính mình. Có thể, cách suy nghĩ của cô sẽ giúp có thêm một phương án, ngoài của Song Tử.

Sau khi nhận tất cả hồ sơ của những người bị mất tích, Thiên Bình đều có thể thấy, mực đỏ trên tấm bản đồ đều là những khu đã xảy ra vụ mất tích. Có thể nhận thấy, chúng rải rác ở trung tâm thành phố cho đến quận Đông Thành kéo xuống Đông Niên. Nếu dựa theo ngày tháng mất tích của nạn nhân, sẽ có thể biết được quy cách hành động của bọn chúng. Nhưng không, bọn chúng hành động không theo một logic trình tự nào cả, không thể nắm được cách hành xử của bọn chúng. Chỉ có một điều mà mọi người biết từ nhóm người bắt cóc này, là bọn chúng bắt những kẻ mà xã hội đã lãng quên, mục đích chắc chắn là buôn người hoặc nội tạng.

- !!!

Đột nhiên, có một suy nghĩ vô cùng táo bạo hiện lên đầu Thiên Bình. Không có căn cứ gì cả, chỉ là cô chợt liên tưởng đến nó thôi. Phần trăm chính xác, chắc chưa quá con số một. Nhưng, không thử thì không biết được.

- Tử Hy, em biết nơi nào, kiểu như xưởng hay nhà máy chế biến nộ---

Rầm!

Thiên Bình còn chưa nói xong câu, liền bị âm thanh mở cửa mạnh vang lên cắt ngang. Mà ngay đấy, xuất hiện Dịch Thiên Ân đang cõng một người đầu toàn máu me, đằng sau cũng có hai người với tình trạng tương tự.

- Ân ca, lão Bạc? Cả Chung ca và Tân ca nữa! Sao lại?

Tống Tử Hy hốt hoảng khi nhận ra người của mình bị thương nghiêm trọng. Dịch Thiên Ân đang tính lên tiếng, lại nhận thấy Thiên Bình ở đây, ánh mắt có chút bất ngờ:

- Huynh tẩu?

- Đã có chuyện gì vậy?

Thiên Bình cùng những người khác đều đến đón nhận bọn họ, Dịch Thiên Ân trả lời ngắn gọn:

- Trước tiên sơ cứu cho họ đã! Chết tiệt! Cảnh Kỳ lại không có ở đây!

- Họ bị sao vậy Ân ca?

Trong khi người khác đi lấy hộp y tế chuyên dụng của Cảnh Kỳ để lại, thì Tống Tử Hy lên tiếng. Dịch Thiên Ân đáp:

- Anh không biết, bọn anh đột nhiên nhận được tín hiệu của lão Bạc, nói là phát hiện ra manh mối. Nhưng khi đến nơi, đã thấy bọn họ thế này rồi!

- Đừng hoảng, tôi nghĩ bọn họ chỉ bị đánh ngất thôi.

Thiên Bình khi đang xem xét vết thương của ba người kia, chậm rãi cất giọng. Cô không rành y khoa, nhưng vẫn có chút kinh nghiệm để phán đoán vết thương. Có lẽ đây là lần tiên băng Con Rết gặp sự cố bị tấn công có thương tính thế này, nên có chút hoảng loạn. Quả nhiên, sau khi rửa sạch vết thương bằng cồn, chỉ thấy da téc một chút, máu mới chảy nhiều như vậy. Thiên Bình băng lại cho ba người, bình đạm lên tiếng:

- Nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn. Có thể bên ngoài không đáng lo, nhưng bên trong...

- Hừ... hừm...

Thiên Bình đang nói dở, thì có một người rên ư hử, hình như đang chuẩn bị tỉnh táo. Bạc Hà Nhiên khẽ cự quậy đầu mình, sau đấy lờ mờ mở mắt.

- Lão Bạc!

Anh em xung quanh đều chú ý đến, nửa mừng nửa lo. Bạc Hà Nhiên chau mày, lẩm bẩm:

- S-sao mọi người... lại ở đây rồi? Khoan đã! _Đột nhiên, Bạc Hà Nhiên bừng tỉnh, tuy vết thương có chút đau, nhưng anh ta không hề lầm:

- Sao tôi lại trở về căn cứ rồi? Còn bọn chúng? Dịch Thiên Ân, cậu có gặp bọn chúng chưa? Cái bọn bắt cóc!

- Bình tĩnh chút, lão Bạc! Đừng hấp tấp! _Dịch Thiên Ân trấn tĩnh Bạc Hà Nhiên lại, Thiên Bình ngồi đối diện cũng cất tiếng:

- Anh có thể kể cho chúng tôi nghe mọi chuyện được chứ? Bạc Hà Nhiên?

- Cô... Huyn... Chết tiệt! Sao cô lại ở đây nữa? Đây không phải là chuyện cỏn con mà cô có thể nhúng tay vào được đâu!

Có vẻ như Bạc Hà Nhiên không ưa Thiên Bình cho lắm, cho dù biết được cô là bạn gái của K.C. Tống Tử Hy liền diễn giải tình hình:

- Đừng như thế, lão Bạc! Huynh tẩu lợi hại hơn anh nghĩ đấy! Chị ấy với K.C...

- Đủ rồi! Tôi chẳng màng! Chuyện này quan trọng hơn! _Bạc Hà Nhiên vất sự tồn tại của Thiên Bình sang một bên, rồi khẩn hoảng nói:

- Bọn tôi đã nhìn thấy bọn bắt cóc, nên đã nhắn tin cho cậu, Thiên Ân! Nhưng không ngờ, bọn chúng phát giác ra bọn tôi, chính bọn tôi lại bị bọn chúng đánh lén!

- Nói vậy, bọn chúng đã ra tay ngay vị trí mà anh chia sẻ?

- Vậy ra bọn người này cũng không thông minh lắm. _Thiên Bình mặc cho sự khó chịu của Bạc Hà Nhiên, vẫn ảm đạm lên tiếng:

- Không thủ tiêu hay bắt luôn các anh, tức là bọn chúng không muốn gây ra nhiều rắc rối, tôi có thể hiểu. Nhưng đánh ngất các anh mà không thèm di chuyển ra chỗ khác, để lộ vị trí hành động của mình, thì quả là nông cạn.

- !!!

Điều này hiển nhiên ít người nhận ra, nhưng Thiên Bình lại phân tích chuẩn xác như vậy, khiến những người khác không khỏi cả ngạc. Đến cả người quen thuộc như Dịch Thiên Ân cũng phải ngỡ ngàng. Thiên Bình không để ý đến phản ứng của bọn họ, tiếp tục dò hỏi:

- Vị trí bọn bắt cóc vừa ra tay, là ở đâu?

- B... Bọn chúng không bắt cóc tại nhà trọ... _Tuy không ưa Thiên Bình cho lắm, nhưng Bạc Hà Nhiên lại vô thức trả lời:

- Bọn tôi tình cờ nhìn thấy, khi bọn chúng bắt đi một đứa trẻ đi lạc trên đường! Là hẻm OO quận Zaymon!

- !!!

Ngay cả một đứa trẻ đi lạc cũng bị bắt đi, không lẽ bọn người này đã ngang ngược đến mức này? Nếu không, thì chỉ có một khả năng.

- Bây giờ mới chỉ tám giờ tối, bắt cóc người khác giờ này, rất dễ bại lộ. _Ngưng một chút, Thiên Bình tiếp:

- Bọn chúng ra tay hấp tấp như vậy, chỉ có thể do đứa trẻ đấy đã vô tình phát giác ra tội ác của bọn chúng. Hoặc cụ thể hơn, đứa trẻ đấy đã nhìn thấy hành vi hoặc dấu hiệu của bọn bắt cóc. Cộng thêm việc bị bọn anh phát giác, bọn chúng vội vã giải quyết sơ sài mấy anh, không phải do bọn họ ngu ngốc, mà do bọn họ sợ bị phát hiện và không còn nhiều thời gian, vì kế hoạch đã thay đổi.

- Nếu như vậy...

- Kế hoạch thay đổi, bọn chúng chỉ có thể rút về căn cứ của mình.

- !!!

Lần này, toàn bộ người đang có mặt ở đây đều nổi hết da gà với Thiên Bình. Người này, có tư duy bá đạo hệt như boss của bọn họ, K.C. Đến cả Bạc Hà Nhiên, cũng bị kinh ngạc.

Lúc này, chẳng hiểu sao Thiên Bình lại muốn sử dụng cái suy nghĩ chưa đến một phần trăm của mình, linh cảm càng mãnh liệt hơn, liền cất giọng hỏi:

- Mấy người, có biết chỗ nào, đại khái như xưởng mổ, hay nhà máy chế biến, nhà cung cấp nội tạng con vật không? Kiểu như một nơi sản xuất những thứ đó với quy mô lớn, hoặc có trang thiết bị chuyên nghiệp. Nội tạng con vật để làm phá lấu hay lòng heo dồi lợn ấy?

Dịch Thiên Ân biết Thiên Bình thích ăn uống, nhưng với tình hình này, chắc hẳn là có dụng ý khác. Mấy cái này, không ai hiểu biết lắm. Nhưng đột nhiên Bạc Hà Nhiên lại nhớ đến một nơi, nói:

- Có một khu chợ chuyên thu mua và phân phối nội tạng heo, có giống như điều cô nói không?

- Nó ở đâu?

- Đông Châu!

"Brm... Brm..."

Ngay lúc này, điện thoại của Dịch Thiên Ân và Tống Tử Hy đồng thời rung lên. Người liên lạc là Giải Hoa Thần và Cảnh Kỳ. Không lẽ, đã có tiến triển mới rồi?

- Sao rồi?... Hả?

- Sao ạ? Chị Kim Ngưu mất tích rồi?

- !!!

Mặt Thiên Bình có chút biến sắc. Đến khi Dịch Thiên Ân và Tống Tử Hy tắt máy, cô mới lên tiếng để xác nhận:

- Em nói, Kim Ngưu mất tích?

- Dạ! _Tống Tử Hy lo lắng diễn giải:

- Anh Cảnh Kỳ báo tin, chị Kim Ngưu trên đường tìm em họ chị Bảo Bình, đột nhiên lại biến mất! Anh Ma Kết mới liên lạc với K.C như vậy ạ!

- ...

Kim Ngưu, tại sao lại xảy ra chuyện này?

------------- End Chap 210 ------------

Chap 211: 

[Một tiếng trước...]

Cửa hàng tiện lợi 24h...

"Brm... Brm..."

Song Ngư cùng Kim Ngưu đang chờ thanh toán ở quầy thu ngân, thì điện thoại trong túi rung lên. Anh để lại thẻ cho cô, ra bên ngoài nói chuyện điện thoại.

Cả hai đều đang trên đường tìm em họ của Bảo Bình – Lưu Thảo Mây. Vừa rồi đã tách ra với Thiên Yết và Nhân Mã, sau khi tìm được một lúc, hai người mới ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ lót dạ. Dù sao, tối nay, bọn họ cũng chưa ăn gì.

- ...

Kim Ngưu vừa thanh toán xong, liền có chút chú ý đến người phía sau cô. Ngay cả nhân viên thu ngân cũng hết hồn. Một người đàn ông ăn mặc như dân giang hồ, trên mặt còn có cả sẹo, vô cùng dữ tợn, nhưng hàng hóa mà hắn ta mua, lại là tất cả các loại băng vệ sinh phụ nữ.

- Gì? Vẫn đang chảy máu à? Con mẹ nó tao đang mua! Sắp xong rồi, bảo nó nhịn xíu đi! Con mẹ nó xui xẻo, lại đến tháng lần đầu tiên! Phiền chết mẹ đi được!

Nhân viên thu ngân và những người khách ở xung quanh, không khỏi giật mình và kinh sợ giọng điệu và sắc mặt của người đàn ông này. Nhưng với Kim Ngưu, lại có chút nghi ngờ.

- Song Ngư...

Kim Ngưu tính nói mối nghi hoặc của mình cho Song Ngư biết, nhưng Song Ngư nói chuyện điện thoại chưa xong. Trong khi người đàn ông đáng nghi kia đã ra khỏi cửa hàng. Bất quá, cô để đồ lại trên bàn, rồi cẩn trọng bám theo người đàn ông kia. Đây chỉ là nghi vấn của cô, chuyện này khá hoang đường, không thể là thật được. Nhưng vẫn nên đi theo để chính mình xác nhận kết quả, nếu không, trong lòng rất khó chịu và dằn vặt.

Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, người đàn ông kia đã rẽ vào một con hẻm ngay đấy, Kim Ngưu cũng bám theo.

- !!!

Đột nhiên người đàn ông kia bỏ chạy, khiến Kim Ngưu theo phản xạ liền đuổi theo. Nhưng khi đến một con hẻm đường cắt ngang khác, người đàn ông kia lại biến mất tăm.

Ngay lúc này, có một chiếc xe 16 chỗ chầm chậm đi đến, nhưng Kim Ngưu lại chẳng có tâm trạng để mà để ý đến nó.

Xạch!

Bất ngờ, chiếc xe 16 chỗ khi đi ngang qua Kim Ngưu, lại đột ngột mở cửa ra. Bên trong, chính là người đàn ông kỳ lạ mà cô đang đuổi theo.

...

- Kim Ngưu?

Song Ngư khi nói chuyện điện thoại xong, nhưng khi quay ra sau thì chỉ thấy túi đồ để trên bàn ngoài trời, không thấy người đâu. Nhìn từ ngoài vào trong cửa hàng cũng không thấy bóng dáng cô, anh đành vào lại bên trong.

- ...

Kim Ngưu, không có ở trong cửa hàng tiện lợi. Song Ngư lấy điện thoại ra, gọi điện cho Kim Ngưu.

Không nghe máy.

Được rồi, đến lúc này, thì Song Ngư bắt đầu thấy lo lắng rồi đấy.

- Xin lỗi, ở đây có nhà vệ sinh không?

Kể cả có vào nhà vệ sinh của cửa hàng, cũng không tìm thấy Kim Ngưu. Điện thoại của anh vẫn đang liên lạc với cô, mặc dù hồi chuông cứ reo không có dấu hiệu có người bắt máy.

- Kim Ngưu? Kim Ngưu! Lãnh Kim Ngưu!

Song Ngư khẩn trương ra bên ngoài tìm kiếm, thậm chí vào những cửa hàng bên cạnh kiếm tìm, nhưng tìm hết một vòng, vẫn không thấy.

Lần này mới chính thức xác nhận được, Kim Ngưu biến mất rồi.

Đi tìm Lưu Thảo Mây vẫn chưa có kết quả, giờ bạn gái mình lại đột nhiên mất tích. Song Ngư lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn phải giữ cho cái đầu lạnh. Bấm số 910, gọi cho cảnh sát.

- [Được rồi, em học sinh. Giờ em hãy đến đồn cảnh sát gần nhất, điền giấy tờ và thủ tục báo án, sau đấy kể cho cảnh sát tình tiết sự việc. Cảnh sát sẽ xem xét và kết luận đây có phải là...]

Pip!

Vị cảnh sát trực điện thoại còn chưa nói xong, Song Ngư đã trực tiếp ngắt máy. Lực lượng cảnh sát hùng mạnh như vậy, nhưng vẫn xảy ra các vụ án cùng một lũ tội phạm điên rồ, hiển nhiên đều có lý do. Đợi làm mấy cái thủ tục trình án xong thì Kim Ngưu chắc thành cái xác không hồn rồi.

- Cự Giải, xin lỗi đã làm phiền vào giờ này. Cậu có thể giúp tôi nói đến cảnh sát trưởng Lâm...

Cảnh sát có thể không có uy tín, nhưng không phải tất cả đều vậy. Sau khi liên hệ với Cự Giải xong, Song Ngư vừa trở về cửa hàng tiện lợi, vừa liên lạc với Ma Kết, vì anh không thể liên lạc được với Song Tử.

- 24h xin chào quý khách!

- Xin lỗi, lại làm phiền rồi.

Song Ngư vừa bước vào, liền ngắn gọn biểu đạt:

- Chị có thể cho tôi check camera an ninh của cửa hàng không? Bạn gái tôi, đã biến mất sau khi mua đồ ở đây. Rất mong được hợp tác.

Sau một lúc kiểm tra máy quay an ninh, Song Ngư nhìn thấy Kim Ngưu vẫn ra ngoài cửa hàng bình thường, mà không có sự uy hiếp nào cả. Anh tua lại, bấm dừng ở đoạn cô rời khỏi cửa hàng chục lần, hàng chân mày liền nhíu lại.

Có vẻ như Kim Ngưu để mắt đến người đàn ông mặc đồ đen trong video.

- Cửa hàng có camera phía bên ngoài nữa đúng không? Tôi xin phép.

Chẳng chờ sự đồng ý của nhân viên cửa hàng, Song Ngư đã kiểm tra máy quay phía ngoài trời.

Quả nhiên, là Kim Ngưu bám theo người đàn ông mặc đồ đen ấy. Chuyện này, cần phải liên hệ với đội ngũ hacker của Song Tử, truy cập vào camera an ninh xung quanh nơi này.

Trong lúc chờ đợi kết quả từ phía Tống Tử Hy, Song Ngư lại nhìn vào màn hình điện thoại. Nét mặt anh có chút âm trầm, lưỡng lự không muốn bấm gọi.

Trên màn hình điện thoại, đang hiện lên một dãy số với cái tên "Mẹ".

...

Tầng hầm Roise & Phyria...

- Khoan đã.

Sau khi nhận được vị trí cửa hàng tiện lợi mà Song Ngư nói, sắc mặt Dịch Thiên Ân liền bàng hoàng, tiếp:

- Chỗ đấy, không phải gần vị trí mà lão Bạc bị bọn bắt cóc đánh ngất sao?

- !!!

Chuyện trùng hợp gì nữa vậy? Tống Tử Hy nhanh chóng truy vào CCTV an ninh khu vực nhận được, không còn thời gian để suy luận. Nhưng Thiên Bình lại cơ hồ nghĩ ra phương hướng gì đấy, liền lấy điện thoại của mình ra, cất giọng:

- Bạc Hà Nhiên, anh có nhìn thấy đứa trẻ bị bắt trên đường đi không?

- Một chút, có chuyện gì à?

Dường như thái độ của Bạc Hà Nhiên đối với Thiên Bình không còn bạc ý như ban đầu nữa. Thiên Bình liền mở một tấm ảnh trong điện thoại, đưa cho anh ta xem:

- Có phải người này không?

- What the... Sao lại, sao cô lại biết... Chính là người này!

- !!!

Đây không phải là tin tốt, đặc biệt không phải là tin tốt. 

Kim Ngưu thật sự bị bọn bắt cóc bắt đi rồi. 

Dịch Thiên Ân không tin, liền bảo Bạc Hà Nhiên nhìn rõ lại, nói:

- Lão Bạc, chẳng phải anh bảo đứa trẻ bị bắt à? Người này bằng tuổi em đấy!

- Hả? _Tuy bị bất ngờ, nhưng Bạc Hà Nhiên tuyệt nhiên chắc nịch nói:

- Anh thấy con bé nhỏ con, nên cứ tưởng nó chỉ bằng tuổi em gái anh! Nhưng anh tuyệt đối không nhìn nhầm đâu! Chính là người này!

- Báo cho Song Tử và mọi người biết đi, Dịch Thiên Ân.

Thiên Bình thu hồi nét mặt lo lắng, mặc dù trên biểu cảm vẫn hiện rõ ra nét khẩn trương. Cô tóm gọn tình hình lại, cất giọng:

- Hiện tại tình hình đã có ba người chúng ta buộc phải tìm trước khi quá muộn. Chắc chắn trường hợp của em gái Bạc Hà Nhiên và Kim Ngưu nghiêm trọng hơn. Tất cả đều dính dáng đến nhóm người bắt cóc ở thế giới ngầm. Mấy người hãy chờ lệnh của Song Tử để hành động tiếp theo.

- Huynh tẩu, còn cậu thì sao?

Dịch Thiên Ân mơ hồ nhận thấy Thiên Bình dường như có ý định riêng, lại nhớ đến câu hỏi trước của cô, cậu liền nghi vấn:

- Không phải cậu muốn đi đến khu chợ ở Đông Châu đấy chứ?

.

.

Phố ngầm Royal...

Bên trong quán rượu Rose Rubbie...

- Gì... gì vậy?

- Đám người đấy là ai vậy?

- N-nên đi thôi!

Thấy có một đám người mặc đồ đen xuất hiện, khách ở trong quán liền bị ảnh hưởng. Bọn người này không giống như vệ sĩ của quán Bar, vì bọn họ mặc đồ tự do theo chủ nghĩa màu đen, chứ không phải mặc suit đen lịch lãm. Nhưng không thể xem thường bọn họ, vì đám vệ sĩ của quán Bar đều bị bọn họ đánh cho lên bờ xuống ruộng, rồi mới xông vào đây.

- Yahhh!

Đám người mặc đồ đen bên trong quán rượu thấy có kẻ xâm nhập, liền đồng thanh lao lên. Lại xảy ra một cuộc ẩu đả hung bạo.

- Cẩn thận chút, Bảo Bảo!

Đánh nhau, cũng là người của Song Tử đánh, cũng diễn ra ở phía trước. Nhưng phía sau, Ma Kết vẫn vừa ôm, vừa che chở cho Bảo Bình khỏi cuộc xung đột.

Những vị khách hoảng sợ, liền náo loạn bỏ chạy. Chẳng mấy chốc, quán rượu Rose Rubbie chỉ còn một mớ hỗn độn. Đồ đạc lộn xộn, bể vỡ, ngổn ngang. Người thì bị đánh cho bầm dập, lê lết, nằm bẹp dưới sàn. Các bartender và phục vụ quán đều kinh hãi, kể cả người quản lý cũng phải run rẩy gọi điện cho ông chủ của mình.

- Có chuyện quái gì nữa vậy? Tên khốn chó chết nào dám phá chỗ của tao thế này? Dám đụng vào người của Thập Đế à?

Được chừng một lúc, thì có một tên ăn mặc hoa hòe, áo hở ngực kéo xuống tận dưới chiếc bụng bự của mình. Cho dù có trau chuốt cỡ nào, cũng không thể che nổi tuổi già ngoài ngũ tuần của lão. Trông hệt như một con cóc mặc gấm lụa đỏ.

- Ồ, ra đây là địa bàn của Thập Đế à?

Ngữ điệu ngả ngớn không một chút kiêng dè vang lên, khiến ông chú màu mè liền chú ý đến, khinh thường:

- Tên nhóc nào đây? _Sau đó quay lạnh lùng nhìn đám nhân viên của mình:

- Chúng mày gọi tao đến chỉ vì thằng nhãi này?

- A. Là hắn ta!

Đột nhiên, Bảo Bình nhận ra kẻ đứng sau ông chú màu mè. Là một anh chàng điển trai, mặc áo sơ mi lụa, quần jean rách sành điệu. Bảo Bình không nhầm vào đâu được, khẳng định:

- Hắn ta là kẻ đã từng dẫn Lưu Thảo Mây vào quán rượu này!

- Ồ?

Song Tử giữ điệu cười bán nguyệt trên môi, phất tay. Lập tức, người của anh liền xông đến bắt giữ chàng trai đấy.

Nhưng không dễ dàng như thế, vì chàng trai trông sành điệu ấy lại không dễ xơi như vẻ bề ngoài. Song Tử vẫn không thay đổi sắc mặt. Rốt cuộc, vẫn là Giải Hoa Thần phải đứng lên ra tay.

Pặc!

Sau vài chiêu giao tranh, cuối cùng, Giải Hoa Thần cũng khống chế được kẻ điển trai này. Hắn ta giãy dụa, ánh mắt liền liếc sang phía ông chú màu mè. Ông chú màu mè vậy mà bình thản nhận lấy điếu thuốc vừa được châm từ một tay phục vụ, một chút quan tâm cũng không có, khinh bạc:

- Một thứ vô dụng. Lại để một thằng trông như đàn bà đánh bại.

Nói rồi ông ta di chuyển tay, điếu thuốc đang bốc khói kia như con dao, đâm thẳng vào đầu Giải Hoa Thần đang trói lực của kẻ điển trai.

Vút! Phập!

Một con dao tráng miệng phóng đến, khiến lão màu mè phải rụt tay lại, điếu thuốc ngay lúc đấy cũng bị rơi xuống sàn. Lúc này, Song Tử mới di chuyển đến chỗ lão ta, ngữ điệu chợt trở nên nghiêm lãnh:

- Đừng có phí thời gian của tôi. Khai đi, con bé này đâu?

Vừa nói, Song Tử vừa đặt một bức hình của Lưu Thảo Mây lên bàn. Lão già màu mè hỉ mũi một cái, vẫn giữ dáng vẻ khinh khỉnh kia, mồm dè bỉu:

- Muốn tìm gái thì nói mẹ một tiếng! Làm ầm ĩ ra, còn tưởng tao là ổ mại dâm cho mà----

Bốp!

Lão già màu mè chưa nói hết câu, đã bị Song Tử nắm đầu dập mạnh xuống mặt bàn quầy Bar, vụn gỗ vỡ văng cả lên. Dù là nhân viên của quán hay hai người Bảo Bình và Ma Kết, cũng không tin vào mắt mình loại hình ảnh man rợ này. Ngay cả kẻ điển trai đứng bên cạnh, mặt cũng biến sắc. Trừ người của Song Tử ra, những người khác mặt đều trắng bệch không một sắc huyết.

- Ư... a...

Lão già màu mè mở miệng cũng không nổi, một nửa chiếc đầu đã đổ máu bết nhè, kính râm của hắn đã nát bấy một bên, các mảnh kính không biết có văng vào mắt lão không, mà khuôn mặt lão lại đau đớn tột cùng.

Song Tử vẫn chưa thả tay ra, khiến đầu lão vẫn dính làm một với mặt bàn. Giọng nói lạnh lùng lại thốt lên:

- Nói.

- Ư... L-là... hắn...

Lão già màu mè khó khăn cất lời, tay run rẩy chỉ về phía gã điển trai đang bị Giải Hoa Thần bắt, lão lại rên la:

- H-hắn... hay hẹ... hẹn hò v... với trẻ... vị... ư...

Tuy lời của lão màu mè chưa nói xong, nhưng ánh mắt của Dương Song Tử đã đổi hướng, rơi trúng gã điển trai đang co rúm vì sợ hãi kia.

Một lúc sau...

Đám người của Song Tử ra ngoài, lần này còn mang theo một cái xác vật vã, máu me be bét khiến người khác nhận diện không ra anh chàng đẹp trai của hẻm phố này. Sau khi bị ăn đập đến mức nửa sống nửa chết, gã đẹp trai mới phun ra địa chỉ của những kẻ đã giúp Lưu Thảo Mây bỏ trốn.

Hóa ra, đúng là con bé đấy nghe lời dụ dỗ của bọn họ mà bỏ trốn thật.

- K.C.

Đột nhiên, Giải Hoa Thần tiếp cận Song Tử, báo cáo:

- Dịch Thiên Ân vừa báo, Kim Ngưu mất tích là do bị bọn bắt cóc chúng ta đang theo đuổi bắt đi!

- !!!

Lời này, không chỉ có mình Song Tử nghe, mà Bảo Bình và Ma Kết cũng nghe thấy.

Sắc mặt Bảo Bình liền trở nên lo lắng. Chính tai cô không thể tin được vào lời này.

- Dịch Thiên Ân cũng báo, cậu ấy đang cùng Thiên Bình đến Đông Châu.

- Thiên Bình?

Lúc này, nét mặt của Song Tử mới có một chút sắc cảm ngoài ý muốn, liền lấy điện thoại ra, chủ động liên lạc với ai đấy. Người bên kia vừa nhấc máy, ngữ điệu của Song Tử liền nổi nóng:

- Hạ Thiên Bình! Em điên rồi à? Em ngại tôi chưa đủ lo lắng hay sao mà còn tự ý hành động vậy?

Cảm xúc của K.C thật biến hóa khôn thường. Mới nãy lạnh lẽo khiến bầu không khí hệt như đông chí, mà bây giờ lại nóng nảy như một đống lửa.

...

...

Bên trong một chiếc xe 16 chỗ...

Kim Ngưu ê buốt cả đầu, tinh thần cũng có chút mê man khó chịu. Cô có thể lờ mờ nhận thức được, đây là triệu chứng ảnh hưởng của loại thuốc mê rẻ tiền.

- Hmm?

Đến khi tỉnh táo lại hẳn, Kim Ngưu mới vô thức chau mày, thầm chửi, đây còn chẳng phải là mùi xe à? Mùi xe nồng nặc đến chóng mặt. Cô đang bị trói và bị bịt miệng, chân bị xích vào chân ghế, phía trước là bốn người đàn ông mặc đồ đen hung tợn. Nhớ lại chuyện cuối cùng mà cô nhớ được, cùng với tình hình hiện tại, Kim Ngưu nhanh chóng kết luận.

Cô đã bị bắt cóc.

- Tỉnh rồi à? Con nhãi ranh lắm chuyện?

Người vừa lên tiếng, là tên đầu trọc có sẹo trên đầu. Là tên mà cô đã bám theo và bị hắn bắt đi. Kim Ngưu chẳng trả lời hắn ta, ánh mắt lộ ra vẻ tố cáo. Bịt miệng người ta lại rồi thì cô trả lời bằng thế quái nào được?

- !!!

Tuy rằng Kim Ngưu nhạy bén với mùi xe, nhưng xen lẫn với nó, cô lại ngửi ra một loại mùi khác.

Mùi tanh.

Một mùi tanh nồng, vô cùng khó chịu.

Không lẽ trên xe có xác người chết?

Lúc này, Kim Ngưu mới phát giác ra, phía sau cô còn có ba đứa trẻ khác. Bọn nó đang túm vào nhau, gương mặt vừa sợ hãi, vừa hoang mang, vừa hiếu kỳ, lại vừa e ngại. Đến khi nhìn kỹ lại, thì cạnh bên bọn chúng là bịch đồ mà tên đầu trọc đã mua ở cửa hàng tiện lợi – băng vệ sinh. Kim Ngưu liền nhìn kỹ hơn, quả nhiên, phát hiện ra vì sao trên xe có mùi máu. Bởi vì có một đứa bé đang đến tháng.

Ba đứa trẻ này nhìn kiểu gì cũng dưới tuổi mười ba. Có lẽ đây là lần đầu của cô bé kia, nên vừa hoang mang, vừa sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Cạch! Cạch!

Tên đầu trọc ngồi ở ngay phía trên Kim Ngưu, lại bị cái chân không bị xích của Kim Ngưu đạp mạnh vào lưng ghế hắn, hắn liền quát lên:

- Con ranh này, mày muốn chết à?

Kim Ngưu hơi giật mình với cái vẻ hung tợn của hắn ta, nhưng vẫn cố nuốt nước bọt, hất hất mặt về phía ba đứa trẻ kia, như có điều muốn nói.

Hắn ta cũng động não một chút. Rồi người đang lái xe cũng lên tiếng:

- Để cho con ranh đấy giải quyết vấn đề của con nhãi dơ bẩn kia đi! Con mẹ nó tao đéo ngửi nổi cái mùi này rồi!

- Mày mà giở trò là bọn tao giết sạch nghe chưa?

Tên đầu trọc mở miệng cảnh cáo, sau đấy mở xích ở chân và mở trói tay của Kim Ngưu ra. Cư nhiên rằng, Kim Ngưu liền tự động tháo băng dính trên miệng mình, chửi:

- Con mẹ nó ông kia! Ai mướn ông bắt cóc tụi nhỏ làm gì rồi bây giờ bảo đéo ngửi được cái mùi này? Cái đờ mờ, không phải là con gái phụ nữ thì đừng có nói kiểu đấy! 

- Con mẹ mày...

Không ai ở trong xe có thể lường trước được hành động của Kim Ngưu. Mà người lái xe nghe xong liền muốn động tay động chân, thì bị tên bên cạnh nạt lại:

- Đủ rồi! Con ranh kia, không muốn ăn đấm thì ngậm mồm vào! Mày chê bọn tao vẫn còn nhân từ à? Còn mày nữa, lái xe thì tập trung vào đi! 

- Gừ...

Kim Ngưu định mở mồm chửi đám người kia, nhưng nghĩ lại cảm giác của cô bé này, lại thôi.

- Đừng lo, chị sẽ giúp em!

Kim Ngưu đưa tay khẽ xoa đầu đứa bé, nở một nụ cười đầy lạc quan. Dù sao số phận cũng đã định, bọn này bắt cóc với mục đích gì thì không biết, nhưng bọn chúng còn có tâm đi mua băng vệ sinh về, tức là chưa muốn giết người ngay tại chỗ. 

Trước hết, ở trước mặt bọn trẻ, cô phải bình tĩnh, không được sợ hãi. Như vậy mới có thể trấn an bọn chúng. Hơn nữa, còn có một đứa trẻ lần đầu tiên có kinh nguyệt, hẳn sẽ rất hoảng loạn.

Lúc này Song Ngư, chắc hẳn sẽ phát hiện ra cô đã bị mất tích đột ngột và báo cảnh sát hoặc Song Tử rồi nhỉ? 

Điện thoại của cô, có vẻ như bị bọn bắt cóc đập hư rồi.

Kim Ngưu thở dài, lại như chuyến đi cuối năm ngoái. Cô lại khiến cho mọi người phải lo lắng một lần nữa.

...

...

Quận Đông Châu...

Khu chợ thu mua nội tạng heo...

Thiên Bình muốn bí mật đến Đông Châu, vì cô không chắc suy đoán của mình có khả năng hay không. Vậy mà Dịch Thiên Ân, thậm chí cả Bạc Hà Nhiên cũng đi cùng cô. Hai người họ nên tập trung theo dõi các khu nhà trọ rẻ tiền để phát hiện ra bọn bắt cóc theo lệnh của K.C, chứ không nên lãng phí công sức để đi cùng khả năng chưa đến một phần trăm của cô mới đúng.

Cô cũng đã hết cách. Mặc dù có được vị trí mà bọn bắt cóc bắt đi Kim Ngưu, nhưng chiếc xe biển số giả ấy đã cắt đuôi được máy quay an ninh. Việc điều tra lại tiến vào ngõ cụt. Vậy nên, cô đành đánh cược vào dạng phương án này.

Nhưng cũng nhờ có Dịch Thiên Ân đi cùng, mà trên đường đi, cô đã mở mang thêm hiểu biết về thế giới ngầm.

Tương tự Ngũ đại gia thế được người người ngưỡng mộ, thì thế giới ngầm cũng có thế lực Ngũ Hoàng – năm tổ chức đứng đầu của nó. Ngũ Hoàng gồm có Khải Huyền, Tứ Tượng, Minh Đằng, Cung Sát và Đại Càn. Ngũ Hoàng và Ngũ đại gia thế thường có quan hệ hợp tác với nhau, nhưng không phải kiểu hợp tác lâu dài và gắn bó tin tưởng lẫn nhau. Chỉ khi nào có lợi, thì hợp tác với nhau. Hợp tác không phân biệt thứ hạng. Bốn tử chức còn lại đều đã lần lượt hợp tác hết với Ngũ đại gia thế. Tuy nhiên, chỉ có tổ chức Khải Huyền – "boss" của thế giới ngầm, không thèm hợp tác với bất cứ gia thế nào. Trong lịch sử, chỉ có một lần hợp tác với Yên gia.

Ngoài Ngũ Hoàng, trong thế giới ngầm còn có những hội khác như Thất Khôn thế, Cửu Thiên thế, Thập Nhất Hoàng Hội,... Nhưng chỉ có một tổ chức độc lập không gắn với bất cứ hội, nhóm nào. Hơn nữa, địa bàn hoạt động của tổ chức này còn là vùng trung tâm của thủ đô Zodiac – Thập Đế. Khác biệt hoàn toàn với các tổ chức ngầm khác, Thập Đế chỉ đơn độc có một người lãnh đạo và điều khiển – Dương Tề.

Phải, chính là Dương Tề, ba của Dương Song Tử.

Tuy rằng chẳng phân tranh vị trí gì với các tổ chức khác, cũng chẳng có hoạt động gì rầm rộ, nhưng Thập Đế vẫn là một cái tên khiến nhiều người không muốn đắc tội. Nếu như Ngũ Hoàng thế có vị trí thứ sáu, thì vị trí này hẳn sẽ là của Thập Đế.

- Huynh tẩu, K.C sẽ không nói gì chúng ta chứ?

Dịch Thiên Ân không khuyên ngăn được Thiên Bình, nên đành phải đi theo vì không muốn cô gặp nguy hiểm. Nhưng anh vẫn báo cho K.C một tiếng, vừa báo xong, Thiên Bình liền nhận được cuộc gọi của K.C. Tuy đã đến nơi, nhưng giờ quay trở về thì vẫn còn kịp.

- Tôi đã để lại dấu hiệu cho cậu ta nếu chúng ta có chuyện gì. Nhưng mà cậu không cần lo, suy đoán này rất bất khả thi. _Thiên Bình một chút hi vọng vào độ khả thi của suy nghĩ này cũng không có:

- Nếu bọn bắt cóc thật sự ngụy trang sự buôn bán nội tạng của mình bằng xưởng sản xuất lòng heo thì không phải nó quá lộ liễu à?

Brừm... mmm... mmm...

Thiên Bình vừa dứt lời, thì có một chiếc xe 16 chỗ đi ra từ một nhà xưởng. Ba người bọn họ không cần hội ý, đã đồng lòng núp đi, không để một ai phát giác. Chiếc xe ấy đi khuất rồi, mà sắc mặt của Bạc Hà Nhiên vẫn còn bàng hoàng.

Bởi vì đó chính là chiếc xe mà anh ta đã nhìn thấy. Chiếc xe bắt cóc đi Kim Ngưu.

...

Dinh thự Xích Long...

Phòng nguyện...

"Lạy Thiên Chúa,
xin lấy lòng nhân hậu xót thương con
mở lượng hải hà xóa tội con đã phạm.
Xin rửa con sạch hết lỗi lầm, tội lỗi con xin Ngài thanh tẩy.
Vâng con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.
Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa,
dám làm điều dữ trước mắt ngài!"

Trong một tòa dinh thự nguy nga với hàng chục người canh giữ, trông vô cùng u ám và quyền thế. Thế nhưng, ở đây lại có một gian phòng tách biệt với mọi thứ xung quanh, chính giữa căn phòng là một người đàn ông ở tuổi ngũ tuần. Ông ta thinh lặng quỳ trước thập giá chúa được treo trên bức tường, nghiêm chỉnh chắp tay niệm kinh. Đây có lẽ là một con chiên vô cùng sùng đạo. Xây hẳn một căn phòng nguyện để tối đến đều siêng năng lần hạt.

Cốc! Cốc!

Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên khiến chân mày người đàn ông khẽ giật. Miệng ông khẽ cầu nguyện:

"Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho những tội lỗi mà con phạm."

Nguyện xong, ông ta kính cẩn hôn lên chuỗi hạt có hình thập giá, rồi đeo lên cổ. Ông ta làm dấu thánh giá, thành kính cúi đầu sâu với thập giá trên tường, rồi mới bước ra ngoài.

Cạch!

Bốp!

Cánh cửa phòng nguyện vừa đóng lại, người đàn ông kia liền hành động một cách dứt khoát, đấm thẳng vào mặt người vừa mới gõ cửa. Sau đấy, một thư ký khác đưa cho ông ta khăn, lau đi vết máu trên tay. Ông ta chầm chậm mở miệng:

- Lúc tao đang cầu nguyện với Ngài, mà mày dám gõ cửa? _Ông ta cảnh cáo, rồi gằn giọng:

- Chuyện gì?

- Dạ...ạ... _Người thư ký kia vẫn khom lưng cúi người, run rẩy đưa chiếc điện thoại cho người đàn ông:

- Chủ tịch... có người của Yên gia gọi đến ạ. Xưng là Yên Linh Nguyệt, muốn liên hệ với ngài ngay lập tức vì có chuyện vô cùng nghiêm trọng!

- Yên Linh Nguyệt?

Người đàn ông kia bất giác chau mày. Nghe đến cái tên này, một khoảng ký ức tuổi sinh viên chợt hiện ra trước mắt. Cảm xúc tiếc nuối và hoài niệm vô cớ ùa về. Ông ta, vẫn là chưa thể quên được người con gái này.

...

Cửa hàng tiện lợi 24h...

- ...

Cuối cùng, Song Ngư cũng đã lấy hết dũng khí để đối mặt với cách giải quyết hiệu quả nhất. Sau bao nhiêu năm không liên lạc, vậy mà vừa rồi, anh đã gọi điện thoại cho mẹ mình.

Quan hệ họ hàng bên ngoại của Song Ngư không tốt, kể cả mẹ anh cũng vậy. Mọi chuyện, đều chỉ thông qua Yên Thi Mặc hoặc ba anh – Doãn Nhất. Vì mẹ anh rất có trí kinh doanh, nên khi anh nói mình không muốn chọn con đường này, mẹ anh đã rất khó chấp nhận. Cũng đã ba năm rồi, anh không nói chuyện hay gặp mặt mẹ mình. Nhưng lần này, vì sự an toàn của Kim Ngưu, anh không còn lựa chọn nào khác. Mà có lẽ, sau khi thi đại học xong, anh sẽ sắp xếp một cuộc hẹn, có thể thẳng thắn đối diện với bà một lần, rằng anh đã trưởng thành và đã chọn được con đường của riêng mình.

Liên lạc với mẹ vào giờ này, không phải là lời hỏi thăm, mà lại đem đến một tin xấu và nhờ vả bà. Đứa con này, cũng thật vô dụng và phiền phức.

"Brm... brm..."

Bỗng, điện thoại của Song Ngư có người gọi đến. Đó là Thiên Bình. Có chuyện gì nữa sao?

- Tôi nghe đây...

- [Song Ngư, tôi đang ở trước căn cứ của đám người bắt cóc Kim Ngưu.]

- Sao cơ?

Tâm tình Song Ngư đang nản ý, nghe lời này của Thiên Bình, liền kinh động. Ngữ điệu của Thiên Bình vẫn bình đạm như cũ, nói:

- [Nhưng tôi không chắc rằng Kim Ngưu có ở trong đấy hay không. Vì vậy, tôi cần vào đấy...]

- Khoan đã! Đừng hành động vội, Thiên Bình! Cậu, cậu mau gửi địa chỉ qua cho tôi đi. Tôi sẽ đến đấy! _Trước sự chán sống của Thiên Bình, Song Ngư liền ngăn cản, anh tiếp:

- Đừng mạo hiểm, tôi đã nhờ được thế lực mạnh nhất ở thế giới ngầm giúp đỡ rồi. Là Viêm Hoàng của Khải Huyền đấy! Cậu mau gửi địa chỉ qua cho tôi đi!

- [Tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cậu. Nhưng tôi không chắc Kim Ngưu có ở trong đấy không, tình trạng cậu ấy như thế nào. Vì vậy, cậu cần làm theo lời tôi, Song Ngư.]

- Hả?

Song Ngư biến sắc trước những gì Thiên Bình vừa nói. Một kế hoạch vô cùng nguy hiểm và rủi ro. Nhưng nếu không làm vậy, sẽ không thể biết Kim Ngưu lúc này ra sao? Ngộ nhỡ có chuyện gì... Vậy nên, Song Ngư buộc phải làm theo những gì Thiên Bình nói.

...

Quận Đông Châu...

- Hai người chú ý, khi tôi ra hiệu, hãy hành động như những gì tôi vừa nói.

Sau khi liên lạc với Song Tử và Song Ngư. Thiên Bình đã có ý định sẽ thâm nhập vào bên trong khu xưởng sản xuất nội tạng heo. Chiếc xe kia đi ra từ cửa sau, nhưng cô sẽ đi vào bằng cửa trước. Nếu như phía sau đang bận hành động gì đấy, thì phía trước chắc chắn sẽ ít đề phòng. Thế nhưng, Dịch Thiên Ân lại giữ cô lại, lo lắng nói:

- Huynh tẩu, hay là cậu ở lại bên ngoài cùng lão Bạc đi, để một mình tôi đi là được rồi!

- Cậu chê tôi chán sống, trong khi cậu lại muốn tìm đến đường chết như vậy à, Dịch Thiên Ân?

Thiên Bình bình đạm cất lời, sau đấy trấn an cậu:

- Tôi có thứ để cầm chân bọn chúng. Chúng ta chỉ cần vào đấy xác nhận tình hình của những người bị mất tích và giữ chân chúng cho đến khi Song Tử đến. Trường hợp nguy hiểm đến tính mạng... _Nói đến đây, sắc mặt Thiên Bình càng trở nên kiên định:

- Yên tâm. Tôi có chừa đường lui cho hai người.

- Ý tôi không phải thế! _Dịch Thiên Ân khổ tâm khi bị hiểu nhầm ý. Thì ngay lúc này, Bạc Hà Nhiên bỗng lên tiếng:

- Thiên Bình, việc gì cô phải làm thế? Đây cũng chỉ là người bạn cùng lớp của cô, còn những người mất tích kia, cũng chỉ là người dưng... _Bạc Hà Nhiên vẫn không hiểu, lại vấn khảo:

- Cô không sợ sao? Bọn họ có thể sẽ vì sắc đẹp của cô mà làm trò đê tiện! Khả năng cao hơn là giết cô, lấy nội tạng của cô rồi đem đi buôn bán khắp nơi đấy! Cô bớt thể hiện đi có được không? Chỉ cần chờ K.C đến là được rồi!

- Lão Bạc...

Dịch Thiên Ân không nghĩ đến, giờ phút này mà Bạc Hà Nhiên vẫn còn không công nhận Thiên Bình. Anh ta vẫn nghĩ Thiên Bình chỉ là một bình hoa di động, không xứng với K.C. Mặc dù bọn họ đã bất ngờ rất nhiều về lối tư duy và thái độ điềm tĩnh không một sợ hãi hay hoảng loạn nào của cô ư?

- Tôi...

Bỗng, Thiên Bình thấp giọng, gương mặt cúi xuống, không rõ cảm xúc là gì. Nhưng lòng bàn tay cô lại siết chặt, tiếp:

- Có thể đã chết trong một lần cách đây không lâu, cũng là bị bắt cóc diệt khẩu, nhưng đã có người cứu tôi. Cho nên, tôi còn sống được đến lúc này, là nhờ có chú ấy cho một mạng.

- ...

Dịch Thiên Ân thing lặng, vì cậu biết đây là sự vụ gì. Ngừng một chút, Thiên Bình ngẩng mặt lên, ngữ điệu kiên định cùng ánh mắt vững vàng, nói:

- Vì vậy, tôi hiểu được cảm giác của những người bị bắt đi là gì. Chỉ cần chúng ta chậm trễ một giây, cuộc đời của họ sẽ thay đổi theo hướng tồi tệ nhất. Không cần biết là người dưng hay bạn bè, tôi đều không thể đứng yên chờ người đến được. Em gái anh không quan trọng với anh sao? Những người khác cũng có người thân của mình, không quan trọng sao? Còn chưa nói đến, người ở trong kia, không chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp của tôi. Mà còn là bạn tốt của tôi!

- ...

Bạc Hà Nhiên ngây người một chút. Nhưng rất nhanh sau đấy, cũng gàn giọng:

- Được rồi! Vậy đi thôi!

Nhưng làm sao để tiếp cận được với người ở bên trong?

- Xin chào.

Hai người đàn ông với thân hình như Sumo đang xếp những thùng đá ướp lòng heo lên xe đẩy, thì có một giọng nữ bình đạm vang lên. Nhìn lại, là một thiếu nữ xinh đẹp kiêu sa cùng hai chàng trai khác. Thiên Bình đưa điện thoại lên, tự giới thiệu:

- Giờ này mà phải làm phiền các anh. Tôi là chủ nhân của Blog ẩm thực dân dã và đường phố này. _Vừa nói, Thiên Bình vừa mở blog ẩm thực mà cô đang theo dõi lên, tiếp:

- Fan đã yêu cầu tôi ngày mai hãy livestream nấu món phá lấu và một bàn tiệc lòng dồi thập cẩm. Tôi đã đi kiếm những nơi cung cấp nguyên liệu cả một ngày nay, nhưng không có chỗ nào đủ độ tươi mà tôi cần. Bây giờ, chỉ còn mỗi xưởng của hai anh là tôi chưa hỏi. Không biết hai anh có thể giúp đỡ không?

- À, thật xin lỗi, bên tôi đã đóng cửa rồi! Sáng sớm mai cô hãy quay lại đi!

- Không thể giúp một chút được sao? Ngày mai tôi phải đón khách, không thể đi mua đồ được. Hai anh có thể mở lòng giúp đỡ một chút được không?

- Không thể, thôi ba người mau đi đi!

Hai người kia đuổi khách như đuổi tà. Ngay lúc này, Thiên Bình đưa tay ra sau lưng ra hiệu, Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên liền đột ngột tiến đến.

Bốp! Bốp!

Ra tay nhanh gọn, hai người như sumo kia đã bất tỉnh. Cái lời bịa đặt của Thiên Bình, đứa trẻ nên ba còn chẳng thèm tin. Cô phải giả vờ diễn như vậy, cũng chỉ để gây sự chú ý của hai kẻ này mà thôi, sau đấy thì nhanh chóng ra tay. 

Phải khó khăn lắm, ba người mới chật vật đỡ được hai tên này. Sau đấy, mò đến công tắc đèn tắt điện ở ngoài này đi. Ở đây chỉ có một cánh cửa, đi cánh cửa này vào, kiểu gì cũng sẽ dẫn lối đến hang ổ phía sau.

"Chu tổng, bên phía ngài Trương, bọn K.C đã đuổi đến đúng như kế hoạch rồi ạ!"

- !!!

Chỉ mới nghe lén được một câu, ba người Dịch Thiên Ân, Thiên Bình và Bạc Hà Nhiên đã có cùng một phản ứng. Chuyện này, cũng nên báo Song Tử một tiếng. Tuy vẫn còn kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn im lặng lắng nghe thêm.

"Trương Canh Dư vậy mà dám mượn mất bác sĩ Đông của ta đi. Nếu không, bây giờ chúng ta đã có thể lấy "hàng" để ngày mai giao đến cho khách hàng rồi. Nhưng... Sao lại có thêm hai đứa nào đây? Không phải chỉ có hai đứa thôi à?"

"Là sai sót ạ! Lúc bọn Độc Đầu bắt con bé này, thì bạn của nó cũng có mặt ở đấy. Còn đứa con gái này, là bọn chúng bị nó phát hiện nên đã bắt theo luôn!"

Là Bạc Vân Kiều và Kim Ngưu.

Nghe nội dung cũng có thể đoán ra. Thật sự cả hai người cần tìm thấy đều đang ở đây. Hơn nữa, có vẻ như vẫn còn sống.

Trong khi Thiên Bình và Bạc Hà Nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thì Dịch Thiên Ân lại có chút suy nghĩ. Bác sĩ Đông gì đấy, có cảm giác quen quen.

"Thì thào..."

Không hiểu sao, cái người kia lại nói chuyện nhỏ xíu, khiến ba người đang nghe lén kia không nghe được cái gì. Bên trong im lặng một lúc, sau đấy, thấy giọng nói của người đàn ông được gọi là Chu tổng vang lên. Ngữ điệu đầy sự tàn khốc:

- Chỗ chúng ta, vậy mà có ba con chuột cống đang lén lút hóng chuyện à? Trông khỏe mạnh như thế, nội tạng chắc tốt lắm đấy nhỉ?

- !!!

Lời của Chu tổng vừa dứt, phía sau lưng ba người, trên lối đi ẩm mốc chật hẹp ấy, đã thấy hai con người bị đánh ngất đang chặn hậu ngang đấy. Gương mặt cùng nở ra một điệu cười quỷ dị âm hồn.

Hóa ra, bọn chúng giả bộ bị ngất, để dụ ba người len lỏi vào đây. 

Vậy ra ngay từ đầu, đã bị bắt thóp mất rồi.

- Ưmnh! Ưm!! Hmnh!!!

Ba con người bị phía sau bắt ép di chuyển đến phía Chu tổng và đông đảo những người mặc suit đen đáng sợ. Vừa lộ diện, trong số bốn người bị bắt ở đây, đã có người nhận diện ra, muốn gào lên nhưng đáng tiếc, đã bị bịt miệng.

Chu tổng trên mặt vẫn hàn băng, ngữ điệu không vui:

- Hóa ra là người quen à? 

Nói đoạn, ánh mắt của hắn lia đến người đàn ông vừa báo cáo kia, ý đầy hàn khí:

- Đây chính là kết quả của việc bọn mày tùy tiện bắt đi những đứa không phải là vô gia cư đấy. Sao? Giờ giải quyết như thế nào đây?

- Xin lỗi Chu tổng, xin lỗi, chuyện này...

Hiển nhiên người kia chỉ biết dập đầu tạ lỗi, mà hắn ta vẫn chưa đủ bình tĩnh để nghĩ ra cách giải quyết. Lúc này, lãnh khí trên sắc mặt của người đàn ông tóc bạc càng thêm đặc.

- Giết.

------------- End Chap 211 ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play